Quyển 2 - Chương 546: Bất Hủ thành-Thế giới tử vong
Ngư Thiên Không
29/08/2013
Quá trình đột phá cảnh chưa chắc phải dùng đến thực lực, mà còn có rất nhiều nhân tố không ổn định phát sinh ở giữa đường. Cho nên vinh quang cuối cùng vẫn là một điều bí mật được vô số người mong đợi.
Loại chuyện càng thần bí và khó đoán lại càng làm cho tất cả người trông ngóng không biết mỏi mệt là gì. Thậm chí không ít người hâm mộ đã tự động phân chia bè phái, bắt đầu lên tiếng ủng hộ cho thần tượng của mình.
Rốt cuộc cảnh thứ chín cũng bắt đầu.
Đúng như Cẩn Nhu công chúa đã từng nói trước kia, tất cả tuyển thủ đều bị phong bế hồn niệm, dùng khăn che mắt rồi bí mật dẫn tới địa điểm dự thi. Mãi cho đến khi tiến vào đến Bất Hủ thành mới để cho đám tuyển thủ tự do hoạt động.
Bởi vì hoàn cảnh nơi này rất đặc thù, cho nên cuộc thi lần này không có khán giả.
Tất cả những người muốn biết kết quả tranh tài cũng chỉ có thể tụ tập trong Thiên Hạ thành chờ đợi. Lúc này những Hồn sủng sư chuyên môn thuần dưỡng yêu thú trở nên vô cùng trọng yếu.
Vì muốn tất cả tuyển thủ hiểu rõ tình huống cuộc thi, ban tổ chức chấp thuận một vài Hồn sủng sư mang theo Hồn sủng tiến vào Bất Hủ thành đảm nhiệm vai trò đưa tin. Một khi đầu Hồn sủng kia nhìn thấy tình hình chiến đấu sẽ thông qua phương thức truyền tin bằng tinh thần báo cho Hồn sủng sư biết. Vị Hồn sủng sư kia sẽ tường thuật lại cho đám khán giả nóng lòng được nghe tin tức mới nhất ở bên ngoài.
Phương thức này giúp cho hai cảnh cuối Thiên Hạ Quyết diễn ra sinh động hơn, chứ không phải để mặc cho người khác im lặng chờ đợi. Sau đó tự nhiên quay ra công bố kết quả tranh tài, thậm chí sẽ khiến cho không ít người hoài nghi về tính trung thực của ban tổ chức dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Kính Kiếm sơn chỉ mở cửa vào lúc đêm khuya, trong dân gian thường có tin đồn nhìn thấy Vong Linh môn xuất hiện trong Kính Kiếm sơn mỗi khi màn đêm buông xuống.
Thật ra tin đồn cũng không giả, Kính Kiếm sơn đúng là tồn tại một cái Vong Giới môn. Chẳng qua là nó đi thông Bất Hủ thành, chứ không phải thế giới vong linh.
Trước khi cảnh thứ chín bắt đầu, Sở Mộ đã bị che mắt, phong bế hồn niệm dẫn đi một đoạn thời gian rất dài. Cuối cùng mới dẫn vào trong Kính Kiếm sơn, đi tới gần khu vực chính giữa hai tòa núi đá dựng đứng.
Sở Mộ không biết Vong Giới môn mở ra bằng cách nào, chỉ có cảm giác thân thể của mình xuyên qua một không gian kỳ lạ, tràn ngập khí tức hắc ám nồng nặc. Tựa như tiến vào một thế giới tử vong, những sinh vật sống ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn.
Sau khi được tháo bỏ bịt mắt, Sở Mộ phát hiện mình đang đứng ở dưới một bầu trời u ám.
Đám mây khổng lồ trên cao tạo thành màn trời đục ngầu không có giới hạn, không khí nặng nề tựa như trái tim bị thứ gì đó đè nén khiến cho người ta có cảm giác rất khó chịu.
Sở Mộ bây giờ là đứng trên mảnh đất trống trải, xám xịt, trước mắt là một tòa thành cổ xưa bị mây đen che kín.
Trên thực tế nơi đó không thể gọi là tòa thành, mà giống với cung điện bỏ hoang nhiều hơn. Bởi vì chung quanh tòa thành không có kiến trúc và phòng ốc, chỉ có những bức tường đổ nát và đất đá rải đầy con đường.
Trong tòa thành có rất nhiều "tường", nhưng thật ra đó là do các loại rễ cây và dây leo của thực vật quấn lấy nhau tạo thành bức tường che chắn, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy từng mảnh tường đá bị ăn mòn nghiêm trọng ẩn bên trong đám thực vật.
Tường rào rất cao, rắc rối phức tạp gần như bao trùm cả Bất Hủ thành, thậm chí đám thực vật trải dài khắp đường phố, nóc nhà, cửa hàng đổ nát không có một chút sinh khí. Thỉnh thoảng bốn phía lóe lên một vài tia sáng lạnh hung ác, phát ra từ những sinh vật hoang dã đang ám phục chờ đợi thời cơ giết chết con mồi.
Tòa Bất Hủ thành này rộng lớn ngoài sức tưởng tượng, hơn nữa còn có độ dốc tựa như ở trên sườn núi, càng đi sâu vào trong địa thế lại càng cao.
Sở Mộ đứng ở khu vực tương tự ngoại ô, dõi mắt nhìn tới có thể nhìn thấy rất xa, nhưng phần lớn khung cảnh đã bị mây đen che phủ không thể nào quan sát rõ ràng.
Chuyện tình làm cho người ta kinh hãi chính là màn trời đục ngầu phía trên tòa thành lại xuất hiện tình trạng nứt vỡ quỷ dị, tựa như phiến không gian này bị lực lượng bí ẩn nào phong tỏa chặt chẽ.
Sở Mộ không nghĩ đến bên trong Kính Kiếm sơn lại che giấu một tòa thành cổ xưa và đáng sợ như vậy, hình tượng này quả thực rất giống một thế giới cách biệt bị lực lượng hắc ám thống trị.
"Đây chính là tòa thành trong truyền thuyết? Đúng là mở rộng tầm mắt nha!"
Một gã thanh niên cao thủ phát biểu đầy cảm thán.
Chung quanh Sở Mộ có rất nhiều tuyển thủ tham gia cảnh thứ chín. Hầu như tất cả mọi người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, cho nên bọn họ không nhịn được lộ vẻ kinh hãi trên mặt, một số người ngược lại im lặng không nói nên lời.
Sở Mộ phát hiện những tuyển thủ bậc thang thứ hai tham gia cảnh thứ chín có chừng trăm người.
Nói cách khác, một trăm người này chính là đại biểu cho tầng lớp thanh niên tối cường của Thiên Hạ Cảnh. Nếu đặt một người trong này vào bất kỳ tòa thành nào ở bên ngoài cũng là tồn tại vô địch, thậm chí trung niên đồng lứa chưa chắc là đối thủ của bọn họ.
"Nghe nói sinh vật nơi này đều đã đạt tới mười đoạn, đẳng cấp chủng tộc thấp nhất cũng là thống lĩnh."
"Mười đoạn cấp thống lĩnh không có gì đáng sợ mà?"
Có người khinh thường, hừ lạnh một tiếng phản bác.
Tại chỗ này đều là thanh niên tối cường, quãng thời gian Thiên Hạ Quyết diễn ra rất dài. Hiện tại phần lớn Hồn sủng của tuyển thủ đã đạt tới trình độ chín đoạn - trung đẳng quân chủ hoặc mười đoạn - cao đẳng cấp thống lĩnh. Đối với tuyển thủ mạnh nhất có thể tiến hành bốn khống thì mười đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh quả thật không có gì phải sợ.
"Thật là đáng tiếc, mười đoạn cấp thống lĩnh ở chỗ này chẳng qua là lính quèn, nói cách khác mười đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh ở chỗ này luôn luôn quần kết thành đội."
Hồn sủng cung Ngô Khánh cười cười lãnh đạm, nói cho những gã tuyển thủ vô tri kia biết một sự thật tàn khốc.
"Thành... thành quần … kết đội hả? Thiệt hay giả?"
Ngô Khánh nói một câu làm cho cả đám người hoảng sợ cứng đờ người ngay tại chỗ.
"Mọi người nghe đây !"
Lúc này một thanh âm dùng hồn niệm khuếch đại bỗng nhiên truyền vào trong tai mọi người, tất cả tuyển thủ lập tức lấy lại bình tĩnh lắng nghe.
"Là một trong Tứ Tịch, trưởng lão Diệp Đào."
"Cường giả mạnh nhất chỉ dưới vương tọa, nghe nói tất cả chủ sủng của hắn đều là cấp đế hoàng."
Đám tuyển thủ nhanh chóng nhận ra một thân ảnh nam tử đứng trên tường thành xám xịt, tiếng nghị luận xôn xao bắt đầu vang lên.
Thanh niên tối cường bậc thang thứ hai ở chỗ này có hơn trăm người, nhưng mà so sánh với Tứ Tịch Diệp Đào vẫn còn chênh lệch tới trăm vạn dặm.
Những người đứng ở chỗ này vẫn luôn lấy tư cách đề danh Thiên Hạ vương tọa làm mục tiêu vinh quang của đời mình.
"Bất Hủ thành là một tòa thành thần bí, cũng là mảnh đất vô cùng nguy hiểm. Chỉ có cường giả chân chính mới có thể chịu đựng nổi những khảo nghiệm tàn khốc ở nơi này. Thiên Hạ Quyết không phải là cuộc thi bình thường, luôn luôn bảo đảm an toàn cho thí sinh, những tuyển thủ dự thi tùy thời đều có thể giao ra tính mạng của mình và Hồn sủng. Mà Bất Hủ thành nguy cơ tứ phía, hung hiểm khắp nơi, tử vong và sông sót chỉ cách một đường tơ mỏng manh. Cho nên các ngươi tốt nhất phải chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, nhưng cái gì cũng có giá của nó, chỉ cần các ngươi sống sót vượt qua hai cảnh cuối cùng này, bất kỳ người nào cũng sẽ có đột phá vượt bậc so với những cảnh trước."
"Các ngươi đã biết bên trong Bất Hủ thành sinh sống rất nhiều mười đoạn Hồn sủng, đẳng cấp chiến lực thấp nhất là thống lĩnh thường thường quần kết thành đội. Đẳng cấp chiến lực đạt tới chuẩn quân chủ và sơ đẳng quân chủ cực kỳ phổ biến, trong số các ngươi có người nào may mắn tiến vào cảnh thứ chín, ta thành thật khuyên người đó trực tiếp từ bỏ đi. Bởi vì lấy thực lực của các ngươi còn không đối phó nổi sinh vật bình thường nhất ở nơi này."
Giọng nói Diệp Đào rất nghiêm túc, nội dung lại càng kinh khủng làm cho người ta có cảm giác áp lực vô hình đè nén tâm trí. Không ít người tự biết thực lực của mình không ra hình dáng gì lập tức im lặng rút lui.
Mười đoạn chuẩn quân chủ tương đương với chín đoạn cao giai - trung đẳng quân chủ, rất nhiều tuyển thủ đứng ở đây thậm chí còn không có một con Hồn sủng đạt tới trình độ này.
Có lẽ vô tình gặp phải mười đoạn Hồn sủng chuẩn quân chủ, bọn họ có thể dựa vào nhiều khống ứng phó. Nhưng đối mặt với sơ đẳng quân chủ hoặc trung đẳng quân chủ khẳng định là bỏ mạng tại đương trường rồi.
Diệp Đào nói xong lời này thật sự có mấy người lựa chọn từ bỏ cuộc thi.
Đối với những tuyển thủ này, có thể xông vào cảnh thứ chín đã rất vinh quang rồi. Về phần giao ra tính mạng để tranh đoạt vinh quang cuối cùng quả thật là không sáng suốt, hoặc có thể nói là dại dột ngu xuẩn.
"Phía nam thành có rất nhiều con đường đi thông tới địa điểm cuối cùng - Huyết Thú tế đàn. Mỗi một con đường sẽ dẫn tới vô số nhánh rẽ khác nhau, có thể đi vòng, có thể đi thẳng, cũng có thể lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Điều này cần phải dựa vào đầu óc của mình và nhận thức tìm kiếm con đường ngắn nhất đi tới Huyết Thú tế đàn. Trên đường đi sẽ không ngừng xuất hiện các loại Hồn sủng hung tàn, các ngươi phải dùng thực lực chân chính của mình vượt qua trở ngại."
"Ta chịu trách nhiệm nhắc nhở các ngươi, một khi dưới chân xuất hiện đồ án màu đỏ sẽ đại biểu hướng đó đi thông tới khu vực khác của Bất Hủ thành. Con đường đó không phải dành cho đám tiểu bối các ngươi, bước vào chỉ có hai chữ duy nhất, chết chắc !"
"Bên trong Bất Hủ thành phong ấn rất nhiều sinh vật cao cấp, đám sinh vật này được dùng để trấn áp Hồn sủng cường đại bị phong ấn phía dưới. Ta có thể nói cho các ngươi biết, chỉ cần xuất hiện sinh vật thủ giới khẳng đinh cách đó không xa sẽ có Hồn sủng cao đẳng cấp quân chủ trở lên trấn thủ. Mặc dù các ngươi nhận nhiệm vụ đột phá cảnh chỉ là khu vực yếu nhất trong Bất Hủ thành, nhưng tốt nhất là cẩn thận một chút, không nên tùy tùy tiện tiện đi tới những khu vực bị phong ấn. Chúng ta không dám cam đoan các ngươi có may mắn sống sót rời khỏi nơi đó hay không, một khi đụng tới Hồn sủng bị phong ấn vô tình thoát khốn, hoặc là sinh vật thủ giới mạnh hơn bình thường, các ngươi xem như là không có một tia cơ hội sống sót. Cho nên đừng có vì lợi ích không thiết thực mà tự tìm đường chết."
Diệp Đào trưởng lão nói những lời này khiến cho tất cả tuyển thủ kinh ngạc không nói nên lời.
Sinh vật thủ giới đẳng cấp thấp nhất cũng là cao đẳng quân chủ, điều này giải thích những Hồn sủng bị phong ấn ít nhất cũng mạnh hơn một bậc, lỡ may xui xẻo đụng phải một con xem như là toàn quân bị diệt rồi. Trong đám tuyển thủ trăm người ở nơi này, có người nào dám vỗ ngực tự xưng đủ sức chống lại Hồn sủng quân chủ đỉnh phong?
Quan trọng nhất là Diệp Đào trưởng lão đã nói rõ địa phương đột phá cảnh là khu vực yếu nhất trong thành. Như vậy những khu vực khác trong Bất Hủ thành chẳng phải là phong ấn Hồn sủng cường đại hơn hay sao?
Diệp Đào cố ý giải thích rõ ràng cho bọn họ chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nội dung trong đó vẫn khiến cho lòng người bàng hoàng. Lúc trước rất nhiều tuyển thủ tự tin một mình đột phá cảnh bắt đầu có ý nghĩ tìm kiếm đồng đội.
Đến cảnh thứ chín, trừ phi thực lực mạnh đến mức nghịch thiên, nếu không dựa vào thực lực một người khẳng định không thể nào đi tới điểm cuối.
"Lộ tuyến lùi về rất đơn giản, hễ nhìn thấy đồ án màu xanh lục thì rẽ trái, không mất bao nhiêu thời gian sẽ rời khỏi Bất Hủ thành." Diệp Đào tiếp tục nói.
"Còn nữa, trong Bất Hủ thành nghiêm cấm phi hành, đám thực vật màu đen bám quanh tường là do Hồn sủng thực vật tạo thành, chúng nó không cho phép vượt qua, một khi vượt qua giới hạn sẽ bị công kích. Thực lực chúng nó không mạnh nhưng số lượng đông đảo, chỉ cần một con phát động công kích sẽ làm cho hàng trăm con khác thức tỉnh. Đến lúc đó, các ngươi cũng … chết chắc rồi !”
Diệp Đào tiếp tục bổ sung vào một câu.
Tất cả Mê giới, Cấm vực đều nghiêm cấm phi hành, lỡ may phát sinh chiến đấu thì phi hành trong khu vực nho nhỏ còn đỡ. Nếu như trực tiếp phi hành xuyên qua địa bàn tồn tại sinh vật bá chủ, nhất định sẽ bị cả tộc quần vây công. Điều này đã là húy kị cơ bản nhất, tất cả Hồn sủng sư đều nhớ kỹ trong lòng, không bao giờ dám vi phạm.
Bởi vì như thế, cho dù Diệp Đào trưởng lão không có căn dặn, đại đa số tuyển thủ cũng không có vọng tưởng trực tiếp khống chế Dực hệ Hồn sủng bay qua Bất Hủ thành.
"Tốt lắm, ta chỉ nói nhiêu đó thôi, chúc các ngươi may mắn còn mạng trở về, có thể còn sống quay lại cũng không tệ rồi."
Sau khi Diệp Đào nói xong liền nhảy xuống tường thành, ra hiệu cho đám tuyển thủ bây giờ có thể tiến vào Bất Hủ thành.
Diệp Đào cẩn thận dặn dò như thế làm cho tinh thần đám tuyển thủ vẫn còn bàng hoàng không dứt, hiện tại bọn họ cảm xúc mênh mông, đầu óc hoảng hốt đâu có dám lỗ mãng đi tới.
Một tòa thành đi tới đâu cũng đầy dẫy tử vong như thế, khắp nơi đều là nguy hiểm không biết tên, làm gì có người nào nguyện ý lấy thân mình thử nghiệm, bước vào đó đầu tiên chứ?
Nhưng mà đúng lúc đó, ở trong đám người xuất hiện một gã nam tử mặc y phục màu lam xen kẽ hoa văn rất đẹp mắt, gã nam tử này không nói một câu, chậm rãi đi tới cửa thành.
Một mình một người yên lặng cất bước.
Nam tử này không có hứng thú lựa chọn đồng đội, không ngờ rằng còn có tự tin một mình đi về phía tòa thành tử vong kia.
"Là Hồn Minh Tư Thiên."
"Không hổ là người được công nhận tối cường, một mình một người đi vào thành nhẹ nhàng như thế !”
“Thật sự là oai phong, rất đáng ngưỡng mộ a…aa !”
Một nữ tuyển thủ hai mắt rực sáng, tự mình lầm bầm một câu.
"Thì ra hắn chính là Tư Thiên, cái người thần bí này cuối cùng đã chịu lộ mặt."
Diệp Hoàn Sinh nhìn chằm chằm Tư Thiên, cười nói.
Quá trình Diệp Hoàn Sinh đột phá cảnh vô cùng thuận lợi, tình huống cũng tương tự với Sở Mộ. Mấy cảnh trước điên cuồng chiến đấu đạt được thứ hạng cao và giành lấy phần thưởng vinh quang, trong thời gian diễn ra Thiên Hạ Quyết vẫn không ngừng tăng cường thực lực của mình.
Dĩ nhiên hắn bởi vì đạt được mục đích đã lộ ra phần lớn chủ sủng, đến mấy cảnh sau khó lòng giành lấy phần thưởng vinh quang. Vì thế hắn mới lựa chọn hành động ẩn giấu, cảnh sáu bảy tám chỉ nhắm tới mục tiêu hoàn thành đột phá cảnh mà thôi.
Cho nên lần này đột phá cảnh thứ chín cảnh đúng lúc gồm đủ bốn người, đó là Sở Mộ, Khuynh Tư, Cẩn Nhu công chúa và Diệp Hoàn Sinh.
Diệp Hoàn Sinh và Diệp Khuynh Tư có mục đích giống nhau, cả hai là vì muốn nhận được di chúc lão sư, những phần thưởng khác hoàn toàn không có hứng thú. Hoặc có thể nói là di chúc lão sư mới đáng giá nhất đối với bọn họ, mấy thứ khác căn bản không thể so sánh.
Mục đích của Cẩn Nhu công chúa không có rõ ràng, chẳng qua tạm thời làm đồng minh khi xông cảnh.
Sở Mộ chỉ muốn giành lấy vinh quang cuối cùng, không chỉ có như thế. Danh hiệu cấp chín, danh hiệu cấp mười, chức vị trưởng lão, đề danh Tứ Tịch và Thiên Hạ vương tọa là những mục tiêu kế tiếp của Sở Mộ.
Dĩ nhiên bây giờ hắn có hai nhiệm vụ chính. Một là giành được vinh quang cuối cùng tại bậc thang thứ hai, hai là tiến sâu vào trong Bất Hủ thành giải phóng Hồn sủng của phụ thân mình.
Đám tuyển nhanh chóng tụ lại một chỗ thành lập hiệp nghị đồng minh, dần dần cũng có một vài tuyển thủ tạo thành đội ngũ đi vào Bất Hủ thành.
Thế nhưng, hoàn toàn không có tình huống một mình một người giống như Tư Thiên, xem ra Hồn Minh Tư Thiên không phải là hư danh. Chỉ riêng khí phách bộc lộ ở thời điểm bắt đầu cảnh thứ chín đã cho thấy hắn hơn hẳn đám người bình thường rồi.
Loại chuyện càng thần bí và khó đoán lại càng làm cho tất cả người trông ngóng không biết mỏi mệt là gì. Thậm chí không ít người hâm mộ đã tự động phân chia bè phái, bắt đầu lên tiếng ủng hộ cho thần tượng của mình.
Rốt cuộc cảnh thứ chín cũng bắt đầu.
Đúng như Cẩn Nhu công chúa đã từng nói trước kia, tất cả tuyển thủ đều bị phong bế hồn niệm, dùng khăn che mắt rồi bí mật dẫn tới địa điểm dự thi. Mãi cho đến khi tiến vào đến Bất Hủ thành mới để cho đám tuyển thủ tự do hoạt động.
Bởi vì hoàn cảnh nơi này rất đặc thù, cho nên cuộc thi lần này không có khán giả.
Tất cả những người muốn biết kết quả tranh tài cũng chỉ có thể tụ tập trong Thiên Hạ thành chờ đợi. Lúc này những Hồn sủng sư chuyên môn thuần dưỡng yêu thú trở nên vô cùng trọng yếu.
Vì muốn tất cả tuyển thủ hiểu rõ tình huống cuộc thi, ban tổ chức chấp thuận một vài Hồn sủng sư mang theo Hồn sủng tiến vào Bất Hủ thành đảm nhiệm vai trò đưa tin. Một khi đầu Hồn sủng kia nhìn thấy tình hình chiến đấu sẽ thông qua phương thức truyền tin bằng tinh thần báo cho Hồn sủng sư biết. Vị Hồn sủng sư kia sẽ tường thuật lại cho đám khán giả nóng lòng được nghe tin tức mới nhất ở bên ngoài.
Phương thức này giúp cho hai cảnh cuối Thiên Hạ Quyết diễn ra sinh động hơn, chứ không phải để mặc cho người khác im lặng chờ đợi. Sau đó tự nhiên quay ra công bố kết quả tranh tài, thậm chí sẽ khiến cho không ít người hoài nghi về tính trung thực của ban tổ chức dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Kính Kiếm sơn chỉ mở cửa vào lúc đêm khuya, trong dân gian thường có tin đồn nhìn thấy Vong Linh môn xuất hiện trong Kính Kiếm sơn mỗi khi màn đêm buông xuống.
Thật ra tin đồn cũng không giả, Kính Kiếm sơn đúng là tồn tại một cái Vong Giới môn. Chẳng qua là nó đi thông Bất Hủ thành, chứ không phải thế giới vong linh.
Trước khi cảnh thứ chín bắt đầu, Sở Mộ đã bị che mắt, phong bế hồn niệm dẫn đi một đoạn thời gian rất dài. Cuối cùng mới dẫn vào trong Kính Kiếm sơn, đi tới gần khu vực chính giữa hai tòa núi đá dựng đứng.
Sở Mộ không biết Vong Giới môn mở ra bằng cách nào, chỉ có cảm giác thân thể của mình xuyên qua một không gian kỳ lạ, tràn ngập khí tức hắc ám nồng nặc. Tựa như tiến vào một thế giới tử vong, những sinh vật sống ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn.
Sau khi được tháo bỏ bịt mắt, Sở Mộ phát hiện mình đang đứng ở dưới một bầu trời u ám.
Đám mây khổng lồ trên cao tạo thành màn trời đục ngầu không có giới hạn, không khí nặng nề tựa như trái tim bị thứ gì đó đè nén khiến cho người ta có cảm giác rất khó chịu.
Sở Mộ bây giờ là đứng trên mảnh đất trống trải, xám xịt, trước mắt là một tòa thành cổ xưa bị mây đen che kín.
Trên thực tế nơi đó không thể gọi là tòa thành, mà giống với cung điện bỏ hoang nhiều hơn. Bởi vì chung quanh tòa thành không có kiến trúc và phòng ốc, chỉ có những bức tường đổ nát và đất đá rải đầy con đường.
Trong tòa thành có rất nhiều "tường", nhưng thật ra đó là do các loại rễ cây và dây leo của thực vật quấn lấy nhau tạo thành bức tường che chắn, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy từng mảnh tường đá bị ăn mòn nghiêm trọng ẩn bên trong đám thực vật.
Tường rào rất cao, rắc rối phức tạp gần như bao trùm cả Bất Hủ thành, thậm chí đám thực vật trải dài khắp đường phố, nóc nhà, cửa hàng đổ nát không có một chút sinh khí. Thỉnh thoảng bốn phía lóe lên một vài tia sáng lạnh hung ác, phát ra từ những sinh vật hoang dã đang ám phục chờ đợi thời cơ giết chết con mồi.
Tòa Bất Hủ thành này rộng lớn ngoài sức tưởng tượng, hơn nữa còn có độ dốc tựa như ở trên sườn núi, càng đi sâu vào trong địa thế lại càng cao.
Sở Mộ đứng ở khu vực tương tự ngoại ô, dõi mắt nhìn tới có thể nhìn thấy rất xa, nhưng phần lớn khung cảnh đã bị mây đen che phủ không thể nào quan sát rõ ràng.
Chuyện tình làm cho người ta kinh hãi chính là màn trời đục ngầu phía trên tòa thành lại xuất hiện tình trạng nứt vỡ quỷ dị, tựa như phiến không gian này bị lực lượng bí ẩn nào phong tỏa chặt chẽ.
Sở Mộ không nghĩ đến bên trong Kính Kiếm sơn lại che giấu một tòa thành cổ xưa và đáng sợ như vậy, hình tượng này quả thực rất giống một thế giới cách biệt bị lực lượng hắc ám thống trị.
"Đây chính là tòa thành trong truyền thuyết? Đúng là mở rộng tầm mắt nha!"
Một gã thanh niên cao thủ phát biểu đầy cảm thán.
Chung quanh Sở Mộ có rất nhiều tuyển thủ tham gia cảnh thứ chín. Hầu như tất cả mọi người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, cho nên bọn họ không nhịn được lộ vẻ kinh hãi trên mặt, một số người ngược lại im lặng không nói nên lời.
Sở Mộ phát hiện những tuyển thủ bậc thang thứ hai tham gia cảnh thứ chín có chừng trăm người.
Nói cách khác, một trăm người này chính là đại biểu cho tầng lớp thanh niên tối cường của Thiên Hạ Cảnh. Nếu đặt một người trong này vào bất kỳ tòa thành nào ở bên ngoài cũng là tồn tại vô địch, thậm chí trung niên đồng lứa chưa chắc là đối thủ của bọn họ.
"Nghe nói sinh vật nơi này đều đã đạt tới mười đoạn, đẳng cấp chủng tộc thấp nhất cũng là thống lĩnh."
"Mười đoạn cấp thống lĩnh không có gì đáng sợ mà?"
Có người khinh thường, hừ lạnh một tiếng phản bác.
Tại chỗ này đều là thanh niên tối cường, quãng thời gian Thiên Hạ Quyết diễn ra rất dài. Hiện tại phần lớn Hồn sủng của tuyển thủ đã đạt tới trình độ chín đoạn - trung đẳng quân chủ hoặc mười đoạn - cao đẳng cấp thống lĩnh. Đối với tuyển thủ mạnh nhất có thể tiến hành bốn khống thì mười đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh quả thật không có gì phải sợ.
"Thật là đáng tiếc, mười đoạn cấp thống lĩnh ở chỗ này chẳng qua là lính quèn, nói cách khác mười đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh ở chỗ này luôn luôn quần kết thành đội."
Hồn sủng cung Ngô Khánh cười cười lãnh đạm, nói cho những gã tuyển thủ vô tri kia biết một sự thật tàn khốc.
"Thành... thành quần … kết đội hả? Thiệt hay giả?"
Ngô Khánh nói một câu làm cho cả đám người hoảng sợ cứng đờ người ngay tại chỗ.
"Mọi người nghe đây !"
Lúc này một thanh âm dùng hồn niệm khuếch đại bỗng nhiên truyền vào trong tai mọi người, tất cả tuyển thủ lập tức lấy lại bình tĩnh lắng nghe.
"Là một trong Tứ Tịch, trưởng lão Diệp Đào."
"Cường giả mạnh nhất chỉ dưới vương tọa, nghe nói tất cả chủ sủng của hắn đều là cấp đế hoàng."
Đám tuyển thủ nhanh chóng nhận ra một thân ảnh nam tử đứng trên tường thành xám xịt, tiếng nghị luận xôn xao bắt đầu vang lên.
Thanh niên tối cường bậc thang thứ hai ở chỗ này có hơn trăm người, nhưng mà so sánh với Tứ Tịch Diệp Đào vẫn còn chênh lệch tới trăm vạn dặm.
Những người đứng ở chỗ này vẫn luôn lấy tư cách đề danh Thiên Hạ vương tọa làm mục tiêu vinh quang của đời mình.
"Bất Hủ thành là một tòa thành thần bí, cũng là mảnh đất vô cùng nguy hiểm. Chỉ có cường giả chân chính mới có thể chịu đựng nổi những khảo nghiệm tàn khốc ở nơi này. Thiên Hạ Quyết không phải là cuộc thi bình thường, luôn luôn bảo đảm an toàn cho thí sinh, những tuyển thủ dự thi tùy thời đều có thể giao ra tính mạng của mình và Hồn sủng. Mà Bất Hủ thành nguy cơ tứ phía, hung hiểm khắp nơi, tử vong và sông sót chỉ cách một đường tơ mỏng manh. Cho nên các ngươi tốt nhất phải chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, nhưng cái gì cũng có giá của nó, chỉ cần các ngươi sống sót vượt qua hai cảnh cuối cùng này, bất kỳ người nào cũng sẽ có đột phá vượt bậc so với những cảnh trước."
"Các ngươi đã biết bên trong Bất Hủ thành sinh sống rất nhiều mười đoạn Hồn sủng, đẳng cấp chiến lực thấp nhất là thống lĩnh thường thường quần kết thành đội. Đẳng cấp chiến lực đạt tới chuẩn quân chủ và sơ đẳng quân chủ cực kỳ phổ biến, trong số các ngươi có người nào may mắn tiến vào cảnh thứ chín, ta thành thật khuyên người đó trực tiếp từ bỏ đi. Bởi vì lấy thực lực của các ngươi còn không đối phó nổi sinh vật bình thường nhất ở nơi này."
Giọng nói Diệp Đào rất nghiêm túc, nội dung lại càng kinh khủng làm cho người ta có cảm giác áp lực vô hình đè nén tâm trí. Không ít người tự biết thực lực của mình không ra hình dáng gì lập tức im lặng rút lui.
Mười đoạn chuẩn quân chủ tương đương với chín đoạn cao giai - trung đẳng quân chủ, rất nhiều tuyển thủ đứng ở đây thậm chí còn không có một con Hồn sủng đạt tới trình độ này.
Có lẽ vô tình gặp phải mười đoạn Hồn sủng chuẩn quân chủ, bọn họ có thể dựa vào nhiều khống ứng phó. Nhưng đối mặt với sơ đẳng quân chủ hoặc trung đẳng quân chủ khẳng định là bỏ mạng tại đương trường rồi.
Diệp Đào nói xong lời này thật sự có mấy người lựa chọn từ bỏ cuộc thi.
Đối với những tuyển thủ này, có thể xông vào cảnh thứ chín đã rất vinh quang rồi. Về phần giao ra tính mạng để tranh đoạt vinh quang cuối cùng quả thật là không sáng suốt, hoặc có thể nói là dại dột ngu xuẩn.
"Phía nam thành có rất nhiều con đường đi thông tới địa điểm cuối cùng - Huyết Thú tế đàn. Mỗi một con đường sẽ dẫn tới vô số nhánh rẽ khác nhau, có thể đi vòng, có thể đi thẳng, cũng có thể lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Điều này cần phải dựa vào đầu óc của mình và nhận thức tìm kiếm con đường ngắn nhất đi tới Huyết Thú tế đàn. Trên đường đi sẽ không ngừng xuất hiện các loại Hồn sủng hung tàn, các ngươi phải dùng thực lực chân chính của mình vượt qua trở ngại."
"Ta chịu trách nhiệm nhắc nhở các ngươi, một khi dưới chân xuất hiện đồ án màu đỏ sẽ đại biểu hướng đó đi thông tới khu vực khác của Bất Hủ thành. Con đường đó không phải dành cho đám tiểu bối các ngươi, bước vào chỉ có hai chữ duy nhất, chết chắc !"
"Bên trong Bất Hủ thành phong ấn rất nhiều sinh vật cao cấp, đám sinh vật này được dùng để trấn áp Hồn sủng cường đại bị phong ấn phía dưới. Ta có thể nói cho các ngươi biết, chỉ cần xuất hiện sinh vật thủ giới khẳng đinh cách đó không xa sẽ có Hồn sủng cao đẳng cấp quân chủ trở lên trấn thủ. Mặc dù các ngươi nhận nhiệm vụ đột phá cảnh chỉ là khu vực yếu nhất trong Bất Hủ thành, nhưng tốt nhất là cẩn thận một chút, không nên tùy tùy tiện tiện đi tới những khu vực bị phong ấn. Chúng ta không dám cam đoan các ngươi có may mắn sống sót rời khỏi nơi đó hay không, một khi đụng tới Hồn sủng bị phong ấn vô tình thoát khốn, hoặc là sinh vật thủ giới mạnh hơn bình thường, các ngươi xem như là không có một tia cơ hội sống sót. Cho nên đừng có vì lợi ích không thiết thực mà tự tìm đường chết."
Diệp Đào trưởng lão nói những lời này khiến cho tất cả tuyển thủ kinh ngạc không nói nên lời.
Sinh vật thủ giới đẳng cấp thấp nhất cũng là cao đẳng quân chủ, điều này giải thích những Hồn sủng bị phong ấn ít nhất cũng mạnh hơn một bậc, lỡ may xui xẻo đụng phải một con xem như là toàn quân bị diệt rồi. Trong đám tuyển thủ trăm người ở nơi này, có người nào dám vỗ ngực tự xưng đủ sức chống lại Hồn sủng quân chủ đỉnh phong?
Quan trọng nhất là Diệp Đào trưởng lão đã nói rõ địa phương đột phá cảnh là khu vực yếu nhất trong thành. Như vậy những khu vực khác trong Bất Hủ thành chẳng phải là phong ấn Hồn sủng cường đại hơn hay sao?
Diệp Đào cố ý giải thích rõ ràng cho bọn họ chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nội dung trong đó vẫn khiến cho lòng người bàng hoàng. Lúc trước rất nhiều tuyển thủ tự tin một mình đột phá cảnh bắt đầu có ý nghĩ tìm kiếm đồng đội.
Đến cảnh thứ chín, trừ phi thực lực mạnh đến mức nghịch thiên, nếu không dựa vào thực lực một người khẳng định không thể nào đi tới điểm cuối.
"Lộ tuyến lùi về rất đơn giản, hễ nhìn thấy đồ án màu xanh lục thì rẽ trái, không mất bao nhiêu thời gian sẽ rời khỏi Bất Hủ thành." Diệp Đào tiếp tục nói.
"Còn nữa, trong Bất Hủ thành nghiêm cấm phi hành, đám thực vật màu đen bám quanh tường là do Hồn sủng thực vật tạo thành, chúng nó không cho phép vượt qua, một khi vượt qua giới hạn sẽ bị công kích. Thực lực chúng nó không mạnh nhưng số lượng đông đảo, chỉ cần một con phát động công kích sẽ làm cho hàng trăm con khác thức tỉnh. Đến lúc đó, các ngươi cũng … chết chắc rồi !”
Diệp Đào tiếp tục bổ sung vào một câu.
Tất cả Mê giới, Cấm vực đều nghiêm cấm phi hành, lỡ may phát sinh chiến đấu thì phi hành trong khu vực nho nhỏ còn đỡ. Nếu như trực tiếp phi hành xuyên qua địa bàn tồn tại sinh vật bá chủ, nhất định sẽ bị cả tộc quần vây công. Điều này đã là húy kị cơ bản nhất, tất cả Hồn sủng sư đều nhớ kỹ trong lòng, không bao giờ dám vi phạm.
Bởi vì như thế, cho dù Diệp Đào trưởng lão không có căn dặn, đại đa số tuyển thủ cũng không có vọng tưởng trực tiếp khống chế Dực hệ Hồn sủng bay qua Bất Hủ thành.
"Tốt lắm, ta chỉ nói nhiêu đó thôi, chúc các ngươi may mắn còn mạng trở về, có thể còn sống quay lại cũng không tệ rồi."
Sau khi Diệp Đào nói xong liền nhảy xuống tường thành, ra hiệu cho đám tuyển thủ bây giờ có thể tiến vào Bất Hủ thành.
Diệp Đào cẩn thận dặn dò như thế làm cho tinh thần đám tuyển thủ vẫn còn bàng hoàng không dứt, hiện tại bọn họ cảm xúc mênh mông, đầu óc hoảng hốt đâu có dám lỗ mãng đi tới.
Một tòa thành đi tới đâu cũng đầy dẫy tử vong như thế, khắp nơi đều là nguy hiểm không biết tên, làm gì có người nào nguyện ý lấy thân mình thử nghiệm, bước vào đó đầu tiên chứ?
Nhưng mà đúng lúc đó, ở trong đám người xuất hiện một gã nam tử mặc y phục màu lam xen kẽ hoa văn rất đẹp mắt, gã nam tử này không nói một câu, chậm rãi đi tới cửa thành.
Một mình một người yên lặng cất bước.
Nam tử này không có hứng thú lựa chọn đồng đội, không ngờ rằng còn có tự tin một mình đi về phía tòa thành tử vong kia.
"Là Hồn Minh Tư Thiên."
"Không hổ là người được công nhận tối cường, một mình một người đi vào thành nhẹ nhàng như thế !”
“Thật sự là oai phong, rất đáng ngưỡng mộ a…aa !”
Một nữ tuyển thủ hai mắt rực sáng, tự mình lầm bầm một câu.
"Thì ra hắn chính là Tư Thiên, cái người thần bí này cuối cùng đã chịu lộ mặt."
Diệp Hoàn Sinh nhìn chằm chằm Tư Thiên, cười nói.
Quá trình Diệp Hoàn Sinh đột phá cảnh vô cùng thuận lợi, tình huống cũng tương tự với Sở Mộ. Mấy cảnh trước điên cuồng chiến đấu đạt được thứ hạng cao và giành lấy phần thưởng vinh quang, trong thời gian diễn ra Thiên Hạ Quyết vẫn không ngừng tăng cường thực lực của mình.
Dĩ nhiên hắn bởi vì đạt được mục đích đã lộ ra phần lớn chủ sủng, đến mấy cảnh sau khó lòng giành lấy phần thưởng vinh quang. Vì thế hắn mới lựa chọn hành động ẩn giấu, cảnh sáu bảy tám chỉ nhắm tới mục tiêu hoàn thành đột phá cảnh mà thôi.
Cho nên lần này đột phá cảnh thứ chín cảnh đúng lúc gồm đủ bốn người, đó là Sở Mộ, Khuynh Tư, Cẩn Nhu công chúa và Diệp Hoàn Sinh.
Diệp Hoàn Sinh và Diệp Khuynh Tư có mục đích giống nhau, cả hai là vì muốn nhận được di chúc lão sư, những phần thưởng khác hoàn toàn không có hứng thú. Hoặc có thể nói là di chúc lão sư mới đáng giá nhất đối với bọn họ, mấy thứ khác căn bản không thể so sánh.
Mục đích của Cẩn Nhu công chúa không có rõ ràng, chẳng qua tạm thời làm đồng minh khi xông cảnh.
Sở Mộ chỉ muốn giành lấy vinh quang cuối cùng, không chỉ có như thế. Danh hiệu cấp chín, danh hiệu cấp mười, chức vị trưởng lão, đề danh Tứ Tịch và Thiên Hạ vương tọa là những mục tiêu kế tiếp của Sở Mộ.
Dĩ nhiên bây giờ hắn có hai nhiệm vụ chính. Một là giành được vinh quang cuối cùng tại bậc thang thứ hai, hai là tiến sâu vào trong Bất Hủ thành giải phóng Hồn sủng của phụ thân mình.
Đám tuyển nhanh chóng tụ lại một chỗ thành lập hiệp nghị đồng minh, dần dần cũng có một vài tuyển thủ tạo thành đội ngũ đi vào Bất Hủ thành.
Thế nhưng, hoàn toàn không có tình huống một mình một người giống như Tư Thiên, xem ra Hồn Minh Tư Thiên không phải là hư danh. Chỉ riêng khí phách bộc lộ ở thời điểm bắt đầu cảnh thứ chín đã cho thấy hắn hơn hẳn đám người bình thường rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.