Chương 27
Túy Hậu Ngư Ca
21/07/2018
Rất nhanh, người Ngôn Mộc gọi đến đón Cố Duy Nhất từ cửa sau đi, trực tiếp đến sân bay. Dù
sao, Cố Duy Nhất cũng không phải người nổi tiếng, lại bịt kín mít nên ra khỏi khách sạn cũng không ai biết.
Ra khỏi sân bay đã hơn hai giờ chiều, ngay lập tức thấy Ngôn Mộc đứng đó, dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, đứng trong đám người, chỉ chớp mắt đã khiến người ta cảm thấy khí thế bất phàm.
Cố Duy Nhất mím môi đi lên, gương mặt Ngôn Mộc lạnh lùng nhìn cô, không nói một lời, Cố Duy Nhất cúi gằm đến trước mặt anh, đột nhiên bổ nhào vào lòng anh gào khóc, "Anh...huhu..."
Ngôn Mộc để cho cô ôm, mặt không đổi sắc, cũng không an an ủi, đợi đến khi trong lòng không còn âm thanh mới lôi cô từ trong lồng ngực ra, bàn tay sờ khuôn mặt non mềm, "Nước mắt đâu?"
Cố Duy Nhất nhíu mày, cười, "Giả bộ một chút..."
Ngôn Mộc xoay người rời đi, Cố Duy Nhất theo sau lưng, "Anh..."
Ngôn Mộc bước đi, Cố Duy Nhất không theo kịp bước chân anh, miệng nhỏ vểnh lên, dứt khoát cúi đầu ủ rũ, chỉ thấy người phía trước đột nhiên dừng lại, sau đó nghiêm mặt quay lại, cầm tay cô đi tiếp, Cố Duy Nhất lặng lẽ nhìn thoáng qua lớp băng sắp kết trên mặt Ngôn Mộc, lén cười, nhìn thấy anh giờ phút này, giống như chuyện Hứa Trạch Dật không có một chút quan hệ với cô.
Hai người lên xe, Cố Duy Nhất thắt dây an toàn, thuận miệng hỏi, "Anh, sao anh biết em xảy ra chuyện?"
Không nói thì thôi chứ nhắc đến chuyện này, sắc mặt Ngôn Mộc trong nháy mắt đen như đáy nồi, tức giận hừ lạnh, "Cố đại tiểu thư bản lĩnh như vậy, có ai không biết? Ngay cả ông bà cũng nghe tin đang ở nhà đợi em về, em nghĩ xem muốn nói như nào?"
Cố Duy Nhất kinh ngạc há to miệng, "Cái gì, ông bà cũng biết? Vậy chẳng phải là cha mẹ cũng biết à?" Nghĩ đến gương mặt nghiêm túc của cha, không hiểu sao Cố Duy Nhất lại đau đầu.
Cố Duy Nhất trốn sau lưng Ngôn Mộc chậm rãi bước vào nhà, liếc bốn người ngồi phòng khách đang nhìn cô chằm chằm. Cố Duy Nhất cười gượng hai tiếng, tay giữ chặt tà áo Ngôn Mộc. Anh không hề trượng nghĩa mà đẩy tay cô ra, đem cô đến trước mặt mọi người còn mình thì ngồi một chỗ khuất.
Cố Duy Nhất thấy Ngôn Mộc mặc kệ mình, không nghĩ được điều gì, tự giác đứng thẳng, "Ông, bà, cha, mẹ..."
Không có nghiêm khắc trách móc như trong tưởng tượng của cô, ngược lại, ông bà Cố cảm thấy vô cùng hứng thú đối với Hứa Trạch Dật, "Nhất Nhất của chúng ta trưởng thành rồi, đã biết yêu..." Ông Cố đeo cặp kính lão nhìn ảnh chụp hai người trên báo, "Chỉ là, tên này trông có hơi kiêu ngạo..."
"Kiêu căng cái gì! Hiện tại mấy cô gái chẳng phải đều thích như này sao? Bộ dáng thế này tôi cũng thích, tôi cũng từng xem bộ phim nó diễn, diễn rất tốt, lớn lên cũng rất đẹp trai." Bà Cố vui tươi hớn hở.
"Không phải vậy, ông bà, hai người hiểu lầm rồi, con..."
"Còn ngại à..." Vẻ mặt bà Cố đầy chế nhạo.
Cố Duy Nhất, "..."
Cố Duy Nhất vừa ứng phó ông bà, vừa vụng trộm nhìn Ngôn Mộc, chỉ thấy anh cúi đầu nghịch điện thoại, không lâu sau có người gọi đến lập tức đi chỗ khác nghe, căn bản không để ý đến cô.
Mẹ Cố cũng nhìn tờ báo, lặng lẽ kéo ống tay áo cha Cố, nhỏ giọng, "Cái tên Hứa Trạch Dật này..."
Cha Cố nhìn thoáng qua Ngôn Mộc đang nghe điện thoại ở cửa sổ, nhíu mày, "Hy vọng là trùng hợp."
Ngôn Mộc nghe điện thoại xong, quay trở lại, "Công ty có chuyện, buổi tối con không về, không cần chờ con." Nói xong cầm áo khoác đi ra ngoài.
Cố Duy Nhất vội đứng dậy định chạy theo, ông Cố đã kéo cô lại, "Nhất Nhất, tiểu tử này tướng mạo đoan chính, hay con dẫn về cho ông nhìn một chút, nếu nhân phẩm được, vậy trở thành cháu rể cũng tốt nha."
Tay Ngôn Mộc cầm chìa khóa xe bỗng chốc siết chặt, sắc mặt ngày càng khó coi.
Một đường lái xe tới công ty, toàn bộ bộ phận PR đều ở trong phòng hội nghị, Tô Lương Tần thấy anh lập tức chạy đến, "Gặp rồi?"
Gương mặt Ngôn Mộc lạnh lùng, tức giận đá cái ghế ở hành lang sang một bên, phát ra tiếng 'ầm' vang vọng, mọi người trong phòng họp lập tức cúi đầu làm việc của mình.
Tô Lương Tần chậc chậc, "À, xù lông rồi."
Ngôn Mộc không để ý đến hắn, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc một cái, "Liên lạc được với Khương Gia Kỳ chưa?"
Tô Lương Tần gật đầu, "Được rồi, tớ đang chuẩn bị đến thành phố S tìm cô ấy."
Ngôn Mộc khẽ 'ừ' một tiếng, quay đầu nói với trợ lý Vương vài câu, anh ta đáp lời, "Khuya hôm nay mọi người tăng ca, tranh thủ hoàn thành trong đêm."
Ngôn Mộc mở ra macbook, thấy tin tức hôm nay đều là Hứa Trạch Dật và Cố Duy Nhất, đau đầu lấy tay đè lên mi tâm.
*
Đêm nay Cố Duy Nhất không ngủ được, cảm thấy trời đã sáng, đứng lên kéo màn cửa sổ nhìn trời không chút mây, tâm tình cũng không hề tốt, cầm lấy điện thoại xem chuyện đã phát triển đến mức nào.
Sớm biết rằng Ngôn Mộc sẽ xử lý, nhưng không biết anh lại làm nhanh như vậy, phía dưới blog của cô từ chửi mắng biến thành lời cảm ơn và xin lỗi, đều là 'cảm ơn cô giúp Kỳ bảo nhà chúng tôi', 'ngại quá, hiểu lầm bà mai nhỏ rồi'. Cố Duy Nhất không hiểu, xem một chút mới biết đúng 7h sáng nay, Khương Giai Kỳ đăng bài mới, y hệt như bài của Hứa Trạch Dật hôm trước, my love, cùng với đó là ảnh chụp hôm nọ. Thật ra, trên ảnh, mặt Cố Duy Nhất bị che hơn một nửa, căn bản không nhìn ra, sở dĩ biết là Cố Duy Nhất vì Hứa Trạch Dật có nhắc đến blog của cô, lần này Khương Giai Kỳ cũng vậy nhưng viết cảm ơn cô bà mai nhỏ.
Từ khi Khương Gia Kỳ vào nghề tới nay có rất ít scandal cho nên nếu như là tin của cô ấy và Hứa Trạch Dật vẫn có rất nhiều người xem trọng. Cho nên, dưới blog của Cố Duy chỉ còn cảm ơn và xin lỗi.
Mở tin tức xem, Cố Duy Nhất mới biết được, còn có nhiều trang báo nói về tình yêu của Hứa Trạch Dật và Khương Giai Kỳ, nói họ đã bí mật yêu đương hơn một năm, còn đưa ra nhiều lý do chứng cứ, đạo lý rõ ràng. Nếu Cố Duy Nhất không phải người trong cuộc, có lẽ cô đã cho rằng hai người họ giống như keo sơn vậy.
Quần chúng không phải người trong cuộc, phần lớn đều bị truyền thông dắt mũi, mấy trang báo nổi danh có độ tin cậy cao, được fan tín nhiệm, chỉ cần họ mở miệng nói chuyện sẽ đáng tin đến tám mươi phần trăm, hơn nữa ngôn ngữ trên diễn đàn đầu độc lòng người, chín mươi phần trăm sẽ tin, còn mười phần trăm dư lại kia cũng không làm nên sóng gió gì.
Fan Hứa Trạch Dật và Khương Giai Kỳ cộng lại đã hơn trăm triệu, tin tức tình yêu lần này như động đất của giới giải trí, ai lại đi theo một người không có danh tiếng gì như Cố Duy Nhất.
Cố Duy Nhất chậc chậc, hiệu suất của anh cô thật cao.
Nhưng mà, tâm trí Cố Duy Nhất bỗng chốc trầm xuống, nghĩ đến Ngôn Mộc mặt đỏ lên, anh cô đúng là ngày càng khiến cô thích hơn.
Vừa hay thấy quyển 'ba mươi sáu kế' trên bàn, Cố Duy Nhất lắc đầu, ném vào ngăn kéo, còn ba mươi sáu kế gì, đợi cô dùng xong từng chiêu một, anh của cô không biết đã bị ai mang đi rồi, cô không đợi kịp. Hôm nay một Quế Khả Quân, ngày mai một Hứa Trạch Dật, cô khi nào mới có thể quang minh chính đại đây?
Cho nên cứ trực tiếp thôi, tranh thủ trước khi mất mạng.
*
Tô Lương Tần từ trong phòng Khương Giai Kỳ đi ra, bị Hứa Trạch Dật ngăn ở cửa, hắn vốn muốn tìm Khương Giai Kỳ tính sổ, thấy Tô Lương Tần ở đây cũng biết ai là đầu sỏ.
"Các người có ý gì, có biết hay không tôi có thể kiện các người tội phỉ báng ?"Sắc mặt Hứa Trạch Dật không tốt.
Tô Lương Tần hoảng sợ liếc hắn một cái, "Tôi còn nghĩ ai lại nhàn rỗi làm chuyện trẻ con này, thì ra là một người trí tuệ kém phát triển.?"
"Anh nói ai trí tuệ chậm phát triển?" Hứa Trạch Dật trừng hắn.
Tô Lương Tần lười nhác ngáp một cái, "Anh có thể tố cáo Khương Giai Kỳ, vì sao Nhất Nhất nhà bọn tôi không thể tố cáo anh? Anh không chậm phát triển thì ai?"
Mặt Hứa Trạch Dật bỗng chốc đen lại, nói không ra lời.
Tô Lương Tần đứng thẳng người, nhàn nhạt liếc hắn một cái mang theo cảnh cáo nồng đậm, "Hứa Trạch Dật, tôi nói cho anh biết, đừng tưởng việc đến đây đã xong!"
"Đừng coi thường lửa giận của Ngôn tổng, người này hẹp hòi phúc hắc lại hay ghi thù, anh còn không biết sống chết chạm vào vảy rồng, anh đúng là chán sống rồi." Vẻ mặt Tô Lương Tần tràn đầy kính nể.
"Có lòng tốt khuyên anh một câu, nếu không muốn trở thành con thiêu thân trong chuyện này thì tốt nhất không nên làm gì tiếp, nếu không anh sẽ trở thành tiêu bản sống của câu 'không làm thì không chết'."
Tô Lương Tần nói xong, giống như bạn tốt vỗ vai hắn, đi đến thang máy vừa hay thấy Hề Tuyết lộ khuôn mặt nhỏ xem kịch vui. Chân dài của Tô Lương Tần bước qua, "Đúng lúc cô ở đây, tôi quên đặt phòng rồi, đến phòng cô chợp mắt một chút nhé."
Hề Tuyết ngăn ở cửa phòng, "Nam nữ thụ thụ bất thân, không được."
Tô Lương Tần liếc mắt, "Cô bây giờ là bạn gái của tôi, ngủ một giấc cũng hợp tình hợp lý." Nói xong liền ôm cô lên, Hề Tuyết 'a' một tiếng, cắn trên cổ hắn.
Tô Lương Tần đen mặt cúi đầu nhìn một cái, "Cô cầm tinh con chó à?" Vào phòng, vứt cô trên giường, nằm đè lên cô, chặn bàn tay đang quơ lung tung, hung dữ, "Cô còn không ngoan ngoãn, tôi lập tức làm hành vi cầm thú với cô!"
Hề Tuyết ngây người, Tô Lương Tần đã ngồi dậy cởi sạch chỉ còn chiếc quần trong sau đó lên giường đắp chăn ngủ.
Hề Tuyết nằm bên kia trợn tròn mắt, nói muốn làm chuyện xấu với cô mà? Tô Lương Tần, anh là tên lừa gạt!
*
Lúc Ngôn Mộc ra khỏi công ty đèn đường đã rực rỡ, hạ cửa sổ xe xuống, tháng tư gió còn chút hơi lạnh. Ngôn Mộc chậm rãi lái xe đi về nhà riêng, thỉnh thoảng ngó điện thoại. Cô bé này tâm tư thật lớn, một ngày cũng không có chút tin tức, uổng công anh uống dấm thiếu chút chết đuối, cô lại ở nhà nhàn nhã thoải mái.
Xe càng đi càng chậm, đằng sau truyền đến tiếng còi, Ngôn Mộc thở dài, xong, cả đời này của anh nhất định bị cô ăn sạch sành sanh, đánh tay lái, hướng về phía ngoại ô vội đi tới.
Trở lại Cố gia đại trạch, người trong nhà đã nghỉ ngơi, Ngôn Mộc rón rén đến phòng Cố Duy Nhất, đứng đó một lúc lâu mới khẽ mở ra, trong phòng không kéo rèm cửa sổ, ánh trăng có thể chiếu đến trên giường, rất gọn gàng, căn bản là không có người.
Ngôn Mộc nhíu mày, xoay người xuống lầu, vừa vặn đụng phải bà Cố đi xuống uống nước, "Bà, Duy Nhất đâu?"
"Nhất Nhất nói về trường học chuẩn bị luận văn tốt nghiệp."
"Chuẩn bị luận văn tốt nghiệp?" Ngôn Mộc nhíu mày, luận văn của cô không phải là đã xong rồi sao?
"Tiểu Mộc, con nói xem có phải nó với đại minh tinh kia hẹn hò thật không?" Vẻ mặt bà Cố bát quái.
Mặt Ngôn Mộc tối sầm, "Bà, con còn có chuyện phải đi, bà nghỉ ngơi sớm chút."
"Trễ thế này, con còn đi đâu?" Bà Cố gọi anh.
"Về công ty, bà mau đi ngủ đi."
Ngôn Mộc ra khỏi Cố gia đại trạch, nhéo mi tâm, lái xe đến trường học của Cố Duy Nhất, đã mười hai giờ đêm, cửa trường học sớm đã đóng, Ngôn Mộc tựa trên xe nhìn về phía ký túc xá, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, con mắt khẽ híp, bên tai vang lên lời nói của ông bà Cố hôm nay, hít một hơi thật sâu.
Cố Duy Nhất đã đến tuổi có thể đàm hôn luận gả, năm đó cô vừa xinh ra, là cô bé xấu nhất thế giới, nho nhỏ, nhăn nhăn nhúm nhúm. Khi đó, anh chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ vì cô mà nóng ruột nóng gan, tương tư thành bệnh.
Cố Duy Nhất, Duy Nhất, năm đó một nhà thảo luận tên cô, anh nói, nếu đã là con của cha mẹ, không bằng kêu Duy Nhất đi, Cố Duy Nhất, năm đó, thời điểm anh lấy tên này cho cô, cũng không nghĩ đến có một ngày, cô sẽ trở thành vật trân quý nhất, cũng là trân bảo duy nhất của anh.
Khóe miệng Ngôn Mộc thoáng tươi cười, gạt đi tàn thuốc lá, lên xe rời đi.
Về đến nhà, vừa mở cửa phòng, Ngôn Mộc cho là mình vào nhầm hầm rượu, một cỗ hương vị nồng nặc đập vào mặt, Ngôn Mộc nhíu mày bật đèn, nhìn thấy rượu đỏ đã cất giữ vài năm chỉ còn bình không ở trên bàn. Chưa kịp phản ứng đã có một bóng người lảo đảo lao đến chỗ anh, sau đó đụng đầu vào trong ngực anh.
Ngôn Mộc vô ý ôm cô, ánh mắt híp lại, Cố Duy Nhất chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi đen của anh, chân dài lộ ra ngoài, cổ áo mở rộng, bên trong cái gì cũng không mặc.
Hai tay nắm ở cổ anh, say khướt, "Anh, anh trở lại rồi..."
Không phải cô về trường học sao? Tại sao lại ở chỗ này? Còn uống rượu say...
"Cố Duy Nhất, ai bảo em uống rượu?" Ngôn Mộc ôm cô đến trên ghế sofa, định lấy khăn lau mặt cho cô, ai biết Cố Duy Nhất giữ không chịu buông, dùng sức ôm chặt anh, nhẹ nhàng gọi, "Anh..."
Bởi vì uống rượu, mặt cô đỏ hồng, trên người tản ra mùi sữa tắm thơm ngát cùng hương rượu trộn lẫn như làm cho người ta động tình. Toàn thân Ngôn Mộc có chút hừng hực, đôi mắt cũng không còn tĩnh mịch, nhưng vẫn duy trì tự động đẩy cô ra, thấp giọng quát, "Cố Duy Nhất, em có biết mình đang làm gì không?"
Cố Duy Nhất trợn to hai mắt, tròn vo nhìn anh, "Em làm, đương nhiên em biết rõ, em ở đây, ở đây, dụ dỗ, anh? Chẳng lẽ anh, nhìn, nhìn không ra?"
Trong lòng Ngôn Mộc mắng câu thô tục, con bà nó, anh không thể không có mắt, thế nào lại nhìn không ra cô đang dụ dỗ mình.
Duỗi tay nắm lấy cằm cô, Ngôn Mộc cúi đầu cùng cô đối mặt, "Cố Duy Nhất, biết anh là ai không?"
Cố Duy Nhất lắc đầu tránh tay anh, dùng sức đè trên người anh, Ngôn Mộc không kịp phản ứng, ngã trên sofa, Cố Duy Nhất xoay người ngồi trên người anh, cổ áo bị cô lăn qua lăn lại đã mở rộng ra, một mảnh kiều diễm, Ngôn Mộc gian nan đảo mắt qua chỗ khác, cảm thấy một ngày nào đó sẽ bị Cố Duy Nhất hành hạ đến chết.
Cố Duy Nhất phịch một tiếng nằm ở trên người anh, thăm dò đi qua, đôi mắt lờ đờ mê ly, "Em đương nhiên biết rõ anh là ai, là ai, anh, anh là anh của em, anh, không, không phải, anh là Ngôn Mộc, Ngôn Mộc, anh không phải anh của em, anh là Ngôn Mộc, Ngôn Mộc..."
Ngôn Mộc bị cô làm cho không thở nổi, nắm lấy tay cô, tay còn lại chống trên sofa muốn đứng dậy, Cố Duy Nhất lại lấy khí thế rất nhanh nắm chặt lấy chỗ nào đó của anh, đôi mắt mông lung, cười hắc hắc nhìn anh, "Anh, có phản ứng? Chúng ta lên giường đi, như vậy, anh sẽ là của em, cả đời này là của em..."
Cố Duy Nhất nói rõ ràng, cũng không nói lắp, cũng không uốn lưỡi, chỉ là ánh mắt mê ly, không có tiêu cự.
Tay cô vô thức động, sắc mặt Ngôn Mộc ngày càng khó coi, hô hấp dồn dập, con mắt phảng phất như giọt máu.
Cố Duy Nhất thấy anh nửa ngày không có động tĩnh, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong nhào tới hôn lên môi mỏng cô nghĩ tới đã lâu, cô cũng chưa hôn ai bao giờ, ở trên môi anh liếm cắn gặm nuốt, một hồi lâu, ngẩng đầu lên có chút ai oán, "Còn không ngon bằng móng heo..."
Miệng nhỏ của cô vểnh lên, cánh môi vì hôn mà đỏ tươi dị thường, quần áo nửa cởi, bộ dáng mời nhấm nháp mê hoặc, cổ họng Ngôn Mộc khẽ nhúc nhích, không nhịn được nữa, kéo cô lại, hôn cô, loại cảm giác mềm mại ấm áp đó vừa làm người ta động tâm vừa hưng phấn.
Ngôn Mộc muốn ôn nhu một chút, nhưng ở trước mặt Cố Duy Nhất điều khiển tự động đột nhiên bất mất không còn bóng dáng, trở nên vội vàng cấp bách, muốn càng nhiều, muốn đem cô chiếm thành của riêng mình.
Ôm lấy cô trở mình, đặt cô trên sofa, bàn tay Ngôn Mộc trượt đến sau lưng bóng loáng, lưỡi mạnh mẽ đẩy cánh môi cô, thuận thế tiến vào, dây dưa trêu ngươi cô.
Cố Duy Nhất khó nhịn 'ưm' một tiếng, có chút không thoải mái, vặn vẹo thân thể, bàn tay nhỏ đẩy anh ra, "Anh, em mệt, em muốn ngủ..."
Một đầu Ngôn Mộc đầy hắc tuyến, bàn tay vòng qua eo mảnh khảnh ôm cô lên, để cho hai chân cô vòng qua hông mình, ôm cô về phòng ngủ, "Cố Duy Nhất, đốt lửa rồi còn muốn ngủ, em dám ngủ thử xem..."
Ra khỏi sân bay đã hơn hai giờ chiều, ngay lập tức thấy Ngôn Mộc đứng đó, dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, đứng trong đám người, chỉ chớp mắt đã khiến người ta cảm thấy khí thế bất phàm.
Cố Duy Nhất mím môi đi lên, gương mặt Ngôn Mộc lạnh lùng nhìn cô, không nói một lời, Cố Duy Nhất cúi gằm đến trước mặt anh, đột nhiên bổ nhào vào lòng anh gào khóc, "Anh...huhu..."
Ngôn Mộc để cho cô ôm, mặt không đổi sắc, cũng không an an ủi, đợi đến khi trong lòng không còn âm thanh mới lôi cô từ trong lồng ngực ra, bàn tay sờ khuôn mặt non mềm, "Nước mắt đâu?"
Cố Duy Nhất nhíu mày, cười, "Giả bộ một chút..."
Ngôn Mộc xoay người rời đi, Cố Duy Nhất theo sau lưng, "Anh..."
Ngôn Mộc bước đi, Cố Duy Nhất không theo kịp bước chân anh, miệng nhỏ vểnh lên, dứt khoát cúi đầu ủ rũ, chỉ thấy người phía trước đột nhiên dừng lại, sau đó nghiêm mặt quay lại, cầm tay cô đi tiếp, Cố Duy Nhất lặng lẽ nhìn thoáng qua lớp băng sắp kết trên mặt Ngôn Mộc, lén cười, nhìn thấy anh giờ phút này, giống như chuyện Hứa Trạch Dật không có một chút quan hệ với cô.
Hai người lên xe, Cố Duy Nhất thắt dây an toàn, thuận miệng hỏi, "Anh, sao anh biết em xảy ra chuyện?"
Không nói thì thôi chứ nhắc đến chuyện này, sắc mặt Ngôn Mộc trong nháy mắt đen như đáy nồi, tức giận hừ lạnh, "Cố đại tiểu thư bản lĩnh như vậy, có ai không biết? Ngay cả ông bà cũng nghe tin đang ở nhà đợi em về, em nghĩ xem muốn nói như nào?"
Cố Duy Nhất kinh ngạc há to miệng, "Cái gì, ông bà cũng biết? Vậy chẳng phải là cha mẹ cũng biết à?" Nghĩ đến gương mặt nghiêm túc của cha, không hiểu sao Cố Duy Nhất lại đau đầu.
Cố Duy Nhất trốn sau lưng Ngôn Mộc chậm rãi bước vào nhà, liếc bốn người ngồi phòng khách đang nhìn cô chằm chằm. Cố Duy Nhất cười gượng hai tiếng, tay giữ chặt tà áo Ngôn Mộc. Anh không hề trượng nghĩa mà đẩy tay cô ra, đem cô đến trước mặt mọi người còn mình thì ngồi một chỗ khuất.
Cố Duy Nhất thấy Ngôn Mộc mặc kệ mình, không nghĩ được điều gì, tự giác đứng thẳng, "Ông, bà, cha, mẹ..."
Không có nghiêm khắc trách móc như trong tưởng tượng của cô, ngược lại, ông bà Cố cảm thấy vô cùng hứng thú đối với Hứa Trạch Dật, "Nhất Nhất của chúng ta trưởng thành rồi, đã biết yêu..." Ông Cố đeo cặp kính lão nhìn ảnh chụp hai người trên báo, "Chỉ là, tên này trông có hơi kiêu ngạo..."
"Kiêu căng cái gì! Hiện tại mấy cô gái chẳng phải đều thích như này sao? Bộ dáng thế này tôi cũng thích, tôi cũng từng xem bộ phim nó diễn, diễn rất tốt, lớn lên cũng rất đẹp trai." Bà Cố vui tươi hớn hở.
"Không phải vậy, ông bà, hai người hiểu lầm rồi, con..."
"Còn ngại à..." Vẻ mặt bà Cố đầy chế nhạo.
Cố Duy Nhất, "..."
Cố Duy Nhất vừa ứng phó ông bà, vừa vụng trộm nhìn Ngôn Mộc, chỉ thấy anh cúi đầu nghịch điện thoại, không lâu sau có người gọi đến lập tức đi chỗ khác nghe, căn bản không để ý đến cô.
Mẹ Cố cũng nhìn tờ báo, lặng lẽ kéo ống tay áo cha Cố, nhỏ giọng, "Cái tên Hứa Trạch Dật này..."
Cha Cố nhìn thoáng qua Ngôn Mộc đang nghe điện thoại ở cửa sổ, nhíu mày, "Hy vọng là trùng hợp."
Ngôn Mộc nghe điện thoại xong, quay trở lại, "Công ty có chuyện, buổi tối con không về, không cần chờ con." Nói xong cầm áo khoác đi ra ngoài.
Cố Duy Nhất vội đứng dậy định chạy theo, ông Cố đã kéo cô lại, "Nhất Nhất, tiểu tử này tướng mạo đoan chính, hay con dẫn về cho ông nhìn một chút, nếu nhân phẩm được, vậy trở thành cháu rể cũng tốt nha."
Tay Ngôn Mộc cầm chìa khóa xe bỗng chốc siết chặt, sắc mặt ngày càng khó coi.
Một đường lái xe tới công ty, toàn bộ bộ phận PR đều ở trong phòng hội nghị, Tô Lương Tần thấy anh lập tức chạy đến, "Gặp rồi?"
Gương mặt Ngôn Mộc lạnh lùng, tức giận đá cái ghế ở hành lang sang một bên, phát ra tiếng 'ầm' vang vọng, mọi người trong phòng họp lập tức cúi đầu làm việc của mình.
Tô Lương Tần chậc chậc, "À, xù lông rồi."
Ngôn Mộc không để ý đến hắn, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc một cái, "Liên lạc được với Khương Gia Kỳ chưa?"
Tô Lương Tần gật đầu, "Được rồi, tớ đang chuẩn bị đến thành phố S tìm cô ấy."
Ngôn Mộc khẽ 'ừ' một tiếng, quay đầu nói với trợ lý Vương vài câu, anh ta đáp lời, "Khuya hôm nay mọi người tăng ca, tranh thủ hoàn thành trong đêm."
Ngôn Mộc mở ra macbook, thấy tin tức hôm nay đều là Hứa Trạch Dật và Cố Duy Nhất, đau đầu lấy tay đè lên mi tâm.
*
Đêm nay Cố Duy Nhất không ngủ được, cảm thấy trời đã sáng, đứng lên kéo màn cửa sổ nhìn trời không chút mây, tâm tình cũng không hề tốt, cầm lấy điện thoại xem chuyện đã phát triển đến mức nào.
Sớm biết rằng Ngôn Mộc sẽ xử lý, nhưng không biết anh lại làm nhanh như vậy, phía dưới blog của cô từ chửi mắng biến thành lời cảm ơn và xin lỗi, đều là 'cảm ơn cô giúp Kỳ bảo nhà chúng tôi', 'ngại quá, hiểu lầm bà mai nhỏ rồi'. Cố Duy Nhất không hiểu, xem một chút mới biết đúng 7h sáng nay, Khương Giai Kỳ đăng bài mới, y hệt như bài của Hứa Trạch Dật hôm trước, my love, cùng với đó là ảnh chụp hôm nọ. Thật ra, trên ảnh, mặt Cố Duy Nhất bị che hơn một nửa, căn bản không nhìn ra, sở dĩ biết là Cố Duy Nhất vì Hứa Trạch Dật có nhắc đến blog của cô, lần này Khương Giai Kỳ cũng vậy nhưng viết cảm ơn cô bà mai nhỏ.
Từ khi Khương Gia Kỳ vào nghề tới nay có rất ít scandal cho nên nếu như là tin của cô ấy và Hứa Trạch Dật vẫn có rất nhiều người xem trọng. Cho nên, dưới blog của Cố Duy chỉ còn cảm ơn và xin lỗi.
Mở tin tức xem, Cố Duy Nhất mới biết được, còn có nhiều trang báo nói về tình yêu của Hứa Trạch Dật và Khương Giai Kỳ, nói họ đã bí mật yêu đương hơn một năm, còn đưa ra nhiều lý do chứng cứ, đạo lý rõ ràng. Nếu Cố Duy Nhất không phải người trong cuộc, có lẽ cô đã cho rằng hai người họ giống như keo sơn vậy.
Quần chúng không phải người trong cuộc, phần lớn đều bị truyền thông dắt mũi, mấy trang báo nổi danh có độ tin cậy cao, được fan tín nhiệm, chỉ cần họ mở miệng nói chuyện sẽ đáng tin đến tám mươi phần trăm, hơn nữa ngôn ngữ trên diễn đàn đầu độc lòng người, chín mươi phần trăm sẽ tin, còn mười phần trăm dư lại kia cũng không làm nên sóng gió gì.
Fan Hứa Trạch Dật và Khương Giai Kỳ cộng lại đã hơn trăm triệu, tin tức tình yêu lần này như động đất của giới giải trí, ai lại đi theo một người không có danh tiếng gì như Cố Duy Nhất.
Cố Duy Nhất chậc chậc, hiệu suất của anh cô thật cao.
Nhưng mà, tâm trí Cố Duy Nhất bỗng chốc trầm xuống, nghĩ đến Ngôn Mộc mặt đỏ lên, anh cô đúng là ngày càng khiến cô thích hơn.
Vừa hay thấy quyển 'ba mươi sáu kế' trên bàn, Cố Duy Nhất lắc đầu, ném vào ngăn kéo, còn ba mươi sáu kế gì, đợi cô dùng xong từng chiêu một, anh của cô không biết đã bị ai mang đi rồi, cô không đợi kịp. Hôm nay một Quế Khả Quân, ngày mai một Hứa Trạch Dật, cô khi nào mới có thể quang minh chính đại đây?
Cho nên cứ trực tiếp thôi, tranh thủ trước khi mất mạng.
*
Tô Lương Tần từ trong phòng Khương Giai Kỳ đi ra, bị Hứa Trạch Dật ngăn ở cửa, hắn vốn muốn tìm Khương Giai Kỳ tính sổ, thấy Tô Lương Tần ở đây cũng biết ai là đầu sỏ.
"Các người có ý gì, có biết hay không tôi có thể kiện các người tội phỉ báng ?"Sắc mặt Hứa Trạch Dật không tốt.
Tô Lương Tần hoảng sợ liếc hắn một cái, "Tôi còn nghĩ ai lại nhàn rỗi làm chuyện trẻ con này, thì ra là một người trí tuệ kém phát triển.?"
"Anh nói ai trí tuệ chậm phát triển?" Hứa Trạch Dật trừng hắn.
Tô Lương Tần lười nhác ngáp một cái, "Anh có thể tố cáo Khương Giai Kỳ, vì sao Nhất Nhất nhà bọn tôi không thể tố cáo anh? Anh không chậm phát triển thì ai?"
Mặt Hứa Trạch Dật bỗng chốc đen lại, nói không ra lời.
Tô Lương Tần đứng thẳng người, nhàn nhạt liếc hắn một cái mang theo cảnh cáo nồng đậm, "Hứa Trạch Dật, tôi nói cho anh biết, đừng tưởng việc đến đây đã xong!"
"Đừng coi thường lửa giận của Ngôn tổng, người này hẹp hòi phúc hắc lại hay ghi thù, anh còn không biết sống chết chạm vào vảy rồng, anh đúng là chán sống rồi." Vẻ mặt Tô Lương Tần tràn đầy kính nể.
"Có lòng tốt khuyên anh một câu, nếu không muốn trở thành con thiêu thân trong chuyện này thì tốt nhất không nên làm gì tiếp, nếu không anh sẽ trở thành tiêu bản sống của câu 'không làm thì không chết'."
Tô Lương Tần nói xong, giống như bạn tốt vỗ vai hắn, đi đến thang máy vừa hay thấy Hề Tuyết lộ khuôn mặt nhỏ xem kịch vui. Chân dài của Tô Lương Tần bước qua, "Đúng lúc cô ở đây, tôi quên đặt phòng rồi, đến phòng cô chợp mắt một chút nhé."
Hề Tuyết ngăn ở cửa phòng, "Nam nữ thụ thụ bất thân, không được."
Tô Lương Tần liếc mắt, "Cô bây giờ là bạn gái của tôi, ngủ một giấc cũng hợp tình hợp lý." Nói xong liền ôm cô lên, Hề Tuyết 'a' một tiếng, cắn trên cổ hắn.
Tô Lương Tần đen mặt cúi đầu nhìn một cái, "Cô cầm tinh con chó à?" Vào phòng, vứt cô trên giường, nằm đè lên cô, chặn bàn tay đang quơ lung tung, hung dữ, "Cô còn không ngoan ngoãn, tôi lập tức làm hành vi cầm thú với cô!"
Hề Tuyết ngây người, Tô Lương Tần đã ngồi dậy cởi sạch chỉ còn chiếc quần trong sau đó lên giường đắp chăn ngủ.
Hề Tuyết nằm bên kia trợn tròn mắt, nói muốn làm chuyện xấu với cô mà? Tô Lương Tần, anh là tên lừa gạt!
*
Lúc Ngôn Mộc ra khỏi công ty đèn đường đã rực rỡ, hạ cửa sổ xe xuống, tháng tư gió còn chút hơi lạnh. Ngôn Mộc chậm rãi lái xe đi về nhà riêng, thỉnh thoảng ngó điện thoại. Cô bé này tâm tư thật lớn, một ngày cũng không có chút tin tức, uổng công anh uống dấm thiếu chút chết đuối, cô lại ở nhà nhàn nhã thoải mái.
Xe càng đi càng chậm, đằng sau truyền đến tiếng còi, Ngôn Mộc thở dài, xong, cả đời này của anh nhất định bị cô ăn sạch sành sanh, đánh tay lái, hướng về phía ngoại ô vội đi tới.
Trở lại Cố gia đại trạch, người trong nhà đã nghỉ ngơi, Ngôn Mộc rón rén đến phòng Cố Duy Nhất, đứng đó một lúc lâu mới khẽ mở ra, trong phòng không kéo rèm cửa sổ, ánh trăng có thể chiếu đến trên giường, rất gọn gàng, căn bản là không có người.
Ngôn Mộc nhíu mày, xoay người xuống lầu, vừa vặn đụng phải bà Cố đi xuống uống nước, "Bà, Duy Nhất đâu?"
"Nhất Nhất nói về trường học chuẩn bị luận văn tốt nghiệp."
"Chuẩn bị luận văn tốt nghiệp?" Ngôn Mộc nhíu mày, luận văn của cô không phải là đã xong rồi sao?
"Tiểu Mộc, con nói xem có phải nó với đại minh tinh kia hẹn hò thật không?" Vẻ mặt bà Cố bát quái.
Mặt Ngôn Mộc tối sầm, "Bà, con còn có chuyện phải đi, bà nghỉ ngơi sớm chút."
"Trễ thế này, con còn đi đâu?" Bà Cố gọi anh.
"Về công ty, bà mau đi ngủ đi."
Ngôn Mộc ra khỏi Cố gia đại trạch, nhéo mi tâm, lái xe đến trường học của Cố Duy Nhất, đã mười hai giờ đêm, cửa trường học sớm đã đóng, Ngôn Mộc tựa trên xe nhìn về phía ký túc xá, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, con mắt khẽ híp, bên tai vang lên lời nói của ông bà Cố hôm nay, hít một hơi thật sâu.
Cố Duy Nhất đã đến tuổi có thể đàm hôn luận gả, năm đó cô vừa xinh ra, là cô bé xấu nhất thế giới, nho nhỏ, nhăn nhăn nhúm nhúm. Khi đó, anh chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ vì cô mà nóng ruột nóng gan, tương tư thành bệnh.
Cố Duy Nhất, Duy Nhất, năm đó một nhà thảo luận tên cô, anh nói, nếu đã là con của cha mẹ, không bằng kêu Duy Nhất đi, Cố Duy Nhất, năm đó, thời điểm anh lấy tên này cho cô, cũng không nghĩ đến có một ngày, cô sẽ trở thành vật trân quý nhất, cũng là trân bảo duy nhất của anh.
Khóe miệng Ngôn Mộc thoáng tươi cười, gạt đi tàn thuốc lá, lên xe rời đi.
Về đến nhà, vừa mở cửa phòng, Ngôn Mộc cho là mình vào nhầm hầm rượu, một cỗ hương vị nồng nặc đập vào mặt, Ngôn Mộc nhíu mày bật đèn, nhìn thấy rượu đỏ đã cất giữ vài năm chỉ còn bình không ở trên bàn. Chưa kịp phản ứng đã có một bóng người lảo đảo lao đến chỗ anh, sau đó đụng đầu vào trong ngực anh.
Ngôn Mộc vô ý ôm cô, ánh mắt híp lại, Cố Duy Nhất chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi đen của anh, chân dài lộ ra ngoài, cổ áo mở rộng, bên trong cái gì cũng không mặc.
Hai tay nắm ở cổ anh, say khướt, "Anh, anh trở lại rồi..."
Không phải cô về trường học sao? Tại sao lại ở chỗ này? Còn uống rượu say...
"Cố Duy Nhất, ai bảo em uống rượu?" Ngôn Mộc ôm cô đến trên ghế sofa, định lấy khăn lau mặt cho cô, ai biết Cố Duy Nhất giữ không chịu buông, dùng sức ôm chặt anh, nhẹ nhàng gọi, "Anh..."
Bởi vì uống rượu, mặt cô đỏ hồng, trên người tản ra mùi sữa tắm thơm ngát cùng hương rượu trộn lẫn như làm cho người ta động tình. Toàn thân Ngôn Mộc có chút hừng hực, đôi mắt cũng không còn tĩnh mịch, nhưng vẫn duy trì tự động đẩy cô ra, thấp giọng quát, "Cố Duy Nhất, em có biết mình đang làm gì không?"
Cố Duy Nhất trợn to hai mắt, tròn vo nhìn anh, "Em làm, đương nhiên em biết rõ, em ở đây, ở đây, dụ dỗ, anh? Chẳng lẽ anh, nhìn, nhìn không ra?"
Trong lòng Ngôn Mộc mắng câu thô tục, con bà nó, anh không thể không có mắt, thế nào lại nhìn không ra cô đang dụ dỗ mình.
Duỗi tay nắm lấy cằm cô, Ngôn Mộc cúi đầu cùng cô đối mặt, "Cố Duy Nhất, biết anh là ai không?"
Cố Duy Nhất lắc đầu tránh tay anh, dùng sức đè trên người anh, Ngôn Mộc không kịp phản ứng, ngã trên sofa, Cố Duy Nhất xoay người ngồi trên người anh, cổ áo bị cô lăn qua lăn lại đã mở rộng ra, một mảnh kiều diễm, Ngôn Mộc gian nan đảo mắt qua chỗ khác, cảm thấy một ngày nào đó sẽ bị Cố Duy Nhất hành hạ đến chết.
Cố Duy Nhất phịch một tiếng nằm ở trên người anh, thăm dò đi qua, đôi mắt lờ đờ mê ly, "Em đương nhiên biết rõ anh là ai, là ai, anh, anh là anh của em, anh, không, không phải, anh là Ngôn Mộc, Ngôn Mộc, anh không phải anh của em, anh là Ngôn Mộc, Ngôn Mộc..."
Ngôn Mộc bị cô làm cho không thở nổi, nắm lấy tay cô, tay còn lại chống trên sofa muốn đứng dậy, Cố Duy Nhất lại lấy khí thế rất nhanh nắm chặt lấy chỗ nào đó của anh, đôi mắt mông lung, cười hắc hắc nhìn anh, "Anh, có phản ứng? Chúng ta lên giường đi, như vậy, anh sẽ là của em, cả đời này là của em..."
Cố Duy Nhất nói rõ ràng, cũng không nói lắp, cũng không uốn lưỡi, chỉ là ánh mắt mê ly, không có tiêu cự.
Tay cô vô thức động, sắc mặt Ngôn Mộc ngày càng khó coi, hô hấp dồn dập, con mắt phảng phất như giọt máu.
Cố Duy Nhất thấy anh nửa ngày không có động tĩnh, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong nhào tới hôn lên môi mỏng cô nghĩ tới đã lâu, cô cũng chưa hôn ai bao giờ, ở trên môi anh liếm cắn gặm nuốt, một hồi lâu, ngẩng đầu lên có chút ai oán, "Còn không ngon bằng móng heo..."
Miệng nhỏ của cô vểnh lên, cánh môi vì hôn mà đỏ tươi dị thường, quần áo nửa cởi, bộ dáng mời nhấm nháp mê hoặc, cổ họng Ngôn Mộc khẽ nhúc nhích, không nhịn được nữa, kéo cô lại, hôn cô, loại cảm giác mềm mại ấm áp đó vừa làm người ta động tâm vừa hưng phấn.
Ngôn Mộc muốn ôn nhu một chút, nhưng ở trước mặt Cố Duy Nhất điều khiển tự động đột nhiên bất mất không còn bóng dáng, trở nên vội vàng cấp bách, muốn càng nhiều, muốn đem cô chiếm thành của riêng mình.
Ôm lấy cô trở mình, đặt cô trên sofa, bàn tay Ngôn Mộc trượt đến sau lưng bóng loáng, lưỡi mạnh mẽ đẩy cánh môi cô, thuận thế tiến vào, dây dưa trêu ngươi cô.
Cố Duy Nhất khó nhịn 'ưm' một tiếng, có chút không thoải mái, vặn vẹo thân thể, bàn tay nhỏ đẩy anh ra, "Anh, em mệt, em muốn ngủ..."
Một đầu Ngôn Mộc đầy hắc tuyến, bàn tay vòng qua eo mảnh khảnh ôm cô lên, để cho hai chân cô vòng qua hông mình, ôm cô về phòng ngủ, "Cố Duy Nhất, đốt lửa rồi còn muốn ngủ, em dám ngủ thử xem..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.