Chương 61: Giông bão nổi lên
Khuynh Ao Ao
07/12/2015
Đường Hương Nhã bản thân cũng là người thông minh, chỉ là bị đố kị che mờ mắt, hiện tại được Hoàng hậu chỉ điểm, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
“Đa tạ nương nương!”
“Mấy ngày nay con không có việc gì liền hiền lành một chút, đừng mãi nghĩ chuyện đến thị tẩm. Ngày mai, ta gọi Minh Nguyệt cùng An Quận chúa đến Ngạo vương phủ làm khách vài ngày.”Hoàng hậu uống một ngụm trà nói, Minh Nguyệt là nữ nhi của bà ta, Minh Nguyệt Công chúa.
“Dạ, Hương Nhã hiểu được!” Tâm tình vốn phiền muộn, đố kị của Đường Hương Nhã nhất thời tiêu tan, trong mắt lóe ra hào quang nhìn Liễu Nguyệt Phi, đứa dụ dỗ Vương gia tác quái như ngươi sẽ có người trị!
Bên này lòng nữ nhân đều không dung được Liễu Nguyệt Phi, bên kia ánh mắt Thái tử nhìn Hoa Khanh Trần cũng lộ ra dự tính tương tự. Hiện tại hai người đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người khác, phải nhổ.
“Xem ra nước đục rồi!” Liễu Nguyệt Phi nhìn cái được gọi là vũ đạo trước mắt, vũ đạo ở cổ đại chính là nhàm chán.
“Nhiều người, chơi mới vui!” Hoa Khanh Trần chơi đùa nắp chén trà trong tay, đột nhiên úp lên phần bánh hoa quế Liễu Nguyệt Phi đang ăn dở, vừa khéo lại bao phủ toàn bộ, giống như một lưới bắt hết!
Sắc trời dần dần tối đen, Hoa Khanh Trần liền mang theo ba người trở về phủ, Triệu Nhu Nhi vì muốn về nhà nên cầu chính mình về nhà mẹ để.
Về tới vương phủ, Hoa Khanh Trần liền đi theo Liễu Nguyệt Phi đến Mai viên, Đỗ Chân Chân ghen tị hung hăng dậm chân, Đường Hương Nhã lại không có gì khác thường bước về sân của mình. Điều này khiến Đỗ Chân Chân vô cùng không hiểu, bình thường không phải là ả càng quậy càng lớn sao, hôm nay ngược lại không lên tiếng? Động kinh a?
~
Trong Mai viên, Liễu Nguyệt Phi vừa bước vào phòng liền kéo mặt nạ da người xuống, Thanh Nhi Hoàng Nhi thấy nàng đã trở lại liền đi chuẩn bị nước rửa mặt cho nàng.
“Nha, Hoàng đế lão nhân quả thực là cáo già!” Liễu Nguyệt Phi trong lòng vẫn không phục mình bị tính kế, thật sự là thông minh một đời hồ đồ nhất thời!
Hoa Khanh Trần phân phó vài chuyện cho Huyền Thiên Diệt Thiên xong liền đi tới bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng tức giận quá hại thân thể!”
“Ta chính là không phục, không thoải mái a a a a!” Liễu Nguyệt Phi phát tiết ôm lấy Thanh Nhi hét lớn. Khiến Thanh Nhi một trận hoa mắt, ông trời, ai tới nói với nàng hiện tại là cái tình huống gì?
Thấy vậy Hoa Khanh Trần trực tiếp bất đắc dĩ lắc đầu. Đồ đệ này của hắn, xác thực cần giảm một chút nhuệ khí, bằng không quá tự phụ.
~
Lúc này trong cung, Hoa Lạc Trần ngồi trên ghế đùa bỡn trâm cài trong tay, phụ tá bên cạnh nói với hắn: “Thái tử, nàng đến đây!”
“Ừm!” Hoa Lạc Trần tiếp tục chơi, vẫn chưa ngẩng đầu, như là vô tình trả lời một câu.
Dần dần, trong phòng trống trải truyền đến một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt, một nữ tử áo trắng xuất hiện trong phòng, nhưng vì ngọn đèn quá mờ nên vẫn chưa thấy rõ mặt nàng.
“Dân nữ bái kiến Thái tử!” Giọng nữ ôn nhu tinh tế, có một tư vị khác hẳn.
Hoa Lạc Trần khóe miệng khẽ nhếch, ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, đánh giá: “Xem ra, ngươi sống không tệ!”
“Hắn vẫn chưa đụng vào ta!” Giọng nói nữ tử vẫn là nhẹ nhàng như vậy, không có một chút phập phồng.
“Này không phải ngươi muốn sao?” Hoa Lạc Trần nhíu mày, nhìn nữ tử trước mắt nói “Hiện tại cứ như vậy đi, nghe ta an bài!”
“Dạ!” Nữ tử cung kính cúi đầu nói, không hề có ý khác với Hoa Lạc Trần.
“Này, ngươi cầm lấy, không có việc gì thì mang trên đầu!” Hoa Lạc Trần đem trâm cài trong tay đưa cho nữ tử. Nữ tử nghe vậy, không nói gì liền nhận lấy.
“Dạ!”
“Đi xuống đi!” Hoa Lạc Trần như đã mất đồ chơi trong tay, ý cười cũng dần dần biến mất, nhàm chán ngồi trên ghế.
“Dạ!” Lời nói của nữ tử vẫn luôn rất ngắn gọn, nói xong liền xoay người rời đi, không hề lưu luyến.
Hoa Lạc Trần nhìn bóng lưng nữ tử, nói thầm, đúng là có cá tính a!
Phụ tá bên cạnh thấy nữ tử rời đi mới nói với Hoa Lạc Trần: “Thái tử, Lâm Mẫu Đơn Bắc Sát đến đầu nhập vào Thái tử!”
Trong mắt Hoa Lạc Trần hiện lên một tia sáng. Lâm Mẫu Đơn? Người này, thật ra cũng có nghe nói qua, thích Hoa Khanh Trần, vốn định gả cho Hoa Khanh Trần nhưng lại bị Lâm Tường Vi đoạt mất.
Sau đó lại vì chuyện huynh trưởng bức vua thoái vị mà thoát chạy ra ngoài. Bất quá, Lâm Mẫu Đơn tìm hắn làm chi?
“Tới làm cái gì?”
“Bên cạnh Lâm Mẫu Đơn có một nam tử, nói là phụ tá lúc trước của Hoa Khanh Trần, hiện tại tới trả thù Hoa Khanh Trần!”
“Phụ tá? Trả thù? Ha ha ha, chơi vui! Gọi bọn họ tới gặp ta!” Hoa Lạc Trần cười nói, xem ra mọi chuyện càng lúc càng hấp dẫn, một phụ tá dám trả thù Hoa Khanh Trần, xem có khả năng hay không đã, có thì hắn mới lợi dụng được!
……
Buổi sáng gió thổi có chút lạnh, Liễu Nguyệt Phi vừa rời giường, Thanh Nhi đã nói Minh Nguyệt Công chúa và An Chiêu Hoa đến đây.
“Tới làm gì?” Liễu Nguyệt Phi vừa tỉnh dậy, máu chưa kịp lên não mơ hồ hỏi lại.
“Nói là đến ở lại vài ngày!” Thanh Nhi kiên nhẫn trả lời.
“Nha, chẳng lẽ phòng ở của mấy người đó bị gió lốc thổi bay rồi sao?” Liễu Nguyệt Phi không nhịn được thô bạo, rảnh quá thì kiếm chuyện để làm a, thật sự là sống lãng phí lương thực chết lãng phí đất chôn.
(R: rảnh thì mua thanh long vìa lãi hột, mua hột é vìa đếm a).
Nàng từ nhỏ vẫn luôn ngủ cùng Hoa Khanh Trần, cho nên hiện tại mỗi đêm Hoa Khanh Trần ngủ cùng nàng cũng không có chỗ nào kỳ quái. Đương nhiên, hiện tại thấy bên cạnh không ai liền mở miệng hỏi.
“Vương gia sáng sớm đã bị Hoàng thượng gọi tiến cung!” Thanh Nhi giúp Liễu Nguyệt Phi chải đầu, thần trí Liễu Nguyệt Phi cũng dần dần rõ ràng.
Lúc này bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, Hoàng Nhi từ cửa sổ phi vào nói “Minh Nguyệt Công chúa và Chiêu Hoa Quận chúa đến đây!”
Nghe vậy, đôi mắt vốn nhập nhèm của Liễu Nguyệt Phi thoáng chốc mở ra, nói với Thanh Nhi: “Lấy mặt nạ đến đây!”
Không đợi Liễu Nguyệt Phi nói xong, Thanh Nhi cũng đã cầm mặt nạ da người dán lên mặt Liễu Nguyệt Phi.
“Yêu, Lâm Trắc phi này sao còn chưa rời giường nổi nữa a?” Lúc này bên ngoài truyền đến một giọng nói, Hoàng Nhi nghe vậy, lập tức bước ra.
Thấy nói chuyện là một nữ tử mặc đồ màu phấn hồng, bên cạnh là An Chiêu Hoa đang đứng. Nói vậy này chính là Minh Nguyệt Công chúa, Hoàng Nhi bèn hành lễ với ả: “Chủ tử của ta lập tức sẽ ra ngay, còn mời Công chúa, Quận chúa đến đại sảnh chờ một chút.”
“A, Lâm Trắc phi này mặt mũi thật lớn, cư nhiên muốn Công chúa ngài chờ nữa!” An Chiêu Hoa bất mãn, cố ý nói lớn để Liễu Nguyệt Phi bên trong nghe thấy.
“Chiêu Hoa, ngươi nói cái gì, Lâm Trắc phi này tuy là Trắc phi, địa vị ở Nam Tề không bằng Minh Nguyệt ta, nhưng trước kia người ta tốt xấu gì cũng là một Công chúa a, chắc là thân phận thay đổi còn chưa thích ứng được!” Minh Nguyệt Công chúa cố ý dùng khăn tay che miệng cười nhẹ.
“Đúng vậy, bản cung xác thực là thân phận thay đổi còn chưa quen, bất quá Minh Nguyệt Công chúa lại thích ứng trước, biết đâu Công chúa cũng sẽ gặp tình trạng như bản cung a!”
Lúc này cửa phòng vừa mở, Thanh Nhi nâng Liễu Nguyệt Phi bước ra.
“Đa tạ nương nương!”
“Mấy ngày nay con không có việc gì liền hiền lành một chút, đừng mãi nghĩ chuyện đến thị tẩm. Ngày mai, ta gọi Minh Nguyệt cùng An Quận chúa đến Ngạo vương phủ làm khách vài ngày.”Hoàng hậu uống một ngụm trà nói, Minh Nguyệt là nữ nhi của bà ta, Minh Nguyệt Công chúa.
“Dạ, Hương Nhã hiểu được!” Tâm tình vốn phiền muộn, đố kị của Đường Hương Nhã nhất thời tiêu tan, trong mắt lóe ra hào quang nhìn Liễu Nguyệt Phi, đứa dụ dỗ Vương gia tác quái như ngươi sẽ có người trị!
Bên này lòng nữ nhân đều không dung được Liễu Nguyệt Phi, bên kia ánh mắt Thái tử nhìn Hoa Khanh Trần cũng lộ ra dự tính tương tự. Hiện tại hai người đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người khác, phải nhổ.
“Xem ra nước đục rồi!” Liễu Nguyệt Phi nhìn cái được gọi là vũ đạo trước mắt, vũ đạo ở cổ đại chính là nhàm chán.
“Nhiều người, chơi mới vui!” Hoa Khanh Trần chơi đùa nắp chén trà trong tay, đột nhiên úp lên phần bánh hoa quế Liễu Nguyệt Phi đang ăn dở, vừa khéo lại bao phủ toàn bộ, giống như một lưới bắt hết!
Sắc trời dần dần tối đen, Hoa Khanh Trần liền mang theo ba người trở về phủ, Triệu Nhu Nhi vì muốn về nhà nên cầu chính mình về nhà mẹ để.
Về tới vương phủ, Hoa Khanh Trần liền đi theo Liễu Nguyệt Phi đến Mai viên, Đỗ Chân Chân ghen tị hung hăng dậm chân, Đường Hương Nhã lại không có gì khác thường bước về sân của mình. Điều này khiến Đỗ Chân Chân vô cùng không hiểu, bình thường không phải là ả càng quậy càng lớn sao, hôm nay ngược lại không lên tiếng? Động kinh a?
~
Trong Mai viên, Liễu Nguyệt Phi vừa bước vào phòng liền kéo mặt nạ da người xuống, Thanh Nhi Hoàng Nhi thấy nàng đã trở lại liền đi chuẩn bị nước rửa mặt cho nàng.
“Nha, Hoàng đế lão nhân quả thực là cáo già!” Liễu Nguyệt Phi trong lòng vẫn không phục mình bị tính kế, thật sự là thông minh một đời hồ đồ nhất thời!
Hoa Khanh Trần phân phó vài chuyện cho Huyền Thiên Diệt Thiên xong liền đi tới bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng tức giận quá hại thân thể!”
“Ta chính là không phục, không thoải mái a a a a!” Liễu Nguyệt Phi phát tiết ôm lấy Thanh Nhi hét lớn. Khiến Thanh Nhi một trận hoa mắt, ông trời, ai tới nói với nàng hiện tại là cái tình huống gì?
Thấy vậy Hoa Khanh Trần trực tiếp bất đắc dĩ lắc đầu. Đồ đệ này của hắn, xác thực cần giảm một chút nhuệ khí, bằng không quá tự phụ.
~
Lúc này trong cung, Hoa Lạc Trần ngồi trên ghế đùa bỡn trâm cài trong tay, phụ tá bên cạnh nói với hắn: “Thái tử, nàng đến đây!”
“Ừm!” Hoa Lạc Trần tiếp tục chơi, vẫn chưa ngẩng đầu, như là vô tình trả lời một câu.
Dần dần, trong phòng trống trải truyền đến một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt, một nữ tử áo trắng xuất hiện trong phòng, nhưng vì ngọn đèn quá mờ nên vẫn chưa thấy rõ mặt nàng.
“Dân nữ bái kiến Thái tử!” Giọng nữ ôn nhu tinh tế, có một tư vị khác hẳn.
Hoa Lạc Trần khóe miệng khẽ nhếch, ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, đánh giá: “Xem ra, ngươi sống không tệ!”
“Hắn vẫn chưa đụng vào ta!” Giọng nói nữ tử vẫn là nhẹ nhàng như vậy, không có một chút phập phồng.
“Này không phải ngươi muốn sao?” Hoa Lạc Trần nhíu mày, nhìn nữ tử trước mắt nói “Hiện tại cứ như vậy đi, nghe ta an bài!”
“Dạ!” Nữ tử cung kính cúi đầu nói, không hề có ý khác với Hoa Lạc Trần.
“Này, ngươi cầm lấy, không có việc gì thì mang trên đầu!” Hoa Lạc Trần đem trâm cài trong tay đưa cho nữ tử. Nữ tử nghe vậy, không nói gì liền nhận lấy.
“Dạ!”
“Đi xuống đi!” Hoa Lạc Trần như đã mất đồ chơi trong tay, ý cười cũng dần dần biến mất, nhàm chán ngồi trên ghế.
“Dạ!” Lời nói của nữ tử vẫn luôn rất ngắn gọn, nói xong liền xoay người rời đi, không hề lưu luyến.
Hoa Lạc Trần nhìn bóng lưng nữ tử, nói thầm, đúng là có cá tính a!
Phụ tá bên cạnh thấy nữ tử rời đi mới nói với Hoa Lạc Trần: “Thái tử, Lâm Mẫu Đơn Bắc Sát đến đầu nhập vào Thái tử!”
Trong mắt Hoa Lạc Trần hiện lên một tia sáng. Lâm Mẫu Đơn? Người này, thật ra cũng có nghe nói qua, thích Hoa Khanh Trần, vốn định gả cho Hoa Khanh Trần nhưng lại bị Lâm Tường Vi đoạt mất.
Sau đó lại vì chuyện huynh trưởng bức vua thoái vị mà thoát chạy ra ngoài. Bất quá, Lâm Mẫu Đơn tìm hắn làm chi?
“Tới làm cái gì?”
“Bên cạnh Lâm Mẫu Đơn có một nam tử, nói là phụ tá lúc trước của Hoa Khanh Trần, hiện tại tới trả thù Hoa Khanh Trần!”
“Phụ tá? Trả thù? Ha ha ha, chơi vui! Gọi bọn họ tới gặp ta!” Hoa Lạc Trần cười nói, xem ra mọi chuyện càng lúc càng hấp dẫn, một phụ tá dám trả thù Hoa Khanh Trần, xem có khả năng hay không đã, có thì hắn mới lợi dụng được!
……
Buổi sáng gió thổi có chút lạnh, Liễu Nguyệt Phi vừa rời giường, Thanh Nhi đã nói Minh Nguyệt Công chúa và An Chiêu Hoa đến đây.
“Tới làm gì?” Liễu Nguyệt Phi vừa tỉnh dậy, máu chưa kịp lên não mơ hồ hỏi lại.
“Nói là đến ở lại vài ngày!” Thanh Nhi kiên nhẫn trả lời.
“Nha, chẳng lẽ phòng ở của mấy người đó bị gió lốc thổi bay rồi sao?” Liễu Nguyệt Phi không nhịn được thô bạo, rảnh quá thì kiếm chuyện để làm a, thật sự là sống lãng phí lương thực chết lãng phí đất chôn.
(R: rảnh thì mua thanh long vìa lãi hột, mua hột é vìa đếm a).
Nàng từ nhỏ vẫn luôn ngủ cùng Hoa Khanh Trần, cho nên hiện tại mỗi đêm Hoa Khanh Trần ngủ cùng nàng cũng không có chỗ nào kỳ quái. Đương nhiên, hiện tại thấy bên cạnh không ai liền mở miệng hỏi.
“Vương gia sáng sớm đã bị Hoàng thượng gọi tiến cung!” Thanh Nhi giúp Liễu Nguyệt Phi chải đầu, thần trí Liễu Nguyệt Phi cũng dần dần rõ ràng.
Lúc này bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, Hoàng Nhi từ cửa sổ phi vào nói “Minh Nguyệt Công chúa và Chiêu Hoa Quận chúa đến đây!”
Nghe vậy, đôi mắt vốn nhập nhèm của Liễu Nguyệt Phi thoáng chốc mở ra, nói với Thanh Nhi: “Lấy mặt nạ đến đây!”
Không đợi Liễu Nguyệt Phi nói xong, Thanh Nhi cũng đã cầm mặt nạ da người dán lên mặt Liễu Nguyệt Phi.
“Yêu, Lâm Trắc phi này sao còn chưa rời giường nổi nữa a?” Lúc này bên ngoài truyền đến một giọng nói, Hoàng Nhi nghe vậy, lập tức bước ra.
Thấy nói chuyện là một nữ tử mặc đồ màu phấn hồng, bên cạnh là An Chiêu Hoa đang đứng. Nói vậy này chính là Minh Nguyệt Công chúa, Hoàng Nhi bèn hành lễ với ả: “Chủ tử của ta lập tức sẽ ra ngay, còn mời Công chúa, Quận chúa đến đại sảnh chờ một chút.”
“A, Lâm Trắc phi này mặt mũi thật lớn, cư nhiên muốn Công chúa ngài chờ nữa!” An Chiêu Hoa bất mãn, cố ý nói lớn để Liễu Nguyệt Phi bên trong nghe thấy.
“Chiêu Hoa, ngươi nói cái gì, Lâm Trắc phi này tuy là Trắc phi, địa vị ở Nam Tề không bằng Minh Nguyệt ta, nhưng trước kia người ta tốt xấu gì cũng là một Công chúa a, chắc là thân phận thay đổi còn chưa thích ứng được!” Minh Nguyệt Công chúa cố ý dùng khăn tay che miệng cười nhẹ.
“Đúng vậy, bản cung xác thực là thân phận thay đổi còn chưa quen, bất quá Minh Nguyệt Công chúa lại thích ứng trước, biết đâu Công chúa cũng sẽ gặp tình trạng như bản cung a!”
Lúc này cửa phòng vừa mở, Thanh Nhi nâng Liễu Nguyệt Phi bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.