Chương 1: Đến cuối cùng mới biết ai bên ta
Hanri
09/03/2016
Tử Tước Quốc
Công nguyên năm thứ 375
Biên Quan có biến , Tam Vương Gia Độc Cô Viễn thâu túng quan lại, cấu kết với ngoại tộc khởi binh tạo phản , mưu đồ soán ngôi . Việc xảy ra bất ngờ, Tam Vương Gia trước nay nổi tiếng trung quân ái quốc ... tay nắm binh phù , được hoàng đế tin tưởng ... và còn là huynh đệ thân sinh cùng phụ mẫu …không ai lường được .
Tháng 2 – Công nguyên năm thứ 375
20 vạn nhân mã do đại tướng quân Thập Tâm xuất phát tiến đến biên quan …Vó ngựa rung chuyển ..phong vân gào rít ..máu nhuộm bầu trời ..Hồng kì phấp phới …Binh đao nhảy múa ... Quân địch chiếm thế thượng phong… Hỏa quang thê lương … máu thịt hòa quyện ... tiếng người kêu đau xót. Thành trì sụp đổ. Quân địch reo hò –trận chiến kết thúc.
Hoàng Cung nhận được tin báo … kẻ chạy bán sống bán chết , người cố vơ vét mọi thứ … cung nữ thái giám chạy tán loạn ... Quan lại người trung thần thì tự sát để không hổ thẹn với lòng , với tiên hoàng .Kẻ chuẩn bị sẵn để xin hàng … để thì thu dọn chạy trốn... Phi tần hậu cung lần lượt xuất cung theo gia quyến.
Minh Thiên Cung
Thân ảnh Hoàng y mỏi mệt ngồi trên Long ỷ, đôi mắt nhuốm sự đau đớn ... tức giận... nhìn người đang quỳ – Hồng nhan của hắn ... thanh mai trúc mã của hắn ... Ái Phi của hắn ... gương mặt kiều mỵ ... cử chỉ ôn nhu ... lời nói ngọt ngào …- vậy mà khi có biến, người rời xa hắn đầu tiên lại là nàng .
Hahahaha…ha.ha.. thật khôi hài.
Đế Vương ngàn đời cô độc, quả không sai ... khi nắm giang sơn, mọi người xu nịnh ... mất giang sơn rồi thì ta chẳng là gì... hahaha… thật khôi hài.
Tiếng cười chua xót … vang vọng.
” Hoàng thượng …. thiếp..”
” Ái Phi muốn đi ? “
” Thiếp .. thiếp “
” Nói thẳng “
” Thiếp…thiếp ..không muốn chết..Hoàng thượng “
” CÚT….. “
Lập tức không gian yên ắng chỉ còn hắn .. mình hắn.
Ly rượu trước mặt hắn đã chuẩn bị rồi .. chỉ cần một giọt thôi .. nhưng bây giờ hắn thấy thật... cô đơn … Giang sơn mất vào tay thân đệ đệ ... hắn không nuối tiếc ... nhưng bây giờ hắn thấy cô đơn. Ba ngàn giai lệ không ai là tri kỉ.
” Thiếp ở lại được không ?” bóng dáng tử y bước vào … nàng không còn là tiểu nữ tử 14 tuổi núp sau đại thụ nhìn hắn, cũng không còn là nữ nhân 18 tuổi khi được sắc phong làm hoàng hậu nữa . 15 năm rồi ... thời gian trôi qua nhanh thật.
” Ngươi là ...? “
” Hoàng hậu cùa chàng”
” Hoàng hậu ? ” nàng là hoàng hậu , thứ nữ của thừa tướng , nữ nhân mà Phụ Hoàng đã ban chỉ sắc phong là hậu ?
” Phải “
” Sao ngươi không đi ... đi hết đi “
” Thiếp sẽ ở đây với chàng ” nàng nói là thật .
” Tại sao ? “
” Bởi vì thiếp ngốc ” quá ngu ngốc
” Ta nhớ ta đã từng nói sẽ không bao giờ sủng ngươi , không bao giờ yêu ngươi ” đúng vậy, hắn nhớ rõ là thế ... chẳng lẽ nàng đã quên .
” Ta biết .. nhưng đừng cự tuyệt ta yêu chàng được không, ta sẽ ở bên chàng cho đến khi ta không còn hơi thở ... chàng mất ta mất … chàng còn ta còn ... để cho ta ở bên chàng ... dõi theo chàng như ta đã dõi theo chàng 15 năm qua ... được không ?”
” Ta sắp chết ... còn muốn theo không ?” hắn không tin con người chết cũng không sợ.
” Vậy đưa thiếp theo được không ?”
Rót thêm một ly rượu nữa, đẩy đến trước mặt nàng ” uống nó ngươi có thể đi theo ta “
Tiếp nhận ly rượu, đôi mắt dẹp mờ sương trở nên cong cong ... môi nhỏ nhẹ nở nụ cười yếu ớt, nàng nhìn hắn ... người mà nàng yêu. Một hơi cạn sạch , đặt ly xuống , bước đến bên hắn , nắm lấy bàn tay ấy áp nhẹ lên má khẽ nói : ” Ta luôn muốn nắm tay chàng một lần, chỉ một lần .”
Vào lúc này tâm hắn đau … rất đau … sao lại đau như thế… trong khoảnh khắc này hắn đột nhiên nhớ tới một việc … tên nàng...thật nực cười …. hắn lập nàng làm hậu 15 năm nhưng không hề biết tên nàng ... thật nực cười …
” Nói cho ta biết ... tên nàng ” giọng hắn bỗng trở nên nghẹn ngào đến chính hắn cũng không biết tại sao.
Tiểu nữ nhân đang nắm tay hắn đang dần yếu đi ” Hạ ….Tử... Y ” và rồi nàng chìm vào giấc ngủ .
Một lệ rơi xuống từ khóe mắt nàng … nàng hạnh phúc.
Một giọt lệ cũng lăn xuống trên má của vị Đế Vương. Hắn đã khóc. Hắn không cô đơn ... có nàng yêu hắn và có lẽ hắn cũng đã yêu nàng.
Công nguyên năm thứ 375
Biên Quan có biến , Tam Vương Gia Độc Cô Viễn thâu túng quan lại, cấu kết với ngoại tộc khởi binh tạo phản , mưu đồ soán ngôi . Việc xảy ra bất ngờ, Tam Vương Gia trước nay nổi tiếng trung quân ái quốc ... tay nắm binh phù , được hoàng đế tin tưởng ... và còn là huynh đệ thân sinh cùng phụ mẫu …không ai lường được .
Tháng 2 – Công nguyên năm thứ 375
20 vạn nhân mã do đại tướng quân Thập Tâm xuất phát tiến đến biên quan …Vó ngựa rung chuyển ..phong vân gào rít ..máu nhuộm bầu trời ..Hồng kì phấp phới …Binh đao nhảy múa ... Quân địch chiếm thế thượng phong… Hỏa quang thê lương … máu thịt hòa quyện ... tiếng người kêu đau xót. Thành trì sụp đổ. Quân địch reo hò –trận chiến kết thúc.
Hoàng Cung nhận được tin báo … kẻ chạy bán sống bán chết , người cố vơ vét mọi thứ … cung nữ thái giám chạy tán loạn ... Quan lại người trung thần thì tự sát để không hổ thẹn với lòng , với tiên hoàng .Kẻ chuẩn bị sẵn để xin hàng … để thì thu dọn chạy trốn... Phi tần hậu cung lần lượt xuất cung theo gia quyến.
Minh Thiên Cung
Thân ảnh Hoàng y mỏi mệt ngồi trên Long ỷ, đôi mắt nhuốm sự đau đớn ... tức giận... nhìn người đang quỳ – Hồng nhan của hắn ... thanh mai trúc mã của hắn ... Ái Phi của hắn ... gương mặt kiều mỵ ... cử chỉ ôn nhu ... lời nói ngọt ngào …- vậy mà khi có biến, người rời xa hắn đầu tiên lại là nàng .
Hahahaha…ha.ha.. thật khôi hài.
Đế Vương ngàn đời cô độc, quả không sai ... khi nắm giang sơn, mọi người xu nịnh ... mất giang sơn rồi thì ta chẳng là gì... hahaha… thật khôi hài.
Tiếng cười chua xót … vang vọng.
” Hoàng thượng …. thiếp..”
” Ái Phi muốn đi ? “
” Thiếp .. thiếp “
” Nói thẳng “
” Thiếp…thiếp ..không muốn chết..Hoàng thượng “
” CÚT….. “
Lập tức không gian yên ắng chỉ còn hắn .. mình hắn.
Ly rượu trước mặt hắn đã chuẩn bị rồi .. chỉ cần một giọt thôi .. nhưng bây giờ hắn thấy thật... cô đơn … Giang sơn mất vào tay thân đệ đệ ... hắn không nuối tiếc ... nhưng bây giờ hắn thấy cô đơn. Ba ngàn giai lệ không ai là tri kỉ.
” Thiếp ở lại được không ?” bóng dáng tử y bước vào … nàng không còn là tiểu nữ tử 14 tuổi núp sau đại thụ nhìn hắn, cũng không còn là nữ nhân 18 tuổi khi được sắc phong làm hoàng hậu nữa . 15 năm rồi ... thời gian trôi qua nhanh thật.
” Ngươi là ...? “
” Hoàng hậu cùa chàng”
” Hoàng hậu ? ” nàng là hoàng hậu , thứ nữ của thừa tướng , nữ nhân mà Phụ Hoàng đã ban chỉ sắc phong là hậu ?
” Phải “
” Sao ngươi không đi ... đi hết đi “
” Thiếp sẽ ở đây với chàng ” nàng nói là thật .
” Tại sao ? “
” Bởi vì thiếp ngốc ” quá ngu ngốc
” Ta nhớ ta đã từng nói sẽ không bao giờ sủng ngươi , không bao giờ yêu ngươi ” đúng vậy, hắn nhớ rõ là thế ... chẳng lẽ nàng đã quên .
” Ta biết .. nhưng đừng cự tuyệt ta yêu chàng được không, ta sẽ ở bên chàng cho đến khi ta không còn hơi thở ... chàng mất ta mất … chàng còn ta còn ... để cho ta ở bên chàng ... dõi theo chàng như ta đã dõi theo chàng 15 năm qua ... được không ?”
” Ta sắp chết ... còn muốn theo không ?” hắn không tin con người chết cũng không sợ.
” Vậy đưa thiếp theo được không ?”
Rót thêm một ly rượu nữa, đẩy đến trước mặt nàng ” uống nó ngươi có thể đi theo ta “
Tiếp nhận ly rượu, đôi mắt dẹp mờ sương trở nên cong cong ... môi nhỏ nhẹ nở nụ cười yếu ớt, nàng nhìn hắn ... người mà nàng yêu. Một hơi cạn sạch , đặt ly xuống , bước đến bên hắn , nắm lấy bàn tay ấy áp nhẹ lên má khẽ nói : ” Ta luôn muốn nắm tay chàng một lần, chỉ một lần .”
Vào lúc này tâm hắn đau … rất đau … sao lại đau như thế… trong khoảnh khắc này hắn đột nhiên nhớ tới một việc … tên nàng...thật nực cười …. hắn lập nàng làm hậu 15 năm nhưng không hề biết tên nàng ... thật nực cười …
” Nói cho ta biết ... tên nàng ” giọng hắn bỗng trở nên nghẹn ngào đến chính hắn cũng không biết tại sao.
Tiểu nữ nhân đang nắm tay hắn đang dần yếu đi ” Hạ ….Tử... Y ” và rồi nàng chìm vào giấc ngủ .
Một lệ rơi xuống từ khóe mắt nàng … nàng hạnh phúc.
Một giọt lệ cũng lăn xuống trên má của vị Đế Vương. Hắn đã khóc. Hắn không cô đơn ... có nàng yêu hắn và có lẽ hắn cũng đã yêu nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.