Chương 13
Châu Nguyên
15/06/2020
Edit: Meimei
Trái tim của Du Hạ đập thình thịch, nhưng nét mặt không mang chút kinh sợ. Tư Dĩ Hàn thản nhiên dời tầm mắt, khởi động xe, tiếp tục đi trên đường.
“Khó có thể tin được.”
Sau một hồi, Tô Minh mới mở miệng nói tiếp:
“Nhưng lại hết sức hợp lý, rất nhiều sự việc ghép lại đều trùng hợp. Tớ vẫn còn rất khó khăn để tiêu hóa thông tin này. Tớ cần phải yên tĩnh một chút, gọi điện cho cậu sau.”
“Được.”
Du Hạ tắt điện thoại.
Nửa giờ sau, Tư Dĩ Hàn lái xe đến một nhà hàng lẩu, mang khẩu trang rồi xuống xe, đi đến mở cửa phó lái ra:
“Đi thôi.”
“Anh xác định là nhà hàng này?”
Nhà hàng này là nằm trong chuỗi nhà hàng lẩu Trùng Khánh nổi tiếng khắp cả nước, làm ăn rất phát đạt. Vấn đề lớn nhất ở đây là không có phòng bao, ăn ở chỗ này chính là tự đưa mình cho người khác chụp ảnh.
“Em không thích?”
Tư Dĩ Hàn khoát tay lên cửa xe, hơi cúi người, thân mình chui vào xe, cánh tay thon dài lướt qua người Du Hạ. Du Hạ cứng đờ người, ngẩng đầu lên.
“Là em muốn ăn lẩu, kén cá chọn canh. Em rốt cuộc có muốn ăn hay không?”
Cạch một tiếng, Du Hạ đột nhiên quay đầu, nhìn thấy ngón tay thon dài của Tư Dĩ Hàn đã mở khóa thắt dây an toàn của cô.
Không khí bỗng nhiên mỏng manh, dưới ánh đèn đôi mắt của Tư Dĩ Hàn vừa đen vừa sâu. Cách rất gần, Du Hạ có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh. Tư Dĩ Hàn hút thuốc? Du Hạ siết chặt tay, Tư Dĩ Hàn thối lui, buông dây an toàn ra.
“Xuống xe.”
Du Hạ xuống xe. Tư Dĩ Hàn đã đi vào nhà hàng lẩu. Bọn họ tìm một chỗ trong góc ngồi xuống. Du Hạ để túi xách ra sau lưng, quan sát bốn phía:
“Nếu anh bị chụp được, nhất định sẽ lên hot search.”
“Thì sao?”
Tư Dĩ Hàn cầm lấy máy tính bảng chọn món.
“Em sợ lên hot search?”
“Lại không thấy mặt em, em không sợ bị chụp.”
“Thật khéo.”
Tư Dĩ Hàn thong thả nói, đầu ngón tay trắng noãn lướt bên máy tính bảng, thản nhiên nói:
“Anh cũng không sợ lên hot search.”
Du Hạ nghẹn họng, anh không sợ lên hot search, bây giờ anh đang ở trên hot search đấy, hot search đứng vị trí thứ nhất chính là Tư Dĩ Hàn!
Tư Dĩ Hàn chọn món ăn xong rồi đưa máy tính bảng cho Du Hạ, thuận tiện tháo khẩu trang xuống:
“Em rất để ý hot search ___”
“Oa!!! Tư Dĩ ___”
Phục vụ lấy thực đơn, quay đầu lại thì thấy Tư Dĩ Hàn, che miệng lùi về phía sau mấy bước, trợn to mắt nhìn. Tư Dĩ Hàn giơ một ngón tay lên môi làm động tác chớ lên tiếng. Một khắc kia, Du Hạ cũng nín thở nhìn theo động tác của Tư Dĩ Hàn. Ngón tay kia, môi mỏng, rất câu người.
Tư Dĩ Hàn thấp giọng nói:
“Làm như không biết tôi, cảm ơn.”
“Được!”
Người phục vụ đè nén cảm xúc muốn thét chói tai, ánh mắt điên cuồng, không ngừng nhìn Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn ngoài đời đẹp hơn trên màn ảnh, thân hình cao ngất, da trắng, anh tuấn làm người khác tim đập loạn nhịp, tay chân mềm nhũn.
Du Hạ hắng giọng đưa máy tính bảng cho người phục vụ. Lên hot search với Tư Dĩ Hàn, cảm giác này cũng không tệ.
Dưới hoàn cảnh như vậy ngồi ăn lẩu, phảng phất giống như ngồi chơi đu quay phiêu lưu mạo hiểm. Tư Dĩ Hàn lại còn rất lớn gan, anh không mang khẩu trang mà ngồi ở đại sảnh chơi trò ném phi tiêu, chỉ thiếu mỗi tấm bảng dán trên người: Nhanh đến chụp tôi đi.
Ăn được một nửa nồi lẩu thì có người hâm mộ đi ngang qua nhận ra Tư Dĩ Hàn, nhất thời lớn tiếng hét lớn. Du Hạ đang uống nước ô mai liền bị dọa sợ, vừa muốn ngẩng đầu lên thì Tư Dĩ Hàn phía đối diện đã đội một cái mũ lên đầu cô. Khớp ngón tay thon dài đè vành nón xuống, tầm nhìn của Du Hạ bị ngăn cản, Tư Dĩ Hàn đã đứng dậy đi đến trước mặt cô.
“Hàn ca!”
Rất nhanh trên hành lang đều là người, tất cả đều điên cuồng chen lấn.
Tư Dĩ Hàn không mang khẩu trang, ánh mắt lạnh lùng không có chứa chút tâm tình. Thân hình cao lớn ngăn trở Du Hạ, hoàn toàn ôm chặt Du Hạ vào trong lòng mình. Mặt của Du Hạ dán chặt vào lồng ngực của anh, có thể nghe thấy tiếng tim đập hữu lực của anh. Đã bao lâu rồi cô chưa được Tư Dĩ Hàn ôm như vậy? Từ ngày mẹ qua đời, dưới nền bệnh viện lạnh giá, mẹ được phủ khăn trắng. Du Hạ rơi vào cái ôm ấm áp của Tư Dĩ Hàn, trời đất rộng lớn một mảnh bao la, cô chỉ có Tư Dĩ Hàn.
Tư Dĩ Hàn che chở Du Hạ, ngón tay thon dài hoàn toàn che đi gương mặt của cô. Lòng bàn tay khô ráo có mùi bạc hà nhẹ nhàng. Ngón tay của anh mềm mại, Du Hạ nháy mắt, lông mi quét qua ngón tay của anh. Tư Dĩ Hàn muốn buông tay xuống, tay vừa hạ xuống lại đưa lên che gương mặt của Du Hạ lại, thấp giọng nói:
“Đừng nhúc nhích.”
Nữ sinh phía trước nghe thấy giọng nói dễ nghe của Tư Dĩ Hàn liền hoàn toàn đánh mất lý trí, thét lên xông về phía trước.
Tư Dĩ Hàn rũ mắt. Người đến bao quanh ngày càng nhiều. Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Châu Đĩnh, đầu dây bên kia rất nhanh tiếp nhận. Tư Dĩ Hàn gửi địa chỉ qua, nói:
“Qua đây, tôi bị chặn.”
Trông cậy vào fan chủ động tránh đường là không thể nào. Du Hạ và Tư Dĩ Hàn thối lui đến phòng bếp, fans bị nhốt ở bên ngoài. Không khí tràn ngập mùi dầu mỡ, mùi chua cay, dưới mặt đất dính đầy nước. Cục diện này có chút hoang đường, Du Hạ nhếch miệng, quay đầu nhìn Tư Dĩ Hàn, Tư Dĩ Hàn cũng đang nhìn cô.
“Xin lỗi, mang đến phiền phức cho em.”
Tư Dĩ Hàn nói câu này, nửa điểm xin lỗi cũng không thấy.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Du Hạ đè xuống nội tâm muốn thét lên, nét mặt bất động thanh sắc nói.
“Chờ Châu Đĩnh đến.”
“Cậu là Tư Dĩ Hàn?”
Một người phụ nữ mặc đồng phục nhà hàng lẩu thấp giọng nói:
“Tôi đã từng xem phim mà cậu đóng! Đại minh tinh a!”
Ánh mắt của Tư Dĩ Hàn dời khỏi người Du Hạ, anh liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên đứng trước mặt, chỉ nhìn lại chốc lát rồi gật đầu, dời ánh mắt đi.
“Cậu có thể chụp với tôi một bức anh được không ___”
“Không tiện.”
Tư Dĩ Hàn đưa tay lên kéo mũ xuống che đi nửa gương mặt.
“Con gái của tôi rất thích cậu, hiện tại nó đang nằm viện, tôi muốn ___”
“Xin chào, xin chào!”
Cửa phòng bếp mở ra, một người đàn ông trung niên đi vào, trên mặt tràn đầy nụ cười:
“Tôi là ông chủ của nhà hàng này, tên Trần Vinh Quang.”
“Đều đi làm việc đi, chen chúc ở chỗ này làm gì?”
Ông chủ quát mọi người, nhân viên cửa hàng giải tán ngay lập tức. Ông chủ quay đầu nhìn Tư Dĩ Hàn, cười nói:
“Đại minh tinh đến sao không báo một tiếng, tôi có thể bố trí một gian phòng ở trên lầu cho anh.”
Siêu cấp siêu sao đến đây ăn là cơ hội khó có được!
“Dì à, dì muốn chụp ảnh chung đúng không ạ?”
Du Hạ nhìn dì kia hỏi.
“Dạ dạ dạ!”
Du Hạ huých tay Tư Dĩ Hàn một cái, thấp giọng nói:
“Có thể chụp với dì ấy một bức ảnh được không?”
Đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm tay của Du Hạ, ngón tay của cô tinh tế trắng nõn, ấm áp, mềm mại:
“Ừ.”
“Có thể chụp ảnh, dì à đến đây.”
“Cám ơn cô gái.”
A di cười chạy đến, dưới chân trơn trượt thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Du Hạ dẫm trên mặt đất ướt át, cũng không ngại bẩn, đỡ lấy a di.
Du Hạ nói:
“Đưa điện thoại của dì cho con, con giúp dì chụp ảnh.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
A di vội vã chạy đến bên người Tư Dĩ Hàn, nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Tư Dĩ Hàn, sợ hãi không biết phải đứng ở đâu.
Tư Dĩ Hàn đưa tay kéo a di kia lại, a di nhất thời vui vẻ, khẩn trương nắm tay siết chặt quần. Du Hạ chụp xong, trả lại điện thoại cho a di, nói:
“Chúc con gái của dì sớm ngày bình phục.”
A di luôn miệng nói tiếng cảm ơn.“Tư tiên sinh, chúng ta cũng chụp một bức ảnh đi?”
Ông chủ béo bắt đầu nói.
Tiếng đập cửa truyền tới dồn dập, âm thanh Châu Đĩnh thở hổn hễn truyền vào:
“Hàn ca!”
Tư Dĩ Hàn mở cửa, chân dài bước ra. Vệ sĩ đã chặn fans hâm mộ sang hai bên. Du Hạ đội mũ, mang khẩu trang đi ở phía sau. Chiếc xe bảo mẫu màu đen ở bên ngoài. Châu Đĩnh mở cửa xe, Tư Dĩ Hàn cúi người khom lưng chui vào xe. Du Hạ lên xe thấy Tư Dĩ Hàn đặt một tay lên trán, bộ dạng lười nhác ngồi trên xe, chân dài thẳng tắp buông thõng.
Du Hạ ngồi một bên, Châu Đĩnh trước tiên chào hỏi Du Hạ, sau đó quay đầu nói với Tư Dĩ Hàn:
“Hàn ca, sao lại đến đây ăn? Nhiều người như vậy, không an toàn, một khi phát sinh ra chuyện gì thì ___”
“Xuống xe.”
Tư Dĩ Hàn ném chìa khóa xe cho Châu Đĩnh, giọng nói trầm xuống, rõ ràng đang tức giận:
“Lái xe của tôi về.”
Châu Đĩnh: “…”
Đại ca! Phách lối đến đây ăn lẩu, ngại không lên được hot search sao?
Nói hai câu liền mất hứng.
“Em xem đức hạnh của anh em kìa.”
Châu Đĩnh nhìn Du Hạ, tức giận nói:
“Không có một chút tự giác của người nổi tiếng, đây không phải là không có việc gì nên muốn đi gây chuyện sao? Đêm nay lại muốn bao nguyên cả hot search. Dừng xe, tôi muốn xuống xe.”
Xe dừng lại, Châu Đĩnh xuống xe, Tư Dĩ Hàn dựa người lui sau, các ngón tay thon dài lồng vào nhau. Gương mặt bớt đi vài phần âm trầm nhưng vẫn nghiêm nghị, nhàn nhạt phân phó tài xế:
“Biệt thự Cảnh Minh.”
Tài xế liếc nhìn Du Hạ thông qua kính chiếu hậu, hắn làm tài xế cho Tư Dĩ Hàn gần 4 năm nay, lần đầu tiên thấy Tư Dĩ Hàn mang phụ nữ lên xe của mình, cô gái này cũng thật xinh đẹp. Nhưng không phải là minh tinh. Nếu là minh tinh, với bộ dạng sinh đẹp như thế này nhất định sẽ rất nổi tiếng, không thể không có tiếng tăm gì.
Phút chốc, vách ngăn của xe được kéo lên, chặn tầm nhìn của tài xế.
—
Châu Đĩnh tức giận tự mình giải tỏa, hắn giậm chân hai bước, lấy một điếu thuốc ra châm hút một hơi, xoay người nhìn xe vệ sĩ:
“Lái một vòng rồi về.”
“Châu ca, không cần đi theo Hàn ca?”
“Không cần.”
Châu Đĩnh cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho tài xế:
“Đưa người về đúng nơi, cái gì cũng đừng hỏi, hôm nay xem như chưa thấy cái gì.”
Nửa giờ sau, trên hot search đều là tin tức Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn đi Hồng Công bị đoàn đội của Lâm Họa bắt được chế tạo thành một câu chuyện tình yêu cuồng nhiệt.
Diễn kỹ của Lâm Họa tạm được nhưng nhan sắc lại không được công nhận, thường phụ thuộc vào trang điểm. Mấy năm gần đây cố gắng muốn nổi tiếng, nhưng mãi vẫn không được. Dựa vào quan hệ hậu trường vững chắc mới được nhét vào tổ phim <Đông Phương>, lăn lộn mới được làm nữ chính. <Đông Phương> là bộ phim điện ảnh lấy nam là chính, cũng muốn trước khi phim được công chiếu bám vào hút máu Tư Dĩ Hàn một ít, bởi vì sau khi chiếu phim muốn làm trò cũng hơi khó.
Đoàn đội của Lâm Họa tất nhiên biết điều này, cho nên trong thời gian này thủ đoạn nào cũng dùng để có thể cọ nhiệt. Rang xào CP. Chuyện này, Tư Dĩ Hàn sớm đã cảnh cáo Lâm Họa, không chịu nổi bộ mặt dày của cô ta. Nhưng vì hiện tại không muốn xé rách da mặt với Vinh Phong cho nên mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng hôm nay không thể mắt nhắm được. Lâm Họa đã đi quá giới hạn. Mấy công ty hợp tác đều gọi điện thoại đến hỏi đã xảy ra chuyện gì. Châu Đĩnh thật sự muốn ném bom vào công ty của Lâm Họa.
Hiện giờ làm rõ mọi chuyện thì chỉ có Tư Dĩ Hàn bị chịu thiệt. Châu Đĩnh mắng suốt dọc đường. Hot search chưa được giải quyết thì Tư Dĩ Hàn gọi điện đến, nói anh bị bao vây ở quán lẩu.
Haha! Hot search bên Lâm Họa không cần xóa bỏ. Muốn loại bỏ tin xào rang CP kia không bằng đưa lên hot search khác chân thật hơn hay sao.
Tám giờ tối #Tư Dĩ Hàn tình cảm lưu luyến# trực tiếp xông thẳng lên vị trí thứ nhất trên hot search, lúc này không cần suy đoán của mấy người trên mạng nữa. Tư Dĩ Hàn che chở một cô gái, đưa tay che mặt của cô ấy lại.
Tư thái bảo vệ mười phần, thực sự ôm.
Từ khi xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên Tư Dĩ Hàn tiếp xúc thân mật với người khác phái như vậy.
Tấm ảnh thứ hai là gò má của Tư Dĩ Hàn, ánh đèn chiếu sáng gương mặt anh tuấn của anh, sống mũi thẳng tắp, anh rũ mắt nhìn người trong ngực, lông mi đen dày của anh bị ánh đèn nhuộm thành màu vàng, anh mạnh mẽ căn cản đám người, dùng hết sức lực che chở cô gái trong lòng, tư thái bá đạo lại ôn nhu.
Fans đã từng nhìn thấy Tư Dĩ Hàn như vậy bao giờ chưa? Chưa, đây là lần đầu tiên, hù chết bọn họ rồi!
Trong lòng Châu Đĩnh run sợ, gửi tin nhắn cho Tư Dĩ Hàn:
“Muốn xóa hot search không? Hiện tại hot search đang đứng thứ 1.”
Bên kia vẫn không trả lời, hot search ngày càng nóng, người trên mạng bắt đầu suy đoán thân phận của cô gái này. Châu Đĩnh hút một điếu thuốc, hút xong, dập tắt lửa, lấy điện thoại ra gọi cho Tư Dĩ Hàn:
“Hàn ca, thật ra hot search này cũng dễ xử lý, không chụp được mặt của Du Hạ ___”
Tư Dĩ Hàn lạnh nhạt nói:
“Sao hot search của Lâm Họa không thấy cậu nhiệt tình như vậy? Tôi và Du Hạ lên hot search cậu gấp cái gì? Cậu dám xóa thử xem?”
Châu Đĩnh: “…”
“Lại mua mấy hot search liên quan, điều tiên quyết là không được động đến đời tư của Hạ Hạ, còn lại, đẩy chuyện này lên cao nhất cho tôi.”
_____
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tư Dĩ Hàn: Muốn xóa hot search của tôi và Du Hạ? Châu Đĩnh muốn đi Châu Phi gặp sư tử?
Trái tim của Du Hạ đập thình thịch, nhưng nét mặt không mang chút kinh sợ. Tư Dĩ Hàn thản nhiên dời tầm mắt, khởi động xe, tiếp tục đi trên đường.
“Khó có thể tin được.”
Sau một hồi, Tô Minh mới mở miệng nói tiếp:
“Nhưng lại hết sức hợp lý, rất nhiều sự việc ghép lại đều trùng hợp. Tớ vẫn còn rất khó khăn để tiêu hóa thông tin này. Tớ cần phải yên tĩnh một chút, gọi điện cho cậu sau.”
“Được.”
Du Hạ tắt điện thoại.
Nửa giờ sau, Tư Dĩ Hàn lái xe đến một nhà hàng lẩu, mang khẩu trang rồi xuống xe, đi đến mở cửa phó lái ra:
“Đi thôi.”
“Anh xác định là nhà hàng này?”
Nhà hàng này là nằm trong chuỗi nhà hàng lẩu Trùng Khánh nổi tiếng khắp cả nước, làm ăn rất phát đạt. Vấn đề lớn nhất ở đây là không có phòng bao, ăn ở chỗ này chính là tự đưa mình cho người khác chụp ảnh.
“Em không thích?”
Tư Dĩ Hàn khoát tay lên cửa xe, hơi cúi người, thân mình chui vào xe, cánh tay thon dài lướt qua người Du Hạ. Du Hạ cứng đờ người, ngẩng đầu lên.
“Là em muốn ăn lẩu, kén cá chọn canh. Em rốt cuộc có muốn ăn hay không?”
Cạch một tiếng, Du Hạ đột nhiên quay đầu, nhìn thấy ngón tay thon dài của Tư Dĩ Hàn đã mở khóa thắt dây an toàn của cô.
Không khí bỗng nhiên mỏng manh, dưới ánh đèn đôi mắt của Tư Dĩ Hàn vừa đen vừa sâu. Cách rất gần, Du Hạ có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh. Tư Dĩ Hàn hút thuốc? Du Hạ siết chặt tay, Tư Dĩ Hàn thối lui, buông dây an toàn ra.
“Xuống xe.”
Du Hạ xuống xe. Tư Dĩ Hàn đã đi vào nhà hàng lẩu. Bọn họ tìm một chỗ trong góc ngồi xuống. Du Hạ để túi xách ra sau lưng, quan sát bốn phía:
“Nếu anh bị chụp được, nhất định sẽ lên hot search.”
“Thì sao?”
Tư Dĩ Hàn cầm lấy máy tính bảng chọn món.
“Em sợ lên hot search?”
“Lại không thấy mặt em, em không sợ bị chụp.”
“Thật khéo.”
Tư Dĩ Hàn thong thả nói, đầu ngón tay trắng noãn lướt bên máy tính bảng, thản nhiên nói:
“Anh cũng không sợ lên hot search.”
Du Hạ nghẹn họng, anh không sợ lên hot search, bây giờ anh đang ở trên hot search đấy, hot search đứng vị trí thứ nhất chính là Tư Dĩ Hàn!
Tư Dĩ Hàn chọn món ăn xong rồi đưa máy tính bảng cho Du Hạ, thuận tiện tháo khẩu trang xuống:
“Em rất để ý hot search ___”
“Oa!!! Tư Dĩ ___”
Phục vụ lấy thực đơn, quay đầu lại thì thấy Tư Dĩ Hàn, che miệng lùi về phía sau mấy bước, trợn to mắt nhìn. Tư Dĩ Hàn giơ một ngón tay lên môi làm động tác chớ lên tiếng. Một khắc kia, Du Hạ cũng nín thở nhìn theo động tác của Tư Dĩ Hàn. Ngón tay kia, môi mỏng, rất câu người.
Tư Dĩ Hàn thấp giọng nói:
“Làm như không biết tôi, cảm ơn.”
“Được!”
Người phục vụ đè nén cảm xúc muốn thét chói tai, ánh mắt điên cuồng, không ngừng nhìn Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn ngoài đời đẹp hơn trên màn ảnh, thân hình cao ngất, da trắng, anh tuấn làm người khác tim đập loạn nhịp, tay chân mềm nhũn.
Du Hạ hắng giọng đưa máy tính bảng cho người phục vụ. Lên hot search với Tư Dĩ Hàn, cảm giác này cũng không tệ.
Dưới hoàn cảnh như vậy ngồi ăn lẩu, phảng phất giống như ngồi chơi đu quay phiêu lưu mạo hiểm. Tư Dĩ Hàn lại còn rất lớn gan, anh không mang khẩu trang mà ngồi ở đại sảnh chơi trò ném phi tiêu, chỉ thiếu mỗi tấm bảng dán trên người: Nhanh đến chụp tôi đi.
Ăn được một nửa nồi lẩu thì có người hâm mộ đi ngang qua nhận ra Tư Dĩ Hàn, nhất thời lớn tiếng hét lớn. Du Hạ đang uống nước ô mai liền bị dọa sợ, vừa muốn ngẩng đầu lên thì Tư Dĩ Hàn phía đối diện đã đội một cái mũ lên đầu cô. Khớp ngón tay thon dài đè vành nón xuống, tầm nhìn của Du Hạ bị ngăn cản, Tư Dĩ Hàn đã đứng dậy đi đến trước mặt cô.
“Hàn ca!”
Rất nhanh trên hành lang đều là người, tất cả đều điên cuồng chen lấn.
Tư Dĩ Hàn không mang khẩu trang, ánh mắt lạnh lùng không có chứa chút tâm tình. Thân hình cao lớn ngăn trở Du Hạ, hoàn toàn ôm chặt Du Hạ vào trong lòng mình. Mặt của Du Hạ dán chặt vào lồng ngực của anh, có thể nghe thấy tiếng tim đập hữu lực của anh. Đã bao lâu rồi cô chưa được Tư Dĩ Hàn ôm như vậy? Từ ngày mẹ qua đời, dưới nền bệnh viện lạnh giá, mẹ được phủ khăn trắng. Du Hạ rơi vào cái ôm ấm áp của Tư Dĩ Hàn, trời đất rộng lớn một mảnh bao la, cô chỉ có Tư Dĩ Hàn.
Tư Dĩ Hàn che chở Du Hạ, ngón tay thon dài hoàn toàn che đi gương mặt của cô. Lòng bàn tay khô ráo có mùi bạc hà nhẹ nhàng. Ngón tay của anh mềm mại, Du Hạ nháy mắt, lông mi quét qua ngón tay của anh. Tư Dĩ Hàn muốn buông tay xuống, tay vừa hạ xuống lại đưa lên che gương mặt của Du Hạ lại, thấp giọng nói:
“Đừng nhúc nhích.”
Nữ sinh phía trước nghe thấy giọng nói dễ nghe của Tư Dĩ Hàn liền hoàn toàn đánh mất lý trí, thét lên xông về phía trước.
Tư Dĩ Hàn rũ mắt. Người đến bao quanh ngày càng nhiều. Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Châu Đĩnh, đầu dây bên kia rất nhanh tiếp nhận. Tư Dĩ Hàn gửi địa chỉ qua, nói:
“Qua đây, tôi bị chặn.”
Trông cậy vào fan chủ động tránh đường là không thể nào. Du Hạ và Tư Dĩ Hàn thối lui đến phòng bếp, fans bị nhốt ở bên ngoài. Không khí tràn ngập mùi dầu mỡ, mùi chua cay, dưới mặt đất dính đầy nước. Cục diện này có chút hoang đường, Du Hạ nhếch miệng, quay đầu nhìn Tư Dĩ Hàn, Tư Dĩ Hàn cũng đang nhìn cô.
“Xin lỗi, mang đến phiền phức cho em.”
Tư Dĩ Hàn nói câu này, nửa điểm xin lỗi cũng không thấy.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Du Hạ đè xuống nội tâm muốn thét lên, nét mặt bất động thanh sắc nói.
“Chờ Châu Đĩnh đến.”
“Cậu là Tư Dĩ Hàn?”
Một người phụ nữ mặc đồng phục nhà hàng lẩu thấp giọng nói:
“Tôi đã từng xem phim mà cậu đóng! Đại minh tinh a!”
Ánh mắt của Tư Dĩ Hàn dời khỏi người Du Hạ, anh liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên đứng trước mặt, chỉ nhìn lại chốc lát rồi gật đầu, dời ánh mắt đi.
“Cậu có thể chụp với tôi một bức anh được không ___”
“Không tiện.”
Tư Dĩ Hàn đưa tay lên kéo mũ xuống che đi nửa gương mặt.
“Con gái của tôi rất thích cậu, hiện tại nó đang nằm viện, tôi muốn ___”
“Xin chào, xin chào!”
Cửa phòng bếp mở ra, một người đàn ông trung niên đi vào, trên mặt tràn đầy nụ cười:
“Tôi là ông chủ của nhà hàng này, tên Trần Vinh Quang.”
“Đều đi làm việc đi, chen chúc ở chỗ này làm gì?”
Ông chủ quát mọi người, nhân viên cửa hàng giải tán ngay lập tức. Ông chủ quay đầu nhìn Tư Dĩ Hàn, cười nói:
“Đại minh tinh đến sao không báo một tiếng, tôi có thể bố trí một gian phòng ở trên lầu cho anh.”
Siêu cấp siêu sao đến đây ăn là cơ hội khó có được!
“Dì à, dì muốn chụp ảnh chung đúng không ạ?”
Du Hạ nhìn dì kia hỏi.
“Dạ dạ dạ!”
Du Hạ huých tay Tư Dĩ Hàn một cái, thấp giọng nói:
“Có thể chụp với dì ấy một bức ảnh được không?”
Đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm tay của Du Hạ, ngón tay của cô tinh tế trắng nõn, ấm áp, mềm mại:
“Ừ.”
“Có thể chụp ảnh, dì à đến đây.”
“Cám ơn cô gái.”
A di cười chạy đến, dưới chân trơn trượt thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Du Hạ dẫm trên mặt đất ướt át, cũng không ngại bẩn, đỡ lấy a di.
Du Hạ nói:
“Đưa điện thoại của dì cho con, con giúp dì chụp ảnh.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
A di vội vã chạy đến bên người Tư Dĩ Hàn, nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Tư Dĩ Hàn, sợ hãi không biết phải đứng ở đâu.
Tư Dĩ Hàn đưa tay kéo a di kia lại, a di nhất thời vui vẻ, khẩn trương nắm tay siết chặt quần. Du Hạ chụp xong, trả lại điện thoại cho a di, nói:
“Chúc con gái của dì sớm ngày bình phục.”
A di luôn miệng nói tiếng cảm ơn.“Tư tiên sinh, chúng ta cũng chụp một bức ảnh đi?”
Ông chủ béo bắt đầu nói.
Tiếng đập cửa truyền tới dồn dập, âm thanh Châu Đĩnh thở hổn hễn truyền vào:
“Hàn ca!”
Tư Dĩ Hàn mở cửa, chân dài bước ra. Vệ sĩ đã chặn fans hâm mộ sang hai bên. Du Hạ đội mũ, mang khẩu trang đi ở phía sau. Chiếc xe bảo mẫu màu đen ở bên ngoài. Châu Đĩnh mở cửa xe, Tư Dĩ Hàn cúi người khom lưng chui vào xe. Du Hạ lên xe thấy Tư Dĩ Hàn đặt một tay lên trán, bộ dạng lười nhác ngồi trên xe, chân dài thẳng tắp buông thõng.
Du Hạ ngồi một bên, Châu Đĩnh trước tiên chào hỏi Du Hạ, sau đó quay đầu nói với Tư Dĩ Hàn:
“Hàn ca, sao lại đến đây ăn? Nhiều người như vậy, không an toàn, một khi phát sinh ra chuyện gì thì ___”
“Xuống xe.”
Tư Dĩ Hàn ném chìa khóa xe cho Châu Đĩnh, giọng nói trầm xuống, rõ ràng đang tức giận:
“Lái xe của tôi về.”
Châu Đĩnh: “…”
Đại ca! Phách lối đến đây ăn lẩu, ngại không lên được hot search sao?
Nói hai câu liền mất hứng.
“Em xem đức hạnh của anh em kìa.”
Châu Đĩnh nhìn Du Hạ, tức giận nói:
“Không có một chút tự giác của người nổi tiếng, đây không phải là không có việc gì nên muốn đi gây chuyện sao? Đêm nay lại muốn bao nguyên cả hot search. Dừng xe, tôi muốn xuống xe.”
Xe dừng lại, Châu Đĩnh xuống xe, Tư Dĩ Hàn dựa người lui sau, các ngón tay thon dài lồng vào nhau. Gương mặt bớt đi vài phần âm trầm nhưng vẫn nghiêm nghị, nhàn nhạt phân phó tài xế:
“Biệt thự Cảnh Minh.”
Tài xế liếc nhìn Du Hạ thông qua kính chiếu hậu, hắn làm tài xế cho Tư Dĩ Hàn gần 4 năm nay, lần đầu tiên thấy Tư Dĩ Hàn mang phụ nữ lên xe của mình, cô gái này cũng thật xinh đẹp. Nhưng không phải là minh tinh. Nếu là minh tinh, với bộ dạng sinh đẹp như thế này nhất định sẽ rất nổi tiếng, không thể không có tiếng tăm gì.
Phút chốc, vách ngăn của xe được kéo lên, chặn tầm nhìn của tài xế.
—
Châu Đĩnh tức giận tự mình giải tỏa, hắn giậm chân hai bước, lấy một điếu thuốc ra châm hút một hơi, xoay người nhìn xe vệ sĩ:
“Lái một vòng rồi về.”
“Châu ca, không cần đi theo Hàn ca?”
“Không cần.”
Châu Đĩnh cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho tài xế:
“Đưa người về đúng nơi, cái gì cũng đừng hỏi, hôm nay xem như chưa thấy cái gì.”
Nửa giờ sau, trên hot search đều là tin tức Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn đi Hồng Công bị đoàn đội của Lâm Họa bắt được chế tạo thành một câu chuyện tình yêu cuồng nhiệt.
Diễn kỹ của Lâm Họa tạm được nhưng nhan sắc lại không được công nhận, thường phụ thuộc vào trang điểm. Mấy năm gần đây cố gắng muốn nổi tiếng, nhưng mãi vẫn không được. Dựa vào quan hệ hậu trường vững chắc mới được nhét vào tổ phim <Đông Phương>, lăn lộn mới được làm nữ chính. <Đông Phương> là bộ phim điện ảnh lấy nam là chính, cũng muốn trước khi phim được công chiếu bám vào hút máu Tư Dĩ Hàn một ít, bởi vì sau khi chiếu phim muốn làm trò cũng hơi khó.
Đoàn đội của Lâm Họa tất nhiên biết điều này, cho nên trong thời gian này thủ đoạn nào cũng dùng để có thể cọ nhiệt. Rang xào CP. Chuyện này, Tư Dĩ Hàn sớm đã cảnh cáo Lâm Họa, không chịu nổi bộ mặt dày của cô ta. Nhưng vì hiện tại không muốn xé rách da mặt với Vinh Phong cho nên mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng hôm nay không thể mắt nhắm được. Lâm Họa đã đi quá giới hạn. Mấy công ty hợp tác đều gọi điện thoại đến hỏi đã xảy ra chuyện gì. Châu Đĩnh thật sự muốn ném bom vào công ty của Lâm Họa.
Hiện giờ làm rõ mọi chuyện thì chỉ có Tư Dĩ Hàn bị chịu thiệt. Châu Đĩnh mắng suốt dọc đường. Hot search chưa được giải quyết thì Tư Dĩ Hàn gọi điện đến, nói anh bị bao vây ở quán lẩu.
Haha! Hot search bên Lâm Họa không cần xóa bỏ. Muốn loại bỏ tin xào rang CP kia không bằng đưa lên hot search khác chân thật hơn hay sao.
Tám giờ tối #Tư Dĩ Hàn tình cảm lưu luyến# trực tiếp xông thẳng lên vị trí thứ nhất trên hot search, lúc này không cần suy đoán của mấy người trên mạng nữa. Tư Dĩ Hàn che chở một cô gái, đưa tay che mặt của cô ấy lại.
Tư thái bảo vệ mười phần, thực sự ôm.
Từ khi xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên Tư Dĩ Hàn tiếp xúc thân mật với người khác phái như vậy.
Tấm ảnh thứ hai là gò má của Tư Dĩ Hàn, ánh đèn chiếu sáng gương mặt anh tuấn của anh, sống mũi thẳng tắp, anh rũ mắt nhìn người trong ngực, lông mi đen dày của anh bị ánh đèn nhuộm thành màu vàng, anh mạnh mẽ căn cản đám người, dùng hết sức lực che chở cô gái trong lòng, tư thái bá đạo lại ôn nhu.
Fans đã từng nhìn thấy Tư Dĩ Hàn như vậy bao giờ chưa? Chưa, đây là lần đầu tiên, hù chết bọn họ rồi!
Trong lòng Châu Đĩnh run sợ, gửi tin nhắn cho Tư Dĩ Hàn:
“Muốn xóa hot search không? Hiện tại hot search đang đứng thứ 1.”
Bên kia vẫn không trả lời, hot search ngày càng nóng, người trên mạng bắt đầu suy đoán thân phận của cô gái này. Châu Đĩnh hút một điếu thuốc, hút xong, dập tắt lửa, lấy điện thoại ra gọi cho Tư Dĩ Hàn:
“Hàn ca, thật ra hot search này cũng dễ xử lý, không chụp được mặt của Du Hạ ___”
Tư Dĩ Hàn lạnh nhạt nói:
“Sao hot search của Lâm Họa không thấy cậu nhiệt tình như vậy? Tôi và Du Hạ lên hot search cậu gấp cái gì? Cậu dám xóa thử xem?”
Châu Đĩnh: “…”
“Lại mua mấy hot search liên quan, điều tiên quyết là không được động đến đời tư của Hạ Hạ, còn lại, đẩy chuyện này lên cao nhất cho tôi.”
_____
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tư Dĩ Hàn: Muốn xóa hot search của tôi và Du Hạ? Châu Đĩnh muốn đi Châu Phi gặp sư tử?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.