Quyển 2 - Chương 1220: Bảo tàng Tân Nguyệt Địa
Ngư Thiên Không
13/03/2014
- Đổi tên? Không cần đâu, vẫn gọi là Tân Nguyệt Địa tốt hơn, thật chuẩn
xác, lãnh thổ của chúng ta chính là một vầng trăng non thôi!
Sở Mộ lắc lắc đầu, bác bỏ lời đề nghị nhàm chán của các nguyên lão.
Hiện tại Sở Mộ là người có cống hiến lớn nhất đối với Tân Nguyệt Địa, hơn nữa còn là một vị vương giả hoàn toàn xứng đáng, các nguyên lão cảm thấy để tỏ lòng tôn kính đối với Sở Mộ, đem Tân Nguyệt Địa trở thành lãnh địa mang họ của hắn.
Nhưng Sở Mộ cảm thấy không cần thiết làm như thế, mặc dù họ của hắn nghe thật êm tai nhưng danh xưng Tân Nguyệt Địa càng thích hợp với địa phương này.
Chuyện đại sự Sở Mộ không có bao nhiêu hứng thú tham dự, việc này hắn giao cho Liễu Băng Lam, Khương Ma Đế, Trầm nguyên lão cùng Bàng nguyên lão bọn họ.
Ý tứ của Liễu Băng Lam thừa lúc Tân Nguyệt Địa vừa mới độc lập, danh khí còn đang truyền ra các đại cảnh, nên đem thanh danh của tam đại cung điện cắm lên lãnh thổ của người khác.
Hiện tại Tân Nguyệt Địa là lãnh thổ tư nhân, đã được Thần Tông bảo hộ, có được cao thủ trấn thủ, chứng thật là một chỗ an toàn, nhưng Tân Nguyệt Địa không thể phong bế giống như trước kia, nhất định cần tiếp tục phát triển, mà cần phát triển thì phải bước ra khỏi lãnh thổ, học tập, trao đổi, giao dịch, những điều này là phi thường cần thiết.
- Sở Mộ, đại bộ phận Thánh Vực mẹ đều đã đi qua một lần, tài nguyên trong Thánh Vực khổng lồ hơn ghi chép của chúng ta, thậm chí có nhiều chỗ ngay cả mẹ cũng không dám đi vào!
Đôi mắt Liễu Băng Lam nhìn vẻ uể oải của Sở Mộ, nói.
Liễu Băng Lam biết Sở Mộ không quá hứng thú đối với việc này, nhưng về việc phát triển tương lai của Tân Nguyệt Địa đại sự như vậy Sở Mộ nhất định phải tham dự vào.
- Đây là một chuyện tốt thôi!
Sở Mộ gật gật đầu.
Một khối lãnh địa nếu muốn hưng thịnh không thể tránh khỏi nương dựa vào một mê giới cấp cao. Nếu như nói Thánh Vực của tam đại cung điện đều là mê giới cấp cao, như vậy cũng tương đương với việc tam đại cung điện có được tòa bảo khố thật lớn.
Từ thực lực của người tại Tân Nguyệt Địa dần dần tăng lên, nguyên bản vùng đất bảo địa trù phú tự nhiên sẽ bị đào móc, trong quá trình khai thác sẽ làm thực lực chỉnh thể Tân Nguyệt Địa gia tăng, hình thành một tuần hoàn rất tốt.
Đương nhiên càng trọng yếu hơn một chút chính là Tân Nguyệt Địa phải có một thời kỳ quá độ thực lực.
Liễu Băng Lam tỏ vẻ Thánh Vực có phân tầng cấp bậc rõ ràng.
Đầu tiên lãnh thổ cần thăm dò có cấp bậc thấp nhất là vương cấp, nhưng bởi vì cường giả cấp chủ tể của Tân Nguyệt Địa còn ít, cho dù có cũng thật khó vượt qua đê đẳng chủ tể.
Đê đẳng chủ tể là một cửa ải cấp bậc, cửa ải này vừa lúc ngăn trở người của Tân Nguyệt Địa thăm dò càng sâu hơn trong Thánh Vực.
Nếu như có thể kéo thêm càng nhiều người vượt qua cửa ải này, có được thực lực tiến vào tận sâu trong Thánh Vực, như vậy bên trong chính là bảo khố chân chính. Cường giả nào đi đầu tiên vào trong thăm dò có xác suất đạt được huyền vật rất lớn, dù sao tận sâu trong Thánh Vực chưa từng có ai đi vào thăm dò suốt mấy ngàn năm qua.
Mọi người đều biết một khối địa phương chưa được khai hoang, nhất định là tài nguyên phong phú, đây là động lực tốt nhất để thúc đẩy toàn lãnh thổ phát triển!
Đương nhiên, Thánh Vực cần cường giả khai khẩn, mà người có thực lực khai khẩn cũng chỉ có Sở Mộ, Mục Thanh Y, Triêu Thái Tử, Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh, Liễu Băng Lam…bọn họ mà thôi.
Chỉ tiếc ngoại trừ Liễu Băng Lam, những người khác đều có tâm tình khiêu thoát tràn trề.
- Bá mẫu, Thánh Vực quá lớn. Hơn nữa nhiều Thánh Vực như vậy, mà nhân số đạt chủ tể cấp chỉ có mấy người chúng ta, một nhóm người ít ỏi muốn đi thăm dò khai khẩn là chuyện không thực tế. Ta cảm thấy được thay vì ôm bảo tàng thật lớn mà không thể lấy, chẳng thà hướng các cường giả ngoại cảnh mở ra…
Diệp Khuynh Tư nhìn thấy mọi người ưu sầu vì chuyện này, lập tức nói một câu.
- Mở ra cho cường giả ngoại cảnh? Vậy làm sao được, nếu bọn hắn đem đồ vật cầm đi, chúng ta làm sao bây giờ, trong khoảng thời gian này ta luôn dùng sách ngoại cảnh so sánh, phát hiện mê giới tài nguyên phong phú như trong miệng bọn hắn nói còn chưa sánh kịp một phần mười Thánh Vực của chúng ta, nếu không phải cường giả của chúng ta có hạn…
Tiếu nguyên lão là người thứ nhất phản đối.
Liễu Băng Lam cũng cảm thấy được lời nói của Diệp Khuynh Tư có chút vô lý, nhưng nàng cũng không sốt ruột phản bác mà nhìn qua Diệp Khuynh Tư, muốn biết ý tứ kế tiếp của nàng.
- Đưa ra một ví dụ. Hiện tại chúng ta có tổng cộng chín tòa long huyệt tràn đầy bảo vật, lấy thực lực của chúng ta không đủ đem toàn bộ những đầu long canh giữ giải quyết, chỉ có thể miễn cưỡng đạt được chút ít tài nguyên bên cạnh long huyệt mà thôi. Như vậy thay vì tử thủ không cho ai chiếm được bảo tàng, chẳng thà để cường giả bên ngoài tiến vào, giúp chúng ta giải quyết đàn long trong long huyệt, sau đó khi đạt được bảo tàng dựa theo tỉ lệ chia nhau hưởng lợi, như vậy tuy rằng chúng ta không lấy được toàn bộ tài nguyên, nhưng ít ra được một bộ phận, tài nguyên kia có thể dùng bồi dưỡng cường giả của chúng ta…Làm như vậy ít nhất chúng ta có thể đánh vỡ được cục diện bế tắc…
Diệp Khuynh Tư nói.
Lời giải thích của Diệp Khuynh Tư khiến có chút người tỉnh ngộ, cảm thấy được làm như vậy không phải là không thể, nhưng vẫn có chút người cau mày, bởi vì không phải người nào cũng thích đem bảo tàng chia ra cùng người khác hưởng lợi.
Diệp Khuynh Tư thấy còn có chút lão nhân có vẻ như không tình nguyện, mỉm cười tiếp tục nói:
- Đổi lại góc độ suy nghĩ hẳn là sẽ càng dễ nhận. Đại khái chúng ta có thể xem là chúng ta thuê một ít cao thủ đi tìm kiếm Thánh Vực, làm cho bọn họ khai khẩn Thánh Vực cho chúng ta, sau đó lại trả tiền công tương đối cao cho bọn họ mà thôi, cuối cùng người được lợi vẫn là chúng ta!
Thánh Vực chỉ có một lối ra, lúc trước khi Sở Mộ tiến vào Thánh Vực ngay cả không gian giới chỉ cùng hồn bộ giới chỉ cũng không cho phép mang theo, hơn nữa sau khi ra khỏi Thánh Vực nhất định phải nhận kiểm tra, điều này làm vấn đề giấu riêng không còn tồn tại.
- Được, biện pháp này có thể thử xem!
Liễu Băng Lam gật gật đầu.
Đúng như lời của Diệp Khuynh Tư, thay vì tử thủ chẳng thà mở ra, mọi người đều được lợi.
- Hơn nữa lúc này còn có thể chiêu nạp cường giả gia nhập vào thế lực cung điện của chúng ta, người gia nhập thế lực cung điện thì tỉ lệ nộp thuế có thể giảm xuống, tin tưởng một ít hồn sủng sư theo đuổi hồn sủng đạo vẫn sẽ nguyện ý gia nhập!
Diệp Khuynh Tư nói tiếp.
Vài vị nguyên lão liên tục gật đầu, cảm thấy được đây là một phương pháp tuần hoàn rất tốt.
- Ha ha…những lão nhân như chúng ta thật sự càng ngày càng ngoan cố phong bế, cũng nhờ Diệp linh sư đánh thức chúng ta…
Bàng nguyên lão nở nụ cười.
Biện pháp của Diệp Khuynh Tư được tiếp thu, từ đó về sau Liễu Băng Lam sẽ phái một số người đi ra ngoại cảnh xây dựng cung điện, sau đó dẫn một ít cao thủ có tâm muốn tìm kiếm Thánh Vực tiến vào…
Cao thủ thường xuyên ra vào Tân Nguyệt Địa tự nhiên sẽ kéo lên thực lực chỉnh tề của Tân Nguyệt Địa.
Đương nhiên còn có một điều trọng yếu hơn chính là hiện tại ma linh đã di cư tới Yểm Ma Thánh Vực của Tân Nguyệt Địa, lấy quan hệ giữa nhóm người Sở Mộ cùng Ma Linh bộ tộc hiện giờ, như vậy có thể làm một ít đế hoàng ma linh cùng cao thủ gia nhập Tân Nguyệt Địa ký kết hồn ước, như vậy có thể đánh vỡ cục diện bế tác vì hạn chế chủng tộc, qua chừng hai ba mươi năm, Tân Nguyệt Địa hẳn có thể sản sinh rất nhiều cường giả cấp chủ tể!
…
Sở Mộ đối với đại sự phát triển thực sự không có hứng thú, nên không đề nghị được biện pháp gì tốt hơn.
Lúc quay trở về cung viện của mình, Sở Mộ nhìn Diệp Khuynh Tư không khỏi nở nụ cười nói:
- Nhìn xem, muội còn có cách nhìn đại cục như vậy, không bằng ta thoái vị, cho muội lên làm nữ vương đi, do Diệp nữ vương dẫn dắt Tân Nguyệt Địa đi lên con đường hưng thịnh!
- Đây thật ra là kế hoạch của tiểu nô lệ của huynh…
Diệp Khuynh Tư nói.
Diệp Khuynh Tư mỗi khi chế dược luôn cần có Vũ Sa ôn dưỡng, ngẫu nhiên sẽ cùng Vũ Sa chuyện phiếm vài câu. Vị kia thật sự có ánh mắt thống trị Tân Nguyệt Địa rất xa, rất nhiều chuyện mà hiện tại Tân Nguyệt Địa gặp được kỳ thật nàng đã làm sẵn chuẩn bị.
- Chẳng trách muội có được những ý nghĩ này!
Sở Mộ tỉnh ngộ gật đầu.
Nếu đây là kế hoạch của Vũ Sa, vậy không kỳ quái, nữ nhân kia hẳn là chứng thật muốn Tân Nguyệt Địa phát triển, xem như đặt hòn đá tảng cho việc phát triển lãnh thổ của nàng.
Diệp Khuynh Tư trừng mắt liếc Sở Mộ, không vui nói:
- Ý của huynh là trí tuệ của muội không thể nào đưa ra lời đề nghị như vậy?
- Ách…đúng!
Sở Mộ vẫn cười toe toét.
Người này còn dám gật đầu!
Diệp Khuynh Tư lộ ra tiểu răng nanh, biến thành tiểu mèo hoang giương nanh múa vuốt cấp cho tên bại hoại Sở Mộ một chút giáo huấn cho hắn xem.
Vừa rồi Sở Mộ còn đang suy nghĩ là sao ăn đậu hũ một phen, kết quả Diệp Khuynh Tư tự mình đưa tới miệng hổ!
Sở Mộ cười ha ha, lập tức vồ đến, liền đem Diệp Khuynh Tư chế phục.
Diệp Khuynh Tư bị Sở Mộ ôm lấy, nàng đã biết người này muốn làm gì, ánh mắt lộ ra ý ngượng ngùng, nhưng vẫn cắn môi, bộ dáng nếu như Sở Mộ không đem lời nói vừa rồi giải thích rõ ràng thì nàng sẽ không bỏ qua.
Sở Mộ cũng không quản nhiều như vậy, thừa lúc chung quanh không có ai liền cùng Diệp Khuynh Tư nồng nhiệt một phen…
Sở Mộ đã áp môi lên môi của Diệp Khuynh Tư, nhưng nàng chỉ mím chặt đôi môi nhỏ nhắn, không cho Sở Mộ cơ hội.
Không ngờ còn chống cự!
Nhưng không sao cả, bộ vị mê người của Diệp Khuynh Tư không chỉ có đôi môi thơm tho, Sở Mộ thuận thế hôn lên chiếc cằm thon thả của nàng, lại hôn lên vùng cổ trắng nõn.
Gò má Diệp Khuynh Tư nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng, nơi này vẫn còn ở sân viện, làm xằng bậy như vậy lỡ như bị nha hoàn thấy được thật sự mắc cỡ đến chết người.
Sự thật chứng minh Diệp Khuynh Tư chống cự không hề có chút ý nghĩa, trước khi thỏa hiệp nàng đưa ra yêu cầu cuối cùng, ít nhất phải quay về trong phòng.
Sở Mộ đi lịch lãm hơn nửa năm, hơn nữa sau đó còn phải xử lý cuộc chiến giành độc lập lãnh thổ, xem như thật lâu không thân thiết với Diệp Khuynh Tư, lần này hai người triền miên thật lâu.
Sau ân ái, Diệp Khuynh Tư đỏ bừng gò má hỏi một vấn đề.
Sở Mộ như có suy nghĩ nói:
- Nam hài hay nữ hài đều được!
Về vấn đề con cái, thật sự rất khó nói, hắn ở chung một chỗ với Diệp Khuynh Tư đã nhiều năm theo lý mà nói chuyện phòng the thật sự không ít, Diệp Khuynh Tư cũng không tránh né, hẳn phải sớm có tin vui, nhưng tạm thời vẫn chưa thấy động tĩnh.
Điều này làm Sở Mộ nhớ tới Ly lão nhân từng nói qua, năng lực sinh đẻ của nhân loại cấp bậc cao bị hạn chế, xác suất thành công khá thấp.
Nếu xác suất thành công thấp kỳ thật cũng không có gì đáng ngại, thường xuyên ân ái liền có thể giải quyết, có một số việc Sở Mộ thích làm còn không thấy mệt.
Sở Mộ lắc lắc đầu, bác bỏ lời đề nghị nhàm chán của các nguyên lão.
Hiện tại Sở Mộ là người có cống hiến lớn nhất đối với Tân Nguyệt Địa, hơn nữa còn là một vị vương giả hoàn toàn xứng đáng, các nguyên lão cảm thấy để tỏ lòng tôn kính đối với Sở Mộ, đem Tân Nguyệt Địa trở thành lãnh địa mang họ của hắn.
Nhưng Sở Mộ cảm thấy không cần thiết làm như thế, mặc dù họ của hắn nghe thật êm tai nhưng danh xưng Tân Nguyệt Địa càng thích hợp với địa phương này.
Chuyện đại sự Sở Mộ không có bao nhiêu hứng thú tham dự, việc này hắn giao cho Liễu Băng Lam, Khương Ma Đế, Trầm nguyên lão cùng Bàng nguyên lão bọn họ.
Ý tứ của Liễu Băng Lam thừa lúc Tân Nguyệt Địa vừa mới độc lập, danh khí còn đang truyền ra các đại cảnh, nên đem thanh danh của tam đại cung điện cắm lên lãnh thổ của người khác.
Hiện tại Tân Nguyệt Địa là lãnh thổ tư nhân, đã được Thần Tông bảo hộ, có được cao thủ trấn thủ, chứng thật là một chỗ an toàn, nhưng Tân Nguyệt Địa không thể phong bế giống như trước kia, nhất định cần tiếp tục phát triển, mà cần phát triển thì phải bước ra khỏi lãnh thổ, học tập, trao đổi, giao dịch, những điều này là phi thường cần thiết.
- Sở Mộ, đại bộ phận Thánh Vực mẹ đều đã đi qua một lần, tài nguyên trong Thánh Vực khổng lồ hơn ghi chép của chúng ta, thậm chí có nhiều chỗ ngay cả mẹ cũng không dám đi vào!
Đôi mắt Liễu Băng Lam nhìn vẻ uể oải của Sở Mộ, nói.
Liễu Băng Lam biết Sở Mộ không quá hứng thú đối với việc này, nhưng về việc phát triển tương lai của Tân Nguyệt Địa đại sự như vậy Sở Mộ nhất định phải tham dự vào.
- Đây là một chuyện tốt thôi!
Sở Mộ gật gật đầu.
Một khối lãnh địa nếu muốn hưng thịnh không thể tránh khỏi nương dựa vào một mê giới cấp cao. Nếu như nói Thánh Vực của tam đại cung điện đều là mê giới cấp cao, như vậy cũng tương đương với việc tam đại cung điện có được tòa bảo khố thật lớn.
Từ thực lực của người tại Tân Nguyệt Địa dần dần tăng lên, nguyên bản vùng đất bảo địa trù phú tự nhiên sẽ bị đào móc, trong quá trình khai thác sẽ làm thực lực chỉnh thể Tân Nguyệt Địa gia tăng, hình thành một tuần hoàn rất tốt.
Đương nhiên càng trọng yếu hơn một chút chính là Tân Nguyệt Địa phải có một thời kỳ quá độ thực lực.
Liễu Băng Lam tỏ vẻ Thánh Vực có phân tầng cấp bậc rõ ràng.
Đầu tiên lãnh thổ cần thăm dò có cấp bậc thấp nhất là vương cấp, nhưng bởi vì cường giả cấp chủ tể của Tân Nguyệt Địa còn ít, cho dù có cũng thật khó vượt qua đê đẳng chủ tể.
Đê đẳng chủ tể là một cửa ải cấp bậc, cửa ải này vừa lúc ngăn trở người của Tân Nguyệt Địa thăm dò càng sâu hơn trong Thánh Vực.
Nếu như có thể kéo thêm càng nhiều người vượt qua cửa ải này, có được thực lực tiến vào tận sâu trong Thánh Vực, như vậy bên trong chính là bảo khố chân chính. Cường giả nào đi đầu tiên vào trong thăm dò có xác suất đạt được huyền vật rất lớn, dù sao tận sâu trong Thánh Vực chưa từng có ai đi vào thăm dò suốt mấy ngàn năm qua.
Mọi người đều biết một khối địa phương chưa được khai hoang, nhất định là tài nguyên phong phú, đây là động lực tốt nhất để thúc đẩy toàn lãnh thổ phát triển!
Đương nhiên, Thánh Vực cần cường giả khai khẩn, mà người có thực lực khai khẩn cũng chỉ có Sở Mộ, Mục Thanh Y, Triêu Thái Tử, Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh, Liễu Băng Lam…bọn họ mà thôi.
Chỉ tiếc ngoại trừ Liễu Băng Lam, những người khác đều có tâm tình khiêu thoát tràn trề.
- Bá mẫu, Thánh Vực quá lớn. Hơn nữa nhiều Thánh Vực như vậy, mà nhân số đạt chủ tể cấp chỉ có mấy người chúng ta, một nhóm người ít ỏi muốn đi thăm dò khai khẩn là chuyện không thực tế. Ta cảm thấy được thay vì ôm bảo tàng thật lớn mà không thể lấy, chẳng thà hướng các cường giả ngoại cảnh mở ra…
Diệp Khuynh Tư nhìn thấy mọi người ưu sầu vì chuyện này, lập tức nói một câu.
- Mở ra cho cường giả ngoại cảnh? Vậy làm sao được, nếu bọn hắn đem đồ vật cầm đi, chúng ta làm sao bây giờ, trong khoảng thời gian này ta luôn dùng sách ngoại cảnh so sánh, phát hiện mê giới tài nguyên phong phú như trong miệng bọn hắn nói còn chưa sánh kịp một phần mười Thánh Vực của chúng ta, nếu không phải cường giả của chúng ta có hạn…
Tiếu nguyên lão là người thứ nhất phản đối.
Liễu Băng Lam cũng cảm thấy được lời nói của Diệp Khuynh Tư có chút vô lý, nhưng nàng cũng không sốt ruột phản bác mà nhìn qua Diệp Khuynh Tư, muốn biết ý tứ kế tiếp của nàng.
- Đưa ra một ví dụ. Hiện tại chúng ta có tổng cộng chín tòa long huyệt tràn đầy bảo vật, lấy thực lực của chúng ta không đủ đem toàn bộ những đầu long canh giữ giải quyết, chỉ có thể miễn cưỡng đạt được chút ít tài nguyên bên cạnh long huyệt mà thôi. Như vậy thay vì tử thủ không cho ai chiếm được bảo tàng, chẳng thà để cường giả bên ngoài tiến vào, giúp chúng ta giải quyết đàn long trong long huyệt, sau đó khi đạt được bảo tàng dựa theo tỉ lệ chia nhau hưởng lợi, như vậy tuy rằng chúng ta không lấy được toàn bộ tài nguyên, nhưng ít ra được một bộ phận, tài nguyên kia có thể dùng bồi dưỡng cường giả của chúng ta…Làm như vậy ít nhất chúng ta có thể đánh vỡ được cục diện bế tắc…
Diệp Khuynh Tư nói.
Lời giải thích của Diệp Khuynh Tư khiến có chút người tỉnh ngộ, cảm thấy được làm như vậy không phải là không thể, nhưng vẫn có chút người cau mày, bởi vì không phải người nào cũng thích đem bảo tàng chia ra cùng người khác hưởng lợi.
Diệp Khuynh Tư thấy còn có chút lão nhân có vẻ như không tình nguyện, mỉm cười tiếp tục nói:
- Đổi lại góc độ suy nghĩ hẳn là sẽ càng dễ nhận. Đại khái chúng ta có thể xem là chúng ta thuê một ít cao thủ đi tìm kiếm Thánh Vực, làm cho bọn họ khai khẩn Thánh Vực cho chúng ta, sau đó lại trả tiền công tương đối cao cho bọn họ mà thôi, cuối cùng người được lợi vẫn là chúng ta!
Thánh Vực chỉ có một lối ra, lúc trước khi Sở Mộ tiến vào Thánh Vực ngay cả không gian giới chỉ cùng hồn bộ giới chỉ cũng không cho phép mang theo, hơn nữa sau khi ra khỏi Thánh Vực nhất định phải nhận kiểm tra, điều này làm vấn đề giấu riêng không còn tồn tại.
- Được, biện pháp này có thể thử xem!
Liễu Băng Lam gật gật đầu.
Đúng như lời của Diệp Khuynh Tư, thay vì tử thủ chẳng thà mở ra, mọi người đều được lợi.
- Hơn nữa lúc này còn có thể chiêu nạp cường giả gia nhập vào thế lực cung điện của chúng ta, người gia nhập thế lực cung điện thì tỉ lệ nộp thuế có thể giảm xuống, tin tưởng một ít hồn sủng sư theo đuổi hồn sủng đạo vẫn sẽ nguyện ý gia nhập!
Diệp Khuynh Tư nói tiếp.
Vài vị nguyên lão liên tục gật đầu, cảm thấy được đây là một phương pháp tuần hoàn rất tốt.
- Ha ha…những lão nhân như chúng ta thật sự càng ngày càng ngoan cố phong bế, cũng nhờ Diệp linh sư đánh thức chúng ta…
Bàng nguyên lão nở nụ cười.
Biện pháp của Diệp Khuynh Tư được tiếp thu, từ đó về sau Liễu Băng Lam sẽ phái một số người đi ra ngoại cảnh xây dựng cung điện, sau đó dẫn một ít cao thủ có tâm muốn tìm kiếm Thánh Vực tiến vào…
Cao thủ thường xuyên ra vào Tân Nguyệt Địa tự nhiên sẽ kéo lên thực lực chỉnh tề của Tân Nguyệt Địa.
Đương nhiên còn có một điều trọng yếu hơn chính là hiện tại ma linh đã di cư tới Yểm Ma Thánh Vực của Tân Nguyệt Địa, lấy quan hệ giữa nhóm người Sở Mộ cùng Ma Linh bộ tộc hiện giờ, như vậy có thể làm một ít đế hoàng ma linh cùng cao thủ gia nhập Tân Nguyệt Địa ký kết hồn ước, như vậy có thể đánh vỡ cục diện bế tác vì hạn chế chủng tộc, qua chừng hai ba mươi năm, Tân Nguyệt Địa hẳn có thể sản sinh rất nhiều cường giả cấp chủ tể!
…
Sở Mộ đối với đại sự phát triển thực sự không có hứng thú, nên không đề nghị được biện pháp gì tốt hơn.
Lúc quay trở về cung viện của mình, Sở Mộ nhìn Diệp Khuynh Tư không khỏi nở nụ cười nói:
- Nhìn xem, muội còn có cách nhìn đại cục như vậy, không bằng ta thoái vị, cho muội lên làm nữ vương đi, do Diệp nữ vương dẫn dắt Tân Nguyệt Địa đi lên con đường hưng thịnh!
- Đây thật ra là kế hoạch của tiểu nô lệ của huynh…
Diệp Khuynh Tư nói.
Diệp Khuynh Tư mỗi khi chế dược luôn cần có Vũ Sa ôn dưỡng, ngẫu nhiên sẽ cùng Vũ Sa chuyện phiếm vài câu. Vị kia thật sự có ánh mắt thống trị Tân Nguyệt Địa rất xa, rất nhiều chuyện mà hiện tại Tân Nguyệt Địa gặp được kỳ thật nàng đã làm sẵn chuẩn bị.
- Chẳng trách muội có được những ý nghĩ này!
Sở Mộ tỉnh ngộ gật đầu.
Nếu đây là kế hoạch của Vũ Sa, vậy không kỳ quái, nữ nhân kia hẳn là chứng thật muốn Tân Nguyệt Địa phát triển, xem như đặt hòn đá tảng cho việc phát triển lãnh thổ của nàng.
Diệp Khuynh Tư trừng mắt liếc Sở Mộ, không vui nói:
- Ý của huynh là trí tuệ của muội không thể nào đưa ra lời đề nghị như vậy?
- Ách…đúng!
Sở Mộ vẫn cười toe toét.
Người này còn dám gật đầu!
Diệp Khuynh Tư lộ ra tiểu răng nanh, biến thành tiểu mèo hoang giương nanh múa vuốt cấp cho tên bại hoại Sở Mộ một chút giáo huấn cho hắn xem.
Vừa rồi Sở Mộ còn đang suy nghĩ là sao ăn đậu hũ một phen, kết quả Diệp Khuynh Tư tự mình đưa tới miệng hổ!
Sở Mộ cười ha ha, lập tức vồ đến, liền đem Diệp Khuynh Tư chế phục.
Diệp Khuynh Tư bị Sở Mộ ôm lấy, nàng đã biết người này muốn làm gì, ánh mắt lộ ra ý ngượng ngùng, nhưng vẫn cắn môi, bộ dáng nếu như Sở Mộ không đem lời nói vừa rồi giải thích rõ ràng thì nàng sẽ không bỏ qua.
Sở Mộ cũng không quản nhiều như vậy, thừa lúc chung quanh không có ai liền cùng Diệp Khuynh Tư nồng nhiệt một phen…
Sở Mộ đã áp môi lên môi của Diệp Khuynh Tư, nhưng nàng chỉ mím chặt đôi môi nhỏ nhắn, không cho Sở Mộ cơ hội.
Không ngờ còn chống cự!
Nhưng không sao cả, bộ vị mê người của Diệp Khuynh Tư không chỉ có đôi môi thơm tho, Sở Mộ thuận thế hôn lên chiếc cằm thon thả của nàng, lại hôn lên vùng cổ trắng nõn.
Gò má Diệp Khuynh Tư nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng, nơi này vẫn còn ở sân viện, làm xằng bậy như vậy lỡ như bị nha hoàn thấy được thật sự mắc cỡ đến chết người.
Sự thật chứng minh Diệp Khuynh Tư chống cự không hề có chút ý nghĩa, trước khi thỏa hiệp nàng đưa ra yêu cầu cuối cùng, ít nhất phải quay về trong phòng.
Sở Mộ đi lịch lãm hơn nửa năm, hơn nữa sau đó còn phải xử lý cuộc chiến giành độc lập lãnh thổ, xem như thật lâu không thân thiết với Diệp Khuynh Tư, lần này hai người triền miên thật lâu.
Sau ân ái, Diệp Khuynh Tư đỏ bừng gò má hỏi một vấn đề.
Sở Mộ như có suy nghĩ nói:
- Nam hài hay nữ hài đều được!
Về vấn đề con cái, thật sự rất khó nói, hắn ở chung một chỗ với Diệp Khuynh Tư đã nhiều năm theo lý mà nói chuyện phòng the thật sự không ít, Diệp Khuynh Tư cũng không tránh né, hẳn phải sớm có tin vui, nhưng tạm thời vẫn chưa thấy động tĩnh.
Điều này làm Sở Mộ nhớ tới Ly lão nhân từng nói qua, năng lực sinh đẻ của nhân loại cấp bậc cao bị hạn chế, xác suất thành công khá thấp.
Nếu xác suất thành công thấp kỳ thật cũng không có gì đáng ngại, thường xuyên ân ái liền có thể giải quyết, có một số việc Sở Mộ thích làm còn không thấy mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.