Chương 14: Còn có tôi ở đây
Nguyễn Nhiễm
10/08/2022
Chuyện là từ bé, Lâm Thiên Tú khuôn mặt còn chưa nảy nở, lớn càng đẹp đến cân cả nam nữ. Khi đó, mấy chị gái cùng cha khác mẹ của cậu lại ghen ghét cậu lớn lên xinh đẹp hơn họ, anh trai lại ghét cậu lớn rồi giống hệt con gái, cả đám đều không có thích Lâm Thiên Tú.
Có một đoạn thời gian dài thời thơ ấu của cậu chỉ là một mảnh đen tối. Người duy nhất vươn tay ra giúp cậu cũng chỉ có Lâm Kính Tập.
Chỉ là không nghĩ đến Lâm Kính Tập kia chính là một ác mộng thật dài của cậu.
Lâm Kính Tập là con trai độc nhất của Lâm Kính Viên. Vừa sinh ra, hắn đã nhận được vô vàn cưng chiều, hắn lớn hơn Lâm Thiên Tú năm tuổi. Lúc cậu tròn mười hai tuổi, thì Lâm Kính Tập đã là thiếu niên mười bảy tuổi.
Trong nhà họ Lâm, trừ Lâm Kính Hào lớn tuổi nhất thì Lâm Kính Tập đứng thứ hai, nhưng lại được lão thái thái yêu thương nhất.
Lúc hắn dạy dỗ các em trai em gái trong nhà, cứu Lâm Thiên Tú thoát khỏi nhà kho, Lâm Thiên Tú đã thật sự quấn lấy cái vị anh họ này. Cũng từ đó, hắn đối đãi với cậu rất tốt, ai dám đụng đến cậu hắn sẽ không bỏ qua cho người đó, hắn còn dẫn cậu đi ăn bánh ngọt, đồ nướng ngon. Thậm chí còn mua quần áo đẹp cho cậu.
Chỉ là nếu cái năm sinh nhật kia, Lâm Kính Tập không nảy sinh ý đồ cưỡng bách cậu, thì mọi chuyện vẫn là tốt đẹp.
Lâm Thiên Tú còn nhớ rõ vào mùa xuân năm cậu 12 tuổi, đó là ngày sinh nhật của cậu, cạnh ngày tết, trên dưới Lâm gia đều chuẩn bị mua sắm đồ tết, nhưng chẳng có ai nhớ đến ngày đó là sinh nhật của tam thiếu. Lâm Thiên Tú ăn một cái bánh kem vị dâu tây do mẹ cậu làm, sau đó định ra cửa mua thuốc cho mẹ thì liền gặp Lâm Kính Tập.
Cái ngày kia đó, Lâm Kính Tập thập phần ân cần, cậu còn nhớ rõ mỗi câu mỗi từ hắn nói.
Hắn nói: “Thiên Tú, hôm nay là sinh nhật của em, anh họ có chuẩn bị quà cho em, có muốn đi xem không?”
Lâm Thiên Tú ngây thơ chẳng biết gì cứ vậy vui vẻ mà theo hắn, không ngờ bị hắn lừa đi vào phòng hắn rồi muỗn cưỡng bách cậu. Lúc ấy hắn ta như biến thành người khác, lời lẽ thì dâm tục, nói ái mộ cậu, ánh mắt lộ đầy vẻ dâm mỹ. Ý đồ quá rõ ràng.
Tuy cậu ngây thơ, nhưng không ngốc, bất ngờ nhanh chóng lấy bình hoa mà đập mạnh vào đầu hắn, khiến hắn không kịp đề phòng ăn đau, sau đó cậu liền nhảy vào hồ bơi phía sau biệt viện. Cũng may tên kia bị đau, lại không kịp phản ứng, Lâm Thiên Tú nhảy vào hồ, được một hạ nhân cứu mới thoát một kiếp.
Vậy là từ đó về sau, Lâm Kính Tập đã không còn giả bộ đứng đắn nữa, không chỉ không giúp cậu ra mặt, trái lại còn xúi giục đám người thân thích nhà họ ức hiếp bắt nạt cậu.
Cuộc sống của Lâm Thiên Tú từ đó đã khổ càng thêm khổ. Cho đến cái ngày Lâm Kính Tập đủ tuổi kết hôn, Lâm Thiên Tú mới được yên ổn.
Cậu khi đó cố gắng dặn lòng quên đi cái chuyện xảy ra của Lâm Kính Tập và cậu, chỉ là cậu vẫn luôn nghĩ trừ cậu và hắn ta ra thì người ở Lâm gia sẽ chẳng có ai biết được cái chuyện ghê tởm này.
Vậy mà không ngờ Lâm Kính Thiên, người cha này của cậu, ông ta vậy mà cũng biết, nếu từ đầu ông ta biết Lâm Kính Tập đối tốt với cậu, vậy thì vì sao lại không biết hắn ta tự nhiên sao lại đối với cậu không có tốt nổi nữa?
Mọi chuyện ngày đó xảy ra, nguyên nhân là gì, còn làm chủ một nhà, chuyện đó ông ta không biết sao?
Càng huống hồ, lúc ấy, cậu vì mùa lạnh mà bơi trong hồ nước đến lả người, lạnh đến sắc mặt xanh trắng, cậu chẳng dám về biệt viện tìm mẹ, sợ bà lại lo lắng, cho nên cậu chỉ dám đi tìm Lâm Kính Thiên làm chủ. Nhưng đáng tiếc, ông ta nghe cũng chẳng nghe, còn răn dạy cậu một trận, đuổi cậu về biệt viện với mẹ.
Lúc đó Lâm Thiên Tú còn cho là Lâm Kính Thiên chỉ đơn giản là ghét cậu mà thôi. Mãi đến tận bây giờ cậu mới hiểu, kỳ thật ông ta đều biết, chỉ là vì ông ta không muốn vì một đứa còn trai chán ghét như Lâm Thiên Tú mà đắc tội gây hiềm khích với Lâm Kính Viên, cho nên mới làm bộ không thích, không để ý.
Hận đến rất sâu, giờ chỉ còn lại khoảng không mù mịt, nhìn Lâm Kính Thiên đột nhiên xuống sắc khó coi, Lâm Thiên Tú vậy mà cười hai tiếng: “Ông muốn tôi bỏ qua cho hắn ta sao? Tôi cứ không đấy, nếu hắn chết, vậy thì tôi xem ông sẽ ăn nói thế nào với chú và thím hai đây?”
Thanh âm của cậu vừa nhẹ nhàng vừa quỷ dị, Lục Quân Hạo lo lắng mà cầm tay cậu lại, gọi một tiếng, “Thiên Tú à.”
“Mày định làm gì?” Lâm Kính Thiên thấy biểu tình kỳ dị của cậu, ông ta không khỏi nhíu mày, thanh âm cũng mềm xuống, “Thiên Tú, giết hắn đối với con không có chỗ nào tốt cả, không bằng đưa nó đi bệnh viện cấp cứu trước, sau lại xử lý thế nào liền tuỳ con.”
Lâm Thiên Tú cười lạnh lẽo: “Ha, ông cho rằng tôi vẫn là thằng bé ba tuổi sao?”
Nói xong câu này, cậu bỗng rút lấy khẩu súng từ trong tay Lục Quân Hạo chậm rãi đi đến chỗ Lâm Kính Tập đã sắp chết ngất.
“Thiên Tú.” Lục Quân Hạo nhìn ra ý định của cậu liền nắm tay mà kéo cậu lại, giữ chặt cậu.
Lâm Thiên Tú quay đầu nhìn Lục Quân Hạo, ánh mắt mờ mịt, bên trong chẳng có gì cả, thân thể như ngơ ngác. Tâm Lục Quân Hạo nhíu chặt lại, bàn tay ôn nhu khẽ vuốt ve gò má cậu, thấp giọng nói: “Thiên Tú, còn có tôi ở đây, đừng để bẩn tay em.”
Bàn tay hắn di chuyển xuống, Lục Quân Hạo đè vai cậu thật mạnh, thật mạnh mẽ mà giằng lấy khẩu súng trong tay cậu lại, sau đó liền đi bước dài đến chỗ Lâm Kính Tập.
“Lục Nhị thiếu!” Lâm Kính Thiên theo bản năng mà muốn ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo hung tàn của hắn doạ sợ, nhất thời chết chân tại chỗ. truyen bac chien
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ để mạng lại cho hắn ta.”Lục Quân Hạo âm hiểm cười đến như hung thần, nói rồi hắn quyết tuyệt mà nâng súng lên cò, bóp cò một cái, nhắm thẳng vào đũng quần của tên kia mà bắn một cái.
Lâm Kính Tập chết ngất lại bị đau đớn kịch liệt làm tỉnh, hắn ôm đũng quần đang tuôn máu ồ ạt mà gào đến thảm thiết thê lương, sau đó hai mắt trợn trừng, hoàn toàn chết ngất, trước khi rơi vào hôn mê, miệng không kìm được mà phun cả máu tươi…
Lục Quân Hạo thu súng vào túi, nhìn về phía Lâm Kính Thiên biểu tình lúc này đang cực kỳ khó coi, hắn ẩn nhẫn uy hiếp mà nói: “Mạng của hắn, tôi không cướp, còn lại chính là giao cho chủ tịch Lâm rồi, có lẽ là chủ tịch Lâm đây cũng không muốn cùng tôi đến phiên toà giải quyết nhỉ, tôi đây cũng không ngại đâu.”
Lâm Kính Thiên tự biết lần này là Lâm Kính Tập hành sự không đúng, huống hồ cái loại, anh trai họ lại đi mơ ước em trai mình thì Lâm gia này mặt mũi để đi đâu? Đối với uy hiếp này của Lục Quân Hạo, ông ta chỉ có thể cắn môi ngậm răng mà nuốt vào.
Ông ta nhìn hướng Lâm Kính Tập máu chảy như suối, ông ta vội vàng nhìn qua hai người Lục Quân Hạo và Lâm Thiên Tú rồi nhanh chóng gọi người hầu đến đỡ người đi cấp cứu.
…
Có một đoạn thời gian dài thời thơ ấu của cậu chỉ là một mảnh đen tối. Người duy nhất vươn tay ra giúp cậu cũng chỉ có Lâm Kính Tập.
Chỉ là không nghĩ đến Lâm Kính Tập kia chính là một ác mộng thật dài của cậu.
Lâm Kính Tập là con trai độc nhất của Lâm Kính Viên. Vừa sinh ra, hắn đã nhận được vô vàn cưng chiều, hắn lớn hơn Lâm Thiên Tú năm tuổi. Lúc cậu tròn mười hai tuổi, thì Lâm Kính Tập đã là thiếu niên mười bảy tuổi.
Trong nhà họ Lâm, trừ Lâm Kính Hào lớn tuổi nhất thì Lâm Kính Tập đứng thứ hai, nhưng lại được lão thái thái yêu thương nhất.
Lúc hắn dạy dỗ các em trai em gái trong nhà, cứu Lâm Thiên Tú thoát khỏi nhà kho, Lâm Thiên Tú đã thật sự quấn lấy cái vị anh họ này. Cũng từ đó, hắn đối đãi với cậu rất tốt, ai dám đụng đến cậu hắn sẽ không bỏ qua cho người đó, hắn còn dẫn cậu đi ăn bánh ngọt, đồ nướng ngon. Thậm chí còn mua quần áo đẹp cho cậu.
Chỉ là nếu cái năm sinh nhật kia, Lâm Kính Tập không nảy sinh ý đồ cưỡng bách cậu, thì mọi chuyện vẫn là tốt đẹp.
Lâm Thiên Tú còn nhớ rõ vào mùa xuân năm cậu 12 tuổi, đó là ngày sinh nhật của cậu, cạnh ngày tết, trên dưới Lâm gia đều chuẩn bị mua sắm đồ tết, nhưng chẳng có ai nhớ đến ngày đó là sinh nhật của tam thiếu. Lâm Thiên Tú ăn một cái bánh kem vị dâu tây do mẹ cậu làm, sau đó định ra cửa mua thuốc cho mẹ thì liền gặp Lâm Kính Tập.
Cái ngày kia đó, Lâm Kính Tập thập phần ân cần, cậu còn nhớ rõ mỗi câu mỗi từ hắn nói.
Hắn nói: “Thiên Tú, hôm nay là sinh nhật của em, anh họ có chuẩn bị quà cho em, có muốn đi xem không?”
Lâm Thiên Tú ngây thơ chẳng biết gì cứ vậy vui vẻ mà theo hắn, không ngờ bị hắn lừa đi vào phòng hắn rồi muỗn cưỡng bách cậu. Lúc ấy hắn ta như biến thành người khác, lời lẽ thì dâm tục, nói ái mộ cậu, ánh mắt lộ đầy vẻ dâm mỹ. Ý đồ quá rõ ràng.
Tuy cậu ngây thơ, nhưng không ngốc, bất ngờ nhanh chóng lấy bình hoa mà đập mạnh vào đầu hắn, khiến hắn không kịp đề phòng ăn đau, sau đó cậu liền nhảy vào hồ bơi phía sau biệt viện. Cũng may tên kia bị đau, lại không kịp phản ứng, Lâm Thiên Tú nhảy vào hồ, được một hạ nhân cứu mới thoát một kiếp.
Vậy là từ đó về sau, Lâm Kính Tập đã không còn giả bộ đứng đắn nữa, không chỉ không giúp cậu ra mặt, trái lại còn xúi giục đám người thân thích nhà họ ức hiếp bắt nạt cậu.
Cuộc sống của Lâm Thiên Tú từ đó đã khổ càng thêm khổ. Cho đến cái ngày Lâm Kính Tập đủ tuổi kết hôn, Lâm Thiên Tú mới được yên ổn.
Cậu khi đó cố gắng dặn lòng quên đi cái chuyện xảy ra của Lâm Kính Tập và cậu, chỉ là cậu vẫn luôn nghĩ trừ cậu và hắn ta ra thì người ở Lâm gia sẽ chẳng có ai biết được cái chuyện ghê tởm này.
Vậy mà không ngờ Lâm Kính Thiên, người cha này của cậu, ông ta vậy mà cũng biết, nếu từ đầu ông ta biết Lâm Kính Tập đối tốt với cậu, vậy thì vì sao lại không biết hắn ta tự nhiên sao lại đối với cậu không có tốt nổi nữa?
Mọi chuyện ngày đó xảy ra, nguyên nhân là gì, còn làm chủ một nhà, chuyện đó ông ta không biết sao?
Càng huống hồ, lúc ấy, cậu vì mùa lạnh mà bơi trong hồ nước đến lả người, lạnh đến sắc mặt xanh trắng, cậu chẳng dám về biệt viện tìm mẹ, sợ bà lại lo lắng, cho nên cậu chỉ dám đi tìm Lâm Kính Thiên làm chủ. Nhưng đáng tiếc, ông ta nghe cũng chẳng nghe, còn răn dạy cậu một trận, đuổi cậu về biệt viện với mẹ.
Lúc đó Lâm Thiên Tú còn cho là Lâm Kính Thiên chỉ đơn giản là ghét cậu mà thôi. Mãi đến tận bây giờ cậu mới hiểu, kỳ thật ông ta đều biết, chỉ là vì ông ta không muốn vì một đứa còn trai chán ghét như Lâm Thiên Tú mà đắc tội gây hiềm khích với Lâm Kính Viên, cho nên mới làm bộ không thích, không để ý.
Hận đến rất sâu, giờ chỉ còn lại khoảng không mù mịt, nhìn Lâm Kính Thiên đột nhiên xuống sắc khó coi, Lâm Thiên Tú vậy mà cười hai tiếng: “Ông muốn tôi bỏ qua cho hắn ta sao? Tôi cứ không đấy, nếu hắn chết, vậy thì tôi xem ông sẽ ăn nói thế nào với chú và thím hai đây?”
Thanh âm của cậu vừa nhẹ nhàng vừa quỷ dị, Lục Quân Hạo lo lắng mà cầm tay cậu lại, gọi một tiếng, “Thiên Tú à.”
“Mày định làm gì?” Lâm Kính Thiên thấy biểu tình kỳ dị của cậu, ông ta không khỏi nhíu mày, thanh âm cũng mềm xuống, “Thiên Tú, giết hắn đối với con không có chỗ nào tốt cả, không bằng đưa nó đi bệnh viện cấp cứu trước, sau lại xử lý thế nào liền tuỳ con.”
Lâm Thiên Tú cười lạnh lẽo: “Ha, ông cho rằng tôi vẫn là thằng bé ba tuổi sao?”
Nói xong câu này, cậu bỗng rút lấy khẩu súng từ trong tay Lục Quân Hạo chậm rãi đi đến chỗ Lâm Kính Tập đã sắp chết ngất.
“Thiên Tú.” Lục Quân Hạo nhìn ra ý định của cậu liền nắm tay mà kéo cậu lại, giữ chặt cậu.
Lâm Thiên Tú quay đầu nhìn Lục Quân Hạo, ánh mắt mờ mịt, bên trong chẳng có gì cả, thân thể như ngơ ngác. Tâm Lục Quân Hạo nhíu chặt lại, bàn tay ôn nhu khẽ vuốt ve gò má cậu, thấp giọng nói: “Thiên Tú, còn có tôi ở đây, đừng để bẩn tay em.”
Bàn tay hắn di chuyển xuống, Lục Quân Hạo đè vai cậu thật mạnh, thật mạnh mẽ mà giằng lấy khẩu súng trong tay cậu lại, sau đó liền đi bước dài đến chỗ Lâm Kính Tập.
“Lục Nhị thiếu!” Lâm Kính Thiên theo bản năng mà muốn ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo hung tàn của hắn doạ sợ, nhất thời chết chân tại chỗ. truyen bac chien
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ để mạng lại cho hắn ta.”Lục Quân Hạo âm hiểm cười đến như hung thần, nói rồi hắn quyết tuyệt mà nâng súng lên cò, bóp cò một cái, nhắm thẳng vào đũng quần của tên kia mà bắn một cái.
Lâm Kính Tập chết ngất lại bị đau đớn kịch liệt làm tỉnh, hắn ôm đũng quần đang tuôn máu ồ ạt mà gào đến thảm thiết thê lương, sau đó hai mắt trợn trừng, hoàn toàn chết ngất, trước khi rơi vào hôn mê, miệng không kìm được mà phun cả máu tươi…
Lục Quân Hạo thu súng vào túi, nhìn về phía Lâm Kính Thiên biểu tình lúc này đang cực kỳ khó coi, hắn ẩn nhẫn uy hiếp mà nói: “Mạng của hắn, tôi không cướp, còn lại chính là giao cho chủ tịch Lâm rồi, có lẽ là chủ tịch Lâm đây cũng không muốn cùng tôi đến phiên toà giải quyết nhỉ, tôi đây cũng không ngại đâu.”
Lâm Kính Thiên tự biết lần này là Lâm Kính Tập hành sự không đúng, huống hồ cái loại, anh trai họ lại đi mơ ước em trai mình thì Lâm gia này mặt mũi để đi đâu? Đối với uy hiếp này của Lục Quân Hạo, ông ta chỉ có thể cắn môi ngậm răng mà nuốt vào.
Ông ta nhìn hướng Lâm Kính Tập máu chảy như suối, ông ta vội vàng nhìn qua hai người Lục Quân Hạo và Lâm Thiên Tú rồi nhanh chóng gọi người hầu đến đỡ người đi cấp cứu.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.