Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu
Chương 20: Phương diện kia của anh ta không được
Hoa Dung Nguyệt Hạ
25/08/2018
Tất cả nhân viên trong cửa hàng lúc này đều khiếp sợ vô cùng.
Ôi trời ơi, hóa ra đây chính là “bà Lục” trong tin đồn!
Trường hợp trước mắt quả thật làm người chấn động!
Thân phận của Lý Mộng Na là gì thì ở đây không ai không biết cả. Chỉ là người ta không nói toạc ra mà thôi. Bây giờ vợ gặp kẻ thứ ba, có khác gì là sao chổi va vào địa cầu cơ chứ?
“Hóa ra người phụ nữ này chính là bà Lục… cô ta cũng giỏi thật đó. Không giỏi thì làm sao chịu được chồng mình ăn chơi đàng điếm như vậy? Chẳng lẽ cô ta không biết là số phụ nữ anh ta ngủ có khi tới nửa cái giới giải trí này sao? Thế mà giờ vẫn còn mặt mũi đứng ở đây?...”
“Nhưng mà… Tôi nghĩ là cô ta có ẩn tình. Nghe nói hôn nhân của họ là hôn nhân lợi ích. Cái loại mà có làm sao thì cũng phải nhịn đó…”
“Đáng thương quá… Nếu chồng tôi mà cặp kè với nhiều phụ nữ như vậy thì thà tôi tự tử cho xong…”
“Nhưng mà…”
“Cái nón xanh trên đầu cô ta nhiều lớp như vậy mà không thấy xấu hổ sao?...”
Tiếng xì xào bàn tán xung quanh chẳng khác gì những lời chế nhạo đối với Mộ Niệm Đồng.
Cô siết chặt nắm đấm, nhìn trừng trừng Lục Tuấn Ngạn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Tuấn Ngạn, anh giẫm đạp tôn nghiêm của tôi có thấy vui không?”
Lục Tuấn Ngạn cười xấu xa, anh ta nắm lấy cằm cô, nghiêng người tới gần, “Rất vui. Tôi chỉ muốn xem nét mặt cô khi bị nhục nhã thôi mà.”
Ở người khác trong mắt, khoảng cách giữa hai người vô cùng thân mật, ám muội như thủ thỉ thù thì nói lời yêu thương.
Thực chất thì toàn là khói thuốc súng, chiến tranh sắp nổ ra.
“Bà Lục à, tôi nói rồi mà, tôi sẽ cho bà thấy tôi còn có thể mặt dày hơn như thế nào.”
Mộ Niệm Đồng đứng yên lặng một lúc lâu, rồi cô đột nhiên cười lạnh, quay sang nói với Lý Mộng Na, “Cũng thật khó cho cô khi vẫn phải ân cần hầu hạ anh ta, nịnh bợ anh ta! Có là vì nổi tiếng thì cũng không cần phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục tới mức độ đó chứ, nhỉ?”
Nói xong, cô mỉm cười rồi thản nhiên tung ra một câu kinh thiên động địa, “Cô không biết là phương diện kia của anh ta không được à?”
Mọi người khiếp sợ!
Cái gì?
Bà Lục nói là ngài Lục đây không được?
Đùa à?
Mặt Lục Tuấn Ngạn tái mét.
“Kết hôn bao nhiêu năm rồi mà tôi vẫn còn là xử nữ. Như thế chứng tỏ điều gì?”
Mộ Niệm Đồng cười tươi rói, “Ngay cả một tầng giấy mỏng mà đâm không thủng thì người đàn ông này… Tôi thèm mà coi trọng anh ta.”
Mọi người ồ lên.
Trời ạ!
Người phụ nữ này đang nói thật?
Lục Tuấn Ngạn không được?
Hỏi sao mà kết hôn hai năm rồi mà không có lấy một đứa con. Hóa ra là vì nguyên nhân này.
“Cô…” Lục Tuấn Ngạn hung ác nhìn cô.
Người phụ nữ điên này nói linh tinh cái gì vậy?
Lý Mộng Na tất nhiên là sẽ không tin những lời này, công phu trên giường của Lục Tuấn Ngạn như thế nào cô ta biết rõ ràng, vì cô ta đã thử qua không biết bao nhiêu lần cơ mà. Nghĩ vậy cô ta bật thốt ra: “Chuyện đó là không thể, công phu trên giường của tổng giám đốc Lục rõ ràng rất…”
Mới nói được một nửa Lục Tuấn Ngạn liền trừng mắt nhìn cô ta.
Rõ ràng Mộ Niệm Đồng đang cố ý khích tướng, thế mà cô ta cũng mắc bẫy được.
Lý Mộng Na nhận ra bản thân nói lộ liền ngậm luôn miệng lại.
Mọi người trong cửa hàng đều có thể đoán được mối quan hệ giữa Lý Mộng Na và Lục Tuấn Ngạn. Nhưng không có chứng cứ để chứng minh đây là sự thật.
Bản thân Lý Mộng Na lại luôn không nói thẳng ra, có ai hỏi thì ậm ừ ba phải, vừa không thừa nhận lại không phủ nhận. Là nghệ sĩ, có một số việc không thể nói thẳng ra được. Chuyện này mà bị chứng thực thì sẽ có bao nhiêu người chửi bới cô ta. Danh dự của cô ta cũng sẽ không còn.
Nhân viên cửa hàng vừa nghe lời buột miệng của Lý Mộng Na liền khinh bỉ nhìn cô ta.
Hóa ra Lý Mộng Na lại mặt dày như vậy?
Mộ Niệm Đồng nghe vậy hỏi lại: “Hả? Công phu trên giường của anh ta như thế nào? Cô thử rồi à?”
“Tôi…”
Ôi trời ơi, hóa ra đây chính là “bà Lục” trong tin đồn!
Trường hợp trước mắt quả thật làm người chấn động!
Thân phận của Lý Mộng Na là gì thì ở đây không ai không biết cả. Chỉ là người ta không nói toạc ra mà thôi. Bây giờ vợ gặp kẻ thứ ba, có khác gì là sao chổi va vào địa cầu cơ chứ?
“Hóa ra người phụ nữ này chính là bà Lục… cô ta cũng giỏi thật đó. Không giỏi thì làm sao chịu được chồng mình ăn chơi đàng điếm như vậy? Chẳng lẽ cô ta không biết là số phụ nữ anh ta ngủ có khi tới nửa cái giới giải trí này sao? Thế mà giờ vẫn còn mặt mũi đứng ở đây?...”
“Nhưng mà… Tôi nghĩ là cô ta có ẩn tình. Nghe nói hôn nhân của họ là hôn nhân lợi ích. Cái loại mà có làm sao thì cũng phải nhịn đó…”
“Đáng thương quá… Nếu chồng tôi mà cặp kè với nhiều phụ nữ như vậy thì thà tôi tự tử cho xong…”
“Nhưng mà…”
“Cái nón xanh trên đầu cô ta nhiều lớp như vậy mà không thấy xấu hổ sao?...”
Tiếng xì xào bàn tán xung quanh chẳng khác gì những lời chế nhạo đối với Mộ Niệm Đồng.
Cô siết chặt nắm đấm, nhìn trừng trừng Lục Tuấn Ngạn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Tuấn Ngạn, anh giẫm đạp tôn nghiêm của tôi có thấy vui không?”
Lục Tuấn Ngạn cười xấu xa, anh ta nắm lấy cằm cô, nghiêng người tới gần, “Rất vui. Tôi chỉ muốn xem nét mặt cô khi bị nhục nhã thôi mà.”
Ở người khác trong mắt, khoảng cách giữa hai người vô cùng thân mật, ám muội như thủ thỉ thù thì nói lời yêu thương.
Thực chất thì toàn là khói thuốc súng, chiến tranh sắp nổ ra.
“Bà Lục à, tôi nói rồi mà, tôi sẽ cho bà thấy tôi còn có thể mặt dày hơn như thế nào.”
Mộ Niệm Đồng đứng yên lặng một lúc lâu, rồi cô đột nhiên cười lạnh, quay sang nói với Lý Mộng Na, “Cũng thật khó cho cô khi vẫn phải ân cần hầu hạ anh ta, nịnh bợ anh ta! Có là vì nổi tiếng thì cũng không cần phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục tới mức độ đó chứ, nhỉ?”
Nói xong, cô mỉm cười rồi thản nhiên tung ra một câu kinh thiên động địa, “Cô không biết là phương diện kia của anh ta không được à?”
Mọi người khiếp sợ!
Cái gì?
Bà Lục nói là ngài Lục đây không được?
Đùa à?
Mặt Lục Tuấn Ngạn tái mét.
“Kết hôn bao nhiêu năm rồi mà tôi vẫn còn là xử nữ. Như thế chứng tỏ điều gì?”
Mộ Niệm Đồng cười tươi rói, “Ngay cả một tầng giấy mỏng mà đâm không thủng thì người đàn ông này… Tôi thèm mà coi trọng anh ta.”
Mọi người ồ lên.
Trời ạ!
Người phụ nữ này đang nói thật?
Lục Tuấn Ngạn không được?
Hỏi sao mà kết hôn hai năm rồi mà không có lấy một đứa con. Hóa ra là vì nguyên nhân này.
“Cô…” Lục Tuấn Ngạn hung ác nhìn cô.
Người phụ nữ điên này nói linh tinh cái gì vậy?
Lý Mộng Na tất nhiên là sẽ không tin những lời này, công phu trên giường của Lục Tuấn Ngạn như thế nào cô ta biết rõ ràng, vì cô ta đã thử qua không biết bao nhiêu lần cơ mà. Nghĩ vậy cô ta bật thốt ra: “Chuyện đó là không thể, công phu trên giường của tổng giám đốc Lục rõ ràng rất…”
Mới nói được một nửa Lục Tuấn Ngạn liền trừng mắt nhìn cô ta.
Rõ ràng Mộ Niệm Đồng đang cố ý khích tướng, thế mà cô ta cũng mắc bẫy được.
Lý Mộng Na nhận ra bản thân nói lộ liền ngậm luôn miệng lại.
Mọi người trong cửa hàng đều có thể đoán được mối quan hệ giữa Lý Mộng Na và Lục Tuấn Ngạn. Nhưng không có chứng cứ để chứng minh đây là sự thật.
Bản thân Lý Mộng Na lại luôn không nói thẳng ra, có ai hỏi thì ậm ừ ba phải, vừa không thừa nhận lại không phủ nhận. Là nghệ sĩ, có một số việc không thể nói thẳng ra được. Chuyện này mà bị chứng thực thì sẽ có bao nhiêu người chửi bới cô ta. Danh dự của cô ta cũng sẽ không còn.
Nhân viên cửa hàng vừa nghe lời buột miệng của Lý Mộng Na liền khinh bỉ nhìn cô ta.
Hóa ra Lý Mộng Na lại mặt dày như vậy?
Mộ Niệm Đồng nghe vậy hỏi lại: “Hả? Công phu trên giường của anh ta như thế nào? Cô thử rồi à?”
“Tôi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.