Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Chương 60: Ngoại truyện 2: Hạnh Phúc Giản Đơn

Túy Hậu Ngư Ca

06/02/2020

Hôm nay là sinh nhật tròn một tuổi của hai bảo bối Cố gia, không khí bao trùm khắp căn nhà, khách khứa ra vào tấp nập.

Mới sáng sớm, Thai Tử Vũ đã đến, không ngừng nhìn trái rồi lại nhìn phải Cố Duy Nhất nhét hai đứa nhỏ vào trong ngực hắn, "Cậu đang tìm cái gì?"

Thai Tử Vũ nhìn hai đứa nhỏ trong ngực đang chảy nước dãi, không khỏi xốc chăn một đứa lên nhìn, "A, thằng nhóc này có xx, là anh trai, bên trái là em gái."

Cố Duy Nhất đánh một cái thật mạnh vào đầu hắn, "Thai Tử Vũ, cậu là cái đồ lưu manh."

Thai Tử Vũ cắn răng, hắn đã trêu chọc ai đâu chứ, hai đứa nhỏ bé như vậy, cũng không phải hôm nào hắn cũng trông nó, sao phân biệt được nam nữ, sao phân biệt được ai là anh ai là em chứ!!!

Cố Duy Nhất nhướn mày, cô cũng chỉ tìm cớ chỉnh đốn hắn chút thôi.

Hai người nhốn nháo một lúc với nhau, Hề Tuyết nổi giận đùng đùng chạy tới, ngồi xuống sofa, Cố Duy Nhất lại gần, "Đây là bị gì thế, sắc mặt cậu sao lại khó coi như vậy?"

Hề Tuyết hung hăng trừng cô, "Còn không phải tại cậu."

"Tớ???" Cố Duy Nhất tự chỉ bản thân, không hiểu đầu đuôi ra sao, "Tớ đã làm gì?"

Hề Tuyết oán hận cắn răng, hạ thấp giọng nói, "Còn không phải cậu sinh ra long phượng thai sao, Tô Lương Tần lại cầm thú nói không thể kém hơn sư huynh được, nhất định phải khiến tớ cũng sinh một đôi song phượng thai!!! Cậu nói xem, đầu óc anh ấy có vấn đề phải không, long phượng thai mà dễ sinh như vậy, tất cả mọi người đều đã sinh rồi, đúng là suy nghĩ không bình thường!!!" Hôm nay là ngày quan trọng như vậy mà cũng không buông tha cô, buổi sáng còn làm hai lần nữa, cầm thú không ai bằng mà!!!

Cố Duy Nhất nghe Hề Tuyết nói nhiều như vậy, trên dưới nhìn qua Hề Tuyết, thấy sau phần cổ cô dấu hôn rõ ràng, trong lòng hiểu rõ, ôm bụng cười, "Hahaha, anh Lương Tần thật có tài mà..."

Sắc mặt Hề Tuyết không tốt nhìn cô, nói từng chữ, "Cố! Duy! Nhất!"

Cố Duy Nhất cười đến mức khóc ra nước mắt, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Hề Tuyết, chậm rãi ngừng lại, nhưng vẫn không nhịn được cười, "Tớ không cười, không cười nữa, nhưng mà, tớ kiến nghị cậu nên nấu canh bổ cho anh Lương Tần đi, không thì anh ấy không chịu nổi nữa đâu..."

"Cố! Duy! Nhất!" Vẻ mặt Hề Tuyết dữ tợn, đưa tay ra muốn nhéo cô, Cố Duy Nhất sợ tới mức giật mình nhảy lên, vừa lúc Ngôn Mộc đi vào, chạy tới ngực anh, "Anh mau quản sư muội của mình đi, ban ngày ban mặt dám hành hung em!!!"

Ngôn Mộc ôm lấy eo cô, giọng nói trách cứ, "Mới ở cữ ra, đừng nghịch như vậy."

Cố Duy Nhất ôm cô Ngôn Mộc, làm mặt quỷ với Hề Tuyết.

Hề Tuyết giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám đoạt người trong ngực anh đành giơ ngón tay với Cố Duy Nhất, quay đầu đi bắt gặp Tô Lương Tần thần thái sảng khoái bước vào, hung hăng trừng anh một cái rồi xoay người đi lấy đồ ăn.

Tô Lương Tần thấy ánh mắt hung tợn của Hề Tuyết, ngẩn người đi qua hỏi, "Vợ yêu của tớ bị sao vậy? Ai dám bắt nạt cô ấy?" Sáng sớm còn ôm hắn âu yếm, sao bây giờ thái độ lại trở mặt như vậy?

Cố Duy Nhất nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt đồng tình, cố tình hạ thấp giọng nói, "Vừa rồi Hề Tuyết có nói với em, anh Lương Tần, anh giống như là... không được..."

Sắc mặt Tô Lương Tần tối sầm, nổi giận đùng đùng đi thẳng qua chỗ Hề Tuyết, cô gái nhỏ này, một ngày không giáo huấn là không được!

Bàn tay Ngôn Mộc nắm lấy cằm Cố Duy Nhất, khiến cho cô phải ngẩng mặt lên nhìn mình, ánh mắt không tốt chút nào, "Cố Duy Nhất, trước mặt chồng mình mà lại nói người đàn ông khác không được, lá gan em ngày càng lớn rồi đó."

Cố Duy Nhất cười lấy lòng, "Chỉ là đùa một chút thôi mà, không nên tin là thật, không nên..."

Ngôn Mộc nhìn bộ dáng của cô, ánh mắt tối sầm lại, duỗi tay ôm lấy cô đưa lên tầng, Cố Duy Nhất cảm thấy không ổn, giữ lấy lan can sống chết không theo, "Anh muốn làm gì?"

Môi mỏng Ngôn Mộc sát lại tai cô, ái muội thổi khí, "Cố Duy Nhất, đã gần một năm, chẳng lẽ em không muốn anh?"

Cố Duy Nhất nhìn anh, con ngươi dụ hoặc không chợp mắt nhìn cô làm lý trí của cô cũng như bay mất, hôm nay vừa hết tháng ở cữ, anh không nhịn được nữa? Thôi vậy, thật ra từ sớm cô cũng không nhịn được rồi.

Nhìn ánh mắt giãy giụa của Cố Duy Nhất, đôi mắt Ngôn Mộc càng trở nên u ám hơn, không quản gì nữa, nửa ôm nửa kéo ôm cô lên lầu.

Mắt thấy trước mắt đã không còn bóng người, Thai Tử Vũ ôm hai đứa nhỏ, ba người trừng mắt nhìn nhau.

"Oaaaa..."

"Oaaaa..."

Hai đứa nhỏ đồng thời khóc lên, Thai Tử Vũ hoảng loạn nhìn bốn phía, muốn tìm người cầu cứu. Nhưng là, mọi người trong đại sảnh giống như đều ra ngoài hoa viên hết rồi, Thai Tử Vũ luống cuống tay chân, làm cái này không được, cái kia cũng không xong, mồ hôi đầm đìa trên mặt.

"Cần giúp đỡ không?" Một giọng nữ quen thuộc vang lên.

Thai Tử Vũ theo bản năng ngước mắt lên nhìn, hai mắt hơi dại ra sau đó lại khôi phục bình thường, "Đã lâu không gặp."

Doãn Huyên Huyên cười cười tới bên cạnh hắn, ôm lấy một đứa, giọng nói nhẹ nhàng, "Phải, lâu rồi không gặp, cũng hơn một năm rồi, anh sống có tốt không?"

Thai Tử Vũ và đứa nhỏ trong ngực mắt to trừng mắt nhỏ, thuận miệng nói, "Vẫn vậy, sao có thể tự khiến bản thân sống không tốt được chứ."

Doãn Huyên Huyên nghe được lời nói của hắn, có chút phức tạp nhìn qua, Thai Tử Vũ đang đùa với đứa nhỏ, cũng không ngẩng đầu.

"Tử Vũ, anh giống như khác với trước kia." Doãn Huyên Huyên chần chừ nói.

Thai Tử Vũ cười, ngẩng đầu nhìn cô, "Con người cũng không thể mãi không thay đổi, dù sao cũng phải làm cho bản thân thay đổi một chút, không phải em cũng thay đổi sao?"

Doãn Huyên Huyên cúi đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, giọng nói lại không có gì khác biệt, "Đúng vậy, chúng ta đều thay đổi rồi." Trở thành người mà bản thân không bao giờ nghĩ tới.

Một tay Thai Tử Vũ chỉnh lại tư thế của đứa nhỏ trong lòng, đôi mắt lại bắt gặp người đang đi vào, trên mặt không nhịn được cười tươi. An Khả Thiến liếc hắn một cái, lại nhìn người ngồi bên cạnh, trên mặt không có biểu tình gì. Doãn Huyên Huyên, cô biết cô ấy, tuy rằng mấy năm gần đây không phải đại bạo nhưng fan cũng không ít, chỉ thiếu một cơ hội để nổi lên mà thôi.

Mà cái tên này, khi cô vừa quen Thai Tử Vũ, lúc hắn say đã nghe một lần.

An Khả Thiến xoay người lên tầng, Thai Tử Vũ thấy cô rõ ràng trông thấy mình nhưng lại giả bộ không thấy, tươi cười trên mặt ngừng lại, đứng bật dậy, gọi to, tức giận thành tiếng, "An Khả Thiến!"

Doãn Huyên Huyên kinh ngạc nhìn theo ánh mắt hắn, An Khả Thiến thản nhiên dừng bước thản nhiên nhìn hắn, vốn nghĩ nửa năm không gặp, người đàn ông này sẽ thành thục một chút, không nghĩ tới vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy.

Thai Tử Vũ đưa đứa nhỏ trong lòng qua cho Doãn Huyên Huyên, sửa sang lại tây trang, đi tới, vẻ mặt tức giận, giọng nói lạnh lùng, "Vì sao giả vờ không thấy anh?"



An Khả Thiến nhíu mày, "Em tưởng anh và Doãn tiểu thư đang nói chuyện với nhau."

Thai Tử Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Doãn Huyên Huyên, đôi mày sít sao nhíu lại, giải thích, "Anh với cô ấy không có quan hệ gì, em đừng hiểu lầm."

An Khả Thiến lộ ra vẻ mặt khó hiểu, "Hiểu lầm? Em cũng không hiểu lầm cái gì, chỉ là đơn giản cảm thấy không nên quấy rầy hai người nói chuyện thôi." Cô thực sự nghĩ như vậy mà, cảm thấy nếu tới đó sẽ cắt ngang hai người họ, làm cho mọi người khó xử, cho nên mới dứt khoát giả vờ như không thấy anh.

Thai Tử Vũ nhìn vẻ mặt chân thành của cô, không giống như đang nói dối, bỗng nhiên có chút bực bội, dùng sức nới lỏng cà vạt, tiến lên một bước, cúi đầu nhìn cô, "Em còn nhớ rõ chuyện đã đồng ý với anh không?"

Ở hôn lễ của Ngôn Mộc và Cố Duy Nhất, An Khả Thiến từng nói chỉ cần Thai Tử Vũ bắt được hoa của cô dâu sẽ suy nghĩ tới việc làm bạn gái của hắn. Chỉ là, lúc hôn lễ, nhiều cô gái chưa lập gia đình như vậy, Thai Tử Vũ là một người đàn ông, sao có thể biết xấu hổ mà đoạt hoa của người ta chứ, cho nên cuối cùng ước định của hai người cũng không thể thực hiện được.

Thai Tử Vũ thất hứa với An Khả Thiến, tự biết bản thân đuối lý, cũng không dám nhắc lại yêu cầu không an phận gì đó, hai người ái muội làm 'bạn bè bình thường', thẳng tới nửa năm trước, An Khả Thiến được tiến cử sang Pháp học nửa năm, Thai Tử Vũ nắm chắc cơ hội, đợi lần này cô trở về, hai người sẽ tu thành chính quả, hôm nay vừa đúng lúc An Khả Thiến từ Pháp trở về.

An Khả Thiến gật đầu, trước sau như một không có biểu tình gì khác.

Thai Tử Vũ cảm thấy mình không thể đối mặt được với An Khả Thiến như vậy, giống như bị đánh, làm gì cũng không được.

Thai Tử Vũ bất đắc dĩ thở dài thỏa hiệp, "Rốt cuộc là em có ý gì vậy?"

An Khả Thiến buồn bực, "Ý tứ gì chứ? Không phải anh hỏi em có nhớ rõ ước định với anh hay không sao? Em nhớ rõ, vẫn luôn nhớ rõ."

Thai Tử Vũ, "..."

An Khả Thiến nói xong lập tức lướt qua anh đi ra ngoài hoa viên, khoé mắt đuôi mày đều mang vẻ tươi cười thẹn thùng.

Thai Tử Vũ đứng một chỗ suy nghĩ nửa ngày, sau đó, hai mắt dần sáng lên, trên mặt hiện ra tươi cười kinh hỉ, nhanh chân đuổi theo An Khả Thiến, ôm ngang cô lên, lớn tiếng, "Em đồng ý rồi, đồng ý rồi..."

An Khả Thiến kinh hô một tiếng, vòng tay ôm cô hắn, Thai Tử Vũ ôm cô quay vòng, vừa cười lớn vừa hô to, "Đồng ý rồi, đồng ý rồi..."

Doãn Huyên Huyên nhìn một màn trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn, cúi đầu cười khổ một tiếng. Cô gặp anh vào tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, cũng đánh mất anh vào tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, anh chính là hồi ức tốt đẹp nhất của cô, nhưng cô lại không phải người cả đời này làm anh quyến luyến. Người phụ nữ hạnh phúc trước mắt mới là người sẽ nắm tay anh đến lúc đầu bạc, anh đã cho cô những hồi ức đẹp nhất, bây giờ cô chỉ hi vọng, mỗi ngày anh đều sống thật tốt, thật hạnh phúc mà thôi.

Giao lại hai đứa trẻ cho cha mẹ Cô, Doãn Huyên Huyên cười chào tạm biệt.

An Khả Thiến nhìn bóng dáng cô đơn rời đi, duỗi tay ôm chặt lấy cổ Thai Tử Vũ, vùi sâu vào lồng ngực hắn, cô muốn cảm ơn tất cả mọi thứ, giúp cho cô được gặp hắn, gặp được nhau trên đời là chuyện đơn giản nhất nhưng cùng nhau hạnh phúc chính là chuyện khó nhất.

Tìm kiếm với từ khoá:

Hôm nay, 16:25 khangvy0107 Thành viên cấp 2 Ngày tham gia: 08.12.2017, 13:17

Tuổi: 18 Re: [Hiện đại] Sủng lâu sẽ thành hôn - Túy Hậu Ngư Ca - Điểm: 34 Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer! Đang tải Player đọc truyện... Tốc độ đọc truyện: 0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

NT 3: Chuyện Hàng Ngày Của Cố Duy Nhất

--

Cố Duy Nhất 12 tuổi và Ngôn Mộc 19 tuổi

Ngôn Mộc cõng Cố Duy Nhất vừa bị ném đá trúng đầu, máu còn chảy trên khuôn mặt cô, giọng nói khẩn trương, run sợ, "Sao lại không nghe lời, đi đánh nhau với người ta?"

Cố Duy Nhất ghé vào sau lưng anh, cọ cọ vết máu trên mặt vào áo sơ mi trắng, khóe miệng giật giật, không tim không phổi đáp, "Chuyện nhỏ ấy mà, có gì to tát đâu."

Sau khi khử trùng băng bó vết thương xong xuôi, bác sĩ kê đơn thuốc, dán băng gạc lên vết thương của cô, "Vết thương không đáng ngại, mấy ngày này không chạm đến nước là được."

Lúc này, bàn tay đang nắm chặt của Ngôn Mộc mới được thả lỏng, nhưng sắc mặt vẫn giống như trước, Cố Duy Nhất thấy thế, cười lấy lòng anh, "Em hứa từ nay sẽ không bao giờ đánh nhau nữa."

Khi đó, cô cho rằng anh không thích cô đánh nhau nên mới không vui nhưng cô không biết rằng anh rất lo cho mình nên mới tức giận như vậy.

Những ngày ấy, đều là Ngôn Mộc giúp cô rửa mặt. Có một hôm, Ngôn Mộc dùng khăn lông ấm áp chà nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô. Cố Duy Nhất híp mắt, đúng lúc ánh nắng ngoài phòng chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, lông mi dài như quét trên gương mặt cô, trái tim Cố Duy Nhất khẽ nhảy một nhịp. Khi ấy cô 12 tuổi, nghĩ đến bạn trai sau này của mình lớn lên cũng đẹp như vậy thì tốt biết bao.

----

Cố Duy Nhất 16 tuổi và Ngôn Mộc 23 tuổi

16 tuổi, Cố Duy Nhất bước vào cao trung, trở thành học sinh của giáo viên từng dạy Ngôn Mộc lúc trước. Bước vào phòng học trước đây anh từng học, Cố Duy Nhất tìm được bàn học anh từng ngồi, sau đó, cái bàn này trở thành bàn học suốt ba năm sau của cô. Cô nhìn hết vài lượt, hy vọng sẽ tìm được bí mật gì đó anh từng để lại ở đây, ví dụ như, tên của người anh yêu thầm.

Bàn học của Ngôn Mộc đã qua tay rất nhiều người, Cố Duy Nhất có thể nhận ra được vì trước kia cô hay theo anh đến đây ăn cơm, khi đó, trên bàn có vẽ một con heo to, cho nên rất dễ nhận ra. Cố Duy Nhất nhìn kĩ thật lâu mới thấy được ba chữ cực nhỏ ở chỗ đuôi heo - Cố Duy Nhất.

Đó là dòng chữ duy nhất Ngôn Mộc để lại, làm cho Cố Duy Nhất nổi trận lôi đình.

----

Cố Duy Nhất 17 tuổi và Ngôn Mộc 24 tuổi

Một năm này, Ngôn Mộc xuất ngoại, Cố Duy Nhất đi sau tiễn anh, trên đường ra sân bay, Cố Duy Nhất vô cùng vui vẻ, cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi anh trai phúc hắc này rồi, nhưng mà trên mặt vẫn làm ra vẻ bi thương, "Anh trai Ngôn, anh phải đi rồi, em buồn lắm, anh nhất định phải chú ý sức khỏe, đừng làm gì quá sức..."

Cô nói suốt một quãng đường dài, Ngôn Mộc khịt mũi coi thường, một cái liếc mắt cũng không cho cô, sao anh lại không cảm thấy được trong lòng cô đang rất vui chứ.

Trong sân bay, thông báo vang lên, Ngôn Mộc cầm giấy tờ vào trong làm thủ tục, Cố Duy Nhất nhìn bóng dáng ai kia không thèm quay đầu lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mát, giống như có thứ gì đó rời xa, tiếp đó là cảm giác của sự ly biệt.

Cố Duy Nhất chạy tới ôm chặt lấy Ngôn Mộc gào khóc, trong nháy mắt kia cô có cảm giác hai người về sau sẽ ngày càng xa cách, điều đó làm cô vô cùng sợ hãi. Khi đó, cô cũng không biết đây là cảm giác gì, chỉ là, không muốn người này rời xa mình mà thôi.

Ngôn Mộc bất đắc dĩ thở dài, anh không dám quay đầu lại chính vì sợ nhìn cô sẽ không nhịn được đau thương trong ánh mắt.



Anh xoay người, ôm chặt lấy cô, dịu dàng lau nước mắt, xoa đầu cô, giọng nói nhu hòa, "Ngoan, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại."

Sau khi lên sơ trung, đây là lần đầu tiên anh ôm chặt cô như vậy, cũng là từ khi cô có trí nhớ, giọng nói anh lại dịu dàng đến thế.

Khi ấy, Cố Duy Nhất nhìn anh dần biến mất, cố gắng áp chế cảm xúc không rõ trong lòng mình.

----

Cố Duy Nhất 18 tuổi và Ngôn Mộc 25 tuổi

Ngôn Mộc ở Paris được 2 năm, mỗi lần nghỉ đông và nghỉ hè, Cố Duy Nhất đều sang thăm anh, thời gian 2 năm, Ngôn Mộc đưa cô đi khắp Paris.

Mỗi đường phố, quán cà phê, sông Seine, cung điện Louvre anh đều dắt cô đi. Tuổi 18 của Cố Duy Nhất, luôn tràn ngập tiếng cười. Tuổi 25 của Ngôn Mộc đã bớt đi ánh mặt trời năm nào, thêm vài phần thành thục cơ trí. Paris ấm áp ánh mặt trời, Cố Duy Nhất mãi nhớ ngày hè những năm đó tràn ngập mùi hoa oải hương, nhớ về khung cảnh mùa đông tràn ngập tuyết trắng.

----

Cố Duy Nhất 19 tuổi và Ngôn Mộc 26 tuổi

Năm đó Ngôn Mộc bước chân vào đại học, ngày khai giảng đầu tiên, Ngôn Mộc bay từ nước ngoài về, tự mình đưa Ngôn Mộc tới trường. Tháng chín, trên đường tràn ngập hương hoa, Ngôn Mộc mặc trang phục vận động màu trắng đứng cạnh cô, thỉnh thoảng có một nữ sinh nhìn trộm anh, nhỏ giọng nói với người đi bên cạnh, "Anh này thật đẹp trai."

Cố Duy Nhất đắc ý, cảm thấy có chút vinh dự.

Trong phòng ngủ, Ngôn Mộc giúp cô sửa sang giường đệm, gấp gọn quần áo, bạn cùng phòng nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ, cô cảm thấy, có anh trai là điều gì đó vô cùng tốt.

Sau này, bạn cùng phòng luôn lơ đãng mà nhắc tới Ngôn Mộc, Cố Duy Nhất cũng từ đắc ý biến thành ngậm miệng không nói. Đó là lần đầu tiên cô biết, thật ra cô rất sợ hãi sẽ có ngày Ngôn Mộc biến thành bạn trai, thành chồng của người khác.

không biết vì sao, trong lòng có cảm giác mất mát, cô tự an ủi chính mình, một ngày nào đó, cô cũng sẽ có bạn trai, có chồng, thế là công bằng rồi.

Chỉ là, từ đó về sau, Cố Duy Nhất cũng không nhắc tới Ngôn Mộc trước mặt bạn cùng phòng nữa.

----

Cố Duy Nhất 23 tuổi và Ngôn Mộc 30 tuổi

23 tuổi, Cố Duy Nhất tốt nghiệp đại học, đột nhiên thông suốt, đem chàng trai thanh mai trúc mã của mình thu vào trong túi, chính thức bước vào giai đoạn yêu đương nồng cháy.

----

Cố Duy Nhất 24 tuổi và Ngôn Mộc 31 tuổi

Ở dưới tình huống không hiểu tại sao, Cố Duy Nhất bị Ngôn Mộc mang tới Cục Dân Chính đăng kí kết hôn. Dù trên mặt Cố tiểu thư là sự tức giận không muốn, nhưng trong lòng lại không che dấu được sự vui sướng.

----

Cố Duy Nhất 25 tuổi và Ngôn Mộc 32 tuổi

Một năm này, Ngôn tiên sinh trở thành cha của hai đứa nhỏ, Ngôn phu nhân trở thành mẹ của hai đứa nhỏ.

----

Cố Duy Nhất 30 tuổi và Ngôn Mộc 37 tuổi

Trên thế giới có rất nhiều thứ không thể hiểu được, ví dụ như nhất kiến chung tình, cũng có rất nhiều thứ tình yêu chậm rãi, nước chảy thành sông.

Có đôi khi anh ở bên em, em cũng ở bên anh, chậm rãi lên men không dễ phát hiện, mà chúng ta lại không thể biết.

Sau đó, chúng ta mỉm cười chúc phúc, cáo biệt, xoay người, rồi lại tìm kiếm một nửa bản thân khát vọng trong biển người mênh mông, kết hôn, sinh con, chỉ là không biết vì sao, khi nhắc tới người cũ lại cảm giác mất mát trong lòng.

Nhưng cũng có người sau khi chúc phúc, cáo biệt, xoay người, đi vào thế giới rộng lớn, gặp đủ loại người, hoàn toàn tỉnh ngộ, bản thân vẫn muốn tìm lại người kia, ở bên nhau như chưa từng rời đi. Sau đó, bọn họ tìm đến nhau, cùng nhau sống thật tốt.

Cố Duy Nhất ghé vào lưng Ngôn Mộc, ngáp một cái, "Ngôn tiên sinh này, thư tình viết cũng quá hàm súc đó."

Một bàn tay sau lưng vỗ nhẹ vào tay cô, lên tiếng cảnh cáo, "Cố - Duy - Nhất..." Đáp ứng yêu cầu sinh nhật viết thư tình cho cô rồi, thế mà còn kén cá chọn canh.

Cố Duy Nhất vội xin tha, "Em sai rồi, em sai rồi."

Khóe miệng Ngôn Mộc nhếch lên, tiếp tục cõng cô trên lưng.

12h đêm vô cùng yên tĩnh, cửa sổ sát đất như có ánh trăng mỏng chiếu vào.

Cố Duy Nhất ghé vào tấm lưng dày rộng của anh, lại gần tai anh cười khẽ, "Ngôn tiên sinh yêu quý, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, thực ra, anh đã sớm thích em rồi phải không?"

Ngôn Mộc khinh thường hừ nhẹ một tiếng, "Cố Duy Nhất, em nhớ cho kĩ, anh là bị em cưỡng gian!"

Người phụ nữ trên lưng cười vui vẻ, ôm chặt cổ anh, "Dù là cưỡng gian hay gì, anh cũng là của em, chỉ có thể là của em."

Khuôn mặt Ngôn Mộc mang theo ý cười, cõng cô dạo vài vòng quanh phòng, từ khi anh đặt cho cô cái tên 'Duy Nhất', cô cũng chính là trân bảo duy nhất trong sinh mệnh của anh.

Cố Duy Nhất nghiêng đầu, đặt nhẹ một nụ hôn lên má anh, khóe miệng tươi cười, hôm nay cô đã bước sang tuổi 30, cũng đã quen anh suốt 30 năm, tuy trong 7 năm cuộc đời của anh cô không có mặt, nhưng anh lại xuất hiện trong toàn bộ sinh mệnh của cô.

Nhân sinh ngắn ngủi vài chục năm, tình yêu như hai người mấy ai có thể có được, cô sẽ nỗ lực ở bên anh mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi giây, đều phải vui vẻ, hạnh phúc.

HOÀN.

Ngoại truyện cuối cùng cũng hết rồi đây mọi người ơi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian lười biếng vừa qua. Đang có dịch nên mọi người cố gắng giữ sức khỏe nha. Và mong các bạn ủng hộ mình trong bộ truyện sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook