Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu
Chương 110: Từ đầu đến cuối, chỉ có mình em
Hoa Dung Nguyệt Hạ
15/01/2019
Lục Cảnh Kiều thấy dáng vẻ luống cuống này của cô, nhất thời, nhưng lại cảm thấy bộ dạng của cô như vậy thật đáng yêu.
Môi mỏng kìm lòng không được mà phác họa nó, anh liếc nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm, rõ ràng mang theo hứng thú đùa cợt, "A" một tiếng, "Rõ ràng tôi nghe thấy một tiếng "Phải"."
Người đàn ông này cố ý đổi trắng thay đen.
Mộ Niệm Đồng hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng hỏi lại, "Lục Cảnh Kiều?! Anh nghĩ rằng tôi và anh giống nhau sao, tùy thời có thể phát tình!"
Vừa dứt lời, cô bỗng dưng cảm thấy mình nói dường như hơi trắng trợn, chột dạ chuyển mắt đi.
Lục Cảnh Kiều lại cười, cũng không tức giận, anh nâng tay xoa xoa hai má của cô, cảm giác thật là tốt.
Bây giờ phẫu thuật thẩm mĩ đầy đường, mặt trái xoan hoành hành, nhưng mà khuôn mặt của Mộ Niệm Đồng, là hình trứng ngỗng, trên gương mặt có chút thịt, mềm mềm, nặn trong tay mềm mại, yêu thích không buông tay.
Co dãn đàn hồi như lòng trắng trứng.
Ừm, cảm giác khá chính xác.
Anh đúng lý hợp tình nói, "Phát tình cũng phải xem là ai, không phải em, thế nào cũng cảm thấy không đủ."
Mộ Niệm Đồng lạnh lùng thốt lên, "Anh chính là dùng những lời này để lấy lòng những người phụ nữ khác sao?"
Cô nghĩ, người đàn ông này, kỹ thuật hôn thuần thục, ở trên giường, bất kể là tư thế gì, đều thành thạo hiểu rõ, hơn nữa người đàn ông này vô cùng tuấn tú, nhất định từng có rất nhiều phụ nữ.
Cô nghĩ là như vậy.
Không phải anh thật sự có rất nhiều phụ nữ chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng lại có chút không thoải mái.
Lục Cảnh Kiều thế mà có thể nghe ra ghen tuông mơ hồ trong lời nói của cô, không vội vã làm sáng tỏ, mà nhướng mày, "Em đang ghen?"
Mộ Niệm Đồng cảm thấy anh thật vô lý, hừ lạnh nói, "Ghen? Anh cho rằng tôi là ai? Tôi cần gì phải ăn dấm chua của anh?!"
"Khẩu thị tâm phi!"
Cô gái này, rõ ràng là ghen tuông còn không thừa nhận.
Mộ Niệm Đồng quay đầu, hung hăng trừng anh, vừa muốn phản bác, lại thấy anh đột nhiên hơi đứng dậy, đến sát cô, khóe môi hiện lên đọ cong vô cùng xấu xa, mang theo một chút lưu manh hư hỏng.
"Từ đầu đến cuối, tôi chỉ có một người phụ nữ."
Ý chính là, chỉ có một mình em.
Hô hấp cô cứng lại, bởi vì ánh mắt sâu thẳm vô cùng của anh, thế nhưng tim lúc này ngừng lại nửa giây.
Mắt anh rũ xuống, dừng trên mặt cô, ôn nhu chạm đầu, "Đồng Đồng, hài lòng không."
Nói xong, anh lại hôn xuống, hôn đến cùng, tình cảm khó kìm nén, mà phòng tắm rộng lớn ở đây, lần thứ hai diễn ra một màn khiến người ta mặt đỏ tim đập.
..........
Sáng sớm, ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ, xuyên thấu qua bức rèm, rọi vào phòng.
Mộ Niệm Đồng đang ngủ say dần tỉnh lại, mở to mắt, trần nhà xa lạ, trong phòng trang trí lộng lẫy, lúc này cô mới giật mình, hồi tưởng lại mình đang ở nơi nào, theo bản năng ngồi dậy, nhưng cơ thể vừa động, cánh tay vắt bên eo cô không khỏi siết chặt vài phần.
Cô quay đầu lại, thấy người đàn ông bên cạnh còn ngủ say.
Mộ Niệm Đồng nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, không khỏi nhìn đến ngây ngẩn.
Khác với bộ dáng bất cần đời khi tỉnh táo, thời điểm anh ngủ, rất im lặng, rất ngoan.
Tóc hơi hỗn độn phủ lên trán anh, mày kiếm tuấn tú không cần cắt tỉa cũng đẹp đẽ tinh tế.
Anh nhắm mắt lại, lông mi vừa dài lại dày, từng sợi rõ ràng, đẹp tự nhiên.
Sống mũi cao thẳng, như được tỉ mỉ điêu khắc ra, môi mỏng tự nhiên mím lại, đến ngay cả khuôn hàm kia, cũng chết tiệt mê người.
Anh theo bản năng ôm sát cô lại, mặt nhẹ nhàng vùi vào tóc cô, giống một đứa bé, ỷ lại vào cô.
Môi mỏng kìm lòng không được mà phác họa nó, anh liếc nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm, rõ ràng mang theo hứng thú đùa cợt, "A" một tiếng, "Rõ ràng tôi nghe thấy một tiếng "Phải"."
Người đàn ông này cố ý đổi trắng thay đen.
Mộ Niệm Đồng hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng hỏi lại, "Lục Cảnh Kiều?! Anh nghĩ rằng tôi và anh giống nhau sao, tùy thời có thể phát tình!"
Vừa dứt lời, cô bỗng dưng cảm thấy mình nói dường như hơi trắng trợn, chột dạ chuyển mắt đi.
Lục Cảnh Kiều lại cười, cũng không tức giận, anh nâng tay xoa xoa hai má của cô, cảm giác thật là tốt.
Bây giờ phẫu thuật thẩm mĩ đầy đường, mặt trái xoan hoành hành, nhưng mà khuôn mặt của Mộ Niệm Đồng, là hình trứng ngỗng, trên gương mặt có chút thịt, mềm mềm, nặn trong tay mềm mại, yêu thích không buông tay.
Co dãn đàn hồi như lòng trắng trứng.
Ừm, cảm giác khá chính xác.
Anh đúng lý hợp tình nói, "Phát tình cũng phải xem là ai, không phải em, thế nào cũng cảm thấy không đủ."
Mộ Niệm Đồng lạnh lùng thốt lên, "Anh chính là dùng những lời này để lấy lòng những người phụ nữ khác sao?"
Cô nghĩ, người đàn ông này, kỹ thuật hôn thuần thục, ở trên giường, bất kể là tư thế gì, đều thành thạo hiểu rõ, hơn nữa người đàn ông này vô cùng tuấn tú, nhất định từng có rất nhiều phụ nữ.
Cô nghĩ là như vậy.
Không phải anh thật sự có rất nhiều phụ nữ chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng lại có chút không thoải mái.
Lục Cảnh Kiều thế mà có thể nghe ra ghen tuông mơ hồ trong lời nói của cô, không vội vã làm sáng tỏ, mà nhướng mày, "Em đang ghen?"
Mộ Niệm Đồng cảm thấy anh thật vô lý, hừ lạnh nói, "Ghen? Anh cho rằng tôi là ai? Tôi cần gì phải ăn dấm chua của anh?!"
"Khẩu thị tâm phi!"
Cô gái này, rõ ràng là ghen tuông còn không thừa nhận.
Mộ Niệm Đồng quay đầu, hung hăng trừng anh, vừa muốn phản bác, lại thấy anh đột nhiên hơi đứng dậy, đến sát cô, khóe môi hiện lên đọ cong vô cùng xấu xa, mang theo một chút lưu manh hư hỏng.
"Từ đầu đến cuối, tôi chỉ có một người phụ nữ."
Ý chính là, chỉ có một mình em.
Hô hấp cô cứng lại, bởi vì ánh mắt sâu thẳm vô cùng của anh, thế nhưng tim lúc này ngừng lại nửa giây.
Mắt anh rũ xuống, dừng trên mặt cô, ôn nhu chạm đầu, "Đồng Đồng, hài lòng không."
Nói xong, anh lại hôn xuống, hôn đến cùng, tình cảm khó kìm nén, mà phòng tắm rộng lớn ở đây, lần thứ hai diễn ra một màn khiến người ta mặt đỏ tim đập.
..........
Sáng sớm, ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ, xuyên thấu qua bức rèm, rọi vào phòng.
Mộ Niệm Đồng đang ngủ say dần tỉnh lại, mở to mắt, trần nhà xa lạ, trong phòng trang trí lộng lẫy, lúc này cô mới giật mình, hồi tưởng lại mình đang ở nơi nào, theo bản năng ngồi dậy, nhưng cơ thể vừa động, cánh tay vắt bên eo cô không khỏi siết chặt vài phần.
Cô quay đầu lại, thấy người đàn ông bên cạnh còn ngủ say.
Mộ Niệm Đồng nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, không khỏi nhìn đến ngây ngẩn.
Khác với bộ dáng bất cần đời khi tỉnh táo, thời điểm anh ngủ, rất im lặng, rất ngoan.
Tóc hơi hỗn độn phủ lên trán anh, mày kiếm tuấn tú không cần cắt tỉa cũng đẹp đẽ tinh tế.
Anh nhắm mắt lại, lông mi vừa dài lại dày, từng sợi rõ ràng, đẹp tự nhiên.
Sống mũi cao thẳng, như được tỉ mỉ điêu khắc ra, môi mỏng tự nhiên mím lại, đến ngay cả khuôn hàm kia, cũng chết tiệt mê người.
Anh theo bản năng ôm sát cô lại, mặt nhẹ nhàng vùi vào tóc cô, giống một đứa bé, ỷ lại vào cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.