Chương 130
Tiếu Giai Nhân
19/02/2017
Thành vương bị người đỡ vào tân phòng, mấy huynh đệ Từ Tấn tiếp tục uống rượu, đêm khuya mới tan tiệc.
Từ Tấn cùng Lục hoàng tử Từ Hạo sóng vai đi ở phía sau.
Từ Hạo niên thiếu, tửu lượng thấp, nhưng không đem chính mình làm đứa nhỏ, các ca ca uống bao nhiêu hắn đều theo, uống rồi thì ói đến lợi hại, hắn còn tính tình ương bướng không chịu uống trà tỉnh rượu nha hoàn Thành vương phủ bưng tới. Thái Tử giả ý khuyên bảo, Khang vương ở bên cạnh ồn ào trầm trồ khen ngợi, Từ Tấn nhìn không được, nhấc bả vai Từ Hạo đem người xách ra bên ngoài, tự tay dội cho hắn vài bát.
"Tứ ca, ta biết sai rồi, quay về ngươi đừng nói cùng nương." Từ Hạo người đã thanh tỉnh, bước chân còn hư không, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ.
Từ Tấn mặt không biểu cảm.
Hắn biết sai cái gì? Hắn chỉ phạm lỗi nhiều hơn.
Nhưng đó là đệ đệ ruột thịt cùng mẹ, là quan hệ huyết thống trước mắt trong lòng hắn xếp ở vị trí thứ hai. Phụ hoàng đối tốt với hắn, nhưng đó cũng là phụ hoàng của những người khác, vẫn là thiên tử Đại Ngụy triều, tốt với hắn cũng chỉ có hạn. Mẫu thân sinh ra hắn, thương hắn, xếp ở vị trí thứ nhất, đệ đệ... Hắn lúc 7 tuổi sinh bệnh, có ủy khuất gì cũng không thể nói cùng phụ hoàng, không thể để mẫu thân ôm vào trong ngực dỗ dành, chỉ có thể đi tìm đệ đệ nói chuyện còn không lưu loát kia. Nhìn đệ đệ trắng trẻo mập mạp, mặt mày cùng có chút giống hắn, chọc chọc cánh tay hắn tròn trịa như ngó sen, tâm tình sẽ thoải mái một chút.
Cho nên đệ đệ phạm nhiều lỗi, hắn làm ca ca đều sẽ giúp khắc phục hậu quả.
Cáo từ cùng đám người An vương, Từ Tấn đỡ lấy Từ Hạo lên xe ngựa nhà mình. Đêm khuya tĩnh lặng, cổng cung đã sớm đóng, tiểu tử này cũng thông minh, xuất cung thì cùng phụ hoàng mẫu thân nói buổi tối qua đêm trong Túc vương phủ.
Đem người ném vào nhà khách, phái người hảo hảo hầu hạ, Từ Tấn ở tiền viện tắm rửa xong, mới đi Phù Cừ viện.
Nửa đường lại dừng lại, một mình trong bóng đêm ngẩn người.
Hắn biết Phó Dung không làm gì sai.
Sau khi bình phục tất cả xúc động, hắn đem hồi ức hai đời thận trọng nhớ lại một lần. Phó Dung không nguyện trở lại bên cạnh hắn, sợ hắn giống đời trước lạnh lùng đối với nàng, sợ hắn lên chiến trường một đi không trở lại, hắn đều hiểu, cũng không có cách nào trách nàng trước đây nhớ thương An vương. Nhưng trong lòng hắn chính là không thoải mái.
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Từ Tấn nhìn phía trước, thấy có người nhắc đèn lồng đi tới, ngọn đèn u ám, hai ngọn cũng chỉ có thể soi được thân ảnh nàng khoác áo choàng, không thấy rõ khuôn mặt.
"Nàng tại sao tới đây?" Từ Tấn thu hồi nỗi lòng, bước nhanh tới.
Nàng không thích mùa đông, trời lạnh liền ở trong phòng đâu cũng không muốn đi, cuối tháng 10 buổi tối càng lạnh, hắn cho rằng nàng ngủ từ sớm...
Phó Dung nâng lò sưởi tay trong tay, nhìn thấy Từ Tấn, nàng thở phào một hơi, từ trong tay Mai Hương nhận lấy đèn lồng, tỏ ý bảo nàng ấy cùng Lan Hương về trước.
Hai người vừa đi, Từ Tấn bản năng mà cướp lấy đèn lồng trong tay nàng, tay phải đem người ôm tới trong ngực, cúi đầu hỏi nàng: "Đi tìm ta?"
Mùi rượu nhàn nhạt trước mặt đánh tới, cũng không khó ngửi, Phó Dung hai tay ôm lấy eo hắn, dựa vào lồng ngực hắn nói: "Nghe người ta nói vương gia trở về, lại chậm chạp không đi hậu viện, ta sợ vương gia say rượu khó chịu, muốn đi nhìn xem, nếu như vương gia nghỉ ở tiền viện, ta lại trở về."
Câu sau âm thanh nhỏ hơn, ủy khuất lại oán giận.
Nàng ôm tay trái hắn, lò sưởi tay bên trong chống sau lưng hắn, nhiệt ý chậm rãi truyền đến trên người hắn, tâm hắn cũng dần dần ấm áp, ôm chặt nàng giải thích: "Ngũ đệ tới, say bét nhè, ta an trí hắn chậm trễ chút thời gian. Nùng Nùng suy nghĩ miên man cái gì, buổi sáng tách ra ta đã nói là để cửa chờ ta, làm sao ta có thể tự mình nghỉ ở tiền viện?"
Chóp mũi dò vào trong mũ áo choàng của nàng, môi thuần thục tìm được vành tai nàng: "Ban đêm Nùng Nùng không rời được ta, ta cũng không rời được nàng."
Phó Dung bị hắn mút, đôi chân như nhũn ra, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt y bào hắn, quay đầu phủ nhận: "Ai nói ta không rời được chàng?"
"Nàng nói đi tiền viện tìm ta, chính là muốn ngủ cùng với ta, nhớ lời ta nói đêm nay chúng ta cũng động phòng có phải hay không?" Chân thiết ôm thân thể nàng nhỏ nhắn xinh xắn, bị nàng làm nũng ỷ lại, Từ Tấn lười nghĩ những chuyện không thoải mái kia. Quản nàng từng như thế nào, quản trong lòng nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nàng bây giờ là thê tử của hắn, đối với hắn ôn nhu săn sóc, hắn cứ lo hưởng thụ mĩ nhân là tốt rồi.
"Ta mới không nghĩ..."
Phó Dung nũng nịu giải thích, đẩy hắn ra muốn chạy: "Vương gia nhanh quay về tiền viện đi, ta đi khóa cửa viện."
Từ Tấn ha ha cười, bước một bước dài đem người bắt trở lại, thoải thoải mái mái ôm ngang lên, "Bên ngoài lạnh, chúng ta trở về phòng đi ngủ."
Phó Dung vùi vào ngực hắn, len lén cười.
Nàng thích Từ Tấn đối với nàng tốt, thích những ngày thoải thoải mái mái như vậy. Từ Tấn thích ghen, vậy nàng trong lúc hắn phát tác ghen tuông dỗ tốt hắn.
Vào phòng, Từ Tấn tự tay giúp Phó Dung cởi áo choàng, miệng nói lời bậy bạ.
Phó Dung đỏ mặt cùng hắn nháo, thoát xong áo choàng thì không cho phép hắn cởi đến bên trong, cũng không cùng hắn giải thích, vòng quanh cái bàn trốn hắn. Từ Tấn buổi tối uống rượu, về phủ lại nếm được tiểu cô nương ôn nhu ngoài ý muốn, hiện tại đang đủ sức, mắt thấy Phó Dung như hồ ly giảo hoạt không chịu cho hắn bắt lấy. Hắn sốt ruột, bàn tay to túm lấy hai bên cạnh bàn, muốn đem cái bàn dời đi.
Còn chưa phát lực, bên ngoài Lan Hương thử thăm dò hỏi: "Vương phi, hiện tại dọn cơm sao?"
Từ Tấn sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Phó Dung: "Nàng còn chưa dùng cơm?"
Phó Dung u oán trừng mắt nhìn hắn: "Sợ vương gia ở bên kia chưa ăn no, về phủ một người ăn lại mất mặt, ta hảo tâm đợi vương gia trở về, nghĩ bồi vương gia cùng nhau dùng, sớm biết vương gia trở về muộn như vậy, ta nên ăn trước."
Từ Tấn yên lặng nhìn nàng, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Phó Dung sửa sang tóc mai, phân phó Lan Hương đem cơm đặt ở gian ngoài trên giường.
Từ Tấn hoàn hồn, trên người hỏa đã diệt hẳn, có chút áy náy, càng nhiều vẫn là khống chế không được ấm áp cùng vui mừng. Hắn không muốn suy đoán điểm tốt này là bởi vì ban ngày nhìn thấy An vương chột dạ hay là thật sự nhớ thương hắn, hắn chỉ biết hắn thích nàng như vậy. Nàng nguyện ý đối với hắn như vậy, thê tử của hắn nguyện ý đối với hắn như vậy, có một nữ nhân không phải mẹ hắn nguyện ý đối với hắn như vậy, hắn cả người thoải mái.
PS: Bạn TT thiếu thốn tình cảm quá đi.
"Nùng Nùng thật biết thương người." Đẩy rèm ra, Từ Tấn đột nhiên ôm lấy Phó Dung hôn một cái, nghiêm túc bồi tội: "Về sau ta tuyệt đối không trở về muộn như vậy, thực sự có chuyện khẩn yếu, ta kêu người nhắn tin cho nàng."
Đêm nay hắn quả thật cố ý về trễ, cố ý ở bên kia ngồi uống rượu.
Phó Dung kéo tay hắn lên, uy hiếp nắm mu bàn tay hắn: "Đây là vương gia nói, nếu có lần sau nữa, sau này vương gia trở về trễ ta cũng mặc kệ, tự mình ăn cơm tự mình đi ngủ, cũng sẽ đem cửa viện khóa lại."
Từ Tấn cười cười, cầm ngược lại tay nàng đi ra gian ngoài.
Trên bàn bày hai chén mì thịt bò, bốc hơi nóng hôi hổi.
Một bát mì thịt nhiều, một bát khác chỉ có 3 phần, nhìn ít tội nghiệp.
Từ Tấn bất đắc dĩ cười: "Nhạc mẫu nhìn thấy hai tô mì này, có thể cảm thấy ta tiếc cơm không cho nàng ăn hay không?"
Phó Dung đem chiếc đũa đưa cho hắn, cười nói: "Mới sẽ không, nương biết ta ăn ít, đừng nói chuyện, mau ăn lúc còn nóng đi."
Từ Tấn nhận lấy chiếc đũa, giả trang cúi đầu, ánh mắt lại len lén liếc thê tử đối diện, nhìn nàng tinh tế gắp một miếng, bỏ vào trong miệng một ít, lại dùng hàm răng cắn đứt, miệng nhỏ nhai nuốt, xinh xắn khả ái. Phát giác nàng sắp nhìn qua, Từ Tấn cũng gắp một miếng đưa vào trong miệng, bởi vì kích động, không cẩn thận gắp một miếng lớn.
Phó Dung ghét bỏ mà nhíu mày, "Vương gia sao lại giống ca ca ta, ăn như hổ đói vậy."
Từ Tấn nuốt xong rồi mới đương nhiên trả lời nàng: "Nam nhân đều như vậy."
Phó Dung bĩu môi: "Phụ thân ta không như vậy."
Từ Tấn nghĩ ngợi một lúc, cười nhìn nàng: "Nhạc phụ ở trước mặt các nàng là phụ thân, dùng cơm đương nhiên chú ý cái này, ở trước mặt nhạc mẫu phỏng chừng cùng ta hiện tại không có gì khác biệt. Ta đâu, đợi tương lai nàng sinh nhi tử cho ta, ta cũng... giờ không cần chú trọng nhi tử, ta còn ăn như vậy." Nói xong lại cố ý chọn một sợi mì thật to.
Phó Dung lập tức chuyển mắt đi, tiếp theo cười, nhìn Từ Tấn mồm to ăn mì.
Kỳ thật vẫn tốt, bộ dạng đẹp mặt, tướng ăn cũng không khó nhìn.
Sau khi ăn xong không lập tức đi ngủ, hai vợ chồng vào ổ chăn, Phó Dung sợ nam nhân có tâm tư xấu, trước nghiêm chỉnh nói chuyện với hắn: "Hôm nay ở tân phòng, Khang vương phi hỏi Nhị công chúa là Tứ tẩu và Ngũ tẩu ai đẹp hơn. Nhị công chúa không nói, nhưng ta phỏng chừng vị kia trong lòng hơn nửa là hận ta."
Từ Tấn lơ đễnh, ôm eo nhỏ của nàng nói: "Nàng ấy đã sớm hận nàng, lúc trước nàng cho là Ngô Bạch Khởi vì sao cố tình đuổi theo nàng đâu?"
Phó Dung đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại, ngồi thẳng lên hỏi hắn: "Chàng nói là Ngô Bạch Khởi chịu để nàng ấy sai khiến?"
Ngô Bạch Khởi càn quấy bắt nạt nàng, nàng có thể tha thứ, nhưng nếu như Ngô Bạch Khởi cùng Lý Hoa Dung có cấu kết...
Ý nghĩ xuất hiện, Phó Dung trong lòng lại sinh nghi hoặc, nàng nhớ Phó Bảo nói qua Ngô Bạch Khởi cùng Lý Hoa Dung là đối thủ một mất một còn, Từ Tấn nói như vậy, chẳng lẽ là oan uổng cho Ngô Bạch Khởi?
Từ Tấn đang định nói tiếp, nhận thấy được trong mắt Phó Dung hoài nghi, tâm tư vừa chuyển liền hiểu được, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo.
Được a, ở trong lòng nàng, muội phu so với hắn càng đáng tin có phải hay không?
Eo nhỏ dưới tay dường như cũng không trơn trượt như vậy, Từ Tấn buông tay ra, xoay người.
Phó Dung mắt trợn tròn, Từ Tấn đây là ở cùng nàng đùa thành giận?
Đúng vậy, nàng chỉ đem Ngô Bạch Khởi làm muội phu, nhắc tới Ngô Bạch Khởi cũng không có nói ra An vương, cẩn thận như thế, đã quên kiêng dè, nhưng ở trong mắt Từ Tấn, Ngô Bạch Khởi sợ rằng so với An vương càng khiến hắn chua hơn (ghen), lúc trước bởi vì nàng bảo vệ Ngô Bạch Khởi, tên này thiếu chút nữa muốn giết nàng...
Phó Dung trong lòng thật sự rất hối hận, biết mình hoài nghi bị Từ Tấn nhìn ra, còn che giấu chỉ sợ hoàn toàn ngược lại, dứt khoát ngoan ngoãn nhận lầm, áp tới trên người Từ Tấn dỗ nói: "Vương gia đừng nóng giận, ta không phải có chủ tâm nghi ngở chàng, chỉ là quá bất ngờ, chàng nhanh nói cho ta xem đến cùng là chuyện gì xảy ra? Lúc ấy ta cùng Lý Hoa Dung lần đầu tiên gặp mặt, nàng ấy vì sao ám toán ta a?"
Từ Tấn nhắm mắt, một bộ dáng "Đừng để ý tới ta, ta muốn đi ngủ".
Hắn chỉ là tức hắn ở trong lòng Phó Dung còn không đáng tín nhiệm bằng muội phu, cũng không phải nghi kị Phó Dung cùng Ngô Bạch Khởi có cái gì, cho nên biểu hiện ra ngoài cũng chính là tức giận bình thường, mà không phải là lạnh lùng uy nghiêm cự người ngàn dặm.
Phó Dung có phần thấy bất ngờ với thái độ Từ Tấn, bất quá Từ Tấn không tức giận càng tốt, ỷ vào đêm nay không khí tức giận, Phó Dung cứng rắn đem Từ Tấn xoay trở lại. Trong lúc Từ Tấn muốn xoay qua chỗ khác thì vô lại mà nằm sấp trên người hắn, nhuyễn giọng làm nũng: "Vương gia mau nói cho ta biết a, mệt ta lúc trước còn thay Ngô Bạch Khởi nói chuyện, chỉ coi hắn là tính trẻ con, không ngờ hắn thế nhưng giúp đỡ người khác khi dễ ta. Vương gia nói cho ta nghe đi, lần này chàng muốn giáo huấn hắn, ta tuyệt không ngăn cản."
"Đi xuống." Từ Tấn lạnh lùng nói.
Phó Dung nhìn chằm chằm vào mắt phượng âm u, cả gan nói: "Ta không xuống."
Từ Tấn cùng nàng đối diện chốc lát, đột nhiên xoay người, thoáng cái liền đem người đè xuống phía dưới. Phó Dung đang lo lắng Từ Tấn sẽ đứng dậy rời đi thì hắn không hề báo trước bắt lấy đồ ngủ nàng kéo thẳng xuống, mặc kệ giật xuống một nửa, cúi đầu cắn nàng: "Đêm nay tha cho nàng một lần, lần sau còn dám hoài nghi lời ta nói, ta..."
Hung tợn ngậm lấy điểm kiều kiều đang bởi vì nàng sợ mà run rẩy đứng lên, sau đó, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Phó Dung bị trừng phạt nhẹ ngoài ý muốn mà mềm nhũn nửa người, "Vương gia... Ta không dám, sau này vương gia nói cái gì ta tin cái đó!"
Từ Tấn hừ lạnh một tiếng, một bên phạt nàng, một bên đem Ngô Bạch Khởi bởi vì chuyện hai con rắn mà bị người sai khiến nói cho nàng nghe, "Nàng xem nàng đang bảo hộ ai, lần sau còn dám thay hắn nói chuyện, ta cũng ném những thứ kia lên người nàng!"
"Không cần..." Phó Dung lần này thật sự sợ hãi, thân thể theo bản năng co rúm lại.
Từ Tấn bị cú ám toán ngoài ý muốn này đánh vào, vội vàng dừng lại, hoãn một lát, tự cho là đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu lẩm bẩm nói các loại sâu bọ xấu xí cho nàng nghe. Phó Dung muốn bịt lỗ tai, Từ Tấn đè tay nàng lại, trong từng tiếng xin tha của nàng cố tình làm bậy, suýt nữa làm sập giường cưới mới đóng hôm đại hôn.
Từ Tấn cùng Lục hoàng tử Từ Hạo sóng vai đi ở phía sau.
Từ Hạo niên thiếu, tửu lượng thấp, nhưng không đem chính mình làm đứa nhỏ, các ca ca uống bao nhiêu hắn đều theo, uống rồi thì ói đến lợi hại, hắn còn tính tình ương bướng không chịu uống trà tỉnh rượu nha hoàn Thành vương phủ bưng tới. Thái Tử giả ý khuyên bảo, Khang vương ở bên cạnh ồn ào trầm trồ khen ngợi, Từ Tấn nhìn không được, nhấc bả vai Từ Hạo đem người xách ra bên ngoài, tự tay dội cho hắn vài bát.
"Tứ ca, ta biết sai rồi, quay về ngươi đừng nói cùng nương." Từ Hạo người đã thanh tỉnh, bước chân còn hư không, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ.
Từ Tấn mặt không biểu cảm.
Hắn biết sai cái gì? Hắn chỉ phạm lỗi nhiều hơn.
Nhưng đó là đệ đệ ruột thịt cùng mẹ, là quan hệ huyết thống trước mắt trong lòng hắn xếp ở vị trí thứ hai. Phụ hoàng đối tốt với hắn, nhưng đó cũng là phụ hoàng của những người khác, vẫn là thiên tử Đại Ngụy triều, tốt với hắn cũng chỉ có hạn. Mẫu thân sinh ra hắn, thương hắn, xếp ở vị trí thứ nhất, đệ đệ... Hắn lúc 7 tuổi sinh bệnh, có ủy khuất gì cũng không thể nói cùng phụ hoàng, không thể để mẫu thân ôm vào trong ngực dỗ dành, chỉ có thể đi tìm đệ đệ nói chuyện còn không lưu loát kia. Nhìn đệ đệ trắng trẻo mập mạp, mặt mày cùng có chút giống hắn, chọc chọc cánh tay hắn tròn trịa như ngó sen, tâm tình sẽ thoải mái một chút.
Cho nên đệ đệ phạm nhiều lỗi, hắn làm ca ca đều sẽ giúp khắc phục hậu quả.
Cáo từ cùng đám người An vương, Từ Tấn đỡ lấy Từ Hạo lên xe ngựa nhà mình. Đêm khuya tĩnh lặng, cổng cung đã sớm đóng, tiểu tử này cũng thông minh, xuất cung thì cùng phụ hoàng mẫu thân nói buổi tối qua đêm trong Túc vương phủ.
Đem người ném vào nhà khách, phái người hảo hảo hầu hạ, Từ Tấn ở tiền viện tắm rửa xong, mới đi Phù Cừ viện.
Nửa đường lại dừng lại, một mình trong bóng đêm ngẩn người.
Hắn biết Phó Dung không làm gì sai.
Sau khi bình phục tất cả xúc động, hắn đem hồi ức hai đời thận trọng nhớ lại một lần. Phó Dung không nguyện trở lại bên cạnh hắn, sợ hắn giống đời trước lạnh lùng đối với nàng, sợ hắn lên chiến trường một đi không trở lại, hắn đều hiểu, cũng không có cách nào trách nàng trước đây nhớ thương An vương. Nhưng trong lòng hắn chính là không thoải mái.
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Từ Tấn nhìn phía trước, thấy có người nhắc đèn lồng đi tới, ngọn đèn u ám, hai ngọn cũng chỉ có thể soi được thân ảnh nàng khoác áo choàng, không thấy rõ khuôn mặt.
"Nàng tại sao tới đây?" Từ Tấn thu hồi nỗi lòng, bước nhanh tới.
Nàng không thích mùa đông, trời lạnh liền ở trong phòng đâu cũng không muốn đi, cuối tháng 10 buổi tối càng lạnh, hắn cho rằng nàng ngủ từ sớm...
Phó Dung nâng lò sưởi tay trong tay, nhìn thấy Từ Tấn, nàng thở phào một hơi, từ trong tay Mai Hương nhận lấy đèn lồng, tỏ ý bảo nàng ấy cùng Lan Hương về trước.
Hai người vừa đi, Từ Tấn bản năng mà cướp lấy đèn lồng trong tay nàng, tay phải đem người ôm tới trong ngực, cúi đầu hỏi nàng: "Đi tìm ta?"
Mùi rượu nhàn nhạt trước mặt đánh tới, cũng không khó ngửi, Phó Dung hai tay ôm lấy eo hắn, dựa vào lồng ngực hắn nói: "Nghe người ta nói vương gia trở về, lại chậm chạp không đi hậu viện, ta sợ vương gia say rượu khó chịu, muốn đi nhìn xem, nếu như vương gia nghỉ ở tiền viện, ta lại trở về."
Câu sau âm thanh nhỏ hơn, ủy khuất lại oán giận.
Nàng ôm tay trái hắn, lò sưởi tay bên trong chống sau lưng hắn, nhiệt ý chậm rãi truyền đến trên người hắn, tâm hắn cũng dần dần ấm áp, ôm chặt nàng giải thích: "Ngũ đệ tới, say bét nhè, ta an trí hắn chậm trễ chút thời gian. Nùng Nùng suy nghĩ miên man cái gì, buổi sáng tách ra ta đã nói là để cửa chờ ta, làm sao ta có thể tự mình nghỉ ở tiền viện?"
Chóp mũi dò vào trong mũ áo choàng của nàng, môi thuần thục tìm được vành tai nàng: "Ban đêm Nùng Nùng không rời được ta, ta cũng không rời được nàng."
Phó Dung bị hắn mút, đôi chân như nhũn ra, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt y bào hắn, quay đầu phủ nhận: "Ai nói ta không rời được chàng?"
"Nàng nói đi tiền viện tìm ta, chính là muốn ngủ cùng với ta, nhớ lời ta nói đêm nay chúng ta cũng động phòng có phải hay không?" Chân thiết ôm thân thể nàng nhỏ nhắn xinh xắn, bị nàng làm nũng ỷ lại, Từ Tấn lười nghĩ những chuyện không thoải mái kia. Quản nàng từng như thế nào, quản trong lòng nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nàng bây giờ là thê tử của hắn, đối với hắn ôn nhu săn sóc, hắn cứ lo hưởng thụ mĩ nhân là tốt rồi.
"Ta mới không nghĩ..."
Phó Dung nũng nịu giải thích, đẩy hắn ra muốn chạy: "Vương gia nhanh quay về tiền viện đi, ta đi khóa cửa viện."
Từ Tấn ha ha cười, bước một bước dài đem người bắt trở lại, thoải thoải mái mái ôm ngang lên, "Bên ngoài lạnh, chúng ta trở về phòng đi ngủ."
Phó Dung vùi vào ngực hắn, len lén cười.
Nàng thích Từ Tấn đối với nàng tốt, thích những ngày thoải thoải mái mái như vậy. Từ Tấn thích ghen, vậy nàng trong lúc hắn phát tác ghen tuông dỗ tốt hắn.
Vào phòng, Từ Tấn tự tay giúp Phó Dung cởi áo choàng, miệng nói lời bậy bạ.
Phó Dung đỏ mặt cùng hắn nháo, thoát xong áo choàng thì không cho phép hắn cởi đến bên trong, cũng không cùng hắn giải thích, vòng quanh cái bàn trốn hắn. Từ Tấn buổi tối uống rượu, về phủ lại nếm được tiểu cô nương ôn nhu ngoài ý muốn, hiện tại đang đủ sức, mắt thấy Phó Dung như hồ ly giảo hoạt không chịu cho hắn bắt lấy. Hắn sốt ruột, bàn tay to túm lấy hai bên cạnh bàn, muốn đem cái bàn dời đi.
Còn chưa phát lực, bên ngoài Lan Hương thử thăm dò hỏi: "Vương phi, hiện tại dọn cơm sao?"
Từ Tấn sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Phó Dung: "Nàng còn chưa dùng cơm?"
Phó Dung u oán trừng mắt nhìn hắn: "Sợ vương gia ở bên kia chưa ăn no, về phủ một người ăn lại mất mặt, ta hảo tâm đợi vương gia trở về, nghĩ bồi vương gia cùng nhau dùng, sớm biết vương gia trở về muộn như vậy, ta nên ăn trước."
Từ Tấn yên lặng nhìn nàng, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Phó Dung sửa sang tóc mai, phân phó Lan Hương đem cơm đặt ở gian ngoài trên giường.
Từ Tấn hoàn hồn, trên người hỏa đã diệt hẳn, có chút áy náy, càng nhiều vẫn là khống chế không được ấm áp cùng vui mừng. Hắn không muốn suy đoán điểm tốt này là bởi vì ban ngày nhìn thấy An vương chột dạ hay là thật sự nhớ thương hắn, hắn chỉ biết hắn thích nàng như vậy. Nàng nguyện ý đối với hắn như vậy, thê tử của hắn nguyện ý đối với hắn như vậy, có một nữ nhân không phải mẹ hắn nguyện ý đối với hắn như vậy, hắn cả người thoải mái.
PS: Bạn TT thiếu thốn tình cảm quá đi.
"Nùng Nùng thật biết thương người." Đẩy rèm ra, Từ Tấn đột nhiên ôm lấy Phó Dung hôn một cái, nghiêm túc bồi tội: "Về sau ta tuyệt đối không trở về muộn như vậy, thực sự có chuyện khẩn yếu, ta kêu người nhắn tin cho nàng."
Đêm nay hắn quả thật cố ý về trễ, cố ý ở bên kia ngồi uống rượu.
Phó Dung kéo tay hắn lên, uy hiếp nắm mu bàn tay hắn: "Đây là vương gia nói, nếu có lần sau nữa, sau này vương gia trở về trễ ta cũng mặc kệ, tự mình ăn cơm tự mình đi ngủ, cũng sẽ đem cửa viện khóa lại."
Từ Tấn cười cười, cầm ngược lại tay nàng đi ra gian ngoài.
Trên bàn bày hai chén mì thịt bò, bốc hơi nóng hôi hổi.
Một bát mì thịt nhiều, một bát khác chỉ có 3 phần, nhìn ít tội nghiệp.
Từ Tấn bất đắc dĩ cười: "Nhạc mẫu nhìn thấy hai tô mì này, có thể cảm thấy ta tiếc cơm không cho nàng ăn hay không?"
Phó Dung đem chiếc đũa đưa cho hắn, cười nói: "Mới sẽ không, nương biết ta ăn ít, đừng nói chuyện, mau ăn lúc còn nóng đi."
Từ Tấn nhận lấy chiếc đũa, giả trang cúi đầu, ánh mắt lại len lén liếc thê tử đối diện, nhìn nàng tinh tế gắp một miếng, bỏ vào trong miệng một ít, lại dùng hàm răng cắn đứt, miệng nhỏ nhai nuốt, xinh xắn khả ái. Phát giác nàng sắp nhìn qua, Từ Tấn cũng gắp một miếng đưa vào trong miệng, bởi vì kích động, không cẩn thận gắp một miếng lớn.
Phó Dung ghét bỏ mà nhíu mày, "Vương gia sao lại giống ca ca ta, ăn như hổ đói vậy."
Từ Tấn nuốt xong rồi mới đương nhiên trả lời nàng: "Nam nhân đều như vậy."
Phó Dung bĩu môi: "Phụ thân ta không như vậy."
Từ Tấn nghĩ ngợi một lúc, cười nhìn nàng: "Nhạc phụ ở trước mặt các nàng là phụ thân, dùng cơm đương nhiên chú ý cái này, ở trước mặt nhạc mẫu phỏng chừng cùng ta hiện tại không có gì khác biệt. Ta đâu, đợi tương lai nàng sinh nhi tử cho ta, ta cũng... giờ không cần chú trọng nhi tử, ta còn ăn như vậy." Nói xong lại cố ý chọn một sợi mì thật to.
Phó Dung lập tức chuyển mắt đi, tiếp theo cười, nhìn Từ Tấn mồm to ăn mì.
Kỳ thật vẫn tốt, bộ dạng đẹp mặt, tướng ăn cũng không khó nhìn.
Sau khi ăn xong không lập tức đi ngủ, hai vợ chồng vào ổ chăn, Phó Dung sợ nam nhân có tâm tư xấu, trước nghiêm chỉnh nói chuyện với hắn: "Hôm nay ở tân phòng, Khang vương phi hỏi Nhị công chúa là Tứ tẩu và Ngũ tẩu ai đẹp hơn. Nhị công chúa không nói, nhưng ta phỏng chừng vị kia trong lòng hơn nửa là hận ta."
Từ Tấn lơ đễnh, ôm eo nhỏ của nàng nói: "Nàng ấy đã sớm hận nàng, lúc trước nàng cho là Ngô Bạch Khởi vì sao cố tình đuổi theo nàng đâu?"
Phó Dung đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại, ngồi thẳng lên hỏi hắn: "Chàng nói là Ngô Bạch Khởi chịu để nàng ấy sai khiến?"
Ngô Bạch Khởi càn quấy bắt nạt nàng, nàng có thể tha thứ, nhưng nếu như Ngô Bạch Khởi cùng Lý Hoa Dung có cấu kết...
Ý nghĩ xuất hiện, Phó Dung trong lòng lại sinh nghi hoặc, nàng nhớ Phó Bảo nói qua Ngô Bạch Khởi cùng Lý Hoa Dung là đối thủ một mất một còn, Từ Tấn nói như vậy, chẳng lẽ là oan uổng cho Ngô Bạch Khởi?
Từ Tấn đang định nói tiếp, nhận thấy được trong mắt Phó Dung hoài nghi, tâm tư vừa chuyển liền hiểu được, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo.
Được a, ở trong lòng nàng, muội phu so với hắn càng đáng tin có phải hay không?
Eo nhỏ dưới tay dường như cũng không trơn trượt như vậy, Từ Tấn buông tay ra, xoay người.
Phó Dung mắt trợn tròn, Từ Tấn đây là ở cùng nàng đùa thành giận?
Đúng vậy, nàng chỉ đem Ngô Bạch Khởi làm muội phu, nhắc tới Ngô Bạch Khởi cũng không có nói ra An vương, cẩn thận như thế, đã quên kiêng dè, nhưng ở trong mắt Từ Tấn, Ngô Bạch Khởi sợ rằng so với An vương càng khiến hắn chua hơn (ghen), lúc trước bởi vì nàng bảo vệ Ngô Bạch Khởi, tên này thiếu chút nữa muốn giết nàng...
Phó Dung trong lòng thật sự rất hối hận, biết mình hoài nghi bị Từ Tấn nhìn ra, còn che giấu chỉ sợ hoàn toàn ngược lại, dứt khoát ngoan ngoãn nhận lầm, áp tới trên người Từ Tấn dỗ nói: "Vương gia đừng nóng giận, ta không phải có chủ tâm nghi ngở chàng, chỉ là quá bất ngờ, chàng nhanh nói cho ta xem đến cùng là chuyện gì xảy ra? Lúc ấy ta cùng Lý Hoa Dung lần đầu tiên gặp mặt, nàng ấy vì sao ám toán ta a?"
Từ Tấn nhắm mắt, một bộ dáng "Đừng để ý tới ta, ta muốn đi ngủ".
Hắn chỉ là tức hắn ở trong lòng Phó Dung còn không đáng tín nhiệm bằng muội phu, cũng không phải nghi kị Phó Dung cùng Ngô Bạch Khởi có cái gì, cho nên biểu hiện ra ngoài cũng chính là tức giận bình thường, mà không phải là lạnh lùng uy nghiêm cự người ngàn dặm.
Phó Dung có phần thấy bất ngờ với thái độ Từ Tấn, bất quá Từ Tấn không tức giận càng tốt, ỷ vào đêm nay không khí tức giận, Phó Dung cứng rắn đem Từ Tấn xoay trở lại. Trong lúc Từ Tấn muốn xoay qua chỗ khác thì vô lại mà nằm sấp trên người hắn, nhuyễn giọng làm nũng: "Vương gia mau nói cho ta biết a, mệt ta lúc trước còn thay Ngô Bạch Khởi nói chuyện, chỉ coi hắn là tính trẻ con, không ngờ hắn thế nhưng giúp đỡ người khác khi dễ ta. Vương gia nói cho ta nghe đi, lần này chàng muốn giáo huấn hắn, ta tuyệt không ngăn cản."
"Đi xuống." Từ Tấn lạnh lùng nói.
Phó Dung nhìn chằm chằm vào mắt phượng âm u, cả gan nói: "Ta không xuống."
Từ Tấn cùng nàng đối diện chốc lát, đột nhiên xoay người, thoáng cái liền đem người đè xuống phía dưới. Phó Dung đang lo lắng Từ Tấn sẽ đứng dậy rời đi thì hắn không hề báo trước bắt lấy đồ ngủ nàng kéo thẳng xuống, mặc kệ giật xuống một nửa, cúi đầu cắn nàng: "Đêm nay tha cho nàng một lần, lần sau còn dám hoài nghi lời ta nói, ta..."
Hung tợn ngậm lấy điểm kiều kiều đang bởi vì nàng sợ mà run rẩy đứng lên, sau đó, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Phó Dung bị trừng phạt nhẹ ngoài ý muốn mà mềm nhũn nửa người, "Vương gia... Ta không dám, sau này vương gia nói cái gì ta tin cái đó!"
Từ Tấn hừ lạnh một tiếng, một bên phạt nàng, một bên đem Ngô Bạch Khởi bởi vì chuyện hai con rắn mà bị người sai khiến nói cho nàng nghe, "Nàng xem nàng đang bảo hộ ai, lần sau còn dám thay hắn nói chuyện, ta cũng ném những thứ kia lên người nàng!"
"Không cần..." Phó Dung lần này thật sự sợ hãi, thân thể theo bản năng co rúm lại.
Từ Tấn bị cú ám toán ngoài ý muốn này đánh vào, vội vàng dừng lại, hoãn một lát, tự cho là đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu lẩm bẩm nói các loại sâu bọ xấu xí cho nàng nghe. Phó Dung muốn bịt lỗ tai, Từ Tấn đè tay nàng lại, trong từng tiếng xin tha của nàng cố tình làm bậy, suýt nữa làm sập giường cưới mới đóng hôm đại hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.