Chương 14
Hân Hân Hướng Vinh
13/06/2014
Hựu An phải thừa nhận, mình chó ngáp phải ruồi gả cho ông xã vô cùng
mê người, cô giống như đào được mỏ kim cương. Hựu An nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra, còn cái gì mà người đàn ông này không am hiểu. Người đàn ông đã 36 rồi, hễ chơi đùa, lại giống như thiếu niên mười bảy mười
tám.
Anh mang cô chơi dù lượn. Trong phút chốc từ dốc thoải bay lên trời, Hựu An sợ nhắm hai mắt lại, lá gan cô rất nhỏ, nhưng từ từ cũng không sợ nữa, bởi vì biết ở trong lòng anh, cô rất an toàn. Bọn họ giống như chim Ưng bay lượn trên trời, phía dưới là rừng núi trập trùng, trên đầu là trời xanh mây trắng. Đi theo người đàn ông này cô thật có thể lên tận trời cao.
Anh rất cưng chiều cô, còn cưng chiều hơn ba cô. Hựu An cảm thấy, mình quay về quá khứ, trở lại thành đứa trẻ áo đến vươn tay cơm tới há mồm rồi. Có lúc, thậm chí Hựu An có loại ảo giác, mình không phải là bà xã của anh mà là con gái anh. Dĩ nhiên, loại cảm giác này chỉ là có lúc, thường thì, anh là một cầm thú, đè cô xuống làm không dứt, đa dạng chồng chất.
Người đàn ông này luôn miệng nói anh 36 năm không khai trai. Hựu An lại cảm thấy, anh là một lão hồ ly tinh tu luyện mị thuật (kỹ thuật quyến rũ) 360 năm. Nếu như vứt bỏ ngượng ngùng cùng ranh giới cuối cùng trong lòng, Hựu An phải thừa nhận mình rất tính phúc, chỉ là tính phúc có hơi quá. Người đàn ông này đối với loại chuyện đó làm không biết mệt.
Hựu An rốt cuộc đã tin tưởng lời của Triệu Thiến cùng Giai Kỳ. Người đàn ông làm lính thật đúng là không thể chọc, tinh lực vô cùng đầy đủ, lại trải qua huấn luyện dày đặc. Mình làm vợ anh, là được anh chứng minh thể lực bản thân anh khỏe như voi, thật là đau cũng vui vẻ.
Hựu An ngồi dậy, vén chăn lên nhìn mấy lần. Trên người, vết hôn tím bầm mới chồng lên cũ, vết cũ còn chưa tan mất, liền bị người đàn ông kia gặm ra vết
Anh thích hôn cô, cắn cô, từ đầu đến chân không buông tha mỗi một góc nhỏ nào. Mỗi lần đều hôn đến khi cô bất lực, cắn cô cả người run rẩy, mới có thể tiến vào chủ đề.
Hựu An hơi giật giật, cảm giác giữa hai chân một hồi chua xót. Có chút uất ức chu chu miệng, đưa tay lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn, mới phát hiện là một bộ quần áo cưỡi ngựa, không phải cô mang tới.
Ngày hôm qua chơi dù lượn cho tới trưa, trở về liền mệt mỏi không cử động được. Buổi chiều hai người vùi trên ghế sa lon xem phim, bộ phim lịch sử thật hoành tráng, cuối cùng diễn biến thành bộ phim nói về nhân vật có thật. Mọi chuyện xong xuôi, cô đã mệt như đứa trẻ chơi đùa cả ngày, nhắm mắt lại nằm trên người anh mà ngủ thiếp đi, tỉnh dậy đã là hiện tại. Hựu An nghiêng đầu nhìn một chút, rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề đã sớm kéo ra, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa mỏng bên trong, chiếu vào, nhiệt độ có chút ấm áp.
Chẳng lẽ Chu Tự Hoành thừa dịp cô ngủ, xuống núi, còn thuận đường mua y phục cho cô. Cửa từ bên ngoài đẩy ra, Chu Tự Hoành đi vào, vẫn là quần lính, lồng ngực mê hoặc, cánh tay cường tráng, cơ ngực rối rắm. Hựu An nhớ rất rõ, lúc anh ở trên người mình thì từ bắp thịt rỉ ra mồ hôi, cái loại sức căng đó, rất nam tính, rất hấp dẫn.
Vẻ mặt nha đầu này lóe lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhìn chằm chằm anh, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Chu Tự Hoành đi vào, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái: "Ngày hôm qua em ngủ như chết, anh gọi em dậy ăn cơm em cũng không tỉnh, còn rầm rì làm nũng với anh. Hiện tại có đói bụng không? Đứng lên ăn cơm, ăn cơm xong anh dẫn em đi cưỡi ngựa."
"Cưỡi ngựa?" Hựu An bĩu môi: "Cả người người ta đều đau, sao có thể cưỡi ngựa?" Chu Tự Hoành không khỏi cười, nha đầu này vốn yếu ớt, hiện tại anh cưng chiều càng thêm thích làm nũng, mềm mại ỷ lại vào anh, khiến anh buông không ra đặt không xuống. Cho dù xuống núi bổ sung lương thực, cũng phải thừa dịp nha đầu này ngủ thiếp đi, nếu không cô sẽ làm nũng, anh thật không nỡ rời đi, dù chỉ một chút.
Chu Tự Hoành không khỏi bắt đầu rầu rĩ chuyện về sau, nếu có nhiệm vụ hoặc diễn tập, hai người tất yếu sẽ tách ra nửa tháng hoặc một tháng cũng là chuyện thường. Đến lúc đó làm sao để vượt qua
Chu Tự Hoành ôm cô từ trong chăn ra, mặc quần áo cho cô. Anh thật thích phục vụ cô dâu nhỏ của anh. Vợ anh là một nha đầu lười, lúc đầu còn ngượng ngùng ỡm ờ, mấy ngày gần đây, liền bắt đầu phối hợp với anh. Anh cầm áo lót giơ ra, cánh tay của cô rất có thứ tự liền xỏ vào, thân thể ngã về trước nằm úp sấp trong lòng anh, để anh cài móc khóa phía sau cho cô, cài xong, lại mặc từng cái từng cái khác cho cô. Độ phối hợp của cô vô cùng cao, bảo duỗi chân liền duỗi chân, bảo cúi đầu liền cúi đầu, thật là nha đầu lười. Mặc quần áo xong, Chu Tự Hoành duỗi một cánh tay, tiểu nha đầu liền nhảy tới, giơ tay ôm cổ của anh, cặp chân lưu loát vòng ở hông anh, anh cứ như vậy kéo cái mông nhỏ của cô đi rửa mặt.
Cô thích tư thế này, Chu Tự Hoành cũng thích. Cô thích anh ôm cô như vậy, nhưng anh lại thích yêu như vậy, ôm cô, đẩy vào cô, tiến vào thật sâu, mỗi lần lại mạnh hơn, nghe cô rên lên từng tiếng cao thấp, cảm giác kia có thể thư sướng đến tận trời.
Cái gì là tân hôn? Chính là lúc nào cũng muốn dính cùng một chỗ, làm gì cũng không muốn tách ra, thậm chí rửa mặt. Chu Tự Hoành chưa bao giờ biết mình có loại háo sắc cổ quái này, nhưng cưới cô dâu nhỏ Hựu An này, liền hận không được giúp cô chuẩn bị tốt mọi chuyện, thật giống như chăm sóc con gái ruột.
Chu Tự Hoành đặt cô trên ghế trước bồn rửa tay, trét kem đánh răng lên bàn chãi đánh răng chạy bằng điện. Tiểu nha đầu lại rất nghe lời, thấy anh trét kem đánh răng xong, liền há mồm ra, tay cũng lười cử động, để anh đánh răng cho cô.
Đánh răng rửa mặt xong, tiểu nha đầu soi gương trang điểm, biết rõ còn hỏi: "Ngày hôm qua anh xuống núi?" Chu Tự Hoành cúi đầu cắn gương mặt của cô một hớp: "Nếu không xuống núi, cũng chỉ có thể ăn em."
Hựu An chu mỏ: "Anh ăn ít lắm sao?" Chu Tự Hoành không khỏi vui vẻ, tiểu nha đầu cũng biết tranh luận rồi. Cúi đầu giữ chặt đầu nhỏ của cô, hôn lên. Tiểu nha đầu học rất nhanh, dần dần biết tìm thú vui, hơn nữa bản thân là một nha đầu bướng bỉnh không chịu thiệt thòi. Anh hôn cô thế nào, cô cũng học theo hôn trở lại. Anh tới em đi, khuấy động khiến không khí cũng nóng lên. Chu Tự Hoành không cam lòng buông cô ra, thở dốc một hơi nói: "Vợ à, em còn câu dẫn anh, chỗ ấy hôm nay cũng không dừng
Hựu An đỏ mặt, Chu Tự Hoành dùng lượt chải tóc cho cô, tiểu nha đầu đột nhiên nói: "Cột tóc lên mới hợp với quần áo." Tìm dây thun đưa cho anh, ý là bảo Chu Tự Hoành cột tóc cho cô.
Tóc cô dâu nhỏ là một trong những bộ phận Chu Tự Hoành thích nhất, vừa mềm vừa mượt, dày giống như tảo dưới đáy biển, lúc cột, tóc vung vẩy tạo thành đường cong, đẹp động lòng người. Nhưng để cho anh cột tóc, Chu Tự Hoành thử mấy lần cũng không thể thành công, cuối cùng đuôi ngựa cột lên có chút rối.
Tiểu nha đầu soi gương, ghét bỏ tháo ra, hai ba cái liền đem tóc của mình cột thành một búi tóc hình đóa hoa, hợp với bộ quần áo cưỡi ngựa màu lam, trẻ trung xinh đẹp nói không nên lời. Chu Tự Hoành chưa từng mua quần áo cho phụ nữ, Hựu An là người đầu tiên. Thoạt nhìn rất thành công, anh cũng không muốn đi ra ngoài.
Rốt cuộc ép buộc ăn điểm tâm xong, lúc thực sự ra cửa, đã hơn mười giờ. Thì ra em trai anh định xây một làng du lịch ở đây, sau đó lại thật sự luyến tiếc cảnh đẹp chưa khai thác này, mới xây căn biệt thự để một mình hưởng dụng. Mặc dù là một biệt thự riêng, phương tiện đồng bộ chung quanh cũng coi như đầy đủ.
Bên cạnh biệt thự là trường đua ngựa nhỏ. Bình thường ngựa đều được nuôi ở dưới chân núi. Sáng sớm hôm nay Chu Tự Hoành gọi điện thoại qua, bảo người ta dắt lên một con. Trường đua ngựa không lớn, nhưng tương đối chuyên nghiệp, hơn nữa lại ở lưng chừng núi, xa xa là từng dãy núi nhấp nhô, bên cạnh là cỏ biếc như tơ, rong chơi trong đó làm người ta lưu luyến quên về, hơn nữa còn là chỗ hoàn toàn riêng tư, mấy dặm xung quanh cũng không nhìn thấy người thứ ba.
Chu Tự Hoành dắt một Đại Hắc Mã (con ngựa đen lớn) đi tới, Đại Hắc Mã vô cùng anh dũng, giơ vó lên, phun khí, mắt ngựa hẹp dài liếc Hựu An một cái, ý là rất xem thường cô.
Lúc đầu Hựu An có chút sợ, nhưng bị con ngựa xem thường, cáu kỉnh, chống nạnh nói: "Mày tỏ vẻ cái gì? Một lát tao liền cưỡi trên lưng mày làm mưa làm gió đó."
Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, đưa tay giữ hông của cô, khoát tay lập tức nâng lên. A...... Đột nhiên ngồi ở trên lưng ngựa, Hựu An hét lên một Đại Hắc Mã còn vẩy bờm ngựa, cô bị hù chết, thân thể bám xuống, gắt gao siết cổ của Chu Tự Hoành không buông tay.
Chu Tự Hoành cười một tiếng, xoay người lên ngựa, đem cô xoay người, để cô nằm trong lòng ngực mình, bàn tay vòng qua kéo cương ngựa. Hựu An chui vào trong lòng anh, vội vàng ôm lấy hông anh, chỉ sợ té xuống.
Chu Tự Hoành cúi đầu hôn cô một cái: "Nha đầu nhát gan, lá gan chơi dù lượn ngày hôm qua đâu rồi?" Thúc vào bụng ngựa, con ngựa thong thả chạy chậm vòng quanh đường đua.
Chạy hai vòng, Hựu An cũng cảm thấy không có gì đáng sợ. Vì vậy buông lỏng một chút, từ trong ngực Chu Tự Hoành xoay người qua, tựa lên ngực anh, nhìn chung quanh, bắt đầu không thành thật. Cái mông nhỏ theo lắc lư của ngựa nhún nhún về phía sau, cả người Chu Tự Hoành bốc lửa.
Tối hôm qua thấy cô dâu nhỏ của anh thật sự mệt muốn chết rồi, Chu Tự Hoành mới mềm lòng bỏ qua cho cô. Nhịn một đêm, lúc này phải chống chọi với trêu chọc của cô. Hơn nữa hai người bọn họ ở trên lưng ngựa, biên độ lắc lư của ngựa, ở trình độ nào đó mà nói, dù khác với làm tình nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Hựu An đột nhiên cảm thấy, phía sau cái mông nhỏ của mình chợt bị một vật thể như cây gậy thô sáp cứng rắn đâm vào, cũng biết là không ổn. Hơn nữa người đàn ông phía sau càng dán càng gần, tay cũng bắt đầu không thành thật.
Mặt Hựu An vọt một cái liền đỏ lên, mặc dù nơi này chỉ có hai người bọn họ, nhưng ban ngày ban mặt, cô cũng không có dũng khí như vậy. Tay vội chân loạn đẩy tay của anh ra, cô rầm rì: "Đừng làm rộn......"
Chu Tự Hoành chợt tăng tốc. Đại Hắc Mã ước chừng đã sớm chán nản đi chậm rì rì như vậy trên khoảng sân vắng, tung bốn vó, chạy đi, nhảy qua lan can của trường đua, mới dừng lại. Chu Tự Hoành ôm vợ anh nhảy xuống ngựa, vào trong căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh.
Hựu An còn chưa nhìn rõ căn nhà dùng để làm gì, liền bị Chu Tự Hoành đặt xuống, bắt đầu xé rách y phục của cô. Bộ quần áo cưỡi ngựa này dù nhìn rất đẹp, lại cố tình có rất nhiều nút áo. Lúc Chu Tự Hoành cưng chìu, rất có kiên nhẫn. Lúc này dục vọng đã công tâm, đâu còn có thời gian nghĩ đến. Không cởi được, hai tay liền nắm lại, roẹt một tiếng, quần áo mới vừa mặc vào không tới một giờ hoàn toàn rách nát; lưu loát cởi quần của mình xuống, đẩy chân ra, dùng sức đâm vào......
Tác giả có lời muốn nói: gắng viết văn phong cho giống giọng văn của nhà văn mà mình sùng bái.
Hựu An bị anh va chạm, thân thể lui vào trong đống cỏ sau lưng, mới phát hiện nơi này có lẽ là căn phòng để thức ăn gia súc. Chỉ một đêm không làm, người đàn ông này lại vô cùng kích động giống như đã tám trăm năm chưa từng thấy một một người phụ nữ.
Bộ quần áo cưỡi ngựa đẹp mắt trên người cô đã sớm tản ra tan tác, cả quần anh cũng không cởi, cứ như vậy thẳng tắp đâm vào, vọt mạnh đẩy mạnh, va chạm cô nhiều lần thiếu chút nữa ghim vào trong đống cỏ. Bàn tay to của anh cố định hai chân cô, nâng lên, mở ra đến góc độ lớn nhất. Anh chợt đứng lên, cầm cổ chân mảnh khảnh của cô, từ trên trút xuống đi vào......
Hựu An có cảm giác mình nhất định sẽ bị người đàn ông này đâm chết. Sức lực lớn như vậy, cô cơ hồ hoảng sợ mở mắt ra, cứ như vậy nhìn anh tiến vào thân thể của cô. Mắt Hựu An mở to đến trình độ không thể tin được, giống như là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy nhìn đến người anh em tốt của anh......
Vật đen tím này vừa thô vừa dài, nhìn qua có vài phần dữ tợn. Cô cũng không thể tin, thân thể nho nhỏ của mình có thể chứa được vật nhỏ dọa người như vậy, aaa...... Bị cô nhìn, vật nhỏ của Chu Tự Hoành càng thêm phấn khởi, dưới ánh mắt Hựu An, nhanh chóng trướng lớn thêm một vòng, mạnh mẽ cắm vào.
Hựu An có thể thấy rõ, mảnh thịt phấn hồng bị anh đẩy mạnh mà tiến vào. A...... Cô không khỏi kêu lên, cái loại căng đau đó làm cho cô sợ, hơn nữa lại quá sâu. Cái tư thế này cơ hồ có thể đẩy đến cuối thân thể cô,
cô có thể cảm thấy mình đang phải chịu từng trận từng trận ê ẩm tê ngứa giống như bị sóng đánh tới, đủ khiến cô lơ lửng, cả người run rẩy không c chính mình.
"Vợ à, có thích hay không? Thoải mái hay không? Hả? Trả lời anh......" Người đàn ông trên người lại vẫn không tha cho cô, từng phát từng phát chạm mạnh, còn hỏi cô vấn đề mắc cỡ như vậy. Hựu An mím chặt môi, lại bị anh dùng lực lớn đẩy vào, không khỏi rên lên một tiếng.
Chu Tự Hoành thấy cô dâu nhỏ mạnh miệng, đột nhiên rút lui ra khỏi thân thể của cô. Hựu An liền cảm giác phía dưới trống rỗng, giống như cả người đều là khoảng không, có chút khó nhịn nóng nảy tập kích quấy rối trồi lên, khổ sở muốn khóc.
Chu Tự Hoành lại xoay người cô, nhấc hông của cô lên, từ phía sau tiến vào. Cái tư thế này cũng không tốt hơn bao nhiêu so với vừa rồi, hơn nữa trước mặt không có lan can đỡ, bị anh chạm mạnh, Hựu An liền quỳ sấp trên mặt đất...... Từng phát từng phát, Chu Tự Hoành liên tục làm loạn trong cơ thể cô, thân thể cứng rắn dính vào sống lưng cô, dọc theo lỗ tai cô nhẹ nhàng gặm cắn, hô hấp nặng nề phun ở bên tai cô. Hựu An cảm thấy, đầu óc cô bắt đầu lờ mờ.
Chu Tự Hoành thích tư thế này nhất. Vì tư thế này có thể để cho anh cầm nắm được tất cả các bộ phận anh thích nhất trên người cô dâu nhỏ. Bàn tay to của anh bắt được con thỏ nhỏ mềm mại nhảy lên, ngón tay nắm được đỉnh phấn hồng nhỏ nhắn. Đỉnh phấn hồng nhỏ nhắn giống như cô dâu nhỏ của anh, trong nháy mắt cứng lên, làm anh yêu thích không buông tay......
Anh đụng càng thêm dùng sức. Ưm a...... Ưm a...... Nghe cô dâu nhỏ của anh kêu lên, tiếng sau cao hơn tiếng trước, Chu Tự Hoành vẫn chưa thấy đủ, cắn vành tai cô, cố chấp hỏi cô: "Tiểu nha đầu ăn ở hai lòng, thoải mái hay không? Hả?" Dưới thân dùng sức nhấn vào, tiếng Hựu An kêu liền tăng lên quãng tám......"Nói, thoải mái hay không, nói không, hả? Không nói anh không cử động nữa nha......"
Anh thật không cử động, phía dưới giữ yên, nhưng môi lưỡi lại dọc theo lỗ tai của cô đi xuống, từ cổ tràn xuống hai bên xương sống từng phát từng phát gặm lấy cô. Cả người Hựu An run rẩy, cái loại khó nhịn đó khiến cô sắp vỡ tan. Hơn nữa anh chậm rãi rút ra, rõ ràng cảm giác anh căng lên mạnh mẽ, nhưng người đàn ông này vẫn giữ yên.
Hựu An cảm giác mình sắp điên rồi, cái mông nhỏ không bị khống chế vểnh lên lui về phía sau. Chu Tự Hoành lại giống như hành hạ lui ra ngoài. Cảm giác cột trụ nóng bỏng đó không rời đi, mà là đang ở trong khu vực đầm lầy ẩm ướt của cô, ma sát chợt trước chợt sau, chính là không chịu đi vào, chính là không cho cô......
Cuối cùng Hựu An ríu rít khóc, uất ức tăng lên, càng khóc càng lớn tiếng. Cô quay người lại, dùng sức đấm Chu Tự Hoành: "Anh hư, anh hư, anh xấu lắm, anh xấu lắm, ô ô ô......"
Chu Tự Hoành dở khóc dở cười, đã nói vợ anh bị anh cưng chiều trở nên yếu ớt rồi, càng ngày càng nhiều hơn. Ôm thân thể cô xoay một cái, anh nằm trên đống cỏ khô đem cô vợ nâng lên trên mình, cố định hông của cô, kề vào người anh em của anh, tiểu nha đầu tự mình ngồi xuống. A...... Chu Tự Hoành không khỏi rên lên một tiếng, tiểu nha đầu còn chưa hả giận, ngồi xuống, hai bàn tay nhỏ bé còn bấm thịt của anh, ý là bảo anh di chuyển.
Chu Tự Hoành không có cách, giơ hai cánh tay đem cái mông nhỏ của cô nâng lên, từng phát từng phát đẩy vào, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, một cái cuối cùng, thân thể tiểu nha đầu mềm nhũn, nằm trên người anh, không nhúc nhích.
Chu Tự Hoành mới ôm cô lật xuống dưới, nhấc chân cô lên, mạnh mẽ va chạm. Trải qua kích tình, thân thể Hựu An càng nhạy cảm. Dư vị của loại co rúc đó còn chưa tản đi, bị người đàn ông này đâm một cái đi vào. Cái loại mùi vị đó, khiến Hựu An thút tha thút thít hai cái, muốn đẩy anh ra, nhưng bị người đàn ông này gắt gao khóa chặt thân dưới, căn bản không nhúc nhích được. Cô hận, vòng tay ra sau cổ anh, móng vuốt nhỏ từng phát từng phát cào lên sống lưng anh.
Chu Tự Hoành bị móng vuốt nha đầu này làm tăng tinh thần, kịch liệt đứng thẳng đâm mạnh mấy chục cái, gầm nhẹ một tiếng. Hựu An không khỏi sợ run cả người, cô cũng có thể cảm nhận được có một dòng khí nóng chợt bắn vào trong cơ thể. Người đàn ông này thật là một sắc lang không hơn không kém.
Lăn lộn đủ rồi, thể lực Hựu An đã sớm không còn, cả người mềm thành một nắm bùn, nằm trong ngực Chu Tự Hoành, mắt cũng không mở ra được, mặc cho Chu Tự Hoành như có như không vuốt lưng cô. Anh cúi đầu nhìn cô, tóc đã sớm tản ra, bù xù còn ghim ngổn ngang mấy sợi rơm rạ, thân thể trải qua dục vọng gột rửa hồng hào nằm trong lòng anh, giống như trứng tôm mới vừa luộc chín. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn giữ chút nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, thỉnh thoảng còn thút tha thút thít. Tim của Chu Tự Hoành nha! Mềm nhũng cũng không biết thành cái dạng gì rồi! Nha đầu này quả thật chính là số kiếp của anh.
Chu Tự Hoành vuốt vuốt tóc cô, cởi áo của mình xuống, mặc vào người cô, ôm cô đi ra ngoài, cũng không thèm dắt ngựa, trở về biệt thự tắm cho cô. Biết nha đầu này ghét nhất là trên người nhớp nhúa, lúc này đang uốn éo trên người anh, mày nhăn thật chặt, cho đến khi Chu Tự Hoành đặt cô vào trong bồn tắm, mày mới giãn ra. Từ đầu đến cuối cũng không mở mắt ra, thoải mái rầm rì một tiếng, cánh tay vòng quanh cổ Chu Tự Hoành cũng không buông ra.
Chu Tự Hoành khẽ cười một tiếng, kề vào cái miệng nhỏ nhắn của cô hôn một cái, nhỏ giọng nói: "Em không buông anh ra, sao anh tắm rửa cho em đây, hay là em còn chưa mệt?"
Hựu An không khỏi chu chu miệng, không tình nguyện buông anh ra. Một ít biện pháp trị nha đầu này Chu Tự Hoành cũng không có, mang bộ dạng vú em phục vụ cô gội đầu tắm rửa. Thu thập xong nhét cô vào trong chăn, vỗ lưng cô, đợi cô ngủ thiếp đi, mình mới vọt đi tắm.
Vừa lên giường, tiểu nha đầu liền tự động tự phát lăn vào trong ngực anh, dùng cả tay chân ôm anh, ngủ ngon ngọt vô cùng. Chu Tự Hoành cũng chịu đựng tư thế ngủ không tốt của nha đầu này, không ôm cô, lúc nửa đêm không chừng liền đem chăn đạp ra, giống như đứa bé.
Lúc nửa đêm, tiểu nha đầu trầm giọng rầm rì một tiếng, khiến Chu Tự Hoành giật mình tỉnh lại. Mở đèn lớn mới phát hiện, mặc dù tiểu nha đầu còn ngủ, cũng không thích hợp lắm, giống như bị đau ở đâu. Cô trầm giọng nức nở, giống như một con thú nhỏ bị thương, không cần nói cũng làm cho người đau lòng.
Chu Tự Hoành cúi đầu hôn cô, gọi: "Vợ, vợ à, khó chịu chỗ nào, hả?" Hựu An hí mí mắt lầm bầm nói: "Đau bụng......" Cắn cắn môi còn nói: "Phía dưới cũng đau......" "Phía dưới cũng đau?" Chu Tự Hoành thật có chút luống cuống, vội vàng đưa tay sờ, tay sờ soạng thấy hơi ướt lạnh, rút ra liền nhìn thấy máu.
Chu Tự Hoành nhớ tới cái gì, nhẹ nhàng lắc lắc cô hỏi: "Bà mẹ lớn của em là ngày nào, có nhớ không?" Hựu An không hiểu phất phất tay nhỏ bé: "Bà mẹ lớn gì? Em không có bà mẹ lớn." Chu Tự Hoành không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười: "Anh hỏi kinh nguyệt của em là ngày nào?" Hựu An chợt mở mắt, vén chăn lên nhìn một khuôn mặt nhỏ đỏ lên.
Chu Tự Hoành còn có cái gì mà không hiểu, vào phòng tắm cầm khăn lông nóng ra, lau máu rỉ ra giữa hai chân cho cô, hỏi cô có mang băng vệ sinh theo không. Tiểu nha đầu lắc đầu không nói lời nào, Chu Tự Hoành dùng khăn lông khô xếp ở phía dưới đệm cho cô, pha nước mật ong. Nhìn cô uống từng ngụm nhỏ xong, đứng lên liền mặc quần áo vào.
Hựu An ngước mắt nhìn anh mặc quần khoát áo, không khỏi mở miệng hỏi: "Anh đi đâu vậy?" Chu Tự Hoành nói: "Trong thôn nhỏ dưới chân núi có tiệm tạp hóa, anh đi mua băng vệ sinh cho em." Tay nhỏ bé của Hựu An duỗi ra đặt trong bàn tay anh, Chu Tự Hoành theo thói quen cầm lấy, Hựu An chu chu miệng làm nũng: "Đừng đi được không, nơi này chỉ có một mình em, em sợ......"
Chu Tự Hoành thở dài, đã nói nha đầu này là số kiếp của anh mà, lên giường bế cô ôm vào trong lòng mình: "Ừ, ngày mai anh mới đi, ngủ thôi! Ngủ thôi!"
Không phải Hựu An khác thường, phụ nữ lúc này vốn không phân rõ phải trái. Hựu An vừa nghĩ buổi tối khuya ở trong núi chỉ còn sót lại một mình cô, liền cảm giác mình giống như động vật nhỏ đáng thương bị vứt bỏ, cho nên chết sống quấn lấy Chu Tự Hoành.
Chu Tự Hoành đợi cô ngủ say, mới rón rén xuống núi, trả tiền gấp mấy lần mới gõ cửa được một tiệm tạp hóa, mua mấy gói băng vệ sinh liền trở lại, thay cho cô dâu nhỏ. Mọi việc xong xuôi, trời cũng sáng rồi.
Trên người Hựu An không thoải mái, tính làm nũng liền tăng lên, càng thích đùa bỡn. Hai người không thể đi ra ngoài, liền vùi trên sô pha xem phim. Cô dâu nhỏ nép vào trong ngực cũng không chịu yên, chốc chốc cử động, chốc chốc lại hôn, chốc chốc lại sờ anh.
Nha đầu này hư quá đi, ỷ vào việc anh không thể thu thập cô, liền thích câu dẫn anh. Xem phim, tay nhỏ bé liền từ trên lưng anh đi vào trong, bóp hạt đậu nhỏ trước ngực anh, một lát lại sờ sờ cơ bụng anh. Chờ lúc người anh em phía dưới của anh dựng đứng lên, tiểu nha đầu lại dùng ánh mắt vô cùng vô tội nhìn anh, ý là không phải lỗi của cô.
Đây là lần thứ mấy rồi chứ? Chu Tự Hoành hít sâu một hơi, cúi đầu cắn gương mặt của vợ anh một hớp: "Tiểu nha đầu em dám làm nha! Ỷ vào hiện tạinh không thu thập được em, em liền dám làm."
Hựu An xấu xa cười ha ha ha, đột nhiên phát hiện, trêu chọc người đàn ông này cũng thật hứng thú. Đặc biệt có cảm giác thành tựu, Hựu An nháy mắt mấy cái, tay nhỏ bé trượt dọc theo cơ bụng anh, xẹt một cái chui vào trong quần anh, cầm lấy người anh em đang nhảy nhảy về phía trước.
Anh mang cô chơi dù lượn. Trong phút chốc từ dốc thoải bay lên trời, Hựu An sợ nhắm hai mắt lại, lá gan cô rất nhỏ, nhưng từ từ cũng không sợ nữa, bởi vì biết ở trong lòng anh, cô rất an toàn. Bọn họ giống như chim Ưng bay lượn trên trời, phía dưới là rừng núi trập trùng, trên đầu là trời xanh mây trắng. Đi theo người đàn ông này cô thật có thể lên tận trời cao.
Anh rất cưng chiều cô, còn cưng chiều hơn ba cô. Hựu An cảm thấy, mình quay về quá khứ, trở lại thành đứa trẻ áo đến vươn tay cơm tới há mồm rồi. Có lúc, thậm chí Hựu An có loại ảo giác, mình không phải là bà xã của anh mà là con gái anh. Dĩ nhiên, loại cảm giác này chỉ là có lúc, thường thì, anh là một cầm thú, đè cô xuống làm không dứt, đa dạng chồng chất.
Người đàn ông này luôn miệng nói anh 36 năm không khai trai. Hựu An lại cảm thấy, anh là một lão hồ ly tinh tu luyện mị thuật (kỹ thuật quyến rũ) 360 năm. Nếu như vứt bỏ ngượng ngùng cùng ranh giới cuối cùng trong lòng, Hựu An phải thừa nhận mình rất tính phúc, chỉ là tính phúc có hơi quá. Người đàn ông này đối với loại chuyện đó làm không biết mệt.
Hựu An rốt cuộc đã tin tưởng lời của Triệu Thiến cùng Giai Kỳ. Người đàn ông làm lính thật đúng là không thể chọc, tinh lực vô cùng đầy đủ, lại trải qua huấn luyện dày đặc. Mình làm vợ anh, là được anh chứng minh thể lực bản thân anh khỏe như voi, thật là đau cũng vui vẻ.
Hựu An ngồi dậy, vén chăn lên nhìn mấy lần. Trên người, vết hôn tím bầm mới chồng lên cũ, vết cũ còn chưa tan mất, liền bị người đàn ông kia gặm ra vết
Anh thích hôn cô, cắn cô, từ đầu đến chân không buông tha mỗi một góc nhỏ nào. Mỗi lần đều hôn đến khi cô bất lực, cắn cô cả người run rẩy, mới có thể tiến vào chủ đề.
Hựu An hơi giật giật, cảm giác giữa hai chân một hồi chua xót. Có chút uất ức chu chu miệng, đưa tay lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn, mới phát hiện là một bộ quần áo cưỡi ngựa, không phải cô mang tới.
Ngày hôm qua chơi dù lượn cho tới trưa, trở về liền mệt mỏi không cử động được. Buổi chiều hai người vùi trên ghế sa lon xem phim, bộ phim lịch sử thật hoành tráng, cuối cùng diễn biến thành bộ phim nói về nhân vật có thật. Mọi chuyện xong xuôi, cô đã mệt như đứa trẻ chơi đùa cả ngày, nhắm mắt lại nằm trên người anh mà ngủ thiếp đi, tỉnh dậy đã là hiện tại. Hựu An nghiêng đầu nhìn một chút, rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề đã sớm kéo ra, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa mỏng bên trong, chiếu vào, nhiệt độ có chút ấm áp.
Chẳng lẽ Chu Tự Hoành thừa dịp cô ngủ, xuống núi, còn thuận đường mua y phục cho cô. Cửa từ bên ngoài đẩy ra, Chu Tự Hoành đi vào, vẫn là quần lính, lồng ngực mê hoặc, cánh tay cường tráng, cơ ngực rối rắm. Hựu An nhớ rất rõ, lúc anh ở trên người mình thì từ bắp thịt rỉ ra mồ hôi, cái loại sức căng đó, rất nam tính, rất hấp dẫn.
Vẻ mặt nha đầu này lóe lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhìn chằm chằm anh, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Chu Tự Hoành đi vào, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái: "Ngày hôm qua em ngủ như chết, anh gọi em dậy ăn cơm em cũng không tỉnh, còn rầm rì làm nũng với anh. Hiện tại có đói bụng không? Đứng lên ăn cơm, ăn cơm xong anh dẫn em đi cưỡi ngựa."
"Cưỡi ngựa?" Hựu An bĩu môi: "Cả người người ta đều đau, sao có thể cưỡi ngựa?" Chu Tự Hoành không khỏi cười, nha đầu này vốn yếu ớt, hiện tại anh cưng chiều càng thêm thích làm nũng, mềm mại ỷ lại vào anh, khiến anh buông không ra đặt không xuống. Cho dù xuống núi bổ sung lương thực, cũng phải thừa dịp nha đầu này ngủ thiếp đi, nếu không cô sẽ làm nũng, anh thật không nỡ rời đi, dù chỉ một chút.
Chu Tự Hoành không khỏi bắt đầu rầu rĩ chuyện về sau, nếu có nhiệm vụ hoặc diễn tập, hai người tất yếu sẽ tách ra nửa tháng hoặc một tháng cũng là chuyện thường. Đến lúc đó làm sao để vượt qua
Chu Tự Hoành ôm cô từ trong chăn ra, mặc quần áo cho cô. Anh thật thích phục vụ cô dâu nhỏ của anh. Vợ anh là một nha đầu lười, lúc đầu còn ngượng ngùng ỡm ờ, mấy ngày gần đây, liền bắt đầu phối hợp với anh. Anh cầm áo lót giơ ra, cánh tay của cô rất có thứ tự liền xỏ vào, thân thể ngã về trước nằm úp sấp trong lòng anh, để anh cài móc khóa phía sau cho cô, cài xong, lại mặc từng cái từng cái khác cho cô. Độ phối hợp của cô vô cùng cao, bảo duỗi chân liền duỗi chân, bảo cúi đầu liền cúi đầu, thật là nha đầu lười. Mặc quần áo xong, Chu Tự Hoành duỗi một cánh tay, tiểu nha đầu liền nhảy tới, giơ tay ôm cổ của anh, cặp chân lưu loát vòng ở hông anh, anh cứ như vậy kéo cái mông nhỏ của cô đi rửa mặt.
Cô thích tư thế này, Chu Tự Hoành cũng thích. Cô thích anh ôm cô như vậy, nhưng anh lại thích yêu như vậy, ôm cô, đẩy vào cô, tiến vào thật sâu, mỗi lần lại mạnh hơn, nghe cô rên lên từng tiếng cao thấp, cảm giác kia có thể thư sướng đến tận trời.
Cái gì là tân hôn? Chính là lúc nào cũng muốn dính cùng một chỗ, làm gì cũng không muốn tách ra, thậm chí rửa mặt. Chu Tự Hoành chưa bao giờ biết mình có loại háo sắc cổ quái này, nhưng cưới cô dâu nhỏ Hựu An này, liền hận không được giúp cô chuẩn bị tốt mọi chuyện, thật giống như chăm sóc con gái ruột.
Chu Tự Hoành đặt cô trên ghế trước bồn rửa tay, trét kem đánh răng lên bàn chãi đánh răng chạy bằng điện. Tiểu nha đầu lại rất nghe lời, thấy anh trét kem đánh răng xong, liền há mồm ra, tay cũng lười cử động, để anh đánh răng cho cô.
Đánh răng rửa mặt xong, tiểu nha đầu soi gương trang điểm, biết rõ còn hỏi: "Ngày hôm qua anh xuống núi?" Chu Tự Hoành cúi đầu cắn gương mặt của cô một hớp: "Nếu không xuống núi, cũng chỉ có thể ăn em."
Hựu An chu mỏ: "Anh ăn ít lắm sao?" Chu Tự Hoành không khỏi vui vẻ, tiểu nha đầu cũng biết tranh luận rồi. Cúi đầu giữ chặt đầu nhỏ của cô, hôn lên. Tiểu nha đầu học rất nhanh, dần dần biết tìm thú vui, hơn nữa bản thân là một nha đầu bướng bỉnh không chịu thiệt thòi. Anh hôn cô thế nào, cô cũng học theo hôn trở lại. Anh tới em đi, khuấy động khiến không khí cũng nóng lên. Chu Tự Hoành không cam lòng buông cô ra, thở dốc một hơi nói: "Vợ à, em còn câu dẫn anh, chỗ ấy hôm nay cũng không dừng
Hựu An đỏ mặt, Chu Tự Hoành dùng lượt chải tóc cho cô, tiểu nha đầu đột nhiên nói: "Cột tóc lên mới hợp với quần áo." Tìm dây thun đưa cho anh, ý là bảo Chu Tự Hoành cột tóc cho cô.
Tóc cô dâu nhỏ là một trong những bộ phận Chu Tự Hoành thích nhất, vừa mềm vừa mượt, dày giống như tảo dưới đáy biển, lúc cột, tóc vung vẩy tạo thành đường cong, đẹp động lòng người. Nhưng để cho anh cột tóc, Chu Tự Hoành thử mấy lần cũng không thể thành công, cuối cùng đuôi ngựa cột lên có chút rối.
Tiểu nha đầu soi gương, ghét bỏ tháo ra, hai ba cái liền đem tóc của mình cột thành một búi tóc hình đóa hoa, hợp với bộ quần áo cưỡi ngựa màu lam, trẻ trung xinh đẹp nói không nên lời. Chu Tự Hoành chưa từng mua quần áo cho phụ nữ, Hựu An là người đầu tiên. Thoạt nhìn rất thành công, anh cũng không muốn đi ra ngoài.
Rốt cuộc ép buộc ăn điểm tâm xong, lúc thực sự ra cửa, đã hơn mười giờ. Thì ra em trai anh định xây một làng du lịch ở đây, sau đó lại thật sự luyến tiếc cảnh đẹp chưa khai thác này, mới xây căn biệt thự để một mình hưởng dụng. Mặc dù là một biệt thự riêng, phương tiện đồng bộ chung quanh cũng coi như đầy đủ.
Bên cạnh biệt thự là trường đua ngựa nhỏ. Bình thường ngựa đều được nuôi ở dưới chân núi. Sáng sớm hôm nay Chu Tự Hoành gọi điện thoại qua, bảo người ta dắt lên một con. Trường đua ngựa không lớn, nhưng tương đối chuyên nghiệp, hơn nữa lại ở lưng chừng núi, xa xa là từng dãy núi nhấp nhô, bên cạnh là cỏ biếc như tơ, rong chơi trong đó làm người ta lưu luyến quên về, hơn nữa còn là chỗ hoàn toàn riêng tư, mấy dặm xung quanh cũng không nhìn thấy người thứ ba.
Chu Tự Hoành dắt một Đại Hắc Mã (con ngựa đen lớn) đi tới, Đại Hắc Mã vô cùng anh dũng, giơ vó lên, phun khí, mắt ngựa hẹp dài liếc Hựu An một cái, ý là rất xem thường cô.
Lúc đầu Hựu An có chút sợ, nhưng bị con ngựa xem thường, cáu kỉnh, chống nạnh nói: "Mày tỏ vẻ cái gì? Một lát tao liền cưỡi trên lưng mày làm mưa làm gió đó."
Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, đưa tay giữ hông của cô, khoát tay lập tức nâng lên. A...... Đột nhiên ngồi ở trên lưng ngựa, Hựu An hét lên một Đại Hắc Mã còn vẩy bờm ngựa, cô bị hù chết, thân thể bám xuống, gắt gao siết cổ của Chu Tự Hoành không buông tay.
Chu Tự Hoành cười một tiếng, xoay người lên ngựa, đem cô xoay người, để cô nằm trong lòng ngực mình, bàn tay vòng qua kéo cương ngựa. Hựu An chui vào trong lòng anh, vội vàng ôm lấy hông anh, chỉ sợ té xuống.
Chu Tự Hoành cúi đầu hôn cô một cái: "Nha đầu nhát gan, lá gan chơi dù lượn ngày hôm qua đâu rồi?" Thúc vào bụng ngựa, con ngựa thong thả chạy chậm vòng quanh đường đua.
Chạy hai vòng, Hựu An cũng cảm thấy không có gì đáng sợ. Vì vậy buông lỏng một chút, từ trong ngực Chu Tự Hoành xoay người qua, tựa lên ngực anh, nhìn chung quanh, bắt đầu không thành thật. Cái mông nhỏ theo lắc lư của ngựa nhún nhún về phía sau, cả người Chu Tự Hoành bốc lửa.
Tối hôm qua thấy cô dâu nhỏ của anh thật sự mệt muốn chết rồi, Chu Tự Hoành mới mềm lòng bỏ qua cho cô. Nhịn một đêm, lúc này phải chống chọi với trêu chọc của cô. Hơn nữa hai người bọn họ ở trên lưng ngựa, biên độ lắc lư của ngựa, ở trình độ nào đó mà nói, dù khác với làm tình nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Hựu An đột nhiên cảm thấy, phía sau cái mông nhỏ của mình chợt bị một vật thể như cây gậy thô sáp cứng rắn đâm vào, cũng biết là không ổn. Hơn nữa người đàn ông phía sau càng dán càng gần, tay cũng bắt đầu không thành thật.
Mặt Hựu An vọt một cái liền đỏ lên, mặc dù nơi này chỉ có hai người bọn họ, nhưng ban ngày ban mặt, cô cũng không có dũng khí như vậy. Tay vội chân loạn đẩy tay của anh ra, cô rầm rì: "Đừng làm rộn......"
Chu Tự Hoành chợt tăng tốc. Đại Hắc Mã ước chừng đã sớm chán nản đi chậm rì rì như vậy trên khoảng sân vắng, tung bốn vó, chạy đi, nhảy qua lan can của trường đua, mới dừng lại. Chu Tự Hoành ôm vợ anh nhảy xuống ngựa, vào trong căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh.
Hựu An còn chưa nhìn rõ căn nhà dùng để làm gì, liền bị Chu Tự Hoành đặt xuống, bắt đầu xé rách y phục của cô. Bộ quần áo cưỡi ngựa này dù nhìn rất đẹp, lại cố tình có rất nhiều nút áo. Lúc Chu Tự Hoành cưng chìu, rất có kiên nhẫn. Lúc này dục vọng đã công tâm, đâu còn có thời gian nghĩ đến. Không cởi được, hai tay liền nắm lại, roẹt một tiếng, quần áo mới vừa mặc vào không tới một giờ hoàn toàn rách nát; lưu loát cởi quần của mình xuống, đẩy chân ra, dùng sức đâm vào......
Tác giả có lời muốn nói: gắng viết văn phong cho giống giọng văn của nhà văn mà mình sùng bái.
Hựu An bị anh va chạm, thân thể lui vào trong đống cỏ sau lưng, mới phát hiện nơi này có lẽ là căn phòng để thức ăn gia súc. Chỉ một đêm không làm, người đàn ông này lại vô cùng kích động giống như đã tám trăm năm chưa từng thấy một một người phụ nữ.
Bộ quần áo cưỡi ngựa đẹp mắt trên người cô đã sớm tản ra tan tác, cả quần anh cũng không cởi, cứ như vậy thẳng tắp đâm vào, vọt mạnh đẩy mạnh, va chạm cô nhiều lần thiếu chút nữa ghim vào trong đống cỏ. Bàn tay to của anh cố định hai chân cô, nâng lên, mở ra đến góc độ lớn nhất. Anh chợt đứng lên, cầm cổ chân mảnh khảnh của cô, từ trên trút xuống đi vào......
Hựu An có cảm giác mình nhất định sẽ bị người đàn ông này đâm chết. Sức lực lớn như vậy, cô cơ hồ hoảng sợ mở mắt ra, cứ như vậy nhìn anh tiến vào thân thể của cô. Mắt Hựu An mở to đến trình độ không thể tin được, giống như là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy nhìn đến người anh em tốt của anh......
Vật đen tím này vừa thô vừa dài, nhìn qua có vài phần dữ tợn. Cô cũng không thể tin, thân thể nho nhỏ của mình có thể chứa được vật nhỏ dọa người như vậy, aaa...... Bị cô nhìn, vật nhỏ của Chu Tự Hoành càng thêm phấn khởi, dưới ánh mắt Hựu An, nhanh chóng trướng lớn thêm một vòng, mạnh mẽ cắm vào.
Hựu An có thể thấy rõ, mảnh thịt phấn hồng bị anh đẩy mạnh mà tiến vào. A...... Cô không khỏi kêu lên, cái loại căng đau đó làm cho cô sợ, hơn nữa lại quá sâu. Cái tư thế này cơ hồ có thể đẩy đến cuối thân thể cô,
cô có thể cảm thấy mình đang phải chịu từng trận từng trận ê ẩm tê ngứa giống như bị sóng đánh tới, đủ khiến cô lơ lửng, cả người run rẩy không c chính mình.
"Vợ à, có thích hay không? Thoải mái hay không? Hả? Trả lời anh......" Người đàn ông trên người lại vẫn không tha cho cô, từng phát từng phát chạm mạnh, còn hỏi cô vấn đề mắc cỡ như vậy. Hựu An mím chặt môi, lại bị anh dùng lực lớn đẩy vào, không khỏi rên lên một tiếng.
Chu Tự Hoành thấy cô dâu nhỏ mạnh miệng, đột nhiên rút lui ra khỏi thân thể của cô. Hựu An liền cảm giác phía dưới trống rỗng, giống như cả người đều là khoảng không, có chút khó nhịn nóng nảy tập kích quấy rối trồi lên, khổ sở muốn khóc.
Chu Tự Hoành lại xoay người cô, nhấc hông của cô lên, từ phía sau tiến vào. Cái tư thế này cũng không tốt hơn bao nhiêu so với vừa rồi, hơn nữa trước mặt không có lan can đỡ, bị anh chạm mạnh, Hựu An liền quỳ sấp trên mặt đất...... Từng phát từng phát, Chu Tự Hoành liên tục làm loạn trong cơ thể cô, thân thể cứng rắn dính vào sống lưng cô, dọc theo lỗ tai cô nhẹ nhàng gặm cắn, hô hấp nặng nề phun ở bên tai cô. Hựu An cảm thấy, đầu óc cô bắt đầu lờ mờ.
Chu Tự Hoành thích tư thế này nhất. Vì tư thế này có thể để cho anh cầm nắm được tất cả các bộ phận anh thích nhất trên người cô dâu nhỏ. Bàn tay to của anh bắt được con thỏ nhỏ mềm mại nhảy lên, ngón tay nắm được đỉnh phấn hồng nhỏ nhắn. Đỉnh phấn hồng nhỏ nhắn giống như cô dâu nhỏ của anh, trong nháy mắt cứng lên, làm anh yêu thích không buông tay......
Anh đụng càng thêm dùng sức. Ưm a...... Ưm a...... Nghe cô dâu nhỏ của anh kêu lên, tiếng sau cao hơn tiếng trước, Chu Tự Hoành vẫn chưa thấy đủ, cắn vành tai cô, cố chấp hỏi cô: "Tiểu nha đầu ăn ở hai lòng, thoải mái hay không? Hả?" Dưới thân dùng sức nhấn vào, tiếng Hựu An kêu liền tăng lên quãng tám......"Nói, thoải mái hay không, nói không, hả? Không nói anh không cử động nữa nha......"
Anh thật không cử động, phía dưới giữ yên, nhưng môi lưỡi lại dọc theo lỗ tai của cô đi xuống, từ cổ tràn xuống hai bên xương sống từng phát từng phát gặm lấy cô. Cả người Hựu An run rẩy, cái loại khó nhịn đó khiến cô sắp vỡ tan. Hơn nữa anh chậm rãi rút ra, rõ ràng cảm giác anh căng lên mạnh mẽ, nhưng người đàn ông này vẫn giữ yên.
Hựu An cảm giác mình sắp điên rồi, cái mông nhỏ không bị khống chế vểnh lên lui về phía sau. Chu Tự Hoành lại giống như hành hạ lui ra ngoài. Cảm giác cột trụ nóng bỏng đó không rời đi, mà là đang ở trong khu vực đầm lầy ẩm ướt của cô, ma sát chợt trước chợt sau, chính là không chịu đi vào, chính là không cho cô......
Cuối cùng Hựu An ríu rít khóc, uất ức tăng lên, càng khóc càng lớn tiếng. Cô quay người lại, dùng sức đấm Chu Tự Hoành: "Anh hư, anh hư, anh xấu lắm, anh xấu lắm, ô ô ô......"
Chu Tự Hoành dở khóc dở cười, đã nói vợ anh bị anh cưng chiều trở nên yếu ớt rồi, càng ngày càng nhiều hơn. Ôm thân thể cô xoay một cái, anh nằm trên đống cỏ khô đem cô vợ nâng lên trên mình, cố định hông của cô, kề vào người anh em của anh, tiểu nha đầu tự mình ngồi xuống. A...... Chu Tự Hoành không khỏi rên lên một tiếng, tiểu nha đầu còn chưa hả giận, ngồi xuống, hai bàn tay nhỏ bé còn bấm thịt của anh, ý là bảo anh di chuyển.
Chu Tự Hoành không có cách, giơ hai cánh tay đem cái mông nhỏ của cô nâng lên, từng phát từng phát đẩy vào, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, một cái cuối cùng, thân thể tiểu nha đầu mềm nhũn, nằm trên người anh, không nhúc nhích.
Chu Tự Hoành mới ôm cô lật xuống dưới, nhấc chân cô lên, mạnh mẽ va chạm. Trải qua kích tình, thân thể Hựu An càng nhạy cảm. Dư vị của loại co rúc đó còn chưa tản đi, bị người đàn ông này đâm một cái đi vào. Cái loại mùi vị đó, khiến Hựu An thút tha thút thít hai cái, muốn đẩy anh ra, nhưng bị người đàn ông này gắt gao khóa chặt thân dưới, căn bản không nhúc nhích được. Cô hận, vòng tay ra sau cổ anh, móng vuốt nhỏ từng phát từng phát cào lên sống lưng anh.
Chu Tự Hoành bị móng vuốt nha đầu này làm tăng tinh thần, kịch liệt đứng thẳng đâm mạnh mấy chục cái, gầm nhẹ một tiếng. Hựu An không khỏi sợ run cả người, cô cũng có thể cảm nhận được có một dòng khí nóng chợt bắn vào trong cơ thể. Người đàn ông này thật là một sắc lang không hơn không kém.
Lăn lộn đủ rồi, thể lực Hựu An đã sớm không còn, cả người mềm thành một nắm bùn, nằm trong ngực Chu Tự Hoành, mắt cũng không mở ra được, mặc cho Chu Tự Hoành như có như không vuốt lưng cô. Anh cúi đầu nhìn cô, tóc đã sớm tản ra, bù xù còn ghim ngổn ngang mấy sợi rơm rạ, thân thể trải qua dục vọng gột rửa hồng hào nằm trong lòng anh, giống như trứng tôm mới vừa luộc chín. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn giữ chút nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, thỉnh thoảng còn thút tha thút thít. Tim của Chu Tự Hoành nha! Mềm nhũng cũng không biết thành cái dạng gì rồi! Nha đầu này quả thật chính là số kiếp của anh.
Chu Tự Hoành vuốt vuốt tóc cô, cởi áo của mình xuống, mặc vào người cô, ôm cô đi ra ngoài, cũng không thèm dắt ngựa, trở về biệt thự tắm cho cô. Biết nha đầu này ghét nhất là trên người nhớp nhúa, lúc này đang uốn éo trên người anh, mày nhăn thật chặt, cho đến khi Chu Tự Hoành đặt cô vào trong bồn tắm, mày mới giãn ra. Từ đầu đến cuối cũng không mở mắt ra, thoải mái rầm rì một tiếng, cánh tay vòng quanh cổ Chu Tự Hoành cũng không buông ra.
Chu Tự Hoành khẽ cười một tiếng, kề vào cái miệng nhỏ nhắn của cô hôn một cái, nhỏ giọng nói: "Em không buông anh ra, sao anh tắm rửa cho em đây, hay là em còn chưa mệt?"
Hựu An không khỏi chu chu miệng, không tình nguyện buông anh ra. Một ít biện pháp trị nha đầu này Chu Tự Hoành cũng không có, mang bộ dạng vú em phục vụ cô gội đầu tắm rửa. Thu thập xong nhét cô vào trong chăn, vỗ lưng cô, đợi cô ngủ thiếp đi, mình mới vọt đi tắm.
Vừa lên giường, tiểu nha đầu liền tự động tự phát lăn vào trong ngực anh, dùng cả tay chân ôm anh, ngủ ngon ngọt vô cùng. Chu Tự Hoành cũng chịu đựng tư thế ngủ không tốt của nha đầu này, không ôm cô, lúc nửa đêm không chừng liền đem chăn đạp ra, giống như đứa bé.
Lúc nửa đêm, tiểu nha đầu trầm giọng rầm rì một tiếng, khiến Chu Tự Hoành giật mình tỉnh lại. Mở đèn lớn mới phát hiện, mặc dù tiểu nha đầu còn ngủ, cũng không thích hợp lắm, giống như bị đau ở đâu. Cô trầm giọng nức nở, giống như một con thú nhỏ bị thương, không cần nói cũng làm cho người đau lòng.
Chu Tự Hoành cúi đầu hôn cô, gọi: "Vợ, vợ à, khó chịu chỗ nào, hả?" Hựu An hí mí mắt lầm bầm nói: "Đau bụng......" Cắn cắn môi còn nói: "Phía dưới cũng đau......" "Phía dưới cũng đau?" Chu Tự Hoành thật có chút luống cuống, vội vàng đưa tay sờ, tay sờ soạng thấy hơi ướt lạnh, rút ra liền nhìn thấy máu.
Chu Tự Hoành nhớ tới cái gì, nhẹ nhàng lắc lắc cô hỏi: "Bà mẹ lớn của em là ngày nào, có nhớ không?" Hựu An không hiểu phất phất tay nhỏ bé: "Bà mẹ lớn gì? Em không có bà mẹ lớn." Chu Tự Hoành không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười: "Anh hỏi kinh nguyệt của em là ngày nào?" Hựu An chợt mở mắt, vén chăn lên nhìn một khuôn mặt nhỏ đỏ lên.
Chu Tự Hoành còn có cái gì mà không hiểu, vào phòng tắm cầm khăn lông nóng ra, lau máu rỉ ra giữa hai chân cho cô, hỏi cô có mang băng vệ sinh theo không. Tiểu nha đầu lắc đầu không nói lời nào, Chu Tự Hoành dùng khăn lông khô xếp ở phía dưới đệm cho cô, pha nước mật ong. Nhìn cô uống từng ngụm nhỏ xong, đứng lên liền mặc quần áo vào.
Hựu An ngước mắt nhìn anh mặc quần khoát áo, không khỏi mở miệng hỏi: "Anh đi đâu vậy?" Chu Tự Hoành nói: "Trong thôn nhỏ dưới chân núi có tiệm tạp hóa, anh đi mua băng vệ sinh cho em." Tay nhỏ bé của Hựu An duỗi ra đặt trong bàn tay anh, Chu Tự Hoành theo thói quen cầm lấy, Hựu An chu chu miệng làm nũng: "Đừng đi được không, nơi này chỉ có một mình em, em sợ......"
Chu Tự Hoành thở dài, đã nói nha đầu này là số kiếp của anh mà, lên giường bế cô ôm vào trong lòng mình: "Ừ, ngày mai anh mới đi, ngủ thôi! Ngủ thôi!"
Không phải Hựu An khác thường, phụ nữ lúc này vốn không phân rõ phải trái. Hựu An vừa nghĩ buổi tối khuya ở trong núi chỉ còn sót lại một mình cô, liền cảm giác mình giống như động vật nhỏ đáng thương bị vứt bỏ, cho nên chết sống quấn lấy Chu Tự Hoành.
Chu Tự Hoành đợi cô ngủ say, mới rón rén xuống núi, trả tiền gấp mấy lần mới gõ cửa được một tiệm tạp hóa, mua mấy gói băng vệ sinh liền trở lại, thay cho cô dâu nhỏ. Mọi việc xong xuôi, trời cũng sáng rồi.
Trên người Hựu An không thoải mái, tính làm nũng liền tăng lên, càng thích đùa bỡn. Hai người không thể đi ra ngoài, liền vùi trên sô pha xem phim. Cô dâu nhỏ nép vào trong ngực cũng không chịu yên, chốc chốc cử động, chốc chốc lại hôn, chốc chốc lại sờ anh.
Nha đầu này hư quá đi, ỷ vào việc anh không thể thu thập cô, liền thích câu dẫn anh. Xem phim, tay nhỏ bé liền từ trên lưng anh đi vào trong, bóp hạt đậu nhỏ trước ngực anh, một lát lại sờ sờ cơ bụng anh. Chờ lúc người anh em phía dưới của anh dựng đứng lên, tiểu nha đầu lại dùng ánh mắt vô cùng vô tội nhìn anh, ý là không phải lỗi của cô.
Đây là lần thứ mấy rồi chứ? Chu Tự Hoành hít sâu một hơi, cúi đầu cắn gương mặt của vợ anh một hớp: "Tiểu nha đầu em dám làm nha! Ỷ vào hiện tạinh không thu thập được em, em liền dám làm."
Hựu An xấu xa cười ha ha ha, đột nhiên phát hiện, trêu chọc người đàn ông này cũng thật hứng thú. Đặc biệt có cảm giác thành tựu, Hựu An nháy mắt mấy cái, tay nhỏ bé trượt dọc theo cơ bụng anh, xẹt một cái chui vào trong quần anh, cầm lấy người anh em đang nhảy nhảy về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.