Chương 12: Một lần xoay người
Nữ vương không ở nhà
27/02/2017
Người chung quanh gọi người ngã xuống là Tôn đại nhân.
Nàng nhìn khuôn mặt đầy vết máu kia, lại phát hiện trên đó cũng không có hai con mắt lợi hại khiến nàng vừa thấy liền như ngã vào vết băng nứt.
đám người ở chung quanh ồn áo nháo nhác, nàng dần dần minh bạch.
Cửu hoàng tử kia phải thú nàng, nhưng người ta căn bản không thèm để ý, vùng Hoàng Hà phát sinh lũ lụt, người ta xuất môn đi thị sát, lấy một thủ hạ tới, giúp làm lễ, lại giúp hắn mở khăn trùm đầu đỏ của hoàng phi...
Nàng giết nhầm người rồi...
một đời đó, nàng căn bản không có cơ hội liếc mắt nhìn đến nam nhân đáng giận kia một cái, cứ như vậy bị nhốt vào thiên lao, mà người nước nàng cũng sợ quyền thế Đại Chiêu, đối với nàng tự nhiên là làm như không thấy, bỏ mặc.
Nàng ở trong thiên lao một thời gian không biết bao lâu, người kia rốt cục xuất hiện.
Dù đã qua đi bao nhiêu đời bao nhiêu năm, sau này chịu bao nhiêu thống khổ, vui vẻ bôi xóa trí nhớ lúc trước, khiến cho đời thứ ba, rất nhiều trí nhớ bắt đầu mơ hồ dần, nhưng nàng vẫn rõ ràng nhớ được, một khắc kia lúc nam nhân đáng sợ đó xuất hiện.
Nàng cuộn mình ở trong địa lao, hai mắt mờ mịt nhìn về một điểm phía trước.
Trong địa lao rào lưới sắt, nơi đó ẩm ướt âm u tràn ngập dơ bẩn, thậm chí còn có sâu bọ ruồi muỗi xung quanh.
nhưng vào lúc này, một đôi chân, một áo bào xuất hiện trước mặt nàng.
Phía dưới áo bào thêu vân long là một đôi ủng da trâu đầu nhạn khắc chữ.
Chỉ bằng hai cái này, A Nghiên đã biết thân phận đối phương.
Đại Chiêu quốc, có thể mặc áo choàng vân long văn cùng với loại ủng da trâu này, chỉ có đệ tử hoàng thất.
Lúc này hội đi nhìn nàng, chỉ có phu quân nàng chưa từng gặp mặt kia, nam nhân đáng sợ hại mạng nàng hai đời.
Nàng lúc đó, đờ đẫn ngẩng đầu lên, nhìn người kia.
Nhưng trong thiên lao quá mức tối tăm, nàng phủ phục trên mặt đất, hắn lại cao ngất, vì thế nàng nằm trên mặt đất nương theo đèn tường xa xa chỉ mơ hồ có thể thấy thân hình hắn, căn bản không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Nàng vô lực dựa ngồi lên, trong miệng phát ra thanh âm tê tê.
Đó là một loại thanh âm mà thú con kề cận tuyệt vọng mới có thể phát ra.
"Vì sao muốn ám sát ta?" thanh âm nam nhân u lãnh vang lên từ trên cao.
Lúc đó nàng đến cùng tuổi trẻ khí thịnh, đến cùng mới sống 3 đời mà thôi, đến cùng cũng mới chết hai lần mà thôi, nàng không biết bên trong đã định sẵn, cũng không biết nam nhân trước mắt này là ác mộng mình vĩnh viễn không có cách nào tránh thoát, vì thế thời điểm đó nàng cười lạnh một tiếng.
"Đợi ngươi chết trong tay ta, tự nhiên sẽ minh bạch."
Đợi ngươi chết trong tay ta, tự nhiên sẽ minh bạch...
Rất nhiều năm sau, qua vài lần chuyển thế rồi, A Nghiên mới hiểu được, đó căn bản so với sương khói Vong Xuyên còn xa vời hơn.
A Nghiên chua xót nở nụ cười, nàng hiện giờ cũng không rõ, chính mình tận lực tiến đến trước mặt nam nhân này là vì cái gì? Bởi vì biết tránh không thoát, hay là đến cùng không cam lòng, hoặc là nói chính là nhận mệnh?
Nàng thở sâu, ngửa mặt, nói với Ninh Phi mặt nạ sắt trước mắt: "Ninh tiên sinh, ta chính là nghĩ Cửu gia gần đây khẩu vị không tốt, muốn hắn nếm thử cháo ta tự tay làm."
Ninh Phi yên lặng nhìn A Nghiên, lắc đầu nói: "Ngươi trở về đi."
A Nghiên lại không đồng ý buông tha dễ dàng, nàng tiến lên, túm tay áo Ninh Phi: "Ninh đại nhân!"
tay áo Ninh Phi bị túm, không hờn giận liếc mắt quét nàng một cái: "Cố cô nương, buông ra!"
A Nghiên nỗ lực kêu lên: "Không buông, không buông, sẽ không buông!"
Vươn cổ ra cũng một đao, rụt cổ lại cũng một đao, nàng chỉ cầu thống khoái!
Ninh Phi không phản bác được gì nhìn A Nghiên, nhíu mày đang định nói, ai biết giờ phút này, lại nghe thấy một thanh âm u lãnh thản nhiên vang lên.
"Bên ngoài là ai?"
A Nghiên nghe thế, cơ trí linh địa rùng mình một cái, bất quá vẫn vội vàng nói: "Là ta, A Nghiên."
Nói đến đây, nàng buông tay áo Ninh Phi ra.
Bên trong phát ra tiếng người, đương nhiên chính là Tiêu Cửu gia.
Vị Tiêu Cửu gia này, thanh âm lười biếng tiếp tục vang lên: "Ngươi tới làm gì?"
A Nghiên vội quỳ xuống, ngoan ngoãn trả lời: "Cửu gia, đã nhiều ngày nay ta nghe nói khẩu vị ngươi luôn không tốt, nay đặc biệt làm chút rau xanh cháo trắng khai vị, cố ý đưa tới cho ngài."
Nàng nói hết lời rồi, bên trong cũng không có động tĩnh, trầm mặc một hồi lâu, mới nghe được một tiếng cười lạnh.
"Ngươi còn có hảo tâm này?" ý tứ trào phúng hàm xúc mười phần.
"Cửu gia, ta đã đến phủ này, tự nhiên là một lòng suy nghĩ vì Cửu gia, dù ném ta tới làm nha hoàn, chịu sống bẩn sống mệt, trong lòng ta cũng vẫn bận tâm Cửu gia! Nghe nói Cửu gia có một phần không tốt, trong lòng ta còn có mười phần đau đớn.”A Nghiên chân chó đem lời nàng có thể nghĩ tất cả đều nói ra.
Lời này vừa xong, người ở bên trong quả nhiên phát ra tiếng cười, cười đến âm lãnh trào phúng.
"Nếu như thế, vào đi."
Được vị Cửu gia này phân phó, A Nghiên ôm hộp thức ăn, vui vui vẻ vẻ đi vào.
Cũng không biết vị Cửu gia này có phải thân thể không tốt hay không, hắn hình như là có thể nằm sẽ không ngồi, có thể ngồi sẽ không đứng.
Thí dụ như hiện tại, hắn chính là nửa nằm ở trên giường la hán gỗ tử đàn che năm bình phong. Trên giường đắp một cái thảm gấm màu trắng, mà hắn một thân trường bào màu tím dân chúng tầm thường căn bản không tư cách mặc, cao quý lãnh diễm, tản mạn lười nhác.
Hắn lúc này khép hờ con ngươi, lười nhác nhìn tiểu cô nương sợ hãi đi vào trong sảnh, bên môi tràn ra một điểm ý cười như có như không.
"Vài ngày không thấy, ngươi thật sự là càng ngày càng xấu."
A Nghiên vội tiến lênmột bước, cười nói: "Đúng vậy, gia, ngài quả nhiên không hổ là Cửu gia, liếc mắt một cái có thể nhìn ra ta lại biến dạng."
"Ha ha, cô nương xấu xí, tới."
Cửu gia vẫy tay về phía A Nghiên.
A Nghiên vội quỳ gối dưới giường la hán kia, ngửa mặt lên.
Cửu gia vươn hai bàn tay như ngọc, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mơn trớn gò má A Nghiên.
gò má A Nghiên mỏng mảnh trắng trẻo, thực giống đậu hủ, thậm chí mơ hồ lộ ra một cỗ hương thơm, ngón tay đụng phải, cái loại xúc cảm mềm mại này làm cho người ta cơ hồ luyến tiếc rời đi.
Cửu gia nhẹ nhàng nhéo gò má kia, nheo con mắt xem kỹ nửa ngày, cuối cùng rốt cục nói: "So với lông Vấn Thiên, cảm xúc còn hơi kém một chút."
Vấn Thiên? A Nghiên sửng sốt.
Lúc sau, nhất thời nghiến răng nghiến lợi.
Vấn Thiên, Vấn Thiên!
Đó là một con chim ưng được không!
Nàng là thiếu nữ yểu điệu mười bốn mười lăm, thướt tha duyên dáng đang độ, lại trời sinh nhan sắc, người người cũng khen nàng da thịt thủy nộn bóng loáng, hoàn toàn không giống cô nương nông thôn trong thôn được không!
Lấy nàng so với một con chim ưng?
Cửu gia cúi đầu nhìn A Nghiên, xem quai hàm nàng tức giận, trên mặt cũng đỏ lên, trong mắt dường như muốn phun lửa, nhất thời nhịn không được ha ha cười rộ lên.
Nàng kỳ thật gặp qua nam nhân này vài lần, nhưng còn chưa thấy qua nam nhân này cười thoải mái như vậy.
Lúc hắn cười, tóc đen buông xuống, quét trên gương mặt nàng.
Hắn hơi thở ấm áp dâng lên ở mí mắt nàng, gây cho nàng cảm giác nóng rực đau xót.
Nàng ngửa mặt nhín nam nhân này, nhìn hắn mặt mày nâng lên, nghe hắn cười sang sảng, cũng không nghĩ từ đầu, có phải hay không ngay sau đó hắn bỗng nhiên biến sắc mặt, dùng con ngươi âm vụ nhiếp nhân nhìn chằm chằm chính mình, sau đó đem chính mình chém thành tám mảnh?
"Thế nào, tức giận?"
Cửu gia buồn cười nhìn A Nghiên trong mắt càng muốn phun ra lửa, tâm tình thật sự là cực tốt. Giờ này khắc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới con mèo bà vú nuôi hồi nhỏ.
Kỳ thật con mèo đó hắn cũng không thích, bất quá ngẫu nhiên sẽ đi trêu chọc, cố ý giật nhẹ đuôi nó, chọc nó lông toàn thân đều dựng thẳng lên.
A Nghiên nghe Cửu gia nói xong, nhất thời kinh sợ tỉnh lại.
Tức giận?
Không có khả năng!
Nàng làm sao dám giận hắn đâu!
Hắn đã hại chết nàng bảy lần, nàng hiện tại không giận, không giận, thực một điểm cũng không tức giận!
Nàng chính là ẩn núp ở bên người hắn, cuối cùng thử một lần, xem có thể giết chết hắn hay không mà thôi!
Vì thế A Nghiên nhếch môi, lộ ra một nụcười thuần khiết vô tội.
"Cửu gia, A Nghiên không tức giận. A Nghiên chỉ có chút hổ thẹn, thế nhưng không bằng Vấn Thiên sờ vào trơn mượt, A Nghiên về sau nhất định hảo hảo rửa mặt, tranh thủ so với Vấn Thiên càng làm cho gia thích!"
Lời này càng chọc Cửu gia cười rộ lên.
tiếng cười trong sáng truyền ngoài sảnh, truyền đến hành lang gấp khúc, truyền vào trong rừng trúc bên cạnh.
Ninh Phi đại nhân mơ hồ bất định đứng ngoài sảnh, âm thầm nhíu mi.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đang nâng nhất chén trà nhỏ, xuyên qua hành lang gấp khúc, nghi hoặc dừng cước bộ.
Mạnh Hán cầm đao đứng ở trong rừng trúc, không khỏi quay đầu nhìn về phía này.
Vì thế kế tiếp, lúc Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bước vào sảnh, đã thấy Cửu gia đang được A Nghiên hầu hạ ăn cháo.
Cháo là cháo gạo, lại có một mùi thơm ngát khác, đồ ăn là cải trắng sào, nguyên liệu nấu ăn tầm thường dân chúng vẫn dùng, bất quá xem sắc màu cũng có thể làm người ta thèm ăn.
Mà gia bọn họ, vị kia thanh cao lãnh ngạo, lúc này đang tựa trên giường la hán, được vị tiểu cô nương hầu hạ, thưởng thức cháo, vẻ mặt nhàn nhã.
Tiểu cô nương cười đến ân cần ngọt ngào, bên môi một cái xoáy nhỏ như có như không, dùng con ngươi trong suốt thuần khiết sùng kính nhìn Cửu gia, thật giống như Cửu gia là trời của nàng.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy tình cảnh này, đang định nhanh lui ra, ai biết Cửu gia còn chưa nói gì, tiểu cô nương A Nghiên đã cảm giác được nàng tồn tại.
A Nghiên quay đầu vừa thấy nàng, nhất thời trước mắt sáng ngời, nhiệt tình tiếp đón: "Hạ Hầu tỷ tỷ tới, chúng ta cùng nhau hầu hạ Cửu gia đi!"
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt khóe miệng vừa kéo, nhìn trộm Cửu gia bên cạnh.
Ai biết Cửu gia nửa híp con ngươi, thoải mái nằm đó, không nói một lời.
Nàng đành phải cúi đầu, rón ra rón rén đi vào, ngồi xuống, cùng A Nghiên hầu hạ hắn.
Ai biết nàng vừa quỳ xổm xuống, chỉ thấy A Nghiên múc một thìa cháo đến, tự mình nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó đưa tới miệng Cửu gia.
Nàng kinh ngạc, bất quá nhớ tới tình cảnh lúc trước, đến cùng không nói chuyện.
Quả nhiên, Cửu gia cũng không có vì thế mà giận dữ, vẫn bình yên hưởng thụ ngụm cháo kia.
Đến lúc này, nàng không khỏi liếc mắt nhìn thêm A Nghiên một cái.
Kỳ thật tiểu cô nương ở nông thôn này thật sự bộ dạng không tệ, mặt mày thanh tú đẹp mắt, da thịt như tuyết, chỉ tiếc quá nhỏ, nghe nói nàng rất nhanh tròn mười lăm tuổi, nhưng xem dáng người kia, bất quá là bộ dáng mười ba tuổi thôi.
Nàng không khỏi buồn bực trong lòng, nghĩ Cửu gia bên người trừ bỏ chính mình, không chịu dễ dàng cho nữ nhân tới gần, tiểu cô nương này đến cùng làm thế nào vào được mắt Cửu gia?
Nếu là nhan sắc, thật sự tạm được, nếu là cơ trí, xem nàng đúng là đứa ngốc.
Duy nhất có thể khen cũng chính là trù nghệ...
Nhắc tới trù nghệ, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhịn không được nhìn về phía bát cháo kia, ôn nhu hỏi Cửu gia: "Cửu gia đã nhiều ngày luôn không thèm ăn, không ngờ A Nghiên cô nương làm ra cháo này, Cửu gia nhưng là có thể nuốt trôi, về sau A Nghiên cô nương mỗi ngày đều nấu một phần đưa tới đi?"
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vô thanh vô tức, vì chính mình mưu cầu phúc lợi.
A Nghiên gãi đúng chỗ ngứa, liều mạng gật đầu nói: "Tốt, phàm là Cửu gia thích ăn, ta có thể mỗi ngày đều làm, ngày ngày làm, bữa bữa làm!"
Ai biết lời này vừa ra, Cửu gia thản nhiên liếc mắt phiêu nàng một cái: "Còn bữa bữa làm, ngươi coi gia là heo sao?"
Nàng nhìn khuôn mặt đầy vết máu kia, lại phát hiện trên đó cũng không có hai con mắt lợi hại khiến nàng vừa thấy liền như ngã vào vết băng nứt.
đám người ở chung quanh ồn áo nháo nhác, nàng dần dần minh bạch.
Cửu hoàng tử kia phải thú nàng, nhưng người ta căn bản không thèm để ý, vùng Hoàng Hà phát sinh lũ lụt, người ta xuất môn đi thị sát, lấy một thủ hạ tới, giúp làm lễ, lại giúp hắn mở khăn trùm đầu đỏ của hoàng phi...
Nàng giết nhầm người rồi...
một đời đó, nàng căn bản không có cơ hội liếc mắt nhìn đến nam nhân đáng giận kia một cái, cứ như vậy bị nhốt vào thiên lao, mà người nước nàng cũng sợ quyền thế Đại Chiêu, đối với nàng tự nhiên là làm như không thấy, bỏ mặc.
Nàng ở trong thiên lao một thời gian không biết bao lâu, người kia rốt cục xuất hiện.
Dù đã qua đi bao nhiêu đời bao nhiêu năm, sau này chịu bao nhiêu thống khổ, vui vẻ bôi xóa trí nhớ lúc trước, khiến cho đời thứ ba, rất nhiều trí nhớ bắt đầu mơ hồ dần, nhưng nàng vẫn rõ ràng nhớ được, một khắc kia lúc nam nhân đáng sợ đó xuất hiện.
Nàng cuộn mình ở trong địa lao, hai mắt mờ mịt nhìn về một điểm phía trước.
Trong địa lao rào lưới sắt, nơi đó ẩm ướt âm u tràn ngập dơ bẩn, thậm chí còn có sâu bọ ruồi muỗi xung quanh.
nhưng vào lúc này, một đôi chân, một áo bào xuất hiện trước mặt nàng.
Phía dưới áo bào thêu vân long là một đôi ủng da trâu đầu nhạn khắc chữ.
Chỉ bằng hai cái này, A Nghiên đã biết thân phận đối phương.
Đại Chiêu quốc, có thể mặc áo choàng vân long văn cùng với loại ủng da trâu này, chỉ có đệ tử hoàng thất.
Lúc này hội đi nhìn nàng, chỉ có phu quân nàng chưa từng gặp mặt kia, nam nhân đáng sợ hại mạng nàng hai đời.
Nàng lúc đó, đờ đẫn ngẩng đầu lên, nhìn người kia.
Nhưng trong thiên lao quá mức tối tăm, nàng phủ phục trên mặt đất, hắn lại cao ngất, vì thế nàng nằm trên mặt đất nương theo đèn tường xa xa chỉ mơ hồ có thể thấy thân hình hắn, căn bản không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Nàng vô lực dựa ngồi lên, trong miệng phát ra thanh âm tê tê.
Đó là một loại thanh âm mà thú con kề cận tuyệt vọng mới có thể phát ra.
"Vì sao muốn ám sát ta?" thanh âm nam nhân u lãnh vang lên từ trên cao.
Lúc đó nàng đến cùng tuổi trẻ khí thịnh, đến cùng mới sống 3 đời mà thôi, đến cùng cũng mới chết hai lần mà thôi, nàng không biết bên trong đã định sẵn, cũng không biết nam nhân trước mắt này là ác mộng mình vĩnh viễn không có cách nào tránh thoát, vì thế thời điểm đó nàng cười lạnh một tiếng.
"Đợi ngươi chết trong tay ta, tự nhiên sẽ minh bạch."
Đợi ngươi chết trong tay ta, tự nhiên sẽ minh bạch...
Rất nhiều năm sau, qua vài lần chuyển thế rồi, A Nghiên mới hiểu được, đó căn bản so với sương khói Vong Xuyên còn xa vời hơn.
A Nghiên chua xót nở nụ cười, nàng hiện giờ cũng không rõ, chính mình tận lực tiến đến trước mặt nam nhân này là vì cái gì? Bởi vì biết tránh không thoát, hay là đến cùng không cam lòng, hoặc là nói chính là nhận mệnh?
Nàng thở sâu, ngửa mặt, nói với Ninh Phi mặt nạ sắt trước mắt: "Ninh tiên sinh, ta chính là nghĩ Cửu gia gần đây khẩu vị không tốt, muốn hắn nếm thử cháo ta tự tay làm."
Ninh Phi yên lặng nhìn A Nghiên, lắc đầu nói: "Ngươi trở về đi."
A Nghiên lại không đồng ý buông tha dễ dàng, nàng tiến lên, túm tay áo Ninh Phi: "Ninh đại nhân!"
tay áo Ninh Phi bị túm, không hờn giận liếc mắt quét nàng một cái: "Cố cô nương, buông ra!"
A Nghiên nỗ lực kêu lên: "Không buông, không buông, sẽ không buông!"
Vươn cổ ra cũng một đao, rụt cổ lại cũng một đao, nàng chỉ cầu thống khoái!
Ninh Phi không phản bác được gì nhìn A Nghiên, nhíu mày đang định nói, ai biết giờ phút này, lại nghe thấy một thanh âm u lãnh thản nhiên vang lên.
"Bên ngoài là ai?"
A Nghiên nghe thế, cơ trí linh địa rùng mình một cái, bất quá vẫn vội vàng nói: "Là ta, A Nghiên."
Nói đến đây, nàng buông tay áo Ninh Phi ra.
Bên trong phát ra tiếng người, đương nhiên chính là Tiêu Cửu gia.
Vị Tiêu Cửu gia này, thanh âm lười biếng tiếp tục vang lên: "Ngươi tới làm gì?"
A Nghiên vội quỳ xuống, ngoan ngoãn trả lời: "Cửu gia, đã nhiều ngày nay ta nghe nói khẩu vị ngươi luôn không tốt, nay đặc biệt làm chút rau xanh cháo trắng khai vị, cố ý đưa tới cho ngài."
Nàng nói hết lời rồi, bên trong cũng không có động tĩnh, trầm mặc một hồi lâu, mới nghe được một tiếng cười lạnh.
"Ngươi còn có hảo tâm này?" ý tứ trào phúng hàm xúc mười phần.
"Cửu gia, ta đã đến phủ này, tự nhiên là một lòng suy nghĩ vì Cửu gia, dù ném ta tới làm nha hoàn, chịu sống bẩn sống mệt, trong lòng ta cũng vẫn bận tâm Cửu gia! Nghe nói Cửu gia có một phần không tốt, trong lòng ta còn có mười phần đau đớn.”A Nghiên chân chó đem lời nàng có thể nghĩ tất cả đều nói ra.
Lời này vừa xong, người ở bên trong quả nhiên phát ra tiếng cười, cười đến âm lãnh trào phúng.
"Nếu như thế, vào đi."
Được vị Cửu gia này phân phó, A Nghiên ôm hộp thức ăn, vui vui vẻ vẻ đi vào.
Cũng không biết vị Cửu gia này có phải thân thể không tốt hay không, hắn hình như là có thể nằm sẽ không ngồi, có thể ngồi sẽ không đứng.
Thí dụ như hiện tại, hắn chính là nửa nằm ở trên giường la hán gỗ tử đàn che năm bình phong. Trên giường đắp một cái thảm gấm màu trắng, mà hắn một thân trường bào màu tím dân chúng tầm thường căn bản không tư cách mặc, cao quý lãnh diễm, tản mạn lười nhác.
Hắn lúc này khép hờ con ngươi, lười nhác nhìn tiểu cô nương sợ hãi đi vào trong sảnh, bên môi tràn ra một điểm ý cười như có như không.
"Vài ngày không thấy, ngươi thật sự là càng ngày càng xấu."
A Nghiên vội tiến lênmột bước, cười nói: "Đúng vậy, gia, ngài quả nhiên không hổ là Cửu gia, liếc mắt một cái có thể nhìn ra ta lại biến dạng."
"Ha ha, cô nương xấu xí, tới."
Cửu gia vẫy tay về phía A Nghiên.
A Nghiên vội quỳ gối dưới giường la hán kia, ngửa mặt lên.
Cửu gia vươn hai bàn tay như ngọc, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mơn trớn gò má A Nghiên.
gò má A Nghiên mỏng mảnh trắng trẻo, thực giống đậu hủ, thậm chí mơ hồ lộ ra một cỗ hương thơm, ngón tay đụng phải, cái loại xúc cảm mềm mại này làm cho người ta cơ hồ luyến tiếc rời đi.
Cửu gia nhẹ nhàng nhéo gò má kia, nheo con mắt xem kỹ nửa ngày, cuối cùng rốt cục nói: "So với lông Vấn Thiên, cảm xúc còn hơi kém một chút."
Vấn Thiên? A Nghiên sửng sốt.
Lúc sau, nhất thời nghiến răng nghiến lợi.
Vấn Thiên, Vấn Thiên!
Đó là một con chim ưng được không!
Nàng là thiếu nữ yểu điệu mười bốn mười lăm, thướt tha duyên dáng đang độ, lại trời sinh nhan sắc, người người cũng khen nàng da thịt thủy nộn bóng loáng, hoàn toàn không giống cô nương nông thôn trong thôn được không!
Lấy nàng so với một con chim ưng?
Cửu gia cúi đầu nhìn A Nghiên, xem quai hàm nàng tức giận, trên mặt cũng đỏ lên, trong mắt dường như muốn phun lửa, nhất thời nhịn không được ha ha cười rộ lên.
Nàng kỳ thật gặp qua nam nhân này vài lần, nhưng còn chưa thấy qua nam nhân này cười thoải mái như vậy.
Lúc hắn cười, tóc đen buông xuống, quét trên gương mặt nàng.
Hắn hơi thở ấm áp dâng lên ở mí mắt nàng, gây cho nàng cảm giác nóng rực đau xót.
Nàng ngửa mặt nhín nam nhân này, nhìn hắn mặt mày nâng lên, nghe hắn cười sang sảng, cũng không nghĩ từ đầu, có phải hay không ngay sau đó hắn bỗng nhiên biến sắc mặt, dùng con ngươi âm vụ nhiếp nhân nhìn chằm chằm chính mình, sau đó đem chính mình chém thành tám mảnh?
"Thế nào, tức giận?"
Cửu gia buồn cười nhìn A Nghiên trong mắt càng muốn phun ra lửa, tâm tình thật sự là cực tốt. Giờ này khắc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới con mèo bà vú nuôi hồi nhỏ.
Kỳ thật con mèo đó hắn cũng không thích, bất quá ngẫu nhiên sẽ đi trêu chọc, cố ý giật nhẹ đuôi nó, chọc nó lông toàn thân đều dựng thẳng lên.
A Nghiên nghe Cửu gia nói xong, nhất thời kinh sợ tỉnh lại.
Tức giận?
Không có khả năng!
Nàng làm sao dám giận hắn đâu!
Hắn đã hại chết nàng bảy lần, nàng hiện tại không giận, không giận, thực một điểm cũng không tức giận!
Nàng chính là ẩn núp ở bên người hắn, cuối cùng thử một lần, xem có thể giết chết hắn hay không mà thôi!
Vì thế A Nghiên nhếch môi, lộ ra một nụcười thuần khiết vô tội.
"Cửu gia, A Nghiên không tức giận. A Nghiên chỉ có chút hổ thẹn, thế nhưng không bằng Vấn Thiên sờ vào trơn mượt, A Nghiên về sau nhất định hảo hảo rửa mặt, tranh thủ so với Vấn Thiên càng làm cho gia thích!"
Lời này càng chọc Cửu gia cười rộ lên.
tiếng cười trong sáng truyền ngoài sảnh, truyền đến hành lang gấp khúc, truyền vào trong rừng trúc bên cạnh.
Ninh Phi đại nhân mơ hồ bất định đứng ngoài sảnh, âm thầm nhíu mi.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đang nâng nhất chén trà nhỏ, xuyên qua hành lang gấp khúc, nghi hoặc dừng cước bộ.
Mạnh Hán cầm đao đứng ở trong rừng trúc, không khỏi quay đầu nhìn về phía này.
Vì thế kế tiếp, lúc Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bước vào sảnh, đã thấy Cửu gia đang được A Nghiên hầu hạ ăn cháo.
Cháo là cháo gạo, lại có một mùi thơm ngát khác, đồ ăn là cải trắng sào, nguyên liệu nấu ăn tầm thường dân chúng vẫn dùng, bất quá xem sắc màu cũng có thể làm người ta thèm ăn.
Mà gia bọn họ, vị kia thanh cao lãnh ngạo, lúc này đang tựa trên giường la hán, được vị tiểu cô nương hầu hạ, thưởng thức cháo, vẻ mặt nhàn nhã.
Tiểu cô nương cười đến ân cần ngọt ngào, bên môi một cái xoáy nhỏ như có như không, dùng con ngươi trong suốt thuần khiết sùng kính nhìn Cửu gia, thật giống như Cửu gia là trời của nàng.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy tình cảnh này, đang định nhanh lui ra, ai biết Cửu gia còn chưa nói gì, tiểu cô nương A Nghiên đã cảm giác được nàng tồn tại.
A Nghiên quay đầu vừa thấy nàng, nhất thời trước mắt sáng ngời, nhiệt tình tiếp đón: "Hạ Hầu tỷ tỷ tới, chúng ta cùng nhau hầu hạ Cửu gia đi!"
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt khóe miệng vừa kéo, nhìn trộm Cửu gia bên cạnh.
Ai biết Cửu gia nửa híp con ngươi, thoải mái nằm đó, không nói một lời.
Nàng đành phải cúi đầu, rón ra rón rén đi vào, ngồi xuống, cùng A Nghiên hầu hạ hắn.
Ai biết nàng vừa quỳ xổm xuống, chỉ thấy A Nghiên múc một thìa cháo đến, tự mình nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó đưa tới miệng Cửu gia.
Nàng kinh ngạc, bất quá nhớ tới tình cảnh lúc trước, đến cùng không nói chuyện.
Quả nhiên, Cửu gia cũng không có vì thế mà giận dữ, vẫn bình yên hưởng thụ ngụm cháo kia.
Đến lúc này, nàng không khỏi liếc mắt nhìn thêm A Nghiên một cái.
Kỳ thật tiểu cô nương ở nông thôn này thật sự bộ dạng không tệ, mặt mày thanh tú đẹp mắt, da thịt như tuyết, chỉ tiếc quá nhỏ, nghe nói nàng rất nhanh tròn mười lăm tuổi, nhưng xem dáng người kia, bất quá là bộ dáng mười ba tuổi thôi.
Nàng không khỏi buồn bực trong lòng, nghĩ Cửu gia bên người trừ bỏ chính mình, không chịu dễ dàng cho nữ nhân tới gần, tiểu cô nương này đến cùng làm thế nào vào được mắt Cửu gia?
Nếu là nhan sắc, thật sự tạm được, nếu là cơ trí, xem nàng đúng là đứa ngốc.
Duy nhất có thể khen cũng chính là trù nghệ...
Nhắc tới trù nghệ, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhịn không được nhìn về phía bát cháo kia, ôn nhu hỏi Cửu gia: "Cửu gia đã nhiều ngày luôn không thèm ăn, không ngờ A Nghiên cô nương làm ra cháo này, Cửu gia nhưng là có thể nuốt trôi, về sau A Nghiên cô nương mỗi ngày đều nấu một phần đưa tới đi?"
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vô thanh vô tức, vì chính mình mưu cầu phúc lợi.
A Nghiên gãi đúng chỗ ngứa, liều mạng gật đầu nói: "Tốt, phàm là Cửu gia thích ăn, ta có thể mỗi ngày đều làm, ngày ngày làm, bữa bữa làm!"
Ai biết lời này vừa ra, Cửu gia thản nhiên liếc mắt phiêu nàng một cái: "Còn bữa bữa làm, ngươi coi gia là heo sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.