Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 1174: Chạy ra khỏi Văn thành.

Ngư Thiên Không

12/03/2014

Sở Mộ căn bản không trả lời, hắn cũng không có ham chiến, mà là bay về chỗ của những người khác.

Ánh mắt Sở Mộ đảo qua, phát hiện Bạch Ngữ, Mục Thanh Y, Diệp Khuynh Tư đang bị quân đoàn chúa tể vây quanh, không khỏi nhíu mày.

- Ngươi đang làm cái gì!

Sở Mộ lạnh lùng quét mắt nhìn qua Thiện Ác Nữ Vương, chất vấn.

Những chuẩn chúa tể này đã khôi phục khống chế, thời điểm này không ngừng gây áp lực lên bọn người Bạch Ngữ, Thiện Ác Nữ Vương rõ ràng có thể bảo vệ bọn họ lại không làm cái gì, chuyện này làm cho Sở Mộ rất bất mãn.

Âm thanh Sở Mộ chất vấn làm cho nội tâm Thiện Ác Nữ Vương phiền chán một hồi, nàng phản cảm Sở Mộ dùng ngữ khí này, càng phản cảm Sở Mộ khoa tay múa chân với nàng.

Thiện Ác Nữ Vương nghiêng mắt nhìn qua vị trí Ngô Trấn, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tiếc hận, vừa rồi thiếu một chút là con Không Thính Chi Yêu cấp chúa tể đã nghe nàng sai sử.

Nàng biết rõ muốn khống chế Không Thính Chi cấp chúa tể trung đẳng là không có hi vọng, đành phải từ trên cao hạ xuống trước mặt Sở Mộ.

- Con Không Thính Chi Yêu kia đánh lén người ta.

Thiện Ác Nữ Vương làm ra bộ dáng đáng thương và ủy khuất, nhưng mà mị nhãn lại đưa tới đưa lui, vừa nhìn đã biết nàng không an phận.

Mục Thanh Y ở bên cạnh nghe Thiện Ác Nữ Vương dùng ngữ khí làm nũng này nói chuyện với Sở Mộ thì hừ lạnh một tiếng, trong nội tâm thầm nghĩ, trên đời này tại sao có loại nữ nhân không biết xấu hổ như thế này.

Thiên cơ Mục Thanh Y cùng Đế Cơ Vũ Sa có thù hận không nhỏ, Ti Dạ Chi Hoàng của Mục Thanh Y chết nằm trong kế hoạch của nàng, cho nên Mục Thanh Y không thể chán ghét nàng.

Sở Mộ vẫn không có nhìn thấy, khí tức mị hoặc của Thiện Ác Nữ Vương so với Vũ Sa muốn mạnh hơn nhiều, nếu trong đầu có ý niệm dâm tà thì đoán chừng sẽ sa vào cạm bẫy hấp dẫn của nàng mà không kiềm chế được, khi đó ai là chủ nhân của ai còn khó nói.

- Chúng ta lao ra, đừng dừng lại ở nơi này.

Sở Mộ liếc mắt nhìn qua Thạch Dực Long, mở miệng nói ra.

Bạch Ngữ, Mục Thanh Y, Diệp Hoàn Sinh gật gật đầu, không có ham chiến nữa.

Mạc Tà chạy trốn ở trước đội ngũ, những nơi đi qua yêu vân bao phủ, cái đuôi lớn to lớn đánh vào các cường giả chúa tể trước mặt, một khi có địch nhân tới gần sẽ bị một đuôi của Mạc Tà đánh bay ra ngoài.

Không có Thạch Dực Long, Mạc Tà tại Văn thành hoàn toàn không có người nào ngăn cản được, một đường tiến lên và không ngừng quét chướng ngại.

Bọn người Vạn Mạnh, Lâm Ly cũng không có ý định buông tha, vẫn ra lệnh cho đám người Hắc Hạt Thú Liệp Giả chặn đường.

- Ngô Trấn Cương Thống, ngươi còn đang suy nghĩ gì, bọn họ đang chạy trốn đấy.

Vạn Mạnh bối rối kêu to lên.

Lúc này đây Vạn Mạnh cùng Lâm Ly đã hạ vốn gốc, nếu không có được Ma Linh chúa tể trung đẳng này, bọn họ không biết làm sao bàn giao với Thần Tông, nhất là đã tổn hao một nửa Hắc Hạt Thú Liệp Giả.

- Hai người các ngươi chẳng lẽ không thấy con yêu hồ chín đuôi kia mạnh mẽ ra sao à?

Ngô Trấn mặt trầm xuống, lúc nào tới phiên hai tên này hô to gọi nhỏ trước mặt của hắn rồi.

Nếu như có thể bắt được Ma Linh cấp chúa tể này thì hắn đã sớm trả bất cứ giá nào, vấn đề là thực lực con yêu hồ chín đuôi quá mạnh, hơn nữa đằng sau còn có sinh vật hoa hệ có khả năng khống chế hồn sủng chuẩn chúa tể, tái chiến nói không chừng phương bị diệt toàn bộ chính là bọn họ.

- Cái này... Vậy để bọn chúng rời đi sao?

Vạn Mạnh đã có chút há hốc mồm.

Một Quang Chi Võng cũng đã tiêu hao không biết bao nhiêu tài phú của bọn họ, hơn nữa tốn hao Hắc Hạt Thú Liệp Giả, hơn nữa bọn họ vẫn lấy Ma Linh làm mồi dụ, hiện tại những Ma Linh này phân tán trong thành thị, khẳng định cũng đã tổn thất rất nhiều.

Hơn nữa cho dù là bắt trở lại cũng căn bản không đền bù tổn thất. Vạn Mạnh cùng Lâm Ly phi thường rõ ràng lúc này thất bại thì bọn họ có thể bị giáng cấp!

- Chiến Tranh Ma Chập của ta đang ở Nghiễm Thông cứ điểm, nếu như có nó ở đây đám người này không chạy được!

Cương Thống Ngô Trấn cắn răng, có chút tức giận nói ra.

Bây giờ nói những chuyện này cũng không thể làm gì, Cương Thống Ngô Trấn chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người kia dần dần bỏ chạy ra khỏi thành.

Vạn Mạnh cùng Lâm Ly vẫn đuổi theo không bỏ, bọn họ không chịu nổi tổn thất này, dù hiện tại có nhiều chúa tể mất đi sức chiến đấu vì Hoa Hồn Khống rồi, bọn họ vẫn đuổi theo thật xa.

Vạn Mạnh cùng Lâm Ly là hai thương nhân thuần túy, trừ bảo tiêu bên cạnh ra thì bọn họ chính là hai phế nhân, cho dù bọn họ có đuổi cũng không thể làm gì, dần dần bị bọn người Sở Mộ bỏ lại đằng sau.



- Bằng tướng quân, Bằng tướng quân. Nhanh ngăn bọn họ lại, cho dù như thế nào cũng phải ngăn bọn họ lại.

Thời điểm Lâm Ly tiếp cận vị trí tường thành thì dùng tinh thần chi âm nói với Bằng tướng quân.

Bằng tướng quân đang canh giữ vị trí tường thành, trên tường thành có quân đoàn hơn một vạn, đều là tinh anh của Văn thành.

Thời điểm Lâm Ly hội trưởng yêu cầu phong thành không bao lâu thì thành chủ Văn thành cũng hạ "phong thành lệnh", cho nên tòa thành thị này bắt đầu không có người nào ra vào được.

Tuy thành thị bị đóng cửa, nhưng bởi vì thành thị có Ma Linh quấy nhiễu nên bản thân cường giả cấp chúa tể có sức chiến đấu khủng bố lao ra, cả tòa thành thị đột nhiên xuất hiện trên trăm chúa tể bay tới bay lui. Cho dù Bằng tướng quân nắm giữ thiên quân vạn mã thì thực sự không thể làm được gì cả.

Mà trong thành thị đã xảy ra chuyện gì thì Bằng tướng quân đã nhìn vào trong mắt, ngay cả người thực lực mạnh nhất Văn thành cũng không ngăn cản được thì lực lượng quân đoàn cũng không có ý nghĩa gì.

Lực lượng của quân đoàn xác thực uy hiếp lớn tới sinh vật chúa tể, nhưng mà lực lượng quân đoàn cũng có khả năng bị chúa tể công kích thành hư ảo, thân là hộ thành tướng quân, hắn cân nhắc lợi hại nhiều, không phải mù quáng nghe theo, bởi vì một khi lực lượng quân đoàn mất đi. Tòa thành thị này không cách nào yên ổn được.

Bằng tướng quân cũng không có ra lệnh cho quân đoàn công kích. Binh sĩ trên tường thành không nghe lệnh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đương nhiên quan trọng hơn là bọn họ phi thường tinh tường có sinh vật có thể đánh bại Thạch Dực Long thì bọn họ không thể ngăn cản được.

- Sưu sưu sưu ~~~~~~~~~~

Chín cái đuôi khí thế to lớn vượt qua tường thành. Cảnh này to lớn tráng lệ như núi nên làm Bằng tướng quân và binh sĩ ngây người.

Thời điểm nhìn ra xa xa thì bọn họ đã thấy vô cùng kinh người rồi, lúc này sinh vật cường đại này bay qua khỏi đầu thì càng làm người tan vỡ.

Các binh sĩ đứng thẳng bất động tại chỗ, động cũng không dám động, hô hấp cũng dừng lại.

Qua không biết bao lâu thì cái đuôi điên cuồng này cũng vượt qua, một đám tướng sĩ trực tiếp xụi lơ trên tường thành, toàn thân lạnh run, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Ngay cả Thạch Dực Long cũng không thể ngăn cản áp bách này, Bằng tướng quân nhìn qua thuộc hạ đang hôn mê, phi thường gian nan ngẩng đầu nhìn qua nam tử mang mặt nạ bạc trên lưng sinh vật khủng bố kia.

Chẳng biết tại sao Bằng tướng quân cảm giác bóng lưng nam tử kia có chút quen thuộc...

- Ngươi... Vì cái gì ngươi không ngăn bọn chúng lại, chẳng lẽ "phong thành lệnh" đã bãi bỏ sao? Ngươi có biết chúng mang Ma Linh đi có ý nghĩa thế nào không, cả Văn thành các ngươi còn không đủ sợi tóc của Ma Linh.

Lâm Ly có chút nổi giận hét lớn.

Chạy, Ma Linh cấp chúa tể cứ như vậy chạy trốn, cơ hội ngàn năm khó gặp có thể làm cho hắn thăng chức rất nhanh đã mất đi, hình tượng suy bại hiện giờ hoàn toàn trái ngược với hào hứng lúc ban đầu.

Bằng tướng quân cũng không thèm để ý Lâm Ly gào thét, chỉ nhàn nhạt nói ra:

- Chúng ta chỉ làm chức trách của mình, trong mắt ngươi Văn thành không bằng sợi tóc của Ma Linh, nhưng trong mắt ta thì tính mạng bộ hạ và an ổn của Văn thành còn vượt qua tất cả. Lâm hội trưởng muốn thu hồi Ma Linh thì làm nhanh đi, phong thành không có khả năng duy trì quá lâu, Văn thành không có khả năng cự tuyệt những người từ ngàn dặm xa xôi tới hoặc những hồn sủng sư mạnh mẽ muốn đi vào.

Sắc mặt Lâm Ly đen lại, nhưng hắn hiện tại không nói thêm câu nào nữa, chỉ có thể oán độc nhìn chằm chằm những người kia biến mất.

Mà tổn thất thảm trọng nhất chính là Vạn Mạnh, sắc mặt của hắn lúc này rất tái nhợt, thịt mỡ trên mặt run lên từng hồi.

Nhưng mà thằng này xem như vẫn còn lý trí, hắn bảo Hắc Hạt Thú Liệp Giả bắt đầu tìm tòi toàn thành, đem tất cả Ma Linh thu hồi lại, bất kể nói thế nào thì Ma Linh cũng có giá trên trời.

...

...

Sau khi rời khỏi thành thị thì bọn người Sở Mộ cũng không rời đi quá xa, bởi vì Diệp Khuynh Tư cùng Triêu thái tử vẫn còn ở trong Văn thành.

- Đều còn tốt đó chứ?

Sở Mộ quét mắt nhìn qua mọi ngời, muốn biết có người nào và hồn sủng bị thương không.

Mục Thanh Y, Diệp Hoàn Sinh cùng Bạch Ngữ đều lắc đầu, sau đó ánh mắt của bọn họ nhìn qua u linh Cẩn Nhu.

U linh Cẩn Nhu lộ ra bộ dán sầu lo, con mắt thỉnh thoảng nhìn qua thành thị.

Sở Mộ biết rõ u linh Cẩn Nhu hẳn là đạt được trí nhớ của Ma Linh chúa tể, nàng đang lo lắng cho những Ma Linh bị nhốt trong tòa thành, nhưng mà có thể trợ giúp u linh Cẩn Nhu trốn ra ngoài cũng không dễ dàng, muốn cứu những Ma Linh khác là không có khả năng.

- Ma Linh này không phải ngu bình thường.

Thiện Ác Nữ Vương nghiêng mắt nhìn u linh Cẩn Nhu, mở miệng nói ra.

Ma Linh chúa tể là sinh vật phi thường cao cấp, sở dĩ nàng nói Ma Linh này ngu là vì Ma Linh chúa tể có thể đọc tâm và tinh thần lực mạnh mẽ lại không nhìn thấu mưu kế nhỏ này.



U linh Cẩn Nhu căn bản là không muốn nói chuyện với nữ nhân này, nàng phi thường rõ ràng, không phải Ma Linh chúa tể không nhìn thấu quỷ kế của Vạn Mạnh cùng Lâm Ly, mà là nó mặc dù biết rõ có bẩy rập thì vẫn phải mạo hiểm cứu những Ma Linh kia ra ngoài.

Chỉ tiếc nó thất bại, thậm chí suýt nữa còn bù thân mình vào.

...

Chờ đợi đại khái ba ngày sau, "phong thành lệnh" cũng được giải trừ.

Diệp Khuynh Tư thông qua chiếc nhẫn phu thê tìm được Sở Mộ, ở cùng một chỗ với bọn họ.

- Đại bộ phận Ma Linh đã bị bắt trở lại, nhưng mà gia hỏa nhà giàu mới nổi như Vạn Mạnh bắt đầu mua tất cả Ma Linh lại, hơn nữa ý định đem chúng đấu giá ở Vân thành.

Diệp Khuynh Tư nói ra.

- Đầu heo kia có ý dụ Ma Linh chúa tể xuất hiện lần nữa sao?

Diệp Hoàn Sinh nói ra.

- Có khả năng, hắn đoán chừng Ma Linh chúa tể phi thường muốn cứu đám Ma Linh ra ngoài.

Sở Mộ nói ra.

- Trong Ma Linh cấp Đế Hoàng có Tầm Gia Giả của Ma Linh nhất tộc.

U linh Cẩn Nhu mở miệng nói ra.

- Cái gì là Tầm Gia Giả?

Tất cả mọi người nghi hoặc hỏi tới.

Thời điểm này Ly lão nhân sờ râu trên cằm, dương dương đắc ý nói ra:

- Chủng tộc lang thang không thích hợp ở lại cùng một khu vực quá lâu, Ma Linh thuộc về chủng tộc lang thang, chúng sẽ không ngừng di chuyển, không ngừng di chuyển... Cái gọi là Tầm Gia Giả chính là thành viên có thể tìm nơi thích hợp cho chúng nghỉ lại, số lượng thành viên này không nhiều, hết lần này tới lần khác chỗ nghỉ lại của Ma Linh lại yêu cầu phi thường cao, như vậy chúng mới có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở, nếu không chủng tộc đặc thù của chúng sẽ bị diệt sạch.

- Hôm nay số lượng Ma Linh dần dần giảm bớt, con Ma Linh ký kết hồn ước với tiểu công chúa hẳn là Ma Linh nhất tộc còn sót lại không nhiều lắm, nếu như nó là thủ lĩnh thì Tầm Gia Giả nhất định phải tồn tại, nếu không Ma Linh còn lại vĩnh viễn đều không thể tìm được nơi nghỉ lại phù hợp, ta nghĩ đầu heo kia khẳng định đoán được Ma Linh cấp Đế Hoàng này có Tầm Gia Giả, cho nên ngay từ đầu đã hao một cái giá cao mua sắm, hơn nữa một lần nữa ném ra cho Ma Linh chúa tể biết là bẫy rập cũng phải xông vào.

U linh Cẩn Nhu trùng trùng điệp điệp gật gật đầu, Ly lão nhân nói chính là tiếng lòng của Ma Linh chúa tể.

- Nó nói nếu như chúng ta trợ giúp nó cứu Tầm Gia Giả ra, nó sẽ chọn ra một ít Ma Linh cấp Đế Hoàng ưu tú cho các ngươi ký hồn ước.

U linh Cẩn Nhu nói ra.

Một con Ma Linh cấp Đế Hoàng đã tiếp cận chúa tể trung đẳng, hơn nữa còn lựa chọn Ma Linh cấp Đế Hoàng ưu tú ký hồn ước với bọn người Sở Mộ, chuyện này tương đối mê người.

Cẩn Nhu công chúa liếc mắt nhìn Sở Mộ, cặp mắt của nàng dường như đọc suy nghĩ trong lòng Sở Mộ, tiếp tục nói:

- Nó còn có huyền vật cần cho tiểu Chập Long...

Cẩn Nhu công chúa nói tới Ma Linh thủ lĩnh sẽ chọn Ma Linh cấp Đế Hoàng ưu tú cho bọn họ ký kêt hồn ước, Sở Mộ đã có thể đáp ứng bọn họ, tuy bản thân mình không cần Ma Linh, bất kể nói thế nào thì Mục Thanh Y, Diệp Hoàn Sinh, Triêu thái tử đều cần dựa vào Ma Linh tăng thực lực lên, kết quả Cẩn Nhu công chúa rất khéo hiểu lòng người, cho Sở Mộ một kinh hỉ ngoài ý muốn.

Hiện tại gặp địch nhân càng ngày càng cường đại hơn, nhất là tương lai còn gặp phải nhân vật như Ngô Trấn nhiều, khi đó chính mình không thể nào dựa vào Mạc Tà mãi được.

Hơn nữa rất trọng yếu một điểm chính là thực lực Thiện Ác Nữ Vương tăng lên nhiều, nếu như Sở Mộ không tăng thực lực lên, phong ấn cùng hồn ước khẳng định không cách nào khống chế nàng.

Thấy Sở Mộ đồng ý trợ giúp Ma Linh tìm Tầm Gia Giả, u linh Cẩn Nhu cũng lộ ra nụ cười cảm kích, nhẹ nhàng bay chung quanh Sở Mộ.

- Ngủ ngon rất lâu...

U linh Cẩn Nhu tới tới lui lui trên bãi cỏ chung quanh, nàng bay múa giống như hồ điệp không ngừng hát làn điệu êm tai.

Đúng là nàng ngủ thật lâu, khó có thể bay lượn tự do như thế này.

Rất đáng tiếc là hình thái u linh làm cho nàng không thể ngửi được hương vị cỏ xanh, không cảm thấy gió thổi, cũng không cảm nhận được nước mát lạnh.

Bạch Ngữ ngồi ở một bên nhìn qua u linh Cẩn Nhu đang tươi cười, cũng hiện ra một tia vui vẻ.

Nhưng mà Bạch Ngữ cũng nhìn ra được u linh Cẩn Nhu có nhiều chỗ thất lạc, nghĩ đến Sở Mộ trước kia đã nói qua Nại Hà hoa có thể làm cho Cẩn Nhu phục sinh, trong nội tâm Bạch Ngữ cũng nhiều ra một tia hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook