Sủng Em Tận Xương

Chương 62: Ngoại truyện 7: Ăn giấm.

Tử Thanh Du

13/08/2023

Mấy ngày nay mặc dù Bạch Duyên Đình vẫn bận việc công ty, nhưng anh cũng không quên Tiểu Khanh Khanh của anh, sau khi sắp xếp các việc đều quen thuộc của công ty, anh dự định đi thăm cô một chút.

Trình Khanh Khanh cũng đã lâu không gặp anh trai rồi, hôm nay tan học về cùng Dương Hân đi ra cổng trường, ngẩng đầu liền thấy một bóng dáng cao lớn đứng bên cổng.

Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy hai mắt sáng lên, vội vàng chạy tới người kia, Bạch Duyên Đình cũng sợ cô chạy nhanh bị ngã, vội chạy lại một tay ôm cô lên, ôm quanh một vòng, chọc cô cười khanh khách.

“Mấy ngày không gặp, hình như lớn lên không ít nhỉ!” Bạch Duyên Đình buông cô ra, sờ cái mũi nhỏ, “Có nhớ anh không.”

Trình Khanh Khanh gật đầu thật mạnh, “Đương nhiên là nhớ rồi! Em còn tưởng rằng anh trai không đến tìm em nữa.”

Bạch Duyên Đình nghe cô nói như vậy, cảm thấy trái tim vui đến mức muốn nổ tung, vội vàng nói: “Sao lại như vậy được? Bây giờ không phải anh đã đến rồi sao?”

Dương Hân lúc này cũng chạy tới, trước đó cô ấy cũng có gặp qua Bạch Duyên Đình, lúc này cười chào hỏi anh, “Chào anh ạ.”

Bạch Duyên Đình cũng cười với cô ấy, “Chào em.” Nghĩ đến hai tiểu gia hỏa này dường như đều rất thích mua mứt vỏ hồng để ăn, liền nói với hai người: “Đi thôi, anh dẫn các em đi mua đồ ăn.”

Mua cho hai người mỗi người một cái mứt vỏ hồng, sau khi tạm biệt Dương Hân, Bạch Duyên Đình dẫn Trình Khanh Khanh về nhà.

Gặp lại anh trai lần nữa Trình Khanh Khanh so với ai khác đều vui vẻ hơn, cả chặng đường đi về đều nắm thật chặt ngón út của anh, một khắc cũng không buông tay.

Mà Bạch Duyên Đình thì sao, cũng vui vẻ được cô dính như vậy, khi thì cúi thấp đầu ngắm cô ăn đồ ăn vặt ăn đến vẻ mặt hạnh phúc anh cũng không nhịn được cười theo.

Lúc sắp về đến nhà bạn nhỏ Trình Khanh Khanh đột nhiên ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi Bạch Duyên Đình: “Anh ơi, anh cảm thấy Dương Hân có đáng yêu không?”

Bạch Duyên Đình gật đầu, “Đáng yêu chứ, sao đột nhiên em lại hỏi vậy?”

Bạn nhỏ Trình Khanh Khanh có một chút mất mác nho nhỏ, nhưng cô vẫn cười ha ha hỏi: “Vậy anh cảm thấy có phải em không đáng yêu bằng Dương Hân không?”

“. . .” Không biết vì sao, Bạch Duyên Đình luôn cảm thấy Tiểu Khanh Khanh nhà bọn họ trông như đang ghen, anh cười đến mắt híp lại, “Đương nhiên là Khanh Khanh đáng yêu hơn rồi.”

Bạn nhỏ Trình Khanh Khanh cúi thấp cái đầu nhỏ xuống, đá cục đá bên chân, trong phút chốc không nói chuyện, cô cúi đầu làm Bạch Duyên Đình không nhìn thấy nét mặt của cô, chỉ cảm thấy cô dường như rất vui vẻ, cũng không biết qua bao lâu, lại nghe cô nói: “Trong trường mọi người đều cảm thấy Dương Hân đáng yêu nhất lớp. . .” Cô không xác định ngẩng đầu nhìn anh, “Anh thật sự cảm thấy em đáng yêu hơn Dương Hân sao?”

Bạch Duyên Đình vuốt nhẹ đầu cô, “Đương nhiên!”

Bạn nhỏ Trình Khanh Khanh lập tức cười đến khuôn mặt nở hoa, “Em cũng cảm thấy anh so với bất kì ai khác cũng đều dễ nhìn hơn.”

Bạch Duyên Đình đảo mắt, “Còn dễ nhìn hơn so với anh trai của Tuệ Nhiễm sao?”

Bạn nhỏ Trình Khanh Khanh không chút nghĩ ngợi, “Đương nhiên rồi! Anh đẹp mắt hơn nhiều.”

Bạch Duyên Đình cảm thấy trong lòng lốp bốp nổ từng chùm pháo hoa, cảm giác này thật đúng là tuyệt vời không thể tả.

Hai người nói chuyện một đường đến Trình gia, ráng chiều nghiêng nghiêng chiếu tới, làm bóng dáng hai người một cao một thấp hòa vào nhau trong màu quýt ấm áp.

Mẹ Trình và ba Trình cũng không ngờ Bạch Duyên Đình sẽ đến, vừa nhìn thấy Bạch Duyên Đình đi theo Khanh Khanh, hai người đều vô cùng kinh ngạc, mẹ Trình lấy lại tinh thần trước, cười nói: “Chú của con vừa mới nhắc con đó! Nói con không ở đây, không có người đánh cờ với chú ấy.”

Bạch Duyên Đình cũng cười nói: “Con ở nhà cũng thường nghĩ đến có cơ hội sẽ đến tìm chú luận bàn một phen!” Bạch Duyên Đình vừa nói chuyện vừa bỏ balo xuống, từ bên trong lấy ra mấy túi hoa quả nhiệt đới, mấy hộp đồ trang điểm cho nữ cùng với mấy bình rượu.

“Khoảng thời gian trước được chú dì chiếu cố, đây đều là tặng cho hai người, hi vọng hai ngươi đừng ghét bỏ!”

Mẹ Trình lại hơi phát cáu với anh, “Con trông con xem đứa nhỏ này, còn khách khí như thế.” Nhận đồ trang điểm anh đưa tới, đồ trang điểm này cũng không phải là đắt nhất, nhưng cũng không kém, trên hạng trung, vừa vặn chính là món bà thích nhưng không nỡ mua. Tặng rượu kia cũng thế, vừa vặn chính là loại ba Trình rất thích. Mẹ Trình đúng thật là không nghĩ rằng đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ lại hiểu đạo lý đối nhân xử thế như vậy, đối với anh càng ưa thích hơn.

“Con còn hy vọng chú dì đừng khách khí, bằng không con sẽ xấu hổ lắm.”

Mẹ Trình lại quở trách anh một chút, “Vậy được rồi, quà này chúng ta nhận rồi, nhưng lần sau đừng tặng nữa.”

Bạch Duyên Đình đương nhiên là liên tục đồng ý, mấy người nói đùa một hồi ba Trình liền lôi kéo anh đánh mấy ván cờ, mấy ngày nay ba Trình mắc chứng nghiện cờ, Bạch Duyên Đình đến đúng lúc giải cơn nghiện của ông, trong lòng ba Trình khỏi nói vui vẻ đến mức nào.

Xong một ván cờ, đồ ăn cũng chuẩn bị xong, ba Trình nghĩ đến đã vài ngày không gặp, hỏi anh tình hình gần đây.

“Con hiện tại đã bắt đầu đến công ty trong nhà làm việc.”

“Hả?” Ba Trình lấy làm kinh hãi, “Tuổi nhỏ như vậy đã đi làm rồi sao?”

Mẹ Trình trừng mắt liếc ông một cái: “Đừng nhìn Duyên Đình người ta tuổi còn nhỏ, thằng bé có thể làm được!” Vừa nói vừa dùng đũa gắp thức ăn cho anh.

Bạch Duyên Đình khiêm tốn cười, “Thật ra lần này con đến đây cũng là muốn thương lượng với chú một chuyện.”

Ba Trình dừng động tác gắp thức ăn, “Chuyện gì vậy?”

“Công ty của chúng con đang chuẩn bị nhận thầu vài miếng đất, đến lúc đó con hi vọng có thể hợp tác với chú, để chú phụ trách thiết kế.”

“Nhưng mà…” Ba Trình có chút khó xử, “Chú vừa vào trong thành phố chưa được mấy năm, chỉ sợ còn…”

Bạch Duyên Đình lại lắc đầu, “Con tin tưởng chú có thể làm được mà, à… Qua mấy ngày nữa con sẽ nói với mẹ, đến lúc đó mẹ con lại đến bàn với chú có được không?”

Ba Trình cũng không muốn tự coi nhẹ mình, có thể bàn bạc thành thì tốt, còn bàn không thành, có thêm mấy người quen đối với ông cũng không hại gì, suy nghĩ một chút cuối cùng cũng gật đầu.

Chuyện này nói xong mọi người lại tiếp tục ăn cơm, ăn đến vui vẻ đột nhiên nghe tiếng đập cửa, mẹ Trình tưởng là mấy chị em tìm bà ra ngoài khiêu vũ, liền vội vàng ra mở cửa, nhìn thấy người tới bà ngẩn người.

“Sao lại là cô?”

Mấy ngày nay bà và Văn Tuyết Nhi không hề trò chuyện, bà không biết tại sao bà ta đột nhiên đến nhà, Văn Tuyết Nhi cũng có chút không được tự nhiên, nhất là sau khi ánh mắt trong lúc vô tình nghiêng mắt nhìn thấy Trình gia có thêm người kia.

“Cái đó. . . Tuệ Trân à, tôi muốn nói chuyện với Khanh Khanh, có thể chứ?”

Mẹ Trình nhíu mày, “Cô tìm Khanh Khanh chúng tôi nói cái gì?” e b o ok truyen. v n



Văn Tuyết Nhi lại trực tiếp từ ngoài cửa đi tới, nói với Khanh Khanh: “Khanh Khanh à, Tuệ Nhiễm mấy ngày nay đều không đi học, cũng không ăn cơm, con đi giúp dì khuyên nhủ con bé được chứ?”

Trình Khanh Khanh mở to mắt nhìn bà ta, không nói gì, Văn Tuyết Nhi liền vừa cười vừa nói: “Con là bạn tốt của con bé không phải sao? Con bé không ăn cơm cũng là bởi vì con không để ý đến nó, nếu con bé vì vậy mà đổ bệnh, con cũng sẽ áy náy đúng không?”

Mẹ Trình nghe xong lời này cảm thấy không vui, vốn bà còn cảm thấy người phụ nữ này thật đáng thương, nhưng bởi vì sau chuyện lần trước mới làm cho bà xem như thấy rõ, phá hoại gia đình người khác thì con người có thể tốt ở chỗ nào?

“Tôi nói này Văn Tuyết Nhi, Tuệ Nhiễm con bé không ăn cơm xảy ra chuyện Khanh Khanh chúng tôi tại sao phải áy náy chứ? Khanh Khanh có quyền lựa chọn làm bạn với ai, hơn nữa, cũng không phải Khanh Khanh chúng tôi bảo con bé không ăn cơm, sao con bé xảy ra chuyện thì Khanh Khanh chúng tôi phải áy náy? Nói giống như Khanh Khanh chúng tôi rất có lỗi với con bé vậy, vậy sao cô không nói nguyên nhân con bé biến thành như vậy? Khanh Khanh chúng tôi sao lại nguyện ý cùng bạn nhỏ khác làm bạn bè mà không nguyện ý làm bạn với con bé? Chính cô không tự nghĩ lại đi? Ngược lại tới đây gọi Khanh Khanh chúng tôi chịu trách nhiệm! Thực sự là. . .”

Lời này của mẹ Trình nói đến Văn Tuyết Nhi không dễ chịu, có thể tưởng tượng Tuệ Nhiễm đã náo loạn mấy ngày, bà ta cũng không có cách nào khác, đành phải lau nước mắt nói: “Là tôi nói sai, chỉ là Khanh Khanh cùng Tuệ Nhiễm dù sao cũng là bạn bè tốt, Khanh Khanh đi khuyên một cái thì có sao đâu? Chẳng lẽ thật sự muốn trơ mắt nhìn con bé chết đói?!”

Lúc đầu hôm nay Bạch Duyên Đình đến đây cả nhà họ đều rất vui vẻ, nhưng Văn Tuyết Nhi vừa đến đã quấy nhiễu đến tất cả mọi người không được tự nhiên, nhìn bà ta khóc sướt mướt, càng nhìn càng không may mắn, mẹ Trình cũng không kiên nhẫn được nữa, “Bạch Tuệ Nhiễm không ăn cơm cũng không phải bởi vì Khanh Khanh nhà chúng tôi không làm bạn với con bé, hỏi lại người làm mẹ như cô đi! Đừng có chuyện gì cũng muốn Khanh Khanh nhà chúng tôi phụ trách, Khanh Khanh còn nhỏ như vậy, không chịu nổi trách nhiệm này đâu! Nhà chúng tôi còn muốn ăn cơm, không thể mời cô rồi.”

Trái lại là cho bà ta một chút mặt mũi, không trực tiếp đuổi bà ta ra ngoài, người ta đã nói đến nước này, nếu Văn Tuyết Nhi nhất quyết không đi thì có vẻ không cần mặt mũi rồi, hơn nữa bà ta là người cao ngạo cỡ nào, khó có khi cúi đầu với ai một lần, không nghĩ tới người ta còn không cảm kích.

Văn Tuyết Nhi quả thật vừa tức vừa giận, thế nhưng chạy đến nhà người ta huyên náo túi bụi lại quá mất thân phận của bà ta rồi, nên chỉ có thể nén giận mà rời đi.

Đợi đến khi Văn Tuyết Nhi rời đi mẹ Trình mới thở dài một hơi, nói với hai đứa bé: “Được rồi được rồi, chuyên tâm ăn cơm của các con đi, mấy cái khác đừng quan tâm.”

Sau khi ăn cơm xong Bạch Duyên Đình dẫn Trình Khanh Khanh lên sân thượng, hôm nay lúc anh đi đón cô không thấy Bạch Tuệ Nhiễm anh đã cảm thấy không thích hợp rồi, nhưng anh đúng là không nghĩ tới Trình Khanh Khanh sẽ đoạn tuyệt với Bạch Tuệ Nhiễm.

“Có thể nói cho anh biết, vì sao không làm bạn với Bạch Tuệ Nhiễm hay không?”

Trình Khanh Khanh chu mỏ một cái, “Bởi vì cậu ấy cướp ba của anh.”

Bạch Duyên Đình bật cười, “Con bé cướp ba của anh là chuyện của anh với con bé, với chuyện em làm bạn với con bé thì có quan hệ gì đâu.”

Trình Khanh Khanh không chút nghĩ ngợi liền nói: “Đương nhiên là có quan hệ, em đứng cùng phe với anh mà, họ cướp ba anh chính là họ không đúng!”

Bạch Duyên Đình không nghĩ tới vật nhỏ này đã vậy còn quá bao che khuyết điểm, trong lòng anh cảm thấy an ủi, tuy nhiên lại cũng không hy vọng Trình Khanh Khanh bởi vì anh mà làm ra việc bản thân sẽ hối hận, cho nên anh nói với cô: “Vậy nếu Tuệ Nhiễm thật sự xảy ra chuyện gì, em sẽ buồn sao?”

Trình Khanh Khanh cúi thấp cái đầu nhỏ xuống, “Sẽ buồn chứ, dù sao chúng em cũng đã từng là bạn bè tốt.”

“Đã như vậy, vì sao vừa nãy em không đi khuyên con bé?”

“Vậy anh ơi em hỏi anh, anh có thích Bạch Tuệ Nhiễm không?”

Bạch Duyên Đình hơi nhíu mày suy tư một hồi, “Anh… Không thích!” Nếu như anh còn ở kiếp trước, nếu như Khanh Khanh và anh chưa chết, như vậy anh có lẽ sẽ nể mặt Khanh Khanh, ân oán rõ ràng, chỉ hận người đáng hận. Nhưng mà bây giờ, anh đã chết một lần, cả kiếp trước Khanh Khanh cũng mất, anh oán hận đến cực điểm, anh không có cách nào để bản thân phân rõ công tư, cho nên mỗi người bên kia anh đều không thích.

Trình Khanh Khanh liền cười, “Nếu như anh không thích cậu ấy, vậy em cũng sẽ không làm bạn với cậu ấy đâu, em đi khuyên cậu ấy, em chắc chắn phải làm hòa với cậu ấy, em không muốn như vậy… Em muốn tốt với anh, không muốn tốt với họ đâu.”

Bạch Duyên Đình bất đắc dĩ cười cười, “Tại sao vậy? Trước khi gặp anh không phải hai đứa cũng là bạn bè sao?”

“Nhưng hiện tại em càng yêu thích anh hơn! Họ đều không tốt với em giống như anh, anh tốt với em như vậy, đương nhiên là em muốn đứng về phía anh rồi.”

Anh quả thật không nghĩ tới Tiểu Khanh Khanh nhà bọn họ lại bao che khuyết điểm đến như vậy, thật ra thế này cũng tốt, tại sao phải làm bạn với người nhà kia, Khanh Khanh cách bọn họ rất xa, về sau anh đối phó với họ không cần phải lo trước lo sau.

Anh vuốt vuốt đầu cô, cười nói: “Anh cũng sẽ vĩnh viễn đứng về phía em.”

Bạch Chấn Phong rời khỏi chỗ Văn Tuyết Nhi bên này liền trực tiếp trở về nhà, vừa vặn hôm nay Tưởng Uyển Đình cũng ở nhà, nhìn thấy ông ta trở về bà cũng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng Tưởng Uyển Đình coi như không nhìn thấy, vẫn xem TV như cũ, trên TV chiếu bộ phim bà thích xem, bà cũng không muốn bởi vì Bạch Chấn Phong mà phá hư tâm trạng của mình.

Bạch Chấn Phong đi đến ngồi cạnh bà, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn bà, Tưởng Uyển Đình biết đây là ông ta có chuyện muốn nói với bà, cũng không mở miệng, chỉ nhàn nhạt liếc ông ta một cái.

“Uyển Đình, chúng ta ly hôn đi!”

Ánh mắt Tưởng Uyển Đình khẽ run, lại không thèm nhìn ông ta cái nào, “Được thôi, anh giao Bạch Thị cho Duyên Đình thì tôi sẽ ly hôn ngay.”

“Tập đoàn Bạch Thị sớm muộn gì cũng là của Duyên Đình thôi.”

Tưởng Uyển Đình xem thường, “Cũng không chắc đâu, nếu ly hôn rồi, mấy người kia vừa đến, con trai của người đàn bà kia không phải sẽ quang minh chính đại vào công ty sao?”

Bạch Chấn Phong híp mắt lại, cố gắng hết mức lấy giọng nhẹ nhàng nói: “Cô không cần lo lắng, tôi cũng chỉ đơn thuần muốn cho cô ấy một danh phận mà thôi, những cái khác, bọn họ sẽ không tranh đoạt cái gì của Duyên Đình cả, chỉ cần có một miếng cơm là được rồi.”

“Cho nên chuyện này với chuyện anh giao Bạch Thị cho Duyên Đình cũng chẳng xung đột gì, Duyên Đình tiếp quản Bạch Thị, anh là ba của thằng bé nó cũng sẽ không để anh chết đói, anh đã có cơm ăn, vậy người phụ nữ và hai đứa bé kia của anh không phải cũng có cơm ăn sao?”

“Cô…” Bạch Chấn Phong chịu đựng lửa giận, “Bây giờ Duyên Đình tuổi còn nhỏ, muốn tiếp quản Bạch Thị cần có trình độ nhất định.”

“Không phải còn có tôi ở đó sao? Tôi sẽ giúp đỡ cho thằng bé!”

“…”

Tưởng Uyển Đình không muốn nói nhảm với ông ta nữa, “Đợi ngày nào đó anh giao Bạch Thị cho Duyên Đình thì đến tìm tôi ly hôn, không thì chẳng có gì để bàn nữa!”

Bạch Chấn Phong bị bà chặn họng, nghĩ đến tính tình của người phụ này, ông ta cũng biết hôm nay nói không xong, chẳng qua ông ta không thể hiểu nổi, vì sao cùng là phụ nữ, bà cứ không thông tình đạt lý như thế! Điểm này đúng là không có chút nào được như Tuyết Nhi!

Bạch Chấn Phong cũng không muốn nhiều lời với bà, lạnh giọng một tiếng quay người rời đi. Mà Tưởng Uyển Đình cũng không thèm để ý, vẫn xem phim của bà như cũ.

Bạch Duyên Đình ở lại Trình gia một đêm, ngày thứ hai thì rời đi, sau khi tới công ty, Tưởng Uyển Đình trực tiếp gọi anh lên văn phòng hỏi: “Hôm qua con đi đâu, tại sao không về nhà? Gọi điện đến nhà cậu con hỏi cũng nói con không có ở đó.”

Thật ra chuyện này Bạch Duyên Đình cũng chuẩn bị nói với bà, gặp bà hỏi tới nhân tiện nói: “Con cũng đang định nói với mẹ đây.”

Tưởng Uyển Đình thấy anh đột nhiên tỏ vẻ kỳ quặc, không khỏi cau mày, “Làm sao?”

Bạch Duyên Đình ngồi xuống đối diện bà, trầm mặc một hồi mới nói: “Thật ra con đến chỗ người đàn bà kia không phải chỉ để làm bà ta không thoải mái, mà cũng là để xem nhà nhà vợ tương lai một chút.”

Tưởng Uyển Đình híp mắt, hai tay khoanh trước ngực khẽ tựa người ra sau ghế dựa, vẻ mặt ý vị thâm trường nhìn qua, “Vợ? Vợ tương lai của con ở gần người đàn bà kia à?”

Bạch Duyên Đình lúng túng cười, “Đúng vậy, là bạn bè tốt của con gái bà ta!”



Tưởng Uyển Đình, “…”

“Nhưng mà bây giơ dưới tác động của con, các cô ấy đã không còn là bạn bè tốt nữa rồi, ừm, cô ấy đứng về phía con.”

Tưởng Uyển Đình như có điều suy nghĩ gật gật đầu, kỳ thật từ nhỏ đến lớn Bạch Duyên Đình đã tỏ ra không giống người khác lắm, tỉ như mặc dù anh rất thích cười, nhưng bà biết thật ra anh không phải người nhiệt tình cởi mở, anh thực chất bên trong rất bế tắc. Bà luôn lo lắng anh như vậy sẽ rất khó quen được bạn gái, chẳng qua bây giờ nghe lời này, bà mới hiểu được, hiển nhiên là bà quan tâm thừa, người ta kiếp trước thế mà đã có vợ, bây giờ đã chạy trước đến nhà mẹ vợ tương lai một vòng.

Tưởng Uyển Đình sờ trán, “Được thôi, vậy lúc nào thì con mang họ đến cho mẹ gặp một lần.”

Bạch Duyên Đình cũng không nghĩ tới Tưởng nữ sĩ lại thông tình đạt lí như vậy, lúc này liền cười nói: “Con vừa định thương lượng với mẹ đây! Ba của Khanh Khanh là kiến trúc sư, con đã hẹn hợp tác với chú ấy, vừa vặn sau này gặp mặt mẹ nói chuyện đàng hoàng với người ta.”

“Khanh Khanh?”

Bạch Duyên Đình ngượng ngùng cười, “Chính là tên con dâu tương lai của mẹ.”

“…” Tưởng Uyển Đình bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng đứa con trai này của bà là tới từ tương lai, nếu anh đã quyết định vậy dĩ nhiên anh có kế hoạch của mình, bà làm mẹ đương nhiên cũng là toàn lực ủng hộ, lúc này nói: “Được, đến lúc đó con sắp xếp đi.”

Thương lượng với Tưởng nữ sĩ đã xong, Bạch Duyên Đình liền đến Trình gia, lấy việc bàn chuyện hợp tác làm lý do mời bọn họ đến Bạch gia làm khách, mà cả nhà Trình gia đương nhiên là đồng ý.

Vào ngày Trình gia đến, Tưởng Uyển Đình trang điểm làm tóc trước, dù sao cũng là gặp mặt con dâu tương lai và thông gia, bà không thể chậm trễ được.

Chuẩn bị xong xuôi, Tưởng Uyển Đình ngoan ngoãn ngồi chờ trong phòng khách, chưa đầy một lát Bạch Duyên Đình đã dẫn cả nhà Trình gia đến, ba Trình và mẹ Trình đều là phần tử tri thức cấp cao, mới tới nơi này cũng không lộ ra sợ hãi rụt rè, ngược lại vô cùng ung dung chào hỏi với bà.

Tưởng Uyển Đình lúc đầu còn tưởng rằng con gái Trình gia là một thiếu nữ nhã nhặn trầm tĩnh, nên khi nhìn thấy đầu củ cải được mẹ Trình dắt tay vào thì bà sợ đến ngây người.

Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, bà cũng không thất lễ, vội vàng mời cả nhà Trình gia ngồi xuống, cho người giúp việc châm trà mang điểm tâm lên, sau đó âm thầm kéo Bạch Duyên Đình đến hậu viện hỏi: “Đây là… Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạch Duyên Đình ra vẻ nghi hoặc, “Cái gì mà xảy ra chuyện?”

“Chính là người… Sao lại nhỏ như vậy?”

Bạch Duyên Đình hai tay đút túi, vẻ mặt đương nhiên, “Không phải còn chưa lớn sao?”

“…”

Tưởng Uyển Đình vốn còn nghĩ rằng, con trai tìm được người trong lòng nhanh như vậy cũng không tệ, nghe anh giới thiệu, Trình gia kia cũng coi như là dòng dõi thư hương, mặc dù vẫn có chênh lệch với Bạch gia, nhưng để làm con dâu Bạch gia cũng đủ rồi, cho nên bà đối với mối hôn sự này cũng không phản đối, nghĩ đến nói không chừng qua mấy năm nữa bà có thể được ôm cháu bà lại càng vui vẻ, nhưng nào có nghĩ đến… Đầu củ cải kia lớn lên rồi mới kết hôn sinh con với con trai bà, bà muốn ôm cháu trai cũng phải chờ mười mấy năm sau đó.

Tưởng Uyển Đình quả thật là buồn đến chết, hung hăng trợn mắt nhìn đứa con trai đứng trước mặt, nhưng nhìn dáng vẻ của tên tiểu tử thúi này, hẳn là anh đã quyết định người ta, bà cũng không thể nói gì nữa, hừ lạnh một tiếng, quay người ra ngoài chiêu đãi thật tốt cả nhà thông gia tương lai của mình.

Tưởng Uyển Đình ngồi xuống ghế sofa đối diện cả nhà Trình gia, cười nói: “Mấy ngày trước Duyên Đình qua chỗ mọi người quấy rầy vài ngày, đã làm mọi người phiền toái rồi!”

Mẹ Trình vội vàng khoát tay, “Chị đừng nói như vậy, Duyên Đình hiểu chuyện như vậy, Khanh Khanh chúng tôi cũng rất thích người anh trai này.”

Tưởng Uyển Đình nhìn thoáng qua cô bé ngồi ở giữa, thấy cô môi hồng răng trắng, một khuôn mặt tròn trắng nõn non mịn, quả thật trông rất đáng yêu, cũng không giống trẻ con ở thời kỳ này thích nghịch ngợm gây sự, cô bé sau khi đi vào liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ba mẹ, lúc người lớn nói chuyện cô bé cũng không nói chen vào, vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện.

Tưởng Uyển Đình nhìn thấy có chút hài lòng, “Khanh Khanh thật đúng là ngoan đó, không ồn ào không quậy phá.”

Mẹ Trình liền khiêm tốn nói: “Do chị không thấy lúc con bé nghịch ngượm đó thôi!”

Hai người lại nói đùa vài câu, không khí rất hòa hợp.

Mẹ Trình vốn cho là phu nhân nhà giàu hơn phân nửa có chút ngạo khí, lại thêm chồng thường xuyên không về nhà, trong tính cách hẳn là so với người khác táo bạo dễ giận hơn một chút, bà ngược lại không nghĩ tới mẹ Bạch Duyên Đình là một người hòa ái như thế, không khó tiếp cận chút nào.

Còn Tưởng Uyển Đình, đối với một nhà Trình gia cũng có chút hài lòng, có lẽ cũng bởi vì sinh ra trong dòng dõi thư hương, tỉ mỉ xem xét, bọn họ chất phác nhưng không lộ vẻ không phóng khoáng, trong cách ăn nói cũng thể hiện giáo dưỡng tốt dẹp, nhũng người thế này dạy dỗ con gái đương nhiên là không kém.

Mấy người trò chuyện việc nhà một hồi sau đó nói đến việc chính, ba Trình đem bản vẽ của mình đưa cho bà xem.

“Chị xem qua trước đi, nếu cảm thấy có thể thì chúng ta bàn lại, nếu không được cũng không cần gấp.”

Tưởng Uyển Đình nhận lấy nhìn thoáng qua, gật gật đầu, “Đúng là không tệ, qua mấy ngày nữa anh tới công ty chúng ta mới nói chuyện hợp tác, còn hôm nay, hai nhà chúng ta an vị cùng một chỗ tâm sự.”

Ba Trình cũng không muốn mất hứng, liền cười nói: “Được!”

Một nhà Trình gia ở Bạch gia ăn cơm xong thì tạm biệt, Tưởng Uyển Đình và Bạch Duyên Đình đứng ở cửa, đưa mắt nhìn lái xe tiễn cả nhà về, mãi đến khi xe biến mất ở cuối đường Tưởng Uyển Đình mới thu hồi ánh mắt nhìn sang anh một chút, “Khanh Khanh xem ra rất ngoan ngoãn.”

Bạch Duyên Đình mang theo đắc ý sờ cằm, “Đó là đương nhiên, ánh mắt của con làm sao có thể sai được?”

“…” Tưởng Uyển Đình híp mắt, “Hóa ra hai mươi năm sau da mặt con dày như vậy đó sao?”

Bạch Duyên Đình: “…”

Từ lần trước Bạch Chấn Phong rời đi xong thì chưa từng trở lại nơi này, mặc kệ Văn Tuyết Nhi nhắn tin cho ông ta như thế nào ông ta đều không xuất hiện, điều này làm cho Văn Tuyết Nhi càng ngày càng khủng hoảng.

Có lẽ cũng sợ bà ta lo lắng, Bạch Chấn Phong đặc biệt phái vệ sĩ của ông ta đến truyền lời cho Văn Tuyết Nhi, nói là hỏi xem bọn họ có muốn chuyển nhà hay không, nếu muốn chuyển nhà, ông ta sẽ ra tay sắp xếp.

Văn Tuyết Nhi không chút lưu tình cự tuyệt, lại trăm phương ngàn kế để vệ sĩ về nhắn với Bạch Chấn Phong, khiến ông ta phải đến đây một chuyến.

Cũng không biết có phải do lần trước Bạch Duyên Đình làm ầm ĩ một trận ở chỗ này làm Bạch Chấn Phong chịu ảnh hưởng, cho nên ông ta mới không đến đây. Dù sao ông ta là nhân vật có mặt mũi, nếu để cho người biết ông ta đã có vợ còn có phụ nữ bên ngoài, đối với danh dự của ông ta cũng không tốt, ông ta vì vậy mà không đến bà ta có thể hiểu được.

Về phần ông ta để bọn họ chuyển nhà, khả năng thứ nhất là sợ bọn họ bị người ta chỉ trích, thứ hai là sợ bọn họ ảnh hưởng đến ông ta. Văn Tuyết Nhi đứng ở góc độ của ông ta ngẫm lại cũng sẵn lòng thấu hiểu đấy.

Nhưng muốn bọn họ chuyển nhà là không thể nào, nếu như chuyển đi, vậy nhất định chính là càng cách xa chỗ ông ta hơn.

Đến lúc đó một năm có thể gặp được vài lần cũng khó nói, ít gặp mặt đi bà ta không dám cam đoan cảm giác của Bạch Chấn đối vưới bà ta có phai nhạt hay không. Huống chi bà ta khổ cực nhiều năm như vậy, vì ông ta sinh một trai một gái, bà ta không có khả năng dễ dàng lùi bước như vậy!

Văn Tuyết Nhi càng nghĩ càng cảm thấy nguyên nhân của mọi vấn đề xuất phát từ bà vợ kia của Bạch Chấn Phong, nếu đã không có tình cảm, sao còn sống chết nắm lấy người ta không thả, làm hại Bạch Chấn Phong không thoải mái, cũng làm khổ mẹ con bà ta, Văn Tuyết Nhi thật sự càng nghĩ càng thấy đáng hận!

Nếu như bà ta muốn thuận lợi tiến vào Bạch gia, bà vợ kia của Bạch Chấn Phong chính là vấn đề nhất định phải giải quyết, bà ta đã nhịn lâu như vậy, bây giờ, bà ta thật sự không muốn nhịn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Em Tận Xương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook