Chương 13: Thái hậu thi triển thần oai
Hanri
23/05/2016
Thái hậu sắc mặt
không biểu cảm lướt qua đám người đang quỳ bên người. Sống trong hậu
cung gần nửa đời người, chuyện đấu đá nào bà chưa từng thấy? Chỉ có
điều....
Thái hậu an toạ, ánh mắt làm như vô tình bắn về phía nhi tử thân sinh, sâu kín vạn điều, khoé môi đồng thời nhếch lên 1/4 vòng cung.
“Tất cả bình thân ” Chất giọng uy nghiêm vang lên.
“Tạ mẫu hậu/ Tạ thái hậu”, mọi người đứng dậy, cung kính đứng sang một bên chờ lão phật gia phân phó.
Độc Cô Hàn đoán biết mẫu hậu nhìn thấu tâm tư mình, hắn có hơi chột dạ, không biết trận chiến này có suôn sẻ trong dự tính của hắn không. Dẫu sao, mẫu hậu hắn cũng quá mức thâm trầm.
Đối mặt với quốc gia đại sự, hắn không nao núng, nhưng đây lại là vấn đề bảo vệ người nữ nhân mình yêu thương, hắn không cho phép mình phạm phải bất kỳ sơ suất nào.
Cảm nhận một luồng không khí ấm áp bao phủ, Độc Cô Hàn ánh mắt chuyển xuống, không biết từ lúc nào trên bàn tay giá lạnh của hắn đã được bao bọc bởi một bàn tay ấm áp. Hạ Tử Y cảm nhận trượng phu hoàng đế có điều bất an, tuy nàng trì độn không hiểu chuyện gì, nàng chỉ biết ở bên cạnh hắn, cùng hắn chia sẻ.
Độc Cô Hàn bởi vì cái nắm tay ấm áp này của Hạ Tử Y mà chấn động. Cả đời hắn phải gồng mình ra gánh vác, vận mệnh đất nước, sinh mạng bao nhiêu người, phi tử hậu cung, từng người từng người đều cố hết sức lấy lòng hắn, chỉ để từ hắn đạt được điều họ muốn, đến cả Lăng Trang Dung, người hắn từng sủng ái, hắn theo bản năng luôn che chở cho nàng.
Trước giờ chưa từng có ai nhận ra hắn cũng là người bình thường, cũng có lúc mềm yếu, cần một bờ vai dựa vào, tay hắn cũng có lúc giá lạnh, cần một bàn tay sưới ấm.
Chỉ có nàng, dù mỏng manh yếu đuối nhưng vẫn quyết bảo vệ hắn, cũng chỉ có nàng, nhận ra sự bất ổn trong tâm hồn hắn.
Thái hậu làm như không thèm quan tâm đến đôi uyên ương nào đó đang tình chàng ý thiếp, bà đưa ánh mắt quan tâm về phía Lăng Trang Dung, “ Lăng quý phi, con thế nào rồi? Sức khoẻ đã ổn hơn nhiều chưa?”, nhưng trong sâu thằm là một tia vỡ vụn. Hàn nhi... hình như bà chưa từng chủ động quan tâm cảm thụ nó như thế.
“Thần thiếp không sao. Chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày. Đa tạ hoàng thái hậu quan tâm.” Lăng Trang Dung đã lấy lại phong thái văn văn tĩnh tĩnh, nàng dùng tư thế tao nhã nhất, ngoan hiền nhất đáp lễ.
Nhưng hình tượng thục nữ này vào mắt mọi người ở đây, trong đó có thái hậu, hoàng thượng đều biến thành tấm gương soi rọi sự giả dối tốt nhất. Thái hậu hơi nhíu chân mày, ánh mắt ghen tị bắn về phía nhi tử, hắn lúc này đã không nén nổi căm phẫn, dùng hai tay bấu chặt cổ tay mảnh khảnh của hoàng hậu, còn hoàng hậu chỉ là nhăn mày, im lặng chịu đựng, nhu thuận để mặc hắn trút giận.
Ngày xưa, bà cũng từng vì một người hy sinh không oán không hối như thế, đổi lại, cuối cùng vẫn không nhận được cái quay đầu của người ấy....
“Vậy thì tốt. ” Để ngăn mình chìm vào cảm giác khó chịu vì ghen tỵ, thái hậu ôn hoà hỏi thăm Lăng Trang Dung, cật lực thể hiện hình tượng bà mẹ chồng từ ái đối với con dâu ( Độc giả quần chúng cật lực gào rú: Lão thái bà, đây mới là con dâu của bà nha- chỉ qua Hạ Tử Y)
Hạ Tử Y đối với thái độ ôn nhu thái quá của thái hậu đối với vị sủng phi của hoàng đế, trước sau bỏ quên người con dâu chính thất là nàng cũng không lấy thế làm phiền, nàng biết nàng ấy (Lăng Trang Dung) không khoẻ, hoàng thái hậu thân là mẹ chồng quan tâm nàng ấy nhiều hơn cũng là điều đương nhiên.
Độc Cô Hàn không có sức chịu đựng tốt như Hạ Tử Y, hắn nhìn mẫu hậu cứ cà kê dê cháo với quý phi, mãi vẫn chưa chịu vào trọng tâm, hắn mất bình tĩnh, hốt nhiên quay lại nhìn Thái hậu, trong đôi ngươi tối thẫm đầy ứ nét vội vã cùng bất mãn.
Có ai nhờ người giúp đỡ mà dùng cung cách khổng bố như hắn không? Thiên hạ e rằng chỉ có duy nhất thằng con của bà. Thái hậu cong môi, cười cười nói nói với Lăng Trang Dung, vờ như không thấy thằng con đang cầu xin trong im lặng. Dục tốc bất đạt, ngươi là con trai ai gia đích thân mang nặng đẻ đau, sao không có chút phong thái trầm tĩnh, anh minh thần võ, thông minh ngời ngời giống ai gia gì hết vậy?
Haizz. Hổ mẫu sinh nhằm khuyển tử rồi.
Độc Cô Hàn chính thức bó tay với mẹ mình, hắn đành quay qua... vợ mình. Cách một lớp vải, hắn xoa xoa cổ tay trắng noãn bị hắn giày xéo của Hạ Tử Y, giọng nói trầm thấp tràn ngập sự lo lắng. “Tử Nhi... Thực xin lỗi... Vừa rồi ta... nàng.... đau nhiều lắm không...?”
Hạ Tử Y liếc mắt một cái nhìn con ngươi sâu như biển của hắn, nhận thấy sự đau lòng như thuỷ triều cuồn cuộn che khuất đi sự cao ngạo ngày thường, thì tâm hoảng hốt, nàng lập tức nhẹ giọng nói,“Thần thiếp không sao...” Đừng áy náy.
Thiếp biết, chàng không cố ý.
Sợ hắn không tin, nàng giương đôi mắt cún con, rối rít cam đoan “Thật mà...”
Trước mặt là người nam nhân nàng yêu thương nhất, vậy nên nàng sao có thể để hắn vì nàng đau lòng?
Trong lòng Độc Cô Hàn căng thẳng, hắn thừa biết cô nàng ngốc này lại đang nói dối. Làm sao lại không đau? Khi nãy trong lúc tức giận mất kiểm soát, hắn sử dụng gần như toàn lực, sợ rằng cánh tay đã bầm tím lên hết rồi. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, giống như đang che chở một vật quý, hắn thì thào nói nhỏ ở bên tai nàng: “Tử Nhi, nha đầu ngốc này!”
Nha đầu ngốc này, thiện lương như vậy, khiến hắn muốn khảm nàng vào trong lòng mình, bảo vệ nàng cả đời bình bình an an, khiến cho cuộc sống của nàng luôn vui vui vẻ vẻ.
“Khụ khụ.... ” Thái hậu quay đầu đi, oanh oanh liệt liệt tự sặc nước miếng của mình. Bà thừa nhận mình già rồi, không đủ sức chống lại cảm giác buồn nôn trước màn tình cảm sến sẩm của lớp trẻ bây giờ.
Trận chiến này, bà đầu hàng.
Thái hậu quay qua Lăng Trang Dung, ôn hoà nhã nhặn “Dung Nhi, sức khoẻ con chưa hoàn toàn hồi phục, không nên gánh vác quá nhiều, việc cai quản hậu cung vốn dĩ thuộc quyền hoàng hậu, nhưng lúc trước hoàng hậu còn nhỏ, chưa đủ khả năng đảm đương trọng nhiệm, nay đúng lúc con cũng cần nghỉ ngơi, chúng ta cũng nên để hoàng hậu Tử Tước quốc làm những việc mà nàng ấy nên làm, con thấy đúng không? ” Vừa nói bà bắn ánh mắt sắt như dao về phía thằng con trời đánh. Con với cái. Vai ác bắt bà diễn, còn nó ngồi đó làm “minh quân chi đạo”.
Độc Cô Hàn bật một ngón tay, khoé môi nhếch lên, làm khẩu hình miệng “Bái phục, bái phục ” Mẫu hậu quả là gừng càng già càng cay, càng sống lâu càng.. ác, nói không chừa người khác đường phản bác luôn.
Hạ Tử Y ngây ngẩn nhìn Độc Cô Hàn, hoàn toàn không để ý đến nội dung phun châu nhả ngọc của thái hậu, chưa bao giờ nàng thấy một Độc Cô Hàn như thế, điệu bộ hắn bây giờ thật đáng yêu y như tiểu hài tử, càng có sức lay động lòng người.
Thái hậu đáp lễ thằng con bằng nụ cười cứng ngắc, bà quay mặt đi, há miệng làm một động tác vô cùng đạt chuẩn với hình tượng hoàng thái hậu của bà . CMN! Con với cái. Bà sinh nhầm rồi. Biết vậy sinh trứng vịt còn tốt hơn, ít nhất lúc đói bụng còn có cái để ăn.
Tựa như sấm sét giữa trời quang, Lăng Trang Dung như con thú bị dồn vào bước đường cùng, ánh mắt hoảng loạn, nàng ngơ ngác nhìn người mẹ chồng vài giây trước còn yêu chiều hỏi han quan tâm chăm sóc nàng, giờ đây tàn nhẫn không ai so được, nói trở mặt một cái là trở mặt, còn nhanh hơn cả nàng.
Lăng Trang Dung lăn lộn trong hậu cung bao năm, nàng thừa biết chiêu “một khóc hai nháo ba thắt cổ ” của nữ nhân chỉ có thể đối phó với nam nhân. Có câu “nữ nhân tương đối hiểu nữ nhân” , ngươi nghĩ sẽ hữu dụng sao?
Trước mặt thái hậu, nàng không thèm diễn ba cái trò sướt mướt, nàng phải hiên ngang cứng cỏi, thể hiện bản lĩnh của nữ nhi đường đường đại tướng quân uy danh lừng lẫy,
“Mẫu hậu... người.... thần thiếp cảm tạ người quan tâm, con thân thể tuy còn yếu, nhưng không dám nhọc lòng tỷ tỷ, sợ rằng tỷ tỷ chưa từng trải sự vụ hậu cung, nhất thời chưa thích nghi. Chỉ e trong lúc sơ suất, làm chậm trễ trọng nhiệm giúp hoàng gia khái chi tán diệp tỷ của hoàng hậu tỷ tỷ, thần thiếp thật muôn vàn đắc tội. ” Muốn đấu với nàng sao? Nàng không phải Hạ Tử Y nhu nhược, mặc người ta xoay thế nào cũng được, nắn thế nào cũng xong.
Những lời thái hậu sắc bén, rành mạch rõ ràng, thuận tình hợp lý, quyền hành cai quản hậu cung vốn thuộc về hoàng hậu, Lăng sủng phi nàng chỉ là kẻ tạm bợ, người giúp việc thay thế, nay vừa vặn nàng đang bị bệnh, không sức lực đảm đương, về tình về lý, không thể không làm “Tào Tháo trao lại binh quyền”. Huống hồ, người có quyền cao nhất trong lục cung chính là thái hậu. Nay lão thái bà đã trực tiếp hạ chỉ, nàng dù tâm không cam, tình không nguyện cũng phải ngậm đắng nuốt nhục, quy thuận mọi bề.
Không ngờ Lăng Trang Dung lại đem việc sinh hoàng tự ra làm lá bài xoay chuyển tình thế, Độc Cô Hàn không khỏi bội phục người nữ nhi trước mặt. Nàng ta lý luận sắc bén, hợp tình hợp lý, điềm tĩnh trước cường quyền, so với mẫu hậu, chỉ có thể sánh ngang chứ không kém. Đích thực Tử Nhi trẻ người non dạ, lại chưa có kinh nghiệm, không thể trong lúc kích động, đem cả hậu cung to đùng này ra giao cho nàng ấy.
Hạ Tử Y biết mình thua Lăng Trang Dung về mọi mặt, không bàn xuất thân, chỉ cần nói đến bản lĩnh, nàng đã không bằng một góc của nàng ấy, nàng (Lăng Trang Dung) mưu trí, đối diện khó khăn vẫn kiên cường mạnh mẽ. Nàng (Hạ Tử Y) không được như thế. Nàng chỉ mạnh mẽ khi cần bảo vệ người nàng yêu quý.
Nàng chưa bao giờ vọng tưởng nắm quyền hậu cung. Nàng cũng chưa từng mơ mộng hão huyền hắn sẽ yêu nàng. Chì cần hắn có thể nhìn nàng, chỉ một chút thôi, nàng đã mãn nguyện lắm rồi. Đối với nàng, những thứ quyền lực, danh lợi đó, trước giờ nàng chưa từng để tâm.
Thứ nàng để tâm là hắn.
Lời của Lăng Trang Dung không chỉ đánh vào nội tâm Độc Cô Hàn, Hạ Tử Y mà còn khơi gợi lên sự tà ác trong người thái hậu. Bà đảo mắt nhìn ba đứa trẻ trước mặt mình một cái, ánh mắt tinh quái. Sống gần nửa đời người, chuyện vui đã giảm đi nhiều. Kể từ khi “hắn” ra đi, hoàng cung quả thật quá tẻ nhạt. Cái bà cần làm bây giờ là tạo cho nó một chút sinh khí. ( Nói trắng ra là gây chuyện, kiếm hiệp còn gọi là “không làm thiên hạ đại loạn không cam tâm” )
“Con nói đúng. Hoàng hậu quả thực không thể so được với con trong việc quản lý hậu cung, nhưng nếu để con thân thể suy kiệt mà vẫn phải gánh trên vai trọng trách nặng như vậy, ai gia thật không đành lòng. Thôi vậy đi....”
Dừng lại, tao nhã nhấp một ngụm trà, thái hậu tiếp tục “Thôi vậy đi. Hậu cung chúng ta hiện nay có 4 phòng: Ti Trân Phòng lo chuyện trang sức, Ti Chế Phòng lo về phục sức, Ti Thiện Phòng chuyên việc ăn uống và Ti Thiết Phòng đáp ứng việc bày biện. Tử Nhi, con thân hoàng hậu, ta giao cho con quản lý Ti Thiện Phòng và Ti Thiết Phòng. Còn Dung Nhi, con giúp ai gia coi sóc Ti Trân Phòng và Ti Chế Phòng nhé. Ta sẽ để hai con thi thố tài năng, sau 2 tháng, chúng ta sẽ dựa vào kết quả đánh giá, quyết định xem ai sẽ là người cai quản hậu cung này. ” Tuy nói với Hạ Tử Y và Lăng Trang Dung , nhưng ánh mắt bà lại liếc Độc Cô Hàn. Cảm giác khiến thằng con cao ngạo này quẫn bách, thật có chút thống khoái nha!!!
Độc Cô Hàn nhìn chằm chằm vẻ mặt gian ác của mẫu hậu, lúc này hắn thật muốn xông tới, giằng tách trà trên tay người, uống một hớp ( Tác giả: À, ra anh đang khát nước), sau đó bắt chước mấy tay hiệp khách giang hồ, thẳng tay hất ly trà xuống đất, một phát vỡ toan cho hả giận.
Bề ngoài thì làm như rất công bằng, nhưng tâm ý mẫu hậu , người dẫu có mù thế nào cũng nhìn ra.
Độc Cô Hàn nghiến răng nghiến lợi. Mẫu hậu người đây là đang chèn ép Tử Nhi trắng trợn. Cái gì mà quản lý Ti Thiện Phòng và Ti Thiết Phòng? Thân là hoàng hậu, là chánh thê lại làm những việc của tổng quản, còn Lăng Trang Dung… người để Lăng Trang Dung cai quản Ti Trân Phòng và Ti Chế Phòng, cái này… cái này có khác gì thông cáo thiên hạ trong lòng người vốn đã có tính toán?
Vậy thì cần thi làm cái quái gì nữa?
“Thần thiếp tuân mệnh ” Hạ Tử Y, Lăng Trang Dung phúc thân hành lễ.
Thái hậu thiên vị ra mặt, Lăng Trang Dung nội tâm không khỏi đắc ý, nàng trào phúng nhìn về phía Hạ Tử Y. Tự ti đi, thương tâm đi, lệ rưng rưng hai hàng đi, trong tuyệt vọng ngươi mới nhận rõ giá trị chính mình, không còn vọng tưởng có thể đánh bại ta.
Lăng Trang Dung xoáy sâu vào Hạ Tử Y, muốn từ đó tìm kiếm sự thống khổ nơi nàng, nhưng khi ánh mắt cao ngạo của nàng ( Lăng Trang Dung) hướng về phía Hạ Tử Y, nó cứ như tảng đá rơi xuống vực sâu không đáy, càng rơi càng sâu.
Nàng không nhìn lầm. Trong con mắt thanh khiết, đơn thuần của nữ nhân ấy không hề có dục vọng tranh giành. Mà đã không dục vọng thì làm gì có “Sở cầu bất đắc khổ ”(Cầu mà không được chính là khổ vậy)?
Trong đôi mắt ấy chỉ ngập tràn tình yêu, thứ tình yêu sâu sắc, không nóng bỏng, không hoa lệ, nhưng nó tạo cho người ta cảm giác bình yên, khiến người ta lệ thuộc.
Phải, lúc này trong đầu Hạ Tử Y chi có duy nhất một ý nghĩ: Nàng rất vui, từ nay nàng có thể danh chánh ngôn thuận chăm sóc thiện( bữa ăn) cho hắn. Nàng sẽ không để hắn đã quá ngọ mà vẫn chưa dùng bữa như hôm nay.
Như vậy thật không tốt cho sức khoẻ của hắn.
Nhìn khuôn mặt tím tái của Lăng Trang Dung, thái hậu theo phản xạ di chuyển con ngươi, đập vào mắt bà là bộ dáng điềm nhiên vô ưu vô lo của Hạ Tử Y, thật chói mắt, cảm giác không thoải mái dâng cao, ngực bà theo bản năng nhói lên một cái, vị hoàng hậu nhi tức này, không hiểu sao giây phút này bà thấy thật đáng ghét.
Thái hậu an toạ, ánh mắt làm như vô tình bắn về phía nhi tử thân sinh, sâu kín vạn điều, khoé môi đồng thời nhếch lên 1/4 vòng cung.
“Tất cả bình thân ” Chất giọng uy nghiêm vang lên.
“Tạ mẫu hậu/ Tạ thái hậu”, mọi người đứng dậy, cung kính đứng sang một bên chờ lão phật gia phân phó.
Độc Cô Hàn đoán biết mẫu hậu nhìn thấu tâm tư mình, hắn có hơi chột dạ, không biết trận chiến này có suôn sẻ trong dự tính của hắn không. Dẫu sao, mẫu hậu hắn cũng quá mức thâm trầm.
Đối mặt với quốc gia đại sự, hắn không nao núng, nhưng đây lại là vấn đề bảo vệ người nữ nhân mình yêu thương, hắn không cho phép mình phạm phải bất kỳ sơ suất nào.
Cảm nhận một luồng không khí ấm áp bao phủ, Độc Cô Hàn ánh mắt chuyển xuống, không biết từ lúc nào trên bàn tay giá lạnh của hắn đã được bao bọc bởi một bàn tay ấm áp. Hạ Tử Y cảm nhận trượng phu hoàng đế có điều bất an, tuy nàng trì độn không hiểu chuyện gì, nàng chỉ biết ở bên cạnh hắn, cùng hắn chia sẻ.
Độc Cô Hàn bởi vì cái nắm tay ấm áp này của Hạ Tử Y mà chấn động. Cả đời hắn phải gồng mình ra gánh vác, vận mệnh đất nước, sinh mạng bao nhiêu người, phi tử hậu cung, từng người từng người đều cố hết sức lấy lòng hắn, chỉ để từ hắn đạt được điều họ muốn, đến cả Lăng Trang Dung, người hắn từng sủng ái, hắn theo bản năng luôn che chở cho nàng.
Trước giờ chưa từng có ai nhận ra hắn cũng là người bình thường, cũng có lúc mềm yếu, cần một bờ vai dựa vào, tay hắn cũng có lúc giá lạnh, cần một bàn tay sưới ấm.
Chỉ có nàng, dù mỏng manh yếu đuối nhưng vẫn quyết bảo vệ hắn, cũng chỉ có nàng, nhận ra sự bất ổn trong tâm hồn hắn.
Thái hậu làm như không thèm quan tâm đến đôi uyên ương nào đó đang tình chàng ý thiếp, bà đưa ánh mắt quan tâm về phía Lăng Trang Dung, “ Lăng quý phi, con thế nào rồi? Sức khoẻ đã ổn hơn nhiều chưa?”, nhưng trong sâu thằm là một tia vỡ vụn. Hàn nhi... hình như bà chưa từng chủ động quan tâm cảm thụ nó như thế.
“Thần thiếp không sao. Chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày. Đa tạ hoàng thái hậu quan tâm.” Lăng Trang Dung đã lấy lại phong thái văn văn tĩnh tĩnh, nàng dùng tư thế tao nhã nhất, ngoan hiền nhất đáp lễ.
Nhưng hình tượng thục nữ này vào mắt mọi người ở đây, trong đó có thái hậu, hoàng thượng đều biến thành tấm gương soi rọi sự giả dối tốt nhất. Thái hậu hơi nhíu chân mày, ánh mắt ghen tị bắn về phía nhi tử, hắn lúc này đã không nén nổi căm phẫn, dùng hai tay bấu chặt cổ tay mảnh khảnh của hoàng hậu, còn hoàng hậu chỉ là nhăn mày, im lặng chịu đựng, nhu thuận để mặc hắn trút giận.
Ngày xưa, bà cũng từng vì một người hy sinh không oán không hối như thế, đổi lại, cuối cùng vẫn không nhận được cái quay đầu của người ấy....
“Vậy thì tốt. ” Để ngăn mình chìm vào cảm giác khó chịu vì ghen tỵ, thái hậu ôn hoà hỏi thăm Lăng Trang Dung, cật lực thể hiện hình tượng bà mẹ chồng từ ái đối với con dâu ( Độc giả quần chúng cật lực gào rú: Lão thái bà, đây mới là con dâu của bà nha- chỉ qua Hạ Tử Y)
Hạ Tử Y đối với thái độ ôn nhu thái quá của thái hậu đối với vị sủng phi của hoàng đế, trước sau bỏ quên người con dâu chính thất là nàng cũng không lấy thế làm phiền, nàng biết nàng ấy (Lăng Trang Dung) không khoẻ, hoàng thái hậu thân là mẹ chồng quan tâm nàng ấy nhiều hơn cũng là điều đương nhiên.
Độc Cô Hàn không có sức chịu đựng tốt như Hạ Tử Y, hắn nhìn mẫu hậu cứ cà kê dê cháo với quý phi, mãi vẫn chưa chịu vào trọng tâm, hắn mất bình tĩnh, hốt nhiên quay lại nhìn Thái hậu, trong đôi ngươi tối thẫm đầy ứ nét vội vã cùng bất mãn.
Có ai nhờ người giúp đỡ mà dùng cung cách khổng bố như hắn không? Thiên hạ e rằng chỉ có duy nhất thằng con của bà. Thái hậu cong môi, cười cười nói nói với Lăng Trang Dung, vờ như không thấy thằng con đang cầu xin trong im lặng. Dục tốc bất đạt, ngươi là con trai ai gia đích thân mang nặng đẻ đau, sao không có chút phong thái trầm tĩnh, anh minh thần võ, thông minh ngời ngời giống ai gia gì hết vậy?
Haizz. Hổ mẫu sinh nhằm khuyển tử rồi.
Độc Cô Hàn chính thức bó tay với mẹ mình, hắn đành quay qua... vợ mình. Cách một lớp vải, hắn xoa xoa cổ tay trắng noãn bị hắn giày xéo của Hạ Tử Y, giọng nói trầm thấp tràn ngập sự lo lắng. “Tử Nhi... Thực xin lỗi... Vừa rồi ta... nàng.... đau nhiều lắm không...?”
Hạ Tử Y liếc mắt một cái nhìn con ngươi sâu như biển của hắn, nhận thấy sự đau lòng như thuỷ triều cuồn cuộn che khuất đi sự cao ngạo ngày thường, thì tâm hoảng hốt, nàng lập tức nhẹ giọng nói,“Thần thiếp không sao...” Đừng áy náy.
Thiếp biết, chàng không cố ý.
Sợ hắn không tin, nàng giương đôi mắt cún con, rối rít cam đoan “Thật mà...”
Trước mặt là người nam nhân nàng yêu thương nhất, vậy nên nàng sao có thể để hắn vì nàng đau lòng?
Trong lòng Độc Cô Hàn căng thẳng, hắn thừa biết cô nàng ngốc này lại đang nói dối. Làm sao lại không đau? Khi nãy trong lúc tức giận mất kiểm soát, hắn sử dụng gần như toàn lực, sợ rằng cánh tay đã bầm tím lên hết rồi. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, giống như đang che chở một vật quý, hắn thì thào nói nhỏ ở bên tai nàng: “Tử Nhi, nha đầu ngốc này!”
Nha đầu ngốc này, thiện lương như vậy, khiến hắn muốn khảm nàng vào trong lòng mình, bảo vệ nàng cả đời bình bình an an, khiến cho cuộc sống của nàng luôn vui vui vẻ vẻ.
“Khụ khụ.... ” Thái hậu quay đầu đi, oanh oanh liệt liệt tự sặc nước miếng của mình. Bà thừa nhận mình già rồi, không đủ sức chống lại cảm giác buồn nôn trước màn tình cảm sến sẩm của lớp trẻ bây giờ.
Trận chiến này, bà đầu hàng.
Thái hậu quay qua Lăng Trang Dung, ôn hoà nhã nhặn “Dung Nhi, sức khoẻ con chưa hoàn toàn hồi phục, không nên gánh vác quá nhiều, việc cai quản hậu cung vốn dĩ thuộc quyền hoàng hậu, nhưng lúc trước hoàng hậu còn nhỏ, chưa đủ khả năng đảm đương trọng nhiệm, nay đúng lúc con cũng cần nghỉ ngơi, chúng ta cũng nên để hoàng hậu Tử Tước quốc làm những việc mà nàng ấy nên làm, con thấy đúng không? ” Vừa nói bà bắn ánh mắt sắt như dao về phía thằng con trời đánh. Con với cái. Vai ác bắt bà diễn, còn nó ngồi đó làm “minh quân chi đạo”.
Độc Cô Hàn bật một ngón tay, khoé môi nhếch lên, làm khẩu hình miệng “Bái phục, bái phục ” Mẫu hậu quả là gừng càng già càng cay, càng sống lâu càng.. ác, nói không chừa người khác đường phản bác luôn.
Hạ Tử Y ngây ngẩn nhìn Độc Cô Hàn, hoàn toàn không để ý đến nội dung phun châu nhả ngọc của thái hậu, chưa bao giờ nàng thấy một Độc Cô Hàn như thế, điệu bộ hắn bây giờ thật đáng yêu y như tiểu hài tử, càng có sức lay động lòng người.
Thái hậu đáp lễ thằng con bằng nụ cười cứng ngắc, bà quay mặt đi, há miệng làm một động tác vô cùng đạt chuẩn với hình tượng hoàng thái hậu của bà . CMN! Con với cái. Bà sinh nhầm rồi. Biết vậy sinh trứng vịt còn tốt hơn, ít nhất lúc đói bụng còn có cái để ăn.
Tựa như sấm sét giữa trời quang, Lăng Trang Dung như con thú bị dồn vào bước đường cùng, ánh mắt hoảng loạn, nàng ngơ ngác nhìn người mẹ chồng vài giây trước còn yêu chiều hỏi han quan tâm chăm sóc nàng, giờ đây tàn nhẫn không ai so được, nói trở mặt một cái là trở mặt, còn nhanh hơn cả nàng.
Lăng Trang Dung lăn lộn trong hậu cung bao năm, nàng thừa biết chiêu “một khóc hai nháo ba thắt cổ ” của nữ nhân chỉ có thể đối phó với nam nhân. Có câu “nữ nhân tương đối hiểu nữ nhân” , ngươi nghĩ sẽ hữu dụng sao?
Trước mặt thái hậu, nàng không thèm diễn ba cái trò sướt mướt, nàng phải hiên ngang cứng cỏi, thể hiện bản lĩnh của nữ nhi đường đường đại tướng quân uy danh lừng lẫy,
“Mẫu hậu... người.... thần thiếp cảm tạ người quan tâm, con thân thể tuy còn yếu, nhưng không dám nhọc lòng tỷ tỷ, sợ rằng tỷ tỷ chưa từng trải sự vụ hậu cung, nhất thời chưa thích nghi. Chỉ e trong lúc sơ suất, làm chậm trễ trọng nhiệm giúp hoàng gia khái chi tán diệp tỷ của hoàng hậu tỷ tỷ, thần thiếp thật muôn vàn đắc tội. ” Muốn đấu với nàng sao? Nàng không phải Hạ Tử Y nhu nhược, mặc người ta xoay thế nào cũng được, nắn thế nào cũng xong.
Những lời thái hậu sắc bén, rành mạch rõ ràng, thuận tình hợp lý, quyền hành cai quản hậu cung vốn thuộc về hoàng hậu, Lăng sủng phi nàng chỉ là kẻ tạm bợ, người giúp việc thay thế, nay vừa vặn nàng đang bị bệnh, không sức lực đảm đương, về tình về lý, không thể không làm “Tào Tháo trao lại binh quyền”. Huống hồ, người có quyền cao nhất trong lục cung chính là thái hậu. Nay lão thái bà đã trực tiếp hạ chỉ, nàng dù tâm không cam, tình không nguyện cũng phải ngậm đắng nuốt nhục, quy thuận mọi bề.
Không ngờ Lăng Trang Dung lại đem việc sinh hoàng tự ra làm lá bài xoay chuyển tình thế, Độc Cô Hàn không khỏi bội phục người nữ nhi trước mặt. Nàng ta lý luận sắc bén, hợp tình hợp lý, điềm tĩnh trước cường quyền, so với mẫu hậu, chỉ có thể sánh ngang chứ không kém. Đích thực Tử Nhi trẻ người non dạ, lại chưa có kinh nghiệm, không thể trong lúc kích động, đem cả hậu cung to đùng này ra giao cho nàng ấy.
Hạ Tử Y biết mình thua Lăng Trang Dung về mọi mặt, không bàn xuất thân, chỉ cần nói đến bản lĩnh, nàng đã không bằng một góc của nàng ấy, nàng (Lăng Trang Dung) mưu trí, đối diện khó khăn vẫn kiên cường mạnh mẽ. Nàng (Hạ Tử Y) không được như thế. Nàng chỉ mạnh mẽ khi cần bảo vệ người nàng yêu quý.
Nàng chưa bao giờ vọng tưởng nắm quyền hậu cung. Nàng cũng chưa từng mơ mộng hão huyền hắn sẽ yêu nàng. Chì cần hắn có thể nhìn nàng, chỉ một chút thôi, nàng đã mãn nguyện lắm rồi. Đối với nàng, những thứ quyền lực, danh lợi đó, trước giờ nàng chưa từng để tâm.
Thứ nàng để tâm là hắn.
Lời của Lăng Trang Dung không chỉ đánh vào nội tâm Độc Cô Hàn, Hạ Tử Y mà còn khơi gợi lên sự tà ác trong người thái hậu. Bà đảo mắt nhìn ba đứa trẻ trước mặt mình một cái, ánh mắt tinh quái. Sống gần nửa đời người, chuyện vui đã giảm đi nhiều. Kể từ khi “hắn” ra đi, hoàng cung quả thật quá tẻ nhạt. Cái bà cần làm bây giờ là tạo cho nó một chút sinh khí. ( Nói trắng ra là gây chuyện, kiếm hiệp còn gọi là “không làm thiên hạ đại loạn không cam tâm” )
“Con nói đúng. Hoàng hậu quả thực không thể so được với con trong việc quản lý hậu cung, nhưng nếu để con thân thể suy kiệt mà vẫn phải gánh trên vai trọng trách nặng như vậy, ai gia thật không đành lòng. Thôi vậy đi....”
Dừng lại, tao nhã nhấp một ngụm trà, thái hậu tiếp tục “Thôi vậy đi. Hậu cung chúng ta hiện nay có 4 phòng: Ti Trân Phòng lo chuyện trang sức, Ti Chế Phòng lo về phục sức, Ti Thiện Phòng chuyên việc ăn uống và Ti Thiết Phòng đáp ứng việc bày biện. Tử Nhi, con thân hoàng hậu, ta giao cho con quản lý Ti Thiện Phòng và Ti Thiết Phòng. Còn Dung Nhi, con giúp ai gia coi sóc Ti Trân Phòng và Ti Chế Phòng nhé. Ta sẽ để hai con thi thố tài năng, sau 2 tháng, chúng ta sẽ dựa vào kết quả đánh giá, quyết định xem ai sẽ là người cai quản hậu cung này. ” Tuy nói với Hạ Tử Y và Lăng Trang Dung , nhưng ánh mắt bà lại liếc Độc Cô Hàn. Cảm giác khiến thằng con cao ngạo này quẫn bách, thật có chút thống khoái nha!!!
Độc Cô Hàn nhìn chằm chằm vẻ mặt gian ác của mẫu hậu, lúc này hắn thật muốn xông tới, giằng tách trà trên tay người, uống một hớp ( Tác giả: À, ra anh đang khát nước), sau đó bắt chước mấy tay hiệp khách giang hồ, thẳng tay hất ly trà xuống đất, một phát vỡ toan cho hả giận.
Bề ngoài thì làm như rất công bằng, nhưng tâm ý mẫu hậu , người dẫu có mù thế nào cũng nhìn ra.
Độc Cô Hàn nghiến răng nghiến lợi. Mẫu hậu người đây là đang chèn ép Tử Nhi trắng trợn. Cái gì mà quản lý Ti Thiện Phòng và Ti Thiết Phòng? Thân là hoàng hậu, là chánh thê lại làm những việc của tổng quản, còn Lăng Trang Dung… người để Lăng Trang Dung cai quản Ti Trân Phòng và Ti Chế Phòng, cái này… cái này có khác gì thông cáo thiên hạ trong lòng người vốn đã có tính toán?
Vậy thì cần thi làm cái quái gì nữa?
“Thần thiếp tuân mệnh ” Hạ Tử Y, Lăng Trang Dung phúc thân hành lễ.
Thái hậu thiên vị ra mặt, Lăng Trang Dung nội tâm không khỏi đắc ý, nàng trào phúng nhìn về phía Hạ Tử Y. Tự ti đi, thương tâm đi, lệ rưng rưng hai hàng đi, trong tuyệt vọng ngươi mới nhận rõ giá trị chính mình, không còn vọng tưởng có thể đánh bại ta.
Lăng Trang Dung xoáy sâu vào Hạ Tử Y, muốn từ đó tìm kiếm sự thống khổ nơi nàng, nhưng khi ánh mắt cao ngạo của nàng ( Lăng Trang Dung) hướng về phía Hạ Tử Y, nó cứ như tảng đá rơi xuống vực sâu không đáy, càng rơi càng sâu.
Nàng không nhìn lầm. Trong con mắt thanh khiết, đơn thuần của nữ nhân ấy không hề có dục vọng tranh giành. Mà đã không dục vọng thì làm gì có “Sở cầu bất đắc khổ ”(Cầu mà không được chính là khổ vậy)?
Trong đôi mắt ấy chỉ ngập tràn tình yêu, thứ tình yêu sâu sắc, không nóng bỏng, không hoa lệ, nhưng nó tạo cho người ta cảm giác bình yên, khiến người ta lệ thuộc.
Phải, lúc này trong đầu Hạ Tử Y chi có duy nhất một ý nghĩ: Nàng rất vui, từ nay nàng có thể danh chánh ngôn thuận chăm sóc thiện( bữa ăn) cho hắn. Nàng sẽ không để hắn đã quá ngọ mà vẫn chưa dùng bữa như hôm nay.
Như vậy thật không tốt cho sức khoẻ của hắn.
Nhìn khuôn mặt tím tái của Lăng Trang Dung, thái hậu theo phản xạ di chuyển con ngươi, đập vào mắt bà là bộ dáng điềm nhiên vô ưu vô lo của Hạ Tử Y, thật chói mắt, cảm giác không thoải mái dâng cao, ngực bà theo bản năng nhói lên một cái, vị hoàng hậu nhi tức này, không hiểu sao giây phút này bà thấy thật đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.