Quyển 2 - Chương 892: Bí ẩn trong hồn ước thứ 2
Ngư Thiên Không
13/01/2014
“Ùng ùng ùng !”
Kỹ năng Nguyên Tố nổ tung lần thứ ba, thiên hôn địa ám, phong vân biến sắc. Khu vực nội thành cũng bị san thành bình địa, năng lượng loạn lưu thậm chí cuốn lấy một đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong của Long Tuyệt, sau đó dần dần tan biến vào trong hư vô.
Vong Mộng bị thương không biểu hiện rõ ràng lắm, chẳng qua là nó lông vũ trên người trở nên thưa thớt, quang mang bắt đầu ảm đạm.
Lúc này trong số mười sáu cánh của Vong Mộng có tới bốn cánh ngừng cử động, khí tức hắc ám lượn lờ chung quanh thân thể không còn nồng nặc như trước. Hiển nhiên là hai loạt kỹ năng Nguyên Tố đã gây ra thương tổn không nhỏ đối với nó.
“Gào !”
Vong Mộng gào thét vang vọng khắp không gian, thanh âm giống như là tức giận, rên rỉ, thống khổ.
Bỗng nhiên năng lượng hắc ám bao quanh thân thể Vong Mộng tăng dần cường độ, đậm đặc đến mức chẳng khác gì một cái lỗ đen không gian.
“Phốc phốc phốc phốc phốc !”
Thanh âm vỗ cánh vang lên dồn dập, vô số Tinh Linh Điệp màu đen xuất hiện từ trong không gian đen tối. Trong khoảnh khắc đó lũ lượt bay ra giống như đám mây đen khổng lồ che kín bầu trời.
Vong Mộng lại phân hóa ra quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen tản ra khắp Hướng Vinh thành, chúng nó tựa như thác lũ tràn qua đường xa, ngõ hẻm, quanh quẩn trên mái nhà, lầu các.
Cảnh tượng trăm vạn Tinh Linh Điệp càn quét tòa thành khiến cho quân đoàn Hồn sủng sư sợ ngây người.
Bầu trời tối đen như mực, Tinh Linh Điệp màu đen quần kết thành đội không ngừng buông thả lực lượng Hắc Ám Điêu Linh. Những nơi chúng nó đi qua thực vật nhanh chóng khô héo, rũ rượi, không tới một phút quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen đã hủy diệt gần hết thảm thực vật ở nội thành Hướng Vinh thành.
Quân đoàn Hồn sủng sư còn không bằng một phần trăm Tinh Linh Điệp, cho dù bọn họ dốc toàn lực phát động công kích cũng chỉ tiêu diệt Tinh Linh Điệp có hạn, căn bản không có biện pháp tập trung năng lượng gây thương tổn cao như trước.
Đồng dạng như thế, 8 đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong được cường hóa cũng hoàn toàn thúc thủ vô sách. Chúng nó phân ra bốn hướng đuổi theo, không ngừng thi triển các loại kỹ năng cũng không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen.
Số lượng Tinh Linh Điệp màu đen do Vong Mộng phân hóa thực sự nhiều lắm.
“Hoa Hùng đại nhân, đây … chuyện này … chúng ta nên làm gì bây giờ ?”
Ánh mắt Tân Liêu cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Tinh Linh Điệp màu đen bay đầy trời, quay đầu sang hỏi thử một câu.
Hạ Chỉ Hiền vẫn luôn lo lắng kỹ năng đặc thù này của Vong Mộng, năng lực phân hoá và ngưng tụ thân thể quả thật khó đối phó. Một khi Vong Mộng hóa thành trăm vạn Tinh Linh Điệp, cho dù là sinh vật cấp chúa tể mạnh mẽ hơn cũng không thể làm gì được nó.
Hạ Chỉ Hiền không trả lời Tân Liêu, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Đế Cơ.
Nàng tin tưởng Đế Cơ lựa chọn chiến đấu nhất định là có biện pháp đối phó, lấy năng lực và kiến thức của Đế Cơ không thể nào đi làm chuyện không nắm chắc phần thắng.
Đế Cơ nở nụ cười mỹ lệ, không nói một lời, ngay cả Hạ Chỉ Hiền là nữ nhân cũng phải thất thần trong chốc lát. Đế Cơ quá đẹp, sắc đẹp của nàng có hiệu quả còn mạnh hơn kỹ năng mê hoặc tinh thần của Yêu Linh, ngoài ra còn có khí chất vương giả, quý phái rất dễ chinh phục lòng người. Hơn nữa, hết thảy những điều đó chỉ là thiên phú tự nhiên, nàng còn chưa cố ý sử dụng thủ đoạn bày ra ưu thế của mình.
Một nụ cười này có nghĩa là nàng đã dự liệu được tình huống như thế phát sinh.
“Kế tiếp, nhiệm vụ của các ngươi là phân tán ra khắp tòa thành tìm diệt tất cả Tinh Linh Điệp màu đen, một con cũng không lưu lại.”
Đế Cơ dùng hồn niệm nói với Hạ Chỉ Hiền.
Đế Cơ sẽ không tự mình truyền đạt mệnh lệnh tàn nhẫn như vậy, bởi vì nàng cần phải giữ lại lớp ngụy trang tiên nữ thánh khiết. Cho tới thời điểm này, nàng vẫn cần lực lượng quân đoàn Hướng Vinh thành ủng hộ, không thể nào bộc lộ quá nhiều.
Cho nên hết thảy chỉ thị đều do Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền nhận lệnh đi làm.
“Điện hạ, Tinh Linh Điệp màu đen ít nhất cũng tới trăm vạn, chúng ta không có cách nào tiêu diệt hết chúng nó.”
Hạ Chỉ Hiền lộ vẻ chần chờ, nghi hoặc mệnh lệnh của Đế Cơ.
“Các ngươi đương nhiên là thu thập những con Tinh Linh Điệp còn sót lại.”
Đế Cơ cười khẽ một tiếng, sau đó chậm rãi niệm chú ngữ.
Đây là lần thứ hai Đế Cơ niệm chú ngữ, đầu tiên là thi triển kỹ năng Hoa hệ bảo vệ tòa thành, ngoài ra còn có hiệu quả gì đó không ai hiểu được.
Lần này niệm chú ngữ chung quanh thân thể nàng lóe lên quang mang màu lam kỳ ảo, sau đó hàng loạt đóa hoa hồng diễm lệ đột nhiên nở rộ ở giữa không trung.
“Nữ nhân này muốn làm gì?”
Sở Mộ cau mày nghĩ ngợi.
Bỗng nhiên một luồng linh hồn niệm lực truyền vào trong thế giới tinh thần làm cho Sở Mộ rùng mình một cái.
Đây là sát ý mãnh liệt khiến cho tinh thần Sở Mộ cũng bị ảnh hưởng, thế nhưng mục tiêu chủ yếu của nó là quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen.
“Đây là…”
Trong lòng Sở Mộ nhất thời nổi sóng cuồn cuộn.
“Hồn ước thứ nhất…”
Giờ phút này Sở Mộ cảm nhận được tinh thần dao động phát ra từ hồn ước thứ nhất.
Sở Mộ và những Hồn sủng khác tâm linh tương thông, có thể cảm ứng được suy nghĩ và cảm xúc trong nội tâm chúng nó. Đây là điều cơ bản đối với mỗi một Hồn sủng sư.
Nhưng mà Sở Mộ lại gặp sự tình khác biệt tương đối đặc thù, hồn ước thứ nhất của hắn trước giờ vẫn luôn ở trạng thái mờ mịt giống như bị sương mù giăng kín, hoàn toàn ngăn cách và trống rỗng. Sở Mộ không có cách nào cảm giác được tinh thần dao động.
Nhưng mà lần này một luồng lực lượng quen thuộc và xa lạ đột nhiên xuất hiện trong không gian hồn ước thứ nhất của hắn.
Cảm giác này tương tự thời điểm câu thông với Hồn sủng khác, nhưng lại có chỗ không giống. Đó là Sở Mộ có thể cảm nhận được tâm tình của nàng, nhưng hắn không biết được nàng đang suy nghĩ điều gì.
“Linh hồn tương liên.”
Sở Mộ rốt cuộc cảm nhận được một tia liên lạc với hồn ước thứ nhất, điều này làm cho tâm tình hắn xúc động mãnh liệt. Theo bản năng muốn mở ra đạo phong bế linh hồn khống chế ngược lại thiếu nữ phản bội.
Sở Mộ cảm ứng linh hồn nàng dần dần rõ ràng hơn, hồn ước thứ nhất và hồn ước thứ hai đồng thời giải phóng. Hắn cảm nhận được hai loại năng lượng thánh khiết và tà ác cùng tồn tại.
Đây là hai loại năng lượng trái ngược nhau, hai loại cảm xúc và tâm thái hoàn toàn bất đồng lại đồng thời tồn tại trên người một nữ nhân.
“Rốt cuộc hồn ước thứ hai là cái loại gì ?”
Nội tâm Sở Mộ rung động liên hồi, híp mắt lại đánh giá nữ tử đang thi triển kỹ năng ở đằng xa.
Hồn ước thứ hai tuyệt đối không phải là Đế Thánh Hoa, đó là một loại sinh vật mà hắn chưa từng biết đến.
Tựa như năng lượng Bán Ma của Sở Mộ, loại lực lượng này sinh ra từ việc dung hợp giữa huyết thống nhân loại với Bạch Yểm Ma. Vì vậy thiếu nữ phản bội rất có thể cũng là dạng người như hắn, nàng mang trong người huyết thống lai với một sinh vật nào đó. Và sinh vật thần bí kia đang chiếm cứ hồn ước thứ hai.
Hết lần này tới lần khác đầu Hồn sủng nằm trong hồn ước thứ hai cũng không thuộc về Sở Mộ. Nó lại có linh hồn tương liên với thiếu nữ phản bội, tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của nàng.
Có thể nói hồn ước thứ hai đã bị thiếu nữ phản bội cưỡng bức chiếm đoạt, Sở Mộ chỉ biết đó là một con Hoa hệ Hồn sủng. Ngoài ra hoàn toàn mù tịt không biết gì hết.
Hắn có thể cảm giác được thực lực con Hoa hệ Hồn sủng này cực mạnh, nhưng không có cách nào tiến hành câu thông với nó, quyền chi phối vốn nằm ở trong tay thiếu nữ phản bội.
Chuyện này rất giống trường hợp hắn ký kết hồn ước với Trữ Mạn Nhi, Bạch Yểm Ma là do Sở Mộ chi phối, Trữ Mạn Nhi không thể nào can thiệp vào hồn ước của hắn.
“Tại sao bỗng dưng ta cảm nhận được linh hồn tương liên với nữ nhân này ?”
Sở Mộ nhìn chăm chú vào thiếu nữ phản bội, muốn từ đó nhìn ra một chút sơ hở.
“Có lẽ nàng đang thi triển kỹ năng tiêu hao rất nhiều năng lượng. Cho nên nàng đã không còn dư tinh lực khống chế đạo phong ấn ngăn cách linh hồn.”
Từ trước đến giờ Sở Mộ và thiếu nữ phản bội song phương cùng lúc tiến hành phong bế linh hồn, Sở Mộ phong bế một tầng, nàng cũng phong bế một tầng. Chỉ có điều sau khi Sở Mộ thức tỉnh từ trạng thái Bán Ma đã mạnh hơn nàng không ít, từ đó mới có thể đơn phương dò xét tình huống của nàng.
Bây giờ thiếu nữ phản bội thi triển cường đại kỹ năng, khiến cho nàng một ít phương phong bế mở ra, mà song phương linh hồn câu thông biến thành đơn hướng, nói cách khác Sở Mộ có thể cảm giác đến thiếu nữ phản bội cảm xúc dao động, tinh thần biến hóa, cùng với linh hồn mạnh yếu, mà thiếu nữ phản bội thì không có cách nào cảm ứng được Sở Mộ tồn tại.
Lần này theo dõi khiến cho Sở Mộ ý thức được thực lực bản thân thiếu nữ phản bội cực mạnh, sợ rằng không thua gì hắn Bán Ma hóa.
“Sở Mộ, bên trái !”
Bỗng nhiên Diệp Khuynh Tư lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của Sở Mộ.
Sở Mộ phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn theo phương hướng Diệp Khuynh Tư đang chỉ.
Phía đó đang có một gốc Mân Côi (hoa hồng) màu lam từ dưới đất trồi lên, tốc độ sinh trưởng nhanh chóng ngoài sức tưởng tượng, trong chớp mắt đã vượt qua tòa nhà mấy tầng lầu.
“Đây… đây hình như là Mân Côi nữ yêu, một loại thực vật bị khống chế tương tự con rối.”
Diệp Khuynh Tư hiểu rõ các loại Hoa hệ Hồn sủng, lập tức đưa ra phán đoán của mình.
“Con rối thực vật ?”
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ nghe thấy loại từ mới này.
“Giống như là Trùng hệ Hồn sủng diễn sinh, Thiên Mẫu có thể phân hoá ra vô số Lam Thực Trùng Quái. Nhưng Mân Côi nữ yêu không phải là Hồn sủng, nó chỉ là một dạng phân thân không có tính mạng. Sở dĩ gọi là con rối vì chúng nó có điểm đặc thù.”
Diệp Khuynh Tư lập tức giải thích.
“Đặc thù chỗ nào ?”
Sở Mộ hiển nhiên biết rõ chủng tộc Trùng hệ Thiên Mẫu và Lam Thực Trùng Quái. Đây là dạng sống phụ thuộc vào mẫu thể, một khi mẫu thể tử vong cũng sẽ chết theo.
“Đầu tiên phải có Hoa Mẫu tạo ra mầm móng rồi gieo trồng xuống địa phương có khí tức tự nhiên nồng nặc, nuôi dưỡng thời gian càng dài hấp thu khí tức càng dày đặc, thực lực chúng nó càng mạnh.”
Diệp Khuynh Tư nói tới đây, ánh mắt dừng lại trên người Mân Côi nữ yêu, bộ dạng như đang suy nghĩ gì đó rồi tiếp tục nói:
“Con Mân Côi nữ yêu này ít nhất cũng được nuôi dưỡng năm năm, thực lực đã đạt tới cấp quân chủ.”
“Năm năm… cấp quân chủ…”
Sắc mặt Sở Mộ trầm xuống.
Cấp quân chủ quả thật không có gì đáng sợ, thứ đáng sợ là thời gian chúng nó ẩn núp trong tòa thành.
“Thì ra là như vậy… thì ra là như vậy. Tại sao ta không nghĩ tới chuyện này chứ !”
Lão già mù đột nhiên kêu lên, dáng vẻ thất hồn lạc phách.
“Manh lão tiên sinh, rốt cuộc là chuyện gì ?”
Sở Mộ thấy lão tiên sinh biểu hiện thất thố như thế, vội vàng hỏi.
“Con rối hoa yêu, Hoa mẫu vốn là Hồn sủng đến từ Hoa Yêu quốc độ, đã nhiều năm như vậy… nhiều năm như vậy ta vẫn luôn cảm giác Hướng Vinh thành khác thường. Nhưng mà không bao giờ nghĩ tới cái thứ được trồng trong thành lại là con rối hoa yêu.”
Lão già mù lẩm bẩm tự nhủ.
Sở Mộ càng thêm nghi ngờ, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Diệp Khuynh Tư.
Sắc mặt Diệp Khuynh Tư cũng rất khó coi, nhỏ giọng nói:
“Ngươi bay lên cao nhìn xem trong thành có bao nhiêu điểm sáng màu lam.”
Sở Mộ bỏ qua đám Tinh Linh Điệp màu đen bay loạn khắp thành, khống chế Mạc Tà trực tiếp bay lên trời cao.
Sau khi Sở Mộ bay lên độ cao hơn ngàn thước trời cao mới thu hết Hướng Vinh thành vào trong mắt.
Mặc dù vô số Tinh Linh Điệp như đám mây đen quấy nhiễu tầm nhìn, nhưng Sở Mộ vẫn thấy được tình hình bên trong tòa thành.
Ở độ cao này cho dù là kiến trúc to lớn cũng bằng hạ gạo nhỏ xíu, những con đường chính giống như sợi chỉ mỏng manh vắt ngang tòa thành.
Mấy trăm vạn Tinh Linh Điệp màu đen biến thành một tấm khăn lụa bao trùm phần lớn Hướng Vinh thành, khi chúng nó di chuyển giống như là sóng biển nhấp nhô.
Nhưng bất kể Tinh Linh Điệp màu đen đông đảo thế nào cũng không thể che được tia sáng màu lam như ẩn như hiện khắp tòa thành.
Tia sáng màu lam chi chít như sao trong dãy ngân hà, mỗi một con đường nhỏ cũng có tới hàng trăm hàng ngàn điểm sáng, mỗi một khu vực kiến trúc lại càng nhiều không kể xiết.
Toàn bộ tòa thành đều bị ánh sáng màu lam bao phủ.
Hướng Vinh thành có tới mấy trăm vạn nhân khẩu, từ đó có thể tưởng tượng ra tòa thành này chiếm cứ diện tích rộng lớn cỡ nào. Quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen tạo thành cảnh tượng tráng lệ kinh tâm động phách lắm rồi. Nhưng mà vô số tia sáng màu lam mờ ảo khiến cho hắn cảm thấy da đầu tê dại, thật sự không dám tin vào mắt mình.
“Khuynh Tư, cả tòa thành đều là tia sáng màu lam, dày đặc không thua gì Tinh Linh Điệp màu đen.”
Trong lòng Sở Mộ cực kỳ hoảng sợ, từ trên bầu trời hạ xuống nói với Diệp Khuynh Tư.
Trong đoạn thời gian ngắn ngủi khi Sở Mộ từ trên không trung hạ xuống, cả tòa Hướng Vinh thành đã biến thành một khu rừng hoa hồng rậm rạp, cành lá, rễ cây lan tràn mặt đất lập lòe quang mang màu lam yêu dị.
Diệp Khuynh Tư cắn môi lộ vẻ bất an, hồi lâu sau mới thấp giọng nói:
“Hướng Vinh thành vốn là một khối lãnh địa phì nhiêu, màu mỡ. Nữ nhân kia đã lợi dụng linh khí dồi dào nơi này đào tạo ra quân đoàn Hoa Yêu.”
“Sở Mộ, nơi đây không còn là lãnh thổ nhân loại, mà nó đã sớm bị Hoa Yêu quốc độ chiếm lĩnh.”
Khi Diệp Khuynh Tư nói đến một câu sau cùng, Sở Mộ lập tức rùng mình ớn lạnh.
Biến một tòa Giới thành cấp mười thành Hoa Yêu quốc độ là khái niệm gì chứ? Nữ nhân kia làm sao hoàn thành được chuyện khó tin này?
Rừng hoa hồng màu lam vẫn đang sinh trưởng, trong thời gian ngắn đã lan tràn xuyên qua đường phố, tường thành y như cỏ dại ngoài đồng.
Tòa thành nhân loại đã không còn tồn tại, hết thảy mọi thứ đập vào mắt chỉ là một màu lam huyền ảo.
Một tòa thành rộng lớn biến thành khu rừng Mân Côi trong khoảnh khắc, quân đoàn Hoa Yêu đột ngột hiện ra khiến cho mọi người kinh ngạc sững sờ. Không ai biết được nữ nhân kia đã hao phí bao nhiêu thời gian, bao nhiêu nhân lực mới có thể đạt đến trình độ này.
“Nữ nhân này… đúng là đáng sợ !”
Sau khi nhận ra sự thật chân tướng, Diệp Khuynh Tư không nhịn được cả người rét run.
Đối địch với nữ nhân có khả năng thắng lợi sao? Rồi liên tưởng tới âm mưu phá hủy Thiên Hạ thành trước kia mới cảm thấy con người này đáng sợ tới mức nào. Tính mạng hàng vạn hàng triệu nhân loại và Hồn sủng trong mắt nàng chỉ là cát bụi, căn bản không đáng nhắc tới.
Hai lần đều là gió êm sóng lặng, trước khi sự việc xảy ra không một ai phát hiện ra chỗ nào khác thường. Nhưng khi nàng phất tay một cái lập tức phong vân biến sắc trong khoảnh khắc, tai nạn khủng khiếp bất ngờ đổ ập xuống đầu địch nhân.
Nàng chắc chắn là nữ nhân nguy hiểm nhất thế giới này.
Nếu như thời điểm tổ chức hôn lễ, Sở Mộ không khống chế được tức giận hóa thân Bán Ma, vậy thì chờ đợi hắn chính là quân đoàn Hoa Yêu trải rộng khắp tòa thành. Đây là lực lượng có thể uy hiếp sinh vật cấp chúa tể, cộng thêm thực lực bản thân nàng và đội ngũ Hoa nữ chẳng phải là dư sức diệt gọn Sở Mộ hay sao?
“Nguy rồi, Vong Mộng sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
Diệp Khuynh Tư đột nhiên phản ứng nhớ ra một chuyện, vội vàng kinh hô một tiếng.
Sở Mộ đang đắm chìm trong suy tư và rung động từ chuyện kia, nhưng Diệp Khuynh Tư nhắc nhở làm hắn sực tỉnh.
Quân đoàn con rối hoa yêu chính là lcỗ ực lượng uy hiếp trí mạng đối với trăm vạn Tinh Linh Điệp, bởi vì Tinh Linh Điệp tính công kích không mạnh, ngay cả ưu thế số lượng cũng đã bị san bằng làm cho tình thế càng thêm nguy cấp.
Thảm thực vật trải rộng tòa thành đã khô héo, nhưng Thánh Lam hoa yêu vẫn sinh trưởng tươi tốt, chuyện này ý nghĩa rằng chúng nó miễn dịch với lực lượng Hắc Ám Điêu Linh. Hiển nhiên chốc lát nữa quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen sẽ bị chúng nó tru diệt.
Đây là một cái bẫy rập khổng lồ, một tràng âm mưu đáng sợ xuất phát từ nữ nhân kia.
Cả tòa thành giống như là một đóa hoa ăn thịt khổng lồ chờ đợi Vong Mộng bay tới, sau đó một ngụm nuốt vào phân thân toái cốt.
“Không thể để cho nàng được như ý !”
Sở Mộ không biết thiếu nữ phản bội săn giết Vong Mộng là có mục đích gì, nhưng mà Vong Mộng đã chiếm được cảm tình của Sở Mộ, hắn sẽ không trơ mắt nhìn nó bị quân đoàn Hoa Yêu giết chết.
Thân thể Sở Mộ từ từ thiêu đốt ma diễm màu bạc, lão già mù không thể nhìn thấy cho nên Sở Mộ chỉ cần thu liễm khí tức sẽ không bị hắn phát hiện sự tình khác thường.
“Đứa nhỏ, đừng đi !”
Bỗng nhiên lão già mù nắm lấy cổ tay Sở Mộ.
“Vù vù vù vù !”
Ma diễm màu bạc chậm rãi dâng lên, lúc này lực lượng Sở Mộ cực kỳ mạnh mẽ nhưng lão già mù vẫn nắm chặt cổ tay không buông. Thế mà Sở Mộ vẫn không thể giãy thoát ra khỏi bàn tay của hắn.
Trong lòng Sở Mộ hoảng sợ tột đỉnh, ánh mắt lộ vẻ không dám tin tưởng nhìn tới lão già mù thực lực kinh khủng này.
“Ta biết trong thân thể ngươi có một cỗ lực lượng thần bí, nhưng nghe lão nhân gia ta một câu, bây giờ đi chỉ là hi sinh vô ích, hơn nữa còn làm liên lụy đến nó. Đừng quên bên kia còn có Hạ Chỉ Hiền cũng là cường giả cấp chúa tể, mau thu hồi lực lượng của ngươi đừng để các nàng phát hiện.”
Bàn tay lão giả cứng như sắt đúc, mặc cho Sở Mộ vùng ra vẫn bất động không hề nhúc nhích.
“Lão tiên sinh !”
Con ngươi Sở Mộ bốc cháy ma diễm sát khí thao thiên.
Mặc dù Sở Mộ còn chưa biết rõ câu chuyện xưa kia, nhưng hắn đã đoán được lão già này chính là lão sư của phụ thân mình.
Thực lực hắn vĩnh viễn dừng lại ở cảnh giới chín niệm Hồn Hoàng, nhưng hắn chắc chắn là cường giả từng khống chế Hồn sủng cấp chúa tể.
Đức Lão linh sư từng nói hắn là người duy nhất đã từng một mình chống lại Minh chủ Hồn Minh.
Kỹ năng Nguyên Tố nổ tung lần thứ ba, thiên hôn địa ám, phong vân biến sắc. Khu vực nội thành cũng bị san thành bình địa, năng lượng loạn lưu thậm chí cuốn lấy một đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong của Long Tuyệt, sau đó dần dần tan biến vào trong hư vô.
Vong Mộng bị thương không biểu hiện rõ ràng lắm, chẳng qua là nó lông vũ trên người trở nên thưa thớt, quang mang bắt đầu ảm đạm.
Lúc này trong số mười sáu cánh của Vong Mộng có tới bốn cánh ngừng cử động, khí tức hắc ám lượn lờ chung quanh thân thể không còn nồng nặc như trước. Hiển nhiên là hai loạt kỹ năng Nguyên Tố đã gây ra thương tổn không nhỏ đối với nó.
“Gào !”
Vong Mộng gào thét vang vọng khắp không gian, thanh âm giống như là tức giận, rên rỉ, thống khổ.
Bỗng nhiên năng lượng hắc ám bao quanh thân thể Vong Mộng tăng dần cường độ, đậm đặc đến mức chẳng khác gì một cái lỗ đen không gian.
“Phốc phốc phốc phốc phốc !”
Thanh âm vỗ cánh vang lên dồn dập, vô số Tinh Linh Điệp màu đen xuất hiện từ trong không gian đen tối. Trong khoảnh khắc đó lũ lượt bay ra giống như đám mây đen khổng lồ che kín bầu trời.
Vong Mộng lại phân hóa ra quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen tản ra khắp Hướng Vinh thành, chúng nó tựa như thác lũ tràn qua đường xa, ngõ hẻm, quanh quẩn trên mái nhà, lầu các.
Cảnh tượng trăm vạn Tinh Linh Điệp càn quét tòa thành khiến cho quân đoàn Hồn sủng sư sợ ngây người.
Bầu trời tối đen như mực, Tinh Linh Điệp màu đen quần kết thành đội không ngừng buông thả lực lượng Hắc Ám Điêu Linh. Những nơi chúng nó đi qua thực vật nhanh chóng khô héo, rũ rượi, không tới một phút quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen đã hủy diệt gần hết thảm thực vật ở nội thành Hướng Vinh thành.
Quân đoàn Hồn sủng sư còn không bằng một phần trăm Tinh Linh Điệp, cho dù bọn họ dốc toàn lực phát động công kích cũng chỉ tiêu diệt Tinh Linh Điệp có hạn, căn bản không có biện pháp tập trung năng lượng gây thương tổn cao như trước.
Đồng dạng như thế, 8 đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong được cường hóa cũng hoàn toàn thúc thủ vô sách. Chúng nó phân ra bốn hướng đuổi theo, không ngừng thi triển các loại kỹ năng cũng không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen.
Số lượng Tinh Linh Điệp màu đen do Vong Mộng phân hóa thực sự nhiều lắm.
“Hoa Hùng đại nhân, đây … chuyện này … chúng ta nên làm gì bây giờ ?”
Ánh mắt Tân Liêu cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Tinh Linh Điệp màu đen bay đầy trời, quay đầu sang hỏi thử một câu.
Hạ Chỉ Hiền vẫn luôn lo lắng kỹ năng đặc thù này của Vong Mộng, năng lực phân hoá và ngưng tụ thân thể quả thật khó đối phó. Một khi Vong Mộng hóa thành trăm vạn Tinh Linh Điệp, cho dù là sinh vật cấp chúa tể mạnh mẽ hơn cũng không thể làm gì được nó.
Hạ Chỉ Hiền không trả lời Tân Liêu, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Đế Cơ.
Nàng tin tưởng Đế Cơ lựa chọn chiến đấu nhất định là có biện pháp đối phó, lấy năng lực và kiến thức của Đế Cơ không thể nào đi làm chuyện không nắm chắc phần thắng.
Đế Cơ nở nụ cười mỹ lệ, không nói một lời, ngay cả Hạ Chỉ Hiền là nữ nhân cũng phải thất thần trong chốc lát. Đế Cơ quá đẹp, sắc đẹp của nàng có hiệu quả còn mạnh hơn kỹ năng mê hoặc tinh thần của Yêu Linh, ngoài ra còn có khí chất vương giả, quý phái rất dễ chinh phục lòng người. Hơn nữa, hết thảy những điều đó chỉ là thiên phú tự nhiên, nàng còn chưa cố ý sử dụng thủ đoạn bày ra ưu thế của mình.
Một nụ cười này có nghĩa là nàng đã dự liệu được tình huống như thế phát sinh.
“Kế tiếp, nhiệm vụ của các ngươi là phân tán ra khắp tòa thành tìm diệt tất cả Tinh Linh Điệp màu đen, một con cũng không lưu lại.”
Đế Cơ dùng hồn niệm nói với Hạ Chỉ Hiền.
Đế Cơ sẽ không tự mình truyền đạt mệnh lệnh tàn nhẫn như vậy, bởi vì nàng cần phải giữ lại lớp ngụy trang tiên nữ thánh khiết. Cho tới thời điểm này, nàng vẫn cần lực lượng quân đoàn Hướng Vinh thành ủng hộ, không thể nào bộc lộ quá nhiều.
Cho nên hết thảy chỉ thị đều do Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền nhận lệnh đi làm.
“Điện hạ, Tinh Linh Điệp màu đen ít nhất cũng tới trăm vạn, chúng ta không có cách nào tiêu diệt hết chúng nó.”
Hạ Chỉ Hiền lộ vẻ chần chờ, nghi hoặc mệnh lệnh của Đế Cơ.
“Các ngươi đương nhiên là thu thập những con Tinh Linh Điệp còn sót lại.”
Đế Cơ cười khẽ một tiếng, sau đó chậm rãi niệm chú ngữ.
Đây là lần thứ hai Đế Cơ niệm chú ngữ, đầu tiên là thi triển kỹ năng Hoa hệ bảo vệ tòa thành, ngoài ra còn có hiệu quả gì đó không ai hiểu được.
Lần này niệm chú ngữ chung quanh thân thể nàng lóe lên quang mang màu lam kỳ ảo, sau đó hàng loạt đóa hoa hồng diễm lệ đột nhiên nở rộ ở giữa không trung.
“Nữ nhân này muốn làm gì?”
Sở Mộ cau mày nghĩ ngợi.
Bỗng nhiên một luồng linh hồn niệm lực truyền vào trong thế giới tinh thần làm cho Sở Mộ rùng mình một cái.
Đây là sát ý mãnh liệt khiến cho tinh thần Sở Mộ cũng bị ảnh hưởng, thế nhưng mục tiêu chủ yếu của nó là quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen.
“Đây là…”
Trong lòng Sở Mộ nhất thời nổi sóng cuồn cuộn.
“Hồn ước thứ nhất…”
Giờ phút này Sở Mộ cảm nhận được tinh thần dao động phát ra từ hồn ước thứ nhất.
Sở Mộ và những Hồn sủng khác tâm linh tương thông, có thể cảm ứng được suy nghĩ và cảm xúc trong nội tâm chúng nó. Đây là điều cơ bản đối với mỗi một Hồn sủng sư.
Nhưng mà Sở Mộ lại gặp sự tình khác biệt tương đối đặc thù, hồn ước thứ nhất của hắn trước giờ vẫn luôn ở trạng thái mờ mịt giống như bị sương mù giăng kín, hoàn toàn ngăn cách và trống rỗng. Sở Mộ không có cách nào cảm giác được tinh thần dao động.
Nhưng mà lần này một luồng lực lượng quen thuộc và xa lạ đột nhiên xuất hiện trong không gian hồn ước thứ nhất của hắn.
Cảm giác này tương tự thời điểm câu thông với Hồn sủng khác, nhưng lại có chỗ không giống. Đó là Sở Mộ có thể cảm nhận được tâm tình của nàng, nhưng hắn không biết được nàng đang suy nghĩ điều gì.
“Linh hồn tương liên.”
Sở Mộ rốt cuộc cảm nhận được một tia liên lạc với hồn ước thứ nhất, điều này làm cho tâm tình hắn xúc động mãnh liệt. Theo bản năng muốn mở ra đạo phong bế linh hồn khống chế ngược lại thiếu nữ phản bội.
Sở Mộ cảm ứng linh hồn nàng dần dần rõ ràng hơn, hồn ước thứ nhất và hồn ước thứ hai đồng thời giải phóng. Hắn cảm nhận được hai loại năng lượng thánh khiết và tà ác cùng tồn tại.
Đây là hai loại năng lượng trái ngược nhau, hai loại cảm xúc và tâm thái hoàn toàn bất đồng lại đồng thời tồn tại trên người một nữ nhân.
“Rốt cuộc hồn ước thứ hai là cái loại gì ?”
Nội tâm Sở Mộ rung động liên hồi, híp mắt lại đánh giá nữ tử đang thi triển kỹ năng ở đằng xa.
Hồn ước thứ hai tuyệt đối không phải là Đế Thánh Hoa, đó là một loại sinh vật mà hắn chưa từng biết đến.
Tựa như năng lượng Bán Ma của Sở Mộ, loại lực lượng này sinh ra từ việc dung hợp giữa huyết thống nhân loại với Bạch Yểm Ma. Vì vậy thiếu nữ phản bội rất có thể cũng là dạng người như hắn, nàng mang trong người huyết thống lai với một sinh vật nào đó. Và sinh vật thần bí kia đang chiếm cứ hồn ước thứ hai.
Hết lần này tới lần khác đầu Hồn sủng nằm trong hồn ước thứ hai cũng không thuộc về Sở Mộ. Nó lại có linh hồn tương liên với thiếu nữ phản bội, tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của nàng.
Có thể nói hồn ước thứ hai đã bị thiếu nữ phản bội cưỡng bức chiếm đoạt, Sở Mộ chỉ biết đó là một con Hoa hệ Hồn sủng. Ngoài ra hoàn toàn mù tịt không biết gì hết.
Hắn có thể cảm giác được thực lực con Hoa hệ Hồn sủng này cực mạnh, nhưng không có cách nào tiến hành câu thông với nó, quyền chi phối vốn nằm ở trong tay thiếu nữ phản bội.
Chuyện này rất giống trường hợp hắn ký kết hồn ước với Trữ Mạn Nhi, Bạch Yểm Ma là do Sở Mộ chi phối, Trữ Mạn Nhi không thể nào can thiệp vào hồn ước của hắn.
“Tại sao bỗng dưng ta cảm nhận được linh hồn tương liên với nữ nhân này ?”
Sở Mộ nhìn chăm chú vào thiếu nữ phản bội, muốn từ đó nhìn ra một chút sơ hở.
“Có lẽ nàng đang thi triển kỹ năng tiêu hao rất nhiều năng lượng. Cho nên nàng đã không còn dư tinh lực khống chế đạo phong ấn ngăn cách linh hồn.”
Từ trước đến giờ Sở Mộ và thiếu nữ phản bội song phương cùng lúc tiến hành phong bế linh hồn, Sở Mộ phong bế một tầng, nàng cũng phong bế một tầng. Chỉ có điều sau khi Sở Mộ thức tỉnh từ trạng thái Bán Ma đã mạnh hơn nàng không ít, từ đó mới có thể đơn phương dò xét tình huống của nàng.
Bây giờ thiếu nữ phản bội thi triển cường đại kỹ năng, khiến cho nàng một ít phương phong bế mở ra, mà song phương linh hồn câu thông biến thành đơn hướng, nói cách khác Sở Mộ có thể cảm giác đến thiếu nữ phản bội cảm xúc dao động, tinh thần biến hóa, cùng với linh hồn mạnh yếu, mà thiếu nữ phản bội thì không có cách nào cảm ứng được Sở Mộ tồn tại.
Lần này theo dõi khiến cho Sở Mộ ý thức được thực lực bản thân thiếu nữ phản bội cực mạnh, sợ rằng không thua gì hắn Bán Ma hóa.
“Sở Mộ, bên trái !”
Bỗng nhiên Diệp Khuynh Tư lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của Sở Mộ.
Sở Mộ phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn theo phương hướng Diệp Khuynh Tư đang chỉ.
Phía đó đang có một gốc Mân Côi (hoa hồng) màu lam từ dưới đất trồi lên, tốc độ sinh trưởng nhanh chóng ngoài sức tưởng tượng, trong chớp mắt đã vượt qua tòa nhà mấy tầng lầu.
“Đây… đây hình như là Mân Côi nữ yêu, một loại thực vật bị khống chế tương tự con rối.”
Diệp Khuynh Tư hiểu rõ các loại Hoa hệ Hồn sủng, lập tức đưa ra phán đoán của mình.
“Con rối thực vật ?”
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ nghe thấy loại từ mới này.
“Giống như là Trùng hệ Hồn sủng diễn sinh, Thiên Mẫu có thể phân hoá ra vô số Lam Thực Trùng Quái. Nhưng Mân Côi nữ yêu không phải là Hồn sủng, nó chỉ là một dạng phân thân không có tính mạng. Sở dĩ gọi là con rối vì chúng nó có điểm đặc thù.”
Diệp Khuynh Tư lập tức giải thích.
“Đặc thù chỗ nào ?”
Sở Mộ hiển nhiên biết rõ chủng tộc Trùng hệ Thiên Mẫu và Lam Thực Trùng Quái. Đây là dạng sống phụ thuộc vào mẫu thể, một khi mẫu thể tử vong cũng sẽ chết theo.
“Đầu tiên phải có Hoa Mẫu tạo ra mầm móng rồi gieo trồng xuống địa phương có khí tức tự nhiên nồng nặc, nuôi dưỡng thời gian càng dài hấp thu khí tức càng dày đặc, thực lực chúng nó càng mạnh.”
Diệp Khuynh Tư nói tới đây, ánh mắt dừng lại trên người Mân Côi nữ yêu, bộ dạng như đang suy nghĩ gì đó rồi tiếp tục nói:
“Con Mân Côi nữ yêu này ít nhất cũng được nuôi dưỡng năm năm, thực lực đã đạt tới cấp quân chủ.”
“Năm năm… cấp quân chủ…”
Sắc mặt Sở Mộ trầm xuống.
Cấp quân chủ quả thật không có gì đáng sợ, thứ đáng sợ là thời gian chúng nó ẩn núp trong tòa thành.
“Thì ra là như vậy… thì ra là như vậy. Tại sao ta không nghĩ tới chuyện này chứ !”
Lão già mù đột nhiên kêu lên, dáng vẻ thất hồn lạc phách.
“Manh lão tiên sinh, rốt cuộc là chuyện gì ?”
Sở Mộ thấy lão tiên sinh biểu hiện thất thố như thế, vội vàng hỏi.
“Con rối hoa yêu, Hoa mẫu vốn là Hồn sủng đến từ Hoa Yêu quốc độ, đã nhiều năm như vậy… nhiều năm như vậy ta vẫn luôn cảm giác Hướng Vinh thành khác thường. Nhưng mà không bao giờ nghĩ tới cái thứ được trồng trong thành lại là con rối hoa yêu.”
Lão già mù lẩm bẩm tự nhủ.
Sở Mộ càng thêm nghi ngờ, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Diệp Khuynh Tư.
Sắc mặt Diệp Khuynh Tư cũng rất khó coi, nhỏ giọng nói:
“Ngươi bay lên cao nhìn xem trong thành có bao nhiêu điểm sáng màu lam.”
Sở Mộ bỏ qua đám Tinh Linh Điệp màu đen bay loạn khắp thành, khống chế Mạc Tà trực tiếp bay lên trời cao.
Sau khi Sở Mộ bay lên độ cao hơn ngàn thước trời cao mới thu hết Hướng Vinh thành vào trong mắt.
Mặc dù vô số Tinh Linh Điệp như đám mây đen quấy nhiễu tầm nhìn, nhưng Sở Mộ vẫn thấy được tình hình bên trong tòa thành.
Ở độ cao này cho dù là kiến trúc to lớn cũng bằng hạ gạo nhỏ xíu, những con đường chính giống như sợi chỉ mỏng manh vắt ngang tòa thành.
Mấy trăm vạn Tinh Linh Điệp màu đen biến thành một tấm khăn lụa bao trùm phần lớn Hướng Vinh thành, khi chúng nó di chuyển giống như là sóng biển nhấp nhô.
Nhưng bất kể Tinh Linh Điệp màu đen đông đảo thế nào cũng không thể che được tia sáng màu lam như ẩn như hiện khắp tòa thành.
Tia sáng màu lam chi chít như sao trong dãy ngân hà, mỗi một con đường nhỏ cũng có tới hàng trăm hàng ngàn điểm sáng, mỗi một khu vực kiến trúc lại càng nhiều không kể xiết.
Toàn bộ tòa thành đều bị ánh sáng màu lam bao phủ.
Hướng Vinh thành có tới mấy trăm vạn nhân khẩu, từ đó có thể tưởng tượng ra tòa thành này chiếm cứ diện tích rộng lớn cỡ nào. Quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen tạo thành cảnh tượng tráng lệ kinh tâm động phách lắm rồi. Nhưng mà vô số tia sáng màu lam mờ ảo khiến cho hắn cảm thấy da đầu tê dại, thật sự không dám tin vào mắt mình.
“Khuynh Tư, cả tòa thành đều là tia sáng màu lam, dày đặc không thua gì Tinh Linh Điệp màu đen.”
Trong lòng Sở Mộ cực kỳ hoảng sợ, từ trên bầu trời hạ xuống nói với Diệp Khuynh Tư.
Trong đoạn thời gian ngắn ngủi khi Sở Mộ từ trên không trung hạ xuống, cả tòa Hướng Vinh thành đã biến thành một khu rừng hoa hồng rậm rạp, cành lá, rễ cây lan tràn mặt đất lập lòe quang mang màu lam yêu dị.
Diệp Khuynh Tư cắn môi lộ vẻ bất an, hồi lâu sau mới thấp giọng nói:
“Hướng Vinh thành vốn là một khối lãnh địa phì nhiêu, màu mỡ. Nữ nhân kia đã lợi dụng linh khí dồi dào nơi này đào tạo ra quân đoàn Hoa Yêu.”
“Sở Mộ, nơi đây không còn là lãnh thổ nhân loại, mà nó đã sớm bị Hoa Yêu quốc độ chiếm lĩnh.”
Khi Diệp Khuynh Tư nói đến một câu sau cùng, Sở Mộ lập tức rùng mình ớn lạnh.
Biến một tòa Giới thành cấp mười thành Hoa Yêu quốc độ là khái niệm gì chứ? Nữ nhân kia làm sao hoàn thành được chuyện khó tin này?
Rừng hoa hồng màu lam vẫn đang sinh trưởng, trong thời gian ngắn đã lan tràn xuyên qua đường phố, tường thành y như cỏ dại ngoài đồng.
Tòa thành nhân loại đã không còn tồn tại, hết thảy mọi thứ đập vào mắt chỉ là một màu lam huyền ảo.
Một tòa thành rộng lớn biến thành khu rừng Mân Côi trong khoảnh khắc, quân đoàn Hoa Yêu đột ngột hiện ra khiến cho mọi người kinh ngạc sững sờ. Không ai biết được nữ nhân kia đã hao phí bao nhiêu thời gian, bao nhiêu nhân lực mới có thể đạt đến trình độ này.
“Nữ nhân này… đúng là đáng sợ !”
Sau khi nhận ra sự thật chân tướng, Diệp Khuynh Tư không nhịn được cả người rét run.
Đối địch với nữ nhân có khả năng thắng lợi sao? Rồi liên tưởng tới âm mưu phá hủy Thiên Hạ thành trước kia mới cảm thấy con người này đáng sợ tới mức nào. Tính mạng hàng vạn hàng triệu nhân loại và Hồn sủng trong mắt nàng chỉ là cát bụi, căn bản không đáng nhắc tới.
Hai lần đều là gió êm sóng lặng, trước khi sự việc xảy ra không một ai phát hiện ra chỗ nào khác thường. Nhưng khi nàng phất tay một cái lập tức phong vân biến sắc trong khoảnh khắc, tai nạn khủng khiếp bất ngờ đổ ập xuống đầu địch nhân.
Nàng chắc chắn là nữ nhân nguy hiểm nhất thế giới này.
Nếu như thời điểm tổ chức hôn lễ, Sở Mộ không khống chế được tức giận hóa thân Bán Ma, vậy thì chờ đợi hắn chính là quân đoàn Hoa Yêu trải rộng khắp tòa thành. Đây là lực lượng có thể uy hiếp sinh vật cấp chúa tể, cộng thêm thực lực bản thân nàng và đội ngũ Hoa nữ chẳng phải là dư sức diệt gọn Sở Mộ hay sao?
“Nguy rồi, Vong Mộng sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
Diệp Khuynh Tư đột nhiên phản ứng nhớ ra một chuyện, vội vàng kinh hô một tiếng.
Sở Mộ đang đắm chìm trong suy tư và rung động từ chuyện kia, nhưng Diệp Khuynh Tư nhắc nhở làm hắn sực tỉnh.
Quân đoàn con rối hoa yêu chính là lcỗ ực lượng uy hiếp trí mạng đối với trăm vạn Tinh Linh Điệp, bởi vì Tinh Linh Điệp tính công kích không mạnh, ngay cả ưu thế số lượng cũng đã bị san bằng làm cho tình thế càng thêm nguy cấp.
Thảm thực vật trải rộng tòa thành đã khô héo, nhưng Thánh Lam hoa yêu vẫn sinh trưởng tươi tốt, chuyện này ý nghĩa rằng chúng nó miễn dịch với lực lượng Hắc Ám Điêu Linh. Hiển nhiên chốc lát nữa quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen sẽ bị chúng nó tru diệt.
Đây là một cái bẫy rập khổng lồ, một tràng âm mưu đáng sợ xuất phát từ nữ nhân kia.
Cả tòa thành giống như là một đóa hoa ăn thịt khổng lồ chờ đợi Vong Mộng bay tới, sau đó một ngụm nuốt vào phân thân toái cốt.
“Không thể để cho nàng được như ý !”
Sở Mộ không biết thiếu nữ phản bội săn giết Vong Mộng là có mục đích gì, nhưng mà Vong Mộng đã chiếm được cảm tình của Sở Mộ, hắn sẽ không trơ mắt nhìn nó bị quân đoàn Hoa Yêu giết chết.
Thân thể Sở Mộ từ từ thiêu đốt ma diễm màu bạc, lão già mù không thể nhìn thấy cho nên Sở Mộ chỉ cần thu liễm khí tức sẽ không bị hắn phát hiện sự tình khác thường.
“Đứa nhỏ, đừng đi !”
Bỗng nhiên lão già mù nắm lấy cổ tay Sở Mộ.
“Vù vù vù vù !”
Ma diễm màu bạc chậm rãi dâng lên, lúc này lực lượng Sở Mộ cực kỳ mạnh mẽ nhưng lão già mù vẫn nắm chặt cổ tay không buông. Thế mà Sở Mộ vẫn không thể giãy thoát ra khỏi bàn tay của hắn.
Trong lòng Sở Mộ hoảng sợ tột đỉnh, ánh mắt lộ vẻ không dám tin tưởng nhìn tới lão già mù thực lực kinh khủng này.
“Ta biết trong thân thể ngươi có một cỗ lực lượng thần bí, nhưng nghe lão nhân gia ta một câu, bây giờ đi chỉ là hi sinh vô ích, hơn nữa còn làm liên lụy đến nó. Đừng quên bên kia còn có Hạ Chỉ Hiền cũng là cường giả cấp chúa tể, mau thu hồi lực lượng của ngươi đừng để các nàng phát hiện.”
Bàn tay lão giả cứng như sắt đúc, mặc cho Sở Mộ vùng ra vẫn bất động không hề nhúc nhích.
“Lão tiên sinh !”
Con ngươi Sở Mộ bốc cháy ma diễm sát khí thao thiên.
Mặc dù Sở Mộ còn chưa biết rõ câu chuyện xưa kia, nhưng hắn đã đoán được lão già này chính là lão sư của phụ thân mình.
Thực lực hắn vĩnh viễn dừng lại ở cảnh giới chín niệm Hồn Hoàng, nhưng hắn chắc chắn là cường giả từng khống chế Hồn sủng cấp chúa tể.
Đức Lão linh sư từng nói hắn là người duy nhất đã từng một mình chống lại Minh chủ Hồn Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.