Chương 3:
Đằng Lộc Sơn
23/10/2022
Hôm sau trời sáng, ánh nắng sớm còn chưa phá mây mà ra, bên ngoài Giáng Vân viện có một hàng thị nữ bưng chậu đồng bằng vàng đứng ở ngoài cửa lo lắng nhìn xung quanh.
Do dự nhiều lần, Tuyết Nhạn vén màn lên, đánh thức Ngọc Chiếu đang ngủ say trên giường, vắt khăn tay lau mặt cho nàng, lăn qua lăn lại một lúc lâu Ngọc Chiếu mới chậm rãi mở mắt, trước đây trong mắt đen trắng rõ ràng lúc này lại một mảnh mơ hồ.
Khi nàng còn nhỏ, thân thể gầy yếu, ba đến năm ngày thỉnh thoảng lại bị bệnh nặng một lần, thường thường thời tiết thay đổi nàng sẽ sinh bệnh theo, quanh năm bốn mùa không ngừng.
Ngủ là bổ sung tinh khí nhất, cho nên từ trước đến nay nàng đều ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, đến khi không ngủ được nữa mới thôi.
Ngoại tổ mẫu chỉ hận không thể thay nàng ngủ thêm một lát, há có thể đánh thức nàng? Hiện giờ rời giường sớm như vậy vẫn là lần đầu tiên, Ngọc Chiếu không muốn rời khỏi giường, khiến các thị nữ vội vây quanh.
Tuyết Nhạn lại cầm khăn tay hơi lạnh đắp lên mặt nàng, dưới sự kích thích của cái lạnh, Ngọc Chiếu miễn cưỡng tỉnh ngủ một chút.
Trụy Nhi vén rèm châu đi vào, vẻ mặt nóng nảy.
"Cô nương mau dậy đi, buổi sáng phải đi Thọ An đường thỉnh an lão phu nhân, vừa rồi ta đi phía trước thấy được, phu nhân tiểu thư các phòng đều đã đi qua, người lại còn chưa rời giường, còn chưa mặc quần áo chải đầu!".
Nghĩ đến Trụy Nhi là một người to gan đanh đá, chỉ có nàng ấy dám thúc giục chủ tử như vậy, Ngọc Chiếu cũng không tức giận, bị kéo rửa mặt, chờ tóc chải xong xuôi ý thức mới trở về.
Kỳ thực nàng thừa nhận giường này lợi hại, tối hôm qua nằm cả đêm cũng không thể ngủ được, thật vất vả mới ngủ được, canh giờ đã đến.
Chờ Ngọc Chiếu đi Thọ An đường, bên trong sớm đã chật kín người.
Nàng ở dưới hành lang xa xa liền nghe được bên trong có tiếng nam nhân nói chuyện, còn có tiếng Lâm thị trả lời, thanh âm ôn hòa nhỏ nhẹ, so với nghiêm trang hôm qua chênh lệch rất lớn.
Ngọc Chiếu nâng làn váy bước vào Thọ An đường, nhìn thấy một vị nam tử trung niên có râu dài, đường nét rõ ràng ngồi ở chính đường, ánh mắt sắc bén rơi xuống người nàng.
Nam nhân mặc quan bào, trên chân mang giày đỉnh vân, sâu trong mắt đều là vẻ uy nghiêm ảm đạm.
Ngọc Chiếu đứng tại chỗ đầu ngón tay giật giật, luống cuống.
Lâm thị ở bên cạnh hé miệng cười nói: "Đại cô nương đến đến, đây là Hầu gia, phụ thân của con”.
Cánh môi Ngọc Chiếu khẽ động, tay dùng sức khoắn khăn tay, nhỏ giọng nói: "Cha...".
Nàng đương nhiên nhận ra ông, nàng nhớ rõ dáng vẻ của phụ thân, phụ thân của nàng, là Tín An Hầu Đại Tề - Thành Kiệu, nhân xưng là Thành Hầu.
Thành Hầu nhìn Ngọc Chiếu, ánh mắt rất nhanh dời đi, ngữ khí mang theo vài phần không vui: "Canh giờ này, tại sao mới tới đây thỉnh an?".
Ngọc Chiếu đối mặt với người cha xa lạ mà quen thuộc, trong lòng chua xót, không biết giải thích như thế nào, nghẹn lời: "Con... Đêm qua con...".
Ngọc Yên cười đi tới trước mặt Ngọc Chiếu, ngăn cản ánh mắt nghiêm túc của Thành Hầu, đối với Thành Hầu không giống đoan trang yên tĩnh như hôm qua, ngược lại mang theo vài phần yếu ớt của tiểu cô nương.
"Phụ thân, tỷ tỷ mới trở về, thuyền xe mệt nhọc nên ngủ một giấc thì làm sao? Người đối với chúng con cũng quá nghiêm khắc, ngày thường đối với con cũng coi như xong đi, nghiêm túc như vậy chẳng phải là làm tỷ tỷ sợ hãi sao".
Thành Hầu nghe Ngọc Yên trêu đùa, sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút, nhìn Ngọc Yên, ánh mắt trở nên từ ái: "Phụ thân nghiêm khắc? Cha đã bao giờ nghiêm khắc với con? Con đây chính là đổi trắng thay đen...".
Ngọc Yên cười khanh khách, quay đầu hỏi Lâm thị: "Mẫu thân, người nói con là đổi trắng thay đen phải không? Chẳng lẽ ngày thường phụ thân còn hòa ái dễ gần sao? Đệ đệ sợ nhất là ông, mỗi lần nhìn thấy đệ đệ đều phải mắng đệ đệ".
Lâm thị bất đắc dĩ lắc đầu, không muốn đáp lời hai cha con này.
Ngọc Chiếu cúi đầu lắng nghe, trong lòng dâng lên chua xót, sợ người bên ngoài nhìn ra đố kỵ cùng không cam lòng của mình, biểu cảm không nói một lời nhìn chằm chằm mũi chân.
Lão phu nhân cái gì cũng đều nhìn ra, gọi nàng đi qua ngồi xuống.
Ngọc Chiếu vội đi tới không quay đầu lại, tựa như Thành Hầu là ác quỷ.
Thành Hầu thấy thế nhíu mày, lại tức giận thêm vài phần.
"Đêm qua ngủ có ngon không? Viện tử có vừa ý không? "Lão phu nhân cũng không có gì để nói, không biết từ đâu tìm được đề tài.
Trong lòng Ngọc Chiếu nói ra tư vị, vốn định chiếu cố mặt mũi cho mọi người, nhưng hôm nay nàng không muốn làm như vậy, dù nàng có tốt đến đâu cũng không ai thích.
"Có lẽ là viện mới không thích ứng, luôn cảm thấy một mùi mốc, hun hương cũng không tiêu tán được”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lâm thị vẫn luôn bàng quang bỗng trở nên khó coi, ngay cả Ngọc Yên cùng Thành Hầu một bộ dạng phụ tử tình thâm, cười cũng có chút cứng nhắc.
Lão phu nhân cũng không ngờ nàng trả lời như vậy, nhất thời quay đầu hỏi Lâm thị, mang theo vài phần chất vấn không dễ phát hiện: "Sao lại như vậy? Có phải bọn nha hoàn phía dưới lười biếng đùa giỡn quá trớn hay không? Uyển Du con nhìn chằm chằm, nếu bắt được nô tỳ như vậy, thì đem bán đi!”.
Lâm thị liếc nhìn Ngọc Chiếu một cái, rũ mắt thản nhiên nói: "Mấy ngày trước con dâu đi phòng đại cô nương xem qua, hết thảy đều là tốt nhất, tất cả đồ vật ở viện đại cô nương đều giống với Ngọc Yên, còn muốn tốt hơn Ngọc Yên, sẽ là không kém. Chỉ sợ là mấy ngày trước trời mưa, dính chút ẩm ướt, viện tử chúng ta đều là có người ở, chỗ kia trống trải mới sinh ra mùi mốc. Chóp mũi đại cô nương thật nhạy bén, cái này cũng có thể ngửi được".
Ngọc Yên cười đáp lời của mẫu thân: "Cái này tỷ tỷ cũng có thể ngửi được, có phải là ngửi được không? Muội là không thể ngửi thấy mùi mốc rồi đó".
Tuyết Nhạn đi theo bên cạnh Ngọc Chiếu khóe miệng khẽ mím lại, nghe mấy chủ tử nói, cố nén tức giận, may mắn hôm nay nàng đi theo bên người tiểu thư phụng dưỡng chứ không phải là Trụy Nhi, bằng không tính tình Trụy Nhi kia, nghe xong lời như vậy, không chừng sẽ thật sự nổi lên tức giận.
Đến lúc đó, chỉ có thể để lại ấn tượng không tốt với Hầu gia.
Lão phu nhân trêu ghẹo Ngọc Yên: "Cái mũi kia của con ngày thường vô dụng, vừa đến lúc dùng bữa thì liền linh hoạt rồi".
Ngọc Chiếu nghe xong ngực buồn bực, một câu cũng không muốn nói, cho dù nói thêm một câu nữa cũng cảm thấy lãng phí miệng lưỡi, nàng nghiêng đầu dựa vào nhuyễn tháp nhắm mắt lại.
Nơi này không giống với Giang Đô, thật sự quá khác.
Thành Hầu thấy bộ dạng này của nàng, nhịn không được lại mắng nàng: "Ngươi đây là bộ dạng gì? Chậm đến thì thôi, hiện giờ ngồi cũng khó coi như vậy".
Ngọc Chiếu ôm ngực, có hơi khó chịu thở dốc: "Ngực con vô cùng khó chịu...".
Tuyết Nhạn vội lấy ra một viên thuốc màu nâu nghiền nát ngâm nước cho nàng uống, mùi vị ngọt ngào, một hồi lâu sắc mặt Ngọc Chiếu mới tốt hơn một chút.
Sắc mặt Thành Hầu không khỏi có phần khó coi, môi giật giật, ngữ điệu ngược lại không nghiêm khắc như lúc trước: "Bệnh còn chưa chữa khỏi?".
Ngọc Chiếu vừa ra đời đã mất mẹ, đều nói là nàng khắc chết mẫu thân. Người trong phủ khó tránh khỏi chăm sóc nàng không chu toàn, từ nhỏ đã yếu ớt tựa như một con mèo, chờ sau này Lâm thị vào phủ, lại rất nhanh có thai, mọi người trong phủ đều là lo cho Lâm thị.
Ngọc Chiếu sốt ba ngày mới có người phát hiện, suýt nữa mất mạng, từ đó về sau, nàng liền mắc bệnh tim, về sau lại được cữu cữu tự mình đón đến Giang Đô, chỉ vì nơi đó khí hậu dễ chịu, thích hợp dưỡng bệnh.
Ban đầu không phải nói bệnh đã chữa khỏi rồi sao?.
Tuyết Nhạn cúi đầu cung kính đáp: "Bệnh của cô nương vốn đã khỏi, đã nhiều năm không phát bệnh, chỉ là sáng nay sau khi cô nương thức dậy có hơi không khỏe, chỉ sợ là bị hun khói".
Lâm thị: "...".
Lão phu nhân liếc Lâm thị một cái, dáng vẻ hòa ái nói với Ngọc Chiếu: "Không khỏe thì trở về nghỉ ngơi đi, đều là người nhà, ngày sau thỉnh an trễ một chút thì trễ một chút, vạn sự phải lấy thân thể con làm trọng".
Thành Hầu nói với Lâm thị: "Mời một nữ y thân cận chăm sóc đại cô nương, tuyệt đối không thể có sơ suất”.
Dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của vong thê lưu lại, nếu cũng ra đi, hắn làm sao có thể đối mặt với vong thê?
Ngọc Chiếu nghỉ ngơi một lúc lâu, được người dìu chậm rãi ra khỏi cửa viện, trong miệng vẫn ngọt ngào, mơ hồ còn có thể nghe thấy thanh âm Thành Hầu ở phía sau.
Ngữ điệu nặng nề, mang theo trách mắng, cũng không biết có phải vì nàng mà ầm ĩ hay không.
Ở bên ngoài Trụy Nhi vừa đến liền xúm xít: "Cô nương, lê đường chính là bị người ăn hết, lần sau lại giả vờ, liền thật sự cho người uống thuốc".
Ngọc Chiếu cau mũi: "Dám cho cô nương nhà ngươi uống thuốc đắng kia, phạt ngươi đi rửa bô".
Trụy Nhi cực kỳ ủy khuất, liên tục dậm chân: "Cô nương thật sự là càng ngày càng khi dễ người...".
Ngọc Chiếu không nói gì nữa, hỏi Tuyết Nhạn: "Gần đây ở đâu có đạo quán? Ta muốn đi viếng, những ngày này tâm trí luôn không yên".
Nàng thích náo nhiệt, nhưng nếu có quá nhiều người, nàng lại cảm thấy ầm ĩ đến đau đầu.
"Đi hỏi qua người gác cổng, nói là nếu muốn đi nơi hương khói thịnh vượng, thì đi Trường Sinh quán, đó là đạo quán của hoàng thất, tín đồ ngàn vạn người. Nếu cô nương người muốn đi đạo miếu ít người, cách gần đó có một Tử Dương quán, nơi đó đạo quán hương khói không vượng, đường khó đi, người đi cũng không nhiều, nhưng Tử Dương quán có phòng khách có thể ở lại, đồ ăn cũng ngon, nghe nói đạo trưởng đều còn trẻ”.
Ngọc Chiếu lập tức quyết định.
"Cứ đi Tử Dương quán đi."
"Ta chưa bao giờ tin quỷ thần, nhưng ngay cả tâm cũng khiếp sợ, ác mộng chân thật như thế, vẫn là nên đi thắp hương mà thôi".
Trụy Nhi chê cười nàng: "Sợ là không phải hoảng sợ, cô nương chính là cảm thấy trong phủ nhàm chán, muốn ra ngoài chơi".
Ngọc Chiếu: "..." Đúng là có một phần như vậy.
Trước kia ở Giang Đô, có chỗ nào nàng chưa từng đi qua? Chỉ cần nàng mang theo thị vệ, đừng uống rượu đi dạo thanh lâu, cữu cữu đều mặc kệ.
***
Bên trong Thọ An đường, sắc mặt Lâm thị và Ngọc Yên không tốt lui ra ngoài, bên trong chính đường chỉ còn lại Thành Hầu vừa trở về ngay cả quan bào cũng chưa kịp thay.
Lão phu nhân nhìn trưởng tử mấy ngày không gặp, mặt lộ ra đau lòng: "Quan sở lại có chuyện gì? Sao cả ngày bận rộn, ngay cả nhà cũng không về được? Hôm qua đại nha đầu trở về, phụ thân là con thế nhưng lại không tới".
Thành Hầu cũng không phải chỉ có tướng mạo khôi ngô, mà thật sự còn là chân tài thực học, năng lực xuất chúng, hơn nữa vô cùng biết đầu thai, hiện giờ hơn ba mươi tuổi, đã làm lên chức thị trung, tiếp nhận chính là hàm tam phẩm.
Thành Hầu: "Kế đến sẽ là liên tiếp mấy ngày hưu mộc*, trong triều muốn đem việc sau này đều làm cho xong, bệ hạ ra lệnh trước ngày lễ phải chỉnh đốn tất cả chiếu thư chiếu lệnh, công văn dồn nén hồi lâu, đều phải xem xét, nhất thời bận rộn liền quên mất thời gian".
Thánh thượng đã lên tiếng, bọn họ nào dám lừa gạt?
Những năm gần đây trưởng tử của mình một đường không dễ dàng, lão phu nhân đều nhìn thấy. Lão nhị cả ngày qua loa cho xong chuyện, lão tam không phải do bà sinh ra, đương nhiên bà sẽ không nguyện ý để lão tam một bước lên mây, để hắn chiếm lấy một công việc nhàn hạ đã là sự nhượng bộ lớn nhất của bà.
Gánh nặng của Hầu phủ toàn bộ đặt trên người trưởng tử, bà không khỏi đau lòng: "Người ta thường nói gần vua như gần cọp, chức quan của con càng cao, mẫu thân càng thay con lo lắng, ngay cả huynh đệ có thể giúp đỡ cũng không có, buổi tối mẫu thân vừa nghĩ đến, thì cả đêm liền khó ngủ...".
Thành Hầu nghe xong áy náy nói: "Phiền mẫu thân vì nhi tử quan tâm, nhi tử đã lớn, tất nhiên phải tiếp nhận gánh nặng, người thả lỏng tâm tư là tốt rồi".
"Con là hài tử của ta, sao có thể không thay con quan tâm? Là bà lão tám mươi tuổi, ta nên lo lắng một chút cũng không thừa".
Lão phu nhân đang tán gẫu bỗng nhiên thay đổi cách nói: "Hôm nay con nhìn thấy nha đầu Ngọc Chiếu kia, lớn lên được không?".
Thành Hầu không khỏi bật cười, mang theo vài phần đắc ý: "Quả thật dung mạo không tầm thường".
Đây cũng không phải nói dối, hắn thật đúng là chưa từng gặp qua cô nương xuất chúng hơn Ngọc Chiếu.
Lão phu nhân gật gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười: "Giống như con, cũng giống nương của nó, nếu chỉ chọn cái tốt, đem so sánh với nha đầu Ngọc Yên kia chỉ sợ Ngọc Yên cũng không bằng, lần sau dẫn nó tham dự vài yến hội, sợ là cả kinh thành đều chấn động".
Thành Hầu nghe đến đây phát hiện ra thâm ý trong lời nói của lão phu nhân, nhíu mày hỏi: "Mẫu thân? Người đây là có ý gì...".
Lão phu nhân cười nói: "Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, Thái hậu nương nương trong cung, nói đến vẫn là cháu gái của ta, người luôn lo lắng Thánh thượng không có con nối dõi...".
Thành Hầu nghe xong cũng đau đầu, "Thái hậu chỉ sợ là đụng đến thiết bản rồi, triều đình đã vì chuyện hậu cung của Thánh thượng mà ầm ĩ hơn mười năm, cũng không có kết quả”.
Hắn không dám nói, triều thần đều hoài nghi thân thể Thánh thượng xảy ra vấn đề, mới lấy thanh tu làm vỏ bọc, người nào làm Hoàng đế lại không gần mỹ sắc? Không nạp hậu cung? Còn cả ngày tu đạo?.
Nếu là người khác, đây tuyệt đối là dấu hiệu hôn quân, không muốn làm Hoàng đế tốt thì đổi người khác làm, sớm đã có người tạo phản.
Nhưng đối mặt với vị bệ hạ mới chín tuổi đã leo lên ngôi vị Hoàng đế này, mười sáu tuổi từ trong quần lang bao vây đoạt lại quyền hành, đừng nói tạo phản, ngay cả nửa chữ cũng không dám nói.
Vị trên long ỷ kia ngoan độc, ngay cả cữu cữu ruột cũng giết sạch.
Năm đó... máu trong hoàng cung, mưa to liên tục ba ngày cũng không rửa sạch được, ngay cả võ tướng đi qua cũng run như đãi trấu.
"Theo con thấy, thân thể Thánh thượng có khỏe mạnh hay không?"
"Long tinh hổ mãnh". Tuy nói người bên ngoài truyền đạt ly kỳ, nhưng Thành Hầu vẫn tin tưởng điều mình tận mắt nhìn thấy.
Lão phu nhân nghe xong càng thêm tin tưởng sâu sắc: "Vậy là được rồi, con cảm thấy để Ngọc Chiếu vào cung làm bạn thánh thì sao?.
___________
*Ngày hưu mộc: Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật 休沐日.
Do dự nhiều lần, Tuyết Nhạn vén màn lên, đánh thức Ngọc Chiếu đang ngủ say trên giường, vắt khăn tay lau mặt cho nàng, lăn qua lăn lại một lúc lâu Ngọc Chiếu mới chậm rãi mở mắt, trước đây trong mắt đen trắng rõ ràng lúc này lại một mảnh mơ hồ.
Khi nàng còn nhỏ, thân thể gầy yếu, ba đến năm ngày thỉnh thoảng lại bị bệnh nặng một lần, thường thường thời tiết thay đổi nàng sẽ sinh bệnh theo, quanh năm bốn mùa không ngừng.
Ngủ là bổ sung tinh khí nhất, cho nên từ trước đến nay nàng đều ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, đến khi không ngủ được nữa mới thôi.
Ngoại tổ mẫu chỉ hận không thể thay nàng ngủ thêm một lát, há có thể đánh thức nàng? Hiện giờ rời giường sớm như vậy vẫn là lần đầu tiên, Ngọc Chiếu không muốn rời khỏi giường, khiến các thị nữ vội vây quanh.
Tuyết Nhạn lại cầm khăn tay hơi lạnh đắp lên mặt nàng, dưới sự kích thích của cái lạnh, Ngọc Chiếu miễn cưỡng tỉnh ngủ một chút.
Trụy Nhi vén rèm châu đi vào, vẻ mặt nóng nảy.
"Cô nương mau dậy đi, buổi sáng phải đi Thọ An đường thỉnh an lão phu nhân, vừa rồi ta đi phía trước thấy được, phu nhân tiểu thư các phòng đều đã đi qua, người lại còn chưa rời giường, còn chưa mặc quần áo chải đầu!".
Nghĩ đến Trụy Nhi là một người to gan đanh đá, chỉ có nàng ấy dám thúc giục chủ tử như vậy, Ngọc Chiếu cũng không tức giận, bị kéo rửa mặt, chờ tóc chải xong xuôi ý thức mới trở về.
Kỳ thực nàng thừa nhận giường này lợi hại, tối hôm qua nằm cả đêm cũng không thể ngủ được, thật vất vả mới ngủ được, canh giờ đã đến.
Chờ Ngọc Chiếu đi Thọ An đường, bên trong sớm đã chật kín người.
Nàng ở dưới hành lang xa xa liền nghe được bên trong có tiếng nam nhân nói chuyện, còn có tiếng Lâm thị trả lời, thanh âm ôn hòa nhỏ nhẹ, so với nghiêm trang hôm qua chênh lệch rất lớn.
Ngọc Chiếu nâng làn váy bước vào Thọ An đường, nhìn thấy một vị nam tử trung niên có râu dài, đường nét rõ ràng ngồi ở chính đường, ánh mắt sắc bén rơi xuống người nàng.
Nam nhân mặc quan bào, trên chân mang giày đỉnh vân, sâu trong mắt đều là vẻ uy nghiêm ảm đạm.
Ngọc Chiếu đứng tại chỗ đầu ngón tay giật giật, luống cuống.
Lâm thị ở bên cạnh hé miệng cười nói: "Đại cô nương đến đến, đây là Hầu gia, phụ thân của con”.
Cánh môi Ngọc Chiếu khẽ động, tay dùng sức khoắn khăn tay, nhỏ giọng nói: "Cha...".
Nàng đương nhiên nhận ra ông, nàng nhớ rõ dáng vẻ của phụ thân, phụ thân của nàng, là Tín An Hầu Đại Tề - Thành Kiệu, nhân xưng là Thành Hầu.
Thành Hầu nhìn Ngọc Chiếu, ánh mắt rất nhanh dời đi, ngữ khí mang theo vài phần không vui: "Canh giờ này, tại sao mới tới đây thỉnh an?".
Ngọc Chiếu đối mặt với người cha xa lạ mà quen thuộc, trong lòng chua xót, không biết giải thích như thế nào, nghẹn lời: "Con... Đêm qua con...".
Ngọc Yên cười đi tới trước mặt Ngọc Chiếu, ngăn cản ánh mắt nghiêm túc của Thành Hầu, đối với Thành Hầu không giống đoan trang yên tĩnh như hôm qua, ngược lại mang theo vài phần yếu ớt của tiểu cô nương.
"Phụ thân, tỷ tỷ mới trở về, thuyền xe mệt nhọc nên ngủ một giấc thì làm sao? Người đối với chúng con cũng quá nghiêm khắc, ngày thường đối với con cũng coi như xong đi, nghiêm túc như vậy chẳng phải là làm tỷ tỷ sợ hãi sao".
Thành Hầu nghe Ngọc Yên trêu đùa, sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút, nhìn Ngọc Yên, ánh mắt trở nên từ ái: "Phụ thân nghiêm khắc? Cha đã bao giờ nghiêm khắc với con? Con đây chính là đổi trắng thay đen...".
Ngọc Yên cười khanh khách, quay đầu hỏi Lâm thị: "Mẫu thân, người nói con là đổi trắng thay đen phải không? Chẳng lẽ ngày thường phụ thân còn hòa ái dễ gần sao? Đệ đệ sợ nhất là ông, mỗi lần nhìn thấy đệ đệ đều phải mắng đệ đệ".
Lâm thị bất đắc dĩ lắc đầu, không muốn đáp lời hai cha con này.
Ngọc Chiếu cúi đầu lắng nghe, trong lòng dâng lên chua xót, sợ người bên ngoài nhìn ra đố kỵ cùng không cam lòng của mình, biểu cảm không nói một lời nhìn chằm chằm mũi chân.
Lão phu nhân cái gì cũng đều nhìn ra, gọi nàng đi qua ngồi xuống.
Ngọc Chiếu vội đi tới không quay đầu lại, tựa như Thành Hầu là ác quỷ.
Thành Hầu thấy thế nhíu mày, lại tức giận thêm vài phần.
"Đêm qua ngủ có ngon không? Viện tử có vừa ý không? "Lão phu nhân cũng không có gì để nói, không biết từ đâu tìm được đề tài.
Trong lòng Ngọc Chiếu nói ra tư vị, vốn định chiếu cố mặt mũi cho mọi người, nhưng hôm nay nàng không muốn làm như vậy, dù nàng có tốt đến đâu cũng không ai thích.
"Có lẽ là viện mới không thích ứng, luôn cảm thấy một mùi mốc, hun hương cũng không tiêu tán được”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lâm thị vẫn luôn bàng quang bỗng trở nên khó coi, ngay cả Ngọc Yên cùng Thành Hầu một bộ dạng phụ tử tình thâm, cười cũng có chút cứng nhắc.
Lão phu nhân cũng không ngờ nàng trả lời như vậy, nhất thời quay đầu hỏi Lâm thị, mang theo vài phần chất vấn không dễ phát hiện: "Sao lại như vậy? Có phải bọn nha hoàn phía dưới lười biếng đùa giỡn quá trớn hay không? Uyển Du con nhìn chằm chằm, nếu bắt được nô tỳ như vậy, thì đem bán đi!”.
Lâm thị liếc nhìn Ngọc Chiếu một cái, rũ mắt thản nhiên nói: "Mấy ngày trước con dâu đi phòng đại cô nương xem qua, hết thảy đều là tốt nhất, tất cả đồ vật ở viện đại cô nương đều giống với Ngọc Yên, còn muốn tốt hơn Ngọc Yên, sẽ là không kém. Chỉ sợ là mấy ngày trước trời mưa, dính chút ẩm ướt, viện tử chúng ta đều là có người ở, chỗ kia trống trải mới sinh ra mùi mốc. Chóp mũi đại cô nương thật nhạy bén, cái này cũng có thể ngửi được".
Ngọc Yên cười đáp lời của mẫu thân: "Cái này tỷ tỷ cũng có thể ngửi được, có phải là ngửi được không? Muội là không thể ngửi thấy mùi mốc rồi đó".
Tuyết Nhạn đi theo bên cạnh Ngọc Chiếu khóe miệng khẽ mím lại, nghe mấy chủ tử nói, cố nén tức giận, may mắn hôm nay nàng đi theo bên người tiểu thư phụng dưỡng chứ không phải là Trụy Nhi, bằng không tính tình Trụy Nhi kia, nghe xong lời như vậy, không chừng sẽ thật sự nổi lên tức giận.
Đến lúc đó, chỉ có thể để lại ấn tượng không tốt với Hầu gia.
Lão phu nhân trêu ghẹo Ngọc Yên: "Cái mũi kia của con ngày thường vô dụng, vừa đến lúc dùng bữa thì liền linh hoạt rồi".
Ngọc Chiếu nghe xong ngực buồn bực, một câu cũng không muốn nói, cho dù nói thêm một câu nữa cũng cảm thấy lãng phí miệng lưỡi, nàng nghiêng đầu dựa vào nhuyễn tháp nhắm mắt lại.
Nơi này không giống với Giang Đô, thật sự quá khác.
Thành Hầu thấy bộ dạng này của nàng, nhịn không được lại mắng nàng: "Ngươi đây là bộ dạng gì? Chậm đến thì thôi, hiện giờ ngồi cũng khó coi như vậy".
Ngọc Chiếu ôm ngực, có hơi khó chịu thở dốc: "Ngực con vô cùng khó chịu...".
Tuyết Nhạn vội lấy ra một viên thuốc màu nâu nghiền nát ngâm nước cho nàng uống, mùi vị ngọt ngào, một hồi lâu sắc mặt Ngọc Chiếu mới tốt hơn một chút.
Sắc mặt Thành Hầu không khỏi có phần khó coi, môi giật giật, ngữ điệu ngược lại không nghiêm khắc như lúc trước: "Bệnh còn chưa chữa khỏi?".
Ngọc Chiếu vừa ra đời đã mất mẹ, đều nói là nàng khắc chết mẫu thân. Người trong phủ khó tránh khỏi chăm sóc nàng không chu toàn, từ nhỏ đã yếu ớt tựa như một con mèo, chờ sau này Lâm thị vào phủ, lại rất nhanh có thai, mọi người trong phủ đều là lo cho Lâm thị.
Ngọc Chiếu sốt ba ngày mới có người phát hiện, suýt nữa mất mạng, từ đó về sau, nàng liền mắc bệnh tim, về sau lại được cữu cữu tự mình đón đến Giang Đô, chỉ vì nơi đó khí hậu dễ chịu, thích hợp dưỡng bệnh.
Ban đầu không phải nói bệnh đã chữa khỏi rồi sao?.
Tuyết Nhạn cúi đầu cung kính đáp: "Bệnh của cô nương vốn đã khỏi, đã nhiều năm không phát bệnh, chỉ là sáng nay sau khi cô nương thức dậy có hơi không khỏe, chỉ sợ là bị hun khói".
Lâm thị: "...".
Lão phu nhân liếc Lâm thị một cái, dáng vẻ hòa ái nói với Ngọc Chiếu: "Không khỏe thì trở về nghỉ ngơi đi, đều là người nhà, ngày sau thỉnh an trễ một chút thì trễ một chút, vạn sự phải lấy thân thể con làm trọng".
Thành Hầu nói với Lâm thị: "Mời một nữ y thân cận chăm sóc đại cô nương, tuyệt đối không thể có sơ suất”.
Dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của vong thê lưu lại, nếu cũng ra đi, hắn làm sao có thể đối mặt với vong thê?
Ngọc Chiếu nghỉ ngơi một lúc lâu, được người dìu chậm rãi ra khỏi cửa viện, trong miệng vẫn ngọt ngào, mơ hồ còn có thể nghe thấy thanh âm Thành Hầu ở phía sau.
Ngữ điệu nặng nề, mang theo trách mắng, cũng không biết có phải vì nàng mà ầm ĩ hay không.
Ở bên ngoài Trụy Nhi vừa đến liền xúm xít: "Cô nương, lê đường chính là bị người ăn hết, lần sau lại giả vờ, liền thật sự cho người uống thuốc".
Ngọc Chiếu cau mũi: "Dám cho cô nương nhà ngươi uống thuốc đắng kia, phạt ngươi đi rửa bô".
Trụy Nhi cực kỳ ủy khuất, liên tục dậm chân: "Cô nương thật sự là càng ngày càng khi dễ người...".
Ngọc Chiếu không nói gì nữa, hỏi Tuyết Nhạn: "Gần đây ở đâu có đạo quán? Ta muốn đi viếng, những ngày này tâm trí luôn không yên".
Nàng thích náo nhiệt, nhưng nếu có quá nhiều người, nàng lại cảm thấy ầm ĩ đến đau đầu.
"Đi hỏi qua người gác cổng, nói là nếu muốn đi nơi hương khói thịnh vượng, thì đi Trường Sinh quán, đó là đạo quán của hoàng thất, tín đồ ngàn vạn người. Nếu cô nương người muốn đi đạo miếu ít người, cách gần đó có một Tử Dương quán, nơi đó đạo quán hương khói không vượng, đường khó đi, người đi cũng không nhiều, nhưng Tử Dương quán có phòng khách có thể ở lại, đồ ăn cũng ngon, nghe nói đạo trưởng đều còn trẻ”.
Ngọc Chiếu lập tức quyết định.
"Cứ đi Tử Dương quán đi."
"Ta chưa bao giờ tin quỷ thần, nhưng ngay cả tâm cũng khiếp sợ, ác mộng chân thật như thế, vẫn là nên đi thắp hương mà thôi".
Trụy Nhi chê cười nàng: "Sợ là không phải hoảng sợ, cô nương chính là cảm thấy trong phủ nhàm chán, muốn ra ngoài chơi".
Ngọc Chiếu: "..." Đúng là có một phần như vậy.
Trước kia ở Giang Đô, có chỗ nào nàng chưa từng đi qua? Chỉ cần nàng mang theo thị vệ, đừng uống rượu đi dạo thanh lâu, cữu cữu đều mặc kệ.
***
Bên trong Thọ An đường, sắc mặt Lâm thị và Ngọc Yên không tốt lui ra ngoài, bên trong chính đường chỉ còn lại Thành Hầu vừa trở về ngay cả quan bào cũng chưa kịp thay.
Lão phu nhân nhìn trưởng tử mấy ngày không gặp, mặt lộ ra đau lòng: "Quan sở lại có chuyện gì? Sao cả ngày bận rộn, ngay cả nhà cũng không về được? Hôm qua đại nha đầu trở về, phụ thân là con thế nhưng lại không tới".
Thành Hầu cũng không phải chỉ có tướng mạo khôi ngô, mà thật sự còn là chân tài thực học, năng lực xuất chúng, hơn nữa vô cùng biết đầu thai, hiện giờ hơn ba mươi tuổi, đã làm lên chức thị trung, tiếp nhận chính là hàm tam phẩm.
Thành Hầu: "Kế đến sẽ là liên tiếp mấy ngày hưu mộc*, trong triều muốn đem việc sau này đều làm cho xong, bệ hạ ra lệnh trước ngày lễ phải chỉnh đốn tất cả chiếu thư chiếu lệnh, công văn dồn nén hồi lâu, đều phải xem xét, nhất thời bận rộn liền quên mất thời gian".
Thánh thượng đã lên tiếng, bọn họ nào dám lừa gạt?
Những năm gần đây trưởng tử của mình một đường không dễ dàng, lão phu nhân đều nhìn thấy. Lão nhị cả ngày qua loa cho xong chuyện, lão tam không phải do bà sinh ra, đương nhiên bà sẽ không nguyện ý để lão tam một bước lên mây, để hắn chiếm lấy một công việc nhàn hạ đã là sự nhượng bộ lớn nhất của bà.
Gánh nặng của Hầu phủ toàn bộ đặt trên người trưởng tử, bà không khỏi đau lòng: "Người ta thường nói gần vua như gần cọp, chức quan của con càng cao, mẫu thân càng thay con lo lắng, ngay cả huynh đệ có thể giúp đỡ cũng không có, buổi tối mẫu thân vừa nghĩ đến, thì cả đêm liền khó ngủ...".
Thành Hầu nghe xong áy náy nói: "Phiền mẫu thân vì nhi tử quan tâm, nhi tử đã lớn, tất nhiên phải tiếp nhận gánh nặng, người thả lỏng tâm tư là tốt rồi".
"Con là hài tử của ta, sao có thể không thay con quan tâm? Là bà lão tám mươi tuổi, ta nên lo lắng một chút cũng không thừa".
Lão phu nhân đang tán gẫu bỗng nhiên thay đổi cách nói: "Hôm nay con nhìn thấy nha đầu Ngọc Chiếu kia, lớn lên được không?".
Thành Hầu không khỏi bật cười, mang theo vài phần đắc ý: "Quả thật dung mạo không tầm thường".
Đây cũng không phải nói dối, hắn thật đúng là chưa từng gặp qua cô nương xuất chúng hơn Ngọc Chiếu.
Lão phu nhân gật gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười: "Giống như con, cũng giống nương của nó, nếu chỉ chọn cái tốt, đem so sánh với nha đầu Ngọc Yên kia chỉ sợ Ngọc Yên cũng không bằng, lần sau dẫn nó tham dự vài yến hội, sợ là cả kinh thành đều chấn động".
Thành Hầu nghe đến đây phát hiện ra thâm ý trong lời nói của lão phu nhân, nhíu mày hỏi: "Mẫu thân? Người đây là có ý gì...".
Lão phu nhân cười nói: "Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, Thái hậu nương nương trong cung, nói đến vẫn là cháu gái của ta, người luôn lo lắng Thánh thượng không có con nối dõi...".
Thành Hầu nghe xong cũng đau đầu, "Thái hậu chỉ sợ là đụng đến thiết bản rồi, triều đình đã vì chuyện hậu cung của Thánh thượng mà ầm ĩ hơn mười năm, cũng không có kết quả”.
Hắn không dám nói, triều thần đều hoài nghi thân thể Thánh thượng xảy ra vấn đề, mới lấy thanh tu làm vỏ bọc, người nào làm Hoàng đế lại không gần mỹ sắc? Không nạp hậu cung? Còn cả ngày tu đạo?.
Nếu là người khác, đây tuyệt đối là dấu hiệu hôn quân, không muốn làm Hoàng đế tốt thì đổi người khác làm, sớm đã có người tạo phản.
Nhưng đối mặt với vị bệ hạ mới chín tuổi đã leo lên ngôi vị Hoàng đế này, mười sáu tuổi từ trong quần lang bao vây đoạt lại quyền hành, đừng nói tạo phản, ngay cả nửa chữ cũng không dám nói.
Vị trên long ỷ kia ngoan độc, ngay cả cữu cữu ruột cũng giết sạch.
Năm đó... máu trong hoàng cung, mưa to liên tục ba ngày cũng không rửa sạch được, ngay cả võ tướng đi qua cũng run như đãi trấu.
"Theo con thấy, thân thể Thánh thượng có khỏe mạnh hay không?"
"Long tinh hổ mãnh". Tuy nói người bên ngoài truyền đạt ly kỳ, nhưng Thành Hầu vẫn tin tưởng điều mình tận mắt nhìn thấy.
Lão phu nhân nghe xong càng thêm tin tưởng sâu sắc: "Vậy là được rồi, con cảm thấy để Ngọc Chiếu vào cung làm bạn thánh thì sao?.
___________
*Ngày hưu mộc: Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật 休沐日.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.