Quyển 2 - Chương 1006: Bạch Yểm Ma? Ngân Săc Ma Nhân? (P1)
Ngư Thiên Không
06/02/2014
Con mắt Đàm Đức nhìn chằm chằm vào hồn ảnh ở trên hư không kia, sinh thời hắn lại có thể nhìn thấy kỹ năng chung cực của thú tộc này, trong nội tâm Đàm Đức cảm khái ngàn vạn, nhớ ngày đó hắn bước vào lĩnh vực cấp chúa tể thời gian dài như vậy đều chưa bao giờ thấy qua hiệu quả hồn lực hóa thành thực thể, không nghĩ tới thời điểm mình rời khỏi hồn sủng giới lại nhìn thấy hồn ảnh trăm năm khó gặp này.
Đàm Đức đang giảng giải những chuyện này cho người của thế lực trung lập nghe, lão ẩn sĩ và đông đảo cao thủ Tam đại cung điện cũng giải thích lực lượng đặc thù của Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương.
- Có thể gia tăng lực công kích gấp hai lần... Đấu Thiên Cơ Giác Thú này đã là cấp chúa tể, lực công kích tăng lên gấp hai lần thì chẳng khác gì tăng lên hai cấp bậc! !
Trầm nguyên lão sau khi nghe xong cũng không thể nói gì hơn.
- Chuyện này quá phiền phức rồi, vốn tưởng rằng Quan Hoàng Vương có được hỏa diễm, dưới tình huống đơn đả độc đấu có thể an ổn áp Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương một đầu...
Sắc mặt Đồ Tôn Kha Ẩm cũng trầm xuống.
Ánh mắt của hắn cố ý quét mắt nhìn qua các nguyên lão của Tam đại cung điện, sắc mặt các nguyên lão phi thường khó coi, thần sắc cũng cực kỳ cổ quái.
- Điện hạ, chuyện này phải làm thế nào cho phải?
Nguyên lão thấp giọng nói ra.
- Cái tin tức này chưa chắc là thật, có khả năng là Hồn Minh cố ý phô trương thanh thế.
Đồ Tôn Kha Ẩm nói ra.
- Thế nhưng mà Lê Hồng mang tin tức này về chưa chắc là giả bộ đâu, lần chiến đấu này nếu thật bại thì Hồn Minh thực có khả năng mượn nhờ thiên tử Ngô Quảng hiện thân và hai con hồn sủng cấp chúa tôn này đấy.
Sở Mộ cũng không biết chuyện này có bao nhiêu trọng yếu.
Đây là tin tức Lê Hồng sai người mang về, Hồn Minh có ý định phát động tổng tiến công, bọn họ dường như cảm thấy Tam đại cung điện không ngừng xuất hiện cao thủ như Sở Phương Trần cho nên tiếp tục duy trì tình thế này càng ngày càng bất lợi.
Cho nên bọn họ đang tìm cơ hội, lần này Ngô Quảng xuất hiện làm cho sĩ khí Hồn Minh tăng lên nhiều, mà trận này do Sở Phương Trần địa biểu người trẻ tuổi của Tam đại cung điện và viện thủ Mục Thanh Y, nếu như phái trung lập không nói gì thì cao tầng Hồn Minh phi thường có khả năng mượn nhờ lần thắng lợi này nhất cổ tác khí triển khai công kích toàn diện vào Tam đại cung điện.
Tin tức này là Lê Hồng truyền đến, Đồ Tôn Kha Ẩm đạt được tin tức này ngày hôm qua.
Đồ Tôn Kha Ẩm cố ý thảo luận việc này với Liễu Băng Lam một lần, Liễu Băng Lam suốt đêm gọi các nguyên lão tới cung điện thảo luận vấn đề này.
Cao tầng Tam đại cung điện lúc này hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt ứng chiến, nhất là đối phương có được tứ Hùng, chuyện này làm Tam đại khó có thể ngăn cản, chỉ có thể không ngừng từ thành thị, lãnh địa đọ sức chậm rãi chiến đấu chiếm ưu thế.
Cho nên chiến tranh đối với Tam đại cung điện mà nói càng chậm càng có lợi.
Nhưng mà Hồn Minh nhiều năm thăm dò cho nên hiểu được chi tiết của Tam đại cung điện có bao nhiêu, một khi bọn họ hiểu rõ cục diện của Tam đại cung điện và có ấn nấp lực lượng, như vậy bọn họ không chút do dự phát động chiến tranh!
Đương nhiên chiến tranh bộc phát nhất định phải có một bắt đầu tốt.
Lần quyết đấu này trình độ nhất định sẽ cổ vũ sĩ khí của Hồn Minh, một khi Sở Phương Trần cùng Mục Thanh Y là hai tảng đá ảnh hưởng đại cục này mất đi, như vậy Hồn Minh phi thường có khả năng mượn nhờ trận chiến thắng lợi bắt đầu tổng tiến công Tam đại cung điện...
Chuyện này Liễu Băng Lam cùng Kha Ẩm không chút do dự ủng hộ Sở Mộ.
Nếu trận chiến này thắng thì như vậy Hồn Minh khẳng định không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dưới tình huống chủ tướng hai lần thất bại và sĩ khí sa sút mà phát động chiến tranh là không sáng suốt.
Như vậy sẽ tranh thủ thời gian cho Tam đại cung điện nhiều hơn. Kết quả này đương nhiên người trong hội nghị muốn thấy nhất, dù sao chiến tranh không phải chuyện đùa.
Tin tưởng nếu có thể đủ chiến thắng. Sở Phương Trần cùng Mục Thanh Y nhất định sẽ dốc toàn lực.
Về phần không địch lại thì chiến đấu của bọn họ ảnh hưởng quá nghiêm trọng, có ảnh hưởng toàn cục tới tranh chấp của hai phe. Có khả năng là bọn họ bị thương nặng hoặc chết.
Hai người này đối với Tam đại cung điện mà nói đều rất trọng yếu, một khi có chỗ hao tổn, chiến tranh kế tiếp càng không có phần thắng.
- Tình huống không đúng thì bảo bọn họ thương tha đi, đánh thì đánh a, hôm nay cuối cùng sẽ đến.
Đồ Tôn Kha Ẩm thở dài nói ra.
Ánh mắt Liễu Băng Lam nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, nàng cảm thấy lần này lựa chọn không nói cho Sở Mộ là chính xác, địch nhân thực lực quá mạnh mẽ, nếu như cưỡng cầu thì chỉ mang lại tổn thất to lớn hơn mà thôi, Liễu Băng Lam không cho phép hài tử của mình có sơ suất gì.
Cao tầng Tam đại cung điện lúc này đang thấp giọng nghị luận với nhau, mà Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương ngưng tụ thú hồn chi lực đã lao về phía Quan Hoàng Vương!
Không gian bởi vì hồn ảnh này mà chấn động. Hồn ảnh cơ giác khổng lồ này lao tới gần Quan Hoàng Vương. Năng lực né tránh của Quan Hoàng Vương có mạnh hơn nữa cũng không thể vượt qua công kích của hồn ảnh. Thân hình đang bay lượn va chạm với hồn ảnh phát ra một tiếng rên rĩ, bay rớt ra ngoài!
- Rống rống! ! ! ! ! ! ! !
Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương gào thét một tiếng, bỗng nhiên hồn ảnh này hóa thành hư ảo, bay vào trong sừng, Quan Hoàng Vương rơi xuống đất một khắc thì đâm mạnh vào mặt đất.
Hồn ảnh cơ giác cũng không tạo thành phá hư mặt đất gì, nhưng mà Quan Hoàng Vương bị hồn ảnh này đâm vào lại thống khổ giãy dụa, hoàn toàn có cảm giác như bị sừng đâm trúng thật sự, không ngừng giãy dụa.
Quan Hoàng Vương vừa bị đánh rơi thì Bạch Hổ bên kia cũng không địch lại Băng Thương Chi Vương cấp chúa tể, bị kỹ năng băng hệ đánh rơi xuống mặt đất, trên người đầy vết thương
Bạch Hổ cuối cùng vẫn không có bước vào cấp chúa tể, không có khả năng kiên trì bao lâu trong tay của Băng Thương Chi Vương.
Sở Mộ bởi vì đạt được hai hồn sủng của Mục Thanh Y viện trợ nên dần dần đem khí diễm hung hăng càn quấy của Mạch Lăng đè xuống, mắt thấy Mục Thanh Y lâm vào trong hoàn cảnh xấu vội vàng cho Bạch Ma Quỷ tiến đến trợ giúp, giảm nhẹ áp lực giúp Bạch Hổ cùng Quan Hoàng Vương.
- Ngươi còn tốt đó chứ?
Sở Mộ đưa mắt nhìn qua Mục Thanh Y bị thương, mở miệng hỏi.
- Không phải rất lạc quan, hồn ảnh chi lực này rất bá đạo, hoàng của ta bị công kích một lần, muốn tái chiến rất khó khăn.
Mục Thanh Y nói ra.
Hai sinh vật cấp chúa tể một có thuộc tính băng hoàn toàn khắc chế Quan Hoàng Vương mạnh nhất của Mục Thanh Y.
Một còn lại là thú vương co thú hồn chi lực đều tương đương khó đối phó, hoàn cảnh xấu là đương nhiên!
- Ngô Quảng này đúng là có chút năng lực, không được thì buông tha đi.
Sở Mộ nói ra.
Đàm Đức đang giảng giải những chuyện này cho người của thế lực trung lập nghe, lão ẩn sĩ và đông đảo cao thủ Tam đại cung điện cũng giải thích lực lượng đặc thù của Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương.
- Có thể gia tăng lực công kích gấp hai lần... Đấu Thiên Cơ Giác Thú này đã là cấp chúa tể, lực công kích tăng lên gấp hai lần thì chẳng khác gì tăng lên hai cấp bậc! !
Trầm nguyên lão sau khi nghe xong cũng không thể nói gì hơn.
- Chuyện này quá phiền phức rồi, vốn tưởng rằng Quan Hoàng Vương có được hỏa diễm, dưới tình huống đơn đả độc đấu có thể an ổn áp Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương một đầu...
Sắc mặt Đồ Tôn Kha Ẩm cũng trầm xuống.
Ánh mắt của hắn cố ý quét mắt nhìn qua các nguyên lão của Tam đại cung điện, sắc mặt các nguyên lão phi thường khó coi, thần sắc cũng cực kỳ cổ quái.
- Điện hạ, chuyện này phải làm thế nào cho phải?
Nguyên lão thấp giọng nói ra.
- Cái tin tức này chưa chắc là thật, có khả năng là Hồn Minh cố ý phô trương thanh thế.
Đồ Tôn Kha Ẩm nói ra.
- Thế nhưng mà Lê Hồng mang tin tức này về chưa chắc là giả bộ đâu, lần chiến đấu này nếu thật bại thì Hồn Minh thực có khả năng mượn nhờ thiên tử Ngô Quảng hiện thân và hai con hồn sủng cấp chúa tôn này đấy.
Sở Mộ cũng không biết chuyện này có bao nhiêu trọng yếu.
Đây là tin tức Lê Hồng sai người mang về, Hồn Minh có ý định phát động tổng tiến công, bọn họ dường như cảm thấy Tam đại cung điện không ngừng xuất hiện cao thủ như Sở Phương Trần cho nên tiếp tục duy trì tình thế này càng ngày càng bất lợi.
Cho nên bọn họ đang tìm cơ hội, lần này Ngô Quảng xuất hiện làm cho sĩ khí Hồn Minh tăng lên nhiều, mà trận này do Sở Phương Trần địa biểu người trẻ tuổi của Tam đại cung điện và viện thủ Mục Thanh Y, nếu như phái trung lập không nói gì thì cao tầng Hồn Minh phi thường có khả năng mượn nhờ lần thắng lợi này nhất cổ tác khí triển khai công kích toàn diện vào Tam đại cung điện.
Tin tức này là Lê Hồng truyền đến, Đồ Tôn Kha Ẩm đạt được tin tức này ngày hôm qua.
Đồ Tôn Kha Ẩm cố ý thảo luận việc này với Liễu Băng Lam một lần, Liễu Băng Lam suốt đêm gọi các nguyên lão tới cung điện thảo luận vấn đề này.
Cao tầng Tam đại cung điện lúc này hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt ứng chiến, nhất là đối phương có được tứ Hùng, chuyện này làm Tam đại khó có thể ngăn cản, chỉ có thể không ngừng từ thành thị, lãnh địa đọ sức chậm rãi chiến đấu chiếm ưu thế.
Cho nên chiến tranh đối với Tam đại cung điện mà nói càng chậm càng có lợi.
Nhưng mà Hồn Minh nhiều năm thăm dò cho nên hiểu được chi tiết của Tam đại cung điện có bao nhiêu, một khi bọn họ hiểu rõ cục diện của Tam đại cung điện và có ấn nấp lực lượng, như vậy bọn họ không chút do dự phát động chiến tranh!
Đương nhiên chiến tranh bộc phát nhất định phải có một bắt đầu tốt.
Lần quyết đấu này trình độ nhất định sẽ cổ vũ sĩ khí của Hồn Minh, một khi Sở Phương Trần cùng Mục Thanh Y là hai tảng đá ảnh hưởng đại cục này mất đi, như vậy Hồn Minh phi thường có khả năng mượn nhờ trận chiến thắng lợi bắt đầu tổng tiến công Tam đại cung điện...
Chuyện này Liễu Băng Lam cùng Kha Ẩm không chút do dự ủng hộ Sở Mộ.
Nếu trận chiến này thắng thì như vậy Hồn Minh khẳng định không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dưới tình huống chủ tướng hai lần thất bại và sĩ khí sa sút mà phát động chiến tranh là không sáng suốt.
Như vậy sẽ tranh thủ thời gian cho Tam đại cung điện nhiều hơn. Kết quả này đương nhiên người trong hội nghị muốn thấy nhất, dù sao chiến tranh không phải chuyện đùa.
Tin tưởng nếu có thể đủ chiến thắng. Sở Phương Trần cùng Mục Thanh Y nhất định sẽ dốc toàn lực.
Về phần không địch lại thì chiến đấu của bọn họ ảnh hưởng quá nghiêm trọng, có ảnh hưởng toàn cục tới tranh chấp của hai phe. Có khả năng là bọn họ bị thương nặng hoặc chết.
Hai người này đối với Tam đại cung điện mà nói đều rất trọng yếu, một khi có chỗ hao tổn, chiến tranh kế tiếp càng không có phần thắng.
- Tình huống không đúng thì bảo bọn họ thương tha đi, đánh thì đánh a, hôm nay cuối cùng sẽ đến.
Đồ Tôn Kha Ẩm thở dài nói ra.
Ánh mắt Liễu Băng Lam nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, nàng cảm thấy lần này lựa chọn không nói cho Sở Mộ là chính xác, địch nhân thực lực quá mạnh mẽ, nếu như cưỡng cầu thì chỉ mang lại tổn thất to lớn hơn mà thôi, Liễu Băng Lam không cho phép hài tử của mình có sơ suất gì.
Cao tầng Tam đại cung điện lúc này đang thấp giọng nghị luận với nhau, mà Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương ngưng tụ thú hồn chi lực đã lao về phía Quan Hoàng Vương!
Không gian bởi vì hồn ảnh này mà chấn động. Hồn ảnh cơ giác khổng lồ này lao tới gần Quan Hoàng Vương. Năng lực né tránh của Quan Hoàng Vương có mạnh hơn nữa cũng không thể vượt qua công kích của hồn ảnh. Thân hình đang bay lượn va chạm với hồn ảnh phát ra một tiếng rên rĩ, bay rớt ra ngoài!
- Rống rống! ! ! ! ! ! ! !
Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương gào thét một tiếng, bỗng nhiên hồn ảnh này hóa thành hư ảo, bay vào trong sừng, Quan Hoàng Vương rơi xuống đất một khắc thì đâm mạnh vào mặt đất.
Hồn ảnh cơ giác cũng không tạo thành phá hư mặt đất gì, nhưng mà Quan Hoàng Vương bị hồn ảnh này đâm vào lại thống khổ giãy dụa, hoàn toàn có cảm giác như bị sừng đâm trúng thật sự, không ngừng giãy dụa.
Quan Hoàng Vương vừa bị đánh rơi thì Bạch Hổ bên kia cũng không địch lại Băng Thương Chi Vương cấp chúa tể, bị kỹ năng băng hệ đánh rơi xuống mặt đất, trên người đầy vết thương
Bạch Hổ cuối cùng vẫn không có bước vào cấp chúa tể, không có khả năng kiên trì bao lâu trong tay của Băng Thương Chi Vương.
Sở Mộ bởi vì đạt được hai hồn sủng của Mục Thanh Y viện trợ nên dần dần đem khí diễm hung hăng càn quấy của Mạch Lăng đè xuống, mắt thấy Mục Thanh Y lâm vào trong hoàn cảnh xấu vội vàng cho Bạch Ma Quỷ tiến đến trợ giúp, giảm nhẹ áp lực giúp Bạch Hổ cùng Quan Hoàng Vương.
- Ngươi còn tốt đó chứ?
Sở Mộ đưa mắt nhìn qua Mục Thanh Y bị thương, mở miệng hỏi.
- Không phải rất lạc quan, hồn ảnh chi lực này rất bá đạo, hoàng của ta bị công kích một lần, muốn tái chiến rất khó khăn.
Mục Thanh Y nói ra.
Hai sinh vật cấp chúa tể một có thuộc tính băng hoàn toàn khắc chế Quan Hoàng Vương mạnh nhất của Mục Thanh Y.
Một còn lại là thú vương co thú hồn chi lực đều tương đương khó đối phó, hoàn cảnh xấu là đương nhiên!
- Ngô Quảng này đúng là có chút năng lực, không được thì buông tha đi.
Sở Mộ nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.