Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 1384: Ẩn Đồng hoàng tộc

Ngư Thiên Không

20/04/2014

"Sở Mộ đâu ?"

Băng Lam hỏi.

Sau khi cuộc thi kết thúc, Băng Lam có đủ thứ chuyện cần phải xử lý, hoàn toàn không có thời gian hỏi thăm Sở Mộ.

Đối với một người mẫu thân, khi nàng nhìn thấy nhi tử lấy được thành tựu hiển nhiên là vui mừng không dứt, lại càng không cần phải nói đến vinh quang tối thượng tại Tranh Minh chủ thành. Nhờ có Sở Mộ một mực dẫn dắt, đương đầu với phong ba bão táp, Tân Nguyệt Địa mới có thể phát triển đến cấp độ bây giờ.

"Không phải hắn đi theo Khuynh Tư ‘tu luyện’ sao? Ngoài việc đó ra hắn còn có chuyện gì để làm, ha ha !"

Bàng Duyệt cười nói.

"Nói cũng đúng !"

Băng Lam cảm thấy mình lo lắng dư thừa.

Hai người đi trên đường phố, Bàng Duyệt kể cho Băng Lam biết một ít sự tình ở Ô Bàn đại địa.

Băng Lam nói không nhiều lắm, chẳng qua là im lặng nghe.

Bỗng nhiên Liễu Băng Lam khẽ nhíu mày, loáng thoáng cảm giác được có cái gì đó không ổn.

"Bàng Duyệt, đi thêm chút nữa chúng ta tách ra !"

Băng Lam dùng tinh thần âm nói với Bàng Duyệt.

Bàng Duyệt rất là khó hiểu, đang định mở miệng hỏi đột nhiên ý thức được sự tình có biến. Trong mắt nàng hiện lên một tia cảnh giác.

"Có người đi theo chúng ta?"

Bàng Duyệt dùng tinh thần âm hỏi.

"Ừ, hơn nữa thực lực rất mạnh. Vũ Bá ở địa phương cách chúng ta không xa lắm, ngươi mau mau đi tìm hắn, ta ở lại kéo dài thời gian."

Băng Lam nói.

Bàng Duyệt không dám do dự, giả bộ như mình chợt nhớ tới chuyện gì đó vội vàng rời đi trước.

Sau khi Bàng Duyệt rời khỏi, trong một góc phố u tối bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh quái dị đung đưa, có lẽ là hắn muốn xuất thủ nhưng còn đang do dự.

"Quên đi, mục tiêu của chúng ta là Liễu Băng Lam, mặc kệ nàng đi !"

Một thanh âm trầm thấp vang lên trong ngõ hẻm.

"Ừ, không biết thực lực nữ nhân này thế nào !"

Một thanh âm nữ tử truyền ra, thanh âm của nàng có chút âm lãnh.

Hai cặp mắt ẩn núp trong bóng tối ngó chừng Băng Lam, chờ đợi một thời cơ xuất thủ tốt nhất.

Bỗng nhiên Băng Lam dừng bước lại.

Nàng chậm rãi xoay người, cặp mắt sáng ngời nhìn vào vị trí hai người đang theo dõi mình, lên tiếng chất vấn:

"Các ngươi là người thế lực nào ?"

Hai nam nữ theo dõi kinh ngạc ngẩn người ra, không hiểu được tại sao Liễu Băng Lam nhận ra bọn họ tồn tại.

Nếu đã bị người ta phát hiện, bọn họ hiển nhiên lựa chọn phương thức lập tức động thủ.

Hai đầu Yêu Linh cùng một thời gian từ chỗ tối lao ra, lấy tốc độ cực nhanh tiến tới gần Băng Lam.

Băng Lam đang niệm chú ngữ, không ngờ thực lực Yêu Linh đối phương cường đại như thế.

Loại tốc độ này tuyệt đối là tiếp cận cấp Bất Hủ rồi, chẳng lẽ gần đây nàng quá mức bộc lộ tài năng ở Lĩnh Thổ viện đã khiến cho các thế lực bất mãn, bọn họ cố ý liên kết xử lý nàng?

Băng Lam không có kinh hoảng, nàng gia tăng tốc độ niệm chú ngữ, ngay sau đó Tinh Không Ai Linh hiện ra ở trước mặt nàng.

Băng Lam biết mình không phải là đối thủ của hai người này, nàng chỉ muốn trì hoãn thời gian chờ đợi Vũ Bá cứu viện.

Tinh Không Ai Linh nhanh chóng niệm chú ngữ, sau đó phất tay tới trước tạo ra một mảnh không gian hỗn loạn ngăn cản ở giữa địch nhân và Băng Lam, đây là phương thức gây trở ngại hai con Yêu Linh đột kích.

"Xẹt !"

Mộng Yêu vươn ra móng vuốt sắc bén, một trảo đánh xuống phá nát không gian hỗn loạn của Tinh Không Ai Linh.

Một con Mộng Yêu khác thuận thế bay xuyên qua, trực tiếp thi triển tinh thần công kích đối với Băng Lam.

Liễu Băng Lam cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, cũng may hồn niệm của nàng rất cao mới không bị hôn mê bất tỉnh.

Băng Lam dùng hồn lực bảo vệ thế giới tinh thần, sau khi lấy lại bình tĩnh liền kéo giãn khoảng cách với đầu Mộng Yêu kia, sắc mặt nàng trở nên trầm trọng dị thường.

Đây rõ ràng là hai cường địch, lấy thực lực nàng bây giờ căn bản đánh không lại bọn họ. Trừ phi nàng sử dụng lực lượng thần bí, nhưng cỗ lực lượng này rất khó khống chế, một khi không cẩn thận sẽ cắn ngược lại nàng.

Thế nhưng, Băng Lam bây giờ không quản được nhiều như thế, nàng bất chấp tất cả mạnh mẽ niệm chú ngữ.

"Phốc !"

"Phốc !"

Bỗng nhiên, từ bên ngoài cách đó không xa xuất hiện hai đạo Hàn kiếm bay lướt qua người Băng Lam, chia ra chém xuống đỉnh đầu hai con Mộng Yêu.

Đầu lâu rơi xuống đất, máu tươi phun thành vòi, hai con Mộng Yêu tử vong ngay tại chỗ, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.

Băng Lam ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời.

Hai người nam nữ đánh lén Băng Lam cũng triệt để ngây dại.

Băng Lam quay đầu lại, trong thoáng chốc chợt thấy một người nam tử khoác áo choàng màu xám đứng phía sau lưng mình, cổ áo dựng lên cao che kín khuôn mặt của hắn. Nàng chỉ thấy được cặp mắt đục ngầu ẩn chứa sự cô độc tang thương.

Thân ảnh gã nam tử từ từ tan rã rồi biến mất trong tầm mắt Băng Lam.

Hai người nam nữ thấy được gã nam tử kia lập tức quay đầu bỏ chạy trối chết.

"Nữ Tôn điện hạ, ngài không sao chứ?"

Vũ Bá khống chế một con Phi Hổ khí phách nghiêm nghị từ trên cao hạ xuống, vội vàng lên tiếng hỏi thăm Băng Lam.

Ánh mắt Băng Lam xuất thần nhìn tới vị trí gã nam tử thần bí lúc nãy xuất hiện.

"Ta không sao !"

Băng Lam lắc đầu nói.



"Đều là lão hủ thất trách, có chút mê rượu rồi."

Vũ Bá áy náy nói.

Nếu như biết có người muốn ám toán Băng Lam, Vũ Bá tự nhiên là túc trực bảo vệ nàng cả ngày. Một khi nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn làm sao khai báo với những người khác?

Vũ Bá đi tới cạnh hai cỗ thi thể Yêu Linh, phát hiện chúng nó đều bị một kiếm cắt đứt đầu, tử trạng thê thảm, phương thức xuất thủ gọn gàng dứt khoát. Điều này cho thấy người kia phải là cường giả chân chính, thực lực cao hơn kẻ ám sát rất nhiều.

Vũ Bá âm thầm kỳ quái, chẳng lẽ Ẩn Đồng hoàng tộc còn phái người nào khác bảo vệ Băng Lam? Nhưng tại sao mình không biết đây?

"A di, ngươi có khỏe không, tình hình lúc nãy muốn dọa hỏng ta rồi. Ta chạy như điên đi tìm Vũ Bá …”

Bàng Duyệt người đầy đổ mồ hôi từ đằng xa chạy tới, miệng không ngừng hô hoán.

Băng Lam khẽ mỉm cười, tỏ vẻ mình không có bị thương.

Nhưng mà, chẳng biết tại sao thân ảnh gã nam tử lúc nãy cứ hiện ra trong đầu nàng, có muốn xóa đi cũng không được.

“Cái người xuất thủ cứu mình người là ai?”

“Hắn đúng lúc đi ngang qua, hay là vẫn luôn ở bên cạnh mình?”

Thời điểm trở lại đình viện, Sở Mộ nghe nói Băng Lam gặp phải tập kích liền giận tím mặt, trước tiên gọi Vũ Sa tới bảo nàng đi tra chuyện này.

Hàn Nhi Tinh đã bị trực tiếp xóa sổ, không có lý do gì còn có kẻ khác ý đồ bất chính với người thân của hắn.

Về phần Hàn chưởng môn - Hàn Nham và Lữ Phong Nam có mâu thuẫn Diệp Khuynh Tư hẳn là không thể xuất thủ vào lúc này. Bọn họ đang bị Tiêu lão tông chủ nhìn chằm chằm, không thể nào ban ngày ban mặt tiến hành ám sát ở trong thành, bọn họ không có ngu ngốc đến trình độ đó.

Sau khi Diệp Khuynh Tư biết chuyện này trực tiếp đi tới Thần Tông, thỉnh cầu Tiêu phán quan trợ giúp.

Lúc trước Tiêu phán quan Tiêu Tuyết Ngang đã nói người nào có thể cứu tính mạng phụ thân hắn chính là ân nhân của hắn, hiển nhiên trong lòng hắn vẫn nhớ phần ân tình này. Diệp Khuynh Tư tìm đến Tiêu Tuyết Ngang vừa nhắc tới chuyện này, hắn lập tức phái nhân thủ đi điều tra toàn thành.

Bên trong tòa thành xuất hiện hành động ám sát rõ ràng là khiêu khích uy quyền của Thần Tông, dù công dù tư hắn đều có trách nhiệm xử lý vụ này.

Băng Lam không nghĩ tới Sở Mộ và Khuynh Tư bởi vì mình bị tập kích lại khẩn trương như vậy, nàng định lựa lời khuyên bọn họ không cần thiết hưng sư động chúng. Nhưng hai người đều kiên quyết phải giải quyết thấu đáo, nếu không sau này bọn họ làm sao an tâm đi lại?

Vũ Sa nắm giữ nhân mạch khổng lồ quả nhiên phát huy ra tác dụng kinh người, bên phía nàng lại có đáp án nhanh hơn Thần Tông.

"Sở thiếu gia, xin mời đi theo ta."

Cao Hà dẫn Sở Mộ đi tới Nam thành.

Nam thành có một bức tường thành rất cao ngăn cách hai khu vực lớn, phía nam chính là khu vực thuộc về Mục Thị thế triều. Diện tích cũng không thua gì tòa thành cỡ lớn.

Khu vực do Mục Thị thế triều quản lý không có quy định sâm nghiêm như Thần Tông, phần lớn người đều có thể tiến vào trong thành làm ăn buôn bán, cho nên tòa thành này vô cùng phồn hoa, đồng thời cũng ẩn chứa rất nhiều loại nguy hiểm.

Sở Mộ đi lại trong Tranh Minh chủ thành hiển nhiên không thấy được Mục thành phía bên kia. Ngày thường hắn cũng không chú ý nhiều lắm, lần này hắn đã có cơ hội quan sát Mục thành.

"Sở thiếu gia, bọn họ ở chỗ này."

Cao Hà đi tới một con dốc, chỉ vào con mương nhỏ phía dưới dốc nói.

Đây là con mương dẫn nước cho hai tòa thành, cung cấp nguồn nước chính cho việc tưới tiêu hoa viên, suối cảnh, hoặc trồng trọt.

Mương nước vốn là trong suốt thấy đáy, thế nhưng lúc này phía dưới lại có hai cỗ thi thể hư thối.

Một nam một nữ, tử trạng cực kỳ thê thảm, nam tử bị chém đứt nửa cái đầu, phần bụng nữ tử bị rạch ra làm hai, nội tạng trôi nổi trên mặt nước. Từ đó có thể nhìn ra được cái người giết bọn họ hẳn là tức giận rất lớn.

"Đã chết bao lâu?"

Sở Mộ mở miệng dò hỏi.

"Hẳn là chết đêm qua, xem bộ dáng có lẽ bị giết sau khi trở lại Mục thành."

Cao Hà nói.

"Bên phía Thần Tông có tin tức gì không?"

Sở Mộ hỏi.

Bên phía Thần Tông là do Cao Hà chịu trách nhiệm liên lạc với Từ Đạo Phong, Cao Hà tự nhiên rõ ràng nội tình trong đó.

"Thần Tông thông qua hai cỗ thi thể Mộng Yêu đã xác định đại khái thân phận hai người này, bọn họ là nô bộc thần phục Ẩn Đồng hoàng tộc. Nhưng đặc biệt nhất là bọn họ có hiềm nghi liên quan tới Ám Tông."

Cao Hà nói.

"Ẩn Đồng hoàng tộc? Đây là thế lực nào ?"

Sở Mộ cau mày hỏi.

"Ẩn Đồng hoàng tộc là thế gia cổ xưa nhất trong toàn bộ lãnh thổ Tranh Minh đại địa, bọn họ xuất hiện trước Mục Thị thế triều mấy ngàn năm. Thành viên Ẩn Đồng hoàng tộc không nhiều, nhân số và phong cách hành sự đều trái ngược với Mục Thị thế triều. Thành viên Ẩn Đồng hoàng tộc trải qua cuộc sống nửa nhập thế nửa lánh đời, không có xung đột lợi ích với những thế lực khác. Nhưng các thế lực lớn đều tận lực quan hệ tốt đẹp với bọn họ, bởi vì thành viên Ẩn Đồng hoàng tộc có thực lực vô cùng cường đại. Coi như là hoàng tộc Mục Thị thế triều cũng phải lễ kính ba phần."

Cao Hà chậm rãi nói ra những điều mình biết.

Trên thực tế, Cao Hà cũng chỉ nghe các vị trưởng bối nhắc tới Ẩn Đồng hoàng tộc, nhưng hắn còn chưa có chân chính tiếp xúc với thành viên Ẩn Đồng hoàng tộc. Nghe nói bất kỳ thành viên trẻ tuổi nào của Ẩn Đồng hoàng tộc đều có thực lực nằm trong nhóm thanh niên tối cường tại Tranh Minh chủ thành, không cần phải nói đến những cường giả Bất Hủ lâu năm.

Sở Mộ lâm vào trầm tư, không rõ tại sao mẫu thân mình có mâu thuẫn với thế lực thần bí này.

Sau khi trở lại đình viện, Sở Mộ mới tường thuật tình huống với mọi người.

Bản thân Băng Lam cũng rất kinh ngạc, trước kia nàng còn không biết đến Ẩn Đồng hoàng tộc, tại sao bọn họ muốn đối phó nàng?

"Đám người kia có phải do Ám Tông sử dụng thủ đoạn không?"

Từ Đạo Phong hỏi.

Xưa nay thành viên Ám Tông làm việc nổi danh lòng dạ độc ác, hoàn toàn không kiêng kị quy tắc hay lễ nghĩa. Từ Đạo Phong cảm thấy chuyện này rất có khả năng liên quan tới Ám Tông, cũng chỉ có đám người kia mới to gan làm càn như thế.

Sở Mộ lắc đầu, hắn không nghĩ hai người kia là thành viên Ám Tông.

Thế lực Vũ Sa đã thẩm thấu vào trong nội bộ Ám Tông, nếu đó là người của Ám Tông hẳn là Vũ Sa phải biết từ sớm.

Dĩ nhiên, nếu thật sự do thế lực Ám Tông bày trò, vậy thì chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, bọn họ làm vậy là có mục đích gì?

"Sở Mộ, lão sư muốn gặp ngươi, nàng đang chờ ở Ngự hoa viên."

Từ Đạo Phong nói với Sở Mộ.

Sở Mộ gật đầu, theo Từ Đạo Phong đi tới Ngự hoa viên.

Ngự hoa viên nằm dưới chân núi Thần Sơn, chung quanh là rừng cây che phủ một màu xanh mướt, chính giữa là hồ nước với đủ các loại kỳ hoa dị thảo. Bên trong có mấy gian nhà gỗ dành cho những thành viên cao cấp nghỉ ngơi, thư giãn.

Gian nhà gỗ tương đối đơn sơ, đồ vật cũng không nhiều, Sở Mộ vừa tiến vào đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc.



Hắn thấy trong phòng có ba nữ tử mỹ lệ, đoan trang ngồi uống trà, bọn họ nhỏ giọng trò chuyện gì đó rất vui.

Ngồi ở phía đối diện ba nữ tử là một gã nam tử trẻ tuổi, hắn vẫn luôn giữ nụ cười tùy ý, không có tham dự vào câu chuyện của các nàng. Ngược lại lấy tay gối đầu xem cảnh đẹp ngoài cửa sổ.

"Lão sư, Sở Mộ tới !"

Từ Đạo Phong đi tới bên cạnh Lục Ngọc Cầm, cung kính nói.

"Ngồi đi !"

Lục Ngọc Cầm chỉ vào một cái ghế gần đó, bình thản nói.

Từ Đạo Phong là đệ tử hiển nhiên là chỉ được phép đứng, Lục Ngọc Cầm bảo ngồi chính là ám chỉ Sở Mộ.

Sở Mộ đánh giá bốn người một lát, trong lòng có chút nghi ngờ.

"Ngươi là Sở Mộ?"

Một nữ tử làn da trắng nõn mỉm cười hỏi.

Sở Mộ gật đầu xác nhận, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Lục Ngọc Cầm.

"Vị này là Thần Tông phán quan, Lâm Mộng Linh."

Lục Ngọc Cầm bắt đầu giới thiệu.

"Vị này là... à, các ngươi quen nhau rồi."

Lục Ngọc Cầm đang định giới thiệu Du thánh nữ đột nhiên cảm giác được việc này dư thừa rồi. Cho nên nàng chuyển hướng sang gã nam tử kia:

"Vị này là Hạ Âm, thành chủ Ti Minh thành."

Ánh mắt Sở Mộ chú ý tới Hạ Âm, lúc trước Vũ Sa điều tra Bi Khấp Giả từng đề cập tới người này. Hơn nữa thái độ có vẻ như vô cùng thưởng thức, người như thế đương nhiên là cường giả rất mạnh.

Chỉ đáng tiếc là bia khóc không có phản ứng chút nào, điều này chứng tỏ Hạ Âm không phải là Bi Khấp Giả.

Hạ Âm không anh tuấn, bộ dạng bình thường như bao người khác, nhưng hắn có một cỗ khí chất đặc thù. Từ trong ánh mắt hắn lộ ra mấy phần tiêu dao, tùy ý, khác hẳn với nét mặt kiêu ngạo của Đường Trác, Tân Tín.

Hắn là cường giả danh tiếng vang dội tại cấp Bất Hủ, nhưng không có căn bệnh kiêu ngạo, coi rẻ người khác đúng là đáng quý.

Cường giả kiêu ngạo là bình thường, nhưng mà bọn họ không cần phải chà đạp người yếu để đề cao giá trị bản thân.

"Ta đã xem ngươi thi đấu, ta thích phong cách của ngươi. Nếu có cơ hội, chúng ta nên luận bàn một chút."

Trong lúc Sở Mộ đang đánh giá Hạ Âm, hắn đã đưa tay ra chào hỏi.

Sở Mộ bắt tay với hắn, mỉm cười thân thiện.

Hạ Âm cấp cho hắn ấn tượng đầu tiên không tệ lắm, mặc dù không phải là Bi Khấp Giả nhưng vẫn đáng kết giao.

"Không thành vấn đề !"

Tự nhiên có người tìm mình tỷ thí, Sở Mộ chưa bao giờ cự tuyệt cơ hội chiến đấu nâng cao kiến thức.

"Ta cuối cùng vẫn có cảm giác ngươi còn giữ lại thực lực."

Hạ Âm cười cười nói, ánh mắt sắc bén nhìn vào Sở Mộ.

Bởi vì Hạ Âm xem xét các trận chiến giữa Sở Mộ và Hàn Nhi Tinh, Đường Trác. Trong hai trận chiến này, Sở Mộ biểu hiện quá mức thong dong, từ đầu tới cuối không có bối rối chút nào. Trên một trình độ nhất định đã nói lên rằng hai người kia không phải là đối thủ cùng cấp bậc với hắn.

Sở Mộ mỉm cười không đáp, loại chuyện này cứ để cho Hạ Âm suy đoán, cần gì phải nhiều chuyện phiền phức.

"Chúng ta đều cai quản lãnh thổ tư nhân, khi nào có cơ hội nhất định phải đến Hạ Âm thành một chuyến."

Hạ Âm hiển nhiên là hiểu, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý.

Thực lực Đường Trác còn không đủ để Hạ Âm chơi đùa, nếu quả thật Sở Mộ còn bảo tồn thực lực, vậy thì người này rất đáng được hắn chú ý.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, bộ dạng Thần Tông Lâm Mộng Linh hình như không cao hứng lắm.

Mà Lục Ngọc Cầm ngồi bên cạnh cũng không tìm được chỗ nói chen vào, trong lòng nàng âm thầm kỳ quái tại sao hai người này nói chuyện thoải mái như thế? Lâm Mộng Linh và Du thánh nữ đều là nữ tử tài mạo song toàn, thế mà bọn họ hoàn toàn không có hứng thú, nếu đổi lại là bất kỳ người trẻ tuổi nào nhất định là tìm cách bắt chuyện với hai nàng, chỉ hận không được nói càng nhiều càng tốt.

"À, xin lỗi xin lỗi, trên đời này có cái gọi là gặp mặt một lần xem như bằng hữu. Ta và Sở huynh đệ rất là tâm đầu ý hợp, ha ha ha !"

Hạ Âm cuối cùng đã ý thức được ba nữ tử đang trừng mắt nhìn bọn họ, lúc này mới mỉm cười qua loa.

Sở Mộ thì không sao cả, có nói chuyện với các nàng hay không quan hệ gì tới hắn?

"Sở Mộ, ngươi còn che giấu thực lực. Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."

Lâm Mộng Linh bất chợt thay đổi đề tài.

Sở Mộ im lặng nhìn nàng, không biết nàng định hỏi mình vấn đề gì.

"Hàn Nhi Tinh có phải do ngươi giết không?"

Ánh mắt Lâm Mộng Linh bỗng nhiên bắn ra hàn quang.

Sở Mộ thật sự kinh ngạc, đúng là nằm ngoài dự liệu không ngờ Lâm Mộng Linh lại chất vấn trực tiếp như vậy.

Đối phương đã trực tiếp như thế, Sở Mộ làm gì không biết xấu hổ quanh co lòng vòng, lập tức gật đầu nói:

"Bản thân ta rất muốn giết hắn."

"Nói như vậy, ngươi đã có giết động cơ hắn."

Lâm Mộng Linh tiếp tục hỏi.

"Đúng, hắn phái người ám toán muội muội của ta."

Sở Mộ gật đầu thừa nhận.

Lâm Mộng Linh khẽ nhíu mày, nhưng thần sắc thư giãn lại rất nhanh.

Thật ra Lâm Mộng Linh rất hoài nghi Hàn Nhi Tinh là do Sở Mộ giết chết, bởi vì nàng đã tra được Hàn Nhi Tinh đêm hôm đó cho người hạ độc thủ với thân nhân Sở Mộ.

Hành vi Hàn Nhi Tinh dĩ nhiên là đáng chết, nhưng hắn phải do Thần Tông chế tài. Sở Mộ tự mình xuất thủ giết hắn cũng đồng dạng là hành động tàn bạo.

Hơn nữa, thực lực Sở Mộ đang bại lộ từng chút một, Lâm Mộng Linh càng có lý do cho rằng chuyện này liên quan tới hắn. Hết lần này tới lần khác trên tay Lâm Mộng Linh không có bất kỳ chứng cứ nào.

Cho nên Lâm Mộng Linh quyết định trực tiếp chất vấn, muốn nhìn vào thần sắc đối phương đoán ra một chút đầu mối. Đây cũng là thủ pháp quen thuộc của thành viên Thần Tông khi điều tra tội phạm hiềm nghi.

Rất đáng tiếc, nàng không nhìn ra được gì từ vẻ mặt Sở Mộ, không có bối rối, chỉ có duy nhất nét kinh ngạc. Thậm chí hắn còn trả lời thẳng thắn, đúng là nằm ngoài dự đoán của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook