Chương 30: Giấy sinh tử đã ký, hẳn phải chết
Khuynh Ao Ao
07/12/2015
Lúc này, sắc trời đã dần ảm đạm, chút gió nổi lên, không khí băng lãnh nhè nhẹ thổi vào lòng Lâm Thủy Tiên, rét lạnh như đang trong hầm băng khiến ả bất giác lạnh run. Quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Phi, chỉ thấy nàng khẽ nhếch môi, trên tay cầm một tờ giấy đến gần ả.
Nhìn kỹ tờ giấy kia, Lâm Thủy Tiên liền bị dọa đến tái nhợt. Đó đúng là giấy sinh tử vừa ký lúc nãy!
Môi run run nói “Không… Không được, bản cung đường đường là Công chúa Bắc Sát!”
Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, khóe miệng tà mị tươi cười tựa như sứ giả địa ngục, chỉ thấy nhẹ mở miệng, giọng bình tĩnh không hề phập phồng nói“Giấy sinh tử đã ký, hẳn phải chết!”
Lâm Thủy Tiên nhũn chân ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng bệch nhìn đám người Lâm Mẫu Đơn, kinh hoảng kêu “Nương nương cứu ta, Thái tử ca ca cứu ta, Nhị tỷ cứu ta.”
Liễu Nguyệt Phi thấy vậy, ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Thủy Tiên, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười đó lại khiến Lâm Thủy Tiên sợ hãi tận đáy lòng.
Liễu Nguyệt Phi vẫn phẩy phẩy giấy sinh tử trước mặt Lâm Thủy Tiên, dọa ả run run. Lâm Mẫu Đơn thấy vậy, trong lòng cũng gợn lên một chút sợ hãi, Lâm Tường Vi cư nhiên có thể lông tóc vô thương, bất quá trong lòng ả cũng không có một chút ý muốn cứu Lâm Thủy Tiên.
Hoa phi nhàn nhạt uống trà, vẫn không thèm để ý. Công chúa trong hậu cung này, chỉ cần không phải do ả sinh ra thì có liên quan gì đến ả đâu?
Không nhìn nổi nữa cũng chỉ có Thái tử phi Triệu Kì Kì. Dù sao ở trong cung, nàng cùng Lâm Thủy Tiên cũng có vẻ quen thuộc. Lâm Tường Vi lúc sáng làm quần áo bọn họ ướt đẫm, buổi chiều lại hủy đi ngự hoa viên, người vô pháp vô thiên như thế, ai nói cũng không nghe, mà trong xương cốt Triệu Kì Kì lại toàn là chế độ, cấp bậc nghiêm ngặt, thân là Thái tử phi, là Quốc mẫu tương lai, tất nhiên sẽ xem trọng những cung quy này hơn ai hết. Người như Lâm Tường Vi là loại người Triệu Kì Kì không thích nhất!
(R: k biết để Triệu Kì Kì là nàng hay ả:|, k phải ng tốt mà cũng k hoàn toàn là ng xấu.)
“Thủy Tiên dù sao cũng là Tam Công chúa Bắc Sát, mà Tường Vi ngươi thân là đại tỷ, sao phải tuyệt tình như vậy?”
Lâm Bình Chi liếc nhìn Triệu Kì Kì một cái, Hoa phi tiếp tục uống trà của mình, ngay cả Lâm Mẫu Đơn cũng khó nhịn nhìn Triệu Kì Kì, thầm trách nàng nhiều chuyện.
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, đứng dậy quay đầu nhìn về phía Triệu Kì Kì, cung phục hoa lệ, vẻ mặt nghiêm túc, một thân tôn quý vô cùng ngồi đó hưởng thụ vinh dự của mình, cả người tản ra vẻ kiêu ngạo. Người như thế, từ trong xương cốt đã là loại tài trí thông minh, nghiêm khắc bảo thủ, không có một chút sinh động.
Tà mị nở nụ cười trả lời “Đúng vậy, sao phải tuyệt tình nha!”
Lời giống nhau nhưng ngữ cảnh hoàn toàn khác. Liễu Nguyệt Phi tiếp tục lạnh lùng nhỏ nhẹ nói “Lâm Thủy Tiên là muội muội bản cung, cho nên có thể không lễ phép với bản cung. Lâm Thủy Tiên là muội muội bản cung, cho nên lúc bản cung bị phạt có thể thêm mắm dặm muối. Lâm Thủy Tiên là muội muội bản cung, cho nên lúc nàng khiêu chiến Đồ Long với bản cung, bản cung phải nhận. Lâm Thủy Tiên là muội muội bản cung, cho nên nàng có thể khiến bản cung chết, nhưng bản cung lại không thể để nàng chết! Thái tử phi là muốn nói vậy sao?”
Giọng nói xem thường đạm mạc nhưng lại như một thanh kiếm sắc đâm vào lòng Triệu Kì Kì, nàng cả kinh. Một màn vừa rồi nàng xem trong mắt nhưng không đứng ra ngăn cản, chẳng lẽ bây giờ là báo ứng sao?
“Oan oan tương báo đến khi nào, Đại Công chúa tạm tha Thủy Tiên lần này đây đi.” Triệu Kì Kì tự biết chính mình đuối lý, nói chuyện cũng không mạnh miệng như trước nữa, nhưng bảo nàng trơ mắt nhìn Lâm Thủy Tiên chết, nàng thân làm bằng hữu, làm tẩu tử, đều không làm được!
Lâm Mẫu Đơn hừ lạnh, bực bội Triệu Kì Kì nhiều chuyện, liền phất tay áo rời đi.
Triệu Kì Kì thấy Lâm Mẫu Đơn bỏ đi, trong lòng đã lạnh hơn một nửa. Người ta làm tỷ tỷ còn có thể lạnh mạc như vậy, nói chi đến Lâm Tường Vi vừa rồi còn trải qua Đồ Long.
Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh, xem gương mặt đã có chút xấu hổ của Triệu Kì Kì, cười nhẹ nói “Vừa rồi lúc bản cung bị yêu cầu Đồ Long sao không thấy Thái tử phi đến cầu tình? Nếu hôm nay người chết là bản cung thì các vị sẽ như thế nào?”
Triệu Kì Kì lúc này đã thật sự không nói nên lời, thất bại nhìn thoáng qua Lâm Thủy Tiên, sau đó yên lặng cúi đầu.
Lâm Thủy Tiên nhìn biểu cảm hiện tại trên mặt mọi người, ai xem diễn vẫn xem diễn, ai không có cách vẫn bó tay, chẳng lẽ ả thật sự không có biện pháp nào? Phải chết không thể nghi ngờ sao? Chết trên tay Lâm Tường Vi?
Không, ả không cam lòng! Liền hét lớn với Liễu Nguyệt Phi “Bản cung chính là Tam Công chúa Bắc Sát, ngươi không có quyền định đoạt sinh tử của bản cung. Bản cung hiện tại phải đi tìm phụ hoàng, để phụ hoàng phân xử đi!”
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, toàn thân bùng nổ sát khí. Lúc này Lâm Sùng vì dùng tuyết dược nên đang ngủ say, bên cạnh còn có Cực Thiên đang dùng nội lực giải độc cho ông ta. Giờ phút này ngàn vạn không thể đi, quấy rầy đến hai người, đều có khả năng tẩu hỏa nhập ma!
Cũng chính vì vậy nên nàng mới tiếp nhận khiêu chiến của Lâm Thủy Tiên, hơn nữa ký kết giấy sinh tử. Muốn giết nàng, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?
“Bản cung có thể cho muội muội một cơ hội.”
Lâm Thủy Tiên vừa nghe, hai mắt lập tức sáng lên nhìn Liễu Nguyệt Phi. Triệu Kì Kì ở phía sau nghe vậy cũng giật mình ngẩng đầu nhìn hai người.
Lại không biết, câu tiếp theo của Liễu Nguyệt Phi nghe rợn cả người!
“Trong lồng sắt này còn bảy con sói đói, bản cung cũng chỉ cần bảy mũi tên. Hiện tại muội muội ngươi đi vào, nếu lông tóc vô thương đi ra, bản cung liền xé bỏ giấy sinh tử!” Phe phẩy giấy sinh tử trong tay, vừa lòng nhìn gương mặt vặn vẹo của Lâm Thủy Tiên.
“Không, không có khả năng, bản cung không chấp nhận!” Vừa nghĩ đến những con sói ánh mắt xám ngắt hung tợn bên trong, toàn thân Lâm Thủy Tiên liền phát run. Không, đi vào hẳn chính là phải chết không thể nghi ngờ!
“Bản cung muốn đi tìm phụ hoàng, bản cung muốn đi tìm phụ hoàng!” Nói xong, cũng không quan tâm đến đau đớn trên đùi, liền chạy ra phía ngoài.
Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, chạy đúng là mau thật “Là chính ngươi buông tha cho cơ hội này!”
Liễu Nguyệt Phi vừa mới dứt lời, một bóng dáng màu vàng liền bay ra ngoài, lóe lên một cái như tia chớp, thoáng chốc trong không khí trần ngập mùi máu tanh. Lâm Thủy Tiên không thể tin nhìn Hoàng Nhi, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn đã ngã xuống đất không ngừng run rẩy. Cuối cùng Hoàng Nhi hướng trái tim của ả đâm mạnh xuống, Lâm Thủy Tiên liền không còn động tĩnh.
Tất cả diễn ra quá nhanh, tất cả mọi người ở đây đều mở to hai mắt nhìn thân ảnh đẫm máu của Hoàng Nhi, giống như quỷ mị ở địa ngục khiến người ta sợ hãi.
Hoa phi cùng Lâm Bình Chi đều thấy thân thủ của Hoàng Nhi, trong lòng lại một lần nữa xác định, người này tuyệt đối không thể để bên cạnh Lâm Tường Vi!
Mà càng nhiều người lại không hiểu, nha hoàn Hoàng Nhi bên người Lâm Tường Vi khi nào thì có thân thủ cao đến vậy?
Liễu Nguyệt Phi chậm rãi tiêu sái bước đến trước Lâm Thủy Tiên, mặt không chút biểu cảm nói “Kỳ thực vừa rồi chỉ cần ngươi dám vào, bản cung nhất định sẽ giữ lại mạng của ngươi, đáng tiếc nha!”
Tiếc cho tài bắn cung tuổi trẻ hứa hẹn của ả, chỉ là đầu quá ngu ngốc, để người ta lợi dụng!
Nhìn kỹ tờ giấy kia, Lâm Thủy Tiên liền bị dọa đến tái nhợt. Đó đúng là giấy sinh tử vừa ký lúc nãy!
Môi run run nói “Không… Không được, bản cung đường đường là Công chúa Bắc Sát!”
Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, khóe miệng tà mị tươi cười tựa như sứ giả địa ngục, chỉ thấy nhẹ mở miệng, giọng bình tĩnh không hề phập phồng nói“Giấy sinh tử đã ký, hẳn phải chết!”
Lâm Thủy Tiên nhũn chân ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng bệch nhìn đám người Lâm Mẫu Đơn, kinh hoảng kêu “Nương nương cứu ta, Thái tử ca ca cứu ta, Nhị tỷ cứu ta.”
Liễu Nguyệt Phi thấy vậy, ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Thủy Tiên, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười đó lại khiến Lâm Thủy Tiên sợ hãi tận đáy lòng.
Liễu Nguyệt Phi vẫn phẩy phẩy giấy sinh tử trước mặt Lâm Thủy Tiên, dọa ả run run. Lâm Mẫu Đơn thấy vậy, trong lòng cũng gợn lên một chút sợ hãi, Lâm Tường Vi cư nhiên có thể lông tóc vô thương, bất quá trong lòng ả cũng không có một chút ý muốn cứu Lâm Thủy Tiên.
Hoa phi nhàn nhạt uống trà, vẫn không thèm để ý. Công chúa trong hậu cung này, chỉ cần không phải do ả sinh ra thì có liên quan gì đến ả đâu?
Không nhìn nổi nữa cũng chỉ có Thái tử phi Triệu Kì Kì. Dù sao ở trong cung, nàng cùng Lâm Thủy Tiên cũng có vẻ quen thuộc. Lâm Tường Vi lúc sáng làm quần áo bọn họ ướt đẫm, buổi chiều lại hủy đi ngự hoa viên, người vô pháp vô thiên như thế, ai nói cũng không nghe, mà trong xương cốt Triệu Kì Kì lại toàn là chế độ, cấp bậc nghiêm ngặt, thân là Thái tử phi, là Quốc mẫu tương lai, tất nhiên sẽ xem trọng những cung quy này hơn ai hết. Người như Lâm Tường Vi là loại người Triệu Kì Kì không thích nhất!
(R: k biết để Triệu Kì Kì là nàng hay ả:|, k phải ng tốt mà cũng k hoàn toàn là ng xấu.)
“Thủy Tiên dù sao cũng là Tam Công chúa Bắc Sát, mà Tường Vi ngươi thân là đại tỷ, sao phải tuyệt tình như vậy?”
Lâm Bình Chi liếc nhìn Triệu Kì Kì một cái, Hoa phi tiếp tục uống trà của mình, ngay cả Lâm Mẫu Đơn cũng khó nhịn nhìn Triệu Kì Kì, thầm trách nàng nhiều chuyện.
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, đứng dậy quay đầu nhìn về phía Triệu Kì Kì, cung phục hoa lệ, vẻ mặt nghiêm túc, một thân tôn quý vô cùng ngồi đó hưởng thụ vinh dự của mình, cả người tản ra vẻ kiêu ngạo. Người như thế, từ trong xương cốt đã là loại tài trí thông minh, nghiêm khắc bảo thủ, không có một chút sinh động.
Tà mị nở nụ cười trả lời “Đúng vậy, sao phải tuyệt tình nha!”
Lời giống nhau nhưng ngữ cảnh hoàn toàn khác. Liễu Nguyệt Phi tiếp tục lạnh lùng nhỏ nhẹ nói “Lâm Thủy Tiên là muội muội bản cung, cho nên có thể không lễ phép với bản cung. Lâm Thủy Tiên là muội muội bản cung, cho nên lúc bản cung bị phạt có thể thêm mắm dặm muối. Lâm Thủy Tiên là muội muội bản cung, cho nên lúc nàng khiêu chiến Đồ Long với bản cung, bản cung phải nhận. Lâm Thủy Tiên là muội muội bản cung, cho nên nàng có thể khiến bản cung chết, nhưng bản cung lại không thể để nàng chết! Thái tử phi là muốn nói vậy sao?”
Giọng nói xem thường đạm mạc nhưng lại như một thanh kiếm sắc đâm vào lòng Triệu Kì Kì, nàng cả kinh. Một màn vừa rồi nàng xem trong mắt nhưng không đứng ra ngăn cản, chẳng lẽ bây giờ là báo ứng sao?
“Oan oan tương báo đến khi nào, Đại Công chúa tạm tha Thủy Tiên lần này đây đi.” Triệu Kì Kì tự biết chính mình đuối lý, nói chuyện cũng không mạnh miệng như trước nữa, nhưng bảo nàng trơ mắt nhìn Lâm Thủy Tiên chết, nàng thân làm bằng hữu, làm tẩu tử, đều không làm được!
Lâm Mẫu Đơn hừ lạnh, bực bội Triệu Kì Kì nhiều chuyện, liền phất tay áo rời đi.
Triệu Kì Kì thấy Lâm Mẫu Đơn bỏ đi, trong lòng đã lạnh hơn một nửa. Người ta làm tỷ tỷ còn có thể lạnh mạc như vậy, nói chi đến Lâm Tường Vi vừa rồi còn trải qua Đồ Long.
Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh, xem gương mặt đã có chút xấu hổ của Triệu Kì Kì, cười nhẹ nói “Vừa rồi lúc bản cung bị yêu cầu Đồ Long sao không thấy Thái tử phi đến cầu tình? Nếu hôm nay người chết là bản cung thì các vị sẽ như thế nào?”
Triệu Kì Kì lúc này đã thật sự không nói nên lời, thất bại nhìn thoáng qua Lâm Thủy Tiên, sau đó yên lặng cúi đầu.
Lâm Thủy Tiên nhìn biểu cảm hiện tại trên mặt mọi người, ai xem diễn vẫn xem diễn, ai không có cách vẫn bó tay, chẳng lẽ ả thật sự không có biện pháp nào? Phải chết không thể nghi ngờ sao? Chết trên tay Lâm Tường Vi?
Không, ả không cam lòng! Liền hét lớn với Liễu Nguyệt Phi “Bản cung chính là Tam Công chúa Bắc Sát, ngươi không có quyền định đoạt sinh tử của bản cung. Bản cung hiện tại phải đi tìm phụ hoàng, để phụ hoàng phân xử đi!”
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, toàn thân bùng nổ sát khí. Lúc này Lâm Sùng vì dùng tuyết dược nên đang ngủ say, bên cạnh còn có Cực Thiên đang dùng nội lực giải độc cho ông ta. Giờ phút này ngàn vạn không thể đi, quấy rầy đến hai người, đều có khả năng tẩu hỏa nhập ma!
Cũng chính vì vậy nên nàng mới tiếp nhận khiêu chiến của Lâm Thủy Tiên, hơn nữa ký kết giấy sinh tử. Muốn giết nàng, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?
“Bản cung có thể cho muội muội một cơ hội.”
Lâm Thủy Tiên vừa nghe, hai mắt lập tức sáng lên nhìn Liễu Nguyệt Phi. Triệu Kì Kì ở phía sau nghe vậy cũng giật mình ngẩng đầu nhìn hai người.
Lại không biết, câu tiếp theo của Liễu Nguyệt Phi nghe rợn cả người!
“Trong lồng sắt này còn bảy con sói đói, bản cung cũng chỉ cần bảy mũi tên. Hiện tại muội muội ngươi đi vào, nếu lông tóc vô thương đi ra, bản cung liền xé bỏ giấy sinh tử!” Phe phẩy giấy sinh tử trong tay, vừa lòng nhìn gương mặt vặn vẹo của Lâm Thủy Tiên.
“Không, không có khả năng, bản cung không chấp nhận!” Vừa nghĩ đến những con sói ánh mắt xám ngắt hung tợn bên trong, toàn thân Lâm Thủy Tiên liền phát run. Không, đi vào hẳn chính là phải chết không thể nghi ngờ!
“Bản cung muốn đi tìm phụ hoàng, bản cung muốn đi tìm phụ hoàng!” Nói xong, cũng không quan tâm đến đau đớn trên đùi, liền chạy ra phía ngoài.
Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, chạy đúng là mau thật “Là chính ngươi buông tha cho cơ hội này!”
Liễu Nguyệt Phi vừa mới dứt lời, một bóng dáng màu vàng liền bay ra ngoài, lóe lên một cái như tia chớp, thoáng chốc trong không khí trần ngập mùi máu tanh. Lâm Thủy Tiên không thể tin nhìn Hoàng Nhi, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn đã ngã xuống đất không ngừng run rẩy. Cuối cùng Hoàng Nhi hướng trái tim của ả đâm mạnh xuống, Lâm Thủy Tiên liền không còn động tĩnh.
Tất cả diễn ra quá nhanh, tất cả mọi người ở đây đều mở to hai mắt nhìn thân ảnh đẫm máu của Hoàng Nhi, giống như quỷ mị ở địa ngục khiến người ta sợ hãi.
Hoa phi cùng Lâm Bình Chi đều thấy thân thủ của Hoàng Nhi, trong lòng lại một lần nữa xác định, người này tuyệt đối không thể để bên cạnh Lâm Tường Vi!
Mà càng nhiều người lại không hiểu, nha hoàn Hoàng Nhi bên người Lâm Tường Vi khi nào thì có thân thủ cao đến vậy?
Liễu Nguyệt Phi chậm rãi tiêu sái bước đến trước Lâm Thủy Tiên, mặt không chút biểu cảm nói “Kỳ thực vừa rồi chỉ cần ngươi dám vào, bản cung nhất định sẽ giữ lại mạng của ngươi, đáng tiếc nha!”
Tiếc cho tài bắn cung tuổi trẻ hứa hẹn của ả, chỉ là đầu quá ngu ngốc, để người ta lợi dụng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.