Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 113: Chữa bệnh (2)

Nhất Bút Niên Hoa

13/06/2016

Bên trong nội điện, Thẩm Hành Vu bưng một chén thuốc nhỏ đến bên người Thần nhi, dụ dỗ: “Thần nhi, mẫu hậu nấu thuốc cho con, con ngoan ngoãn uống hết nhé, được không?”

Thần nhi rất nhu thuận gật đầu, ngọt ngào nói: “Vâng.”

Thẩm Hành Vu đưa chén thuốc đen sì đến trước mặt Thần nhi, sau đó nói khẽ: “Thần nhi, đây là thuốc mẫu hậu tự nấu, nhất định con phải uống hết, nghe không? Uống hết thì ánh mắt con sẽ từ từ tốt lên.”

Thần nhi khẽ gật đầu, hai tay ôm lấy chén nhỏ, nhắm mắt lại uống.

Thẩm Hành Vu rất cẩn thận nhìn phản ứng của Thần nhi, bởi vì thuốc này vô cùng đắng, nàng chỉ sợ con trai uống một ngụm sẽ phun ra, thuốc này rất khó có, một ngụm cũng rất lãng phí.

Hơn cả mong đợi của Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ, Thần nhi uống thử một ngụm, dù hơi nhíu màu nhưng không nhổ ra mà một hơi hết sạch.

Mộ Phi Chỉ nhận cái chén không, Thẩm Hành Vu thì lau miệng nhỏ cho Thần nhi.

Hai tay nhỏ của Thần nhi bắt lấy cánh tay Thẩm Hành Vu, rất vui vẻ nói: “Mẫu hậu, Thần nhi ngoan ngoãn uống thuốc, rồi Thần nhi có thể trông thấy người và phụ vương sao?”

“Ừ, đúng rồi, khuya nay uống một lần nữa, không bao lâu sau Thần nhi sẽ nhìn thấy.” Thẩm Hành Vu đau lòng ôm Thần nhi vào ngực, trong mắt ánh lệ, đây là thịt trên người nàng, làm sao nàng lại không đau lòng chứ.

Sau khi Thần nhi uống thuốc, không thể chống lại dược lực, ngủ rất say, lúc này Thẩm Hành Vu mới rảnh rỗi. Mộ Phi Chỉ lặng yên đi đến phía sau nàng, một tay bế nàng lên.

“Phu quân?” Thẩm Hành Vu hô lên.

“Suỵt.” Mộ Phi Chỉ nhìn nhìn Thần nhi đang ngủ, sau đó ôm Thẩm Hành Vu đến bên bàn, đau lòng nói: “Ăn cơm.”

Thẩm Hành Vu nghe thấy Mộ Phi Chỉ nói ăn cơm mới nhớ, thì ra nãy giờ bận việc còn chưa ăn cơm nữa!

Mộ Phi Chỉ lấy một ít thức ăn nàng thích đặt trong đĩa nhỏ, sau đó hắn mới ăn.

“Đầu bếp của Hoài Nam?” Thẩm Hành Vu ăn một miếng, giật mình hỏi Mộ Phi Chỉ.

“Ừ, cố ý làm cho Tần Chinh Viễn đi tìm.” Mộ Phi Chỉ gật đầu.

Đang nói tới Tần Chinh Viễn thì thật kéo, Tần Chinh Viễn đã tới rồi.

Mộ Phi Chỉ vừa thấy người này thì khuôn mặt lập tức kéo xuống, ghét bỏ nói: “Làm sao ngươi lại tới nữa rồi?”



“Tốt xấu gì thì đây cũng coi như là địa bàn nhà ta, vì sao ta không thể tới?” Tần Chinh Viễn ngồi xuống cạnh Thẩm Hành Vu, mắt nhìn bàn thức ăn, món ăn mang theo hương vị của nước khác thật hấp dẫn người khác.

“Địa bàn nhà ngươi? Ngươi nghĩ nơi này là địa bàn nhà ngươi, nhưng người khác không coi ngươi là chủ nhân.” Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu lên đùi mình, vẻ mặt chán ghét nhìn Tần Chinh Viễn.

“Tại vì ở chỗ này của các ngươi thì ta được tự tại nhất rồi, ta biết rõ thân phận của ngươi, các ngươi cũng nhìn thấu ngụy trang của ta, bỏ những thứ này thì chúng ta là những người chân thật nhất.” Tần Chinh Viễn trực tiếp bỏ qua Mộ Phi Chỉ, nói với Thẩm Hành Vu.

Thẩm Hành Vu bận rộn cả buổi sáng bây giờ cũng không con sức, chỉ đành mặc Mộ Phi Chỉ ôm lấy, nhưng mà, cho dù là tư thế mập mờ như vậy, cũng không ảnh hưởng đến nàng muốn ăn, nàng cũng không quản giữa hai người đàn ông này giằng co, không để ý.

“Sao thế? Lại đụng phải chuyện khó giải quyết rồi hả? Hay lại bị Tần Huyền Qua bố trí?” Mộ Phi Chỉ chuyên chọn những chỗ đau của Tần Chinh Viễn để ra tay.

“Cái gì gọi là bị bố trí, bây giờ ta đang chiếm thượng phong đấy.” Tần Chinh Viễn gọi Hoa Dung, để nàng cầm cho hắn một đôi đũa, sau đó cũng vui mừng cảm thán nói: “Bây giờ ta lại phát hiện, so với ngôi vị hoàng đế thì trêu cợt người sẽ vui hơn.”

“Nói nhảm.” Mộ Phi Chỉ dùng ánh mắt nhìn người ngốc để nhìn Tần Chinh Viễn.

Tần Chinh viễn chẳng muốn nói chuyện với Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ luôn đâm thọc hắn, hắn dứt khoát vừa ăn vừa nói với Thẩm Hành Vu: “Nghe nói hôm nay ngươi đã lấy được Huyết linh chi rồi hả.”

“Tứ điện hạ, có chuyện gì ngươi đừng ngại nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng.” Thẩm Hành Vu cũng không trả lời hắn, chỉ thúc giục hỏi.”

“Làm sao ngươi biết ta có việc?” Vẻ mặt Tần Chinh Viễn hững thú nhìn Thẩm Hành Vu.

“Trực giác.” Thẩm Hành Vu trả lời gọn gàng dứt khoát.

“Ừ, thật sự ta có việc, nhưng mà chờ ta cơm nước xong nói sau.” Tần Chinh Viễn cười hai tiếng, đột nhiên hắn phát hiện món ăn Hoài Nam ngon vô cùng.

...

Sau khi ăn cơm xong, Tần Chính Viễn nhàn nhã lau miệng, nói: “Thái tử phi trong tay ta.”

“Từ khi nào ngươi biết háo sắc cướp người thế?” Thẩm Hành Vu giương mắt, lười biếng cọ vào ngực Mộ Phi Chỉ.

“Lần này ngươi nghĩ lầm rồi, không phải cướp người, mà là cứu người, Tần Huyền Qua muốn giết người diệt khẩu, nhưng trùng hợp ta cứu được. Bây giờ người nọ còn đang nằm ở biệt viện của ta đấy!” Tần Chinh Viễn nói.

“Ngu ngốc.” Mộ Phi Chỉ khinh thường nói.

“Ngươi cứu được lúc nào?” Vẻ mặt Thẩm Hành Vu vẫn bình tĩnh.



“Sáng hôm nay, ta tới Phổ Đà tự, trùng hợp trông thấy người của Tam ca đẩy Thái tử phi trong giếng ở hậu viện, trước bởi vì sanh non nên Tam ca để Thái tử phi đến Phổ Đà tự tĩnh dưỡng, hóa ra chờ dịp này để giết người. Sau đó, ta cứu nàng ta.” Tần Chinh Viễn đơn giản thuật lại.

“Theo ta thấy, chỉ sợ bây giờ biệt viện của ngươi đã bị bao vây rồi, không náo tốt thì ngày mai ngõ lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều biết ngươi bất kính với chị dâu.” Thẩm Hành Vu khẽ gợi ý.

“Thật sao?” Tần Chinh Viễn đứng lên, sau đó không nói gì vội vàng đi ra ngoài.

Khi bóng dáng của hắn biến mất không thấy nữa, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu nhìn nhau cười, hai người trăm miệng một lời, cười nói: “Người này đúng là biết giả bộ.”

Thẩm Hành Vu đoán không sai chút nào, sau khi Tần Chinh Viễn tiến cung không lâu, biệt viện của hắn cũng bị Tần Huyền Qua bao vây, động tĩnh lớn, khiến không ít người vây xem.

“Chủ tử các ngươi ép Thái tử phi tới đây vài ngày, có phải nên giao người ra rồi không?” Tần Huyền Qua đứng trước cửa biệt viện, giọng nói rất lớn.

Những người vây xem đương nhiên bị bọn thị vệ chặn lại, nhưng giọng Tần Huyền Qua vẫn truyền vào tai bọn họ, đối với những người ở tầng lớp dưới thì đây là tin tức mang tính chất bùng nổ cỡ nào, chẳng lẽ Tứ điện hạ và Thái tử phi có quan hệ, chậc chậc, chuyện trong hoàng gia cũng đủ loạn, trong lòng mọi người nghĩ như vậy.

Lúc Tần Chinh Viễn trở lại, những người vây xem đã tự tạo ra những phiên bản khcas nhau.

Nói rằng Tứ điện hạ vẫn luôn mê luyến thái tử phi, vất vả lắm mới chờ được tới lúc Thái tử phi thất sủng, bị đưa đến Phổ Đà tự tĩnh dưỡng, tâm tình Thái tử phi buồn bực, muốn nhảy giếng, kết quả là bị Tứ điện hạ anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó hai người nhìn nhau hợp nhãn, kết quả là Tứ điện hạ kim ốc tàng kiều, đưa Thái tử phi tới biệt viện hầu hạ.

“Đây là có chuyện gì?” Tần Chinh Viễn vội vàng chạy đến, trên mặt còn mang theo vẻ vội vàng, Tần Huyền Qua nhìn hết vào trong mắt, rõ ràng cho thấy tình cảnh của hắn ta, trong lòng hắn cười lạnh vài tiếng, thầm nghĩ, lão Tứ, lần này xem ngươi làm sao.

Tần Chinh Viễn híp híp mắt, sau đó lại giả bộ thô lỗ, hắn tiến lên vài bước, một tay đẩy Tần Huyền Qua.

“Có phải ngươi cố ý náo lớn không, rõ ràng là ngươi cố ý muốn giết Thẩm Mộng Nhu, ngươi còn không biết xấu hổ oan uổng ta?” Tần Chinh Viễn phát giận, rất là thô bạo.

Tần Chinh Viễn càng phát hỏa lớn, trong lòng Tần Huyền Qua càng cười vui vẻ. Nhưng mà loại tình cảnh này rơi vào mắt người xem, chỉ thấy Tần Huyền Qua mới là người bị đội nón xanh, cho nên bọn họ đều đồng tình nhìn Tần Huyền Qua, đương kim thái tử bị đệ đệ ruột cho đội nón xanh, đây là chuyện đáng thương cỡ nào chứ.

“Tứ đệ, thả Thái tử phi ra, đừng để chuyện này rơi vào tai phụ hoàng.” Tần Huyền Qua bi thương nhìn Tần Chinh Viễn.

“Chó má, ngươi gây động tĩnh lớn như vậy, phụ hoàng không biết được sao? Được, không phải ngươi muốn người sao? Quản gia, mang Thái tử phi ra, đi nhanh lên, đừng làm dơ mắt bổn vương.” Tần Chinh Viễn phiền chán vẫy vẫy tay với quản gia.

Quản gia nhận được mệnh lệnh, lập tức đi vào trong sân đón Thẩm Mộng Nhu ra.

Sau khi trải qua sinh non, lại bị ám sát, bây giờ nhìn Thẩm Mộng Nhu có chút tái nhợt, khí chất không được mềm mại tinh tế như trước kia, cảm giác lụn bại rất nhiều. Nàng được thị nữ nâng ra, ánh mắt vừa oán hận lại mê luyến nhìn Tần Huyền Qua, tất cả tâm tình đều hiện lên trong ánh mắt, nói cũng không nói nên lời.

Người ở phía ngoài vì Thẩm Mộng Nhu xuất hiện mà huyên náo, nhưng không ai phát hiện, khi Thẩm Mộng Nhu đi qua Tần Chinh Viễn, hai người lén trao đổi ánh mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook