Chương 4: Hối hận
Hanri
18/05/2016
“Đau quá!” không biết đã qua bao lâu, Hạ Tử Y cố gượng ngồi dậy, nhưng trên người lại truyền
đến một cảm giác rã rời làm cho toàn thân không thể cử động.
“Hoàng hậu nương nương, cuối cùng người cũng đã tỉnh dậy!” Cúc nhi sốt ruột đỡ Hạ Tử Y ngồi dậy
“Cúc nhi, ta làm sao vậy? Cả người ta dường như không có sức lực!” Hạ Tử Y thều thào.
“Hoàng hậu nương nương, người bị cảm lạnh, sốt cao, hôn mê đã ba ngày rồi! Rốt cục cũng đã tỉnh. Thật tốt quá!” Cúc nhi vô cùng phấn khởi, nàng cao hứng nhảy chân sáo vòng quanh phòng, luôn mồm “Thật tốt quá! Thật tốt quá”, nhảy cả buổi mới sực nhớ ra điều quan trọng, hai tay lắc vai Hạ Tử Y, gấp gáp nói “Nương nương đã tỉnh, để Cúc nhi đi báo với...!”
“Muội báo với ai?” Hạ Tử Y khó hiểu, nơi hoàng cung này, còn ai quan tâm sống chết của nàng hay sao?
Cúc nhi rót một ly trà, đưa đến giường cho hoàng hậu nương nương, nghe vậy ngẩn người, lắp bắp mở miệng, “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ...”
Thiếu chút nàng quên, hoàng thượng trước khi lâm triều, đã căn dặn kỹ càng, viêc người mấy ngày qua đều ở bên cạnh nương nương, nhất quyết không được cho nương nương biết.
Cúc nhi thất thần nhìn Hạ Tử Y. Cổ nhân nói không sai. Tâm đế vương như mò kim đáy biển. Thấy nương nương khổ sở không chịu uống thuốc, hoàng thượng chỉ nhàn nhạt nói một câu “Không uống thỉ không uống, dẫu sao cũng không chết được”
Cúc nhi nghĩ lại, phản ứng của nàng lúc đó sau khi nghe câu đó của hoàng thượng là như thế nào nhỉ?
À thì vậy nè *A* , trong lòng không ngừng rít rống, “Hoàng thượng bệ hạ, người thật nhẫn tâm”
Sau khi nói câu đó, hoàng thượng liền hạ lệnh triệu tập toàn bộ tỳ nữ trong cung, xúm xít canh giữ bên giường bệnh nương nương, cứ cách 1/4 khắc ( chư tới 5 phút) giúp người lau mình hạ sốt. Hoàng thượng còn khí thế ngút trời, bắt mọi người nhất thiết phải dùng nước ấm. Còn mình vẫn nắm tay nương nương không rời.
Khiến bọn hạ nhân chỉ biết “... ...”, rất khó khăn trong việc chăm sóc mẫu nghi thiên hạ.
Thời buổi này làm hạ nhân cũng đâu phải dễ.
Nương nương mơ mơ hồ hồ không biết, đến cháo dâng tận miệng người cũng đều do hoàng thượng đích thân đút. Khoa trương hơn, hoàng thượng trước một muỗng, sau đó mới một muỗng cho nương nương . Bộ dạng ân cần sợ sệt, làm như sợ có ai hạ độc thê tử hắn vậy?!
Cúc nhi có chút hồ đồ rồi. Kết cục là hoàng thượng đang sủng nương nương, hay hắt hủi nương nương vậy?!
Hạ Tử Y nhấp xong ly trà, nàng mỉm cười đưa lại cho Cúc nhi lúc này còn đang đắm chìm trong suy nghĩ.
“Cúc nhi, đỡ ta rời khỏi giường, ta muốn đi gặp hoàng thượng!” Hạ Tử Y giãy giụa đứng lên, lòng gấp như ngồi trên chảo lửa. Độc Cô Hàn.... chàng... thế nào rồi.... Vết thương của chàng.... đã đỡ hơn chưa.....?
Nhưng mới vừa đứng dậy, cả người vô lực bủn rủn, lại ngã xuống giường.
Nhìn tình cảnh ấy Cúc nhi đau lòng hộ chủ, không nhịn được đành lên tiếng “ Nương nương, người hãy nghỉ ngơi thật tốt, nô tỳ nghe nói thương tích trên người hoàng thượng đã đỡ, đợi sức khoẻ Nương nương tốt lên, nô tỳ sẽ đưa người đi gặp hoàng thượng…”
“Cúc nhi .... Muội nói thật.... hoàng thượng... chàng ấy.... không có việc gì” , Hạ Tử Y kích động nắm tay Cúc nhi, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Cúc nhi lúc này không nhịn được, nhào vào trong lòng hoàng hậu nương nương, oà khóc “Nương nương.... Người làm vậy.... có đáng không.....”
Chờ đợi một người vĩnh viễn không quay đầu. Có đáng không?
Tiểu nữ tử này đột nhiên làm nũng như đứa trẻ, Hạ Tử Y nhất thời không biết nên xử trí thế nào, nàng bối rối vỗ vỗ lưng Cúc nhi, ôn nhu dỗ dành, “ Cúc nhi ngoan nào.... Đừng khóc....”
Cúc nhi “ ... ....” Sao hoàng thượng hoàng hậu khi dỗ dành cũng giống nhau như thế?
Hạ Tử Y tâm tư đơn thuần, nàng không nhìn thấy tia sáng ranh mãnh loé lên trong mắt tiểu nha đầu nghịch ngợm, nàng nói với Cúc nhi, nhưng thật ra đang nói với chính mình:
“Ta không thể có được trái tim chàng …không thể có được tình yêu của chàng thì sao chứ. Chỉ cần chàng để ta yêu chàng ...để ta nhìn chàng từ xa, đối với ta, như vậy cũng đủ rồi”
Huống chi, chàng đối xử với ta không bạc. Độc Cô Hàn.... Ít nhất chàng ấy chưa bao giờ có ý định phế bỏ nàng.
Chủ tớ hai người mải mê trò chuyện, không biết một bóng hoàng y đứng bên ngoài cửa từ lúc nào.
Hoàng y vẻ mặt tái nhợt, dưới chân là thiên sơn tuyết liên ngàn năm, bàn tay hoàng y siết chặt thành quyền, tia u ám lan rộng nơi đáy mắt sâu thẳm, hối hận cùng hoang mang đan xen.
Nếu như… Nếu như có thể quay ngược thời gian lại ba năm trước thì tốt biết mấy? Hắn nhất định sẽ trân quý tất cả những điều bản thân đã từng có được.
Tiểu Lưu Tử hoang mang. Không biết có phải do bản thân nhìn nhầm hay không, hắn thấy được trong hàng mày nhíu chặt cùng đôi ngươi tối ám của vị đế vương cao cao tại thượng sự trống rỗng đến đáng sợ.
Bệ hạ rõ ràng đang tâm phiền ý muộn. Đã xảy ra chuyện gì sao?
Tiểu Lưu Tử cúi xuống, nhặt thiên sơn tuyết liên ngàn năm lên. Đây là dược phẩm trân quý, hoàng thượng đã dụng công đem về ( chính xác là dùng quyền uy và thủ đoạn.... cướp giật) từ tay Lăng quý phi, “Bệ hạ, chúng ta...” có vào không?
Độc Cô Hàn ấn ấn thái dương âm ỉ đau. “Không cần, hoàng hậu vừa mới tỉnh, để nàng ấy nghỉ ngơi.”
“Còn ....? ” thiên sơn tuyết liên ngàn năm...?
“Một lát sai người mang đến Trường Khôn cung, lại sai ngự thiện phòng làm vài món dược thiện cho hoàng hậu” , Độc Cô Hàn nhíu mày, sau đó bước nhanh khỏi điện.
Hắn cười khổ, đối với chân tình của nàng, nàng nói, ta phải làm sao cho phải đây?
Nếu có thể, Tử Nhi, trẫm muốn quỳ xuống chân nàng tạ lỗi, cho dù bắt trẫm làm thân trâu ngựa, chỉ cần có thể bù đắp cho nàng, trẫm cũng nguyện ý.
Nhưng, lỗi lầm có thể xoá sạch dễ thế sao, tội nghiệt có thể bù đắp nhanh chóng thế sao?
Ai sẽ trả lại cho nàng ba năm thanh xuân?
Ai sẽ khiến những giọt nước mắt nàng đã đổ ra vì hắn trong 3 năm nay chưa từng tồn tại?
Tử Nhi, bây giờ trẫm chỉ muốn đi vào đó, nắm tay nàng và cầu xin, “Tử Nhi, nàng có thể đến bên cạnh trẫm, một lần nữa, được không? ”
Nhưng, Tử Nhi, nàng nói, trẫm phải mở lời sao đây?
Tử Nhi, nàng có tha thứ cho trẫm không?
“Hoàng hậu nương nương, cuối cùng người cũng đã tỉnh dậy!” Cúc nhi sốt ruột đỡ Hạ Tử Y ngồi dậy
“Cúc nhi, ta làm sao vậy? Cả người ta dường như không có sức lực!” Hạ Tử Y thều thào.
“Hoàng hậu nương nương, người bị cảm lạnh, sốt cao, hôn mê đã ba ngày rồi! Rốt cục cũng đã tỉnh. Thật tốt quá!” Cúc nhi vô cùng phấn khởi, nàng cao hứng nhảy chân sáo vòng quanh phòng, luôn mồm “Thật tốt quá! Thật tốt quá”, nhảy cả buổi mới sực nhớ ra điều quan trọng, hai tay lắc vai Hạ Tử Y, gấp gáp nói “Nương nương đã tỉnh, để Cúc nhi đi báo với...!”
“Muội báo với ai?” Hạ Tử Y khó hiểu, nơi hoàng cung này, còn ai quan tâm sống chết của nàng hay sao?
Cúc nhi rót một ly trà, đưa đến giường cho hoàng hậu nương nương, nghe vậy ngẩn người, lắp bắp mở miệng, “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ...”
Thiếu chút nàng quên, hoàng thượng trước khi lâm triều, đã căn dặn kỹ càng, viêc người mấy ngày qua đều ở bên cạnh nương nương, nhất quyết không được cho nương nương biết.
Cúc nhi thất thần nhìn Hạ Tử Y. Cổ nhân nói không sai. Tâm đế vương như mò kim đáy biển. Thấy nương nương khổ sở không chịu uống thuốc, hoàng thượng chỉ nhàn nhạt nói một câu “Không uống thỉ không uống, dẫu sao cũng không chết được”
Cúc nhi nghĩ lại, phản ứng của nàng lúc đó sau khi nghe câu đó của hoàng thượng là như thế nào nhỉ?
À thì vậy nè *A* , trong lòng không ngừng rít rống, “Hoàng thượng bệ hạ, người thật nhẫn tâm”
Sau khi nói câu đó, hoàng thượng liền hạ lệnh triệu tập toàn bộ tỳ nữ trong cung, xúm xít canh giữ bên giường bệnh nương nương, cứ cách 1/4 khắc ( chư tới 5 phút) giúp người lau mình hạ sốt. Hoàng thượng còn khí thế ngút trời, bắt mọi người nhất thiết phải dùng nước ấm. Còn mình vẫn nắm tay nương nương không rời.
Khiến bọn hạ nhân chỉ biết “... ...”, rất khó khăn trong việc chăm sóc mẫu nghi thiên hạ.
Thời buổi này làm hạ nhân cũng đâu phải dễ.
Nương nương mơ mơ hồ hồ không biết, đến cháo dâng tận miệng người cũng đều do hoàng thượng đích thân đút. Khoa trương hơn, hoàng thượng trước một muỗng, sau đó mới một muỗng cho nương nương . Bộ dạng ân cần sợ sệt, làm như sợ có ai hạ độc thê tử hắn vậy?!
Cúc nhi có chút hồ đồ rồi. Kết cục là hoàng thượng đang sủng nương nương, hay hắt hủi nương nương vậy?!
Hạ Tử Y nhấp xong ly trà, nàng mỉm cười đưa lại cho Cúc nhi lúc này còn đang đắm chìm trong suy nghĩ.
“Cúc nhi, đỡ ta rời khỏi giường, ta muốn đi gặp hoàng thượng!” Hạ Tử Y giãy giụa đứng lên, lòng gấp như ngồi trên chảo lửa. Độc Cô Hàn.... chàng... thế nào rồi.... Vết thương của chàng.... đã đỡ hơn chưa.....?
Nhưng mới vừa đứng dậy, cả người vô lực bủn rủn, lại ngã xuống giường.
Nhìn tình cảnh ấy Cúc nhi đau lòng hộ chủ, không nhịn được đành lên tiếng “ Nương nương, người hãy nghỉ ngơi thật tốt, nô tỳ nghe nói thương tích trên người hoàng thượng đã đỡ, đợi sức khoẻ Nương nương tốt lên, nô tỳ sẽ đưa người đi gặp hoàng thượng…”
“Cúc nhi .... Muội nói thật.... hoàng thượng... chàng ấy.... không có việc gì” , Hạ Tử Y kích động nắm tay Cúc nhi, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Cúc nhi lúc này không nhịn được, nhào vào trong lòng hoàng hậu nương nương, oà khóc “Nương nương.... Người làm vậy.... có đáng không.....”
Chờ đợi một người vĩnh viễn không quay đầu. Có đáng không?
Tiểu nữ tử này đột nhiên làm nũng như đứa trẻ, Hạ Tử Y nhất thời không biết nên xử trí thế nào, nàng bối rối vỗ vỗ lưng Cúc nhi, ôn nhu dỗ dành, “ Cúc nhi ngoan nào.... Đừng khóc....”
Cúc nhi “ ... ....” Sao hoàng thượng hoàng hậu khi dỗ dành cũng giống nhau như thế?
Hạ Tử Y tâm tư đơn thuần, nàng không nhìn thấy tia sáng ranh mãnh loé lên trong mắt tiểu nha đầu nghịch ngợm, nàng nói với Cúc nhi, nhưng thật ra đang nói với chính mình:
“Ta không thể có được trái tim chàng …không thể có được tình yêu của chàng thì sao chứ. Chỉ cần chàng để ta yêu chàng ...để ta nhìn chàng từ xa, đối với ta, như vậy cũng đủ rồi”
Huống chi, chàng đối xử với ta không bạc. Độc Cô Hàn.... Ít nhất chàng ấy chưa bao giờ có ý định phế bỏ nàng.
Chủ tớ hai người mải mê trò chuyện, không biết một bóng hoàng y đứng bên ngoài cửa từ lúc nào.
Hoàng y vẻ mặt tái nhợt, dưới chân là thiên sơn tuyết liên ngàn năm, bàn tay hoàng y siết chặt thành quyền, tia u ám lan rộng nơi đáy mắt sâu thẳm, hối hận cùng hoang mang đan xen.
Nếu như… Nếu như có thể quay ngược thời gian lại ba năm trước thì tốt biết mấy? Hắn nhất định sẽ trân quý tất cả những điều bản thân đã từng có được.
Tiểu Lưu Tử hoang mang. Không biết có phải do bản thân nhìn nhầm hay không, hắn thấy được trong hàng mày nhíu chặt cùng đôi ngươi tối ám của vị đế vương cao cao tại thượng sự trống rỗng đến đáng sợ.
Bệ hạ rõ ràng đang tâm phiền ý muộn. Đã xảy ra chuyện gì sao?
Tiểu Lưu Tử cúi xuống, nhặt thiên sơn tuyết liên ngàn năm lên. Đây là dược phẩm trân quý, hoàng thượng đã dụng công đem về ( chính xác là dùng quyền uy và thủ đoạn.... cướp giật) từ tay Lăng quý phi, “Bệ hạ, chúng ta...” có vào không?
Độc Cô Hàn ấn ấn thái dương âm ỉ đau. “Không cần, hoàng hậu vừa mới tỉnh, để nàng ấy nghỉ ngơi.”
“Còn ....? ” thiên sơn tuyết liên ngàn năm...?
“Một lát sai người mang đến Trường Khôn cung, lại sai ngự thiện phòng làm vài món dược thiện cho hoàng hậu” , Độc Cô Hàn nhíu mày, sau đó bước nhanh khỏi điện.
Hắn cười khổ, đối với chân tình của nàng, nàng nói, ta phải làm sao cho phải đây?
Nếu có thể, Tử Nhi, trẫm muốn quỳ xuống chân nàng tạ lỗi, cho dù bắt trẫm làm thân trâu ngựa, chỉ cần có thể bù đắp cho nàng, trẫm cũng nguyện ý.
Nhưng, lỗi lầm có thể xoá sạch dễ thế sao, tội nghiệt có thể bù đắp nhanh chóng thế sao?
Ai sẽ trả lại cho nàng ba năm thanh xuân?
Ai sẽ khiến những giọt nước mắt nàng đã đổ ra vì hắn trong 3 năm nay chưa từng tồn tại?
Tử Nhi, bây giờ trẫm chỉ muốn đi vào đó, nắm tay nàng và cầu xin, “Tử Nhi, nàng có thể đến bên cạnh trẫm, một lần nữa, được không? ”
Nhưng, Tử Nhi, nàng nói, trẫm phải mở lời sao đây?
Tử Nhi, nàng có tha thứ cho trẫm không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.