Sủng Hôn Chi Ái 1: Daddy Tổng Tài Mau Đuổi Theo Mami
Chương 20
Tĩnh Nghiên
30/04/2021
-Vậy còn chần chừ gì nữa? Xuất phát thôi!
Xuân Nghị thở dài, đúng là trẻ con mà!
Anh dẫn cậu nhóc xuống cửa thì bỗng nhận ra trong Lục Thị cũng có những nơi dành cho trẻ con và hơn thế nữa còn có một nhà ăn cao cấp năm sao tuyển tập dàn đầu bếp nổi tiếng được bố trí tại đó để nhân viên có thể vào ăn ngay chứ không cần vội vàng đi rồi lại vội vàng về .
Rồi lại phải đi lên tầng…đúng là tốn công mà! Nhưng thôi cho nhóc chơi luôn trong này cho an toàn, camera bảo vệ đều ổn định có thể tránh được tình trạng xấu.
Mò xung quanh tìm lại sơ đồ của Lục Thị, do công ty quá lớn nên mãi hai người mới tìm được nhà ăn.
Bước vào trong tháng máy, một tay ấn vào số 58 , một tay nắm chặt lấy tay của tiểu Lục.
Sau đó anh dẫn cậu nhóc vào nhà ăn, chưa kịp đưa menu thì cậu đã từ đâu giật được. Mấy món cậu nhóc gọi đều là những món vô cùng và vô cùng đắt tiền, may mắn ở đây trẻ nhỏ được miễn phí nên Xuân Nghị bớt được nỗi đau trong lòng.
Trước khi cô phục vụ đi vào gọi món cho đầu bếp Tiểu Lục có nhắc anh một câu, à đây không phải nhắc mà là cầu xin
-Chú đẹp trai ơi! Chú đừng mách mẹ con ăn những món này có được không?
Vẻ mặt đáng yêu của cậu như một mũi tên đâm trúng con tim kia, Xuân Nghị gật đầu liên tục nói
-Cứ ăn đi, chú không mách đâu
Trong lúc đợi món ăn lên hết, tiểu Lục có chút nhàm chán, cậu nhúc nhích mông giả vờ nói
-Chú chú, cháu muốn đi vệ sinh a
Xuân Nghị hấp tấp đứng dậy kéo ghế ra cho cậu nhóc
-Nào để chú đưa đi nhé!
Giang Tiểu Lục vội vàng lắc đầu, cậu không muốn ai đi cùng
-Cháu lớn rồi, cháu có thể tự đi một mình được mà!
Nhưng…
Xuân Nghị chưa kịp nói Giang Tiểu Lục đã chạy đi. Còn chưa kịp nói hết, đây là một công ty rộng, nó như ba, bốn cái công viên cộng lại thì tý mà có lạc chắc kiếm cả ngày cũng không tìm ra cậu nhóc, chưa kể cậu bé như vậy thì tỉ lệ tìm còn ít hơn..
Nhưng ngay sau đó, anh cũng không lo lắng thêm nữa, sao anh quên mất đây cũng là nơi an toàn bậc nhất thì sao có thể chứ. Với cả cậu nhóc lại là một cậu bé thông minh nên chắc cũng không sao. Anh ngồi xuống cầm tờ báo trên bàn lên đọc với tách cà phê bên cạnh mà nhâm nhi.
Sau khi cậu nhóc bỏ trốn ra ngoài, cậu nhớ lại trên tầng họp của mami cậu hình như cũng có Wc nên nếu cậu lên đấy thăm dò thì chắc cũng còn cái nhà vệ sinh đó làm lí do biện hộ.
-Tầng họp của mami hình như là tầng 200 hay sao ý nhỉ?
-Chắc đúng rồi..mami họp ở nơi vip nhất thì nơi vip nhất trong cả cái công ty này chỉ có tầng đó thôi! Có khi lên đó còn có thêm đống đồ ăn yêu thích của mình nữa...vừa có thể nhìn mami vừa có thể ăn kẹo yêu thích....quả là mãn nguyện uuuu
Cũng có chút nghi ngờ nhưng thôi cậu nhóc vẫn ấn vào số hai trăm mà đi lên tầng.
……………
Tại Phòng Vip Của Lục Chính Thần
-Lục Chính Thần à Lục Chính Thần! Cậu còn định để còn gái nhà người ta đợi cậu đến bao giờ hả? Mấy chục kiếp hay chục thế kỉ sau? Hả hả...giời ơi là giời, ông trời xem này là thằng nào mà thẳng hơn con tôm như này không hả?
Hà Tử Thành tức giận ném đống tài liệu xuống đất nhìn Lục Chính Thần, thật sự rất gấp..gấp đến mức khiến Tử Thành muốn dựng cả tòa nhà này ngược lại ngay lập tức .
Anh đã nói đến thế rồi mà tại sao? Tại sao Lục Chính Thần vẫn làm ngơ như chưa có gì sảy ra mà bĩnh tĩnh đọc những cái tập tài liệu chả liên quan một chút gì đến cái cuộc họp hôm nay một cách chăm chú như vậy…
Cơn tức này không nhịn được nữa rồi…Hà Tử Thành thật sự một chút cũng không muốn nhịn nữa…muốn cũng không thể nhịn được chứ đừng nói gì…
-Được! Nếu cậu không đi thì tôi sẽ…tôi sẽ tự mình tiếp đón người ta ! Sau đó tôi thoát kiếp FA cho cậu ế một mình....đồ trai cong lêu lêu
Vừa dứt lời, Hà Tử Thành nào là đập đồ đập ghế rồi không may đập vào chân mình. Lục Chính Thần dùng tay che lại điệu cười vừa nãy khiến anh càng điên hơn.
Nhưng sau đó Lục Chính Thần cũng suy nghĩ lại, vừa nãy anh có nghe Hà Tử Thành bảo anh là " TRAI CONG " ha, hắn được lắm, đợi ngày bị xử đi...là cùng.
RẦM RẦM
Tử Thành hung hăng bỏ đi, tiếng rầm vừa dừng Lục Chính Thần không nhịn được mà cười lớn lên vì hành động trẻ con kia của anh.
………….
Tiểu Lục bước ra, môi cậu bé bĩu xuống tỏ vẻ khó nhằn, cậu nhịn không được mà cái thang máy lúc nãy lại còn bị kẹt, mãi mới xuống được … tức đến chết quá!
-Ayza, cái thang máy chết tiệt! Không phải tao đang vội thì tao đá cho mày mấy phát.
( Thang máy sad : Mi đá vào ta không biết ta đau hay mi đau? )
Tiểu Lục hai tay nắm chặt quần, hai chân chụm lại vào nhau cố gắng đi thật nhanh vào nhà vệ sinh.
Nhưng không may mắn là cậu lại đi lạc lên tận trời mây, đi đi đi lại cũng không biết nơi đâu mới là nhà vệ sinh để cậu nhóc giải quyết nỗi buồn.
Vừa lúc cậu cũng đang đói, đành nhịn lại ngồi xuống ghế gỗ ngay gần đó.
Lôi từ trong balo ra bánh với sữa của mami để cho, tưởng rằng sẽ được no bụng ngay nhưng từ đâu lại xuất hiện một tiếng động to như bom nổ vang lên
" RẦM RẦM RẦM "
Theo bản năng cậu dùng hai tay che lấy hai tay, như vậy...một bánh một sữa cũng từ đó rơi bộp xuống.
Tiểu Lục nhìn bánh sữa dưới đất mà lòng đau như cắt, đã buồn lại còn đói nữa thì........
Aaaaaaaaaaaaaa...Ông trời ơi!!! Sao ông ác với con quá zậy??? Huhu
Đồ ăn không còn, sữa cũng không nốt. Một bóng dáng nhỏ xíu lang thang trên hành lang tầng VIP 200, sau đó cậu lại ngồi ghế chơi game...chơi chán lại lang thang tiếp.
Cũng như vừa nãy, đi cũng mệt, cậu bỗng để ý đến một căn phòng.
Xuân Nghị thở dài, đúng là trẻ con mà!
Anh dẫn cậu nhóc xuống cửa thì bỗng nhận ra trong Lục Thị cũng có những nơi dành cho trẻ con và hơn thế nữa còn có một nhà ăn cao cấp năm sao tuyển tập dàn đầu bếp nổi tiếng được bố trí tại đó để nhân viên có thể vào ăn ngay chứ không cần vội vàng đi rồi lại vội vàng về .
Rồi lại phải đi lên tầng…đúng là tốn công mà! Nhưng thôi cho nhóc chơi luôn trong này cho an toàn, camera bảo vệ đều ổn định có thể tránh được tình trạng xấu.
Mò xung quanh tìm lại sơ đồ của Lục Thị, do công ty quá lớn nên mãi hai người mới tìm được nhà ăn.
Bước vào trong tháng máy, một tay ấn vào số 58 , một tay nắm chặt lấy tay của tiểu Lục.
Sau đó anh dẫn cậu nhóc vào nhà ăn, chưa kịp đưa menu thì cậu đã từ đâu giật được. Mấy món cậu nhóc gọi đều là những món vô cùng và vô cùng đắt tiền, may mắn ở đây trẻ nhỏ được miễn phí nên Xuân Nghị bớt được nỗi đau trong lòng.
Trước khi cô phục vụ đi vào gọi món cho đầu bếp Tiểu Lục có nhắc anh một câu, à đây không phải nhắc mà là cầu xin
-Chú đẹp trai ơi! Chú đừng mách mẹ con ăn những món này có được không?
Vẻ mặt đáng yêu của cậu như một mũi tên đâm trúng con tim kia, Xuân Nghị gật đầu liên tục nói
-Cứ ăn đi, chú không mách đâu
Trong lúc đợi món ăn lên hết, tiểu Lục có chút nhàm chán, cậu nhúc nhích mông giả vờ nói
-Chú chú, cháu muốn đi vệ sinh a
Xuân Nghị hấp tấp đứng dậy kéo ghế ra cho cậu nhóc
-Nào để chú đưa đi nhé!
Giang Tiểu Lục vội vàng lắc đầu, cậu không muốn ai đi cùng
-Cháu lớn rồi, cháu có thể tự đi một mình được mà!
Nhưng…
Xuân Nghị chưa kịp nói Giang Tiểu Lục đã chạy đi. Còn chưa kịp nói hết, đây là một công ty rộng, nó như ba, bốn cái công viên cộng lại thì tý mà có lạc chắc kiếm cả ngày cũng không tìm ra cậu nhóc, chưa kể cậu bé như vậy thì tỉ lệ tìm còn ít hơn..
Nhưng ngay sau đó, anh cũng không lo lắng thêm nữa, sao anh quên mất đây cũng là nơi an toàn bậc nhất thì sao có thể chứ. Với cả cậu nhóc lại là một cậu bé thông minh nên chắc cũng không sao. Anh ngồi xuống cầm tờ báo trên bàn lên đọc với tách cà phê bên cạnh mà nhâm nhi.
Sau khi cậu nhóc bỏ trốn ra ngoài, cậu nhớ lại trên tầng họp của mami cậu hình như cũng có Wc nên nếu cậu lên đấy thăm dò thì chắc cũng còn cái nhà vệ sinh đó làm lí do biện hộ.
-Tầng họp của mami hình như là tầng 200 hay sao ý nhỉ?
-Chắc đúng rồi..mami họp ở nơi vip nhất thì nơi vip nhất trong cả cái công ty này chỉ có tầng đó thôi! Có khi lên đó còn có thêm đống đồ ăn yêu thích của mình nữa...vừa có thể nhìn mami vừa có thể ăn kẹo yêu thích....quả là mãn nguyện uuuu
Cũng có chút nghi ngờ nhưng thôi cậu nhóc vẫn ấn vào số hai trăm mà đi lên tầng.
……………
Tại Phòng Vip Của Lục Chính Thần
-Lục Chính Thần à Lục Chính Thần! Cậu còn định để còn gái nhà người ta đợi cậu đến bao giờ hả? Mấy chục kiếp hay chục thế kỉ sau? Hả hả...giời ơi là giời, ông trời xem này là thằng nào mà thẳng hơn con tôm như này không hả?
Hà Tử Thành tức giận ném đống tài liệu xuống đất nhìn Lục Chính Thần, thật sự rất gấp..gấp đến mức khiến Tử Thành muốn dựng cả tòa nhà này ngược lại ngay lập tức .
Anh đã nói đến thế rồi mà tại sao? Tại sao Lục Chính Thần vẫn làm ngơ như chưa có gì sảy ra mà bĩnh tĩnh đọc những cái tập tài liệu chả liên quan một chút gì đến cái cuộc họp hôm nay một cách chăm chú như vậy…
Cơn tức này không nhịn được nữa rồi…Hà Tử Thành thật sự một chút cũng không muốn nhịn nữa…muốn cũng không thể nhịn được chứ đừng nói gì…
-Được! Nếu cậu không đi thì tôi sẽ…tôi sẽ tự mình tiếp đón người ta ! Sau đó tôi thoát kiếp FA cho cậu ế một mình....đồ trai cong lêu lêu
Vừa dứt lời, Hà Tử Thành nào là đập đồ đập ghế rồi không may đập vào chân mình. Lục Chính Thần dùng tay che lại điệu cười vừa nãy khiến anh càng điên hơn.
Nhưng sau đó Lục Chính Thần cũng suy nghĩ lại, vừa nãy anh có nghe Hà Tử Thành bảo anh là " TRAI CONG " ha, hắn được lắm, đợi ngày bị xử đi...là cùng.
RẦM RẦM
Tử Thành hung hăng bỏ đi, tiếng rầm vừa dừng Lục Chính Thần không nhịn được mà cười lớn lên vì hành động trẻ con kia của anh.
………….
Tiểu Lục bước ra, môi cậu bé bĩu xuống tỏ vẻ khó nhằn, cậu nhịn không được mà cái thang máy lúc nãy lại còn bị kẹt, mãi mới xuống được … tức đến chết quá!
-Ayza, cái thang máy chết tiệt! Không phải tao đang vội thì tao đá cho mày mấy phát.
( Thang máy sad : Mi đá vào ta không biết ta đau hay mi đau? )
Tiểu Lục hai tay nắm chặt quần, hai chân chụm lại vào nhau cố gắng đi thật nhanh vào nhà vệ sinh.
Nhưng không may mắn là cậu lại đi lạc lên tận trời mây, đi đi đi lại cũng không biết nơi đâu mới là nhà vệ sinh để cậu nhóc giải quyết nỗi buồn.
Vừa lúc cậu cũng đang đói, đành nhịn lại ngồi xuống ghế gỗ ngay gần đó.
Lôi từ trong balo ra bánh với sữa của mami để cho, tưởng rằng sẽ được no bụng ngay nhưng từ đâu lại xuất hiện một tiếng động to như bom nổ vang lên
" RẦM RẦM RẦM "
Theo bản năng cậu dùng hai tay che lấy hai tay, như vậy...một bánh một sữa cũng từ đó rơi bộp xuống.
Tiểu Lục nhìn bánh sữa dưới đất mà lòng đau như cắt, đã buồn lại còn đói nữa thì........
Aaaaaaaaaaaaaa...Ông trời ơi!!! Sao ông ác với con quá zậy??? Huhu
Đồ ăn không còn, sữa cũng không nốt. Một bóng dáng nhỏ xíu lang thang trên hành lang tầng VIP 200, sau đó cậu lại ngồi ghế chơi game...chơi chán lại lang thang tiếp.
Cũng như vừa nãy, đi cũng mệt, cậu bỗng để ý đến một căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.