Sủng Hôn Chi Ái 1: Daddy Tổng Tài Mau Đuổi Theo Mami
Chương 33: Tổng Tài Lạnh Lùng Trong Lời Đồn Của Lục Thị Truyền Kỳ
Tĩnh Nghiên
30/04/2021
-Bảo Bối! Mami xin lỗi con nhiều lắm, mami xin lỗi…..
Cô dường như cảm thấy mình thật vô dụng, vô dụng đến mức không còn từ nào để tả nữa rồi .
Phải kiếm lâu lắm cô mới tìm thấy tiểu bảo bối, ấy vậy mà chỉ vì một bản hợp đồng với lợi ich cá nhân trước mắt mà không quan tâm đến cảm nhận của bảo bối.
Cậu nhóc Tiểu Lục thấy mami như vậy không kìm được nước mắt cứ thế tuôn dài xuống hai bên má kia.
-Mami, mami không sao! Người sai là con huhu, là con đã khiến mami buồn…cũng là con mới khiến mami mất đi hợp đồng hức hức…chỉ vì tại bọn con không ngoan huhu.
Người sai là cậu, mami không hề sai một chút nào. Vì tìm cậu mami mới mất đi sự án hàng tỷ đồng, như vậy công ty của mami sẽ bị phá sản…
Càng nghĩ nước mắt của cậu càng tuôn ra không ngừng.
Giang Tĩnh Lạc ôm chặt cậu nhóc vào lòng, lúc này cô chỉ biết con trai cô là đứa trẻ hiểu chuyện nhất, nhưng tại sao nó lại được sinh ra bởi người mẹ vô dụng này chứ? Đáng lẽ thằng bé phải được người tốt hơn, quan tâm nó hơn là cô.
Cô hôn nhẹ lên trán cậu, miệng không ngừng vang lên câu “ Xin Lỗi! Thực sự Xin Lỗi! “
Sau khi gọi nước xong, Xuân Nghị trở lại với hai, ba khăn ướt trên tay đưa cho Giang Tĩnh Lạc.
Giang Tĩnh Lạc quay người nhìn anh, khuôn mặt như muốn cảm ơn nhưng lại không thể nói được. Tiếp cô dùng khăn ướt từ từ lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt của cậu.
Lau xong nhưng hai mắt của cậu vẫn còn đỏ ửng như lúc mới đầu, nhìn cậu nhóc đáng thương đến mức không thể chịu được.
Giang Tĩnh Lạc đưa cậu cốc nước, sau khi uống nước xong cả ba cùng trở về khách sạn đặt trước.
Tại Khách Sạn.
Cậu nhóc đã ngủ khò trên tay Giang Tĩnh Lạc từ lâu, Xuân Nghị cũng cầm đồ theo đến tận phòng cô. Anh đặt đúng chỗ ngay ngắn rồi mới rời đi.
Trong căn phòng yên tĩnh này, Giang Tĩnh Lạc từ lúc mới vào đến bây giờ cô vẫn ngồi đờ đẫn nhìn kĩ cậu nhóc đang say sưa ngủ kia.
Bỗng tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, vì không muốn làm phiền tiểu bảo bối ngủ cô len lẻn ra ngoài nghe máy.
-Alo, xin chào ạ!
- Xin hỏi cô có phải Giám Đốc Của Giang Thị - Giang Tĩnh Lạc đúng không nhỉ?
-Đúng rồi ạ! Nhưng cho tôi hỏi, cô là ai vậy ạ?
-Chào cô! Tôi là thư kí của Lục Tổng – Hạ Miên, cô có thể gọi tôi là thư ký Hạ. Chủ tịch kêu tôi gọi cho cô để thông báo về việc thông qua hợp đồng của công ty cô.
-Vâ …. Vâng!
- Chín giờ ngày mai Giám Đốc Giang có thể đến Lục Thị để chủ tịch của chúng tôi bàn bạc kĩ lưỡng về vấn đề này hơn nhé!.
Hạ Miên dừng lại một chút, cô thư kí nhớ lại lời cuối cùng Lục Chính Thần nói liền sao lại y hệt :
-Lục Tổng biết cô có con nên vì tiện chăm sóc cô có thể mang theo con đến phòng họp để bàn bạc, và ngồi cùng chỗ không cần di chuyện cậu bé đi đâu hết tránh việc cậu bé đi lạc.
Giang Tĩnh Lạc sững người, những lời cô vừa nghe được không phải ảo giác chứ? Cô thật sự sắp gặp được Lục Chính Thần – vị tổng tài lạnh lùng trong lời đồn kia ư? Không những thế Giang Thị còn được vị chủ tịch đó chú ý, rồi còn được kí hợp đồng với Lục Thị ở hợp đồng tiếp theo…
Ôi Mẹ Ơi!!! Con Không Nằm Mơ Chứ???
-Giám, Giám Đốc Giang! Không biết cô còn ở đó ở không ạ?
Hạ Miên thấy cô không có động tiếng gì còn tưởng cô không để ý liền nhanh chóng gọi
Giang Tĩnh Lạc nghe thấy tiếng gọi của cô thư ký liền nhanh nhanh đáp lại
-Vâng vâng, cảm ơn cô nhiều nhé!
Hai người nói chuyện phiếm được một lúc rồi cả hai cúp máy.
Sau khi cúp máy, Giang Tĩnh Lạc lủi thủi một mình ngồi một góc.
Đến giờ cô vẫn còn không tin những gì đang sảy ra, nó hơn cả một giấc mơ. Mới đầu Giang Tĩnh Lạc còn nghĩ như vậy rồi còn ai dám kí hợp đồng với công ty cô nữa cơ…nhưng không ngờ….
Không những kí hợp đồng được với Lục Thị, cô vậy mà lại có thể gặp được tổng tài trong lời đồn kia aaaa…!!! Thật sự không thể nào mà tin được!!
Giang Tĩnh Lạc không tự chủ được mà cười khì lên một tiếng, sau đó là cả một đoạn cười vui sướng của cô nàng.
Ngay đêm đó, chỉ sau khi cô nhận được cuộc gọi kia, khi đã ngây người suy nghĩ xong, Giang Tĩnh Lạc buộc trên đầu một sợi dây cùng câu nói : “ Cố lên! Nhất Định Phải Chứng Minh Cho Mọi Người Thấy Giang Thị Tuy Nhỏ Nhưng Sức Thì Dư Thừa “. Tiếp theo, cô bắt tay vào việc tìm kiếm cũng như thu nhập thêm những thông tin chi tiết và có lợi về hợp đồng này.
Không thể chắc chắn được hợp đồng này sẽ chỉ về tay một mình Giang Thị, nhưng nhất định phải cố gắng hết tất cả sức mình, không thể vì thế mà lơ là nhất là việc tìm hiểu các công ty đối thủ cạnh tranh.
Coi như cả đêm đó Giang Tĩnh Lạc thức trắng đêm bên cạnh cậu nhóc chuẩn bị tư liệu.
Cô dường như cảm thấy mình thật vô dụng, vô dụng đến mức không còn từ nào để tả nữa rồi .
Phải kiếm lâu lắm cô mới tìm thấy tiểu bảo bối, ấy vậy mà chỉ vì một bản hợp đồng với lợi ich cá nhân trước mắt mà không quan tâm đến cảm nhận của bảo bối.
Cậu nhóc Tiểu Lục thấy mami như vậy không kìm được nước mắt cứ thế tuôn dài xuống hai bên má kia.
-Mami, mami không sao! Người sai là con huhu, là con đã khiến mami buồn…cũng là con mới khiến mami mất đi hợp đồng hức hức…chỉ vì tại bọn con không ngoan huhu.
Người sai là cậu, mami không hề sai một chút nào. Vì tìm cậu mami mới mất đi sự án hàng tỷ đồng, như vậy công ty của mami sẽ bị phá sản…
Càng nghĩ nước mắt của cậu càng tuôn ra không ngừng.
Giang Tĩnh Lạc ôm chặt cậu nhóc vào lòng, lúc này cô chỉ biết con trai cô là đứa trẻ hiểu chuyện nhất, nhưng tại sao nó lại được sinh ra bởi người mẹ vô dụng này chứ? Đáng lẽ thằng bé phải được người tốt hơn, quan tâm nó hơn là cô.
Cô hôn nhẹ lên trán cậu, miệng không ngừng vang lên câu “ Xin Lỗi! Thực sự Xin Lỗi! “
Sau khi gọi nước xong, Xuân Nghị trở lại với hai, ba khăn ướt trên tay đưa cho Giang Tĩnh Lạc.
Giang Tĩnh Lạc quay người nhìn anh, khuôn mặt như muốn cảm ơn nhưng lại không thể nói được. Tiếp cô dùng khăn ướt từ từ lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt của cậu.
Lau xong nhưng hai mắt của cậu vẫn còn đỏ ửng như lúc mới đầu, nhìn cậu nhóc đáng thương đến mức không thể chịu được.
Giang Tĩnh Lạc đưa cậu cốc nước, sau khi uống nước xong cả ba cùng trở về khách sạn đặt trước.
Tại Khách Sạn.
Cậu nhóc đã ngủ khò trên tay Giang Tĩnh Lạc từ lâu, Xuân Nghị cũng cầm đồ theo đến tận phòng cô. Anh đặt đúng chỗ ngay ngắn rồi mới rời đi.
Trong căn phòng yên tĩnh này, Giang Tĩnh Lạc từ lúc mới vào đến bây giờ cô vẫn ngồi đờ đẫn nhìn kĩ cậu nhóc đang say sưa ngủ kia.
Bỗng tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, vì không muốn làm phiền tiểu bảo bối ngủ cô len lẻn ra ngoài nghe máy.
-Alo, xin chào ạ!
- Xin hỏi cô có phải Giám Đốc Của Giang Thị - Giang Tĩnh Lạc đúng không nhỉ?
-Đúng rồi ạ! Nhưng cho tôi hỏi, cô là ai vậy ạ?
-Chào cô! Tôi là thư kí của Lục Tổng – Hạ Miên, cô có thể gọi tôi là thư ký Hạ. Chủ tịch kêu tôi gọi cho cô để thông báo về việc thông qua hợp đồng của công ty cô.
-Vâ …. Vâng!
- Chín giờ ngày mai Giám Đốc Giang có thể đến Lục Thị để chủ tịch của chúng tôi bàn bạc kĩ lưỡng về vấn đề này hơn nhé!.
Hạ Miên dừng lại một chút, cô thư kí nhớ lại lời cuối cùng Lục Chính Thần nói liền sao lại y hệt :
-Lục Tổng biết cô có con nên vì tiện chăm sóc cô có thể mang theo con đến phòng họp để bàn bạc, và ngồi cùng chỗ không cần di chuyện cậu bé đi đâu hết tránh việc cậu bé đi lạc.
Giang Tĩnh Lạc sững người, những lời cô vừa nghe được không phải ảo giác chứ? Cô thật sự sắp gặp được Lục Chính Thần – vị tổng tài lạnh lùng trong lời đồn kia ư? Không những thế Giang Thị còn được vị chủ tịch đó chú ý, rồi còn được kí hợp đồng với Lục Thị ở hợp đồng tiếp theo…
Ôi Mẹ Ơi!!! Con Không Nằm Mơ Chứ???
-Giám, Giám Đốc Giang! Không biết cô còn ở đó ở không ạ?
Hạ Miên thấy cô không có động tiếng gì còn tưởng cô không để ý liền nhanh chóng gọi
Giang Tĩnh Lạc nghe thấy tiếng gọi của cô thư ký liền nhanh nhanh đáp lại
-Vâng vâng, cảm ơn cô nhiều nhé!
Hai người nói chuyện phiếm được một lúc rồi cả hai cúp máy.
Sau khi cúp máy, Giang Tĩnh Lạc lủi thủi một mình ngồi một góc.
Đến giờ cô vẫn còn không tin những gì đang sảy ra, nó hơn cả một giấc mơ. Mới đầu Giang Tĩnh Lạc còn nghĩ như vậy rồi còn ai dám kí hợp đồng với công ty cô nữa cơ…nhưng không ngờ….
Không những kí hợp đồng được với Lục Thị, cô vậy mà lại có thể gặp được tổng tài trong lời đồn kia aaaa…!!! Thật sự không thể nào mà tin được!!
Giang Tĩnh Lạc không tự chủ được mà cười khì lên một tiếng, sau đó là cả một đoạn cười vui sướng của cô nàng.
Ngay đêm đó, chỉ sau khi cô nhận được cuộc gọi kia, khi đã ngây người suy nghĩ xong, Giang Tĩnh Lạc buộc trên đầu một sợi dây cùng câu nói : “ Cố lên! Nhất Định Phải Chứng Minh Cho Mọi Người Thấy Giang Thị Tuy Nhỏ Nhưng Sức Thì Dư Thừa “. Tiếp theo, cô bắt tay vào việc tìm kiếm cũng như thu nhập thêm những thông tin chi tiết và có lợi về hợp đồng này.
Không thể chắc chắn được hợp đồng này sẽ chỉ về tay một mình Giang Thị, nhưng nhất định phải cố gắng hết tất cả sức mình, không thể vì thế mà lơ là nhất là việc tìm hiểu các công ty đối thủ cạnh tranh.
Coi như cả đêm đó Giang Tĩnh Lạc thức trắng đêm bên cạnh cậu nhóc chuẩn bị tư liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.