Sủng Em Đến Nghiện

Chương 25

Lăng Hề Hề

08/08/2019

Hai người đi thật lâu, Lô Nguyệt Nguyệt dẫn anh về, hai người còn chưa vào cửa nhà, Lô Nguyệt Nguyệt gặp một phu nhân, bà rất cao quý, da được chăm sóc rất tốt, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, khi bà nhìn thấy hai người bọn họ tay trong tay, đáy mắt dấy lên một cỗ tức giận.

Vì ánh mắt của bà, Lô Nguyệt Nguyệt buông tay Lăng Thiệu ra theo bản năng, mà trên mặt Lăng Thiệu có chút tức giận, bắt lấy tay cô, nắm chặt, sau đó từng bước một mà đi tới vị phu nhân kia, anh lạnh nhạt nói: "Mẹ, sao người lại tới đây?"

Lô Nguyệt Nguyệt sửng sốt trong phút chốc, khuôn mặt kinh hoảng thất sắc, cả người sững sờ tại chỗ.

"Con trốn thật tốt, để cho mẹ tìm thật lâu." Lăng phu nhân nhìn Lô Nguyệt Nguyệt, hết sức kiềm chế để sự không vui không xuất hiện trên mặt, bà ha ha mà cười một tiếng, nói với Lăng Thiệu: "Đây chắc là bạn gái của con, sao không giới thiệu với mẹ một chút?"

Ánh mắt của Lăng Thiệu còn phòng bị, Lăng phu nhân nhìn anh, giả vờ cười ha hả nói: "Con mẹ thích, mẹ sẽ không phản đối."

Lăng Thiệu không nói gì, Lô Nguyệt Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nụ cười lễ phép mang trên mặt, "Bác gái khỏe chứ, cháu là Lô Nguyệt Nguyệt. . . . . . Bác gái, bác vào nhà ngồi chút không?"

"Đó là đương nhiên , chúng ta vào xem một chút." Lăng phu nhân vừa đi vào, vừa cười nói: "Lăng Thiệu, gần đây thần sắc của con nhìn không tệ."

Lô Nguyệt Nguyệt không biết làm sao để hình dung hai mẹ con này, cảm giác giữa hai người có cảm giác xa cách. Không hề giống cô và mẹ của cô, thân mật như vậy, nhưng cô không nghĩ quá nhiều, rót ly trà đưa cho Lăng phu nhân; Lăng phu nhân vừa uống trà, vừa quan sát quanh mình, đột nhiên nhìn chằm chằm Lô Nguyệt Nguyệt, "Cháu tên là Lô Nguyệt Nguyệt đúng không? Dáng dấp thật đáng yêu, cha mẹ làm nghề gì?"

Lô Nguyệt Nguyệt sửng sốt, không biết mở miệng như thế nào; lập tức, Lăng Thiệu kéo Lô Nguyệt Nguyệt qua ngồi cạnh mình, cười như không cười, "Mẹ, người không nên hỏi nhiều như vậy, con thích là tốt rồi, không phải sao?"

Lăng phu nhân bị lời nói của anh làm nghẹn lời, một câu đều nói không ra, vốn định nổi giận, nhưng bà vẫn chịu đựng như cũ; tiếp theo, bà đứng lên, bắt đầu quan sát gian phòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người lại hỏi "Ở chung?"

Lô Nguyệt Nguyệt định lắc đầu, nhưng Lăng phu nhân đi trước một bước thấy được thứ treo trên ban công, nội y của cô, cô ha ha cười một tiếng, đỏ mặt, cũng không ra một câu.



"Mẹ, nếu như không có chuyện gì, người có thể đi." Lăng Thiệu nắm bả vai Lô Nguyệt Nguyệt, ghì cô vào trong ngực thật chặt, khách khí nói với mẹ của anh xong, Lô Nguyệt Nguyệt định chen miệng, nhưng nhìn thấy nhìn gương mặt tối tăm của Lăng Thiệu, một câu cô đều nói không ra.

Sau khi Lăng phu nhân đi, Lô Nguyệt Nguyệt mới chậm rãi xoay người lại nhìn Lăng Thiệu, sắc mặt anh vẫn không tốt như cũ, cô có chút sợ, lúc đầu muốn xoay người rời đi, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí tiến tới, lắc lắc cánh tay của anh, "Lăng Thiệu. . . . . ."

"Hả?" Sắc mặt của anh hòa hoãn đi một ít, thở dài một hơi thật sâu , "Nếu như sau này mẹ anh tìm em nói chuyện, bà ta nói gì với em, em đều không cần để ý tới bà ta."

"Ưmh. . . . . . Thoạt nhìn mẹ anh rất hiền hòa. . . . . ."

"Hiền hòa bên ngoài, bên trong là sự thâm độc." Lăng Thiệu thở dài một cái, nhìn Lô Nguyệt Nguyệt một cái, "Nguyệt Nguyệt, em phải nhớ, ở trên thế giới này, không phải mỗi người đều lương thiện giống em, mẹ anh không phải đơn thuần như bề ngoài."

Lô Nguyệt Nguyệt chỉ đáp một tiếng, cũng không suy nghĩ nhiều, mặc dù từ nhỏ cô nghèo khổ một chút, nhưng cô có một người mẹ hòa ái dễ gần, mẹ cô rất thích cô, rất thương cô, cho nên cô cho là người mẹ trên khắp thiên hạ đều như vậy, thiện lương mà thuần phác.

Tưởng rằng từ đó về sau Lăng phu nhân không xuất hiện nữa, nhưng ba ngày sau, Lô Nguyệt Nguyệt nhìn thấy bà một lần nữa; ngày đó, Lô Nguyệt Nguyệt vừa mới tan lớp, bị chủ nhiệm mời đến phòng làm việc, ông nói có người tìm cô.

Lô Nguyệt Nguyệt có chút thấp thỏm vào phòng làm việc, ngoài ý muốn gặp được mẹ của Lăng Thiệu ở trong phòng làm việc, cô ngớ ngẩn, khẽ khom lưng với bà, "Bác khỏe chứ, bác gái, bác tìm cháu?”

Lăng mẹ hôm nay, so với lần trước cô nhìn thấy, càng cao quý hơn mấy phần, hình như bà mới đi party, trang điểm đậm, mặc một bộ da cỏ, nụ cười của bà rực rỡ, ngón tay hoa màu cầm một túi xách tinh sảo, "Tôi có lời muốn nói với cô."

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc đầu Lô Nguyệt Nguyệt cho là mẹ Lăng sẽ mở miệng nói, chăm sóc Lăng Thiệu thật tốt, nhưng câu nói đầu tiên lại là: "Tôi không muốn cùng cô vòng quanh, mời rời khỏi con tôi."



Nụ cười của bà suýt nữa làm cho cô ngất, Lô Nguyệt Nguyệt nhìn bà, cơ thể hơi lúc lắc một cái, màu sắc môi cô đã mất hết, hồi lâu chu môi: "Bác gái?"

"Xin gọi tôi là Lăng phu nhân." Lăng phu nhân cười, sắc mặt mang theo sự lạnh lẽo, "Tôi đã điều tra lai lịch của cô rồi, mẹ của cô là đầu bếp của nhà họ Lăng chúng tôi, phải không?"

"Cho nên tốt nhất cô hãy ghi nhớ thân phận của mình." Đôi tay xinh đẹp của Lăng phu nhân, lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi xách, đưa tới, "Xét thấy trong khoảng thời gian này, cô chăm sóc Lăng Thiệu rất tốt, tôi sẽ trả cho cô một khoản chi phí."

"Lăng Thiệu là con của tôi, tôi biết rõ nó có nhiều điểm ưu tú, nó cần người phụ nữ xứng đôi với nó, có thể trợ giúp sự nghiệp của nó, mà người phụ nữ đó, tuyệt đối không phải là cô."

Lô Nguyệt Nguyệt cảm giác thân thể mình run rẩy đến lợi hại, cô bị lời nói của Lăng phu nhân làm nghẹn lời, cô nhớ tới lời nói của Lăng Thiệu, về sau nếu như mà mẹ anh tìm em nói chuyện, vô luận nói gì với em, em không cần để ý tới bà.

Còn câu kia, Nguyệt Nguyệt, mày phải nhớ, ở trên thế giới này, không phải mỗi người đều lương thiện giống em, mẹ anh không đơn thuần như bề ngoài.

Lúc đầu Lô Nguyệt Nguyệt còn muốn phản bác, nhưng câu nói tiếp theo của Lăng phu nhân, đem cô đẩy vào vực sâu, "Lấy người có gia cảnh như cô, xứng với Lăng Thiệu sao? Cô chỉ là con gái của một nữ đầu bếp, nếu như cô còn cứng đầu nữa, tôi sẽ đuổi việc mẹ cô."(3T: cmn taz bao phát a!!! Cái này uy hiếp trắng trợn rồi còn gì???)

Ở trong lòng Lô Nguyệt Nguyệt, công việc của mẹ cũng không đại diện cái gì, đây là lần đầu tiên có người chà đạp mẹ ở trước mặt cô, môi cô run rẩy, trong lòng trừ khổ sở, còn là khổ sở; cô nhớ tới gương mặt già nua của mẹ, đột nhiên có chút nhớ nhung rồi khóc, mẹ của cô thật vất vả lắm mới có một công việc tốt, cô không hy vọng mình làm ảnh hưởng tới bà.

Cô cúi đầu nghĩ thật lâu, chậm rãi mở miệng nói: "Lăng phu nhân, mẹ của cháu không có quan hệ gì trong chuyện này, xin bác không đi quấy rầy bà; về phần bác không muốn cháu gặp con bác, cháu đồng ý."

"Rất tốt." Lăng phu nhân cười he he gật đầu một cái, "Lăng thuộc là một đứa bé bạc tình , nó sẽ quên cô rất nhanh, cùng con gái tốt hơn đính hôn, kết hôn; trong lòng tôi có một thí sinh rất tốt, cô ấy là con gái nhà họ Hạ, dáng dấp đẹp, lại có một thân thế tốt, như vậy mới xứng với Lăng Thiệu."

Lăng phu nhân không thích Lô Nguyệt Nguyệt, lần đầu tiên nhìn nhìn thấy cô đã không thích, bởi vì cô, con của bà rời nhà trốn đi; mà hôm nay, Lô Nguyệt Nguyệt ở trước mặt cô, cho nên bà hết sức miêu tả, cuộc sống hạnh phúc của Lăng Thiệu cùng người phụ nữ khác trong tương lai, phụ nữ hiểu rõ tâm lí của phụ nữ, làm tổn thương cô, để cho cô đau đến thương tích đầy mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Em Đến Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook