Chương 45
An Nhiên Nhất Thế
05/01/2018
Nhan tổng của bọn họ dẫn Lục nam thần đến làm việc.
Từng người một ngừng công việc lại, nhìn Nhan Hạ bên cạnh Lục Phỉ.
Khi bọn họ thấy tin tức ở trong TV, đây chính là một tin tức chấn động.
Mặc dù trước kia ông chủ có nói Nhan tổng đã có chồng và con trai, nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới người chồng và con trai này là Lục Phỉ và Lục Hạo!
Thật sự là không đạo lý.
Lúc tiểu Ngô trở lại, bọn họ lập tức hỏi cô một chút, biết được chuyện xảy ra ở NY, nhưng sự việc này vẫn còn trong tưởng tượng của bọn họ.
Khi Nhan Hạ dẫn con người thật của Lục Phỉ đi tới trước mặt bọn họ, lúc này bọn họ mới choáng váng.
"Nhan tổng, hôm nay chị dẫn Lục nam thần tới." Bởi vì tiểu Ngô đã từng thấy được bộ dáng hai người thân mật, cho nên vào giờ phút này, cũng rất thản nhiên chào hỏi.
Mà tiểu Ngô vừa lên tiếng, những đồng nghiệp khác cũng từ từ mở miệng nói theo, "Nhan tổng, khỏe."
Nhưng ánh mắt nhìn lên người Lục Phỉ lại không biết lên tiếng như thế nào.
"Mọi người gọi anh ấy là Lục Phỉ thì được rồi." Nhan Hạ nhìn ra sự băn khoăn của mọi người, cười nói.
Lục Phỉ?
Nghĩ tới hai chữ này, lúc này ngoài Nhan Hạ ra không một người nào có can đảm để mở miệng nói chuyện, nhưng nhiều người trong bọn họ thần tượng vị nam thần! Nhất là mấy người đồng nghiệp nữ, tận mắt nhìn thấy Lục Phỉ đứng trước mặt bọn họ, nhất định họ sẽ điên cuồng hơn rồi.
Họ ước mơ nam thần đang đứng ở trước mặt!
"Lục Nam thần."
" Lục ảnh đế."
"......"
Cuối cùng suy nghĩ một chút, phần lớn bọn họ còn gọi tên họ thường gọi.
Thấy tình hình như thế, trong lòng Nhan Hạ cũng hiểu sự xuất hiện của Lục Phỉ là chấn động rất lớn đối với mấy người đồng nghiệp này, nhưng nếu không phải cho Lục Phỉ nhìn y phục, cô sẽ không dẫn anh tới.
"Chào mọi người." Lục Phỉ nói với mọi người, hoặc là đưa ra câu trả lời với bọn họ.
Việc này với anh mà nói là cực kỳ hiếm thấy, chỉ vì những người này là đồng nghiệp của Nhan Hạ.
Đối với sự chủ động chào hỏi của Lục Phỉ, những người này càng lộ vẻ được sủng ái mà lo sợ, rối rít vui mừng nhìn Lục Phỉ.
"Mọi người có muốn ký tên không?" Thấy đoàn người đều nhìn chằm chằm vào mình, Lục Phỉ tiếp tục hỏi.
"Muốn." Không chút nghĩ ngợi, mấy người đồng thanh nói.
Nhưng vừa nói xong, lại nhìn Nhan Hạ một cái, không nhịn được đỏ mặt lên, vẻ mặt háo sắc nhìn vào chồng người ta, có phải có chút không tốt hay không?
Nhan Hạ nhìn thấy ánh mắt của mọi người, bình tĩnh tự nhiên nói: "Em vào phòng làm việc trước, chờ anh ký tên cho mọi người xong, sẽ vào sau."
Nói xong, Nhan Hạ liếc nhìn Lục Phỉ, đi vào phòng làm việc của mình trước.
Sau khi Nhan Hạ đi, mấy người trong phòng làm việc trực tiếp lấy ra sổ tay của mình đi tới trước mặt của Lục Phỉ.
Lúc này cảm giác của bọn họ giống như là đến hiện trường biểu diễn nhìn thấy ca sĩ nổi tiếng mà mình yêu thích, mặc dù Lục Phỉ chưa từng hát, nhưng bọn họ rất yêu thích tác phẩm điện ảnh và phim truyền hình của Lục Phỉ, diễnđànlêquýđôn cho nên lúc này có một cảm giác kích động.
Lục Phỉ thay đổi diện mạo kiêu ngạo lạnh lùng trước kia, nhã nhặn ký tên cho những người này, sau khi ký tên cho người cuối cùng, những người đồng nghiệp này hài lòng dẫn Lục Phỉ đến phòng làm việc của Nhan tổng bọn họ.
Nhìn bóng dáng của Lục Phỉ, mọi người cũng dâng lên cảm giác hâm mộ.
Nhan tổng có người chồng bộ dạng Nam thần này quả thật quá tuyệt vời có phải hay không.
Lần này Nhan tổng dẫn chồng của cô ấy đến, khi nào thì dẫn đứa bé nhà cô đến xem một chút? Trong lòng bọn họ nhớ tới Hạo Hạo đã lâu lắm rồi.
"Được rồi, chúng ta nên làm việc rồi." Nhìn mấy người như đứng chờ chồng nhìn chằm chằm phòng làm việc của Nhan Hạ, Tiểu Ngô ho nhẹ một cái nói.
Nghe thấy Tiểu Ngô nói, đoàn người nhanh chóng hoàn hồn, sau đó ngồi về vị trí của mình, bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.
Mà lúc này, Lục Phỉ đi vào phòng làm việc của Nhan Hạ nhanh chóng gọi điện thoại cho người đại diện của mình.
Lần đầu tiên tới công ty của vợ, dù sao cũng phải có một chút lễ ra mắt cho đồng nghiệp cô.
Một lát sau, Hình Ảnh người đại diện vàng này mang theo cà phê và bánh ngọt đi tới phòng làm việc, khiến cho những người này hưng phấn thêm một lần nữa.
Hôm nay bọn họ không chỉ thấy được Lục nam thần, mà còn thấy được người đại diện vàng nổi tiếng trong làng giải trí, cô còn đích thân đưa bánh ngọt cho bọn họ, quả thật quá tuyệt vời không phải sao?
Không ít nữ đồng nghiệp ăn điểm tâm ngon lành, mặc niệm ở trong lòng thứ này hơi nóng.
Bên trong phòng làm việc.
Lục Phỉ đang quan sát tỉ mỉ môi trường bảy năm làm việc của Nhan Hạ, bên trong phòng làm việc, bàn làm việc, ghế sa lon, phòng trà, phòng thiết kế, những thứ này cũng làm đơn giản một chút, phòng làm việc có đầy đủ chức năng, hơn nữa trang trí rất gọn gàng sạch sẽ, nhìn thấy có một loại cảm giác rất thoải mái.
Giống như nhà, Nhan Hạ dọn dẹp nơi này rất tốt.
Lục Phỉ thầm nghĩ.
"Uống trước ly trà." Nhan Hạ đang ngồi ở trong phòng trà, chậm rãi chuẩn bị nước trà cho Lục Phỉ, tất cả động tác đều nhẹ nhàng, xem như một loại thanh nhã xinh đẹp.
Pha trà có thể biểu hiện rõ nhất tư thái tao nhã của một người, Lục Phỉ rất đồng ý với những lời này.
Bưng ly trà Nhan Hạ đặt ở trước mặt mình, Lục Phỉ từ từ nhấp một ngụm, mùi thơm ngát xen lẫn vị đắng nhất thời lan tỏa trong miệng, đối với vị ngọt ngấy đến buồn nôn tối qua của Lục Phỉ mà nói, ngược lại đây mới là khẩu vị lành nhất.
Mà uống xong trà, Lục Phỉ nhìn chằm chằm nhà thiết kế Nhan Hạ, nói: "Y phục đâu?"
Anh rất nóng lòng muốn nhìn thấy y phục Nhan Hạ thiết kế cho anh.
Nghe nói như thế, Nhan Hạ mỉm cười, Lục Phỉ vẫn có chút nóng nảy.
Nhớ tới, Nhan Hạ đứng dậy, cô mở cánh cửa nhỏ bên trong phòng làm việc ngăn cách với phòng thiết kế ra, đi vào.
Lục Phỉ theo sát phía sau, vừa vào cửa, lập tức nhìn thấy mấy người mẫu mặc trang phục trên người.
Nhìn một cái, Lục Phỉ đã thích rồi.
Không chỉ là những trang phục này "Đẹp", quan trọng hơn là những y phục này bao hàm tâm ý của Nhan Hạ đối với anh.
Giờ khắc này, Lục Phỉ bày tỏ anh không có chút nào hâm mộ ghen tỵ với con trai, bởi vì Nhan Hạ thiết kế cho anh là y phục hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
"Anh rất thích." Còn chưa có mặc lên người, Lục Phỉ đã bày tỏ mình thích.
Nghe nói như thế, Nhan Hạ cười cười, bắt đầu lấy bộ quần áo trên người mẫu thứ nhất, đưa cho Lục Phỉ: "Ừ, thử xem kích thước có đúng hay không."
"Số đo của anh còn phải thử? không phải em đã sớm nắm rõ ràng rồi sao?" Lục Phỉ trêu chọc nói, cười như không cười liếc nhìn Nhan Hạ, nhưng anh vẫn cầm bộ quần áo của Nhan Hạ đưa, để ở bên bàn cao, sau đó đưa tay cởi áo khoác của mình ra trước, sau đó cởi từng cái y phục trên người mình, lộ ra lồng ngực cường tráng.
Một màn trình diễn hấp dẫn ở trước mắt của mình như vậy, ánh mắt Nhan Hạ nhất thời có chút dao động không hay biết, cuối cùng dứt khoát xoay người lại lấy ra điện thoại di động của mình.
Lục Phỉ anh còn biết xấu hổ hay không, thế nhưng cởi quần áo để hấp dẫn.
Lục Phỉ đang thay quần áo nhìn Nhan Hạ đưa lưng về phía mình, khóe môi không nhịn được nhếch lên một độ cong nho nhỏ, không chậm rãi hành động nữa, mà là nhanh chóng cầm quần áo mặc vào trên người.
"Rất vừa người, rất thoải mái, cũng rất đẹp." giọng nói Lục Phỉ lành lạnh vang lên ở bên tai Nhan Hạ.
Trong chớp mắt, Nhan Hạ nghiêng đầu nhìn lại, lúc này nhìn trang phục Lục Phỉ, nhất thời bị choáng váng, y phục này có vẻ vô cùng thích hợp ở trên người Lục Phỉ.
Nhìn Nhan Hạ nhìn mình đến ngây người, Lục Phỉ cũng biết mình mặc vào hiệu quả rất tốt.
Ánh mắt lộ ra một chút ý cười, Lục Phỉ hỏi: "Như thế nào? Đẹp trai không?"
Nghe thấy Lục Phỉ nói, Nhan Hạ hoàn hồn, gật đầu một cái, "Rất tuấn tú."
Nghe vậy, Lục Phỉ ý cười càng sâu, "Anh sẽ mặc cái này đi ra ngoài, về những bộ quần áo khác, em cất kỹ cho anh, anh sẽ từ từ mặc, về sau, tất cả quần áo của anh đều cho em thiết kế."
"Toàn bộ?" Nhan Hạ ngẩn người.
"Em không cảm thấy toàn thân anh khi mặc y phục do em chuẩn bị cảm thấy rất tuyệt sao?" Lục Phỉ hướng dẫn từng bước nói.
"......" Nhan Hạ im lặng, có phải cô đã tự đưa mình vào hố hay không.
Lúc này, Lục Phỉ nhìn đồng hồ, sau đó đi tới, hôn lên mặt Nhan Hạ một cái, sau đó nói: "Anh cũng phải đi công ty một chuyến, đi trước, buổi tối anh tới đón em tan việc."
"Ừ, được." Nhan Hạ lên tiếng, sau đó đưa Lục Phỉ ra khỏi phòng làm việc.
Vừa đi ra khỏi, bên trong đại sảnh phòng làm việc không ít người đang vui vẻ ăn bánh ngọt, mà người đại diện Lục Phỉ nhà cô đang ngồi chờ bên cạnh.
Liếc mắt nhìn Lục Phỉ, là anh sắp xếp.
"Anh đi, làm việc cho tốt." Lục Phỉ nhìn Nhan Hạ dịu dàng nói tạm biệt.
"Hẹn gặp lại." Nhan Hạ vẩy tay chào Lục Phỉ.
Sau đó, Lục Phỉ dẫn Hình Ảnh rời đi.
Sau khi thấy Lục Phỉ và Hình Ảnh rời đi, sau một khắc, Nhan Hạ bị người bao vây.
"Nhan tổng, cô và Lục nam thần kết hôn đã bao lâu rồi?"
"Các người quen biết nhau lúc nào, bắt đầu như thế nào?"
"Ông xã đẹp trai như vậy, thế nhưng cô che giấu nhiều năm như vậy, rất không đạo lý."
"Nhan tổng, quả thật cô chính là thần tượng của chúng tôi, có thể bắt lấy Lục nam thần quá tuyệt vời rồi."
"Trước kia tôi cho rằng vợ của Lục nam thần đã cứu hệ ngân hà, nhưng sau khi biết là cô, tôi cảm thấy được hai người các ngươi rất xứng đôi."
"......"
Một đám người nói ríu rít ở bên tai, Nhan Hạ đều cảm thấy tai mình sắp ù rồi.
"Được rồi làm việc thôi, tôi về phòng làm việc trước." Suy nghĩ một cái, ngay sau đó, Nhan Hạ tìm một lý do chạy nhanh vào phòng làm việc của mình.
Nhìn bộ dáng chạy trối chết của Nhan Hạ, đoàn người liếc nhìn nhau, cười cười, Nhan tổng rất dễ xấu hổ.
Chỉ là, trong lúc đó Nhan tổng và Lục Nam thần bắt đầu, suy nghĩ một chút cũng có thể làm cho người ta rất mong đợi, sự kết hợp của nam thần và nữ thần, chắc chắn rất hạnh phúc, rất tốt đẹp. dđlqđ
Sau khi Nhan Hạ trở về phòng làm việc, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cách đặt câu hỏi của đồng nghiệp thật sự để cho cô có chút không chống đỡ được!
Nhưng mà, cô và Lục Phỉ là quen biết như thế nào, suy nghĩ một chút, cô cũng cảm thấy có chút không thể tin được.
Ấn tượng đầu tiên về Lục Phỉ chỉ là anh đứng trước mặt cô tự giới thiệu về mình.
Nhưng thật ra thì, đó không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.
Nhưng nghĩ đến đây, trong đầu Nhan Hạ không tự chủ được hiện lên một bóng hình xinh đẹp khác.
Sau đó nhanh chóng lắc đầu một cái, để bóng dáng này "Ra khỏi" tâm trí cô.
Người kia, căn bản không đáng!
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Nhan Hạ bắt đầu tiếp tục công việc của cô.
Mà bên kia, Lục Phỉ và Hình Ảnh cũng đã tới công ty.
Lần này, Lục Phỉ tới vì một bộ phim.
Mà vừa đi vào phòng họp, Lục Phỉ cũng thấy được một bóng dáng quen thuộc, nhìn người này, ánh mắt của Lục Phỉ lập tức thay đổi.
Từng người một ngừng công việc lại, nhìn Nhan Hạ bên cạnh Lục Phỉ.
Khi bọn họ thấy tin tức ở trong TV, đây chính là một tin tức chấn động.
Mặc dù trước kia ông chủ có nói Nhan tổng đã có chồng và con trai, nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới người chồng và con trai này là Lục Phỉ và Lục Hạo!
Thật sự là không đạo lý.
Lúc tiểu Ngô trở lại, bọn họ lập tức hỏi cô một chút, biết được chuyện xảy ra ở NY, nhưng sự việc này vẫn còn trong tưởng tượng của bọn họ.
Khi Nhan Hạ dẫn con người thật của Lục Phỉ đi tới trước mặt bọn họ, lúc này bọn họ mới choáng váng.
"Nhan tổng, hôm nay chị dẫn Lục nam thần tới." Bởi vì tiểu Ngô đã từng thấy được bộ dáng hai người thân mật, cho nên vào giờ phút này, cũng rất thản nhiên chào hỏi.
Mà tiểu Ngô vừa lên tiếng, những đồng nghiệp khác cũng từ từ mở miệng nói theo, "Nhan tổng, khỏe."
Nhưng ánh mắt nhìn lên người Lục Phỉ lại không biết lên tiếng như thế nào.
"Mọi người gọi anh ấy là Lục Phỉ thì được rồi." Nhan Hạ nhìn ra sự băn khoăn của mọi người, cười nói.
Lục Phỉ?
Nghĩ tới hai chữ này, lúc này ngoài Nhan Hạ ra không một người nào có can đảm để mở miệng nói chuyện, nhưng nhiều người trong bọn họ thần tượng vị nam thần! Nhất là mấy người đồng nghiệp nữ, tận mắt nhìn thấy Lục Phỉ đứng trước mặt bọn họ, nhất định họ sẽ điên cuồng hơn rồi.
Họ ước mơ nam thần đang đứng ở trước mặt!
"Lục Nam thần."
" Lục ảnh đế."
"......"
Cuối cùng suy nghĩ một chút, phần lớn bọn họ còn gọi tên họ thường gọi.
Thấy tình hình như thế, trong lòng Nhan Hạ cũng hiểu sự xuất hiện của Lục Phỉ là chấn động rất lớn đối với mấy người đồng nghiệp này, nhưng nếu không phải cho Lục Phỉ nhìn y phục, cô sẽ không dẫn anh tới.
"Chào mọi người." Lục Phỉ nói với mọi người, hoặc là đưa ra câu trả lời với bọn họ.
Việc này với anh mà nói là cực kỳ hiếm thấy, chỉ vì những người này là đồng nghiệp của Nhan Hạ.
Đối với sự chủ động chào hỏi của Lục Phỉ, những người này càng lộ vẻ được sủng ái mà lo sợ, rối rít vui mừng nhìn Lục Phỉ.
"Mọi người có muốn ký tên không?" Thấy đoàn người đều nhìn chằm chằm vào mình, Lục Phỉ tiếp tục hỏi.
"Muốn." Không chút nghĩ ngợi, mấy người đồng thanh nói.
Nhưng vừa nói xong, lại nhìn Nhan Hạ một cái, không nhịn được đỏ mặt lên, vẻ mặt háo sắc nhìn vào chồng người ta, có phải có chút không tốt hay không?
Nhan Hạ nhìn thấy ánh mắt của mọi người, bình tĩnh tự nhiên nói: "Em vào phòng làm việc trước, chờ anh ký tên cho mọi người xong, sẽ vào sau."
Nói xong, Nhan Hạ liếc nhìn Lục Phỉ, đi vào phòng làm việc của mình trước.
Sau khi Nhan Hạ đi, mấy người trong phòng làm việc trực tiếp lấy ra sổ tay của mình đi tới trước mặt của Lục Phỉ.
Lúc này cảm giác của bọn họ giống như là đến hiện trường biểu diễn nhìn thấy ca sĩ nổi tiếng mà mình yêu thích, mặc dù Lục Phỉ chưa từng hát, nhưng bọn họ rất yêu thích tác phẩm điện ảnh và phim truyền hình của Lục Phỉ, diễnđànlêquýđôn cho nên lúc này có một cảm giác kích động.
Lục Phỉ thay đổi diện mạo kiêu ngạo lạnh lùng trước kia, nhã nhặn ký tên cho những người này, sau khi ký tên cho người cuối cùng, những người đồng nghiệp này hài lòng dẫn Lục Phỉ đến phòng làm việc của Nhan tổng bọn họ.
Nhìn bóng dáng của Lục Phỉ, mọi người cũng dâng lên cảm giác hâm mộ.
Nhan tổng có người chồng bộ dạng Nam thần này quả thật quá tuyệt vời có phải hay không.
Lần này Nhan tổng dẫn chồng của cô ấy đến, khi nào thì dẫn đứa bé nhà cô đến xem một chút? Trong lòng bọn họ nhớ tới Hạo Hạo đã lâu lắm rồi.
"Được rồi, chúng ta nên làm việc rồi." Nhìn mấy người như đứng chờ chồng nhìn chằm chằm phòng làm việc của Nhan Hạ, Tiểu Ngô ho nhẹ một cái nói.
Nghe thấy Tiểu Ngô nói, đoàn người nhanh chóng hoàn hồn, sau đó ngồi về vị trí của mình, bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.
Mà lúc này, Lục Phỉ đi vào phòng làm việc của Nhan Hạ nhanh chóng gọi điện thoại cho người đại diện của mình.
Lần đầu tiên tới công ty của vợ, dù sao cũng phải có một chút lễ ra mắt cho đồng nghiệp cô.
Một lát sau, Hình Ảnh người đại diện vàng này mang theo cà phê và bánh ngọt đi tới phòng làm việc, khiến cho những người này hưng phấn thêm một lần nữa.
Hôm nay bọn họ không chỉ thấy được Lục nam thần, mà còn thấy được người đại diện vàng nổi tiếng trong làng giải trí, cô còn đích thân đưa bánh ngọt cho bọn họ, quả thật quá tuyệt vời không phải sao?
Không ít nữ đồng nghiệp ăn điểm tâm ngon lành, mặc niệm ở trong lòng thứ này hơi nóng.
Bên trong phòng làm việc.
Lục Phỉ đang quan sát tỉ mỉ môi trường bảy năm làm việc của Nhan Hạ, bên trong phòng làm việc, bàn làm việc, ghế sa lon, phòng trà, phòng thiết kế, những thứ này cũng làm đơn giản một chút, phòng làm việc có đầy đủ chức năng, hơn nữa trang trí rất gọn gàng sạch sẽ, nhìn thấy có một loại cảm giác rất thoải mái.
Giống như nhà, Nhan Hạ dọn dẹp nơi này rất tốt.
Lục Phỉ thầm nghĩ.
"Uống trước ly trà." Nhan Hạ đang ngồi ở trong phòng trà, chậm rãi chuẩn bị nước trà cho Lục Phỉ, tất cả động tác đều nhẹ nhàng, xem như một loại thanh nhã xinh đẹp.
Pha trà có thể biểu hiện rõ nhất tư thái tao nhã của một người, Lục Phỉ rất đồng ý với những lời này.
Bưng ly trà Nhan Hạ đặt ở trước mặt mình, Lục Phỉ từ từ nhấp một ngụm, mùi thơm ngát xen lẫn vị đắng nhất thời lan tỏa trong miệng, đối với vị ngọt ngấy đến buồn nôn tối qua của Lục Phỉ mà nói, ngược lại đây mới là khẩu vị lành nhất.
Mà uống xong trà, Lục Phỉ nhìn chằm chằm nhà thiết kế Nhan Hạ, nói: "Y phục đâu?"
Anh rất nóng lòng muốn nhìn thấy y phục Nhan Hạ thiết kế cho anh.
Nghe nói như thế, Nhan Hạ mỉm cười, Lục Phỉ vẫn có chút nóng nảy.
Nhớ tới, Nhan Hạ đứng dậy, cô mở cánh cửa nhỏ bên trong phòng làm việc ngăn cách với phòng thiết kế ra, đi vào.
Lục Phỉ theo sát phía sau, vừa vào cửa, lập tức nhìn thấy mấy người mẫu mặc trang phục trên người.
Nhìn một cái, Lục Phỉ đã thích rồi.
Không chỉ là những trang phục này "Đẹp", quan trọng hơn là những y phục này bao hàm tâm ý của Nhan Hạ đối với anh.
Giờ khắc này, Lục Phỉ bày tỏ anh không có chút nào hâm mộ ghen tỵ với con trai, bởi vì Nhan Hạ thiết kế cho anh là y phục hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
"Anh rất thích." Còn chưa có mặc lên người, Lục Phỉ đã bày tỏ mình thích.
Nghe nói như thế, Nhan Hạ cười cười, bắt đầu lấy bộ quần áo trên người mẫu thứ nhất, đưa cho Lục Phỉ: "Ừ, thử xem kích thước có đúng hay không."
"Số đo của anh còn phải thử? không phải em đã sớm nắm rõ ràng rồi sao?" Lục Phỉ trêu chọc nói, cười như không cười liếc nhìn Nhan Hạ, nhưng anh vẫn cầm bộ quần áo của Nhan Hạ đưa, để ở bên bàn cao, sau đó đưa tay cởi áo khoác của mình ra trước, sau đó cởi từng cái y phục trên người mình, lộ ra lồng ngực cường tráng.
Một màn trình diễn hấp dẫn ở trước mắt của mình như vậy, ánh mắt Nhan Hạ nhất thời có chút dao động không hay biết, cuối cùng dứt khoát xoay người lại lấy ra điện thoại di động của mình.
Lục Phỉ anh còn biết xấu hổ hay không, thế nhưng cởi quần áo để hấp dẫn.
Lục Phỉ đang thay quần áo nhìn Nhan Hạ đưa lưng về phía mình, khóe môi không nhịn được nhếch lên một độ cong nho nhỏ, không chậm rãi hành động nữa, mà là nhanh chóng cầm quần áo mặc vào trên người.
"Rất vừa người, rất thoải mái, cũng rất đẹp." giọng nói Lục Phỉ lành lạnh vang lên ở bên tai Nhan Hạ.
Trong chớp mắt, Nhan Hạ nghiêng đầu nhìn lại, lúc này nhìn trang phục Lục Phỉ, nhất thời bị choáng váng, y phục này có vẻ vô cùng thích hợp ở trên người Lục Phỉ.
Nhìn Nhan Hạ nhìn mình đến ngây người, Lục Phỉ cũng biết mình mặc vào hiệu quả rất tốt.
Ánh mắt lộ ra một chút ý cười, Lục Phỉ hỏi: "Như thế nào? Đẹp trai không?"
Nghe thấy Lục Phỉ nói, Nhan Hạ hoàn hồn, gật đầu một cái, "Rất tuấn tú."
Nghe vậy, Lục Phỉ ý cười càng sâu, "Anh sẽ mặc cái này đi ra ngoài, về những bộ quần áo khác, em cất kỹ cho anh, anh sẽ từ từ mặc, về sau, tất cả quần áo của anh đều cho em thiết kế."
"Toàn bộ?" Nhan Hạ ngẩn người.
"Em không cảm thấy toàn thân anh khi mặc y phục do em chuẩn bị cảm thấy rất tuyệt sao?" Lục Phỉ hướng dẫn từng bước nói.
"......" Nhan Hạ im lặng, có phải cô đã tự đưa mình vào hố hay không.
Lúc này, Lục Phỉ nhìn đồng hồ, sau đó đi tới, hôn lên mặt Nhan Hạ một cái, sau đó nói: "Anh cũng phải đi công ty một chuyến, đi trước, buổi tối anh tới đón em tan việc."
"Ừ, được." Nhan Hạ lên tiếng, sau đó đưa Lục Phỉ ra khỏi phòng làm việc.
Vừa đi ra khỏi, bên trong đại sảnh phòng làm việc không ít người đang vui vẻ ăn bánh ngọt, mà người đại diện Lục Phỉ nhà cô đang ngồi chờ bên cạnh.
Liếc mắt nhìn Lục Phỉ, là anh sắp xếp.
"Anh đi, làm việc cho tốt." Lục Phỉ nhìn Nhan Hạ dịu dàng nói tạm biệt.
"Hẹn gặp lại." Nhan Hạ vẩy tay chào Lục Phỉ.
Sau đó, Lục Phỉ dẫn Hình Ảnh rời đi.
Sau khi thấy Lục Phỉ và Hình Ảnh rời đi, sau một khắc, Nhan Hạ bị người bao vây.
"Nhan tổng, cô và Lục nam thần kết hôn đã bao lâu rồi?"
"Các người quen biết nhau lúc nào, bắt đầu như thế nào?"
"Ông xã đẹp trai như vậy, thế nhưng cô che giấu nhiều năm như vậy, rất không đạo lý."
"Nhan tổng, quả thật cô chính là thần tượng của chúng tôi, có thể bắt lấy Lục nam thần quá tuyệt vời rồi."
"Trước kia tôi cho rằng vợ của Lục nam thần đã cứu hệ ngân hà, nhưng sau khi biết là cô, tôi cảm thấy được hai người các ngươi rất xứng đôi."
"......"
Một đám người nói ríu rít ở bên tai, Nhan Hạ đều cảm thấy tai mình sắp ù rồi.
"Được rồi làm việc thôi, tôi về phòng làm việc trước." Suy nghĩ một cái, ngay sau đó, Nhan Hạ tìm một lý do chạy nhanh vào phòng làm việc của mình.
Nhìn bộ dáng chạy trối chết của Nhan Hạ, đoàn người liếc nhìn nhau, cười cười, Nhan tổng rất dễ xấu hổ.
Chỉ là, trong lúc đó Nhan tổng và Lục Nam thần bắt đầu, suy nghĩ một chút cũng có thể làm cho người ta rất mong đợi, sự kết hợp của nam thần và nữ thần, chắc chắn rất hạnh phúc, rất tốt đẹp. dđlqđ
Sau khi Nhan Hạ trở về phòng làm việc, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cách đặt câu hỏi của đồng nghiệp thật sự để cho cô có chút không chống đỡ được!
Nhưng mà, cô và Lục Phỉ là quen biết như thế nào, suy nghĩ một chút, cô cũng cảm thấy có chút không thể tin được.
Ấn tượng đầu tiên về Lục Phỉ chỉ là anh đứng trước mặt cô tự giới thiệu về mình.
Nhưng thật ra thì, đó không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.
Nhưng nghĩ đến đây, trong đầu Nhan Hạ không tự chủ được hiện lên một bóng hình xinh đẹp khác.
Sau đó nhanh chóng lắc đầu một cái, để bóng dáng này "Ra khỏi" tâm trí cô.
Người kia, căn bản không đáng!
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Nhan Hạ bắt đầu tiếp tục công việc của cô.
Mà bên kia, Lục Phỉ và Hình Ảnh cũng đã tới công ty.
Lần này, Lục Phỉ tới vì một bộ phim.
Mà vừa đi vào phòng họp, Lục Phỉ cũng thấy được một bóng dáng quen thuộc, nhìn người này, ánh mắt của Lục Phỉ lập tức thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.