Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu
Chương 88: Chiếc túi này khẳng định là hàng nhái
Hoa Dung Nguyệt Hạ
13/12/2018
Nhân viên cửa hàng không nóng cũng không giận nói, "Quý cô này, chiếc
túi Tửu Thần này chúng tôi không nhìn nhầm đâu! Đêm qua, chiếc túi Tửu
Thần chính phẩm đã được một quý ông mua rồi! Hiện tại hàng nhái rất
nhiều, cái sau còn tinh xảo hơn cái trước! Nếu không phải có đánh số thì ngay cả chúng tôi cũng không nhận ra!"
"Một quý ông?" Mộ Niệm Đồng càng lúc càng nghi ngờ, "Quý ông kia là ai?"
Hàn Tĩnh Y hỏi cô, "Đồng Đồng, rốt cuộc thì ai tặng túi cho cậu, cậu thật sự không biết sao?"
"Ngay cả kí tên cũng không có, làm sao tớ biết là ai đưa!"
Mộ Niệm Đồng càng lúc càng càm thấy khó tin, lập tức đi đến trước mặt nhân viên cửa hàng, hỏi, "Quý ông kia là ai? Có lẽ, có thể là tôi biết!"
Nhân viên cửa hàng nghe xong, vốn là dùng ánh mắt khinh miệt liếc nhìn cô một cái, sau đó cười nhạt, "Quý cô này, vị kia là người quyền quý nhất ở đây, cô biết anh ấy là ai không? Anh ấy là tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn tài chính Lục thị, trung tâm thương mại quốc tế có lịch sử cả trăm năm này cũng chỉ là một trong những sản nghiệp nhỏ bé của Lục thị thôi! Quyền quý như vậy, cũng không phải là nơi mà người có thể bám vào đâu! Hơn nữa tôi phải nói, cô không cần kiên trì kiểm hàng, nếu thật sự kiểm tra ra là hàng giả, người bị dọa chính là cô!"
Khóe mắt Mộ Niệm Đồng giật giật, cuối cùng biết người đàn ông kia là ai!
Lục Cảnh Kiều!
Nhất định là anh.
Anh phát bệnh thần kinh gì thế?!
Tự dưng tặng túi cho cô làm gì?
Cô còn đang nôn nóng, đám người Hà Viện Viện ở sau vừa nghe thấy chiếc túi kia do tổng giám đốc tập đoàn tài chính Lục thị mua thì không khỏi càng thêm đắc ý!
Hà Viện Viện đi lên phía trước, cười nói, "Đồng Đồng, cô nghe thấy không? Chiếc túi độc nhất vô nhị, bị tổng giám đốc tập đoàn tài chính Lục thị mua rồi! Cô có biết anh ta là ai không? Mấy ngày trước không xem tin tức à? CEO Lục thị Lục Đình Hách đã tuyên bố trong cuộc họp mới nhất, bổ nhiệm Lục Cảnh Kiều tiếp nhận vị trí tổng giám đốc! Cái tên Lục Cảnh Kiều này, cô chắc đã nghe qua rồi chứ? Trên trường quốc tế, cái tên này đã khiến bao người phải kính sợ!"
"Viện Viện, cô biết anh ấy à?"
Hà Viện Viện đắc ý nói, "Lúc trước tôi từng theo chồng cùng ăn cơm với tổng giám đốc Lục!"
Lời cô ta nói có chút lập lờ nước đôi.
Trên thực tế, cái gọi là cùng ăn cơm, chẳng qua cũng chỉ là trong buổi tiệc gia đình đêm đó tại nhà họ Lục, cô ta may mắn được Hoàng Vưu Lương dẫn theo nên mới có thể lộ mặt trước Lục Đình Hách và Lục Cảnh Kiều.
Việc làm ăn của Hoàng Vưu Lương vẫn thuộc sự quản lý của tập đoàn tài chính Lục thị, bởi vậy, việc làm ăn của Hoàng thị phần nhiều là dựa vào sự chỉ dạy của Lục thị.
Vị Lục Cảnh Kiều này, cô ta cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa!
Nhưng cái nhìn ấy vẫn khắc sâu vào trong tâm trí cô ta đến tận bây giờ.
Cái gọi là một ánh nhìn cả vạn năm, chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi!
Điều cô ta không thể tin chính là, một người đàn ông thân phận hiển hách cao quý, dáng vẻ bên ngoài lại càng đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt!
Từ xa xa nhìn thấy anh ấy đứng trong đám người, khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai, khí thế bức người!
Rõ ràng chung quanh rất nhiều người, nhưng anh lại đứng ở trung tâm, rất khó có thể không chú ý tới sự tồn tại của anh.
Tối hôm đó, Hà Viện Viện còn nhớ, Lục Cảnh Kiều mặc một bộ tây trang được cắt may khéo léo, gương mặt đẹp trai lôi quấn, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua đám người, môi nở nụ cười nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm nhận được áp lực.
Đều nói ở trong cái vòng luẩn quẩn này, quý tộc đẹp trai lại nhiều tiền đã không nhiều, Lục Cảnh Kiều còn tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Tuổi trẻ khí thịnh, tên tuổi khiến không ít xí nghiệp kính sợ, đơn giản chỉ vì anh ấy là tổng giám đốc nắm quyền điều hành tập đoàn xuyên quốc gia Âu Hoàng.
"Một quý ông?" Mộ Niệm Đồng càng lúc càng nghi ngờ, "Quý ông kia là ai?"
Hàn Tĩnh Y hỏi cô, "Đồng Đồng, rốt cuộc thì ai tặng túi cho cậu, cậu thật sự không biết sao?"
"Ngay cả kí tên cũng không có, làm sao tớ biết là ai đưa!"
Mộ Niệm Đồng càng lúc càng càm thấy khó tin, lập tức đi đến trước mặt nhân viên cửa hàng, hỏi, "Quý ông kia là ai? Có lẽ, có thể là tôi biết!"
Nhân viên cửa hàng nghe xong, vốn là dùng ánh mắt khinh miệt liếc nhìn cô một cái, sau đó cười nhạt, "Quý cô này, vị kia là người quyền quý nhất ở đây, cô biết anh ấy là ai không? Anh ấy là tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn tài chính Lục thị, trung tâm thương mại quốc tế có lịch sử cả trăm năm này cũng chỉ là một trong những sản nghiệp nhỏ bé của Lục thị thôi! Quyền quý như vậy, cũng không phải là nơi mà người có thể bám vào đâu! Hơn nữa tôi phải nói, cô không cần kiên trì kiểm hàng, nếu thật sự kiểm tra ra là hàng giả, người bị dọa chính là cô!"
Khóe mắt Mộ Niệm Đồng giật giật, cuối cùng biết người đàn ông kia là ai!
Lục Cảnh Kiều!
Nhất định là anh.
Anh phát bệnh thần kinh gì thế?!
Tự dưng tặng túi cho cô làm gì?
Cô còn đang nôn nóng, đám người Hà Viện Viện ở sau vừa nghe thấy chiếc túi kia do tổng giám đốc tập đoàn tài chính Lục thị mua thì không khỏi càng thêm đắc ý!
Hà Viện Viện đi lên phía trước, cười nói, "Đồng Đồng, cô nghe thấy không? Chiếc túi độc nhất vô nhị, bị tổng giám đốc tập đoàn tài chính Lục thị mua rồi! Cô có biết anh ta là ai không? Mấy ngày trước không xem tin tức à? CEO Lục thị Lục Đình Hách đã tuyên bố trong cuộc họp mới nhất, bổ nhiệm Lục Cảnh Kiều tiếp nhận vị trí tổng giám đốc! Cái tên Lục Cảnh Kiều này, cô chắc đã nghe qua rồi chứ? Trên trường quốc tế, cái tên này đã khiến bao người phải kính sợ!"
"Viện Viện, cô biết anh ấy à?"
Hà Viện Viện đắc ý nói, "Lúc trước tôi từng theo chồng cùng ăn cơm với tổng giám đốc Lục!"
Lời cô ta nói có chút lập lờ nước đôi.
Trên thực tế, cái gọi là cùng ăn cơm, chẳng qua cũng chỉ là trong buổi tiệc gia đình đêm đó tại nhà họ Lục, cô ta may mắn được Hoàng Vưu Lương dẫn theo nên mới có thể lộ mặt trước Lục Đình Hách và Lục Cảnh Kiều.
Việc làm ăn của Hoàng Vưu Lương vẫn thuộc sự quản lý của tập đoàn tài chính Lục thị, bởi vậy, việc làm ăn của Hoàng thị phần nhiều là dựa vào sự chỉ dạy của Lục thị.
Vị Lục Cảnh Kiều này, cô ta cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa!
Nhưng cái nhìn ấy vẫn khắc sâu vào trong tâm trí cô ta đến tận bây giờ.
Cái gọi là một ánh nhìn cả vạn năm, chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi!
Điều cô ta không thể tin chính là, một người đàn ông thân phận hiển hách cao quý, dáng vẻ bên ngoài lại càng đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt!
Từ xa xa nhìn thấy anh ấy đứng trong đám người, khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai, khí thế bức người!
Rõ ràng chung quanh rất nhiều người, nhưng anh lại đứng ở trung tâm, rất khó có thể không chú ý tới sự tồn tại của anh.
Tối hôm đó, Hà Viện Viện còn nhớ, Lục Cảnh Kiều mặc một bộ tây trang được cắt may khéo léo, gương mặt đẹp trai lôi quấn, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua đám người, môi nở nụ cười nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm nhận được áp lực.
Đều nói ở trong cái vòng luẩn quẩn này, quý tộc đẹp trai lại nhiều tiền đã không nhiều, Lục Cảnh Kiều còn tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Tuổi trẻ khí thịnh, tên tuổi khiến không ít xí nghiệp kính sợ, đơn giản chỉ vì anh ấy là tổng giám đốc nắm quyền điều hành tập đoàn xuyên quốc gia Âu Hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.