Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 119: Chương 96.2

Nhất Bút Niên Hoa

22/06/2016

"Chúng ta không thể ở bên cạnh Thần Nhi cả đời, ta mong có người cùng cùng huyết thống với nó, sau này nhất định nó sẽ tiếp nhận vị trí của chàng, càng lên cao càng lạnh, ta không muốn nó gánh vác một mình." Thẩm Hành Vu ngồi một bên, nhìn Mộ Phi Chỉ, nghiêm túc nói.

Mộ Phi Chỉ không động đậy, Thẩm Hành Vu cảm thấy kỳ lạ liền vẫy tay trước mắt Mộ Phi Chỉ, kết quả tay còn chưa kịp hạ, tay kia đã bị Mộ Phi Chỉ bắt được, sau đó kéo nàng vào lòng.

"Chàng làm gì vậy?" Lúc Mộ Phi Chỉ còn đang hôn sau lưng nàng, Thẩm Hành Vu hô to: "Thần Nhi còn ở đây!"

"Không phải nương tử muốn sinh em bé sao? Bây giờ ta liền cố gắng." Mộ Phi Chỉ nở nụ cười, trong mắt đều là trêu chọc.

Thẩm Hành Vu nhìn nhi tử đang ngồi xổm dưới đất giương mắt nhìn, nắm tay đấm vào lưng Mộ Phi Chỉ

"Phụ vương, Thần Nhi muốn đi tiểu." Thần nhi đột nhiên đứng dậy, xòe tay chỉ đạo Mộ Phi Chỉ

"Con không nhịn được đâu, chàng cho con đi đi." Thẩm Hành Vu nhanh chóng giục Mộ Phi Chỉ

Mộ Phi Chỉ liếc nhìn nhi tử dưới đất, đành phải ngồi xuống ôm bé, Thần Nhi dựa vào vai Mộ Phi Chỉ, chợt ra hiệu với Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu nhìn nhi tử giải vây cho mình, vui vẻ nở nụ cười.

Ngày mai có thể về được rồi, rời đi ba tháng, thật sự là nhớ cảm giác trong điện Thái Cực, có lẽ, dược liệu ở điện Ngô Đồng cũng đã lớn rồi.

...

Ngày hôm sau, lão đại phu còn chưa kịp rời giường, cả người đã bị thủ hạ của Tần Huyền Qua kéo đi, trước khi đi, lão vội vàng đem theo dược liệu phơi ngoài sân.

"Đã hết thời gian, chuyện ngươi đáp ứng với ta làm đến đâu rồi?" Tần Huyền Qua ngồi ở ghế tựa, khuôn mặt bình tĩnh, tuy nhiên nếu nhìn kỹ, có thể thấy vẻ mệt mỏi của cả đêm không ngủ trong mắt hắn.

Lão đại phu quỳ trên mặt đất, lôi bao bố của mình ra, sau đó nói với Tần Huyền Qua: "Đây là phương thuốc bí truyền của nhà lão phu, công tử cần dùng lâu dài, khoảng một tháng là được."

"Ồ. Không phải hôm qua ngươi nói thuốc này có vẻ kỳ lạ sao?" Mắt Tần Huyền Qua lóe sáng, hỏi lão đại phu.

Lão đại phu càng quỳ rạp xuống, sợ rước họa vào thân, lão lo sợ nói: "Hồi công tử, đây là phương thuốc do tổ tiên của lão phu truyền lại, nếu là loại bệnh thông thương, chỉ cần ba ngày là có thể hồi phục, nhưng đối với công tử thì cần nhiều thời gian hơn một chút."

"Người đâu, sắc thuốc." Tần Huyền Qua cho ngươi mang thuốc đi, sau đó giữ lão đại phu lại một bên.

Thuốc này sắc trong nửa canh giờ, lúc bê thuốc lên, Tần Huyền Qua trừng mắt với lão đại phu: "Nếm thử cho ta."

Lão đại phu biết đây là một cách để thử độc, vì vậy không chút do dự uống chén thuốc nhỏ.

Tần Huyền Qua thấy lão đại phu không có biểu hiện kỳ lạ nào mới uống thuốc trong chén lớn.

Giữa trưa, lúc lão đại phu rời khỏi chỗ Tần Huyền Qua, hai chân lão mềm nhũn, người này thoạt nhìn không đáng sợ nhưng mỗi khi ánh mắt hắn nhìn tới, lão đại phu đều cảm thấy ngực mình như bị cây đao đâm xuyên qua.



Từ đó, mỗi ngày Tần Huyền Qua đều dùng thuốc, mãi đến khi giải quyết lũ lụt xong, khi phải rời đi, hắn phái người đi tìm lão đại phu, ai ngờ thuộc hạ báo tin lão đại phu bị chết giữa đường.

Lúc nghe thủ hạ bẩm báo, Tần Huyền Qua gạt mọi thứ trên bàn xuống, Tần Chinh Viễn, chắc chắn là ngươi! Ta khó khăn mới tìm được đại phu mà ngươi lại giết đi.

May mà, phương thuốc còn đang ở chỗ ta. Tần Huyền Qua cười lạnh.

Mang theo tâm trạng khó chịu về phủ, Tần Huyền Qua vừa đến đông cung, quản gia liền cùng thủ hạ quỳ gối trong ngự thư phòng.

"Quản gia, ngươi làm gì vậy." Tần Huyền Qua sai người đóng cửa, nhìn đám người đang quỳ trước mặt hỏi.

"Hồi chủ tử, vương phi, không thấy vương phi nữa." Quản gia sợ hãi nhìn Tần Huyền Qua

"Vậy sao ngươi không bẩm bảo?" Tần Huyền Qua nổi giận, hắn quát quản gia.

"Hồi chủ tử." Quản gia phẫn uất nói: "Do lúc chủ tử hạ lệnh, nô tài đưa người đi kết thúc tính mạng của vương phi, kết quả lúc chúng nô tài đến vương phi đã biến mất, bốn phía đông cung đều có ám vệ nhưng không ai nhìn thấy vương phi ra ngoài. Do lệnh của người ban gấp nên nô tài cho người ra ngoài truyền, nhưng Tứ điện hạ gây khó dễ nên tin tức không truyền đi được."

"Ngươi nói Tứ điện hạ gây khó dễ?" Tần Huyền Qua cắn răng hỏi.

"Đúng vậy." Quản gia đáp: "Từ khi chủ tử đi, xung quanh đông cung xuất hiện rất nhiều người lạ, không ngờ, dù trong sáng ngoài tối vẫn có người chui vào."

"Lá gan càng lúc càng lớn." Tần Huyền Qua cười lạnh, nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với quản gia: "Tối hôm nay, các ngươi đến thư phòng một chuyến, có một số việc ta cảm thấy cần phải tính toán thật kỹ."

"Vâng." Quản gia đang định lui đi ai ngờ Tần Huyền Qua đột nhiên hỏi: "Trong cung có tin gì không?"

"Hồi chủ tử, ngoại trừ mấy hôm trước Hoài Nam vương rời đi thì không có tin gì quan trọng." Quản gia nói.

"Đi về à?" Tần Huyền Qua nghe thấy tin này, trong trí não đột nhiên xuất hiện bộ dáng của Thẩm Hành Vu, hắn vuốt trán, xóa hình ảnh kia ra khỏi đầu.

....

Hôm này, ngoài kinh đô Hoài Nam được ngự lâm quân vây kín đến mức nước cũng không thấm được, Đỗ Trọng mặc áo choàng đỏ thẫm đứng cùng Phong Dự, nhìn hai chiếc xe ngựa đang tiến đến gần, biểu cảm hai người khác nhau hoàn toàn.

Đỗ Trọng mang vẻ mắt ghét bỏ, rõ ràng mặc quần áo rực rỡ nhưng sắc mặt lại u ám, còn Phong Dự, ngoại trừ một tia sốt ruột trong mắt thì vô cùng bình tĩnh.

Lúc Bạch Tước dừng xe, mành xốc lên, người đầu tiên xuống xe không phải Mộ Phi Chỉ mà là một vật tròn tròn lao từ trong ra, ngồi trên người nó là một đứa bé, nhìn thấy hai người đứng đó không xa, vung đôi ta mập mạp của mình, hưng phấn gọi: "Thúc thúc, dượng."

"Thấy chưa?" Phong Dự hỏi.

"Có vẻ rất tốt." Đỗ Trọng nhìn thấy tiểu tử này vô cùng vui vẻ, hắn nhìn Thần Nhi mũm mĩm cười tít mắt nhìn mình.



"Phụ vương, người đạp vào mông Thần Nhi rồi." Thần Nhi đang vui tươi hớn hở chào Phong Dự và Đỗ Trọng bỗng nhiên quay đầu lại, ấm ức chu miệng nhỏ, nói với người bên trong.

"Bạch Tước thúc thúc ôm." Thần Nhi không được đáp lại, trong mắt rưng rưng, ủy khuất vươn tay về phía Bạch Tước.

Bạch Tước ôm Thần Nhi, Cầu Cầu cũng nhảy xuống theo.

"Mộ Phi Chỉ, chàng lại bắt nạt Thần Nhi." Lúc này, xe ngựa trung truyền ra một tiếng hờn dỗi.

"Là nó quá mập, không phải ta cố ý." Mộ Phi Chỉ nói.

Bạch Tước ôm Thần Nhi đến trước mặt Phong Dự và Đỗ Trọng, hành lễ với hai người, sau đó mới đặt Thần Nhi xuống, sau đó hắn thong thả bước về phía xe ngựa.

Thần Nhi vừa tiếp đất, liền ôm chân Đỗ Trọng, thân mật cọ xát, sau đó ngẩng đầu, chỉ chỉ hai mắt của mình nói: "Thúc thúc, người thật tuấn tú, Thần Nhi có thể thấy đó!"

Đỗ Trọng bị giọng nói mềm mại và đôi mắt lấp lánh của tiểu tử làm mềm lòng, hắn khom người bế Thần Nhi lên.

Thần Nhi ngửi người hắn như con vật nhỏ, sau đó mím môi nói: "Thúc thúc, trên người người có mùi thảo dược."

"Ừ, trên người phụ vương con chắc chắn là có mùi son phấn." Đỗ Trọng cười ha ha.

Thần Nhi nắm áo Đỗ Trọng, nhìn Mộ Phi Chỉ đỡ Thẩm Hành Vu xuống, chậm rãi tiến đến.

"Vương tỷ thế nào rồi?" Mộ Phi Chỉ đến gần, mở miệng hỏi Phong Dự.

Phong Dự gật đầu, giọng nói có vẻ hỗn loạn, hắn mỉm cười nói: "Tốt, đã chờ ngươi đã lâu rồi."

Mộ Phi Chỉ cười, liếc mắt nhìn Thẩm Hành Vu trong lòng, hai người nhìn nhau cười, Thẩm Hành Vu nói với Phong Dự: "Tỷ phu, chúng ta muốn đến phủ tướng quân một chuyến, lần này đi Hoài Bắc, trả lại cho người vài thứ."

Thẩm Hành Vu gọi tỷ phu rất dễ nghe, nhưng Mộ Phi Chỉ lại đen mặt lại, nghe Thẩm Hành Vu gọi vậy, hắn lập tức nói: "Không cần khách khí với hắn."

"Vương thượng nói đúng." Phong Dự gật đầu, nhưng khóe môi vẫn mang nụ cười.

"Được tiện nghi lại khoe mẽ. HỪ." Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu vào, bên trong thành đã sắp xếp xe ngựa mới.

"Thúc thúc thật xinh đẹp, dượng xinh đẹp, phụ vương cũng xinh đẹp." Trong xe ngựa, Thần Nhi ngồi trong lòng Phong Dự, vươn đầu ngón tay đếm đếm, vẻ mặt chăm chú.

"Phụ vương đẹp, mẫu hậu cũng vậy, sinh ra Thần Nhi cũng rất đẹp mắt, dượng đẹp, cô cô cũng đẹp, cho nên cô cô sinh ra tiểu oa nhi cũng sẽ đẹp giống Thần Nhi, thúc thúc đẹp, á, thúc thúc không có vợ." Đếm tới đây, Thần Nhi phát hiện ra điểm không đúng, bé leo lên đùi Đỗ Trọng, hỏi: "Thúc thúc, phụ vương và dượng đều có vợ, sao người chưa có? Thúc thúc không có vợ, sao sinh em bé đực." Thần Nhi nghiêm túc hỏi.

"Xú tiểu tử, ai dậy ngươi vậy?" Đỗ Trọng véo tai Thần Nhi, một tay xách bé lên, chân Thần Nhi đá lung tung, hét lên: "Tần Chinh Viễn, Tần Chinh Viễn"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook