Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
Chương 61: Chương 59.1: Mộ Phi Chỉ, ngươi khốn kiếp
Nhất Bút Niên Hoa
09/04/2016
Mộ Phi Chỉ tuyệt
đối là một người rất cố chấp, Thẩm Hành Vu giả bộ đáng thương, vô tội,
thậm chí ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng nhưng mà hắn vẫn không đồng ý đưa
nàng đến Hải thành. Nàng thấy thời gian xuất phát đến Hải thành sắp tới, nhưng vẫn không lấy được lời hứa của Mộ Phi Chỉ, điều này làm Thẩm Hành Vu rất đau đầu.
Buổi sáng trước xuất phát một ngày, từ lúc Mộ Phi Chỉ vào triều Thẩm Hành Vu vẫn nằm sấp trên bàn ngẩn người, không ăn cả cơm, lúc Mộ Phi Chỉ trở lại nhìn một màn trước mắt thì hắn dừng lại, cứ đứng ở bên bàn nhìn Thẩm Hành Vu đang ngẩn người. Có lẽ là cảm nhận được không khí kỳ lạ, Thẩm Hành Vu ngẩng đầu, nhìn thấy trong đôi mắt đen của Mộ Phi Chỉ bắt đầu hừng hực lửa giân.
“Nàng không ăn cả cơm sao?” Mộ Phi Chỉ thấy Thẩm Hành Vu ngẩng đầu nhìn hắn thì hỏi, ý lạnh trong giọng nói còn lạnh hơn cả băng ngoài kia.
Đầu tiên Thẩm Hành Vu sững sờ, sau đó không có khí lực gật đầu, trên mặt lộ vẻ ủy khuất: “Nếu như sau này không có chàng ở bên cạnh nhìn ta, ta sẽ không ăn gì cả ngày, dù sao chàng cũng không nhìn thấy.” Thẩm Hành Vu nghĩ thầm, tương kế tựu kế a, nếu hắn muốn lấy ăn cơm để uy hiếp nàng thì nàng sẽ uy hiếp lại thử xem.
“A Vu, đi Hải thành có đôi khi cả ngày cũng không kịp ăn một bữa cơm.” Khu thiên tai đều như thế, làm sao có thể ăn ngon ba bữa, hơn nữa, với nguyên liệu nấu ăn ở đó, sợ là khó có thể nuốt xuống.
“Phu quân, rốt cuộc chàng có hiểu không, ta không muốn một mình ở lại vương cung, cho dù bốn phía đều là võ lâm cao thủ bảo vệ ta, cho dù ba bữa cơm ta đều ăn cá thịt, nhưng mà ta không quan tâm những thứ này. Hôm nay ta hỏi chàng, bây giờ chàng đồng ý thì ta sẽ ăn cơm, nếu chàng không đồng ý, vậy thì ta về phòng được rồi.”
“A Vu, nếu như đến khu hạn hán, chúng ta có khả năng một ngày không kịp ăn cơm, thậm chí còn có khả năng lây dịch bệnh.” Mộ Phi Chỉ đứng lặng hồi lâu mới lên tiếng, lửa giận trong mắt hắn dần lắng xuống, nhưng mà lại trở nên vô cùng thâm thúy.
“Chàng xem, ta vốn ăn ít, về phần dịch bệnh, ta là người học y, nếu như ngay cả mình cũng không bảo vệ được thì làm sao có thể trị bệnh cứu người, hơn nữa, một mình Đỗ Trọng thì sẽ rất bận.” Sống chung cũng đã một thời gian, Thẩm Hành Vu cũng hiểu được một chút về Mộ Phi Chỉ, nghe giọng nói vừa rồi của hắn, rõ ràng chính là buông lỏng rồi, nàng đứng lên, chạy lại trước mặt Mộ Phi Chỉ, níu áo ngửa đầu nhìn Mộ Phi Chỉ như nàng đã từng làm.
“Ngoan ngoãn, ăn cơm trước đi.” Mộ Phi Chỉ kéo tay của nàng, bước qua bậc cửa, đặt nàng lên ghế, lúc này hắn mới ngồi xuống theo.
“Chàng còn chưa nói với ta là chàng có đáp ứng không?” Thẩm Hành Vu tuyệt không để ý với cơm trước mặt, nàng chỉ qua tâm Mộ Phi Chỉ có gật đầu hay không.
“Lúc nào nàng cũng phải ở bên cạnh ta.” Ngón tya thon dài Mộ Phi Chỉ cầm chìa lên, tự mình múc một chén súp cho nàng, sau đó dùng thìa nhỏ múc một ngụm đưa tới bên môi nàng, thản nhiên nói.
“Đương nhiên.” Đôi mắt Thẩm Hành Vu sáng lên, nàng vừa cười vui vẻ vừa nắm tay Mộ Phi Chỉ, uống ngụm cháo mà hắn đút.
... .....
“Chủ tử, ngày thật sự không mang theo ai đi sao?” Buổi tối Thẩm Hành Vu đang thu thập hành lý, Hoa Dung và Thạch Lưu một trước một sau đi theo, ngươi hỏi một câu ta hỏi một câu.
“Cũng không phải đi hưởng phúc, hai người các ngươi theo làm gì?” Động tác dọn dẹp của Thẩm Hành Vu rất nhanh, chỉ thỉnh thoảng mới đáp lại hai người.
“Nếu không phải hưởng phúc thì sao vẻ mặt ngài lại vui vẻ như vậy.” Hoa Dung nhỏ giọng lầm bầm.
“Đi theo Vương thượng của các ngươi, ta ngày nào cũng thấy vui vẻ.” Thẩm Hành Vu nói.
Mà những lời này đúng lúc bị nam nhân vừa tiến vào nội điện nghe thấy, hắn đứng tại chỗ, gần như là sững sờ, đợi đến lúc hoàn hồn, hai nha hoàn đang che miệng cười sợ hãi nhìn hắn, hắn khoát tay với hai người, hai người kia ăn ý yên tĩnh lui xuống.
Thẩm Hành Vu đưa lưng về phía cửa, không ngừng tìm kiếm gì đó trong tủ, tim một lát mới cảm thấy hai người vừa rồi còn líu ríu sao lại không nói gì, vì vậy nàng hô lớn: “Thạch Lưu, cái váy trắng của ta đâu rồi?”
Vẫn là một không khí yên lặng, nàng chợt quay đầu, trong cung điện lớn như vậy, đèn đóm leo lét, chỉ có một người lẳng lặng đứng ở đó, dường như cảnh vật dưới ánh đèn cũng dịu dàng hơn. Hắn cũng không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, cho dù nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
“Trở lại nhanh thế sao?” Thẩm Hành Vu thu thập xong tay nải, sau đó cười đi tới bên người Mộ Phi Chỉ, chui vào trong ngực hắn.
“Ừ.” Mộ Phi Chỉ ôm nàng, khẽ gật đầu.
“Ngày mai mấy giờ chúng ta xuất phát?” Thẩm Hành Vu phát hiện mình đã không thể chờ đợi được muốn tới đó rồi, có lẽ là ở trong cung quá lâu, cũng có lẽ đã lâu nàng không đi ra ngoài làm nghê y, cảm giác đầu óc cũng chậm chạp hơn.
“A Vu, nàng còn có thể hối hận.” Mộ Phi Chỉ nói thêm một câu, giọng nói không nghe ra điều gì.
“Tại sao ta phải hối hận, khi nào mà ta hối hận chuyện đã làm.” Thẩm Hành Vu lập tức trả lời, nam nhân này có lẽ vẫn mong nàng ở lại.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta ngủ đi.” Mộ Phi Chỉ giống như thường ngày, nói với Thẩm Hành Vu xong vươn tay muốn thoát ngoại bào của nàng.
“Này, đừng.” Thẩm Hành Vu ra vẻ bảo vệ chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực như quá táo chính.
Điều này không thể trách Thẩm Hành Vu nghĩ lệch được, là do Mộ Phi Chỉ, mỗi lần muốn làm chuyện xấu đều nói một câu như vậy, cho nên mới là cho Thẩm Hành Vu tư duy theo quán tính.
“Nghĩ gì thế!” Mộ Phi Chỉ búng trán Thẩm Hành Vu, giọng điệu cũng vì chuyện nhỏ này mà trở nên tà mị, hoàn toàn không thấy vẻ thâm trầm vừa rồi: “Cho dù ta muốn, nhưng mà ngày mai giờ mẹo phải xuất phát rồi.” Mộ Phi Chỉ cởi quần áo cho Thẩm Hành Vu, sau đó bế nàng lên, nhét vào trong chăn, lúc này mới bắt đầu cởi y phục mình ra.
Thẩm Hành Vu làm ổ trong chăn, chỉ ló một cái đầu, nàng nhìn quần áo trên người Mộ Phi Chỉ ngày càng ít thì khuôn mặt lại đỏ lê, đến cuối cùng nàng ảo não a một tiếng, xoay người chôn đầu trong chăn. Ông trời ơi, nàng không còn mặt mũi gặp người nữa, bây giờ nàng không có chút sức chống cự nào với Mộ Phi Chỉ.
Một lát sau, đầu Thẩm Hành Vu lộ ra, cả người nàng bị cuốn vào trong vòng tay ấm áp. Nàng ôm lấy hắn theo thói quen, lại cọ cọ trong ngực hắn, sau đó mới an tâm nhắm mắt lại.
Mộ Phi Chỉ cúi đầu nhìn nữ nhân ngủ ngon trong lòng mình, nửa năm trước nàng còn sống chết không muốn chung giường với hắn, nhưng bây giờ đã có thể an tâm ngủ trong lòng hắn, thậm chí còn chủ động ôm eo hắn. Hắn thấp giọng cười, duỗi dài cánh tay ôm chặt người trong ngực.
Một đêm ngủ ngon giấc.
Vừa sáng hôm sau, Thẩm Hành Vu giống như được uống thuốc kích thích, nàng thay đổi một thân quần áo mộc mạc, tóc cũng tùy ý buộc lên, sau đó ngồi xuống cạnh bàn.
“Không biết có phải Đỗ Trọng đang ngủ hay không, lần trước đi quân cơ doanh hắn còn bị một đám thị vệ đào từ quan tài lên. Bây giờ hắn ngủ giường rồi, không biết có khá hơn không.” Thẩm Hành Vu ăn vội vàng, vừa ăn vừa lẩm bẩm, giống như có người đuổi theo cô vậy.
“Ăn chậm một chút, Đỗ Trọng áp tải xe dược liệu, sẽ đi qua tụ hợp với chúng ta.” Mộ Phi Chỉ vỗ vỗ lưng Thẩm Hành Vu, ý bảo nàng không cần ăn vội vàng như vậy.
“Hải thành cách kinh đô không xa, nạn hạn hán lần này có thể ảnh hưởng trực tiếp tới kinh đô không?” Thẩm Hành Vu nhìn bát cháo trước mặt, đột nhiên hỏi Mộ Phi Chỉ.
“Không ảnh hưởng quá lớn, trong triều có quan giám thị.” Mộ Phi Chỉ giải thích đơn giản với nàng.
“Chúng ta cải trang ra ngoài, trong triều có ai trông không?” Thẩm Hành Vu đột nhiên phát hiện, trước khi đi, nghi vấn của mình ngày càng nhiều, đột nhiên rất sợ hãi, đi cũng không an lòng.
“Đương nhiên, Tả Hữu thừa tướng đều ở dây, hơn nữa Thiếu Khanh cũng sẽ lưu lại.” Mộ Phi Chỉ thản nhiên nói.
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Tảng đá trong lòng Thẩm Hành Vu rơi xuống đất, lại bắt đầu bới cơm ăn, nàng cũng không muốn ngày đầu tiên đảm biệm chức vụ đã bị đói lả ở đó.
Chưa tới một khắc sau, Phúc Hải vội vàng tiến vào, giọng nói có chút run rẩy: “Vương thượng, quỷ y cầu kiến.”
Mộ Phi Chỉ nghe giọng nói run rẩy của Phúc Hải, trong lòng có chút sáng tỏ, nói: “Cho hắn đi vào.”
“Ngươi rốt cục chịu để cho nàng đi rồi hả? Ta biết là ngươi không nỡ chia lìa mà, lúc đầu ta khuyên ngươi mang nàng theo mà ngươi còn động thủ với ta, chậc chậc, rõ là.” Bóng dáng màu đỏ sậm của Đỗ Trọng còn chưa tới, giọng nói âm dương quái khí đã truyền vào.
Mộ Phi Chỉ lau miệng, liếc hắn một cái, hừ lạnh: “Ngủ giường lâu quá nên lời nói của ngươi cũng nhiều lên chút nhỉ.”
Thẩm Hành Vu nghe lời hai người, hình như là dính dáng đến mình rồi, nhưng mà chi tiết trong chuyện này nàng không muốn truy cứu, cầm túi quần áo của mình đi ra chuẩn bị khởi hành.
“Ngươi cứ đi như vậy sao, không sợ những con sâu triều đình chui vào hả.” Đỗ Trọng tựa trên khung cửa, vuốt ống tay áo hoa văn đỏ sậm, hỏi Mộ Phi Chỉ.
“Không phải lần này chúng ta đi bắt sâu sao?” Mộ Phi Chỉ tỉnh táo trả ời.
“Thế sao, thật là tốt quá, sợi dây thừng này cuối cùng sẽ kéo người nào ra đây.” Đỗ Trọng nhếch môi cười, thấy hai người đã thu thập thỏa đáng thì đi theo sau lưng hai người ra ngoài.
Hải thành ở phía Nam kinh đô khoảng 100 dặm, lần này đi Mộ Phi Chỉ không mang theo nhiều người, bên ngoài là như thế nhưng Thẩm Hành Vu biết rõ, những người ở Thiên Cơ lâu đang âm thầm bảo vệ bọn họ. Đỗ Trọng vốn đề nghị ngồi xe ngựa đi, bởi vì ngồi xe ngựa sẽ thoải mái, nhưng về sau ba người vẫn đổi sang cưỡi ngựa, bởi vì tốc độ của xe ngựa chậm chạm, đến Hải thành có lẽ sẽ chạng vạng tối, hai là Thẩm Hành Vu cực lực đề cử dùng ngựa. Trong mắt Mộ Phi Chỉ, lời nói của nữ nhân của mình đương nhiên có tác dụng hơn lời nói của Đỗ Trọng.
Bởi vì là ngựa thượng đẳng cho nên buổi trưa ba người đã đến phạm vi Hải Thành, đi khoảng mười dặm nữa, sắp tới nơi thì đột nhiên Mộ Phi Chỉ dừng lại, thấy hắn dừng lại, Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng cũng xuống ngựa.
“Làm sao vậy?” Thẩm Hành Vu không hiểu hỏi.
“A Vu, nàng chờ ở đây một lát, không nên chạy loạn, chúng ta sẽ trở về ngay lập tức.” Mộ Phi Chỉ nhìn những cây ngô ở cách đó không xa hồi lâu, đột nhiên quay đầu nói với Thẩm Hành Vu.
“Các ngươi muốn đi đâu?” Trong lòng Thẩm Hành Vu nghi ngờ, có chuyện gì xảy ra?
“Đằng trước có một ít chuyện, ta và Đỗ Trọng đi rồi sẽ trở về.” Nói xong lời này, Mộ Phi Chỉ kéo Đỗ Trọng bay về phía con đường nhỏ trong rừng.
Thẩm Hành Vu buộc ngựa lại, nàng không thể đi một mình, đành phải ngoan ngoãn nghe lời Mộ Phi Chỉ ở lại đây, chỉ có điều, quanh đây có mùi gì nhỉ? Có chút giống mùi đồ vật bị thiêu cháy.
Buổi sáng trước xuất phát một ngày, từ lúc Mộ Phi Chỉ vào triều Thẩm Hành Vu vẫn nằm sấp trên bàn ngẩn người, không ăn cả cơm, lúc Mộ Phi Chỉ trở lại nhìn một màn trước mắt thì hắn dừng lại, cứ đứng ở bên bàn nhìn Thẩm Hành Vu đang ngẩn người. Có lẽ là cảm nhận được không khí kỳ lạ, Thẩm Hành Vu ngẩng đầu, nhìn thấy trong đôi mắt đen của Mộ Phi Chỉ bắt đầu hừng hực lửa giân.
“Nàng không ăn cả cơm sao?” Mộ Phi Chỉ thấy Thẩm Hành Vu ngẩng đầu nhìn hắn thì hỏi, ý lạnh trong giọng nói còn lạnh hơn cả băng ngoài kia.
Đầu tiên Thẩm Hành Vu sững sờ, sau đó không có khí lực gật đầu, trên mặt lộ vẻ ủy khuất: “Nếu như sau này không có chàng ở bên cạnh nhìn ta, ta sẽ không ăn gì cả ngày, dù sao chàng cũng không nhìn thấy.” Thẩm Hành Vu nghĩ thầm, tương kế tựu kế a, nếu hắn muốn lấy ăn cơm để uy hiếp nàng thì nàng sẽ uy hiếp lại thử xem.
“A Vu, đi Hải thành có đôi khi cả ngày cũng không kịp ăn một bữa cơm.” Khu thiên tai đều như thế, làm sao có thể ăn ngon ba bữa, hơn nữa, với nguyên liệu nấu ăn ở đó, sợ là khó có thể nuốt xuống.
“Phu quân, rốt cuộc chàng có hiểu không, ta không muốn một mình ở lại vương cung, cho dù bốn phía đều là võ lâm cao thủ bảo vệ ta, cho dù ba bữa cơm ta đều ăn cá thịt, nhưng mà ta không quan tâm những thứ này. Hôm nay ta hỏi chàng, bây giờ chàng đồng ý thì ta sẽ ăn cơm, nếu chàng không đồng ý, vậy thì ta về phòng được rồi.”
“A Vu, nếu như đến khu hạn hán, chúng ta có khả năng một ngày không kịp ăn cơm, thậm chí còn có khả năng lây dịch bệnh.” Mộ Phi Chỉ đứng lặng hồi lâu mới lên tiếng, lửa giận trong mắt hắn dần lắng xuống, nhưng mà lại trở nên vô cùng thâm thúy.
“Chàng xem, ta vốn ăn ít, về phần dịch bệnh, ta là người học y, nếu như ngay cả mình cũng không bảo vệ được thì làm sao có thể trị bệnh cứu người, hơn nữa, một mình Đỗ Trọng thì sẽ rất bận.” Sống chung cũng đã một thời gian, Thẩm Hành Vu cũng hiểu được một chút về Mộ Phi Chỉ, nghe giọng nói vừa rồi của hắn, rõ ràng chính là buông lỏng rồi, nàng đứng lên, chạy lại trước mặt Mộ Phi Chỉ, níu áo ngửa đầu nhìn Mộ Phi Chỉ như nàng đã từng làm.
“Ngoan ngoãn, ăn cơm trước đi.” Mộ Phi Chỉ kéo tay của nàng, bước qua bậc cửa, đặt nàng lên ghế, lúc này hắn mới ngồi xuống theo.
“Chàng còn chưa nói với ta là chàng có đáp ứng không?” Thẩm Hành Vu tuyệt không để ý với cơm trước mặt, nàng chỉ qua tâm Mộ Phi Chỉ có gật đầu hay không.
“Lúc nào nàng cũng phải ở bên cạnh ta.” Ngón tya thon dài Mộ Phi Chỉ cầm chìa lên, tự mình múc một chén súp cho nàng, sau đó dùng thìa nhỏ múc một ngụm đưa tới bên môi nàng, thản nhiên nói.
“Đương nhiên.” Đôi mắt Thẩm Hành Vu sáng lên, nàng vừa cười vui vẻ vừa nắm tay Mộ Phi Chỉ, uống ngụm cháo mà hắn đút.
... .....
“Chủ tử, ngày thật sự không mang theo ai đi sao?” Buổi tối Thẩm Hành Vu đang thu thập hành lý, Hoa Dung và Thạch Lưu một trước một sau đi theo, ngươi hỏi một câu ta hỏi một câu.
“Cũng không phải đi hưởng phúc, hai người các ngươi theo làm gì?” Động tác dọn dẹp của Thẩm Hành Vu rất nhanh, chỉ thỉnh thoảng mới đáp lại hai người.
“Nếu không phải hưởng phúc thì sao vẻ mặt ngài lại vui vẻ như vậy.” Hoa Dung nhỏ giọng lầm bầm.
“Đi theo Vương thượng của các ngươi, ta ngày nào cũng thấy vui vẻ.” Thẩm Hành Vu nói.
Mà những lời này đúng lúc bị nam nhân vừa tiến vào nội điện nghe thấy, hắn đứng tại chỗ, gần như là sững sờ, đợi đến lúc hoàn hồn, hai nha hoàn đang che miệng cười sợ hãi nhìn hắn, hắn khoát tay với hai người, hai người kia ăn ý yên tĩnh lui xuống.
Thẩm Hành Vu đưa lưng về phía cửa, không ngừng tìm kiếm gì đó trong tủ, tim một lát mới cảm thấy hai người vừa rồi còn líu ríu sao lại không nói gì, vì vậy nàng hô lớn: “Thạch Lưu, cái váy trắng của ta đâu rồi?”
Vẫn là một không khí yên lặng, nàng chợt quay đầu, trong cung điện lớn như vậy, đèn đóm leo lét, chỉ có một người lẳng lặng đứng ở đó, dường như cảnh vật dưới ánh đèn cũng dịu dàng hơn. Hắn cũng không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, cho dù nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
“Trở lại nhanh thế sao?” Thẩm Hành Vu thu thập xong tay nải, sau đó cười đi tới bên người Mộ Phi Chỉ, chui vào trong ngực hắn.
“Ừ.” Mộ Phi Chỉ ôm nàng, khẽ gật đầu.
“Ngày mai mấy giờ chúng ta xuất phát?” Thẩm Hành Vu phát hiện mình đã không thể chờ đợi được muốn tới đó rồi, có lẽ là ở trong cung quá lâu, cũng có lẽ đã lâu nàng không đi ra ngoài làm nghê y, cảm giác đầu óc cũng chậm chạp hơn.
“A Vu, nàng còn có thể hối hận.” Mộ Phi Chỉ nói thêm một câu, giọng nói không nghe ra điều gì.
“Tại sao ta phải hối hận, khi nào mà ta hối hận chuyện đã làm.” Thẩm Hành Vu lập tức trả lời, nam nhân này có lẽ vẫn mong nàng ở lại.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta ngủ đi.” Mộ Phi Chỉ giống như thường ngày, nói với Thẩm Hành Vu xong vươn tay muốn thoát ngoại bào của nàng.
“Này, đừng.” Thẩm Hành Vu ra vẻ bảo vệ chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực như quá táo chính.
Điều này không thể trách Thẩm Hành Vu nghĩ lệch được, là do Mộ Phi Chỉ, mỗi lần muốn làm chuyện xấu đều nói một câu như vậy, cho nên mới là cho Thẩm Hành Vu tư duy theo quán tính.
“Nghĩ gì thế!” Mộ Phi Chỉ búng trán Thẩm Hành Vu, giọng điệu cũng vì chuyện nhỏ này mà trở nên tà mị, hoàn toàn không thấy vẻ thâm trầm vừa rồi: “Cho dù ta muốn, nhưng mà ngày mai giờ mẹo phải xuất phát rồi.” Mộ Phi Chỉ cởi quần áo cho Thẩm Hành Vu, sau đó bế nàng lên, nhét vào trong chăn, lúc này mới bắt đầu cởi y phục mình ra.
Thẩm Hành Vu làm ổ trong chăn, chỉ ló một cái đầu, nàng nhìn quần áo trên người Mộ Phi Chỉ ngày càng ít thì khuôn mặt lại đỏ lê, đến cuối cùng nàng ảo não a một tiếng, xoay người chôn đầu trong chăn. Ông trời ơi, nàng không còn mặt mũi gặp người nữa, bây giờ nàng không có chút sức chống cự nào với Mộ Phi Chỉ.
Một lát sau, đầu Thẩm Hành Vu lộ ra, cả người nàng bị cuốn vào trong vòng tay ấm áp. Nàng ôm lấy hắn theo thói quen, lại cọ cọ trong ngực hắn, sau đó mới an tâm nhắm mắt lại.
Mộ Phi Chỉ cúi đầu nhìn nữ nhân ngủ ngon trong lòng mình, nửa năm trước nàng còn sống chết không muốn chung giường với hắn, nhưng bây giờ đã có thể an tâm ngủ trong lòng hắn, thậm chí còn chủ động ôm eo hắn. Hắn thấp giọng cười, duỗi dài cánh tay ôm chặt người trong ngực.
Một đêm ngủ ngon giấc.
Vừa sáng hôm sau, Thẩm Hành Vu giống như được uống thuốc kích thích, nàng thay đổi một thân quần áo mộc mạc, tóc cũng tùy ý buộc lên, sau đó ngồi xuống cạnh bàn.
“Không biết có phải Đỗ Trọng đang ngủ hay không, lần trước đi quân cơ doanh hắn còn bị một đám thị vệ đào từ quan tài lên. Bây giờ hắn ngủ giường rồi, không biết có khá hơn không.” Thẩm Hành Vu ăn vội vàng, vừa ăn vừa lẩm bẩm, giống như có người đuổi theo cô vậy.
“Ăn chậm một chút, Đỗ Trọng áp tải xe dược liệu, sẽ đi qua tụ hợp với chúng ta.” Mộ Phi Chỉ vỗ vỗ lưng Thẩm Hành Vu, ý bảo nàng không cần ăn vội vàng như vậy.
“Hải thành cách kinh đô không xa, nạn hạn hán lần này có thể ảnh hưởng trực tiếp tới kinh đô không?” Thẩm Hành Vu nhìn bát cháo trước mặt, đột nhiên hỏi Mộ Phi Chỉ.
“Không ảnh hưởng quá lớn, trong triều có quan giám thị.” Mộ Phi Chỉ giải thích đơn giản với nàng.
“Chúng ta cải trang ra ngoài, trong triều có ai trông không?” Thẩm Hành Vu đột nhiên phát hiện, trước khi đi, nghi vấn của mình ngày càng nhiều, đột nhiên rất sợ hãi, đi cũng không an lòng.
“Đương nhiên, Tả Hữu thừa tướng đều ở dây, hơn nữa Thiếu Khanh cũng sẽ lưu lại.” Mộ Phi Chỉ thản nhiên nói.
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Tảng đá trong lòng Thẩm Hành Vu rơi xuống đất, lại bắt đầu bới cơm ăn, nàng cũng không muốn ngày đầu tiên đảm biệm chức vụ đã bị đói lả ở đó.
Chưa tới một khắc sau, Phúc Hải vội vàng tiến vào, giọng nói có chút run rẩy: “Vương thượng, quỷ y cầu kiến.”
Mộ Phi Chỉ nghe giọng nói run rẩy của Phúc Hải, trong lòng có chút sáng tỏ, nói: “Cho hắn đi vào.”
“Ngươi rốt cục chịu để cho nàng đi rồi hả? Ta biết là ngươi không nỡ chia lìa mà, lúc đầu ta khuyên ngươi mang nàng theo mà ngươi còn động thủ với ta, chậc chậc, rõ là.” Bóng dáng màu đỏ sậm của Đỗ Trọng còn chưa tới, giọng nói âm dương quái khí đã truyền vào.
Mộ Phi Chỉ lau miệng, liếc hắn một cái, hừ lạnh: “Ngủ giường lâu quá nên lời nói của ngươi cũng nhiều lên chút nhỉ.”
Thẩm Hành Vu nghe lời hai người, hình như là dính dáng đến mình rồi, nhưng mà chi tiết trong chuyện này nàng không muốn truy cứu, cầm túi quần áo của mình đi ra chuẩn bị khởi hành.
“Ngươi cứ đi như vậy sao, không sợ những con sâu triều đình chui vào hả.” Đỗ Trọng tựa trên khung cửa, vuốt ống tay áo hoa văn đỏ sậm, hỏi Mộ Phi Chỉ.
“Không phải lần này chúng ta đi bắt sâu sao?” Mộ Phi Chỉ tỉnh táo trả ời.
“Thế sao, thật là tốt quá, sợi dây thừng này cuối cùng sẽ kéo người nào ra đây.” Đỗ Trọng nhếch môi cười, thấy hai người đã thu thập thỏa đáng thì đi theo sau lưng hai người ra ngoài.
Hải thành ở phía Nam kinh đô khoảng 100 dặm, lần này đi Mộ Phi Chỉ không mang theo nhiều người, bên ngoài là như thế nhưng Thẩm Hành Vu biết rõ, những người ở Thiên Cơ lâu đang âm thầm bảo vệ bọn họ. Đỗ Trọng vốn đề nghị ngồi xe ngựa đi, bởi vì ngồi xe ngựa sẽ thoải mái, nhưng về sau ba người vẫn đổi sang cưỡi ngựa, bởi vì tốc độ của xe ngựa chậm chạm, đến Hải thành có lẽ sẽ chạng vạng tối, hai là Thẩm Hành Vu cực lực đề cử dùng ngựa. Trong mắt Mộ Phi Chỉ, lời nói của nữ nhân của mình đương nhiên có tác dụng hơn lời nói của Đỗ Trọng.
Bởi vì là ngựa thượng đẳng cho nên buổi trưa ba người đã đến phạm vi Hải Thành, đi khoảng mười dặm nữa, sắp tới nơi thì đột nhiên Mộ Phi Chỉ dừng lại, thấy hắn dừng lại, Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng cũng xuống ngựa.
“Làm sao vậy?” Thẩm Hành Vu không hiểu hỏi.
“A Vu, nàng chờ ở đây một lát, không nên chạy loạn, chúng ta sẽ trở về ngay lập tức.” Mộ Phi Chỉ nhìn những cây ngô ở cách đó không xa hồi lâu, đột nhiên quay đầu nói với Thẩm Hành Vu.
“Các ngươi muốn đi đâu?” Trong lòng Thẩm Hành Vu nghi ngờ, có chuyện gì xảy ra?
“Đằng trước có một ít chuyện, ta và Đỗ Trọng đi rồi sẽ trở về.” Nói xong lời này, Mộ Phi Chỉ kéo Đỗ Trọng bay về phía con đường nhỏ trong rừng.
Thẩm Hành Vu buộc ngựa lại, nàng không thể đi một mình, đành phải ngoan ngoãn nghe lời Mộ Phi Chỉ ở lại đây, chỉ có điều, quanh đây có mùi gì nhỉ? Có chút giống mùi đồ vật bị thiêu cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.