Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu
Chương 135: Ăn nói khép nép
Hoa Dung Nguyệt Hạ
15/05/2019
"Ông nội, nghe nói nhà họ Lục cắt giảm chi tiêu? Chuyện này ông biết không?"
Lục Đình Hách giật mình, có chút không kịp phản ứng, Lục Hàm Vân còn tưởng rằng chuyện này ông không biết, là do một mình Lục Cảnh Kiều quyết định, vì thế tức giận nói, "Lục Cảnh Kiều nói, mỗi tháng chi tiêu nhà họ Lục cắt giảm từ một nghìn hai trăm vạn xuống còn ba trăm vạn! Ông nội, điều này sao có thể chứ? Ba trăm vạn?! Có phải ăn mày đâu?"
"Hàm Vân! Cảnh Kiều là chú của cháu, ông đã nhấn mạnh bao nhiêu lần rồi?"
Lục Hàm Vân bị giọng nghiêm khắc của ông làm cho bối rối, nhưng mà cô ta từ nhỏ đã quen ngang ngược, được cưng chiều, có chút không phục hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn về phía Lục Cảnh Kiều.
Lại thấy anh mặt không chút thay đổi cắn một miếng thịt bò, vẫn còn ăn cơm, ưu nhã giống như quý tộc, đối với lời của cô ta, phảng phất giống như không nghe thấy.
Từ góc độ của cô ta, vừa lúc có thế trông thấy sườn mặt vô cùng tuấn tú của anh, mỗi một góc độ, đều ưu nhã hoàn mỹ, góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy, mặc dù lông mi buông xuống, đuôi mắt giơ lên, vô vùng tà mị.
Tim cô ta không khỏi đập nhanh một nhịp, vội vàng quay đầu lại công bằng mà nói, trên người của người đàn ông này có một loại mị lực làm cho người ta khó có thể ngăn cản, nhưng đối với người đàn ông này, cô ta vẫn chán ghét như cũ.
"Hàm Vân, dù sao Cảnh Kiều cũng là chú của cháu, cháu không được trái phép tắc."
Lâm Ngọc trách cô ta một câu, nhưng mà, khi quay đầu nhìn về phía Lục Đình Hách, lại oan ức nói, "Chẳng qua, cha, đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng mà con bé nói đúng, chi tiêu từ trên xuống dưới nhà họ Lục cắt giảm còn ba trăm vạn, có thể nào..... quá hà khắc rồi không?"
"Chuyện này, Cảnh Kiều cũng đã bàn bạc qua với cha, cắt giảm đến ba trăm vạn, cũng được ta tán thành!"
Lục Đình Hách nói như vậy, Lâm Ngọc và Lục Hàm Vân đều ngơ ngác.
Nói đến chuyện này, Lục Đình Hách buông đũa, thở dài một tiếng, "Hiện giờ tình hình rất túng thiếu, khủng hoảng tài chính Wall street, kinh tế toàn cầu suy thoái, lúc này thương nghiệp suy yếu, Lục Thị gặp phải đả kích trước nay chưa từng có, đúng là hết sức khó khăn, tài chính thật sự thiệt hại lớn. Cho nên....."
"Không công bằng!"
Bỗng nhiên Lục Hàm Vân tức giận nói, "Anh ta mua cho Mộ Niệm Đồng một chiếc túi hơn trăm vạn, vậy mà cắt giảm chi tiêu nhà họ Lục xuống ba trăm vạn?! Dựa vào cái gì!?"
Cô ta chất vấn hỏi, "Ông nội, ông không hỏi anh ta một chút, rốt cuộc tiền anh ta mua túi là ở đâu ra?! Nếu ông nội cũng nói, hiện giờ tài chính Lục Thị đứt gãy, như vậy, hơn một trăm vạn này, không phải là tham ô trong tài khoản của công ty chứ? Càng nghĩ càng thấy lo! Tài chính công ty này sớm không ngừng, muộn không ngừng, anh ta đến liền đứt đoạn! Anh ta có thể tham ô một trăm vạn mua túi, như vậy, không chắc anh ta âm thầm chuyển đi bao nhiêu đâu! Ông nội, giao Lục Thị cho một người ngoài quản, lòng người cũng rất lớn! Người ngoài dù sao cũng chỉ là người ngoài, có khi moi rỗng Lục Thị lúc nào đi cũng không biết!"
Lời này của cô ta, là mưu đồ hiểm ác!
Mộ Niệm Đồng cũng khẩn trương theo, không khỏi nghi ngờ, số tiền này tột cùng có phải lấy từ Lục Thị hay không, cô nâng mắt nhìn về người đàn ông phía đối diện, thấy trên mặt anh không gợn sóng, không sợ hãi.
Sắc mặt Lục Đình Hách lại xấu hổ lo lắng, Lục Hàm Vân vốn tưởng rằng, cô ta nói như vậy, Lục Đình Hách sẽ khẩn trương, sẽ phẫn nộ!
Lại thấy ông cụ có chút bất an nhìn về phía Lục Cảnh Kiều, ăn nói khép nép, "Cảnh Kiều, con đừng chấp nhặt với con bé kia! Nó còn nhỏ, còn đang đi học, không hiểu chuyện, đừng đem lời nói vớ vẩn này để trong lòng!"
Lục Đình Hách giật mình, có chút không kịp phản ứng, Lục Hàm Vân còn tưởng rằng chuyện này ông không biết, là do một mình Lục Cảnh Kiều quyết định, vì thế tức giận nói, "Lục Cảnh Kiều nói, mỗi tháng chi tiêu nhà họ Lục cắt giảm từ một nghìn hai trăm vạn xuống còn ba trăm vạn! Ông nội, điều này sao có thể chứ? Ba trăm vạn?! Có phải ăn mày đâu?"
"Hàm Vân! Cảnh Kiều là chú của cháu, ông đã nhấn mạnh bao nhiêu lần rồi?"
Lục Hàm Vân bị giọng nghiêm khắc của ông làm cho bối rối, nhưng mà cô ta từ nhỏ đã quen ngang ngược, được cưng chiều, có chút không phục hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn về phía Lục Cảnh Kiều.
Lại thấy anh mặt không chút thay đổi cắn một miếng thịt bò, vẫn còn ăn cơm, ưu nhã giống như quý tộc, đối với lời của cô ta, phảng phất giống như không nghe thấy.
Từ góc độ của cô ta, vừa lúc có thế trông thấy sườn mặt vô cùng tuấn tú của anh, mỗi một góc độ, đều ưu nhã hoàn mỹ, góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy, mặc dù lông mi buông xuống, đuôi mắt giơ lên, vô vùng tà mị.
Tim cô ta không khỏi đập nhanh một nhịp, vội vàng quay đầu lại công bằng mà nói, trên người của người đàn ông này có một loại mị lực làm cho người ta khó có thể ngăn cản, nhưng đối với người đàn ông này, cô ta vẫn chán ghét như cũ.
"Hàm Vân, dù sao Cảnh Kiều cũng là chú của cháu, cháu không được trái phép tắc."
Lâm Ngọc trách cô ta một câu, nhưng mà, khi quay đầu nhìn về phía Lục Đình Hách, lại oan ức nói, "Chẳng qua, cha, đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng mà con bé nói đúng, chi tiêu từ trên xuống dưới nhà họ Lục cắt giảm còn ba trăm vạn, có thể nào..... quá hà khắc rồi không?"
"Chuyện này, Cảnh Kiều cũng đã bàn bạc qua với cha, cắt giảm đến ba trăm vạn, cũng được ta tán thành!"
Lục Đình Hách nói như vậy, Lâm Ngọc và Lục Hàm Vân đều ngơ ngác.
Nói đến chuyện này, Lục Đình Hách buông đũa, thở dài một tiếng, "Hiện giờ tình hình rất túng thiếu, khủng hoảng tài chính Wall street, kinh tế toàn cầu suy thoái, lúc này thương nghiệp suy yếu, Lục Thị gặp phải đả kích trước nay chưa từng có, đúng là hết sức khó khăn, tài chính thật sự thiệt hại lớn. Cho nên....."
"Không công bằng!"
Bỗng nhiên Lục Hàm Vân tức giận nói, "Anh ta mua cho Mộ Niệm Đồng một chiếc túi hơn trăm vạn, vậy mà cắt giảm chi tiêu nhà họ Lục xuống ba trăm vạn?! Dựa vào cái gì!?"
Cô ta chất vấn hỏi, "Ông nội, ông không hỏi anh ta một chút, rốt cuộc tiền anh ta mua túi là ở đâu ra?! Nếu ông nội cũng nói, hiện giờ tài chính Lục Thị đứt gãy, như vậy, hơn một trăm vạn này, không phải là tham ô trong tài khoản của công ty chứ? Càng nghĩ càng thấy lo! Tài chính công ty này sớm không ngừng, muộn không ngừng, anh ta đến liền đứt đoạn! Anh ta có thể tham ô một trăm vạn mua túi, như vậy, không chắc anh ta âm thầm chuyển đi bao nhiêu đâu! Ông nội, giao Lục Thị cho một người ngoài quản, lòng người cũng rất lớn! Người ngoài dù sao cũng chỉ là người ngoài, có khi moi rỗng Lục Thị lúc nào đi cũng không biết!"
Lời này của cô ta, là mưu đồ hiểm ác!
Mộ Niệm Đồng cũng khẩn trương theo, không khỏi nghi ngờ, số tiền này tột cùng có phải lấy từ Lục Thị hay không, cô nâng mắt nhìn về người đàn ông phía đối diện, thấy trên mặt anh không gợn sóng, không sợ hãi.
Sắc mặt Lục Đình Hách lại xấu hổ lo lắng, Lục Hàm Vân vốn tưởng rằng, cô ta nói như vậy, Lục Đình Hách sẽ khẩn trương, sẽ phẫn nộ!
Lại thấy ông cụ có chút bất an nhìn về phía Lục Cảnh Kiều, ăn nói khép nép, "Cảnh Kiều, con đừng chấp nhặt với con bé kia! Nó còn nhỏ, còn đang đi học, không hiểu chuyện, đừng đem lời nói vớ vẩn này để trong lòng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.