Sủng Hôn Chi Ái 1: Daddy Tổng Tài Mau Đuổi Theo Mami
Chương 31
Tĩnh Nghiên
30/04/2021
-Mẹ, mẹ thật sự muốn con dâu đúng không?
Hàn Dục Uyển gật gật rồi đáp
-Đương nhiên, chứ mày nghĩ sao?
-Vậy con có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói, không biết mẹ có muốn nghe không nhỉ?
Hàn Dục Uyển nhìn Lục Chính Thần bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng có chút xen lẫn tò mò, nhưng cứ nghĩ đến việc quan trọng mà Lục Chính Thần nói đúng là độc thân suốt đời thì Hàn Dục Uyển lại không muốn nghe, bà đặt tách trà xuống dùng hai tay che tai lại rồi lắc đầu quay ra chỗ khác nói
-Tao không muốn nghe mày nói bất cứ một điều gì hết, mày biến đi càng xa càng tốt là được rồi!
Bà dừng lại chút, rồi nói tiếp
-Nhất là đừng có thề thốt gì năm sau hay năm kia năm kìa mày lấy vợ nhé! Tao nghe câu này đến phát ngán hơn chục năm rồi. Mấy năm trước tao ngu, tao cứ nghĩ với cái ngoại hình này mày nhất định sẽ có thể tìm được một cô gái để yêu nhưng không….ngày nào tao cũng ngóng chờ con dâu thế mà mày ngày nào cũng mang về cho tao hàng tá đống tài liệu. Lục Chính Thần à Lục Chính Thần, mày phải biết rằng mày cũng không còn trẻ nữa, ngày tiến đến hôn nhân cũng càng ngày càng muộn mà Lục Gia chúng ta lại cần một người nối dõi tông đường.
Lục Chính Thần như thuộc lòng mấy dòng văn này của bà, anh cũng nghe đến phát chán rồi.
-Mẹ nói xong chưa? Giờ nghe chuyện quan trọng của con được không? Nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng.
Hàn Dục Uyển nghe vậy bà liền ngồi lại ngay ngắn, đáp
-Gần xong, nhưng thôi mày nói đi!
Anh cười một cái, nhìn bà với dáng vẻ tò mò anh mới nói
-Mẹ biết không, con quả thật không muốn tìm bạn gái, bởi con đã có vợ!
Bà nghe vậy lập tức bất ngờ, bà đứng lên nhìn thẳng vào mắt anh hỏi “ Con nói thật ư? “ với vẻ nghi ngờ chút ít.
-Không những tìm được vợ, con còn tìm được cháu trai bảo bối để nối dõi tông đường cho Lục Gia chúng ta.
Hai mắt của Hàn Dục Uyển lúc này càng trừng to hơn, miệng há hốc mồm nhìn Lục Chính Thần vừa bất ngờ cũng vừa vui sướng.
-Mẹ ấy, mẹ đúng là có con mắt rất chính xác và sáng suốt. Nhưng mà, nếu hôm nay con đồng ý với tên Hà Tử Thành lên phòng họp thì cơ hội con nhận ra cô ấy sẽ không hề có đấy.
Người Hàn Dục Uyển bắt đầu run run lên, hai tay bà che lên khuôn mặt mà suýt rơi nước mắt.
-Ma..Mày…mày không lừa tao đó chứ?
Lục Chính Thần nắm lấy tay bà, nghiêm túc gật đầu khiến nụ cười của bà vui sướng hơn nữa.
Lúc này, nước mắt của bà đã chảy dài hai má bởi quá bất ngờ với hạnh phúc khi nghe tin vui này.
-Nhưng…nhưng sao mày không đón hai mẹ con nó về với tao hả? HẢ hả?
Con dâu của tôi, làm sao mà tin được từ khi thằng bé sinh ra đến giờ đây là tin vui duy nhất bà từng được nghe…ơ mà có gì đó sai sai ở đây đúng không nhỉ??? “ Cháu trai bảo bối “ nghĩa là nó đã có con…
Không lẽ con trai bà lại có thể ăn cơm trước kẻng sinh ra một tiểu bảo bối rồi mà vẫn giấu không nói cho bà, làm bà phải mệt mỏi tìm con dâu…
Lục Chính Thần bỗng cảm nhận được ánh mắt của Hàn Dục Uyển liền biết ngay suy nghĩ sai lòe loẹt trong đầu của bà.
Anh mới nói
-Ây ây mẹ, từ từ để con giải thích trước…con là con cũng mới biết chuyện này cách đây mấy tiếng thôi chứ không phải như mẹ nghĩ đâu….
“ Bốp Bốp Bốp “
Càng nghe Lục Chính Thần nói mà bà càng tức hơn, tay cũng ngứa quá do lâu rồi chưa vận động nên….
-Tao không cần biết, tao chỉ biết mày ăn thịt con nhà người ta nhưng không chịu trách nhiệm, đã thế còn khiến người ta có con sau đó mới tìm thấy. Mày đúng là vô lương tâm mà.
Lục Chính Thần cau mày lên nói
-Đâu phải con không muốn chịu trách nhiệm, là do sau khi xong cô ấy để lại tớ giấy đó mới khiến con tức điên lên chứ!
Nghe đến tờ giấy, Hàn Dục Uyển bỗng nở nụ cười nham hiểu dò hỏi Lục Chính Thần :
-Tờ giấy đó là tờ giấy nào hả? Nội dung của nó ra sao?
Lúc này mặt Lục Chính Thần mới dần dần đỏ lên, cũng hiện lên sự xấu hổi, anh mím môi nói
-T..tờ giấy nào?? Làm gì có tờ giấy nào?
Nói xong anh đứng phắt dậy, đi ra lấy đôi giày vừa vứt lên định đi ra khỏi cửa thì nhớ ra gì đó, anh quay lại dặn dò thật kĩ Hà Dục Uyển
-Mẹ nhớ trước khi có động tĩnh gì từ con mẹ không được đụng tới cô ấy với thằng bé đâu ấy! Con muốn tự mình chinh phục và tự tay đưa cô ấy về nhà.
Hàn Dục Uyển nhìn anh rồi nở nụ cười khinh thường, bà nói :
-Hơ, mày nghĩ một đứa trai thẳng như mày mà đòi tán con gái người ta á? Để Hàn Dục Uyển tao xuất chiêu có phải hơn không nào.
Cần gì chinh phụ, đến thẳng nhà cô gái kia rồi đem sính lễ các thứ bàn bạc hôn sự không phải nhanh hơn à, sau đó đem cả hai về nhà có phải xong không? Còn bày đặt các thứ, chán!
Hàn Dục Uyển gật gật rồi đáp
-Đương nhiên, chứ mày nghĩ sao?
-Vậy con có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói, không biết mẹ có muốn nghe không nhỉ?
Hàn Dục Uyển nhìn Lục Chính Thần bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng có chút xen lẫn tò mò, nhưng cứ nghĩ đến việc quan trọng mà Lục Chính Thần nói đúng là độc thân suốt đời thì Hàn Dục Uyển lại không muốn nghe, bà đặt tách trà xuống dùng hai tay che tai lại rồi lắc đầu quay ra chỗ khác nói
-Tao không muốn nghe mày nói bất cứ một điều gì hết, mày biến đi càng xa càng tốt là được rồi!
Bà dừng lại chút, rồi nói tiếp
-Nhất là đừng có thề thốt gì năm sau hay năm kia năm kìa mày lấy vợ nhé! Tao nghe câu này đến phát ngán hơn chục năm rồi. Mấy năm trước tao ngu, tao cứ nghĩ với cái ngoại hình này mày nhất định sẽ có thể tìm được một cô gái để yêu nhưng không….ngày nào tao cũng ngóng chờ con dâu thế mà mày ngày nào cũng mang về cho tao hàng tá đống tài liệu. Lục Chính Thần à Lục Chính Thần, mày phải biết rằng mày cũng không còn trẻ nữa, ngày tiến đến hôn nhân cũng càng ngày càng muộn mà Lục Gia chúng ta lại cần một người nối dõi tông đường.
Lục Chính Thần như thuộc lòng mấy dòng văn này của bà, anh cũng nghe đến phát chán rồi.
-Mẹ nói xong chưa? Giờ nghe chuyện quan trọng của con được không? Nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng.
Hàn Dục Uyển nghe vậy bà liền ngồi lại ngay ngắn, đáp
-Gần xong, nhưng thôi mày nói đi!
Anh cười một cái, nhìn bà với dáng vẻ tò mò anh mới nói
-Mẹ biết không, con quả thật không muốn tìm bạn gái, bởi con đã có vợ!
Bà nghe vậy lập tức bất ngờ, bà đứng lên nhìn thẳng vào mắt anh hỏi “ Con nói thật ư? “ với vẻ nghi ngờ chút ít.
-Không những tìm được vợ, con còn tìm được cháu trai bảo bối để nối dõi tông đường cho Lục Gia chúng ta.
Hai mắt của Hàn Dục Uyển lúc này càng trừng to hơn, miệng há hốc mồm nhìn Lục Chính Thần vừa bất ngờ cũng vừa vui sướng.
-Mẹ ấy, mẹ đúng là có con mắt rất chính xác và sáng suốt. Nhưng mà, nếu hôm nay con đồng ý với tên Hà Tử Thành lên phòng họp thì cơ hội con nhận ra cô ấy sẽ không hề có đấy.
Người Hàn Dục Uyển bắt đầu run run lên, hai tay bà che lên khuôn mặt mà suýt rơi nước mắt.
-Ma..Mày…mày không lừa tao đó chứ?
Lục Chính Thần nắm lấy tay bà, nghiêm túc gật đầu khiến nụ cười của bà vui sướng hơn nữa.
Lúc này, nước mắt của bà đã chảy dài hai má bởi quá bất ngờ với hạnh phúc khi nghe tin vui này.
-Nhưng…nhưng sao mày không đón hai mẹ con nó về với tao hả? HẢ hả?
Con dâu của tôi, làm sao mà tin được từ khi thằng bé sinh ra đến giờ đây là tin vui duy nhất bà từng được nghe…ơ mà có gì đó sai sai ở đây đúng không nhỉ??? “ Cháu trai bảo bối “ nghĩa là nó đã có con…
Không lẽ con trai bà lại có thể ăn cơm trước kẻng sinh ra một tiểu bảo bối rồi mà vẫn giấu không nói cho bà, làm bà phải mệt mỏi tìm con dâu…
Lục Chính Thần bỗng cảm nhận được ánh mắt của Hàn Dục Uyển liền biết ngay suy nghĩ sai lòe loẹt trong đầu của bà.
Anh mới nói
-Ây ây mẹ, từ từ để con giải thích trước…con là con cũng mới biết chuyện này cách đây mấy tiếng thôi chứ không phải như mẹ nghĩ đâu….
“ Bốp Bốp Bốp “
Càng nghe Lục Chính Thần nói mà bà càng tức hơn, tay cũng ngứa quá do lâu rồi chưa vận động nên….
-Tao không cần biết, tao chỉ biết mày ăn thịt con nhà người ta nhưng không chịu trách nhiệm, đã thế còn khiến người ta có con sau đó mới tìm thấy. Mày đúng là vô lương tâm mà.
Lục Chính Thần cau mày lên nói
-Đâu phải con không muốn chịu trách nhiệm, là do sau khi xong cô ấy để lại tớ giấy đó mới khiến con tức điên lên chứ!
Nghe đến tờ giấy, Hàn Dục Uyển bỗng nở nụ cười nham hiểu dò hỏi Lục Chính Thần :
-Tờ giấy đó là tờ giấy nào hả? Nội dung của nó ra sao?
Lúc này mặt Lục Chính Thần mới dần dần đỏ lên, cũng hiện lên sự xấu hổi, anh mím môi nói
-T..tờ giấy nào?? Làm gì có tờ giấy nào?
Nói xong anh đứng phắt dậy, đi ra lấy đôi giày vừa vứt lên định đi ra khỏi cửa thì nhớ ra gì đó, anh quay lại dặn dò thật kĩ Hà Dục Uyển
-Mẹ nhớ trước khi có động tĩnh gì từ con mẹ không được đụng tới cô ấy với thằng bé đâu ấy! Con muốn tự mình chinh phục và tự tay đưa cô ấy về nhà.
Hàn Dục Uyển nhìn anh rồi nở nụ cười khinh thường, bà nói :
-Hơ, mày nghĩ một đứa trai thẳng như mày mà đòi tán con gái người ta á? Để Hàn Dục Uyển tao xuất chiêu có phải hơn không nào.
Cần gì chinh phụ, đến thẳng nhà cô gái kia rồi đem sính lễ các thứ bàn bạc hôn sự không phải nhanh hơn à, sau đó đem cả hai về nhà có phải xong không? Còn bày đặt các thứ, chán!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.