Chương 30: Chương 30.
Lăng Hề Hề
08/08/2019
Sáng ngày thứ hai, hình như tâm tình của Lô Nguyệt Nguyệt đã ổn định một chút, nhưng trên mặt không có huyết sắc.
Lăng Thiệu lấy lược ra chải tóc cho cô, đem một bộ áo mới, thay cho cô, dịu dàng nói: "Nguyệt Nguyệt, đi, chúng ta đi kết hôn."
Lô Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, "Lăng Thiệu, em không thể, em không thể. . . . . ."
"Em lo lắng cái gì? Em chỉ cần nói cho anh biết, em có yêu anh không, là được rồi, cái khác để anh lo." Lăng Thiệu hỏi cô.
Lô Nguyệt Nguyệt kiên định gật đầu một cái, ngay sau đó lại nói: "Nhưng còn về cảm nhận của mẹ em, nếu như bà biết con gái của bà. . . . . ."
"Em hãy nghe anh nói, Lô Nguyệt Nguyệt, cùng người yêu làm chuyện kia, là thiên kinh địa nghĩa (bình thường), có biết không? Không cần cho mình gánh nặng lớn như vậy." Lăng Thiệu đem khăn lông sạch sẽ lau mặt cho cô, thấy Lô Nguyệt Nguyệt còn đang lo lắng, trực tiếp dán miệng vào, hôn cô đến chóng mặt, để cho cô quên cảm giác khẩn trương lúc này.
Hình như đăng ký kết hôn, chỉ là chuyện trong nháy mắt, quản gia đem tất cả thủ tục xử lý trước đó, đợi Lăng Thiệu cùng Lô Nguyệt Nguyệt đến, ký tên là được; sau khi Lô Nguyệt Nguyệt ký tên xong, vừa cúi đầu lại phát hiện, trên tay của mình có một chiếc nhẫn.
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, chiếc nhẫn giản dị mà tao nhã, phía trên còn khảm một thiên sứ nho nhỏ, cẩn thận nghĩ lại, lần đầu tiên Lăng Thiệu đưa vật có thiên sứ cho cô mà cô không nhận là một dây chuyền thiên sứ, giống nhau như đúc!
Cô còn đang suy nghĩ thì Lăng Thiệu lấy dây chuyền thiên sứ ra đeo vào trên cổ của cô, nhỏ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, em là thiên sứ của anh! Lần này, em sẽ không từ chối anh phải không?"
Ưmh. . . . . . Vậy cũng không cần đồ trang sức có thiên sứ nha? Lô Nguyệt Nguyệt sững sờ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, có chút không dám tin, mình đã trở thành vợ của anh dễ dàng như vậy, "Lăng Thiệu, đây là sự thực sao?"
"Dĩ nhiên." Tinh thần hôm nay của Lăng Thiệu rất tốt, trên mặt là sự vui sướng, anh nhìn Lô Nguyệt Nguyệt, nụ cười bên môi càng nở càng sâu, có thể thấy trên mặt Lô Nguyệt Nguyệt vẫn là vẻ mặt mất hứng như cũ, làm anh không khỏi nhéo gương mặt của cô, "Làm sao vậy?"
"Lăng Thiệu, mẹ em. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vẫn lo lắng .
"Em xem, đó là ai?" Theo chỉ thị của Lăng Thiệu, Lô Nguyệt Nguyệt vừa ngẩng đầu lên thì thấy được mẹ cô đứng cách đó không xa, hôm nay bà hơi ăn diện một chút, đứng ở xa mỉm cười với cô.
Lần này Lô Nguyệt Nguyệt đành phải chạy tới chỗ bà, "Mẹ? Làm sao người. . . . . . Làm sao người biết mà tới?"
"Hôm nay là ngày vui của con, mẹ có thể không tới được sao?" Trên mặt mẹ Lô hình như có chút bất mãn.
"Mẹ, thật xin lỗi!"
"Nguyệt Nguyệt, mẹ quả thật rất không đồng ý với cuộc hôn nhân giữa con cùng Lăng thiếu gia." Hình như mẹ vẫn còn có chút không thể nào tiếp thu được sự thật này, nhưng câu nói tiếp theo của bà làm Nguyệt Nguyệt cảm thấy an tâm rất nhiều, "Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, dĩ nhiên là hi vọng con hạnh phúc, chỉ là. . . . . . con đường tương lai của con không dễ đi !"
"Mẹ, thật xin lỗi! Đã khiến người lo lắng. . . . . ."
"Mẹ không có gì, sao con không nói sớm với mẹ? Nói sớm một chút, mẹ sẽ bỏ công việc này! Bởi vì mẹ mà con phải chịu uất ức."
"Mẹ!" Lô Nguyệt Nguyệt khẽ kêu một tiếng, trong mắt có nước mắt.
"Hôm nay Lăng thiếu gia đã giới thiệu cho mẹ một việc làm mới, tiền lương cao hơn nhà họ Lăng một chút! Cũng không khổ cực, con không cần lo lắng cho mẹ, chỉ cần con tốt đẹp, mẹ rất thỏa mãn." Mẹ cô nói xong, rồi nói với Lô Nguyệt Nguyệt: "Từ nhỏ con đã không có ba, mẹ lại đi làm, rất ít lo lắng cho con…... cứ như vậy mà con trưởng thành; kết hôn, mẹ sẽ bỏ không được, nhưng sau khi kết hôn phải ngoan! Thân thể Lăng thiếu gia không được tốt, con đừng chọc giận cậu ta."
"Con biết rồi, mẹ. . . . . ."
Mẹ Lô nói cho cô một số chuyện người làm vợ người nên chú ý, tiếp đó, dắt tay Lô Nguyệt Nguyệt đến bên cạnh Lăng Thiệu, lấy thân phận người trên mà nói với anh rất nhiều việc, Lăng Thiệu gật đầu, ghi nhớ từng cái một.
Cuối cùng, anh nghiêm túc nói: "Mẹ, cám ơn người đã nuôi lớn một người con gái tốt như vậy, cám ơn người có thể đem cô ấy giao cho con."
Lúc đầu Lô Nguyệt Nguyệt còn muốn ở cùng mẹ, nhưng mẹ bảo hôm nay là ngày cưới của hai người, không thể sai sót, cô đành phải đi theo Lăng Thiệu, dọc đường đi vẫn cảm thấy có chút đần độn, hình như tất cả đều không chân thật.
Lăng Thiệu tiền trảm hậu tấu ( làm trước nói sau), đưa vợ mới cưới về nhà, trở lại nhà họ Lăng, anh đưa Lô Nguyệt Nguyệt tới trước mặt mẹ Lăng, "Mẹ, con đã kết hôn với Nguyệt Nguyệt, về sau nếu như người đồng ý, cô ấy có thể gọi người một tiếng 『 mẹ 』."
"Con!" Lăng phu nhân giận đến một câu cũng không nói được, nhưng Lăng Thiệu cố tình kích thích bà, "Nếu như người không muốn thấy chúng con, người có thể về nước Mỹ sớm hơn dự định."
"Lăng Thiệu, trong mắt con rốt cuộc còn có người mẹ này hay không? Chuyện lớn như vậy mà không cùng mẹ bàn bạc?" Mặt Lăng phu nhân xám như tro tàn, không ngờ Lăng Thiệu sẽ lấy biện pháp này đối phó bà, bà lại nói: "Thiệu, mẹ chỉ hi vọng là con vui vẻ, nếu con chỉ vì kích thích mẹ, đem hôn nhân làm thành trò đùa, không khỏi. . . . . ."
Lô Nguyệt Nguyệt ngẩn ra, đôi tay lạnh lẽo, Lăng Thiệu nắm tay Lô Nguyệt Nguyệt thật chặt, bờ môi từ từ nở nụ cười nhạt, "Con không như người, cũng không đem hôn nhân làm trò đùa! Nguyệt Nguyệt là người trong lòng con, cho nên đời này con sẽ yêu cô ấy, không xa không rời."
Lô Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, chưa từng có một khoảng khắc chân thật như vậy, cô nắm chặt tay Lăng Thiệu, đời này cô cũng sẽ yêu anh, không xa không rời.
Hình như Lăng Thiệu không chuẩn bị kết thúc lời nói của mình như vậy, vẫn lạnh nhạt nhìn mẹ Lăng như cũ, "Kể từ khi người bức chết ba, trong mắt của con đã không còn người mẹ này rồi, sau này người đi nước Mĩ, con chỉ muốn, từ đó về sau, con sẽ không can thiệp vào cuộc sống của người, người cũng không được can thiệp cuộc sống của con! Nhưng lần này, người thật sự là quá mức! Nguyệt Nguyệt là cô gái con đã cho rằng, đời này con sẽ không rời khỏi cô, hi vọng người không can thiệp vào quyết định của con, hôm nay con cùng cô ấy kết hôn, đưa cô ấy trở lại, không phải tới xin ý kiến của người, mà chỉ cho người biết, Lô Nguyệt Nguyệt chính là vợ của Lăng Thiệu con!"
Ánh mắt của Lăng phu nhân đỏ lên, Lăng Thiệu cho tới bây giờ cũng không nói với bà nhiều như vậy, đột nhiên anh nói nhiều như vậy, nhưng mỗi câu lời nói như một thanh lợi kiếm sắc bén, thẳng tắp đâm vào trong lòng của bà, bà không chịu nổi, "Lăng Thiệu, làm sao con có thể nói như vậy với mẹ? Mẹ. . . . . ." Bà nghẹn ngào, câu nói kế tiếp nói không rõ ràng lắm, Lô Nguyệt Nguyệt không nhìn nổi, nhẹ nhàng đẩy Lăng Thiệu một cái, ý bảo Lăng Thiệu đi khuyên mẹ của anh, nhưng một chút ý tứ muốn an ủi, anh cũng không có, mặt lạnh rời đi.
Lô Nguyệt Nguyệt không nhìn nổi, đưa khăn giấy cho Lăng phu nhân, vô luận Lăng phu nhân làm cái gì, luôn là vì Lăng Thiệu, anh không thể đối xử với bà như thế.
Lăng phu nhân nhận lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt, "Lăng Thiệu, thì ra con hận mẹ. . . . . ."
Thần thái cao ngạo trên mặt lập tức biến mất, cho tới nay, người để cho bà kiêu ngạo chỉ có đứa con trai này, anh thông minh tài giỏi, mặc dù thân thể không được tốt, nhưng có thể quản lí Lăng thị, nhưng hôm nay bà mới biết, đứa con trai mà bà vẫn lấy làm kiêu ngạo, đã không coi bà là mẹ! Bà sai lầm rồi, bà đã sớm phát hiện mình sai lầm rồi, nhưng bà không có biện pháp quay đầu lại!
"Thiệu, không phải là mẹ đùa giỡn với hôn nhân, chỉ là mẹ cùng ba con không hợp. . . . . . Mẹ. . . . . ." Lăng phu nhân cũng không nói nữa, có lẽ có một ngày, anh có thể hiểu lời mình cũng không chừng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lần này bà thật sự là quá mức, bà cố gắng làm Lăng Thiệu hạnh phúc, cũng không nên lấy nguyện vọng của mình mình áp đặt lên người anh.
Lăng Thiệu lấy lược ra chải tóc cho cô, đem một bộ áo mới, thay cho cô, dịu dàng nói: "Nguyệt Nguyệt, đi, chúng ta đi kết hôn."
Lô Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, "Lăng Thiệu, em không thể, em không thể. . . . . ."
"Em lo lắng cái gì? Em chỉ cần nói cho anh biết, em có yêu anh không, là được rồi, cái khác để anh lo." Lăng Thiệu hỏi cô.
Lô Nguyệt Nguyệt kiên định gật đầu một cái, ngay sau đó lại nói: "Nhưng còn về cảm nhận của mẹ em, nếu như bà biết con gái của bà. . . . . ."
"Em hãy nghe anh nói, Lô Nguyệt Nguyệt, cùng người yêu làm chuyện kia, là thiên kinh địa nghĩa (bình thường), có biết không? Không cần cho mình gánh nặng lớn như vậy." Lăng Thiệu đem khăn lông sạch sẽ lau mặt cho cô, thấy Lô Nguyệt Nguyệt còn đang lo lắng, trực tiếp dán miệng vào, hôn cô đến chóng mặt, để cho cô quên cảm giác khẩn trương lúc này.
Hình như đăng ký kết hôn, chỉ là chuyện trong nháy mắt, quản gia đem tất cả thủ tục xử lý trước đó, đợi Lăng Thiệu cùng Lô Nguyệt Nguyệt đến, ký tên là được; sau khi Lô Nguyệt Nguyệt ký tên xong, vừa cúi đầu lại phát hiện, trên tay của mình có một chiếc nhẫn.
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, chiếc nhẫn giản dị mà tao nhã, phía trên còn khảm một thiên sứ nho nhỏ, cẩn thận nghĩ lại, lần đầu tiên Lăng Thiệu đưa vật có thiên sứ cho cô mà cô không nhận là một dây chuyền thiên sứ, giống nhau như đúc!
Cô còn đang suy nghĩ thì Lăng Thiệu lấy dây chuyền thiên sứ ra đeo vào trên cổ của cô, nhỏ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, em là thiên sứ của anh! Lần này, em sẽ không từ chối anh phải không?"
Ưmh. . . . . . Vậy cũng không cần đồ trang sức có thiên sứ nha? Lô Nguyệt Nguyệt sững sờ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, có chút không dám tin, mình đã trở thành vợ của anh dễ dàng như vậy, "Lăng Thiệu, đây là sự thực sao?"
"Dĩ nhiên." Tinh thần hôm nay của Lăng Thiệu rất tốt, trên mặt là sự vui sướng, anh nhìn Lô Nguyệt Nguyệt, nụ cười bên môi càng nở càng sâu, có thể thấy trên mặt Lô Nguyệt Nguyệt vẫn là vẻ mặt mất hứng như cũ, làm anh không khỏi nhéo gương mặt của cô, "Làm sao vậy?"
"Lăng Thiệu, mẹ em. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vẫn lo lắng .
"Em xem, đó là ai?" Theo chỉ thị của Lăng Thiệu, Lô Nguyệt Nguyệt vừa ngẩng đầu lên thì thấy được mẹ cô đứng cách đó không xa, hôm nay bà hơi ăn diện một chút, đứng ở xa mỉm cười với cô.
Lần này Lô Nguyệt Nguyệt đành phải chạy tới chỗ bà, "Mẹ? Làm sao người. . . . . . Làm sao người biết mà tới?"
"Hôm nay là ngày vui của con, mẹ có thể không tới được sao?" Trên mặt mẹ Lô hình như có chút bất mãn.
"Mẹ, thật xin lỗi!"
"Nguyệt Nguyệt, mẹ quả thật rất không đồng ý với cuộc hôn nhân giữa con cùng Lăng thiếu gia." Hình như mẹ vẫn còn có chút không thể nào tiếp thu được sự thật này, nhưng câu nói tiếp theo của bà làm Nguyệt Nguyệt cảm thấy an tâm rất nhiều, "Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, dĩ nhiên là hi vọng con hạnh phúc, chỉ là. . . . . . con đường tương lai của con không dễ đi !"
"Mẹ, thật xin lỗi! Đã khiến người lo lắng. . . . . ."
"Mẹ không có gì, sao con không nói sớm với mẹ? Nói sớm một chút, mẹ sẽ bỏ công việc này! Bởi vì mẹ mà con phải chịu uất ức."
"Mẹ!" Lô Nguyệt Nguyệt khẽ kêu một tiếng, trong mắt có nước mắt.
"Hôm nay Lăng thiếu gia đã giới thiệu cho mẹ một việc làm mới, tiền lương cao hơn nhà họ Lăng một chút! Cũng không khổ cực, con không cần lo lắng cho mẹ, chỉ cần con tốt đẹp, mẹ rất thỏa mãn." Mẹ cô nói xong, rồi nói với Lô Nguyệt Nguyệt: "Từ nhỏ con đã không có ba, mẹ lại đi làm, rất ít lo lắng cho con…... cứ như vậy mà con trưởng thành; kết hôn, mẹ sẽ bỏ không được, nhưng sau khi kết hôn phải ngoan! Thân thể Lăng thiếu gia không được tốt, con đừng chọc giận cậu ta."
"Con biết rồi, mẹ. . . . . ."
Mẹ Lô nói cho cô một số chuyện người làm vợ người nên chú ý, tiếp đó, dắt tay Lô Nguyệt Nguyệt đến bên cạnh Lăng Thiệu, lấy thân phận người trên mà nói với anh rất nhiều việc, Lăng Thiệu gật đầu, ghi nhớ từng cái một.
Cuối cùng, anh nghiêm túc nói: "Mẹ, cám ơn người đã nuôi lớn một người con gái tốt như vậy, cám ơn người có thể đem cô ấy giao cho con."
Lúc đầu Lô Nguyệt Nguyệt còn muốn ở cùng mẹ, nhưng mẹ bảo hôm nay là ngày cưới của hai người, không thể sai sót, cô đành phải đi theo Lăng Thiệu, dọc đường đi vẫn cảm thấy có chút đần độn, hình như tất cả đều không chân thật.
Lăng Thiệu tiền trảm hậu tấu ( làm trước nói sau), đưa vợ mới cưới về nhà, trở lại nhà họ Lăng, anh đưa Lô Nguyệt Nguyệt tới trước mặt mẹ Lăng, "Mẹ, con đã kết hôn với Nguyệt Nguyệt, về sau nếu như người đồng ý, cô ấy có thể gọi người một tiếng 『 mẹ 』."
"Con!" Lăng phu nhân giận đến một câu cũng không nói được, nhưng Lăng Thiệu cố tình kích thích bà, "Nếu như người không muốn thấy chúng con, người có thể về nước Mỹ sớm hơn dự định."
"Lăng Thiệu, trong mắt con rốt cuộc còn có người mẹ này hay không? Chuyện lớn như vậy mà không cùng mẹ bàn bạc?" Mặt Lăng phu nhân xám như tro tàn, không ngờ Lăng Thiệu sẽ lấy biện pháp này đối phó bà, bà lại nói: "Thiệu, mẹ chỉ hi vọng là con vui vẻ, nếu con chỉ vì kích thích mẹ, đem hôn nhân làm thành trò đùa, không khỏi. . . . . ."
Lô Nguyệt Nguyệt ngẩn ra, đôi tay lạnh lẽo, Lăng Thiệu nắm tay Lô Nguyệt Nguyệt thật chặt, bờ môi từ từ nở nụ cười nhạt, "Con không như người, cũng không đem hôn nhân làm trò đùa! Nguyệt Nguyệt là người trong lòng con, cho nên đời này con sẽ yêu cô ấy, không xa không rời."
Lô Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, chưa từng có một khoảng khắc chân thật như vậy, cô nắm chặt tay Lăng Thiệu, đời này cô cũng sẽ yêu anh, không xa không rời.
Hình như Lăng Thiệu không chuẩn bị kết thúc lời nói của mình như vậy, vẫn lạnh nhạt nhìn mẹ Lăng như cũ, "Kể từ khi người bức chết ba, trong mắt của con đã không còn người mẹ này rồi, sau này người đi nước Mĩ, con chỉ muốn, từ đó về sau, con sẽ không can thiệp vào cuộc sống của người, người cũng không được can thiệp cuộc sống của con! Nhưng lần này, người thật sự là quá mức! Nguyệt Nguyệt là cô gái con đã cho rằng, đời này con sẽ không rời khỏi cô, hi vọng người không can thiệp vào quyết định của con, hôm nay con cùng cô ấy kết hôn, đưa cô ấy trở lại, không phải tới xin ý kiến của người, mà chỉ cho người biết, Lô Nguyệt Nguyệt chính là vợ của Lăng Thiệu con!"
Ánh mắt của Lăng phu nhân đỏ lên, Lăng Thiệu cho tới bây giờ cũng không nói với bà nhiều như vậy, đột nhiên anh nói nhiều như vậy, nhưng mỗi câu lời nói như một thanh lợi kiếm sắc bén, thẳng tắp đâm vào trong lòng của bà, bà không chịu nổi, "Lăng Thiệu, làm sao con có thể nói như vậy với mẹ? Mẹ. . . . . ." Bà nghẹn ngào, câu nói kế tiếp nói không rõ ràng lắm, Lô Nguyệt Nguyệt không nhìn nổi, nhẹ nhàng đẩy Lăng Thiệu một cái, ý bảo Lăng Thiệu đi khuyên mẹ của anh, nhưng một chút ý tứ muốn an ủi, anh cũng không có, mặt lạnh rời đi.
Lô Nguyệt Nguyệt không nhìn nổi, đưa khăn giấy cho Lăng phu nhân, vô luận Lăng phu nhân làm cái gì, luôn là vì Lăng Thiệu, anh không thể đối xử với bà như thế.
Lăng phu nhân nhận lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt, "Lăng Thiệu, thì ra con hận mẹ. . . . . ."
Thần thái cao ngạo trên mặt lập tức biến mất, cho tới nay, người để cho bà kiêu ngạo chỉ có đứa con trai này, anh thông minh tài giỏi, mặc dù thân thể không được tốt, nhưng có thể quản lí Lăng thị, nhưng hôm nay bà mới biết, đứa con trai mà bà vẫn lấy làm kiêu ngạo, đã không coi bà là mẹ! Bà sai lầm rồi, bà đã sớm phát hiện mình sai lầm rồi, nhưng bà không có biện pháp quay đầu lại!
"Thiệu, không phải là mẹ đùa giỡn với hôn nhân, chỉ là mẹ cùng ba con không hợp. . . . . . Mẹ. . . . . ." Lăng phu nhân cũng không nói nữa, có lẽ có một ngày, anh có thể hiểu lời mình cũng không chừng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lần này bà thật sự là quá mức, bà cố gắng làm Lăng Thiệu hạnh phúc, cũng không nên lấy nguyện vọng của mình mình áp đặt lên người anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.