Chương 1
Lăng Hề Hề
15/12/2014
Tôi là quản gia nhà họ Lăng, ở nhà họ Lăng đã nhiều năm, nhiệm vụ chủ yếu nhất của tôi chính
là chăm sóc thiếu gia duy nhất của nhà họ Lăng, Lăng Thiệu;Lăng thiếu
gia thuở nhỏ thân thể yếu ớt, bệnh nặng, bệnh vặt liên tục, bởi vì quanh năm ngã bệnh, thân thể của anh rất gầy yếu, cũng rất ít ra khỏi cửa.
Sắc mặt của anh tái nhợt, trên môi gần như không có huyết sắc; hành động của anh vô cùng bất tiện, khi hơi đi được hơn một đoạn, sẽ mệt mỏi, trừ khi không thể không xuất hiện ở công ty, phần lớn anh sẽ ở trong nhà, ngồi trên xe lăn đọc sách, ngẩn người.
Thiếu gia không có bạn bè, người thân duy nhất, mẹ của anh, cũng ở nước ngoài, cho nên cũng gần như không có đối tượng có thể trò chuyện; mỗi lần nhìn thấy anh ngơ ngác nhìn phương xa, trên mặt lúc nào cũng lộ ra thần sắc mê man khiến tôi luôn cảm thấy rất đau lòng; nhưng khi anh nổi giận thì rất cáu kỉnh, vẻ mặt âm u sẽ làm cả đám người hầu nhà họ Lăng đều không dám nói một câu.
Cho mãi đến một ngày, thiếu gia đột nhiên hỏi tôi: "Hôm nay Lô Nguyệt Nguyệt có đến không?"
Tôi chợt nhớ tới, cô gái nhỏ lúc nào cũng cười đó, vẻ mặt tôi hoảng hốt nhìn thiếu gia, "Chẳng lẽ cô ấy lại làm sai chuyện gì?"
Thiếu gia nhẹ nhàng giật giật môi, dường như đang nói thầm tên của cô ấy, nhanh quá khiến tôi suýt nữa nhìn không rõ.
Không biết bắt đầu từ ngày nào, thiếu gia cũng sẽ ở một chỗ ngồi một lát, thời gian cũng lâu, tôi cũng hiểu được, chắc chắn, là thiếu gia thích nụ cười của Lô Nguyệt Nguyệt! Đây là góc tối nở hoa trong nội tâm của thiếu gia; hoặc có thể là, thiếu gia thích cô gái kia chăng, nếu không thì vì sao hắn luôn lưu luyến cái chỗ này?
Thân là quản gia nhà họ Lăng, tôi tất yếu phải khiến thiếu gia tự mình lưu lại đóa hoa tinh khiết này, nhẹ vuốt nụ cười thuần lương này; điều này không chỉ là chức trách của một quản gia, cũng là kiêu ngạo lớn nhất của tôi; chỉ cần có thể thấy nụ cười vui vẻ của thiếu gia, tất cả đều đáng giá. . . . .
Hiện nay tuy là quản gia riêng của tổng giám đốc trẻ tuổi - người thần bí nhất trong giới kinh doanh, tuổi không qua ba mươi tuổi có ý không muốn nói chuyện, áp lực rất lớn! Mặc dù ông nhìn thiếu gia Lăng Thiệu lớn lên, mặc dù tiền lương ông hàng năm vẫn tăng lên, mặc dù ông vô cùng thỏa mãn cuộc sống hiện tại . . . . . Nhưng, gần đây ông thật sự có chút bận tâm sợ hãi!
Gần đây, tính khí Lăng thiếu gia rất kém, động một chút là mặt sẽ đen thui, không nói tiếng nào, nhưng không biết là vì nguyên nhân gì.
Quản gia đẩy ghế cho Lăng Thiệu tới trước bàn ăn, ngay lập tức có một ly nước trái cây tươi, một phần sandwich kẹp, bữa ăn sáng vô cùng đơn giản đặt ở trên bàn ăn gỗ hồ đào đen, khăn ăn trắng như tuyết chiết khấu giảm giá 30%, an tĩnh nằm ở bên tay phải của hắn; trên bàn ăn không có bình hoa, cũng không có hoa tươi làm đẹp, lại càng không có loại khăn trải bàn quê mùa kia; quản gia kiểm tra thêm một lần nữa, hài lòng mở miệng: "Thiếu gia, xin dùng cơm."
Gần đây, tâm tình Lăng Thiệu thật không tốt, cho nên ông làm việc so với bình thường càng thêm cẩn thận; mỗi sáng sớm, cũng nhắc nhở với người giúp việc dưới trướng ông, tránh cho ai không cẩn thận chọc giận Lăng Thiệu.
Bởi vì thân thể Lăng Thiệu không tốt, dường như rất ít khi xuất hiện ở công ty, phần lớn ở nhà xử lý tài liệu; mỗi ngày sau khi xử lý tài liệu xong, anh sẽ nghỉ ngơi một chút, đọc sách một lát, hoặc là lên giường ngủ; anh làm việc và nghỉ ngơi hết sức quy luật, theo lý mà nói, chủ nhân như vậy, người hầu hạ anh sẽ rất khỏe.
Nhưng, phàm là người làm việc ở nhà họ Lăng, hoàn toàn không dám lười biếng, chỉ cần Lăng Thiệu ở nhà, tinh thần mỗi người cũng phải xốc lại mười hai vạn lần, trong lòng lo lắng không yên, lo lắng cho mình hôm nay có thể bị điểm danh hay không!
Những thứ này tất cả bởi vì, Lăng Thiệu đối với sự vật bên người thích sạch sẽ khá nghiêm trọng! Không biết có phải vì nguyên nhân hàng năm tiếp xúc với bác sĩ hay không, mà anh không có cách nào chịu được nếu để cho anh thấy đồ gì “bẩn”; ở trong mắt người khác là rất bình thường, không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ cần là anh cảm thấy "Bẩn" , nhưng liếc mắt nhìn một cái lại thấy không thuận mắt.
Từ những đồ trang trí lớn bày biện trong nhà họ Lăng, cho đến những thứ nhỏ như cái khăn giấy, cũng có quy định, ai cũng không được tự tiện phá vỡ quy định; tất cả nhân viên phục vụ đều từng học qua lớp đào tạo chuyên môn, chính là vì tránh vi phạm quy củ của anh, nếu không, chỉ có một kết quả, đó chính là ra đi.
Khẩu vị Lăng Thiệu hôm nay không tốt cho lắm, nhíu mày về phía thức ăn, tùy ý nói: "Tôi muốn đi ra ngoài, bác chuẩn bị một chút."
Trên mặt quản gia hiện lên một tia vui mừng, hắn cũng thường khuyên giải Lăng Thiệu nên ra ngoài nhiều hơn, cũng không biết nguyên nhân gì, thiếu gia luôn không muốn ra cửa; ông đáp một tiếng: "Dạ, thiếu gia."
Quản gia đang cho là sáng sớm hôm nay sẽ vượt qua báo động đỏ thì đột nhiên Lăng Thiệu đem giơ nước trái cây lên trước mặt, nghiêm túc nhìn một chút, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, nhăn lại mày hỏi: "Ai giải thích cho tôi một chút, tại sao trong ly lại có một viên kẹo?"
Một viên bị nhai biến dạng, rõ ràng chỉ còn lại nửa viên kẹo mềm, đang lẳng lặng mà nằm dưới đáy ly.
Chuyện này. . . . . . Quản gia khóc không ra nước mắt, mỗi ngày trước khi ông bưng bữa ăn sáng lên, đều tiến hành kiểm tra 360 độ, còn lấy khăn ăn chuyên dụng lau bên ngoài khay ly, ngay cả dấu vân tay cũng chưa từng để sót một vết, nhưng lúc này ở bên trong lại có một viên kẹo ăn dở!
Nhưng, phụ trách thiếu gia dùng cơm là thím Lan, bà ấy đã làm ở đây được hai năm, không thể phạm loại này sai lầm này được.
"Thật xin lỗi, thiếu gia! Tôi lập tức. . . . . ." lời quản gia còn chưa dứt, Lăng Thiệu đã ném khăn ăn trong tay xuống, để người hầu bên cạnh đẩy hắn đi.
Trong phòng bếp, thím Lan vô cùng ủy khuất giải thích với quản gia: "Không phải là của tôi! Trừ phi là tôi không muốn đi làm nữa, nếu không tại sao lại động tay động chân ở trong bữa sáng của thiếu gia chứ? Cho tôi mượn mười lá gan tôi cũng không dám!"
Quản gia nhức đầu hỏi: "Vậy có thể là ai?"
"Chuyện này. . . . . ." thím Lan khổ não suy tư một hồi, cuối cùng nghĩ tới điều gì, "Đúng rồi! Sau khi tôi làm xong bữa sáng, chỉ có con gái nữ đầu bếp đã tới. . . . . . Nhất định là cô bé ấy! Tôi liền nói quái lạ, cô ấy lại là loại người ấy sao. . . . . ." thím Lan không nỡ bỏ công việc tốt này, vội vàng cung cấp thêm một "Nghi phạm".
Quản gia còn phải chuẩn bị chuyện ra ngoài của Lăng Thiệu, không để ý hỏi nữa, đuổi theo đưa thiếu gia ra ngoài; Lăng Thiệu nhìn ông, lại một lần nữa nghĩ đến những thứ đồ không sạch sẽ vào buổi sáng kia, sắc mặt càng thêm thúi, còn liếc ông thêm một cái.
Sắc mặt của anh tái nhợt, trên môi gần như không có huyết sắc; hành động của anh vô cùng bất tiện, khi hơi đi được hơn một đoạn, sẽ mệt mỏi, trừ khi không thể không xuất hiện ở công ty, phần lớn anh sẽ ở trong nhà, ngồi trên xe lăn đọc sách, ngẩn người.
Thiếu gia không có bạn bè, người thân duy nhất, mẹ của anh, cũng ở nước ngoài, cho nên cũng gần như không có đối tượng có thể trò chuyện; mỗi lần nhìn thấy anh ngơ ngác nhìn phương xa, trên mặt lúc nào cũng lộ ra thần sắc mê man khiến tôi luôn cảm thấy rất đau lòng; nhưng khi anh nổi giận thì rất cáu kỉnh, vẻ mặt âm u sẽ làm cả đám người hầu nhà họ Lăng đều không dám nói một câu.
Cho mãi đến một ngày, thiếu gia đột nhiên hỏi tôi: "Hôm nay Lô Nguyệt Nguyệt có đến không?"
Tôi chợt nhớ tới, cô gái nhỏ lúc nào cũng cười đó, vẻ mặt tôi hoảng hốt nhìn thiếu gia, "Chẳng lẽ cô ấy lại làm sai chuyện gì?"
Thiếu gia nhẹ nhàng giật giật môi, dường như đang nói thầm tên của cô ấy, nhanh quá khiến tôi suýt nữa nhìn không rõ.
Không biết bắt đầu từ ngày nào, thiếu gia cũng sẽ ở một chỗ ngồi một lát, thời gian cũng lâu, tôi cũng hiểu được, chắc chắn, là thiếu gia thích nụ cười của Lô Nguyệt Nguyệt! Đây là góc tối nở hoa trong nội tâm của thiếu gia; hoặc có thể là, thiếu gia thích cô gái kia chăng, nếu không thì vì sao hắn luôn lưu luyến cái chỗ này?
Thân là quản gia nhà họ Lăng, tôi tất yếu phải khiến thiếu gia tự mình lưu lại đóa hoa tinh khiết này, nhẹ vuốt nụ cười thuần lương này; điều này không chỉ là chức trách của một quản gia, cũng là kiêu ngạo lớn nhất của tôi; chỉ cần có thể thấy nụ cười vui vẻ của thiếu gia, tất cả đều đáng giá. . . . .
Hiện nay tuy là quản gia riêng của tổng giám đốc trẻ tuổi - người thần bí nhất trong giới kinh doanh, tuổi không qua ba mươi tuổi có ý không muốn nói chuyện, áp lực rất lớn! Mặc dù ông nhìn thiếu gia Lăng Thiệu lớn lên, mặc dù tiền lương ông hàng năm vẫn tăng lên, mặc dù ông vô cùng thỏa mãn cuộc sống hiện tại . . . . . Nhưng, gần đây ông thật sự có chút bận tâm sợ hãi!
Gần đây, tính khí Lăng thiếu gia rất kém, động một chút là mặt sẽ đen thui, không nói tiếng nào, nhưng không biết là vì nguyên nhân gì.
Quản gia đẩy ghế cho Lăng Thiệu tới trước bàn ăn, ngay lập tức có một ly nước trái cây tươi, một phần sandwich kẹp, bữa ăn sáng vô cùng đơn giản đặt ở trên bàn ăn gỗ hồ đào đen, khăn ăn trắng như tuyết chiết khấu giảm giá 30%, an tĩnh nằm ở bên tay phải của hắn; trên bàn ăn không có bình hoa, cũng không có hoa tươi làm đẹp, lại càng không có loại khăn trải bàn quê mùa kia; quản gia kiểm tra thêm một lần nữa, hài lòng mở miệng: "Thiếu gia, xin dùng cơm."
Gần đây, tâm tình Lăng Thiệu thật không tốt, cho nên ông làm việc so với bình thường càng thêm cẩn thận; mỗi sáng sớm, cũng nhắc nhở với người giúp việc dưới trướng ông, tránh cho ai không cẩn thận chọc giận Lăng Thiệu.
Bởi vì thân thể Lăng Thiệu không tốt, dường như rất ít khi xuất hiện ở công ty, phần lớn ở nhà xử lý tài liệu; mỗi ngày sau khi xử lý tài liệu xong, anh sẽ nghỉ ngơi một chút, đọc sách một lát, hoặc là lên giường ngủ; anh làm việc và nghỉ ngơi hết sức quy luật, theo lý mà nói, chủ nhân như vậy, người hầu hạ anh sẽ rất khỏe.
Nhưng, phàm là người làm việc ở nhà họ Lăng, hoàn toàn không dám lười biếng, chỉ cần Lăng Thiệu ở nhà, tinh thần mỗi người cũng phải xốc lại mười hai vạn lần, trong lòng lo lắng không yên, lo lắng cho mình hôm nay có thể bị điểm danh hay không!
Những thứ này tất cả bởi vì, Lăng Thiệu đối với sự vật bên người thích sạch sẽ khá nghiêm trọng! Không biết có phải vì nguyên nhân hàng năm tiếp xúc với bác sĩ hay không, mà anh không có cách nào chịu được nếu để cho anh thấy đồ gì “bẩn”; ở trong mắt người khác là rất bình thường, không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ cần là anh cảm thấy "Bẩn" , nhưng liếc mắt nhìn một cái lại thấy không thuận mắt.
Từ những đồ trang trí lớn bày biện trong nhà họ Lăng, cho đến những thứ nhỏ như cái khăn giấy, cũng có quy định, ai cũng không được tự tiện phá vỡ quy định; tất cả nhân viên phục vụ đều từng học qua lớp đào tạo chuyên môn, chính là vì tránh vi phạm quy củ của anh, nếu không, chỉ có một kết quả, đó chính là ra đi.
Khẩu vị Lăng Thiệu hôm nay không tốt cho lắm, nhíu mày về phía thức ăn, tùy ý nói: "Tôi muốn đi ra ngoài, bác chuẩn bị một chút."
Trên mặt quản gia hiện lên một tia vui mừng, hắn cũng thường khuyên giải Lăng Thiệu nên ra ngoài nhiều hơn, cũng không biết nguyên nhân gì, thiếu gia luôn không muốn ra cửa; ông đáp một tiếng: "Dạ, thiếu gia."
Quản gia đang cho là sáng sớm hôm nay sẽ vượt qua báo động đỏ thì đột nhiên Lăng Thiệu đem giơ nước trái cây lên trước mặt, nghiêm túc nhìn một chút, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, nhăn lại mày hỏi: "Ai giải thích cho tôi một chút, tại sao trong ly lại có một viên kẹo?"
Một viên bị nhai biến dạng, rõ ràng chỉ còn lại nửa viên kẹo mềm, đang lẳng lặng mà nằm dưới đáy ly.
Chuyện này. . . . . . Quản gia khóc không ra nước mắt, mỗi ngày trước khi ông bưng bữa ăn sáng lên, đều tiến hành kiểm tra 360 độ, còn lấy khăn ăn chuyên dụng lau bên ngoài khay ly, ngay cả dấu vân tay cũng chưa từng để sót một vết, nhưng lúc này ở bên trong lại có một viên kẹo ăn dở!
Nhưng, phụ trách thiếu gia dùng cơm là thím Lan, bà ấy đã làm ở đây được hai năm, không thể phạm loại này sai lầm này được.
"Thật xin lỗi, thiếu gia! Tôi lập tức. . . . . ." lời quản gia còn chưa dứt, Lăng Thiệu đã ném khăn ăn trong tay xuống, để người hầu bên cạnh đẩy hắn đi.
Trong phòng bếp, thím Lan vô cùng ủy khuất giải thích với quản gia: "Không phải là của tôi! Trừ phi là tôi không muốn đi làm nữa, nếu không tại sao lại động tay động chân ở trong bữa sáng của thiếu gia chứ? Cho tôi mượn mười lá gan tôi cũng không dám!"
Quản gia nhức đầu hỏi: "Vậy có thể là ai?"
"Chuyện này. . . . . ." thím Lan khổ não suy tư một hồi, cuối cùng nghĩ tới điều gì, "Đúng rồi! Sau khi tôi làm xong bữa sáng, chỉ có con gái nữ đầu bếp đã tới. . . . . . Nhất định là cô bé ấy! Tôi liền nói quái lạ, cô ấy lại là loại người ấy sao. . . . . ." thím Lan không nỡ bỏ công việc tốt này, vội vàng cung cấp thêm một "Nghi phạm".
Quản gia còn phải chuẩn bị chuyện ra ngoài của Lăng Thiệu, không để ý hỏi nữa, đuổi theo đưa thiếu gia ra ngoài; Lăng Thiệu nhìn ông, lại một lần nữa nghĩ đến những thứ đồ không sạch sẽ vào buổi sáng kia, sắc mặt càng thêm thúi, còn liếc ông thêm một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.