Chương 6: Hoàng đế lưu manh
Hanri
18/05/2016
Bầu không khí ấm áp của đôi “đế hậu tình thâm” chợt bị một tiếng la thất thanh bên cạnh phá hỏng “A....”
Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên kinh động mọi người. Hạ Tử Y ngây ngốc nhìn Lăng Trang Dung ngồi bên trái hoàng thượng té từ trên ghế xuống, khuôn mặt nhăn nhó ôm lấy bụng. Thân là hoàng hậu, nàng biết trong trường hợp này nên phải tỏ ra quan tâm đến nàng ấy một chút, nhưng... Lăng Trang Dung ỷ cha là uy diễn đại tướng quân, tay nắm binh quyền, hoàng thượng cũng phải nể mặt, huống chí nàng ấy (Lăng Trang Dung) lại là thanh mai trúc mã của Độc Cô Hàn, được hắn sủng ái, năm lần bốn lượt làm khó dễ nàng. Hạ Tử Y nàng tuy ngốc, nhưng không hồ đồ. Ai có thù với nàng, nàng không tiểu nhân trả đũa, nhưng không có nghĩa là nàng tự biến mình thành thần tiên, tha thứ cho họ quá dễ dàng.
Nghĩ đến vị sủng phi của hoàng đế luôn chèn ép mình, Hạ Tử Y toan bước lên một bước thăm hỏi, lại ngập ngừng dừng lại, sau mấy lần ( chính xác là 2 lần trong vòng 1 phút 30 giây) đấu tranh tư tưởng, nàng nhìn qua nô tỳ thân tín dò hỏi, sau đó nhận được ánh mắt đầy lửa của Cúc Nhi bắn về phía nàng, ý tứ vô cùng rõ ràng: “Nương nương, người bước lên một bước thăm hỏi mụ quý phi Lăng Ca Nhăng ấy xem, Cúc Nhi thề trên có phụ mẫu, dưới có thổ công, nô tỳ từ nay không bao giờ quan tâm người nữa.”
Vị hoàng hậu ngốc nào đó tiếp nhận hăm doạ, được tiếp thêm sức mạnh, tâm phấn chấn hẳn lên, quyết định .... về lại chỗ, cặm cụi ngồi ăn tiếp.
Độc Cô Hàn đôi mắt nhìn thê tử yêu quý như có như không ẩn hiện ý cười, sau đó mới trầm giọng hạ lệnh tỳ nữ đưa quý phi về tẩm cung nghỉ ngơi, còn ân cần phân phó thái y tới chẩn mạch đầu thang.
Tiểu Lưu Tử nhìn đế vương cao cao tại thượng. Giờ phút này hắn quả thực khâm phục mình. Nếu hắn không bản lĩnh kinh người thì đã vĩnh viễn nói lời chia xa với hai tròng mắt của mình. Ngày trước, chỉ cần Lăng quý phi bị uỷ khuất, dẫu là chuyện bé như hột é, nhẹ như bánh hẹ, hoàng thượng cũng như kiến bò trên chảo, gấp đến độ không thể đem nương nương lên bàn thờ mà cung phụng. Bây giờ, nương nương thật sự đau thương thống khổ, bày ra bộ dáng sắp đi đoàn tụ ông bà đến nơi, hoàng thượng cũng không mảy may bận tâm. Cái này có thể nói là “sau một thời gian mắt đui, tai bẩn, tâm điếc, nắng cũng phải trong hơn, trời cũng phải sáng hơn, núi cũng phải cao hơn, hoàng thượng ngài ấy cũng phải thông minh hơn , nhìn thấu bộ mặt thật của hồ ly” rồi, đúng không?
Thật không thể tin, chỉ bị thích khách bắn trúng 1 lần, hoàng thượng ... bớt ngu hơn nhiều.
Gửi chàng thích khách đang chu du trên mìền cực lạc kia ơi, nô tài muôn vàn đội ơn tài bắn tên của ngài.
Nếu Độc Cô Hàn biết thân tín bên cạnh đang âm thầm mắng hắn ngu ngốc, còn vô cùng tán dương kẻ suýt làm hắn mất mạng, không biết có hộc máu, lăn đùng ra... trùng sinh lần nữa không @@
Hiển nhiên, điều hắn canh cánh trong lòng lúc này không phải là vị sủng phi nhăn nhó mặt mày đang được vác như bao tải về phía tẩm cung, cũng không phải là đám nô tài nhiều chuyện hai bên, mà là...
Độc Cô Hàn hơi hơi nghiêng thân mình, nhìn gương mặt gần trong gang tấc , ánh mắt ôn nhu: “Hoàng hậu, ăn ngon không?”
Hạ Tử Y đang tập trung chiến đấu với chén canh sâm trên bàn thì bị một khuôn mặt áp đảo, nàng hoảng hốt ngước mắt lên, hơi thở nam tính phả vào mặt, khiến nàng choáng váng , đầu óc không tự chủ vọt lên chín tầng mây, chỉ biết ngây ngốc gật đầu: “Ăn ngon... Ngô...”
Môi bỗng nhiên bị Độc Cô Hàn nắm bắt, tim Hạ Tử Y đột nhiên đập mạnh, càng đập càng nhanh, nhanh đến nàng gần như không cách nào khống chế, chợt có một loại xúc động muốn khóc.
Bệ hạ, không cần biết nụ hôn của người vì lý do gì, hãy cho ta tư tâm một chút, cho rằng người làm như vậy, là vì động tâm với ta, được không?
Không muốn tranh đoạt ân sủng từ tay Lăng quý phi, chỉ cần chàng có thể thích ta, chì một chút chút chút xíu thôi, thì tốt rồi.
Độc Cô Hàn cúi đầu ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn, bá đạo nhưng vẫn dịu dàng, cắn nuốt tất cả hơi thở của Hạ Tử Y. Trong hô hấp của hắn giờ đây tràn ngập mùi vị thuộc về hoàng hậu, nàng là thê tử kết tóc cùng sẻ chia hoạn nạn với hắn, là nữ nhân ngu ngốc duy nhất trên đời yêu hắn không oán không hối. Hơi thở của nàng mềm mại nhẹ nhàng thanh thuần động lòng người, đem bao áp lực trong đầu hắn đập tan thành mây khói.
Đáy mắt Độc Cô Hàn thoáng hiện ý cười, khoá thật sâu vào cô nàng ngốc trong lòng. Hoàng hậu của hắn ngay cả hôn môi cũng không biết, giống như đầu gỗ mở to đôi mắt, hai hàm răng cắn chặt, bộ dạng như tiểu cô nương bị bắt nạt, khiến hắn nhất thời sinh ra cảm giác mình là ác nhân chuyên hiếp đáp nữ tử lương thiện.
Haizz. Tránh làm cô nàng ngốc cái gì cũng không biết này sợ hãi, Độc Cô Hàn ẩn nhẫn gặm gặm nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Tử Y vài cái liền thả ra.
Độc Cô Hàn liếm liếm môi mình, cười nói: “Qủa thực rất ngon”
Vốn dĩ, mặt Hạ Tử Y đã hồng giống như tôm luộc, giờ lại nghe Độc Cô Hàn thốt ra câu nói đầy ám muội, nàng nhìn chung quanh, vô số người đứng xem, mặt lại càng nóng lên, hận không thể đào một cái hố chôn mình.
Độc Cô Hàn cúi người tiến tới bên tai nàng nhẹ giọng nói nhỏ: “Chẳng lẽ Tử Nhi không nhớ, bát canh nàng đang ăn chính là của ta?”
Tai Hạ Tử Y đỏ lên.
Cúc Nhi đứng bên, không biết hoàng thượng nói gì với nương nương, khiến nương nương sắc mặt đỏ lựng, bộ dạng lúng túng sắp khóc, nàng nóng lòng hộ chủ, trong lòng âm thầm lôi tên hoàng đế trò lưu manh ra mắng hàng vạn, hàng vạn vạn lần “Chỉ biết bắt nạt nương nương. Cái gì mà Hoàng đế chí công vô tư, cần cù yêu dân, tất cả chỉ là gạt người….phải gọi là Hoàng đế lưu manh mới đúng. Đồ Hoàng đế lưu manh.... ta băm .... ta băm... ”
Lúc này nam nhân da mặt dày nhất Tử Tước Quốc lại là vẻ mặt đạm nhạt. Độc Cô Hàn áp chế tâm nhảy loạn , đưa tay sờ sờ hai má nóng bỏng của Hạ Tử Y, cười đến vô hại: “Tử Nhi, đêm nay trẫm nghỉ lại ở Trường Khôn cung, được không?” Hắn thật thâm tình, thật dịu dàng ôm mặt của Hạ Tử Y.
“Cái gì?” Hạ Tử Y còn chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn lại hắn. Hắn có nói đùa không?
“Trẫm nói. Đêm nay trẫm sẽ nghỉ lại ở Trường Khôn cung” Hắn không phiền mà nhắc lại một lần nữa, sẵn tiện véo má hoàng hậu ngốc của hắn một cái.
Vẫn là da mặt nàng mềm mịn, nhéo thật thích...
Tiểu Lưu Tử đứng bên, nét mặt xanh xám. Thân là Hoàng đế, triệu hoàng hậu thị tẩm, còn phải “được sự đồng ý” của nương nương mới dám “động thủ ” sao? Nghe lời dữ vậy @@
Hoàng thượng à hoàng thượng, ngài từ khi nào trở nên mất phong độ trầm trọng như thế?!
“Hoàng thượng... Hoàng thượng...” Hạ Tử Y choáng váng một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình “Còn Lăng quý phi?”
“Nàng ấy thì sao?” Vẫn nhìn chăm chăm Hạ Tử Y, Độc Cô Hàn không bỏ lỡ phản ứng nào trên mặt nàng.
Giỡn sao. Kiếp trước hắn bỏ lỡ nàng 15 năm, kiếp này lại lãng quên nàng 3 năm. 18 năm. Đời người có mấy lần 18 năm!!! Hắn tuyệt không thể đánh mất chân tình trước mắt.
“Hoàng thượng không ……” Đi thăm Lăng quý phi sao?
“Hả?” Độc Cô Hàn nhìn vẻ mặt ảo não của Hạ Tử Y thì hiểu ngay nàng nghĩ gì, nhưng hắn vẫn cố ép nàng nói ra tâm tư của mình.
Hạ Tử Y cúi đầu. “Lăng quý phi hình như không được khoẻ. Hoàng thượng nên đi thăm nàng ấy”
“Đây là ý muốn của nàng?” Hắn dùng ánh mắt giết người không đền mạng nhìn nàng. Tốt nhất là nàng nói không có. Nếu không, xem trẫm trừng trị nàng thế nào.
“Thần thiếp....Thần thiếp... ” Vẻ mặt doạ người của Độc Cô Hàn khiến Hạ Tử Y sợ hãi, nàng cố gắng trấn tĩnh, âm thanh cũng có chút giống như sắp khóc.
“Ta làm nàng sợ? ”Tiếng nói trầm thấp vang lên ngay sát lỗ tai nàng.
Mắt đầy sương mù, Hạ Tử Y không biết nên gật đầu hay lắc đầu...
Dáng vẻ ngu ngốc của Hạ Tử Y khiến khuôn mặt đang cố gắng giữ vẻ nghiêm trang phá vỡ phòng bị. Trên môi Độc Cô Hàn xẹt qua một nụ cười, hắn đặt nàng ngồi trên đùi mình, cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán nàng , “Nàng có gì bất mãn thì cứ nói, chúng ta là phu thê, không có gì là không thể chia sẻ cùng nhau”
Phu thê... hắn thừa nhận là phu thê với nàng? Cả ngày hôm nay hắn không ngừng trêu chọc nàng, nhưng nàng vẫn cảm giác sự ôn nhu trong đó, không giống tác phong lạnh lùng của hoàng đế Độc Cô Hàn chút nào.
Hạ Tử Y mở to hai mắt, hoài nghi điều mình với vừa nhìn thấy. Kia, là nụ cười sao? Thì ra hắn cũng có lúc cười với nàng, hơn nữa nụ cười ấy vẫn ấm áp, ấm áp như trong bao giấc mơ nàng thường tưởng tượng ra.
Cho nên, Hạ Tử Y nàng vẫn có thể được người khác đối xử tốt, đúng không? !
Được khích lệ, vị hoàng hậu ngốc nào đó tuy vẫn còn luống cuống cúi đầu tránh ánh mắt sắc bén, nàng thu hết dũng khí nhỏ giọng nói: “... Đây là bệ hạ đang trừng phạt thần thiếp vì tội đã ăn canh của người sao?”
“Nàng nói đúng.” Độc Cô Hàn khoé môi co giật, cố giữ bình tĩnh. Hắn không dám cười thành tiếng, sợ có người ngượng quá hoá thẹn, lại làm con rùa rúc đầu thì khốn. Lúc ấy, không khéo hắn sẽ trở thành đế vương đầu tiên của vương triều Độc Cô ... mồ côi hậu.
“Nhưng nàng có biết, ” Độc Cô Hàn cố ý ngưng lại, hắn giơ cao tay, cười lạnh nói, “ ta sẽ làm gì trừng phạt nàng không?”
Hạ Tử Y nhìn cánh tay hắn, bỗng cảm thấy hơi khó chịu. Dẫu biết hắn không ưa nàng, nhưng cả buổi tối nay. hắn chăm sóc lại rất mực tình thâm với nàng, lại cho nàng chút ảo tưởng.
Bây giờ lại thấy hắn giơ tay, bộ dạng toan đánh xuống, tim có chút gì đó chua xót.
Hoá ra, vẫn là nàng tự mình đa tình....
Ánh sáng trong mắt ảm đạm dần, Hạ Tử Y thật cẩn thận nhìn tay Độc Cô Hàn , theo bản năng nhắm mắt lại, thấy chết không sờn nói: “Thần thiếp không có gì để nói. Tùy Hoàng thượng xét xử.” Chàng tát ta đi, chỉ cần chàng vui vẻ là được rồi!
Bộ dáng anh dũng hy sinh của nàng khiến Độc Cô Hàn thiếu chút nữa cười to, nhưng hắn vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc, giả bộ giận dữ nói: “Đây chính là nàng nói , lúc nữa bất luận ta trừng phạt thế nào, nàng đều phải chấp nhận a!”
Hạ Tử Y kinh hoảng gật gật đầu, chờ đợi một bàn tay rơi xuống mặt mình trừng phạt.
Một giây... hai giây... ba giây... Ai biết đợi đã lâu, đều không có vật thể lạ nào đáp trên mặt của mình. Hạ Tử Y len lén hí mắt, nàng thầm nhủ: “một bàn tay không có, chắc chắn 2 bàn đi. Ừm. Cố chịu. Lát nữa về cung bảo Cúc Nhi thoa thuốc là được. ”
Bất ngờ, một đôi môi ôn nhu rơi trên hàng chân mày nàng.
Hơi thở nóng ướt phun trên mặt, một chút ngứa một chút tê dại khiến lòng người một chút.... run sợ. Hạ Tử Y kinh ngạc mở mắt ra, lại thấy Độc Cô Hàn đang mỉm cười nhìn mình, nụ cười kia phúc hắc lại hàm chứa muôn vạn tình cảm.
“Tử Nhi, ngoan ngoãn tiếp nhận trừng phạt này...”
Trong lúc Hạ Tử Y còn chưa kịp phản ứng, Độc Cô Hàn bỗng nhiên nghiêng người, vòng tay ôm nàng thật chặt, đem nàng bế lên, bước nhanh về phía ... tẩm cung của hắn.
Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên kinh động mọi người. Hạ Tử Y ngây ngốc nhìn Lăng Trang Dung ngồi bên trái hoàng thượng té từ trên ghế xuống, khuôn mặt nhăn nhó ôm lấy bụng. Thân là hoàng hậu, nàng biết trong trường hợp này nên phải tỏ ra quan tâm đến nàng ấy một chút, nhưng... Lăng Trang Dung ỷ cha là uy diễn đại tướng quân, tay nắm binh quyền, hoàng thượng cũng phải nể mặt, huống chí nàng ấy (Lăng Trang Dung) lại là thanh mai trúc mã của Độc Cô Hàn, được hắn sủng ái, năm lần bốn lượt làm khó dễ nàng. Hạ Tử Y nàng tuy ngốc, nhưng không hồ đồ. Ai có thù với nàng, nàng không tiểu nhân trả đũa, nhưng không có nghĩa là nàng tự biến mình thành thần tiên, tha thứ cho họ quá dễ dàng.
Nghĩ đến vị sủng phi của hoàng đế luôn chèn ép mình, Hạ Tử Y toan bước lên một bước thăm hỏi, lại ngập ngừng dừng lại, sau mấy lần ( chính xác là 2 lần trong vòng 1 phút 30 giây) đấu tranh tư tưởng, nàng nhìn qua nô tỳ thân tín dò hỏi, sau đó nhận được ánh mắt đầy lửa của Cúc Nhi bắn về phía nàng, ý tứ vô cùng rõ ràng: “Nương nương, người bước lên một bước thăm hỏi mụ quý phi Lăng Ca Nhăng ấy xem, Cúc Nhi thề trên có phụ mẫu, dưới có thổ công, nô tỳ từ nay không bao giờ quan tâm người nữa.”
Vị hoàng hậu ngốc nào đó tiếp nhận hăm doạ, được tiếp thêm sức mạnh, tâm phấn chấn hẳn lên, quyết định .... về lại chỗ, cặm cụi ngồi ăn tiếp.
Độc Cô Hàn đôi mắt nhìn thê tử yêu quý như có như không ẩn hiện ý cười, sau đó mới trầm giọng hạ lệnh tỳ nữ đưa quý phi về tẩm cung nghỉ ngơi, còn ân cần phân phó thái y tới chẩn mạch đầu thang.
Tiểu Lưu Tử nhìn đế vương cao cao tại thượng. Giờ phút này hắn quả thực khâm phục mình. Nếu hắn không bản lĩnh kinh người thì đã vĩnh viễn nói lời chia xa với hai tròng mắt của mình. Ngày trước, chỉ cần Lăng quý phi bị uỷ khuất, dẫu là chuyện bé như hột é, nhẹ như bánh hẹ, hoàng thượng cũng như kiến bò trên chảo, gấp đến độ không thể đem nương nương lên bàn thờ mà cung phụng. Bây giờ, nương nương thật sự đau thương thống khổ, bày ra bộ dáng sắp đi đoàn tụ ông bà đến nơi, hoàng thượng cũng không mảy may bận tâm. Cái này có thể nói là “sau một thời gian mắt đui, tai bẩn, tâm điếc, nắng cũng phải trong hơn, trời cũng phải sáng hơn, núi cũng phải cao hơn, hoàng thượng ngài ấy cũng phải thông minh hơn , nhìn thấu bộ mặt thật của hồ ly” rồi, đúng không?
Thật không thể tin, chỉ bị thích khách bắn trúng 1 lần, hoàng thượng ... bớt ngu hơn nhiều.
Gửi chàng thích khách đang chu du trên mìền cực lạc kia ơi, nô tài muôn vàn đội ơn tài bắn tên của ngài.
Nếu Độc Cô Hàn biết thân tín bên cạnh đang âm thầm mắng hắn ngu ngốc, còn vô cùng tán dương kẻ suýt làm hắn mất mạng, không biết có hộc máu, lăn đùng ra... trùng sinh lần nữa không @@
Hiển nhiên, điều hắn canh cánh trong lòng lúc này không phải là vị sủng phi nhăn nhó mặt mày đang được vác như bao tải về phía tẩm cung, cũng không phải là đám nô tài nhiều chuyện hai bên, mà là...
Độc Cô Hàn hơi hơi nghiêng thân mình, nhìn gương mặt gần trong gang tấc , ánh mắt ôn nhu: “Hoàng hậu, ăn ngon không?”
Hạ Tử Y đang tập trung chiến đấu với chén canh sâm trên bàn thì bị một khuôn mặt áp đảo, nàng hoảng hốt ngước mắt lên, hơi thở nam tính phả vào mặt, khiến nàng choáng váng , đầu óc không tự chủ vọt lên chín tầng mây, chỉ biết ngây ngốc gật đầu: “Ăn ngon... Ngô...”
Môi bỗng nhiên bị Độc Cô Hàn nắm bắt, tim Hạ Tử Y đột nhiên đập mạnh, càng đập càng nhanh, nhanh đến nàng gần như không cách nào khống chế, chợt có một loại xúc động muốn khóc.
Bệ hạ, không cần biết nụ hôn của người vì lý do gì, hãy cho ta tư tâm một chút, cho rằng người làm như vậy, là vì động tâm với ta, được không?
Không muốn tranh đoạt ân sủng từ tay Lăng quý phi, chỉ cần chàng có thể thích ta, chì một chút chút chút xíu thôi, thì tốt rồi.
Độc Cô Hàn cúi đầu ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn, bá đạo nhưng vẫn dịu dàng, cắn nuốt tất cả hơi thở của Hạ Tử Y. Trong hô hấp của hắn giờ đây tràn ngập mùi vị thuộc về hoàng hậu, nàng là thê tử kết tóc cùng sẻ chia hoạn nạn với hắn, là nữ nhân ngu ngốc duy nhất trên đời yêu hắn không oán không hối. Hơi thở của nàng mềm mại nhẹ nhàng thanh thuần động lòng người, đem bao áp lực trong đầu hắn đập tan thành mây khói.
Đáy mắt Độc Cô Hàn thoáng hiện ý cười, khoá thật sâu vào cô nàng ngốc trong lòng. Hoàng hậu của hắn ngay cả hôn môi cũng không biết, giống như đầu gỗ mở to đôi mắt, hai hàm răng cắn chặt, bộ dạng như tiểu cô nương bị bắt nạt, khiến hắn nhất thời sinh ra cảm giác mình là ác nhân chuyên hiếp đáp nữ tử lương thiện.
Haizz. Tránh làm cô nàng ngốc cái gì cũng không biết này sợ hãi, Độc Cô Hàn ẩn nhẫn gặm gặm nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Tử Y vài cái liền thả ra.
Độc Cô Hàn liếm liếm môi mình, cười nói: “Qủa thực rất ngon”
Vốn dĩ, mặt Hạ Tử Y đã hồng giống như tôm luộc, giờ lại nghe Độc Cô Hàn thốt ra câu nói đầy ám muội, nàng nhìn chung quanh, vô số người đứng xem, mặt lại càng nóng lên, hận không thể đào một cái hố chôn mình.
Độc Cô Hàn cúi người tiến tới bên tai nàng nhẹ giọng nói nhỏ: “Chẳng lẽ Tử Nhi không nhớ, bát canh nàng đang ăn chính là của ta?”
Tai Hạ Tử Y đỏ lên.
Cúc Nhi đứng bên, không biết hoàng thượng nói gì với nương nương, khiến nương nương sắc mặt đỏ lựng, bộ dạng lúng túng sắp khóc, nàng nóng lòng hộ chủ, trong lòng âm thầm lôi tên hoàng đế trò lưu manh ra mắng hàng vạn, hàng vạn vạn lần “Chỉ biết bắt nạt nương nương. Cái gì mà Hoàng đế chí công vô tư, cần cù yêu dân, tất cả chỉ là gạt người….phải gọi là Hoàng đế lưu manh mới đúng. Đồ Hoàng đế lưu manh.... ta băm .... ta băm... ”
Lúc này nam nhân da mặt dày nhất Tử Tước Quốc lại là vẻ mặt đạm nhạt. Độc Cô Hàn áp chế tâm nhảy loạn , đưa tay sờ sờ hai má nóng bỏng của Hạ Tử Y, cười đến vô hại: “Tử Nhi, đêm nay trẫm nghỉ lại ở Trường Khôn cung, được không?” Hắn thật thâm tình, thật dịu dàng ôm mặt của Hạ Tử Y.
“Cái gì?” Hạ Tử Y còn chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn lại hắn. Hắn có nói đùa không?
“Trẫm nói. Đêm nay trẫm sẽ nghỉ lại ở Trường Khôn cung” Hắn không phiền mà nhắc lại một lần nữa, sẵn tiện véo má hoàng hậu ngốc của hắn một cái.
Vẫn là da mặt nàng mềm mịn, nhéo thật thích...
Tiểu Lưu Tử đứng bên, nét mặt xanh xám. Thân là Hoàng đế, triệu hoàng hậu thị tẩm, còn phải “được sự đồng ý” của nương nương mới dám “động thủ ” sao? Nghe lời dữ vậy @@
Hoàng thượng à hoàng thượng, ngài từ khi nào trở nên mất phong độ trầm trọng như thế?!
“Hoàng thượng... Hoàng thượng...” Hạ Tử Y choáng váng một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình “Còn Lăng quý phi?”
“Nàng ấy thì sao?” Vẫn nhìn chăm chăm Hạ Tử Y, Độc Cô Hàn không bỏ lỡ phản ứng nào trên mặt nàng.
Giỡn sao. Kiếp trước hắn bỏ lỡ nàng 15 năm, kiếp này lại lãng quên nàng 3 năm. 18 năm. Đời người có mấy lần 18 năm!!! Hắn tuyệt không thể đánh mất chân tình trước mắt.
“Hoàng thượng không ……” Đi thăm Lăng quý phi sao?
“Hả?” Độc Cô Hàn nhìn vẻ mặt ảo não của Hạ Tử Y thì hiểu ngay nàng nghĩ gì, nhưng hắn vẫn cố ép nàng nói ra tâm tư của mình.
Hạ Tử Y cúi đầu. “Lăng quý phi hình như không được khoẻ. Hoàng thượng nên đi thăm nàng ấy”
“Đây là ý muốn của nàng?” Hắn dùng ánh mắt giết người không đền mạng nhìn nàng. Tốt nhất là nàng nói không có. Nếu không, xem trẫm trừng trị nàng thế nào.
“Thần thiếp....Thần thiếp... ” Vẻ mặt doạ người của Độc Cô Hàn khiến Hạ Tử Y sợ hãi, nàng cố gắng trấn tĩnh, âm thanh cũng có chút giống như sắp khóc.
“Ta làm nàng sợ? ”Tiếng nói trầm thấp vang lên ngay sát lỗ tai nàng.
Mắt đầy sương mù, Hạ Tử Y không biết nên gật đầu hay lắc đầu...
Dáng vẻ ngu ngốc của Hạ Tử Y khiến khuôn mặt đang cố gắng giữ vẻ nghiêm trang phá vỡ phòng bị. Trên môi Độc Cô Hàn xẹt qua một nụ cười, hắn đặt nàng ngồi trên đùi mình, cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán nàng , “Nàng có gì bất mãn thì cứ nói, chúng ta là phu thê, không có gì là không thể chia sẻ cùng nhau”
Phu thê... hắn thừa nhận là phu thê với nàng? Cả ngày hôm nay hắn không ngừng trêu chọc nàng, nhưng nàng vẫn cảm giác sự ôn nhu trong đó, không giống tác phong lạnh lùng của hoàng đế Độc Cô Hàn chút nào.
Hạ Tử Y mở to hai mắt, hoài nghi điều mình với vừa nhìn thấy. Kia, là nụ cười sao? Thì ra hắn cũng có lúc cười với nàng, hơn nữa nụ cười ấy vẫn ấm áp, ấm áp như trong bao giấc mơ nàng thường tưởng tượng ra.
Cho nên, Hạ Tử Y nàng vẫn có thể được người khác đối xử tốt, đúng không? !
Được khích lệ, vị hoàng hậu ngốc nào đó tuy vẫn còn luống cuống cúi đầu tránh ánh mắt sắc bén, nàng thu hết dũng khí nhỏ giọng nói: “... Đây là bệ hạ đang trừng phạt thần thiếp vì tội đã ăn canh của người sao?”
“Nàng nói đúng.” Độc Cô Hàn khoé môi co giật, cố giữ bình tĩnh. Hắn không dám cười thành tiếng, sợ có người ngượng quá hoá thẹn, lại làm con rùa rúc đầu thì khốn. Lúc ấy, không khéo hắn sẽ trở thành đế vương đầu tiên của vương triều Độc Cô ... mồ côi hậu.
“Nhưng nàng có biết, ” Độc Cô Hàn cố ý ngưng lại, hắn giơ cao tay, cười lạnh nói, “ ta sẽ làm gì trừng phạt nàng không?”
Hạ Tử Y nhìn cánh tay hắn, bỗng cảm thấy hơi khó chịu. Dẫu biết hắn không ưa nàng, nhưng cả buổi tối nay. hắn chăm sóc lại rất mực tình thâm với nàng, lại cho nàng chút ảo tưởng.
Bây giờ lại thấy hắn giơ tay, bộ dạng toan đánh xuống, tim có chút gì đó chua xót.
Hoá ra, vẫn là nàng tự mình đa tình....
Ánh sáng trong mắt ảm đạm dần, Hạ Tử Y thật cẩn thận nhìn tay Độc Cô Hàn , theo bản năng nhắm mắt lại, thấy chết không sờn nói: “Thần thiếp không có gì để nói. Tùy Hoàng thượng xét xử.” Chàng tát ta đi, chỉ cần chàng vui vẻ là được rồi!
Bộ dáng anh dũng hy sinh của nàng khiến Độc Cô Hàn thiếu chút nữa cười to, nhưng hắn vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc, giả bộ giận dữ nói: “Đây chính là nàng nói , lúc nữa bất luận ta trừng phạt thế nào, nàng đều phải chấp nhận a!”
Hạ Tử Y kinh hoảng gật gật đầu, chờ đợi một bàn tay rơi xuống mặt mình trừng phạt.
Một giây... hai giây... ba giây... Ai biết đợi đã lâu, đều không có vật thể lạ nào đáp trên mặt của mình. Hạ Tử Y len lén hí mắt, nàng thầm nhủ: “một bàn tay không có, chắc chắn 2 bàn đi. Ừm. Cố chịu. Lát nữa về cung bảo Cúc Nhi thoa thuốc là được. ”
Bất ngờ, một đôi môi ôn nhu rơi trên hàng chân mày nàng.
Hơi thở nóng ướt phun trên mặt, một chút ngứa một chút tê dại khiến lòng người một chút.... run sợ. Hạ Tử Y kinh ngạc mở mắt ra, lại thấy Độc Cô Hàn đang mỉm cười nhìn mình, nụ cười kia phúc hắc lại hàm chứa muôn vạn tình cảm.
“Tử Nhi, ngoan ngoãn tiếp nhận trừng phạt này...”
Trong lúc Hạ Tử Y còn chưa kịp phản ứng, Độc Cô Hàn bỗng nhiên nghiêng người, vòng tay ôm nàng thật chặt, đem nàng bế lên, bước nhanh về phía ... tẩm cung của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.