Chương 41
Túy Hậu Ngư Ca
01/07/2019
Sau khi Cố Duy Nhất về đến nhà nhanh như một làn khói chui vào thư phòng đóng cửa, Ngôn Mộc bị cô bỏ lại bên ngoài nhíu mày.
Cố Duy Nhất không có tâm tình nấu cơm, tất nhiên chuyện sẽ rơi xuống đầu Ngôn Mộc. Anh làm cơm rất nhanh, đến ngoài cửa thư phòng, định mở cửa, ngừng một chút sau đó đưa tay lên gõ vài tiếng.
Nghe âm thanh luống cuống rất nhỏ bên trong, Ngôn Mộc đẩy cửa bước vào, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương cố hé nụ cười của Cố Duy Nhất.
"Cơm chín rồi, đi ra ăn cơm đi."Đôi mắt sắc bén của Ngôn Mộc liếc cô, thản nhiên nói.
Cố Duy Nhất đáp lời, từ bàn đọc sách đứng lên ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài.
Bữa cơm này, Cố Duy Nhất trầm mặc lạ thường, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong bát ăn thật nhanh, Ngôn Mộc gắp đồ ăn vào bát cô, lơ đãng hỏi, "Cố Duy Nhất, em hôm nay có chút không thích hợp."
Cố Duy Nhất đang ăn cơm nghẹn ở trong cổ họng, "Khụ, khụ, khụ..." Trên mặt không được tự nhiên.
Ngôn Mộc đem cái cốc trước mặt đưa cho cô, vòng qua bàn ăn vỗ nhè nhẹ lưng cô, cúi người ở bên tai cô nhẹ nói, "Cố Duy Nhất, vẻ mặt của em là dẫn chứng tiêu biểu cho câu "có tật giật mình" đó, biết không?"
Thân thể Cố Duy Nhất khẽ run, suýt làm đổ cốc nước trong tay, mắt nhìn qua Ngôn Mộc, có chút chột dạ.
Sau bữa cơm, Ngôn Mộc như thường lệ đến thư phòng xử lý văn kiện, mở máy tính, tay dừng một chút, con chuột trượt đến xem lịch sử, rỗng tuếch, đôi mắt híp lại, thế nhưng hủy thi diệt tích!
Cố Duy Nhất thật sự có chuyện gạt anh?
*
Buổi tối, Cố Duy Nhất nằm trên giường quấn chăn lăn qua lộn lại, than thở.
Lãnh cảm, trên sách nói, lãnh cảm chính là tình cảm thiếu hụt, nói bình thường thì chính là không có hứng thú với sinh hoạt tình dục, cũng có thể nói là mặt đó giảm bớt.
Biểu hiện lâm sàng chính là bệnh trạng sinh lý, cái này, cô cũng không rõ lắm, dù sao cũng mới làm một lần, hơn nữa còn trong tình trạng say rượu, cũng chưa có cuộc gặp mặt chính thức với cậu em nhỏ của anh.
Mà bệnh trạng tâm lý, là đối với chuyện đó sợ hãi, chán ghét và mâu thuẫn, có tính sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nghĩ đến phản ứng của Ngôn Mộc đối với cô thời gian gần đây, giống như chuyện này là thật, thích sạch sẽ, anh cô thích sạch sẽ chuyện này ai cũng biết lại còn nghiêm trọng cực kì đến nỗi có bóng ma trong lòng. Chẳng lẽ...lần trước cô quá phóng túng, khiến anh bị tổn thương không thể
Chẳng lẽ anh cô bị lãnh cảm? Nhưng vậy thì sao anh Lương Tần lại biết được.
Không phải người ta đều nói thực tủy tri vị* sao, đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không có cái chuyện hai người tiếp xúc thân mật rồi mà anh vẫn còn lạnh nhạt như vậy với cô.
(* cái này mình xem trên mạng người ta giải thích là ăn quen bén mùi, dùng trong chuyện kia ấy , là ăn được một lần rồi còn muốn tiếp tục kiểu kiểu vậy)
Không phải anh cô trước từng có bạn gái đấy chứ? Sau đó ở phương diện khác chuyên cần quá nên bây giờ mệt mỏi? Cũng không đúng, cuộc sống của Ngôn Mộc trên cơ bản đều nằm dưới mí mắt cô, cũng chưa bao giờ là có bạn gái.
Nếu không phải nữa thì là do thân thể cô không có gì hấp dẫn, không làm thức tỉnh được "thú tính" của anh? Cố Duy Nhất vén chăn lên tự nhìn dáng người mình, than thơ hai tiếng, sao cô lại thấy nguyên nhân này còn đáng tin hơn vậy?
Suy nghĩ trong đầu làm Cố Duy Nhất ngày càng tỉnh táo, không có gì là buồn ngủ cả.
Anh cô có lãnh cảm hay không không quan trọng, cô chỉ muốn biết anh lãnh cảm hay là ở chuyện đó không được, chẳng lẽ thực sự do dáng người cô?
Từ trên giường đứng dậy, Cố Duy Nhất ra khỏi phòng ngủ, phòng khách đã kéo kín rèm, vô cùng tối tăm, Cố Duy Nhất đi tới đi lui ngoài phòng Ngôn Mộc, thỉnh thoảng áp sát lại cửa nghe động tĩnh bên trong. Mặc dù gọi là dũng cảm, nhưng cô đã cưỡng gian anh, dù sao cũng là con gái, bây giờ không uống rượu, bảo cô đi quyến rũ anh, cô thực sự không làm được.
Nửa ngày đắn đo do dự, Cố Duy Nhất thở dài một hơi, cúi gằm mặt quay về phòng ngủ, cô không có phần dũng khí làm chuyện này.
"Đoàng..." ngoài trời truyền đến một tiếng vang lớn.
Bước chân Cố Duy Nhất hơi chậm lại, trên mặt vui mừng, chẳng lẽ là sấm sét? Giống như để chứng minh ý nghĩ của cô, lại thêm một tiếng sấm lớn nữa kèm theo tia chớp sáng loé.
Khoé mắt đuôi mày Cố Duy Nhất đều vui vẻ, thật sự là trời cũng giúp cô, cô không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này được.
Xoay người chuẩn bị vẻ mặt, Cố Duy Nhất đẩy cửa phòng ngủ Ngôn Mộc ra, đá dép, nhảy lên giường anh kêu la, "Sấm sét, thật đáng sợ mà, sợ quá..."
Ngôn Mộc còn chưa ngủ, cô đẩy cửa vào thì anh cũng ngồi dậy vừa vặn đón được thân thể mềm mại của cô nhào tới, "Em từ từ thôi..."
Cố Duy Nhất cách chăn ôm lấy anh, run lẩy bẩy, "Anh Ngôn, sấm sét."
Ngôn Mộc cúi đầu nhìn người mảnh mai nằm trong lòng, trong mắt loé sáng, sao trước giờ anh không biết cô sợ sấm?
Cố Duy Nhất thuận tay vén chăn anh lên chui vào, "Anh Ngôn, em sợ sét đánh, tối nay em ngủ ở đây nhé." Nói xong lời này, Cố Duy Nhất cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài, nghĩ với làm khác nhau hoàn toàn, may là trong phòng tắt đèn chứ không anh nhất định sẽ thấy khuôn mặt cô đỏ hết lên.
Thân thể Ngôn Mộc cứng đờ, trên người cô mang mùi sữa tắm thơm ngát, hai người dùng sữa tắm như nhau, nhưng hương thơm trên người cô lại làm cho người ta có cảm giác rất lạ, như có mê điệt hương khiến người khác không thể khống chế nổi.
"Cố Duy Nhất, em như vậy anh không ngủ được, mau nằm xuống." Giọng nói Ngôn Mộc có chút khàn khàn.
"Không." Cố Duy Nhất càng ôm chặt anh, "Em muốn ôm anh, anh là bạn trai em, tại sao lại không thể ôm."
Ngôn Mộc nhíu mày, hiện tại anh có chút hối hận ngày đó lừa gạt cô phát sinh quan hệ, hôm ấy thực sự là cái bẫy chính anh tạo ra, cô lại không kiêng nể gì cả khiến anh không thể nói rõ.
Hiện tại anh cũng phải cảm ơn cô mặc quần áo ngủ đàng hoàng, bên dưới chăn còn cách hơi lớp vải nhưng cái người mè nheo trong lồng ngực anh vô cùng mềm mại, khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.
Một hồi lâu Ngôn Mộc không hề cử động, khuôn mặt Cố Duy Nhất chôn ở trước ngực anh nhíu lại, thật sự là một chút phản ứng cũng không có?
"Đoàng..." Lại một tiếng sấm, Cố Duy Nhất mượn cơ hội nhích lại sát ngực anh, trong bóng tối, đôi mắt Ngôn Mộc u ám, giống như đang cực lực ẩn nhẫn, "... Cố Duy Nhất, đừng châm lửa."
Châm lửa? Anh có cảm giác có lửa sao? Bây giờ Cố Duy Nhất vô cùng hoài nghi, bàn tay nhỏ bé lướt sau lưng anh như gãi ngứa, qua chỗ nào như đốt lửa chỗ ấy.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, rốt cuộc vẫn không nhịn được, bàn tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống, trên môi non mềm cắn một cái, đôi môi nóng bỏng ngậm lấy môi cô, Cố Duy Nhất bị động tác của anh làm cho kinh hãi, theo bản năng khẽ hé môi khiến anh có cơ hội tiến quân thần tốc, hai lưỡi giao triền cùng nhau.
Cổ họng Cố Duy Nhất phát ra âm thanh hừ nhẹ, cảm thấy toàn thân cao thấp đều vọt lên một cảm giác xa lạ trước đây chưa từng trải qua, bàn tay nhỏ bé theo bản năng đẩy lồng ngực cứng rắn của Ngôn Mộc.
Tiếng "ưm" của Cố Duy Nhất như là chất xúc tác, dấy lên nhiệt độ nóng giữa đêm, bàn tay Ngôn Mộc luồn qua áo ngủ của cô, xoa lên nơi mềm mại, run rẩy một trận, toàn thân Cố Duy Nhất mềm nhũn như mất hết khí lực, ngứa ngáy muốn anh chạm vào.
Ngôn Mộc đặt cô xuống giường, đè lên trên, môi mỏng thuận thế đi xuống qua cổ mảnh khảnh của cô, ánh mắt Cố Duy Nhất quyến rũ mang theo mê mang, cảm giác nơi nào Ngôn Mộc chảy qua đều như bốc cháy.
Cô cắn chặt môi dưới, nhưng không kiềm được tiếng kêu của bản thân.
Bị âm thanh của Cố Duy Nhất đánh về thực tế, động tác Ngôn Mộc đột nhiên ngừng lại, trong mắt thoáng ảo não, thiếu chút nữa là anh không khống chế nổi bản thân, trước khi ngả bài, anh không thể chạm vào cô. Chật vật đứng dậy từ trên người cô, Ngôn Mộc kéo chăn bọc cả người cô vào, giọng nói khàn khàn, "Ngủ đi."
Đột nhiên mất đi ấm áp kiều diễm còn đắm chìm lúc trước Cố Duy Nhất hoàn hồn, ngẩn ra, vậy là kết thúc?
Bên cạnh truyền đến tiếng Ngôn Mộc xuống giường, Cố Duy Nhất nghiêng đầu thấy bóng dáng cứng ngắc của Ngôn Mộc đi vào phòng tắm, Cố Duy Nhất trợn tròn mắt nhìn trần nhà, cô rõ ràng cảm thấy anh sắp dâng trào rồi, sao lại kết thúc như vậy?
Đây là lãnh cảm? Ý nghĩa của lãnh cảm trong quyển sách kia chẳng phải như vậy sao? Đây rốt cuộc là vì cái gì? Vì cái gì? Chẳng lẽ thật sự vì thân thể như mầm đậu của cô? Đàn ông, quả là động vật thị giác.
Thời gian lâu sau, Ngôn Mộc mới từ phòng tắm đi ra, lên giường, cách chăn ôm cô vào lòng, trong bóng tối, Cố Duy Nhất thiếu lễ độ liếc mắt, thấy không, ôm cô còn muốn ôm "đầy đặn" như vậy, quả nhiên là ghét bỏ dáng người cô không tốt.
*
Bởi vì chuyện tối qua, buổi sáng lúc Cố Duy Nhất rửa mặt, quan sát dáng người mình, cuối cùng lắc đầu, quả nhiên không tốt mà
Ra phòng ngủ, thấy Ngôn Mộc dậy sớm, Cố Duy Nhất thuận miệng hỏi, "Anh, ngủ không ngon sao? Sao không có chút bộ dáng phấn chấn tinh thần nào vậy?"
Ngôn Mộc tức giận liếc cô một cái, nếu anh có thể ngủ ngon anh còn là đàn ông sao?
"Ăn sáng." Ngôn Mộc đem cháo đặt trước mặt cô, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi.
Cố Duy Nhất rụt đầu, đàn ông "không thể phát tiết" là như vậy à? Sớm tinh mơ còn tức giận lớn như vậy.
Cố Duy Nhất không có tâm tình nấu cơm, tất nhiên chuyện sẽ rơi xuống đầu Ngôn Mộc. Anh làm cơm rất nhanh, đến ngoài cửa thư phòng, định mở cửa, ngừng một chút sau đó đưa tay lên gõ vài tiếng.
Nghe âm thanh luống cuống rất nhỏ bên trong, Ngôn Mộc đẩy cửa bước vào, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương cố hé nụ cười của Cố Duy Nhất.
"Cơm chín rồi, đi ra ăn cơm đi."Đôi mắt sắc bén của Ngôn Mộc liếc cô, thản nhiên nói.
Cố Duy Nhất đáp lời, từ bàn đọc sách đứng lên ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài.
Bữa cơm này, Cố Duy Nhất trầm mặc lạ thường, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong bát ăn thật nhanh, Ngôn Mộc gắp đồ ăn vào bát cô, lơ đãng hỏi, "Cố Duy Nhất, em hôm nay có chút không thích hợp."
Cố Duy Nhất đang ăn cơm nghẹn ở trong cổ họng, "Khụ, khụ, khụ..." Trên mặt không được tự nhiên.
Ngôn Mộc đem cái cốc trước mặt đưa cho cô, vòng qua bàn ăn vỗ nhè nhẹ lưng cô, cúi người ở bên tai cô nhẹ nói, "Cố Duy Nhất, vẻ mặt của em là dẫn chứng tiêu biểu cho câu "có tật giật mình" đó, biết không?"
Thân thể Cố Duy Nhất khẽ run, suýt làm đổ cốc nước trong tay, mắt nhìn qua Ngôn Mộc, có chút chột dạ.
Sau bữa cơm, Ngôn Mộc như thường lệ đến thư phòng xử lý văn kiện, mở máy tính, tay dừng một chút, con chuột trượt đến xem lịch sử, rỗng tuếch, đôi mắt híp lại, thế nhưng hủy thi diệt tích!
Cố Duy Nhất thật sự có chuyện gạt anh?
*
Buổi tối, Cố Duy Nhất nằm trên giường quấn chăn lăn qua lộn lại, than thở.
Lãnh cảm, trên sách nói, lãnh cảm chính là tình cảm thiếu hụt, nói bình thường thì chính là không có hứng thú với sinh hoạt tình dục, cũng có thể nói là mặt đó giảm bớt.
Biểu hiện lâm sàng chính là bệnh trạng sinh lý, cái này, cô cũng không rõ lắm, dù sao cũng mới làm một lần, hơn nữa còn trong tình trạng say rượu, cũng chưa có cuộc gặp mặt chính thức với cậu em nhỏ của anh.
Mà bệnh trạng tâm lý, là đối với chuyện đó sợ hãi, chán ghét và mâu thuẫn, có tính sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nghĩ đến phản ứng của Ngôn Mộc đối với cô thời gian gần đây, giống như chuyện này là thật, thích sạch sẽ, anh cô thích sạch sẽ chuyện này ai cũng biết lại còn nghiêm trọng cực kì đến nỗi có bóng ma trong lòng. Chẳng lẽ...lần trước cô quá phóng túng, khiến anh bị tổn thương không thể
Chẳng lẽ anh cô bị lãnh cảm? Nhưng vậy thì sao anh Lương Tần lại biết được.
Không phải người ta đều nói thực tủy tri vị* sao, đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không có cái chuyện hai người tiếp xúc thân mật rồi mà anh vẫn còn lạnh nhạt như vậy với cô.
(* cái này mình xem trên mạng người ta giải thích là ăn quen bén mùi, dùng trong chuyện kia ấy , là ăn được một lần rồi còn muốn tiếp tục kiểu kiểu vậy)
Không phải anh cô trước từng có bạn gái đấy chứ? Sau đó ở phương diện khác chuyên cần quá nên bây giờ mệt mỏi? Cũng không đúng, cuộc sống của Ngôn Mộc trên cơ bản đều nằm dưới mí mắt cô, cũng chưa bao giờ là có bạn gái.
Nếu không phải nữa thì là do thân thể cô không có gì hấp dẫn, không làm thức tỉnh được "thú tính" của anh? Cố Duy Nhất vén chăn lên tự nhìn dáng người mình, than thơ hai tiếng, sao cô lại thấy nguyên nhân này còn đáng tin hơn vậy?
Suy nghĩ trong đầu làm Cố Duy Nhất ngày càng tỉnh táo, không có gì là buồn ngủ cả.
Anh cô có lãnh cảm hay không không quan trọng, cô chỉ muốn biết anh lãnh cảm hay là ở chuyện đó không được, chẳng lẽ thực sự do dáng người cô?
Từ trên giường đứng dậy, Cố Duy Nhất ra khỏi phòng ngủ, phòng khách đã kéo kín rèm, vô cùng tối tăm, Cố Duy Nhất đi tới đi lui ngoài phòng Ngôn Mộc, thỉnh thoảng áp sát lại cửa nghe động tĩnh bên trong. Mặc dù gọi là dũng cảm, nhưng cô đã cưỡng gian anh, dù sao cũng là con gái, bây giờ không uống rượu, bảo cô đi quyến rũ anh, cô thực sự không làm được.
Nửa ngày đắn đo do dự, Cố Duy Nhất thở dài một hơi, cúi gằm mặt quay về phòng ngủ, cô không có phần dũng khí làm chuyện này.
"Đoàng..." ngoài trời truyền đến một tiếng vang lớn.
Bước chân Cố Duy Nhất hơi chậm lại, trên mặt vui mừng, chẳng lẽ là sấm sét? Giống như để chứng minh ý nghĩ của cô, lại thêm một tiếng sấm lớn nữa kèm theo tia chớp sáng loé.
Khoé mắt đuôi mày Cố Duy Nhất đều vui vẻ, thật sự là trời cũng giúp cô, cô không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này được.
Xoay người chuẩn bị vẻ mặt, Cố Duy Nhất đẩy cửa phòng ngủ Ngôn Mộc ra, đá dép, nhảy lên giường anh kêu la, "Sấm sét, thật đáng sợ mà, sợ quá..."
Ngôn Mộc còn chưa ngủ, cô đẩy cửa vào thì anh cũng ngồi dậy vừa vặn đón được thân thể mềm mại của cô nhào tới, "Em từ từ thôi..."
Cố Duy Nhất cách chăn ôm lấy anh, run lẩy bẩy, "Anh Ngôn, sấm sét."
Ngôn Mộc cúi đầu nhìn người mảnh mai nằm trong lòng, trong mắt loé sáng, sao trước giờ anh không biết cô sợ sấm?
Cố Duy Nhất thuận tay vén chăn anh lên chui vào, "Anh Ngôn, em sợ sét đánh, tối nay em ngủ ở đây nhé." Nói xong lời này, Cố Duy Nhất cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài, nghĩ với làm khác nhau hoàn toàn, may là trong phòng tắt đèn chứ không anh nhất định sẽ thấy khuôn mặt cô đỏ hết lên.
Thân thể Ngôn Mộc cứng đờ, trên người cô mang mùi sữa tắm thơm ngát, hai người dùng sữa tắm như nhau, nhưng hương thơm trên người cô lại làm cho người ta có cảm giác rất lạ, như có mê điệt hương khiến người khác không thể khống chế nổi.
"Cố Duy Nhất, em như vậy anh không ngủ được, mau nằm xuống." Giọng nói Ngôn Mộc có chút khàn khàn.
"Không." Cố Duy Nhất càng ôm chặt anh, "Em muốn ôm anh, anh là bạn trai em, tại sao lại không thể ôm."
Ngôn Mộc nhíu mày, hiện tại anh có chút hối hận ngày đó lừa gạt cô phát sinh quan hệ, hôm ấy thực sự là cái bẫy chính anh tạo ra, cô lại không kiêng nể gì cả khiến anh không thể nói rõ.
Hiện tại anh cũng phải cảm ơn cô mặc quần áo ngủ đàng hoàng, bên dưới chăn còn cách hơi lớp vải nhưng cái người mè nheo trong lồng ngực anh vô cùng mềm mại, khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.
Một hồi lâu Ngôn Mộc không hề cử động, khuôn mặt Cố Duy Nhất chôn ở trước ngực anh nhíu lại, thật sự là một chút phản ứng cũng không có?
"Đoàng..." Lại một tiếng sấm, Cố Duy Nhất mượn cơ hội nhích lại sát ngực anh, trong bóng tối, đôi mắt Ngôn Mộc u ám, giống như đang cực lực ẩn nhẫn, "... Cố Duy Nhất, đừng châm lửa."
Châm lửa? Anh có cảm giác có lửa sao? Bây giờ Cố Duy Nhất vô cùng hoài nghi, bàn tay nhỏ bé lướt sau lưng anh như gãi ngứa, qua chỗ nào như đốt lửa chỗ ấy.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, rốt cuộc vẫn không nhịn được, bàn tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống, trên môi non mềm cắn một cái, đôi môi nóng bỏng ngậm lấy môi cô, Cố Duy Nhất bị động tác của anh làm cho kinh hãi, theo bản năng khẽ hé môi khiến anh có cơ hội tiến quân thần tốc, hai lưỡi giao triền cùng nhau.
Cổ họng Cố Duy Nhất phát ra âm thanh hừ nhẹ, cảm thấy toàn thân cao thấp đều vọt lên một cảm giác xa lạ trước đây chưa từng trải qua, bàn tay nhỏ bé theo bản năng đẩy lồng ngực cứng rắn của Ngôn Mộc.
Tiếng "ưm" của Cố Duy Nhất như là chất xúc tác, dấy lên nhiệt độ nóng giữa đêm, bàn tay Ngôn Mộc luồn qua áo ngủ của cô, xoa lên nơi mềm mại, run rẩy một trận, toàn thân Cố Duy Nhất mềm nhũn như mất hết khí lực, ngứa ngáy muốn anh chạm vào.
Ngôn Mộc đặt cô xuống giường, đè lên trên, môi mỏng thuận thế đi xuống qua cổ mảnh khảnh của cô, ánh mắt Cố Duy Nhất quyến rũ mang theo mê mang, cảm giác nơi nào Ngôn Mộc chảy qua đều như bốc cháy.
Cô cắn chặt môi dưới, nhưng không kiềm được tiếng kêu của bản thân.
Bị âm thanh của Cố Duy Nhất đánh về thực tế, động tác Ngôn Mộc đột nhiên ngừng lại, trong mắt thoáng ảo não, thiếu chút nữa là anh không khống chế nổi bản thân, trước khi ngả bài, anh không thể chạm vào cô. Chật vật đứng dậy từ trên người cô, Ngôn Mộc kéo chăn bọc cả người cô vào, giọng nói khàn khàn, "Ngủ đi."
Đột nhiên mất đi ấm áp kiều diễm còn đắm chìm lúc trước Cố Duy Nhất hoàn hồn, ngẩn ra, vậy là kết thúc?
Bên cạnh truyền đến tiếng Ngôn Mộc xuống giường, Cố Duy Nhất nghiêng đầu thấy bóng dáng cứng ngắc của Ngôn Mộc đi vào phòng tắm, Cố Duy Nhất trợn tròn mắt nhìn trần nhà, cô rõ ràng cảm thấy anh sắp dâng trào rồi, sao lại kết thúc như vậy?
Đây là lãnh cảm? Ý nghĩa của lãnh cảm trong quyển sách kia chẳng phải như vậy sao? Đây rốt cuộc là vì cái gì? Vì cái gì? Chẳng lẽ thật sự vì thân thể như mầm đậu của cô? Đàn ông, quả là động vật thị giác.
Thời gian lâu sau, Ngôn Mộc mới từ phòng tắm đi ra, lên giường, cách chăn ôm cô vào lòng, trong bóng tối, Cố Duy Nhất thiếu lễ độ liếc mắt, thấy không, ôm cô còn muốn ôm "đầy đặn" như vậy, quả nhiên là ghét bỏ dáng người cô không tốt.
*
Bởi vì chuyện tối qua, buổi sáng lúc Cố Duy Nhất rửa mặt, quan sát dáng người mình, cuối cùng lắc đầu, quả nhiên không tốt mà
Ra phòng ngủ, thấy Ngôn Mộc dậy sớm, Cố Duy Nhất thuận miệng hỏi, "Anh, ngủ không ngon sao? Sao không có chút bộ dáng phấn chấn tinh thần nào vậy?"
Ngôn Mộc tức giận liếc cô một cái, nếu anh có thể ngủ ngon anh còn là đàn ông sao?
"Ăn sáng." Ngôn Mộc đem cháo đặt trước mặt cô, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi.
Cố Duy Nhất rụt đầu, đàn ông "không thể phát tiết" là như vậy à? Sớm tinh mơ còn tức giận lớn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.