Sủng Hậu Lá Ngọc Cành Vàng

Chương 40:

Đằng Lộc Sơn

24/10/2022

Quản sự dứt lời, ánh mắt Thánh thượng khẽ dừng lại trên người bọn họ.

Thoáng chốc Lâm Lương Huấn chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ, nhưng trên mặt nàng vẫn giữ vững bình tĩnh, bệ hạ chưa cho đứng, bọn họ cũng không dám tự tiện đứng lên, quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, lúc này trái lại tỉnh táo hiếm thấy. Nụ cười trên mặt cứng nhắc, châu ngọc đong đưa.

"Không không không... Lão nô này e là hiểu lầm ý của ta, ta thật sự là chuẩn bị lễ đến nhận lỗi với đại cô nương!".

Tâm tư Lương Vương phi không quanh co khúc khuỷu bằng con dâu của bà, nhưng biết loại trường hợp này phải nói hùa theo Lâm Lương Huấn, bà giả vờ cười gật đầu: "Lương Huấn nói không sai, là lão nô kia hiểu lầm lời nói của chúng ta".

Chuyện nạp trắc phi cho Lương Vương, vốn là chuyện cần phải giữ kín, hai người tất nhiên là không nói thẳng ra.

Lâm Lương Huấn cũng bẻm mép lắm, lời nói lại không nhắm vào nhược điểm của người khác, chỉ nói một phần, chín phần khác sẽ để ngươi tự đoán, cũng có thể đoán được, nhưng nếu thật sự lặp lại lời nói ban đầu của bọn họ, quả thật từng câu từng chữ cũng không có một chữ nào là ý tứ kia.

Đầu lưỡi không xương, nhưng có thể giết tâm.

Triệu Huyền vẫn luôn im lặng hơi híp mắt lại, mở miệng hỏi hai người bọn họ: "Hai người các ngươi nghe tin tức từ đâu?".

Hắn chưa từng quang minh chính đại phát tác với Lương Vương, thậm chí lúc sau cấm khẩu rất nhiều người biết được nội tình, làm như vậy chính là vì muốn không ai biết chuyện này, Lương Vương tự làm tự chịu, hắn lại không muốn khiến thanh danh Bảo nhi bị tổn hại.

Đám nữ tử này là từ đâu biết được?

Mặt Lâm Lương Huấn tái mét, mồ hôi túa ra trên trán, ngày thường dù nàng ta to gan lớn mật hơn nữa, cũng không dám nói dối Thánh thượng.

Người bên ngoài không biết nhưng nàng lại biết, Thế tử gia thường nói, ám vệ của thiên tử trải rộng khắp cả nước, có tồn tại nhưng không nhìn thấy được, nếu thật sự muốn điều tra ngươi, ngay cả nửa tháng trước ngươi ăn cái gì cũng có thể tra được, thậm chí trong ngục còn có tin đồn người chết cũng có thể bị thẩm vấn...

Nhưng làm sao nàng có thể bán cô cô của mình? Thân thích như vậy cũng không thể làm được nữa, không có mặt mũi trở về nhà mẹ đẻ, ngày sau ra ngoài đều phải rước lấy một thân tanh hôi.

"Là...Là thần..." Lâm Lương Huấn cân nhắc một lát, tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, dù sao cũng phải liều chết chọn một phe, "Là thần hiểu lầm, lần trước nghe người ta nói đại cô nương đi Tử Dương quán, nên sai người đi hỏi, đoán... đoán được một chút".

Quả thật nàng cũng có phái người đi Tử Dương quán điều tra qua, lời này cũng không tính là lừa gạt Thánh thượng.

Ngọc Chiếu mới không tin lời quỷ của nữ nhân này, mấy ngày nay nàng đã sớm quên chuyện ghê tởm kia, vậy mà đám người này còn tới cửa nhắc nàng về chuyện ngày đó, cố tình khiến nàng không vui.

Mai mối cho Lương Vương tất nhiên không thể làm chánh phi, nàng là một cô nương còn xuân xanh, lại mai mối cho một lão già biến thái háo sắc để làm thiếp? Còn nữa, có phải nghe cô cô của nàng ta nói hay không?

Trong lòng nàng tức giận, nhưng cũng nhớ tới một chuyện buồn cười, ngày đó chẳng phải đạo trưởng đã đánh huynh trưởng của mình một trận sao? Sớm biết thì không nên ngăn cản, thậm chí muốn đi lên đạp hai cước, ác nhân kia, bị đánh cho tàn phế thì cũng đáng.

Tính khí Ngọc Chiếu vốn cũng không tốt gì, trước kia ở Hầu phủ bơ vơ một mình nàng còn có thể dựa vào sức lực của bản thân mà oanh tạc khắp trên dưới phủ đệ, hiện giờ nàng có hậu thuẫn, còn có thể sợ sao?

Nàng kéo dài mặt thẫn thờ nói: "Quản sự nhà ta hiểu lầm ý của hai người? Cũng đúng, nhà nào đứng đắn lại có mặt mũi nói ra loại lời này? Thật không biết xấu hổ hay sao? Sợ người khác tưởng là kẻ câm sao? Người như vậy còn giữ lại làm gì nữa? Quản sự ngươi còn không đuổi thẳng cổ?".

Lương Vương phi cảm thấy mặt mũi của mình bị người ta giẫm dưới chân trước mặt mọi người, làm Vương phi mấy chục năm chưa từng chịu nhục như vậy.

Lâm Lương Huấn lại giỏi co giỏi duỗi, chỉ thiếu thề với trời: "Trời đất chứng giám, đạo lý này đại cô nương cũng hiểu được, ai dám nói những lời không biết xấu hổ như vậy chứ? Quả thực là lòng dạ xấu xa thối nát!".

Quản sự gặp phải người chết không nhận nợ như vậy còn có thể nói cái gì? Được cái tuồng vui này hắn xem cũng coi như khoái chí, vội cười nhận lỗi với hai vị: "Vậy có thể là lão nô nghe nhầm đi".

Nghe nhầm...đi...

Ngọc Chiếu tùy ý phất tay, nguyệt sự của nàng đến, vốn là vô cùng khó chịu, còn bị hai người này làm cho ghê tởm phát cáu. Nàng ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều, "Quản gia tiễn hai vị nương nương ra ngoài đi".

Dứt lời, xụ mặt đi thẳng về phía hậu viện.

Hai vị nương nương kim tôn ngọc quý, nhất thời tức giận ngã ngửa, nhưng lại không dám nói xấu dù chỉ nửa câu.

Chỉ vì thiên tử nhìn như không quan tâm đến chuyện của bọn họ thế nhưng cất bước đi theo, hai người các nàng cùng một đám người hầu giống như bị đóng băng, không có một câu phân phó, cũng không biết là đứng lên hay vẫn quỳ tiếp.

Cũng may mà Lý đại giám hạ giọng, lạnh lùng mở miệng: "Hai vị nương nương cũng đừng quỳ nữa, trở về Vương phủ trước đi".

Hai người này giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, dùng cả tay chân bò dậy từ trên mặt đất lạnh lẽo, tay chân yếu ớt, loạng choạng.

Nếu bệ hạ trách cứ bọn họ tại chỗ còn không khiến người ta phập phồng lo sợ như vậy, nhưng khăng khăng cái gì cũng không nói, giống như một thanh đao treo ở trên đầu hai người, chẳng biết khi nào sẽ rơi xuống.

"Lý đại giám, hôm nay đây là thế nào? Bệ hạ tự nhiên âm thầm đến Giang Đô Vương phủ như vậy, ngược lại khiến hai người chúng ta có hơi thất lễ..." Lâm Lương Huấn khoe khoang xưa nay rất được Thái hậu trong cung xem trọng, Lý đại giám cũng phải cho nàng ta vài phần thể diện, bởi vậy dám hỏi nhiều một chút.

Lý Cận Lân lộ ra vẻ mặt thần bí khó lường, xắn tay áo, lạnh lùng liếc nhìn hai người họ một cái.

"Chuyện này không thể nói với Thế tử phi, mùa hè mặt trời cao, hai vị hồi phủ nghỉ ngơi là được, tội gì phải chạy khắp nơi chứ? Con ve còn biết phải tránh nóng mà".

Mặt hai người tái đi, bản lĩnh chỉ cây dâu mắng cây hòe của Lý Cận Lân, không ai có thể sánh bằng.

Ve mùa hè sao có thể sợ nóng? Mặt trời càng cao, chúng kêu càng vui vẻ.

Nào có ai lại nói đi tránh nóng, chỉ sợ là bị người ta chê quá ồn ào, lấy sào trúc ra dính đi.

***



Tiết trời đã vào tháng bảy, Triệu Huyền vẫn như thường lệ, bắt đầu từ lúc canh ba, sau khi rửa mặt chải đầu thì đến điện Lưỡng Nghi nghe chầu, nếu có chuyện không thể bàn bạc trong triều hoặc bàn bạc không xong, thì ngọ triều sẽ thỉnh tướng công vào Tử Thần điện.

Ngọ triều hôm nay bệ hạ không giữ tướng công lại, sau khi hạ triều chỉ giữ Lương Vương thế tử ở lại.

Lương Vương thế tử thấy bệ hạ vẫn chưa tuyên hắn đến Tử Thần điện, cho rằng chỉ căn dặn ngoài miệng, nhớ tới hành vi mấy ngày gần đây của phụ vương, thoáng chút đăm chiêu.

Lương Vương thế tử lau mồ hôi, vội đi đến, lại chỉ thấy bóng dáng xe ngựa của hoàng thúc đi ra khỏi cửa cung.

Lý đại giám giả vờ cười đi về phía Lương Vương thế tử, tướng mạo Lương Vương thế tử rất tuấn tú, ung dung điềm đạm, mặc công phục đỏ thẫm, dáng người cao gầy, tướng mạo này ngược lại có vài phần giống Hoàng đế, chỉ là không ai dám nói thẳng ra lời này, nhưng lại không ít lần lén lút nói thầm.

Cũng bởi vậy, người phụ thuộc Lương Vương thế tử rất nhiều.

Hắn điềm tĩnh cất bước đi tới, nét mặt ôn hòa, vô cùng khách khí gọi Lý Cận Lân nói: "Lý đại nội, dám hỏi hoàng thúc tìm ta có chuyện gì?".

Lý Cận Lân ngược lại có chút cung kính đối với vị này, cười nói: "Bệ hạ có việc gấp không tiện, bảo hạ thần truyền lời cho Thế tử".

Lương Vương thế tử lập tức vén áo quỳ xuống, làm ra tư thế lắng nghe, nửa điểm cũng không cảm thấy bản thân đường đường là thân vương thế tử quỳ dưới một kẻ hầu là hoạn quan có gì không ổn.

"Bệ hạ nói, nữ quyến Lương Vương phủ có nhiều cử chỉ làm xằng làm bậy, ngang ngược vô lý, quấy nhiễu quan quyến, làm tổn hại danh dự hoàng tộc, bảo Thế tử gia đừng chỉ một lòng một dạ chú ý việc trong triều, tu thân tề gia mới là chánh đạo. Nếu ngài quản không tốt, để trong cung ra tay trước, đến cùng thể diện sẽ khó coi".

Lý Cận Lân biết rõ bệ hạ chờ đợi trái tim của thành đại cô nương, chuyện ngày đó ở Tử Dương quán biến mất không một dấu vết như vậy, mưa thuận gió hòa, không có gì khác, chính là sợ liên lụy đến thành đại cô nương, chờ qua mùa thu mà thôi.

Hiện giờ là gần thời điểm lập hậu, đánh con chuột còn sợ bình ngọc bị thương.

Lời này của Lý Cận Lân, không chỉ rất không khách khí, nghiễm nhiên là vạn phần không khách khí, giống như một bô phân nặng trịch ụp thẳng lên đầu Thế tử, văng khắp người hắn.

Lương Vương thế tử hơi ngơ ngác một chút, dường như không tin đây là lời bệ hạ chính miệng nói ra.

Trong cung không có nương nương, đứng đầu nữ quyến hoàng tộc chính là Thái hậu, đó là tổ mẫu ruột thịt của hắn, còn có thể không thiên vị giúp đỡ Lương Vương phủ bọn họ sao?

Bệ hạ sao lại can thiệp vào chuyện của nữ quyến? Cho dù việc làm của mẫu phi và thê tử thỉnh thoảng có hơi quá mức, nhưng cũng không dám làm xằng làm bậy, làm sao lại truyền đến tai hoàng thúc?

Lại là chuyện gì chọc cho hoàng thúc chủ động đến khiển trách hắn?

Sắc mặt hắn tái xanh, trong lúc nhất thời nghĩ không ra xảy ra sai sót ở đâu, hết sức vô tội chắp tay về phía Lý Cận Lân, vẻ mặt khiêm tốn hiếu học: "Lý đại giám, ngươi cũng đừng gạt ta, mấy ngày nay ta bận rộn ngay cả phủ đệ cũng chưa trở về, thật sự không biết. Nhưng nữ quyến nhà ta đã làm ra chuyện gì khiến cho hoàng thúc tức giận?".

Lý Cận Lân cũng không gạt hắn, thản nhiên nói: "Thế tử gia không bằng trở về đích thân hỏi Vương phi cùng Thế tử phi đi, bọn họ tất nhiên là biết rõ. Nô tài cũng nói một câu vượt quá bổn phận, phương diện này muốn quản giáo tốt cốt lõi thì rất khó, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được, nếu lại gây ra chuyện, khó tránh khỏi bệ hạ sẽ cảm thấy Thế tử gia không quản tốt hậu trạch, thất vọng về Thế tử gia. Nếu Thế tử gia bận rộn chuyện chính sự không có thời gian quản, vậy thì kêu người trong phủ coi chừng thì sẽ không xảy ra bất trắc".

Chỉ thiếu chút nữa là nói trông chừng hai người kia thật kỹ nếu không có việc gì thì đừng thả họ ra khỏi phủ.

Lương Vương thế tử cũng không dây dưa, nghe xong xoay người đi thẳng ra khỏi cung lên xe ngựa, vừa vào trong xe khuôn mặt trở nên vô cùng u ám, cúi đầu nhìn bàn tay thon dài, chỉ cảm thấy ngứa tay đến cực điểm, hung tợn hướng mã phu phân phó nói: "Ra roi thúc ngựa chạy nhanh về phủ cho ta!".

Vừa mới vào phủ, bộ dạng của hắn như muốn ăn thịt người, sai người đóng cửa Vương phủ, la hét với quản sự: "Gọi Vương phi Thế tử phi ra đây! Một đám tiện phụ, dâm phụ suốt ngày gây chuyện thị phi!".

Đám người hầu sợ tới mức run lẩy bẩy, biết đại sự không ổn, hôm nay sợ là sẽ ầm ĩ lật trời, vị chủ tử này cũng không nho nhã hiền hậu như bề ngoài.

Lương Vương thế tử trước mặt người ngoài không biết như thế nào, trước kia trong phủ coi như lễ độ đối với kế phi của Lương Vương, nhưng lúc này lại gọi thẳng tiện phụ, dâm phụ.

Từ dâm phụ này, lại từ đâu ra nữa?

Cho dù là kế mẫu và thê tử, sao có thể sỉ nhục chửi bới như vậy? Còn là nhục mạ ở ngay tại sân lớn?

Ngày sau hai vị này còn mặt mũi nào ở trong Vương phủ?

Một lát sau, Thế tử phi và Lương Vương phi từng người bị mời ra khỏi viện, thấy bộ dạng của kế tử, trượng phu như vậy, biết đại sự không ổn, không giấu được nữa, trên mặt đều hơi run rẩy lúng túng không dám nói.

Lương Vương thế tử không để ý tới kế mẫu, nhẫn nhịn đi thẳng tới trước mặt Lâm Lương Huấn, lạnh lùng nhìn nàng ta chằm chằm.

"Thế tử, chàng nghe thiếp nói... Hôm qua thiếp cũng không phải cố ý...".

Lần đầu tiên Lâm Lương Huấn thấy bộ dạng này của trượng phu mình, không dám giấu diếm chuyện hôm qua nữa, đang muốn kể ra tường tận, trong lòng suy nghĩ làm sao xoa dịu tính khí của Thế tử, lại không nghĩ Lương Vương thế tử thẳng tay tát vào mặt nàng.

Một tiếng giòn vang, Lâm Lương Huấn bị đánh thật mạnh ngã sang một bên.

"A...".

"Thế tử phi! Thế tử phi..." Rất nhiều thị nữ vội vàng vây quanh, rồi lại không dám tới gần, e sợ bị Lương Vương thế tử nổi điên đánh luôn cả mình.

Nửa khuôn mặt Lâm Lương Huấn đỏ bừng, khóe miệng há ra, châu ngọc trên đầu tán loạn.

"Chàng... Chàng... Chàng dám đánh ta...".

Lâm Lương Huấn không dám tin trượng phu trở mặt vô tình, thế nhưng lại tát mình ở trước mặt nhiều người hầu như vậy, đau trên mặt là chuyện nhỏ, trong lòng lại xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.



Ngày sau mình làm sao còn chỗ đứng ở trong phủ đầy người hầu này? Còn ai có thể tín phục nàng?

"Đánh ngươi là đúng! Cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần nên thận trọng hành động và lời nói, ngày thường phải tỏ ra kính cẩn khiêm tốn một chút đối với các mệnh phụ thế gia, ngươi đều coi lời nói của ta là gió thoảng bên tai! Thật cho rằng mình là một Thế tử phi thì có thể uy phong lên trời sao? Hôm nay chọc cho hoàng thúc đích thân lên tiếng, ngươi cũng không cần ở Lương Vương phủ nữa, trực tiếp về nhà mẹ đẻ của ngươi đi! Lương Vương phủ không cung phụng nổi vị đại Phật tôn quý như ngươi đâu".

Thế tử chửi Lâm Lương Huấn như tát nước, nhưng đứng bên cạnh vẫn còn có một vị Lương Vương phi.

Lương Vương phi hơi biến sắc, đây không phải là kế tử đang khiển trách mình sao? Vợ đầu của Lương Vương là tỷ tỷ ruột của bà, vì sinh thế tử thân thể yếu ớt nên qua đời, về sau bà được gả vào, mấy năm nay không nói công lao cũng có khổ lao, bản thân không thể sinh dưỡng tự nhiên nên luôn xem Lương Vương thế tử như nhi tử của mình.

Biết được tôn vinh tương lai của mình đều ở trên người Lương Vương thế tử, mấy năm qua Lương Vương thế tử đối với bà cũng có chút tôn kính, không ngờ lần này bị bệ hạ khiển trách, kế tử lại không giữ thể diện cho mình như vậy.

Có phải bản tính vốn là như vậy không?

Lương Vương phi cảm thấy tức giận, nhưng xưa nay nhu nhược quen rồi, bảo bà xẵng giọng với Thế tử bà cũng không dám, thủ đoạn của thế tử không phải bà chưa từng thấy qua.

Chỉ dám giãn chân mày, từ tốn nói: "Chuyện này muốn trách cũng không thể trách thê tử của con, chúng ta còn không phải là vì suy nghĩ cho trong phủ, phái người dò la xuất thân của cô nương kia, nghe nói cô nương kia là cháu gái của Giang Đô Vương, là cô nương Tín An Hầu phủ. Vốn định đến phủ của nàng ấy tặng lễ nhận lỗi, đem theo một xe lễ vật, ta cùng Lương Huấn nghe lời con, tiện thể nhắc tới chuyện đưa nàng ấy vào Vương phủ, cũng không hề có nửa điểm ý tứ ép buộc, dầu gì cũng là trắc phi của thân vương... Cũng không tính là ủy khuất cô nương kia... Làm sao biết lại gặp phải bệ hạ đang ở đó?".

Lương Vương thế tử ngẩn ra, kịp phản ứng: "Người nói cháu gái Giang Đô Vương? Cô nương Tín An Hầu phủ?"

Hắn lui về phía sau hai bước, tức giận đến mức trước mắt tối sầm lại, đôi mắt sung huyết gầm thét lên: "Ai cho các ngươi lá gan, thể diện lớn như vậy đi Giang Đô Vương phủ mai mối? Thiên kim đích xuất của Tín An Hầu vậy mà muốn nạp cô nương người ta làm trắc phi? Còn không tính là ủy khuất cô nương kia sao? Loại đại sự này không nói với ta một tiếng, hai người các ngươi lại tự mình quyết định?!”.

Lâm Lương Huấn sợ tới mức liên tục bò về phía sau hai bước, nàng ta không dám nói, cũng chính là sợ Thế tử gia nổi giận.

Ngày đó tất nhiên nàng ta biết đại cô nương nhà cô cô sẽ không đồng ý, thậm chí còn có thể đắc tội với người ta, làm như vậy còn không phải là vì muốn nhục nhã người khác một phen sao? Nhân tiện trút giận giúp cô cô? Dù sao Lương Vương phi nhu nhược không thể tả, cũng không có đầu óc gì, bị nàng ta dụ dỗ liền tới cửa.

Làm sao biết...

Làm sao biết lại gặp bệ hạ.

Lâm Lương Huấn quỳ trên mặt đất vừa nghĩ đến đây, trước mắt không khỏi tối sầm lại. Nàng bây giờ cũng biết, bản thân gây ra đại họa, nhưng hiện giờ nàng nào dám nói?

Nàng chỉ sợ là đắc tội nương nương tương lai trong cung, nếu bị Thế tử biết, chẳng phải là thẳng tay hưu nàng về nhà mẹ đẻ sao.

Nhưng nàng không dám nói, Vương phi lại không có gì không dám.

Vương phi thật vất vả kiên quyết một hồi, xẵng giọng nói: "Thế tử gia nói gì vậy, ngay từ đầu chuyện này cũng là con bảo chúng ta làm, hận không thể ngày hôm sau liền đưa cô nương người ta vào trong phủ để bình ổn lửa giận của thánh nhân, sao bây giờ lại nói không đồng ý?".

"Ta làm sao biết thân phận cô nương kia!? Khi các người đi đến phủ người ta có hỏi qua ta một câu hay không? Hai kẻ ngu xuẩn ngươi tự quyết định như vậy, là thay Vương phủ kết thân hay kết thù hả?".

Lương Vương phi nhíu mày, hơi có chút lo sợ bất an: "Hiện giờ nói những chuyện này cũng vô dụng, Thế tử gia có biết vì sao phụ thân con lại bị... đánh thành bộ dạng kia hay không?".

Lương Vương phi nói đến đây còn có phần hồi hộp, hai tay đan nhau siết chặt không yên, nói: "Ta tận mắt nhìn thấy, biểu cô nương của Giang Đô Vương phủ kia, cùng bệ hạ nắm tay... nắm tay cùng nhau đi vào Giang Đô Vương phủ. Cử chỉ thân mật giữa hai người, dáng vẻ bệ hạ.... nhìn rất khác so với trước đây, ta nghĩ sợ rằng bệ hạ là định nạp cô nương kia vào hậu cung rồi..."

Lương Vương phi nói ra những lời này, trong lòng không khỏi bất an. Bà đương nhiên biết chuyện này có nghĩa là gì.

Câu nói kế tiếp Lương Vương thế tử chợt nghe không được nữa.

Cả người hắn giống như bị đánh cho một gậy choáng váng, một lúc lâu sau vẫn chưa thể ổn định tinh thần.

Hoàng thúc người... người muốn nạp phi sao??

Đây không thể nghi ngờ là tin dữ động trời, hắn sợ run hồi lâu, phục hồi lại tinh thần, phát hiện cho dù mình tức giận, nhưng cũng không thể làm gì được.

Không thể làm gì được....

Trên mặt hắn lại là biểu tình muốn ăn thịt người: "Nhất định là tiện phụ ngươi! Giở trò xấu xa bên trong!".

Dứt lời đạp một cước lên ngực Lâm Lương Huấn.

Lâm Lương Huấn ôm ngực đau đớn lăn lộn trên mặt đất, hiện giờ đã sớm quên mất dáng vẻ Thế tử phi, sợ tới mức hai chân run rẩy, trong ngày hè mà bị đau đến toát mồ hôi lạnh, nàng cầu xin kéo chân Thế tử: "Thế tử, đừng đánh thiếp, đừng đánh thiếp...".

"Thiếp quên nói với chàng, thiếp bị trễ nguyệt sự, có lẽ là có thai...".

Lời này tất nhiên là Lâm Lương Huấn nói càn ý định lừa gạt, vốn tưởng rằng đến nay hậu trạch không có con nối dõi, Thế tử nghe xong sẽ nể tình nàng có thể có thai mà tha cho nàng một lần, ai ngờ Thế tử vậy mà lại giống như nghe được chuyện cười gì đó, cười hai tiếng, tiến hai bước đến trước mặt Lâm Lương Huấn, nắm lấy tóc kéo nàng ta từ trên mặt đất lên, "Chó cái trong phủ còn có khả năng có thai, ngươi sẽ có thai sao?".

Dứt lời, bàn tay lạnh lẽo sờ lên bụng Lâm Lương Huấn.

Lâm Lương Huấn không rõ ý tứ của thế tử, chỉ cảm thấy da đầu bị kéo đau đớn, nước mắt chảy xuống.

Thế tử âm trầm phun độc rắn bên tai nàng, trên mặt lại cười nói dịu dàng: "Bản lĩnh kia của phụ vương ta so với ta, như thế nào? Hả?".

Lâm Lương Huấn hiện giờ thật sự sống không bằng chết, máu trên mặt như bị rút hết, nàng không biết làm sao thế tử phát hiện được, hiện giờ cho dù như thế nào cũng không thể nhận!

"Thế tử! Chàng chớ có vu khống thiếp cùng Vương gia, thiếp thật sự trong sạch, chàng hỏi người trong phủ đi, mọi người có thể làm chứng cho thiếp".

Thế tử chợt cười gằn lên, sờ mặt nàng nói: "Cô nương ngốc, nói chuyện ngu ngốc gì vậy? Chuyện này còn cần nhân chứng gì nữa? Ngươi nghĩ ai đã nói cho ta biết? Chính là tỷ muội tốt của ngươi đó...".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Hậu Lá Ngọc Cành Vàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook