Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
Chương 5: Ngủ cùng nhau.
Nhất Bút Niên Hoa
08/03/2016
Tóc của Mộ Phi Chỉ rơi xuống cổ Thẩm Hành Vu, ngứa, mà hắn lại dùng loại tư thế này đè lên mình, mặt Thẩm Hành Vu đỏ bừng lên.
"Thời gian không còn sớm, nên đi ngủ, nữ nhân." Mộ Phi Chỉ nhìn gò má đỏ bừng của nàng, hai tay xuyên qua dưới nách nàng và quỳ gối xuống, bế nàng lên.
Thẩm Hành Vu không giãy dụa được, một chút phản kháng để tìm đường sống cũng không có, sau khi bị Mộ Phi Chỉ ném lên giường, Mộ Phi Chỉ liền nằm xuống, ngăn chặn đường ra. Thẩm Hành Vu ngồi ở trên giường lớn có thể chứa được năm sáu người nằm, ngẩng đầu nhìn nam nhân đã nằm xuống, phản ứng chậm chạp của người nọ cũng gây nghiện sao? Áo choàng màu đen đã sắp rơi xuống từ vai, xương quai xanh của nam nhân đẹp như vậy thật sự là không có thiên lý mà.
"Thích bộ dạng của ta, vì sao không nằm xuống?" Mộ Phi Chỉ bỗng dưng mở mắt ra, thâm thúy giống như một vũng hồ sâu, giống như muốn hút Thẩm Hành Vu đi vào.
"Tự kỷ." Thẩm Hành Vu ghét bỏ hướng mắt nhìn đi chỗ khác, hai tay ôm đầu gối ngồi ở trong góc, tóc dài rơi xuống đầu vai.
Mộ Phi Chỉ hừ một tiếng bật cười: "Nàng đã thẹn thùng, ta đây liền vâng lệnh." Mộ Phi Chỉ cười lười biếng ngồi dậy, lại gần bên trong một chút, sau đó duỗi bàn tay to ra đem Thẩm Hành Vu ôm vào trong ngực. Bắt một người không có võ công như Thẩm Hành Vu đối với Mộ Phi Chỉ còn đơn giản hơn so với đi đường, Thẩm Hành Vu bởi vì thân thể mất cân bằng, liền thu tay từ đầu gối lại, tạo ra một lỗ hổng, Mộ Phi Chỉ vừa động, cả người lại bị đặt ở phía dưới.
"Ngươi đừng làm càn, ngươi... đừng." Còn chưa nói xong, đã bị môi Mộ Phi Chỉ chặn lại, môi dưới bị hắn hung hăng cắn đau, thừa dịp Thẩm Hành Vu hô đau, đầu lưỡi linh hoạt chui đi vào. Cho tới giờ Thẩm Hành Vu không nghĩ tới mình sẽ bị đối xử như vậy, nàng càng không phục, đưa tay bóp lấy cổ Mộ Phi Chỉ, chân cũng đá lên người hắn, kết quả Mộ Phi Chỉ giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, hai tay nhanh nhẹn chế trụ nàng, sau đó răng môi lại càng thân mật, ôn nhu mà lại tỉ mỉ cắn lên môi nàng, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn đôi môi sưng đỏ của Thẩm Hành Vu liền lè lưỡi liếm môi mình, rất hài lòng nói: "Thật ngọt, thì ra mùi vị của hôn môi là như vậy."
"... Ngươi buông ta ra." Thẩm Hành Vu tức giận kêu to.
Mộ Phi Chỉ nằm sấp trên người nàng, hắc bào đã rơi xuống từ trên vai, lộ ra thân trên tinh tráng, hắn không để ý đến Thẩm Hành Vu, ngược lại rất an tĩnh, một lát sau hắn mới bắt đầu động tác, đưa tay cởi bỏ đai lưng của Thẩm Hành Vu.
Hiện tại Thẩm Hành Vu bị hắn giữ chặt không thể động đậy, nàng thẹn quá hóa giận, kìm nén xấu hổ trên mặt lạnh lùng nói: "Đường đường là Hoài Nam vương sao lại vô sỉ như vậy?"
"Ta không mặc quần áo, nàng lại mặc, huồng hồ, đêm khuya mặc ngoại bào ngủ, nàng không khó chịu sao?" Tay hắn giống như ảo thuật, trong thời gian nói chuyện quần áo của Thẩm Hành Vu đã bị hắn thoát xong, chỉ còn lại áo lót. Mộ Phi Chỉ nhìn, rất hài lòng với kết quả này, xoay người xuống, sau đó ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực.
"Ôm ta." Mộ Phi Chỉ gắt gao ôm chặt lấy eo Thẩm Hành Vu, để mặt nàng dán vào ngực mình. Thái độ cương quyết khiến cho Thẩm Hành Vu không thể kháng cự.
Thẩm Hành Vu gối đầu lên cánh tay Mộ Phi Chỉ, bị hắn gắt gao ôm chặt, không thể động đậy. Nàng khó chịu, nhíu mày nói: "Khó chịu chết đi được, ngươi buông ta ra."
"Ôm ta." Mộ Phi Chỉ vẫn ôm chặt nàng như trước.
"Ngươi không phân rõ phải trái." Thẩm Hành Vu thầm mắng trong lòng: Hoài Nam Vương cái gì, thật là tên vô lại.
"Nàng đã nghe ai nói qua nam nhân ở trên giưỡng sẽ phân rõ phải trái chưa hả?" Mộ Phi Chỉ cúi thấp đầu, cực kỳ ái muội áp sát Thẩm Hành Vu, giọng điệu tà mị nói, giống như cười nhạo cái gì đó.
Thẩm Hành Vu bị hắn ôm đến mức không hở nổi, cuối cùng vì bản thân mình có thể nhúc nhích, ngón tay nàng giật giật, do dự một lát, cuối cùng nhắm mắt, đưa tay khẽ ôm lấy eo Mộ Phi Chỉ, cách tấm áo choàng đã rơi xuống của hắn, Hành Vu có thể cảm nhận được độ ấm trên thân thể hắn.
"Thật ngoan." Mộ Phi Chỉ thấy nàng ôm lấy eo mình, lúc này mới hài lòng thả lỏng độ mạnh yếu của bản thân, ôm lấy nàng, để cho nàng thoải mái rúc vào lòng mình.
"Ngươi thật kỳ quái." Thẩm Hành Vu di chuyển thân thể một chút, nhỏ giọng hừ một tiếng, nhưng không thể không thừa nhận, bị hắn ôm như vậy thật sự rất thoải mái.
"Ôm nam nhân của mình ngủ là kỳ quái? Chẳng lẽ nàng muốn ôm người khác?" Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng.
"...Ta không có." Bị nam nhân này làm cho hoảng sợ một ngày, mặc kệ hắn, giấc ngủ của bản thân mới là chuyện quan trọng.
Giấc ngủ này, ngủ đến khi trời sáng.
Sáng sớm hôm sau.
Từ trước đến nay, Mộ Phi Chỉ rất tự giác rời giường thế nhưng hôm nay lại chậm hơn một khắc so với bình thường, Phúc Hải sốt ruột quỳ ở ngoài điện hô: "Vương thượng, nên thay quần áo vào triều rồi."
Vừa hô xong hai tiếng, Mộ Phi Chỉ liền cảnh giác mở mắt ra, hắn cúi đầu, chỉ thấy nữ nhân thành thật làm tổ ở trong lòng mình. Hắn thả lỏng thần kinh xuống, rón ra rón rèn đừng dậy, vòng qua màn đi ra phía ngoài.
"Mau, đi vào hầu hạ Vương thượng rửa mặt thay quần áo." Vừa thấy Mộ Phi Chỉ từ bên trong đi ra, Phúc Hải lập tức phân phó cung nữ thái giám bưng đồ đặc vào.
"Sao nước súc miệng hôm nay lại bỏ thêm bạc hà? Không phải Cô vương đã nói không thể thêm bạc hà sao?" Mộ Phi Chỉ nhíu chặt mày, cả người tản ra hàn khí, hắn vừa ngửi nước súc miệng này, liền bắt đầu phát giận với nhóm cung nhân.
"Làm chậm trễ thời gian, là muốn rơi đầu sao? Mau mang long bào của Cô Vương ra đây." Hắn giang hai tay ra, để cho nhòm tiểu thái giám hầu hạ thay quần áo.
"Ăn cái gì mà ăn, vào triều!" Mộ Phi Chỉ nóng nảy tức giận quát.
"Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, muốn ầm ĩ đi ra ngoài ầm ĩ!" Trong nội điện bỗng nhiên truyền ra một giọng nữ phiền chán đến cực điểm. Mộ Phi Chỉ còn muốn phát giận đột nhiên chợt im bặt, liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, sau đó tự mình tiếp nhận đai lưng bắt đầu buộc lại, một màn này khiến cho tất cả mọi người chứng kiến đầu cảm thấy chấn kinh.
...
Thẩm Hành Vu ngủ một giấc tận đến khi Mộ Phi Chỉ hạ triều, lúc dùng đồ ăn sáng, Mộ Phi Chỉ để cho người đến điện Ngô Đồng mang Thạch Lưu đến, mặt không biểu cảm nói: "Về sau các ngươi liền ở lại điện Thái Cực này hầu hạ Vương hậu."
"Từ Vương hậu này ngươi đừng có gọi bậy." Thẩm Hành Vu bĩu môi, cái gì mà Hoài Nam Vương hậu.
"Gọi bậy? Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị đại hôn của chúng ta, còn nữa, tối hôm qua cũng đã ngủ chung rồi..."
"Mộ Phi Chỉ, ngươi im miệng!"
"Thời gian không còn sớm, nên đi ngủ, nữ nhân." Mộ Phi Chỉ nhìn gò má đỏ bừng của nàng, hai tay xuyên qua dưới nách nàng và quỳ gối xuống, bế nàng lên.
Thẩm Hành Vu không giãy dụa được, một chút phản kháng để tìm đường sống cũng không có, sau khi bị Mộ Phi Chỉ ném lên giường, Mộ Phi Chỉ liền nằm xuống, ngăn chặn đường ra. Thẩm Hành Vu ngồi ở trên giường lớn có thể chứa được năm sáu người nằm, ngẩng đầu nhìn nam nhân đã nằm xuống, phản ứng chậm chạp của người nọ cũng gây nghiện sao? Áo choàng màu đen đã sắp rơi xuống từ vai, xương quai xanh của nam nhân đẹp như vậy thật sự là không có thiên lý mà.
"Thích bộ dạng của ta, vì sao không nằm xuống?" Mộ Phi Chỉ bỗng dưng mở mắt ra, thâm thúy giống như một vũng hồ sâu, giống như muốn hút Thẩm Hành Vu đi vào.
"Tự kỷ." Thẩm Hành Vu ghét bỏ hướng mắt nhìn đi chỗ khác, hai tay ôm đầu gối ngồi ở trong góc, tóc dài rơi xuống đầu vai.
Mộ Phi Chỉ hừ một tiếng bật cười: "Nàng đã thẹn thùng, ta đây liền vâng lệnh." Mộ Phi Chỉ cười lười biếng ngồi dậy, lại gần bên trong một chút, sau đó duỗi bàn tay to ra đem Thẩm Hành Vu ôm vào trong ngực. Bắt một người không có võ công như Thẩm Hành Vu đối với Mộ Phi Chỉ còn đơn giản hơn so với đi đường, Thẩm Hành Vu bởi vì thân thể mất cân bằng, liền thu tay từ đầu gối lại, tạo ra một lỗ hổng, Mộ Phi Chỉ vừa động, cả người lại bị đặt ở phía dưới.
"Ngươi đừng làm càn, ngươi... đừng." Còn chưa nói xong, đã bị môi Mộ Phi Chỉ chặn lại, môi dưới bị hắn hung hăng cắn đau, thừa dịp Thẩm Hành Vu hô đau, đầu lưỡi linh hoạt chui đi vào. Cho tới giờ Thẩm Hành Vu không nghĩ tới mình sẽ bị đối xử như vậy, nàng càng không phục, đưa tay bóp lấy cổ Mộ Phi Chỉ, chân cũng đá lên người hắn, kết quả Mộ Phi Chỉ giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, hai tay nhanh nhẹn chế trụ nàng, sau đó răng môi lại càng thân mật, ôn nhu mà lại tỉ mỉ cắn lên môi nàng, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn đôi môi sưng đỏ của Thẩm Hành Vu liền lè lưỡi liếm môi mình, rất hài lòng nói: "Thật ngọt, thì ra mùi vị của hôn môi là như vậy."
"... Ngươi buông ta ra." Thẩm Hành Vu tức giận kêu to.
Mộ Phi Chỉ nằm sấp trên người nàng, hắc bào đã rơi xuống từ trên vai, lộ ra thân trên tinh tráng, hắn không để ý đến Thẩm Hành Vu, ngược lại rất an tĩnh, một lát sau hắn mới bắt đầu động tác, đưa tay cởi bỏ đai lưng của Thẩm Hành Vu.
Hiện tại Thẩm Hành Vu bị hắn giữ chặt không thể động đậy, nàng thẹn quá hóa giận, kìm nén xấu hổ trên mặt lạnh lùng nói: "Đường đường là Hoài Nam vương sao lại vô sỉ như vậy?"
"Ta không mặc quần áo, nàng lại mặc, huồng hồ, đêm khuya mặc ngoại bào ngủ, nàng không khó chịu sao?" Tay hắn giống như ảo thuật, trong thời gian nói chuyện quần áo của Thẩm Hành Vu đã bị hắn thoát xong, chỉ còn lại áo lót. Mộ Phi Chỉ nhìn, rất hài lòng với kết quả này, xoay người xuống, sau đó ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực.
"Ôm ta." Mộ Phi Chỉ gắt gao ôm chặt lấy eo Thẩm Hành Vu, để mặt nàng dán vào ngực mình. Thái độ cương quyết khiến cho Thẩm Hành Vu không thể kháng cự.
Thẩm Hành Vu gối đầu lên cánh tay Mộ Phi Chỉ, bị hắn gắt gao ôm chặt, không thể động đậy. Nàng khó chịu, nhíu mày nói: "Khó chịu chết đi được, ngươi buông ta ra."
"Ôm ta." Mộ Phi Chỉ vẫn ôm chặt nàng như trước.
"Ngươi không phân rõ phải trái." Thẩm Hành Vu thầm mắng trong lòng: Hoài Nam Vương cái gì, thật là tên vô lại.
"Nàng đã nghe ai nói qua nam nhân ở trên giưỡng sẽ phân rõ phải trái chưa hả?" Mộ Phi Chỉ cúi thấp đầu, cực kỳ ái muội áp sát Thẩm Hành Vu, giọng điệu tà mị nói, giống như cười nhạo cái gì đó.
Thẩm Hành Vu bị hắn ôm đến mức không hở nổi, cuối cùng vì bản thân mình có thể nhúc nhích, ngón tay nàng giật giật, do dự một lát, cuối cùng nhắm mắt, đưa tay khẽ ôm lấy eo Mộ Phi Chỉ, cách tấm áo choàng đã rơi xuống của hắn, Hành Vu có thể cảm nhận được độ ấm trên thân thể hắn.
"Thật ngoan." Mộ Phi Chỉ thấy nàng ôm lấy eo mình, lúc này mới hài lòng thả lỏng độ mạnh yếu của bản thân, ôm lấy nàng, để cho nàng thoải mái rúc vào lòng mình.
"Ngươi thật kỳ quái." Thẩm Hành Vu di chuyển thân thể một chút, nhỏ giọng hừ một tiếng, nhưng không thể không thừa nhận, bị hắn ôm như vậy thật sự rất thoải mái.
"Ôm nam nhân của mình ngủ là kỳ quái? Chẳng lẽ nàng muốn ôm người khác?" Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng.
"...Ta không có." Bị nam nhân này làm cho hoảng sợ một ngày, mặc kệ hắn, giấc ngủ của bản thân mới là chuyện quan trọng.
Giấc ngủ này, ngủ đến khi trời sáng.
Sáng sớm hôm sau.
Từ trước đến nay, Mộ Phi Chỉ rất tự giác rời giường thế nhưng hôm nay lại chậm hơn một khắc so với bình thường, Phúc Hải sốt ruột quỳ ở ngoài điện hô: "Vương thượng, nên thay quần áo vào triều rồi."
Vừa hô xong hai tiếng, Mộ Phi Chỉ liền cảnh giác mở mắt ra, hắn cúi đầu, chỉ thấy nữ nhân thành thật làm tổ ở trong lòng mình. Hắn thả lỏng thần kinh xuống, rón ra rón rèn đừng dậy, vòng qua màn đi ra phía ngoài.
"Mau, đi vào hầu hạ Vương thượng rửa mặt thay quần áo." Vừa thấy Mộ Phi Chỉ từ bên trong đi ra, Phúc Hải lập tức phân phó cung nữ thái giám bưng đồ đặc vào.
"Sao nước súc miệng hôm nay lại bỏ thêm bạc hà? Không phải Cô vương đã nói không thể thêm bạc hà sao?" Mộ Phi Chỉ nhíu chặt mày, cả người tản ra hàn khí, hắn vừa ngửi nước súc miệng này, liền bắt đầu phát giận với nhóm cung nhân.
"Làm chậm trễ thời gian, là muốn rơi đầu sao? Mau mang long bào của Cô Vương ra đây." Hắn giang hai tay ra, để cho nhòm tiểu thái giám hầu hạ thay quần áo.
"Ăn cái gì mà ăn, vào triều!" Mộ Phi Chỉ nóng nảy tức giận quát.
"Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, muốn ầm ĩ đi ra ngoài ầm ĩ!" Trong nội điện bỗng nhiên truyền ra một giọng nữ phiền chán đến cực điểm. Mộ Phi Chỉ còn muốn phát giận đột nhiên chợt im bặt, liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, sau đó tự mình tiếp nhận đai lưng bắt đầu buộc lại, một màn này khiến cho tất cả mọi người chứng kiến đầu cảm thấy chấn kinh.
...
Thẩm Hành Vu ngủ một giấc tận đến khi Mộ Phi Chỉ hạ triều, lúc dùng đồ ăn sáng, Mộ Phi Chỉ để cho người đến điện Ngô Đồng mang Thạch Lưu đến, mặt không biểu cảm nói: "Về sau các ngươi liền ở lại điện Thái Cực này hầu hạ Vương hậu."
"Từ Vương hậu này ngươi đừng có gọi bậy." Thẩm Hành Vu bĩu môi, cái gì mà Hoài Nam Vương hậu.
"Gọi bậy? Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị đại hôn của chúng ta, còn nữa, tối hôm qua cũng đã ngủ chung rồi..."
"Mộ Phi Chỉ, ngươi im miệng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.