Chương 23:
Đằng Lộc Sơn
24/10/2022
Đoạn thời gian này bệ hạ yên tĩnh ở trong phòng, những năm qua hiếm thấy bệ hạ đến đây, tuy rằng thường đến Tử Dương quán, nhưng đến cũng là nghe giảng kinh, hoặc là ở trong phòng ngồi thiền.
Làm sao có thể giống như bây giờ, mỗi ngày đều không ngại mưa gió?
Trên mặt Lý Cận Lân mang theo bất đắc dĩ: "Chưa từng nói, chờ một chút đi, các chính sự trước lễ hội đã sớm được xử lý gần xong, thời gian mấy ngày tổng sẽ không xảy ra chuyện gì rắc rối”.
"Đại giám, ngài đi hỏi một chút đi, có lẽ là bệ hạ bận rộn quên mất thời gian, mấy người Trịnh tể tướng Tống tể tướng kia, mỗi ngày đều đến thúc giục...".
Đám Trịnh các lão cổ hủ kia, người khác không biết Lý Cận Lân há có thể không biết?
Chính là nhìn không được bệ hạ nhàn rỗi, không có chuyện gì cũng có thể tìm ra rất nhiều chuyện.
Một ngày mười hai canh giờ đều xử lý chính vụ, đám người này cũng có thể soi ra khuyết điểm.
Nhưng... chỗ sai lớn nhất của bệ hạ, chẳng qua chính là không gần nữ sắc, không có con nối dõi.
Trên mặt Lý Cận Lân lộ ra một tia ý vị sâu xa.
Mấy năm nay tuổi tác bệ hạ càng lớn, thậm chí ngay cả chuyện nhận con thừa tự làm hoàng tử để nối dõi, tiền triều cũng gây sức ép, ngay cả thái hậu, mấy vị đại công chúa trưởng công chúa cũng tham dự vào trong đó. Nếu để cho đám người kia biết được việc này, cây già còn có thể nở hoa, làm sao có thể thúc giục hồi cung? Đoán chừng cũng ước gì phong bế Tử Dương quán, đem người ngăn ở trong này.
Ngay cả hắn cũng kỳ quái, hắn may mắn gặp qua cô nương kia hai lần, sinh ra xác thực không kém, nhưng hắn hầu hạ bệ hạ nhiều năm như vậy, lại biết bệ hạ không coi trọng nhất là mỹ sắc, thậm chí còn có nhiều kiêng kị.
Thiên gia, muốn cô nương nào mà không có?
Ngược lại cử chỉ hoạt bát của cô nương kia, trước kia bệ hạ phiền nhất là loại người này, làm sao sẽ...
"Thúc giục cái gì? Bệ hạ có chính sự phải làm, những thứ khác đều đẩy về phía sau!”.
Lý Cận Lân thu hồi suy nghĩ, buông xuống một câu liền đi vào trong điện, một khắc cũng không dám trì hoãn.
***
"Nàng ấy không đến sao?".
Lý Cận Lân vừa tiến vào, liền nghe vị kia quạnh quẽ chất vấn.
Trong phòng buông rèm trúc, thân ảnh Triệu Huyền ẩn sau rèm trúc nửa sáng nửa mờ, nhìn không rõ khuôn mặt, hắn dựa vào trực giác, cảm thấy người phía sau rèm giờ phút này hẳn là mặt đầy u ám.
Hắn ngượng ngùng cười: "Tiểu nương tử ở Minh Đức điện sao chép kinh, đoán chừng phải trễ một chút mới rảnh rỗi”.
Lý Cận Lân cũng không dám nói chắc, lần trước chủ tử cùng cô nương kia không biết vì sao không vui mà tan, sau đó mấy ngày liên tiếp cô nương kia cũng không trở lại, hôm nay đến đây, có vào hay không cũng không biết.
"Lần trước nàng ấy nói, sẽ không đến nữa”.
Đầu ngón tay Triệu Huyền gõ nhẹ lên mặt bàn, đè nén cảm xúc.
Vẻ mặt Lý Cận Lân đau khổ, muốn khuyên hắn, nhưng chuyện này bảo hắn tiếp lời như thế nào?
Lại không ngờ câu nói kia của Triệu Huyền cũng không phải nói với Lý Cận Lân, tiếng y phục vang lên một hồi, người phía sau rèm trúc đứng lên, vén rèm trúc chậm rãi bước xuống bậc thang, đi ra ngoài cửa.
Triệu Huyền có đôi mắt trong trẻo lạnh lùng xa cách, như tuyết trắng ngần trong tháng giêng, hiện giờ bên trong lại tràn ngập những thứ Lý Cận Lân không hiểu được.
***
Ngọc Chiếu không để ý, viết sai một chữ.
Nàng chỉ coi như không phát hiện, tiếp tục viết tiếp, chỉ cần nàng không phát hiện chữ sai, chữ kia chính là không sai.
Viết xong, nàng tìm tờ giấy mới định tiếp tục, lại thoáng nhìn thấy bên cạnh mình không biết từ khi nào có thêm một người đang đứng.
Ngọc Chiếu chớp chớp đôi mắt, đạo trưởng cùng với trước đây hoàn toàn giống nhau, vẫn là thanh lãnh nghiêm trang như vậy.
Nàng vội chạy tới muốn thu hồi một nửa kinh văn đã chép trên bàn.
Triệu Huyền đưa tay đặt lên giấy, nhìn như không hề có lực, nhưng Ngọc Chiếu lại không rút ra được.
"Ngươi buông tay, đây là kinh văn ta vất vả lắm mới chép xong, cũng đừng làm hỏng nó…" Ngọc Chiếu cắn môi, bất mãn nhìn hắn.
Hắn đứng cùng Ngọc Chiếu, người này cao hơn nàng rất nhiều, bên ngoài mặt trời lặn ở đằng tây, Ngọc Chiếu cảm thấy mình như bị vây hãm trong cái bóng của hắn.
Triệu Huyền từ trên cao nhìn xuống nàng, cũng không để ý quyển kinh văn kia của Ngọc Chiếu, nhưng vẫn nói ra câu Ngọc Chiếu sợ nhất: "Nàng chép sai một chỗ”.
Ngọc Chiếu một bộ nghiêm chỉnh lừa gạt: "Hả? Phải không? Cũng không phải sai, chữ kia kỳ thật cũng có thể dùng, chẳng qua người dùng không nhiều lắm, trùng hợp ngươi không biết mà thôi”.
Triệu Huyền cúi đầu nở nụ cười, giọng nói trầm thấp khàn khàn giống như dư âm sau khi áp dây cung, Ngọc Chiếu nghe xong chỉ cảm thấy bị cười nhạo, nhất thời lỗ tai phiếm hồng.
"Sai rồi thì bắt đầu sao chép lại từ đầu, nếu thành tâm muốn sao chép thì không thể tùy tiện qua loa”. Triệu Huyền lấy cho nàng một tờ giấy, trải phẳng ra trước mặt nàng.
Ngọc Chiếu im lặng hai hơi, mang theo chút tức giận: "Ngươi là ai? Vì sao phải quản ta?”.
Triệu Huyền cúi đầu nhìn nàng: "Hôm nay nàng lại không biết ta sao?”.
"Ngươi... Ngươi...".
Triệu Huyền bễ nghễ nhìn nàng, chậm rãi nói: "Lần trước nghe nàng nói lung tung, chọc cho ta hoảng loạn đến hôm nay, tiểu cô nương, nàng có biết ta nói là lần nào không?”.
Ngọc Chiếu: "Ngày đó... ngày đó không phải ngươi cự tuyệt ta sao? Ta cũng chưa hoảng, ngươi hoảng cái gì?”.
Nàng nói xong ngẩn ra, chợt nhớ tới có một câu gọi là tâm hoảng ý loạn.
Liền nghe đạo trưởng nói tiếp: "Ngày Đoan Ngọ nàng say rượu, đã nhớ rõ chưa…”.
Sắc mặt Ngọc Chiếu cứng đờ, nàng nhìn thấy miếng ngọc sâu nhỏ kia liền biết là hắn, còn tò mò làm sao đạo trưởng lại chạy tới chỗ Minh Nguyệt lâu kia, bây giờ nghe hắn nói trắng ra như vậy, Ngọc Chiếu chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, mảnh ký ức rời rạc lúc say rượu, nàng còn có thể nhớ được một ít, giống như thật đúng là mình khóc lóc la hét, thậm chí...
Tai nàng đỏ bừng, ngăn cản hắn: "Đừng nói nữa đừng nói nữa! Chuyện ngày đó ta thật sự đã quên rồi!”.
Triệu Huyền hiển nhiên là không tin: "Nàng thật sự đã quên sao?”.
Tính tình tiểu cô nương như trẻ con không để ý tới hắn nữa, tức giận chép lại kinh văn. Hai má phình to hơn trước một vòng, Triệu Huyền nhìn nàng, cảm thấy nàng giống như con cá đầu hổ kia, có thể nín thở khiến chính mình bị nghẹn chết.
Thấy nàng thật sự không nói lời nào, biết được đây là xấu hổ, Triệu Huyền cũng không tiếp tục nói, chỉ ở bên cạnh nàng buông lỏng tay mà đứng, yên lặng nhìn nàng sao chép kinh.
Bây giờ đạo trưởng cực kỳ giống lão sư kiểm tra bài tập của nàng khi còn bé, rõ ràng thấy nàng sao chép từng câu từng chữ, thế nhưng vẫn ở bên cạnh kiểm tra chữ, Ngọc Chiếu nghĩ thầm, nếu thật sự lại xảy ra sai sót, tất nhiên nàng sẽ không sao chép nữa, đạo sĩ thối này cổ hủ như vậy khiến người ta thật chán ghét.
Trong lòng Ngọc Chiếu tràn đầy chờ mong Trụy Nhi tiến vào giải cứu mình, nhưng nha đầu Trụy Nhi kia, bảo nàng ấy đi hậu viện lấy chút điểm tâm tới đây, lâu như vậy, bóng người cũng không thấy. Chẳng lẽ là lạc đường sao?
Không chờ được Trụy Nhi, không biết qua bao lâu, cổ tay Ngọc Chiếu mỏi nhừ không chịu nổi, nàng vẫn chưa sao chép xong.
Ngọc Chiếu không rõ, đối với đạo trưởng nàng chột dạ cái gì? Không viết thì không viết, hắn lại có thể gây khó dễ cho mình như thế nào?
Nàng ném cây bút trong tay sang một bên: "Không viết nữa, tay đau muốn chết đi được”.
Lời này không phải giả, trên mặt Ngọc Chiếu mang theo vài phần tiều tụy, nhíu chặt mày, cho dù không nói câu nào, Triệu Huyền không tự chủ được đau lòng.
"Mệt mỏi thì đi qua bên cạnh nghỉ ngơi”. Triệu Huyền nhận lấy cây bút bị Ngọc Chiếu vứt ở một bên, thay nàng tiếp tục viết kinh văn.
Chữ Ngọc Chiếu thật sự không tính là đẹp, nàng chép chính là Thái Bình Tâm Kinh, hiện giờ mới chép được đến một nửa chỗ khó, lúc trước chữ viết còn giống nhau như đúc, càng về sau chữ viết càng thêm cẩu thả.
Ngay cả chính mình cũng cảm thấy chữ viết vô cùng thảm hại, đạo trưởng lại làm như không thấy.
Hắn đối với nghìn quyển kinh văn đều thuộc nằm lòng, Thái Bình Tâm Kinh tất nhiên không cần phải nói, tâm bình khí hòa đặt bút lên giấy, tốc độ lại cực nhanh.
Cây bút kia trong đạo quán được rất nhiều người dùng qua, lông đã rụng một nửa, Ngọc Chiếu cảm thấy cực kỳ khó viết, dưới tay Triệu Huyền lại lưu loát không thôi.
Hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ phòng thưa thớt rọi vào, chiếu lên mặt Triệu Huyền, chiếu lên lông mi, sống mũi, chiếu lên cằm thẳng như gọt, càng lộ ra đường nét thâm thúy.
Ngọc Chiếu nhìn đến thất thần, giống như lúc hai người lần đầu gặp mặt, điều hấp dẫn Ngọc Chiếu nhất đó chính là dáng vẻ đạo trưởng chuyên tâm chép kinh.
Nàng không cách nào miêu tả sự rung động trong lòng, giống như có hai con thỏ chui vào, ở bên trong đụng đông đụng tây.
Biết được đạo trưởng đang chép kinh thư cho mình, nàng nổi lên một tia vui vẻ, trên mặt lại không lộ ra nửa điểm, nàng còn nhớ tới chuyện đạo trưởng cự tuyệt mình, nếu lúc này cười đùa cợt nhả, chẳng phải thể hiện bản thân mình rất mất bình tĩnh sao.
Nàng chán nản đem tay áo kéo lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, liền mài mực.
Ánh mắt Triệu Huyền hơi tối, cô nương bĩu môi, ảo não một hơi, cũng không thấy nàng cười.
Hắn đã nhiều lần thấy dáng vẻ lúc nàng cười rộ lên, hiện giờ như vậy, nhưng cũng có vài phần đáng yêu.
Ngọc Chiếu suy nghĩ sâu xa, lại nhớ tới giấc mộng hoang đường hôm qua…
Trái tim nàng run lên, bàn tay lệch một cái, mực đổ ra ngoài.
Triệu Huyền nhìn nàng, "Nàng đừng mài nữa”.
Trong lòng Ngọc Chiếu ủy khuất, nhưng cũng không buông xuống được thể diện để xin lỗi: "Là vừa rồi ta thất thần, không cần ngươi viết, để ta tự viết”.
Triệu Huyền đem kinh văn đã viết xong cất vào: "Là bản thân ta tâm không tịnh, hôm nay ta không sao chép Thái Bình Tâm Kinh được nữa, giao cho ta mang về đi, khi nào rảnh rỗi ta tiếp tục chép”.
Hắn nhìn Ngọc Chiếu vẫn tức giận: "Nàng làm sao vậy? Ai lại đắc tội với nàng?”.
Ngọc Chiếu hừ nói: "Trừ ngươi ra thì còn ai nữa?”.
“Nếu là vì chuyện lần trước, quả thật là do ta”.
Ngọc Chiếu ngắt lời hắn: "Lần trước ngươi cự tuyệt ta, vì sao còn tới đây? Lại còn muốn giúp ta chép kinh? Hành vi như vậy của ngươi không khỏi quá mức buồn cười, cự tuyệt ta thì ngày sau không nên xuất hiện trước mặt ta nữa, phải cách ta rất xa!”.
Trên mặt Triệu Huyền có phần tái nhợt mệt mỏi, một lúc lâu sau mới lúng túng nói: "Lần trước cho nàng ngọc điêu nàng có thích không?”.
Đương nhiên Ngọc Chiếu không muốn để hắn biết mình cực kỳ thích mảnh ngọc sâu nhỏ, vẫn giả vờ như không có gì đáng nói: "Được rồi, hôm nay ta không muốn nói những chuyện này với ngươi”.
Triệu Huyền ừ một tiếng, trong mắt nổi lên ý cười, không biết là cười nàng khẩu thị tâm phi hay còn có ý gì khác, nhìn nàng nghiêm mặt nói: "Ta chưa từng có gia thất”.
"Ừ... À?!”.
Triệu Huyền nhìn con ngươi Ngọc Chiếu đen trắng rõ ràng, con ngươi trong suốt có thể phản chiếu hình bóng của hắn.
Bối rối, ngượng ngùng quấn lấy hắn.
"Lần trước nàng hỏi ta, hôm nay trả lời cho nàng. Kẻ hèn này hai mươi chín tuổi, quả thực tuổi tác không nhỏ, còn chưa từng có gia thất. Nếu cô nương không chê, ta chọn ngày sai người đến quý phủ của cô nương... để... để cầu thân, được không?”.
Một câu nói đứt quãng, hồn nhiên trở thành thiếu niên trẻ tuổi mới lần đầu nếm thử hương vị tình yêu.
Làm sao có thể giống như bây giờ, mỗi ngày đều không ngại mưa gió?
Trên mặt Lý Cận Lân mang theo bất đắc dĩ: "Chưa từng nói, chờ một chút đi, các chính sự trước lễ hội đã sớm được xử lý gần xong, thời gian mấy ngày tổng sẽ không xảy ra chuyện gì rắc rối”.
"Đại giám, ngài đi hỏi một chút đi, có lẽ là bệ hạ bận rộn quên mất thời gian, mấy người Trịnh tể tướng Tống tể tướng kia, mỗi ngày đều đến thúc giục...".
Đám Trịnh các lão cổ hủ kia, người khác không biết Lý Cận Lân há có thể không biết?
Chính là nhìn không được bệ hạ nhàn rỗi, không có chuyện gì cũng có thể tìm ra rất nhiều chuyện.
Một ngày mười hai canh giờ đều xử lý chính vụ, đám người này cũng có thể soi ra khuyết điểm.
Nhưng... chỗ sai lớn nhất của bệ hạ, chẳng qua chính là không gần nữ sắc, không có con nối dõi.
Trên mặt Lý Cận Lân lộ ra một tia ý vị sâu xa.
Mấy năm nay tuổi tác bệ hạ càng lớn, thậm chí ngay cả chuyện nhận con thừa tự làm hoàng tử để nối dõi, tiền triều cũng gây sức ép, ngay cả thái hậu, mấy vị đại công chúa trưởng công chúa cũng tham dự vào trong đó. Nếu để cho đám người kia biết được việc này, cây già còn có thể nở hoa, làm sao có thể thúc giục hồi cung? Đoán chừng cũng ước gì phong bế Tử Dương quán, đem người ngăn ở trong này.
Ngay cả hắn cũng kỳ quái, hắn may mắn gặp qua cô nương kia hai lần, sinh ra xác thực không kém, nhưng hắn hầu hạ bệ hạ nhiều năm như vậy, lại biết bệ hạ không coi trọng nhất là mỹ sắc, thậm chí còn có nhiều kiêng kị.
Thiên gia, muốn cô nương nào mà không có?
Ngược lại cử chỉ hoạt bát của cô nương kia, trước kia bệ hạ phiền nhất là loại người này, làm sao sẽ...
"Thúc giục cái gì? Bệ hạ có chính sự phải làm, những thứ khác đều đẩy về phía sau!”.
Lý Cận Lân thu hồi suy nghĩ, buông xuống một câu liền đi vào trong điện, một khắc cũng không dám trì hoãn.
***
"Nàng ấy không đến sao?".
Lý Cận Lân vừa tiến vào, liền nghe vị kia quạnh quẽ chất vấn.
Trong phòng buông rèm trúc, thân ảnh Triệu Huyền ẩn sau rèm trúc nửa sáng nửa mờ, nhìn không rõ khuôn mặt, hắn dựa vào trực giác, cảm thấy người phía sau rèm giờ phút này hẳn là mặt đầy u ám.
Hắn ngượng ngùng cười: "Tiểu nương tử ở Minh Đức điện sao chép kinh, đoán chừng phải trễ một chút mới rảnh rỗi”.
Lý Cận Lân cũng không dám nói chắc, lần trước chủ tử cùng cô nương kia không biết vì sao không vui mà tan, sau đó mấy ngày liên tiếp cô nương kia cũng không trở lại, hôm nay đến đây, có vào hay không cũng không biết.
"Lần trước nàng ấy nói, sẽ không đến nữa”.
Đầu ngón tay Triệu Huyền gõ nhẹ lên mặt bàn, đè nén cảm xúc.
Vẻ mặt Lý Cận Lân đau khổ, muốn khuyên hắn, nhưng chuyện này bảo hắn tiếp lời như thế nào?
Lại không ngờ câu nói kia của Triệu Huyền cũng không phải nói với Lý Cận Lân, tiếng y phục vang lên một hồi, người phía sau rèm trúc đứng lên, vén rèm trúc chậm rãi bước xuống bậc thang, đi ra ngoài cửa.
Triệu Huyền có đôi mắt trong trẻo lạnh lùng xa cách, như tuyết trắng ngần trong tháng giêng, hiện giờ bên trong lại tràn ngập những thứ Lý Cận Lân không hiểu được.
***
Ngọc Chiếu không để ý, viết sai một chữ.
Nàng chỉ coi như không phát hiện, tiếp tục viết tiếp, chỉ cần nàng không phát hiện chữ sai, chữ kia chính là không sai.
Viết xong, nàng tìm tờ giấy mới định tiếp tục, lại thoáng nhìn thấy bên cạnh mình không biết từ khi nào có thêm một người đang đứng.
Ngọc Chiếu chớp chớp đôi mắt, đạo trưởng cùng với trước đây hoàn toàn giống nhau, vẫn là thanh lãnh nghiêm trang như vậy.
Nàng vội chạy tới muốn thu hồi một nửa kinh văn đã chép trên bàn.
Triệu Huyền đưa tay đặt lên giấy, nhìn như không hề có lực, nhưng Ngọc Chiếu lại không rút ra được.
"Ngươi buông tay, đây là kinh văn ta vất vả lắm mới chép xong, cũng đừng làm hỏng nó…" Ngọc Chiếu cắn môi, bất mãn nhìn hắn.
Hắn đứng cùng Ngọc Chiếu, người này cao hơn nàng rất nhiều, bên ngoài mặt trời lặn ở đằng tây, Ngọc Chiếu cảm thấy mình như bị vây hãm trong cái bóng của hắn.
Triệu Huyền từ trên cao nhìn xuống nàng, cũng không để ý quyển kinh văn kia của Ngọc Chiếu, nhưng vẫn nói ra câu Ngọc Chiếu sợ nhất: "Nàng chép sai một chỗ”.
Ngọc Chiếu một bộ nghiêm chỉnh lừa gạt: "Hả? Phải không? Cũng không phải sai, chữ kia kỳ thật cũng có thể dùng, chẳng qua người dùng không nhiều lắm, trùng hợp ngươi không biết mà thôi”.
Triệu Huyền cúi đầu nở nụ cười, giọng nói trầm thấp khàn khàn giống như dư âm sau khi áp dây cung, Ngọc Chiếu nghe xong chỉ cảm thấy bị cười nhạo, nhất thời lỗ tai phiếm hồng.
"Sai rồi thì bắt đầu sao chép lại từ đầu, nếu thành tâm muốn sao chép thì không thể tùy tiện qua loa”. Triệu Huyền lấy cho nàng một tờ giấy, trải phẳng ra trước mặt nàng.
Ngọc Chiếu im lặng hai hơi, mang theo chút tức giận: "Ngươi là ai? Vì sao phải quản ta?”.
Triệu Huyền cúi đầu nhìn nàng: "Hôm nay nàng lại không biết ta sao?”.
"Ngươi... Ngươi...".
Triệu Huyền bễ nghễ nhìn nàng, chậm rãi nói: "Lần trước nghe nàng nói lung tung, chọc cho ta hoảng loạn đến hôm nay, tiểu cô nương, nàng có biết ta nói là lần nào không?”.
Ngọc Chiếu: "Ngày đó... ngày đó không phải ngươi cự tuyệt ta sao? Ta cũng chưa hoảng, ngươi hoảng cái gì?”.
Nàng nói xong ngẩn ra, chợt nhớ tới có một câu gọi là tâm hoảng ý loạn.
Liền nghe đạo trưởng nói tiếp: "Ngày Đoan Ngọ nàng say rượu, đã nhớ rõ chưa…”.
Sắc mặt Ngọc Chiếu cứng đờ, nàng nhìn thấy miếng ngọc sâu nhỏ kia liền biết là hắn, còn tò mò làm sao đạo trưởng lại chạy tới chỗ Minh Nguyệt lâu kia, bây giờ nghe hắn nói trắng ra như vậy, Ngọc Chiếu chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, mảnh ký ức rời rạc lúc say rượu, nàng còn có thể nhớ được một ít, giống như thật đúng là mình khóc lóc la hét, thậm chí...
Tai nàng đỏ bừng, ngăn cản hắn: "Đừng nói nữa đừng nói nữa! Chuyện ngày đó ta thật sự đã quên rồi!”.
Triệu Huyền hiển nhiên là không tin: "Nàng thật sự đã quên sao?”.
Tính tình tiểu cô nương như trẻ con không để ý tới hắn nữa, tức giận chép lại kinh văn. Hai má phình to hơn trước một vòng, Triệu Huyền nhìn nàng, cảm thấy nàng giống như con cá đầu hổ kia, có thể nín thở khiến chính mình bị nghẹn chết.
Thấy nàng thật sự không nói lời nào, biết được đây là xấu hổ, Triệu Huyền cũng không tiếp tục nói, chỉ ở bên cạnh nàng buông lỏng tay mà đứng, yên lặng nhìn nàng sao chép kinh.
Bây giờ đạo trưởng cực kỳ giống lão sư kiểm tra bài tập của nàng khi còn bé, rõ ràng thấy nàng sao chép từng câu từng chữ, thế nhưng vẫn ở bên cạnh kiểm tra chữ, Ngọc Chiếu nghĩ thầm, nếu thật sự lại xảy ra sai sót, tất nhiên nàng sẽ không sao chép nữa, đạo sĩ thối này cổ hủ như vậy khiến người ta thật chán ghét.
Trong lòng Ngọc Chiếu tràn đầy chờ mong Trụy Nhi tiến vào giải cứu mình, nhưng nha đầu Trụy Nhi kia, bảo nàng ấy đi hậu viện lấy chút điểm tâm tới đây, lâu như vậy, bóng người cũng không thấy. Chẳng lẽ là lạc đường sao?
Không chờ được Trụy Nhi, không biết qua bao lâu, cổ tay Ngọc Chiếu mỏi nhừ không chịu nổi, nàng vẫn chưa sao chép xong.
Ngọc Chiếu không rõ, đối với đạo trưởng nàng chột dạ cái gì? Không viết thì không viết, hắn lại có thể gây khó dễ cho mình như thế nào?
Nàng ném cây bút trong tay sang một bên: "Không viết nữa, tay đau muốn chết đi được”.
Lời này không phải giả, trên mặt Ngọc Chiếu mang theo vài phần tiều tụy, nhíu chặt mày, cho dù không nói câu nào, Triệu Huyền không tự chủ được đau lòng.
"Mệt mỏi thì đi qua bên cạnh nghỉ ngơi”. Triệu Huyền nhận lấy cây bút bị Ngọc Chiếu vứt ở một bên, thay nàng tiếp tục viết kinh văn.
Chữ Ngọc Chiếu thật sự không tính là đẹp, nàng chép chính là Thái Bình Tâm Kinh, hiện giờ mới chép được đến một nửa chỗ khó, lúc trước chữ viết còn giống nhau như đúc, càng về sau chữ viết càng thêm cẩu thả.
Ngay cả chính mình cũng cảm thấy chữ viết vô cùng thảm hại, đạo trưởng lại làm như không thấy.
Hắn đối với nghìn quyển kinh văn đều thuộc nằm lòng, Thái Bình Tâm Kinh tất nhiên không cần phải nói, tâm bình khí hòa đặt bút lên giấy, tốc độ lại cực nhanh.
Cây bút kia trong đạo quán được rất nhiều người dùng qua, lông đã rụng một nửa, Ngọc Chiếu cảm thấy cực kỳ khó viết, dưới tay Triệu Huyền lại lưu loát không thôi.
Hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ phòng thưa thớt rọi vào, chiếu lên mặt Triệu Huyền, chiếu lên lông mi, sống mũi, chiếu lên cằm thẳng như gọt, càng lộ ra đường nét thâm thúy.
Ngọc Chiếu nhìn đến thất thần, giống như lúc hai người lần đầu gặp mặt, điều hấp dẫn Ngọc Chiếu nhất đó chính là dáng vẻ đạo trưởng chuyên tâm chép kinh.
Nàng không cách nào miêu tả sự rung động trong lòng, giống như có hai con thỏ chui vào, ở bên trong đụng đông đụng tây.
Biết được đạo trưởng đang chép kinh thư cho mình, nàng nổi lên một tia vui vẻ, trên mặt lại không lộ ra nửa điểm, nàng còn nhớ tới chuyện đạo trưởng cự tuyệt mình, nếu lúc này cười đùa cợt nhả, chẳng phải thể hiện bản thân mình rất mất bình tĩnh sao.
Nàng chán nản đem tay áo kéo lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, liền mài mực.
Ánh mắt Triệu Huyền hơi tối, cô nương bĩu môi, ảo não một hơi, cũng không thấy nàng cười.
Hắn đã nhiều lần thấy dáng vẻ lúc nàng cười rộ lên, hiện giờ như vậy, nhưng cũng có vài phần đáng yêu.
Ngọc Chiếu suy nghĩ sâu xa, lại nhớ tới giấc mộng hoang đường hôm qua…
Trái tim nàng run lên, bàn tay lệch một cái, mực đổ ra ngoài.
Triệu Huyền nhìn nàng, "Nàng đừng mài nữa”.
Trong lòng Ngọc Chiếu ủy khuất, nhưng cũng không buông xuống được thể diện để xin lỗi: "Là vừa rồi ta thất thần, không cần ngươi viết, để ta tự viết”.
Triệu Huyền đem kinh văn đã viết xong cất vào: "Là bản thân ta tâm không tịnh, hôm nay ta không sao chép Thái Bình Tâm Kinh được nữa, giao cho ta mang về đi, khi nào rảnh rỗi ta tiếp tục chép”.
Hắn nhìn Ngọc Chiếu vẫn tức giận: "Nàng làm sao vậy? Ai lại đắc tội với nàng?”.
Ngọc Chiếu hừ nói: "Trừ ngươi ra thì còn ai nữa?”.
“Nếu là vì chuyện lần trước, quả thật là do ta”.
Ngọc Chiếu ngắt lời hắn: "Lần trước ngươi cự tuyệt ta, vì sao còn tới đây? Lại còn muốn giúp ta chép kinh? Hành vi như vậy của ngươi không khỏi quá mức buồn cười, cự tuyệt ta thì ngày sau không nên xuất hiện trước mặt ta nữa, phải cách ta rất xa!”.
Trên mặt Triệu Huyền có phần tái nhợt mệt mỏi, một lúc lâu sau mới lúng túng nói: "Lần trước cho nàng ngọc điêu nàng có thích không?”.
Đương nhiên Ngọc Chiếu không muốn để hắn biết mình cực kỳ thích mảnh ngọc sâu nhỏ, vẫn giả vờ như không có gì đáng nói: "Được rồi, hôm nay ta không muốn nói những chuyện này với ngươi”.
Triệu Huyền ừ một tiếng, trong mắt nổi lên ý cười, không biết là cười nàng khẩu thị tâm phi hay còn có ý gì khác, nhìn nàng nghiêm mặt nói: "Ta chưa từng có gia thất”.
"Ừ... À?!”.
Triệu Huyền nhìn con ngươi Ngọc Chiếu đen trắng rõ ràng, con ngươi trong suốt có thể phản chiếu hình bóng của hắn.
Bối rối, ngượng ngùng quấn lấy hắn.
"Lần trước nàng hỏi ta, hôm nay trả lời cho nàng. Kẻ hèn này hai mươi chín tuổi, quả thực tuổi tác không nhỏ, còn chưa từng có gia thất. Nếu cô nương không chê, ta chọn ngày sai người đến quý phủ của cô nương... để... để cầu thân, được không?”.
Một câu nói đứt quãng, hồn nhiên trở thành thiếu niên trẻ tuổi mới lần đầu nếm thử hương vị tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.