Chương 1: Chương 1
Kiêm Gia Ny Tử
18/12/2017
Mạnh Đình đại khái bắt đầu từ lúc hiểu chuyện, vẫn luôn bị nói mình là một thằng ngốc, còn là loại càng ngày càng không thể cứu chữa được nữa kia.
Bò chậm, ngồi chậm, đi chậm, ngay cả học nói cũng thế, trẻ con bình thường lúc nói từng câu từng câu rất nhanh, còn cậu khó khăn mà dùng đơn âm byte để diễn tả nhu cầu của mình.
Yên tĩnh, ngốc nghếch, âm trầm...... Một đứa nhỏ rất không được yêu thích.
Bảy tuổi cậu được bà ngoại đón từ cô nhi viện về, lại nuôi tới 14 tuổi, thời gian 7 năm như thế, bà ngoại cậu ngày nào cũng lặp đi lặp lại nói với Mạnh Đình, cậu là thằng nhóc ngốc không hơn không kém, là một cái thùng cơm, là một phế vật vô dụng triệt triệt để để.
Mạnh Đình mỗi lần đối với từ vô dụng, loại phế vật này cực kỳ hoảng sợ, cho nên cậu lúc hơi hơi hiểu chuyện chút, cậu sợ hãi mà hao hết hết thảy khí lực, muốn để mình hữu dụng chút, thông minh chút, bình thường chút.
Người bên ngoài nhìn thấy, cậu làm được, thoát khỏi gông xiềng "Phế vật", nhưng chỉ có mình cậu biết, những cái được gọi là "Hữu dụng", kỳ thực là tiêu hao tâm huyết cùng sinh mệnh của cậu đổi lấy.
Cậu đã chết, nói chính xác, cậu là mệt chết.
Cậu ở trong phòng thí nghiệm căn cứ tư nhân của Mạnh gia nhịn hai ngày, ngay tại thời điểm sắp ra kết quả, để không liên lụy tới, nói là "Đột tử" hoặc là "Quá lao lực mà chết".
Cậu sâu sắc mà nhớ tới loại cảm giác đó, trái tim cậu bị một bàn tay vô hình xoắn lấy, cuống họng bị bốn phương tám hướng mà tới áp lực chặn lại, nghẹt thở như chết chìm, cậu có thể cảm giác được tình hình thân thể mình, nhưng chỉ có thể tỉnh táo lại bất lực mà nghênh đón cái chết tới.
Cậu đã chết, hưởng thọ 28 tuổi.
Hiện tại, cậu lại sống, không phải là được cứu tỉnh trong phòng phẫu thuật, mà là trở lại thời điểm cậu 17 tuổi.
Cậu là "Sản phẩm" của mẹ cậu - sinh viên đại học và Mạnh tam công tử - người đã có vợ oanh oanh liệt liệt một hồi, cuối cùng ai cũng không cần, sinh ra chưa được 3 ngày, cậu đã bị mẹ đẻ của cậu ném tới cửa viện mồ côi, vẫn luôn nuôi tới 7 tuổi, Mạnh gia trong lúc vô tình biết được sự tồn tại của cậu, cho bà ngoại cậu một khoản tiền, bảo bà nhận cậu về, nuôi đến 14 tuổi, lại đưa cậu tới một trường cao trung phong bế kiến thức học tập 3 năm.
(Trường phong bế kiến thức: Trường mà bắt buộc học sinh phải ở lại trong trường, không được ở ngoài, không được đi ra ngoài)
Mạnh Đình đã từng ở ngay đây gặp phải hắc ám so với đói bụng và chửi bới còn kinh khủng hơn, cũng tại nơi này thoát khỏi gông xiềng "Phế vật", thi tới mức bà ngoại và người nhà họ Mạnh đều hi vọng cậu thi đậu đại học và chuyên ngành, sau khi tốt nghiệp, cậu được trực tiếp đưa tới bên trong căn cứ thí nghiệm của Mạnh gia, bắt đầu những ngày đêm thí nghiệm và điều hương, tiếp tục cho tới khi cậu mệt chết trong phòng thí nghiệm.
Sống đến 28 tuổi, nhưng kỳ thực dăm ba câu là có thể khái quát, chính là bản thân cậu cũng cảm thấy một đời này vô vị đơn điều, không có hồi ức đặc biệt gì.
Đã từng, Mạnh Đình biết bao chờ đợi "Hữu dụng" của mình, trước mắt lại có bấy nhiêu sợ hãi "Hữu dụng" như vậy, cậu cũng không tiếp tục muốn bị mệt chết đi được, loại cảm giác đó quá mức đáng sợ, không chỉ là bản thân cậu đã trải qua cái chết, còn bao gồm một tháng trọng sinh tỉnh lại này của cậu.
Cậu chỉ cần hơi hơi ngủ sâu một chút, loại nghẹt thở cùng vô lực kia sẽ lần thứ hai kéo tới, khiến cậu miễn cưỡng tỉnh lại, đây vẫn còn tốt, càng đáng sợ hơn chính là, rất nhiều lúc, cậu đều chưa tỉnh lại, trong lúc đang ngủ từng lần từng lần trải qua loại đối mặt với cái chết vô lực và cảm giác sợ hãi kia.
Chịu một tháng dằn vặt như vậy, Mạnh Đình còn có thể thi tốt mới kì quái, đương nhiên cắn răng một chút, cũng không tới nỗi thi tệ như vậy, nhưng cậu đã không tìm được lý do cậu cắn răng chịu đựng, cậu không muốn là "Hữu dụng", cậu muốn là "Phế vật" tốt vô cùng.
Đồng thời cậu tra được phiếu điểm, Mạnh gia bên kia cũng nhận được, sau đó quản gia Văn thúc đắc lực bên người Mạnh lão gia tử liền gọi điện thoại cho Mạnh Đình, cũng là cao trung ba năm cậu tới này, nhận được cuộc điện thoại thứ 2.
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe ô tô liền đỗ ở cổng trường, không lâu liền có một nam nhân tây trang dày da đi tới trường, làm thủ tục cho Mạnh Đình, là muốn đón cậu từ trường học giống như lao ngục này rời đi.
"Mạnh Đình!"
Thời điểm giáo viên chủ nhiệm gọi Mạnh Đình đi ra ngoài, bạn học cả lớp đều ném cho cậu ánh mắt thương hại cùng cảnh giác, nếu bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra, cũng không phải chuyện tốt gì, giam lại khép kín hoặc là chạy bộ đối với mỗi người ở cái trường này mà nói, giống như chuyện cơm bữa vậy, nhưng đồng thời cũng là thủ đoạn trừng phạt hữu dụng nhất.
Cho nên học sinh trong trường này đối mặt với giáo viên và giáo viên chủ nhiệm, còn muốn ngoan ngoãn hơn so với chuột nhìn thấy mèo, nhưng chuyện này cũng không hề biểu thị những học sinh này đều ngoan ngoãn, ngược lại luật rừng nơi này so với bất kỳ trường học nào đều nghiêm trọng hơn, muốn không bị bắt nạt, mềm yếu tuyệt đối không thể có.
Mạnh Đình tuy rất gầy, vóc dáng cũng không thấp, ngồi ở vị trí hàng thứ hai từ dưới lên, lúc cậu đứng dậy đi ngang qua bàn, một cái chân thô của cán bộ môn thể dục cao cao tráng tráng nằm ngang trước mặt cậu, hắn khiêu khích mà giương lên khóe miệng, ngoắc ngoắc mà nhìn thẳng vào Mạnh Đình.
Nói như vậy, Mạnh Đình chính là phát hiện, cũng nhất định phải cho khuôn mặt này của cậu vấp ngã trên mặt đất, bằng không...... có hắn dễ chịu.
Thời gian hắn được đưa tới trường này chưa được nửa năm, dựa vào thể trạng cường tráng nghiễm nhiên trở thành người đứng thứ hai trong lớp 2 cao tam trừ lớp trưởng, hắn muốn động thủ với đứa chưa bao giờ chim qua hắn ngồi bàn phía sau này đã lâu rồi, nhưng bởi vì lớp trưởng kính sợ khó hiểu với Mạnh Đình, khiến hắn chần chừ vài ngày, trước mắt, vẫn là quyết định ra tay.
Ánh mắt của Mạnh Đình chỉ đảo qua trên người béo tốt của hắn, cậu không nhìn mặt hắn liền đi tới, sau đó nhấc chân đá vào trên bắp chân hắn, nhìn không có khí lực gì, nhưng cán bộ môn thể dục này kêu thảm "Ngao" một tiếng, đột nhiên thu chân lại, đập vào mép chân bàn, lại "Ngao" một tiếng.
Đau thật là đau, có vài người cảm thấy hắn giả bộ, tuy nhiên có vài người không dám cho là như thế, không phải là bởi vì hắn, mà là bởi vì Mạnh Đình.
Trong lớp gần nửa học sinh cùng trường 3 năm với Mạnh Đình, ngờ ngợ nhớ tới Mạnh Đình mới nhập học nửa năm này, cơ hồ không có ngày nào trên người không có vết thương, nhưng dần dần, mấy lão bá vương trong trường kia, nhìn thấy cậu liền đi vòng.
Lớp trưởng của bọn họ cho tới nay chưa bao giờ đi thử trêu chọc Mạnh Đình, Mạnh Đình tồn tại trong lớp bọn họ vẫn luôn là boss bí ẩn, tuy rằng chính cậu cũng chưa chắc từng có nhận thức như vậy, mà hôm nay thằng ngốc cán bộ môn thể dục kia, lại muốn đi khiêu khích cậu, đây không phải nếm trải đau khổ sao.
Mạnh Đình sau khi thu hồi chân cậu lại, cứ tiếp tục đi về phía trước, mà gót chân giáo viên chủ nhiệm phía sau, mãi cho đến khi cậu gặp được người của Mạnh gia tới.
Giáo viên chủ nhiệm tựa hồ muốn nói với Mạnh Đình lại thôi, nhưng Mạnh Đình chỉ nhìn hắn một chút, cũng không nói gì, cũng không có gì đáng nói, cậu trực tiếp đi theo phía sau nam nhân tây trang, cứ như vậy rời đi, không có cáo biệt, giống như đã từng vậy.
Mà Mạnh Đình cũng biết tại một khắc này, cậu đi lên một con đường hoàn toàn khác với kiếp trước, con đường thuộc về "Phế vật" của Mạnh gia.
Nam nhân tây trang lúc đi ra cổng trường, rốt cục quay đầu lại nhìn Mạnh Đình một chút, "Thất thiếu gia, mời lên xe."
Mạnh Đình nghe như vậy liếc mắt nhìn hắn, sau đó tự mình mở cửa xe ra ngồi lên, mà nam nhân tây trang kia lúc này mới ngước mắt nhìn Mạnh Đình, nhìn cậu rõ ràng, đồng thời bị kinh diễm nho nhỏ một hồi.
Vận một thân đồng phục học sinh màu lam, căn bản không thể so sánh với ăn mặc của các thiếu gia tiểu thư ở bổn gia (*), nhưng Mạnh Đình chiều cao chân dài, lại nhìn không ra khó coi, một mái tóc ngắn màu đen, mang một chút hơi hướng tự nhiên, sắc mặt có chút quá mức trắng bệch, nhưng ngũ quan cực kỳ tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt, mắt hoa đào, trời sinh phong lưu.
(Bổn gia: người trong tộc, người họ nội; chỗ này chắc chỉ những người ở nhà chính)
Hắn có chút rõ ràng chủ nhà vì sao muốn lao lực vậy, cho đón phế vật thi chưa được hai trăm điểm này về.
Bỏ qua các loại tâm tư, nam nhân tây trang này mím mím môi, đi tới một bên khác, mở cửa xe, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Đình, sau đó nói với tài xế đã chờ một tiếng đồng hồ, "Lái xe."
Tài xế nghe vậy, nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó khởi động ô tô.
Nơi này là vùng ngoại thành, cách Hải Thành chỗ ở của Mạnh gia, còn có 3 tiếng đường xe, sau khi vào thành trì hoãn một chút thời gian, bọn họ tới nhà cũ của Mạnh gia cần thời gian khoảng 4, 5 tiếng.
"Ta tên là Mạnh Trung." Mạnh Trung đợi đã lâu, cũng không đợi được Mạnh Đình mở miệng hỏi gã cái gì đó, gã cũng chỉ có thể tự mình mở miệng giới thiệu, nhưng ánh mắt Mạnh Đình dời đi, như cũ không để ý đến gã.
Mạnh Trung trong lòng nhẹ nhàng sách một tiếng, còn chưa tới Mạnh gia, đã bãi tư thế thiếu gia Mạnh gia với gã.
"Ta xem như là chú họ của cậu." Một họ hàng ba ngàn dặm, đổi lại là chủ nhà trước mặt bất cứ thiếu gia tiểu thư nào, Mạnh Trung tuyệt đối không dám nói như vậy.
"Cậu ở hàng ngũ cháu của Mạnh gia là thứ 7, bên trên là Đại thiếu gia và tam tiểu thư là đại phu nhân sinh, là anh họ và chị họ của cậu, Nhị thiếu gia và bát tiểu thư là nhị phu nhân sinh, Tam thiếu gia và Tứ thiếu gia là tam phu nhân sinh, Tam phu nhân chính là vợ đầu tiên của cha cậu, cho tới Ngũ thiếu gia, Lục tiểu thư...... giống như cậu." (Cái gia đình lằng nhằng vl =.=")
Cái gì thế? Như thế là con riêng hoặc là con gái riêng, cần phải ở bên ngoài được nuôi tới 16 17 tuổi, mới có thể được nhận về con cái của nhà chính, cậu sau này chỉ sợ là giống như cậu được lặng lẽ nhận nuôi vậy.
Mạnh gia hiện tại vẫn là Mạnh lão gia tử quản lý, mấy năm qua mới dần dần thả chút quyền tới trong tay con lớn nhất và con thứ hai, cho tới con thứ ba cái tay ăn chơi này, chính là ông không quản được, qua 40 tuổi, tin bên lề liền chưa từng đứt đoạn.
Hắn một vài lần bị phát hiện hoặc là con riêng tìm tới, ở Mạnh gia thậm chí bên trong vòng Hải Thành giàu có, cũng sớm không phải chuyện mới mẻ gì rồi.
Mạnh lão gia tử cũng không hổ là cái tên Mạnh hồ ly đa mưu túc trí, thời điểm lần đầu tiên chuyện con riêng của Mạnh gia lưu lạc bên ngoài bị tuôn ra, ông quyết định nhanh chóng tìm vợ của con trai thứ 3 của ông, lập được cái ông gọi là quy củ.
Ông không thể nhìn huyết mạch của Mạnh gia lưu lạc ở bên ngoài, nhưng cũng sẽ không cho những đứa nhỏ này quyền lợi kế thừa gia sản của Mạnh gia, thậm chí không cho phép được đón về nhà chính nuôi, hết thảy nuôi dưỡng ở bên ngoài, gần trưởng thành mới đón về, có thể sử dụng làm trợ lực cho gia tộc, không thể dùng, liền dùng để thông gia thương mại (*).
(Kiểu mấy nhà giàu hay kết thông gia với nhau để buôn bán làm ăn các thứ)
Tóm lại, bất luận Mạnh gia có bao nhiêu con riêng con gái riêng, cũng không thể uy hiếp được quyền lợi và địa vị của mấy đứa con chính thất nhà chính.
Ông đều đã nói như vậy, mấy phu nhân có thêm bất bình, cũng không dám ở bề ngoài tiếp tục nháo gì nữa.
Đại công tử Mạnh Nghi Hàng và nhị công tử Mạnh Nghi Quý tranh quyền thừa kế gia chủ, đối với nữ nhân sinh con cũng không nóng lòng, ngược lại tam công tử Mạnh Nghi Đức rất có tác phong của Mạnh lão gia tử khi còn trẻ, trong nhà hồng kỳ không ngã, ở bên ngoài cờ màu tung bay, còn làm ra từng đứa con riêng.
Mạnh Nghi Đức kết nghĩa vợ chồng với vợ đầu của hắn Hàn Tuyết Quân căn bản cũng là thông gia thương mại, bọn họ ngoại trừ tại hai năm tân hôn sinh ra hai đứa con, sau đó đều là mỗi người tự chơi riêng.
Có điều so với trong nhà ở bề ngoài liền bãi hai vợ lớn bé của Mạnh lão gia tử, Mạnh Nghi Đức còn không dám đem Tiểu tam Tiểu tứ về nhà, cho tới nay cũng chỉ là đón con riêng về, còn là sắp thành niên.
Đương nhiên, hắn cũng không hẳn để ý nhiều tới những thứ này, mẹ của mấy đứa con riêng kia, lập gia đình thì lập gia đình, chính là không lập, cũng đã tuổi già sắc tàn, đâu có phải tiểu cô nương trẻ tuổi hấp dẫn hắn đâu, đến mức mấy đứa con giữ một nửa huyết thống của hắn, cũng sớm có quy củ tại chỗ của Mạnh lão gia tử, hắn cũng không đặc biệt sủng ái ai, tới mức độ phải vì hắn ngỗ nghịch với lão gia tử.
Mạnh Đình cũng không phải cố ý lơ Mạnh Trung, cậu cố gắng cướp đoạt mấy thông tin ít ỏi liên quan tới Mạnh gia kia.
Mạnh Đình dùng thời gian 7 năm tiếp nhận mình là một cô nhi, sau đó dùng 7 năm được bà ngoại của cậu suy nghĩ, tiếp nhận sự thực mình là một đứa con riêng, ngoại trừ 3 năm kháng cự ở cao trung phong bế, cậu lại dùng khoảng mười năm chứng minh mình vẫn tương đối thích hợp làm "Phế vật".
Mặc dù trọng sinh hơn một tháng, cậu đối với hiện trạng cùng tương lai của mình, đều là mê man.
Nhưng cậu dù sao cũng là sống thêm một kiếp, cậu biết mình không thể cũng không nên biểu hiện ra loại mê man này, bổn gia Mạnh gia không cần suy nghĩ nhiều, liền biết đó nơi so với trường học phong bế, so với căn cứ thí nghiệm phức tạp hơn trăm lần, ngàn lần, mà lấy tư chất ngu dốt trời sinh này của cậu, nếu muốn chơi đùa phỏng chừng rất khó.
Mạnh Trung thao thao bất tuyệt lại nói một chút, lại giới thiệu vợ cả Hàn Tuyết Quân của Mạnh Nghi Đức và mấy huynh đệ tỷ muội trên danh nghĩa của cậu cho Mạnh Đình một chút, một vài chỗ cấm kỵ cậu cần chú ý, những cái này cũng là Văn thúc bàn giao cho Mạnh Trung nói với Mạnh Đình.
Nhưng dáng vẻ này của Mạnh Đình rõ ràng là như đi vào cõi thần tiên, Mạnh Trung cũng bị cậu làm không còn cách nào khác, dù sao nghĩ vụ của gã cũng đã tận trách, Mạnh Đình không nghe chọc tới người nào, xui xẻo cũng không phải gã, quản cậu thích nghe hay không làm gì.
Mạnh Trung rốt cục ngậm miệng lại, Mạnh Đình cũng mới rảnh rỗi hỏi cái cậu muốn hỏi.
"Tôi lúc nào lập gia đình?"
"Khụ......" Mạnh Trung bị câu hỏi trắng ra của Mạnh Đình sặc một cái, rồi lại rốt cục liếc mắt nhìn cậu, coi nhẹ gã đã cảm nhận được tính tình u sầu này của Mạnh Đình khiến người ta khó chịu, chỉ cần nhìn mặt cậu, Mạnh gia cũng không thể thả cậu hôn nhân tự do, cậu ta đúng là có chút nhận thức tỉnh táo với tương lai của mình, không có làm làm công tử nhà giàu mơ tưởng hão huyền gì đó.
Mạnh Đình nhìn Mạnh Trung bị lời nói của cậu sặc, có chút không thể lý giải, cậu lại thay đổi cách hỏi, "Tôi như thế nào mới có thể mau chóng lập gia đình?"
Dù sao cuối cùng đều thoát không khỏi vận mệnh phải lập gia đình thông gia, cậu muốn sớm lập gia đình một chút, sớm thoát khỏi Mạnh gia một chút, sau đó sẽ tính lối thoát, bằng không dựa vào bản thân cậu chạy không thoát khống chế cùng bài bố của Mạnh thị.
Mạnh Đình dùng thời gian một tháng, mới rõ ràng mục tiêu này khá là hiện thực hoặc là nói dễ dàng thực hiện, đó chính là, lập gia đình.
Mạnh Đình nói trắng ra, Mạnh Trung cũng không thể theo đó nói trắng ra, gã cân nhắc một chút nói, "Cậu về nhà chính, Văn thúc sẽ mời người tới lên lớp cho cậu, cậu theo học là được rồi, cho tới...... xem cơ hội thích hợp đi."
Mạnh Trung nói xong ánh mắt lóe lên một cái, kỳ thực gấp gáp như vậy đón Mạnh Đình về nhà chính, cũng là bởi vì gần đây có một cơ hội, có điều loại chuyện kia, không phải gã có thể tỉ mỉ biết, gã có thể nghe được chút phong thanh là tốt rồi.
Có điều gã cảm thấy rất khả năng thật sự một lời này của Mạnh Đình chính xác, thời gian cậu lập gia đình hẳn là sẽ không quá lâu, nếu như thuận lợi.
Mạnh Đình gật gật đầu, cậu đối với dung mạo của mình vẫn thiếu nhận thức chính xác, chưa bao giờ cảm giác mình đẹp, hoặc là nói, cậu cũng không rõ ràng cái gì là đẹp.
Cậu không nói nữa, lại khổ não đón nhận chương trình học được an bài.
Cậu không chỉ không có thông minh, còn không bình thường, đối với những thứ nhiều người vừa học liền biết kia, cậu ngốc không phải một chút, đánh nhau không tính, thuốc điều hương cho tới nay chỉ duy nhất là chuyện có thể tính toán sở trường, nhưng những cái đó đã bị bịt kín trở thành âm ảnh, đời này, cậu không muốn gặp lại nữa.
Nhưng cậu muốn thuận lợi lập gia đình, không thể quá sớm mà để lộ ra khuyết điểm của mình.
Lông mày nhọn của cậu hơi cau lại, thực sự khổ não, cậu không chỉ có nhiều khuyết điểm, còn không am hiểu nói chuyện, chớ nói chi là chuyện gạt người độ khó cao như ậy, cậu đoán mình là nhân sĩ trọng sinh đè nén nhất vô dụng nhất từ trước đến nay.
Mạnh Trung phút chốc dời mắt đi, lại không có chút dám nhìn Mạnh Đình, mỹ nhân nhíu lông mày cái gì, lực sát thương không phải lớn một cách bình thường, cơ hồ muốn đem hỏa khí của gã lúc trước bị Mạnh Đình lơ là phát tán ra rồi.
__________________
Bộ này nhiều câu tác giả viết hack não quá =.=" ta xin lỗi vì nhiều chỗ để trôi chảy ta không thể dịch đúng nguyên tác được =.="
Bò chậm, ngồi chậm, đi chậm, ngay cả học nói cũng thế, trẻ con bình thường lúc nói từng câu từng câu rất nhanh, còn cậu khó khăn mà dùng đơn âm byte để diễn tả nhu cầu của mình.
Yên tĩnh, ngốc nghếch, âm trầm...... Một đứa nhỏ rất không được yêu thích.
Bảy tuổi cậu được bà ngoại đón từ cô nhi viện về, lại nuôi tới 14 tuổi, thời gian 7 năm như thế, bà ngoại cậu ngày nào cũng lặp đi lặp lại nói với Mạnh Đình, cậu là thằng nhóc ngốc không hơn không kém, là một cái thùng cơm, là một phế vật vô dụng triệt triệt để để.
Mạnh Đình mỗi lần đối với từ vô dụng, loại phế vật này cực kỳ hoảng sợ, cho nên cậu lúc hơi hơi hiểu chuyện chút, cậu sợ hãi mà hao hết hết thảy khí lực, muốn để mình hữu dụng chút, thông minh chút, bình thường chút.
Người bên ngoài nhìn thấy, cậu làm được, thoát khỏi gông xiềng "Phế vật", nhưng chỉ có mình cậu biết, những cái được gọi là "Hữu dụng", kỳ thực là tiêu hao tâm huyết cùng sinh mệnh của cậu đổi lấy.
Cậu đã chết, nói chính xác, cậu là mệt chết.
Cậu ở trong phòng thí nghiệm căn cứ tư nhân của Mạnh gia nhịn hai ngày, ngay tại thời điểm sắp ra kết quả, để không liên lụy tới, nói là "Đột tử" hoặc là "Quá lao lực mà chết".
Cậu sâu sắc mà nhớ tới loại cảm giác đó, trái tim cậu bị một bàn tay vô hình xoắn lấy, cuống họng bị bốn phương tám hướng mà tới áp lực chặn lại, nghẹt thở như chết chìm, cậu có thể cảm giác được tình hình thân thể mình, nhưng chỉ có thể tỉnh táo lại bất lực mà nghênh đón cái chết tới.
Cậu đã chết, hưởng thọ 28 tuổi.
Hiện tại, cậu lại sống, không phải là được cứu tỉnh trong phòng phẫu thuật, mà là trở lại thời điểm cậu 17 tuổi.
Cậu là "Sản phẩm" của mẹ cậu - sinh viên đại học và Mạnh tam công tử - người đã có vợ oanh oanh liệt liệt một hồi, cuối cùng ai cũng không cần, sinh ra chưa được 3 ngày, cậu đã bị mẹ đẻ của cậu ném tới cửa viện mồ côi, vẫn luôn nuôi tới 7 tuổi, Mạnh gia trong lúc vô tình biết được sự tồn tại của cậu, cho bà ngoại cậu một khoản tiền, bảo bà nhận cậu về, nuôi đến 14 tuổi, lại đưa cậu tới một trường cao trung phong bế kiến thức học tập 3 năm.
(Trường phong bế kiến thức: Trường mà bắt buộc học sinh phải ở lại trong trường, không được ở ngoài, không được đi ra ngoài)
Mạnh Đình đã từng ở ngay đây gặp phải hắc ám so với đói bụng và chửi bới còn kinh khủng hơn, cũng tại nơi này thoát khỏi gông xiềng "Phế vật", thi tới mức bà ngoại và người nhà họ Mạnh đều hi vọng cậu thi đậu đại học và chuyên ngành, sau khi tốt nghiệp, cậu được trực tiếp đưa tới bên trong căn cứ thí nghiệm của Mạnh gia, bắt đầu những ngày đêm thí nghiệm và điều hương, tiếp tục cho tới khi cậu mệt chết trong phòng thí nghiệm.
Sống đến 28 tuổi, nhưng kỳ thực dăm ba câu là có thể khái quát, chính là bản thân cậu cũng cảm thấy một đời này vô vị đơn điều, không có hồi ức đặc biệt gì.
Đã từng, Mạnh Đình biết bao chờ đợi "Hữu dụng" của mình, trước mắt lại có bấy nhiêu sợ hãi "Hữu dụng" như vậy, cậu cũng không tiếp tục muốn bị mệt chết đi được, loại cảm giác đó quá mức đáng sợ, không chỉ là bản thân cậu đã trải qua cái chết, còn bao gồm một tháng trọng sinh tỉnh lại này của cậu.
Cậu chỉ cần hơi hơi ngủ sâu một chút, loại nghẹt thở cùng vô lực kia sẽ lần thứ hai kéo tới, khiến cậu miễn cưỡng tỉnh lại, đây vẫn còn tốt, càng đáng sợ hơn chính là, rất nhiều lúc, cậu đều chưa tỉnh lại, trong lúc đang ngủ từng lần từng lần trải qua loại đối mặt với cái chết vô lực và cảm giác sợ hãi kia.
Chịu một tháng dằn vặt như vậy, Mạnh Đình còn có thể thi tốt mới kì quái, đương nhiên cắn răng một chút, cũng không tới nỗi thi tệ như vậy, nhưng cậu đã không tìm được lý do cậu cắn răng chịu đựng, cậu không muốn là "Hữu dụng", cậu muốn là "Phế vật" tốt vô cùng.
Đồng thời cậu tra được phiếu điểm, Mạnh gia bên kia cũng nhận được, sau đó quản gia Văn thúc đắc lực bên người Mạnh lão gia tử liền gọi điện thoại cho Mạnh Đình, cũng là cao trung ba năm cậu tới này, nhận được cuộc điện thoại thứ 2.
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe ô tô liền đỗ ở cổng trường, không lâu liền có một nam nhân tây trang dày da đi tới trường, làm thủ tục cho Mạnh Đình, là muốn đón cậu từ trường học giống như lao ngục này rời đi.
"Mạnh Đình!"
Thời điểm giáo viên chủ nhiệm gọi Mạnh Đình đi ra ngoài, bạn học cả lớp đều ném cho cậu ánh mắt thương hại cùng cảnh giác, nếu bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra, cũng không phải chuyện tốt gì, giam lại khép kín hoặc là chạy bộ đối với mỗi người ở cái trường này mà nói, giống như chuyện cơm bữa vậy, nhưng đồng thời cũng là thủ đoạn trừng phạt hữu dụng nhất.
Cho nên học sinh trong trường này đối mặt với giáo viên và giáo viên chủ nhiệm, còn muốn ngoan ngoãn hơn so với chuột nhìn thấy mèo, nhưng chuyện này cũng không hề biểu thị những học sinh này đều ngoan ngoãn, ngược lại luật rừng nơi này so với bất kỳ trường học nào đều nghiêm trọng hơn, muốn không bị bắt nạt, mềm yếu tuyệt đối không thể có.
Mạnh Đình tuy rất gầy, vóc dáng cũng không thấp, ngồi ở vị trí hàng thứ hai từ dưới lên, lúc cậu đứng dậy đi ngang qua bàn, một cái chân thô của cán bộ môn thể dục cao cao tráng tráng nằm ngang trước mặt cậu, hắn khiêu khích mà giương lên khóe miệng, ngoắc ngoắc mà nhìn thẳng vào Mạnh Đình.
Nói như vậy, Mạnh Đình chính là phát hiện, cũng nhất định phải cho khuôn mặt này của cậu vấp ngã trên mặt đất, bằng không...... có hắn dễ chịu.
Thời gian hắn được đưa tới trường này chưa được nửa năm, dựa vào thể trạng cường tráng nghiễm nhiên trở thành người đứng thứ hai trong lớp 2 cao tam trừ lớp trưởng, hắn muốn động thủ với đứa chưa bao giờ chim qua hắn ngồi bàn phía sau này đã lâu rồi, nhưng bởi vì lớp trưởng kính sợ khó hiểu với Mạnh Đình, khiến hắn chần chừ vài ngày, trước mắt, vẫn là quyết định ra tay.
Ánh mắt của Mạnh Đình chỉ đảo qua trên người béo tốt của hắn, cậu không nhìn mặt hắn liền đi tới, sau đó nhấc chân đá vào trên bắp chân hắn, nhìn không có khí lực gì, nhưng cán bộ môn thể dục này kêu thảm "Ngao" một tiếng, đột nhiên thu chân lại, đập vào mép chân bàn, lại "Ngao" một tiếng.
Đau thật là đau, có vài người cảm thấy hắn giả bộ, tuy nhiên có vài người không dám cho là như thế, không phải là bởi vì hắn, mà là bởi vì Mạnh Đình.
Trong lớp gần nửa học sinh cùng trường 3 năm với Mạnh Đình, ngờ ngợ nhớ tới Mạnh Đình mới nhập học nửa năm này, cơ hồ không có ngày nào trên người không có vết thương, nhưng dần dần, mấy lão bá vương trong trường kia, nhìn thấy cậu liền đi vòng.
Lớp trưởng của bọn họ cho tới nay chưa bao giờ đi thử trêu chọc Mạnh Đình, Mạnh Đình tồn tại trong lớp bọn họ vẫn luôn là boss bí ẩn, tuy rằng chính cậu cũng chưa chắc từng có nhận thức như vậy, mà hôm nay thằng ngốc cán bộ môn thể dục kia, lại muốn đi khiêu khích cậu, đây không phải nếm trải đau khổ sao.
Mạnh Đình sau khi thu hồi chân cậu lại, cứ tiếp tục đi về phía trước, mà gót chân giáo viên chủ nhiệm phía sau, mãi cho đến khi cậu gặp được người của Mạnh gia tới.
Giáo viên chủ nhiệm tựa hồ muốn nói với Mạnh Đình lại thôi, nhưng Mạnh Đình chỉ nhìn hắn một chút, cũng không nói gì, cũng không có gì đáng nói, cậu trực tiếp đi theo phía sau nam nhân tây trang, cứ như vậy rời đi, không có cáo biệt, giống như đã từng vậy.
Mà Mạnh Đình cũng biết tại một khắc này, cậu đi lên một con đường hoàn toàn khác với kiếp trước, con đường thuộc về "Phế vật" của Mạnh gia.
Nam nhân tây trang lúc đi ra cổng trường, rốt cục quay đầu lại nhìn Mạnh Đình một chút, "Thất thiếu gia, mời lên xe."
Mạnh Đình nghe như vậy liếc mắt nhìn hắn, sau đó tự mình mở cửa xe ra ngồi lên, mà nam nhân tây trang kia lúc này mới ngước mắt nhìn Mạnh Đình, nhìn cậu rõ ràng, đồng thời bị kinh diễm nho nhỏ một hồi.
Vận một thân đồng phục học sinh màu lam, căn bản không thể so sánh với ăn mặc của các thiếu gia tiểu thư ở bổn gia (*), nhưng Mạnh Đình chiều cao chân dài, lại nhìn không ra khó coi, một mái tóc ngắn màu đen, mang một chút hơi hướng tự nhiên, sắc mặt có chút quá mức trắng bệch, nhưng ngũ quan cực kỳ tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt, mắt hoa đào, trời sinh phong lưu.
(Bổn gia: người trong tộc, người họ nội; chỗ này chắc chỉ những người ở nhà chính)
Hắn có chút rõ ràng chủ nhà vì sao muốn lao lực vậy, cho đón phế vật thi chưa được hai trăm điểm này về.
Bỏ qua các loại tâm tư, nam nhân tây trang này mím mím môi, đi tới một bên khác, mở cửa xe, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Đình, sau đó nói với tài xế đã chờ một tiếng đồng hồ, "Lái xe."
Tài xế nghe vậy, nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó khởi động ô tô.
Nơi này là vùng ngoại thành, cách Hải Thành chỗ ở của Mạnh gia, còn có 3 tiếng đường xe, sau khi vào thành trì hoãn một chút thời gian, bọn họ tới nhà cũ của Mạnh gia cần thời gian khoảng 4, 5 tiếng.
"Ta tên là Mạnh Trung." Mạnh Trung đợi đã lâu, cũng không đợi được Mạnh Đình mở miệng hỏi gã cái gì đó, gã cũng chỉ có thể tự mình mở miệng giới thiệu, nhưng ánh mắt Mạnh Đình dời đi, như cũ không để ý đến gã.
Mạnh Trung trong lòng nhẹ nhàng sách một tiếng, còn chưa tới Mạnh gia, đã bãi tư thế thiếu gia Mạnh gia với gã.
"Ta xem như là chú họ của cậu." Một họ hàng ba ngàn dặm, đổi lại là chủ nhà trước mặt bất cứ thiếu gia tiểu thư nào, Mạnh Trung tuyệt đối không dám nói như vậy.
"Cậu ở hàng ngũ cháu của Mạnh gia là thứ 7, bên trên là Đại thiếu gia và tam tiểu thư là đại phu nhân sinh, là anh họ và chị họ của cậu, Nhị thiếu gia và bát tiểu thư là nhị phu nhân sinh, Tam thiếu gia và Tứ thiếu gia là tam phu nhân sinh, Tam phu nhân chính là vợ đầu tiên của cha cậu, cho tới Ngũ thiếu gia, Lục tiểu thư...... giống như cậu." (Cái gia đình lằng nhằng vl =.=")
Cái gì thế? Như thế là con riêng hoặc là con gái riêng, cần phải ở bên ngoài được nuôi tới 16 17 tuổi, mới có thể được nhận về con cái của nhà chính, cậu sau này chỉ sợ là giống như cậu được lặng lẽ nhận nuôi vậy.
Mạnh gia hiện tại vẫn là Mạnh lão gia tử quản lý, mấy năm qua mới dần dần thả chút quyền tới trong tay con lớn nhất và con thứ hai, cho tới con thứ ba cái tay ăn chơi này, chính là ông không quản được, qua 40 tuổi, tin bên lề liền chưa từng đứt đoạn.
Hắn một vài lần bị phát hiện hoặc là con riêng tìm tới, ở Mạnh gia thậm chí bên trong vòng Hải Thành giàu có, cũng sớm không phải chuyện mới mẻ gì rồi.
Mạnh lão gia tử cũng không hổ là cái tên Mạnh hồ ly đa mưu túc trí, thời điểm lần đầu tiên chuyện con riêng của Mạnh gia lưu lạc bên ngoài bị tuôn ra, ông quyết định nhanh chóng tìm vợ của con trai thứ 3 của ông, lập được cái ông gọi là quy củ.
Ông không thể nhìn huyết mạch của Mạnh gia lưu lạc ở bên ngoài, nhưng cũng sẽ không cho những đứa nhỏ này quyền lợi kế thừa gia sản của Mạnh gia, thậm chí không cho phép được đón về nhà chính nuôi, hết thảy nuôi dưỡng ở bên ngoài, gần trưởng thành mới đón về, có thể sử dụng làm trợ lực cho gia tộc, không thể dùng, liền dùng để thông gia thương mại (*).
(Kiểu mấy nhà giàu hay kết thông gia với nhau để buôn bán làm ăn các thứ)
Tóm lại, bất luận Mạnh gia có bao nhiêu con riêng con gái riêng, cũng không thể uy hiếp được quyền lợi và địa vị của mấy đứa con chính thất nhà chính.
Ông đều đã nói như vậy, mấy phu nhân có thêm bất bình, cũng không dám ở bề ngoài tiếp tục nháo gì nữa.
Đại công tử Mạnh Nghi Hàng và nhị công tử Mạnh Nghi Quý tranh quyền thừa kế gia chủ, đối với nữ nhân sinh con cũng không nóng lòng, ngược lại tam công tử Mạnh Nghi Đức rất có tác phong của Mạnh lão gia tử khi còn trẻ, trong nhà hồng kỳ không ngã, ở bên ngoài cờ màu tung bay, còn làm ra từng đứa con riêng.
Mạnh Nghi Đức kết nghĩa vợ chồng với vợ đầu của hắn Hàn Tuyết Quân căn bản cũng là thông gia thương mại, bọn họ ngoại trừ tại hai năm tân hôn sinh ra hai đứa con, sau đó đều là mỗi người tự chơi riêng.
Có điều so với trong nhà ở bề ngoài liền bãi hai vợ lớn bé của Mạnh lão gia tử, Mạnh Nghi Đức còn không dám đem Tiểu tam Tiểu tứ về nhà, cho tới nay cũng chỉ là đón con riêng về, còn là sắp thành niên.
Đương nhiên, hắn cũng không hẳn để ý nhiều tới những thứ này, mẹ của mấy đứa con riêng kia, lập gia đình thì lập gia đình, chính là không lập, cũng đã tuổi già sắc tàn, đâu có phải tiểu cô nương trẻ tuổi hấp dẫn hắn đâu, đến mức mấy đứa con giữ một nửa huyết thống của hắn, cũng sớm có quy củ tại chỗ của Mạnh lão gia tử, hắn cũng không đặc biệt sủng ái ai, tới mức độ phải vì hắn ngỗ nghịch với lão gia tử.
Mạnh Đình cũng không phải cố ý lơ Mạnh Trung, cậu cố gắng cướp đoạt mấy thông tin ít ỏi liên quan tới Mạnh gia kia.
Mạnh Đình dùng thời gian 7 năm tiếp nhận mình là một cô nhi, sau đó dùng 7 năm được bà ngoại của cậu suy nghĩ, tiếp nhận sự thực mình là một đứa con riêng, ngoại trừ 3 năm kháng cự ở cao trung phong bế, cậu lại dùng khoảng mười năm chứng minh mình vẫn tương đối thích hợp làm "Phế vật".
Mặc dù trọng sinh hơn một tháng, cậu đối với hiện trạng cùng tương lai của mình, đều là mê man.
Nhưng cậu dù sao cũng là sống thêm một kiếp, cậu biết mình không thể cũng không nên biểu hiện ra loại mê man này, bổn gia Mạnh gia không cần suy nghĩ nhiều, liền biết đó nơi so với trường học phong bế, so với căn cứ thí nghiệm phức tạp hơn trăm lần, ngàn lần, mà lấy tư chất ngu dốt trời sinh này của cậu, nếu muốn chơi đùa phỏng chừng rất khó.
Mạnh Trung thao thao bất tuyệt lại nói một chút, lại giới thiệu vợ cả Hàn Tuyết Quân của Mạnh Nghi Đức và mấy huynh đệ tỷ muội trên danh nghĩa của cậu cho Mạnh Đình một chút, một vài chỗ cấm kỵ cậu cần chú ý, những cái này cũng là Văn thúc bàn giao cho Mạnh Trung nói với Mạnh Đình.
Nhưng dáng vẻ này của Mạnh Đình rõ ràng là như đi vào cõi thần tiên, Mạnh Trung cũng bị cậu làm không còn cách nào khác, dù sao nghĩ vụ của gã cũng đã tận trách, Mạnh Đình không nghe chọc tới người nào, xui xẻo cũng không phải gã, quản cậu thích nghe hay không làm gì.
Mạnh Trung rốt cục ngậm miệng lại, Mạnh Đình cũng mới rảnh rỗi hỏi cái cậu muốn hỏi.
"Tôi lúc nào lập gia đình?"
"Khụ......" Mạnh Trung bị câu hỏi trắng ra của Mạnh Đình sặc một cái, rồi lại rốt cục liếc mắt nhìn cậu, coi nhẹ gã đã cảm nhận được tính tình u sầu này của Mạnh Đình khiến người ta khó chịu, chỉ cần nhìn mặt cậu, Mạnh gia cũng không thể thả cậu hôn nhân tự do, cậu ta đúng là có chút nhận thức tỉnh táo với tương lai của mình, không có làm làm công tử nhà giàu mơ tưởng hão huyền gì đó.
Mạnh Đình nhìn Mạnh Trung bị lời nói của cậu sặc, có chút không thể lý giải, cậu lại thay đổi cách hỏi, "Tôi như thế nào mới có thể mau chóng lập gia đình?"
Dù sao cuối cùng đều thoát không khỏi vận mệnh phải lập gia đình thông gia, cậu muốn sớm lập gia đình một chút, sớm thoát khỏi Mạnh gia một chút, sau đó sẽ tính lối thoát, bằng không dựa vào bản thân cậu chạy không thoát khống chế cùng bài bố của Mạnh thị.
Mạnh Đình dùng thời gian một tháng, mới rõ ràng mục tiêu này khá là hiện thực hoặc là nói dễ dàng thực hiện, đó chính là, lập gia đình.
Mạnh Đình nói trắng ra, Mạnh Trung cũng không thể theo đó nói trắng ra, gã cân nhắc một chút nói, "Cậu về nhà chính, Văn thúc sẽ mời người tới lên lớp cho cậu, cậu theo học là được rồi, cho tới...... xem cơ hội thích hợp đi."
Mạnh Trung nói xong ánh mắt lóe lên một cái, kỳ thực gấp gáp như vậy đón Mạnh Đình về nhà chính, cũng là bởi vì gần đây có một cơ hội, có điều loại chuyện kia, không phải gã có thể tỉ mỉ biết, gã có thể nghe được chút phong thanh là tốt rồi.
Có điều gã cảm thấy rất khả năng thật sự một lời này của Mạnh Đình chính xác, thời gian cậu lập gia đình hẳn là sẽ không quá lâu, nếu như thuận lợi.
Mạnh Đình gật gật đầu, cậu đối với dung mạo của mình vẫn thiếu nhận thức chính xác, chưa bao giờ cảm giác mình đẹp, hoặc là nói, cậu cũng không rõ ràng cái gì là đẹp.
Cậu không nói nữa, lại khổ não đón nhận chương trình học được an bài.
Cậu không chỉ không có thông minh, còn không bình thường, đối với những thứ nhiều người vừa học liền biết kia, cậu ngốc không phải một chút, đánh nhau không tính, thuốc điều hương cho tới nay chỉ duy nhất là chuyện có thể tính toán sở trường, nhưng những cái đó đã bị bịt kín trở thành âm ảnh, đời này, cậu không muốn gặp lại nữa.
Nhưng cậu muốn thuận lợi lập gia đình, không thể quá sớm mà để lộ ra khuyết điểm của mình.
Lông mày nhọn của cậu hơi cau lại, thực sự khổ não, cậu không chỉ có nhiều khuyết điểm, còn không am hiểu nói chuyện, chớ nói chi là chuyện gạt người độ khó cao như ậy, cậu đoán mình là nhân sĩ trọng sinh đè nén nhất vô dụng nhất từ trước đến nay.
Mạnh Trung phút chốc dời mắt đi, lại không có chút dám nhìn Mạnh Đình, mỹ nhân nhíu lông mày cái gì, lực sát thương không phải lớn một cách bình thường, cơ hồ muốn đem hỏa khí của gã lúc trước bị Mạnh Đình lơ là phát tán ra rồi.
__________________
Bộ này nhiều câu tác giả viết hack não quá =.=" ta xin lỗi vì nhiều chỗ để trôi chảy ta không thể dịch đúng nguyên tác được =.="
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.