Chương 35: Trò hay sắp bắt đầu diễn
Khuynh Ao Ao
07/12/2015
Lâm Sùng giận đến thiếu chút nữa phát bệnh tim, chỉ vào đầu Liễu Nguyệt Phi, dùng sức trạc* một chút, tức giận nói “Đứa con bất hiếu, muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”
(R: trạc: chọt =))).
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi cũng mãnh liệt bùm một tiếng quỳ xuống bên chân Lâm Sùng, hai mắt đẫm lệ nói: “Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu, chỉ có thể dùng kiếp sau đến đền đáp phụ hoàng!”
Lâm Sùng nháy mắt bị lời nói của Liễu Nguyệt Phi làm chết khiếp, vốn định mắng to một chút, nhưng là nhìn đến vẻ mặt đầy nước mắt của nữ nhi bảo bối lại đau lòng không thôi, chỉ vào Lâm Bình Chi nói “Này chính là ngươi muốn?”
Lâm Bình Chi thật không ngờ Lâm Sùng nháy mắt đã chỉa mũi nhọn về mình, kinh ngạc một chút, liền trực tiếp cúi đầu trả lời “Phụ hoàng, Tường Vi là Công chúa, hẳn phải sớm vì sai lầm của mình mà gánh tội!”
“Ngươi!” Lâm Sùng lúc này đã không thể dùng tức giận để hình dung, trừng mắt nhìn thẳng một nam một nữ của mình, giận đến mức nói không nên lời, ngực cũng phập phồng, hắn sao có thể có đứa con gái như vậy?
“Phụ hoàng, hoàng huynh nói rất đúng, người trừng phạt nhi thần đi!” Liễu Nguyệt Phi nghe được lời Lâm Bình Chi, tiếng khóc càng lớn hơn, bộ dáng lê hoa đái vũ điềm đạm càng kích thích Lâm Sùng.
“Không cho! Nữ nhi của trẫm, ai dám động!” Lâm Sùng đột nhiên rống giận, hai đấm nắm chặt trừng mắt bách quan, một bộ dáng ai dám nói không, hắn liền diệt cả nhà!
Quả thực dọa đến một số đại thần.
Bất quá Lâm Bình Chi vẫn không để vào mắt, tuy Lâm Sùng hôm nay có chút khác thường nhưng vẫn chưa đáng để hắn e ngại. Lại mở miệng nói“Xin phụ hoàng trách phạt Tường Vi, cho dân chúng một công đạo!”
Nói xong, Đặng Thành Húc cùng một ít quan viên cũng quỳ xuống theo“Xin Hoàng thượng cho dân chúng một công đạo!”
Dần dần, thanh âm càng lúc càng lớn, cơ hồ toàn bộ quan viên trong điện đều quỳ xuống nói.
Lúc này, ngoài cung truyền đến tiếng gọi đinh tai nhức óc, thanh âm dâng cao bao hàm giận dữ, mãnh liệt như sóng lớn Hoàng Hà, chậm rãi truyền đến cùng tiếng khóc vang trời “Xin Hoàng thượng ban chết Lâm Tường Vi!”
(R: ta đang tưởng tượng trên tường thành có gắn TV màn hình phẳng truyền hình trực tiếp trên điện nên nó mới đồng loạt, đúng lúc đến vại =)))
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, trên mặt vẫn là vẻ đau lòng muốn chết nhưng trong lòng đã sáng tỏ. Xem ra hiện tại đại thần đều đứng về phía Lâm Bình Chi, Hoàng đế Lâm Sùng này cũng sắp mất quyền lực!
Lâm Sùng nhất thời như bong bóng xì hơi, ngã ngồi trên long ỷ, thanh âm đinh tai nhức óc bên ngoài như một phen kiếm sắt đâm vào tim hắn, mà hắn thì ngay cả nữ nhi mình yêu thương nhất cũng không bảo hộ được!
Lâm Bình Chi nhìn Lâm Sùng đang tức giận vô cùng, khóe miệng hiện lên một nụ cười vừa lòng, tiếp tục nói “Phụ hoàng, xin hạ chỉ đi!”
Lâm Sùng nghe vậy, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, trong lòng hận chính mình vô năng, bèn nói “Đem Tường Vi Công chúa giam giữ trong tẩm cung của trẫm, không có mệnh lệnh, không cho đi ra ngoài!”
“Hoàng thượng!” Bách quan nghe vậy, nhất thời kinh kinh ngạc kêu lên. Không phải ban chết mà chỉ là giam giữ thôi sao?
Liễu Nguyệt Phi lúc này chôn đầu trên gối Lâm Sùng, bên ngoài thoạt nhìn có vẻ đang thống khổ, kỳ thực nàng đang không khống chế được mà cười, nếu để lộ mặt ra ngoài, trăm phần trăm nàng sẽ cười ra tiếng.
Quả nhiên diễn viên không phải dễ làm như vậy!
Sau khi Lâm Sùng nói xong, liền có thái giám đến nâng Liễu Nguyệt Phi về tẩm cung.
Lúc đi ngang qua Lâm Bình Chi, hắn đột nhiên ngăn lại, nói với Lâm Sùng: “Phụ hoàng, người xử lí như vậy không công bằng với dân chúng!”
“Vậy hoàng huynh có phải muốn tử hình Tường Vi tại chỗ hay không?” Không đợi Lâm Sùng trả lời, Liễu Nguyệt Phi đã nhíu mày nói, trên mặt tuy vẫn còn nước mắt chưa khô nhưng ánh mắt lại là khiêu khích.
“Trẫm xử lý còn không tới lượt ngươi chất vấn! Người đâu, mang Công chúa đi xuống!” Lời Lâm Bình Chi trực tiếp chọc giận Lâm Sùng, hắn bạo rống.
Lâm Bình Chi trong lòng lộp bộp một tiếng, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lâm Sùng. Phụ hoàng hình như nhiều năm rồi chưa có uy nghiêm như vậy!
Sao lại thế này? Chẳng lẽ mẫu phi hạ dược còn chưa đủ sao?
……
Thái giám sau khi mang Liễu Nguyệt Phi về tẩm cung cũng không phải khóa cửa đứng gác, mà là cung kính nói với nàng “Thiếu chủ, hiện tại việc này làm sao bây giờ?”
Vốn người trong tẩm cung Lâm Sùng đều bị đổi thành người Vô Ưu Môn, hai người này tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn hai người, trong mắt tràn đầy tính kế, sáng lấp lánh “Bọn họ biết dùng đến dư luận, chúng ta sẽ không sao?”
Chuyện Lâm Tường Vi này, dân chúng sao có thể biết? Đã là dư luận, đương nhiên là sẽ có người đi đầu đồn lên, không thể chỉ là một phía!
“Đêm nay, ta liền mang theo các ngươi đi chơi một chút!”
……
Lâm Sùng sau khi hạ lệnh liền bãi triều. Lâm Bình Chi cùng Đặng Thành Húc thì trực tiếp đến tẩm cung Hoa phi, vừa vào cửa, Lâm Bình Chi đã lôi kéo Hoa phi nói “Mẫu phi, không phải gần đây người không cho phụ hoàng uống thuốc chứ?”
Hoa phi vừa nghe, có chút khó hiểu nhìn Lâm Bình Chi, liền cho người đi đóng cửa lại rồi mới nói “Làm sao có thể, ta mỗi ngày đều nhìn hắn uống xong, hơn nữa liều càng ngày càng mạnh!”
Nghe vậy, Lâm Bình Chi cùng Đặng Thành Húc liếc mắt nhìn nhau, càng thêm không hiểu, Lâm Bình Chi nói “Nhưng là hôm nay phụ hoàng thực không giống như trước!”
“Có cái gì không giống?” Thấy biểu cảm của Lâm Bình Chi cùng Đặng Thành Húc, Hoa phi trực giác cảm thấy không phải chuyện gì tốt, mắt phải cũng bắt đầu giật giật.
“Phụ hoàng hôm nay giống như khôi phục bộ dáng lúc trước. Mẫu phi, người nói có phải liều lượng thuốc càng mạnh lại càng không hiệu quả hay không?”
“Bộ dáng lúc trước? Làm sao có thể?” Hoa phi kinh ngạc nói, thuốc kia như thế nào ả còn không biết sao? Đó là chỉ cần ngửi nhiều một chút đã cảm thấy choáng váng. Sao lại có thể không hiệu quả?
“Vậy tại sao Hoàng thượng hôm nay lại không bình thường như vậy?” Đặng Thành Húc nhớ lại đủ loại biểu hiện của Lâm Sùng, hoàn toàn không phải si ngốc như trước!
“Có phải Lâm Tường Vi động tay động chân hay không?” Hoa phi đột nhiên nghĩ đến Lâm Tường Vi hiện tại ở chung một chỗ với Lâm Sùng, lẽ nào là nàng giở trò quỷ?
“Mẫu phi, người không phải nhìn phụ hoàng uống xong sao, Lâm Tường Vi ra tay thế nào được?” Lâm Bình Chi lúc này có chút tức giận, tức giận Hoa phi ngay cả việc nhỏ này cũng làm không xong!
Mà Hoa phi đương nhiên không thấy được giận dữ trong lời Lâm Bình Chi, chỉ là ra vẻ nhớ lại nói “Hôm nay Hoàng thượng mới thay đổi, hai ngày này lại là Lâm Tường Vi ở Long Tuyền điện, có thể giở trò quỷ cũng chỉ có Lâm Tường Vi!”
“Cho dù là Lâm Tường Vi, ả hiện tại cũng là ‘Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo’*!” Lời Hoa phi vào tai Lâm Bình Chi đều là biện hộ!
(R: Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo: Bồ Tát bằng đất qua sông, khó giữ nổi thân. Ý nói thân mình lo chưa xong, miễn bàn đến chuyện khác).
“Mẫu phi, con không nhịn được, con muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, không cho phép bất luận kẻ nào lớn tiếng với con!”
Lâm Bình Chi nắm chặt hai đấm, ngón tay đều trở nên trắng bệch. Hoàng cung này ai dám hô to gọi nhỏ với hắn, hôm nay mới cảm giác sâu sắc đến tư vị bị người áp chế. Hắn không cam lòng chỉ làm một Thái tử! Thái tử cho dù là quyền lợi khôn cùng cũng bị Hoàng đế áp chế. Hắn muốn làm là người cao nhất!
(R: trạc: chọt =))).
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi cũng mãnh liệt bùm một tiếng quỳ xuống bên chân Lâm Sùng, hai mắt đẫm lệ nói: “Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu, chỉ có thể dùng kiếp sau đến đền đáp phụ hoàng!”
Lâm Sùng nháy mắt bị lời nói của Liễu Nguyệt Phi làm chết khiếp, vốn định mắng to một chút, nhưng là nhìn đến vẻ mặt đầy nước mắt của nữ nhi bảo bối lại đau lòng không thôi, chỉ vào Lâm Bình Chi nói “Này chính là ngươi muốn?”
Lâm Bình Chi thật không ngờ Lâm Sùng nháy mắt đã chỉa mũi nhọn về mình, kinh ngạc một chút, liền trực tiếp cúi đầu trả lời “Phụ hoàng, Tường Vi là Công chúa, hẳn phải sớm vì sai lầm của mình mà gánh tội!”
“Ngươi!” Lâm Sùng lúc này đã không thể dùng tức giận để hình dung, trừng mắt nhìn thẳng một nam một nữ của mình, giận đến mức nói không nên lời, ngực cũng phập phồng, hắn sao có thể có đứa con gái như vậy?
“Phụ hoàng, hoàng huynh nói rất đúng, người trừng phạt nhi thần đi!” Liễu Nguyệt Phi nghe được lời Lâm Bình Chi, tiếng khóc càng lớn hơn, bộ dáng lê hoa đái vũ điềm đạm càng kích thích Lâm Sùng.
“Không cho! Nữ nhi của trẫm, ai dám động!” Lâm Sùng đột nhiên rống giận, hai đấm nắm chặt trừng mắt bách quan, một bộ dáng ai dám nói không, hắn liền diệt cả nhà!
Quả thực dọa đến một số đại thần.
Bất quá Lâm Bình Chi vẫn không để vào mắt, tuy Lâm Sùng hôm nay có chút khác thường nhưng vẫn chưa đáng để hắn e ngại. Lại mở miệng nói“Xin phụ hoàng trách phạt Tường Vi, cho dân chúng một công đạo!”
Nói xong, Đặng Thành Húc cùng một ít quan viên cũng quỳ xuống theo“Xin Hoàng thượng cho dân chúng một công đạo!”
Dần dần, thanh âm càng lúc càng lớn, cơ hồ toàn bộ quan viên trong điện đều quỳ xuống nói.
Lúc này, ngoài cung truyền đến tiếng gọi đinh tai nhức óc, thanh âm dâng cao bao hàm giận dữ, mãnh liệt như sóng lớn Hoàng Hà, chậm rãi truyền đến cùng tiếng khóc vang trời “Xin Hoàng thượng ban chết Lâm Tường Vi!”
(R: ta đang tưởng tượng trên tường thành có gắn TV màn hình phẳng truyền hình trực tiếp trên điện nên nó mới đồng loạt, đúng lúc đến vại =)))
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, trên mặt vẫn là vẻ đau lòng muốn chết nhưng trong lòng đã sáng tỏ. Xem ra hiện tại đại thần đều đứng về phía Lâm Bình Chi, Hoàng đế Lâm Sùng này cũng sắp mất quyền lực!
Lâm Sùng nhất thời như bong bóng xì hơi, ngã ngồi trên long ỷ, thanh âm đinh tai nhức óc bên ngoài như một phen kiếm sắt đâm vào tim hắn, mà hắn thì ngay cả nữ nhi mình yêu thương nhất cũng không bảo hộ được!
Lâm Bình Chi nhìn Lâm Sùng đang tức giận vô cùng, khóe miệng hiện lên một nụ cười vừa lòng, tiếp tục nói “Phụ hoàng, xin hạ chỉ đi!”
Lâm Sùng nghe vậy, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, trong lòng hận chính mình vô năng, bèn nói “Đem Tường Vi Công chúa giam giữ trong tẩm cung của trẫm, không có mệnh lệnh, không cho đi ra ngoài!”
“Hoàng thượng!” Bách quan nghe vậy, nhất thời kinh kinh ngạc kêu lên. Không phải ban chết mà chỉ là giam giữ thôi sao?
Liễu Nguyệt Phi lúc này chôn đầu trên gối Lâm Sùng, bên ngoài thoạt nhìn có vẻ đang thống khổ, kỳ thực nàng đang không khống chế được mà cười, nếu để lộ mặt ra ngoài, trăm phần trăm nàng sẽ cười ra tiếng.
Quả nhiên diễn viên không phải dễ làm như vậy!
Sau khi Lâm Sùng nói xong, liền có thái giám đến nâng Liễu Nguyệt Phi về tẩm cung.
Lúc đi ngang qua Lâm Bình Chi, hắn đột nhiên ngăn lại, nói với Lâm Sùng: “Phụ hoàng, người xử lí như vậy không công bằng với dân chúng!”
“Vậy hoàng huynh có phải muốn tử hình Tường Vi tại chỗ hay không?” Không đợi Lâm Sùng trả lời, Liễu Nguyệt Phi đã nhíu mày nói, trên mặt tuy vẫn còn nước mắt chưa khô nhưng ánh mắt lại là khiêu khích.
“Trẫm xử lý còn không tới lượt ngươi chất vấn! Người đâu, mang Công chúa đi xuống!” Lời Lâm Bình Chi trực tiếp chọc giận Lâm Sùng, hắn bạo rống.
Lâm Bình Chi trong lòng lộp bộp một tiếng, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lâm Sùng. Phụ hoàng hình như nhiều năm rồi chưa có uy nghiêm như vậy!
Sao lại thế này? Chẳng lẽ mẫu phi hạ dược còn chưa đủ sao?
……
Thái giám sau khi mang Liễu Nguyệt Phi về tẩm cung cũng không phải khóa cửa đứng gác, mà là cung kính nói với nàng “Thiếu chủ, hiện tại việc này làm sao bây giờ?”
Vốn người trong tẩm cung Lâm Sùng đều bị đổi thành người Vô Ưu Môn, hai người này tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn hai người, trong mắt tràn đầy tính kế, sáng lấp lánh “Bọn họ biết dùng đến dư luận, chúng ta sẽ không sao?”
Chuyện Lâm Tường Vi này, dân chúng sao có thể biết? Đã là dư luận, đương nhiên là sẽ có người đi đầu đồn lên, không thể chỉ là một phía!
“Đêm nay, ta liền mang theo các ngươi đi chơi một chút!”
……
Lâm Sùng sau khi hạ lệnh liền bãi triều. Lâm Bình Chi cùng Đặng Thành Húc thì trực tiếp đến tẩm cung Hoa phi, vừa vào cửa, Lâm Bình Chi đã lôi kéo Hoa phi nói “Mẫu phi, không phải gần đây người không cho phụ hoàng uống thuốc chứ?”
Hoa phi vừa nghe, có chút khó hiểu nhìn Lâm Bình Chi, liền cho người đi đóng cửa lại rồi mới nói “Làm sao có thể, ta mỗi ngày đều nhìn hắn uống xong, hơn nữa liều càng ngày càng mạnh!”
Nghe vậy, Lâm Bình Chi cùng Đặng Thành Húc liếc mắt nhìn nhau, càng thêm không hiểu, Lâm Bình Chi nói “Nhưng là hôm nay phụ hoàng thực không giống như trước!”
“Có cái gì không giống?” Thấy biểu cảm của Lâm Bình Chi cùng Đặng Thành Húc, Hoa phi trực giác cảm thấy không phải chuyện gì tốt, mắt phải cũng bắt đầu giật giật.
“Phụ hoàng hôm nay giống như khôi phục bộ dáng lúc trước. Mẫu phi, người nói có phải liều lượng thuốc càng mạnh lại càng không hiệu quả hay không?”
“Bộ dáng lúc trước? Làm sao có thể?” Hoa phi kinh ngạc nói, thuốc kia như thế nào ả còn không biết sao? Đó là chỉ cần ngửi nhiều một chút đã cảm thấy choáng váng. Sao lại có thể không hiệu quả?
“Vậy tại sao Hoàng thượng hôm nay lại không bình thường như vậy?” Đặng Thành Húc nhớ lại đủ loại biểu hiện của Lâm Sùng, hoàn toàn không phải si ngốc như trước!
“Có phải Lâm Tường Vi động tay động chân hay không?” Hoa phi đột nhiên nghĩ đến Lâm Tường Vi hiện tại ở chung một chỗ với Lâm Sùng, lẽ nào là nàng giở trò quỷ?
“Mẫu phi, người không phải nhìn phụ hoàng uống xong sao, Lâm Tường Vi ra tay thế nào được?” Lâm Bình Chi lúc này có chút tức giận, tức giận Hoa phi ngay cả việc nhỏ này cũng làm không xong!
Mà Hoa phi đương nhiên không thấy được giận dữ trong lời Lâm Bình Chi, chỉ là ra vẻ nhớ lại nói “Hôm nay Hoàng thượng mới thay đổi, hai ngày này lại là Lâm Tường Vi ở Long Tuyền điện, có thể giở trò quỷ cũng chỉ có Lâm Tường Vi!”
“Cho dù là Lâm Tường Vi, ả hiện tại cũng là ‘Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo’*!” Lời Hoa phi vào tai Lâm Bình Chi đều là biện hộ!
(R: Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo: Bồ Tát bằng đất qua sông, khó giữ nổi thân. Ý nói thân mình lo chưa xong, miễn bàn đến chuyện khác).
“Mẫu phi, con không nhịn được, con muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, không cho phép bất luận kẻ nào lớn tiếng với con!”
Lâm Bình Chi nắm chặt hai đấm, ngón tay đều trở nên trắng bệch. Hoàng cung này ai dám hô to gọi nhỏ với hắn, hôm nay mới cảm giác sâu sắc đến tư vị bị người áp chế. Hắn không cam lòng chỉ làm một Thái tử! Thái tử cho dù là quyền lợi khôn cùng cũng bị Hoàng đế áp chế. Hắn muốn làm là người cao nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.