Quyển 2 - Chương 1226: Cổ lão sinh vật, giao nhân
Ngư Thiên Không
13/03/2014
Sở Mộ nhớ rõ lần đó cùng Mục Thanh Y tiến vào Băng Cung, hang động kia
rất dài, khiến trong đầu hắn luôn nảy sinh những ý nghĩ biến thái.
Hiện tại thực lực của Sở Mộ đã mạnh hơn trước kia rất nhiều, vì vậy tinh thần không còn bị ảnh hưởng lớn như vậy, hơn nữa tốc độ phi hành của hắn nhanh phi thường, căn bản không còn chậm như ngày trước.
Tóm lại đi không biết bao lâu Sở Mộ dần dần cảm thấy không khí phía trước xuất hiện nguyên tố ba động.
Đáng tiếc tuy nguyên tố ba động nhưng Sở Mộ cũng không nhìn thấy điều gì mình muốn chứng kiến.
Tiếp tục đi lên phía trước, khí tức nguyên tố chung quanh càng ngày càng dày đặc, nếu như băng hệ sinh vật cùng phong hệ sinh vật ở nơi này lâu dài, không cần dùng linh vật chỉ sợ có thể thật thoải mái đạt tới đế hoàng cấp đỉnh phong.
Hiện tại Sở Mộ đã không có khái niệm thời gian, khống chế Mạc Tà một đường chạy như điên, hắn dần dần cảm thấy từng đợt hàn khí cùng cuồng phong thổi tới lạnh thấu xương.
Rốt cục đã đi tới cuối hang động, Sở Mộ có thể nhìn thấy một tảng lớn không gian tối tăm khôn cùng phía trước.
Phong, băng, ám ba loại khí tức nguyên tố nồng đậm đan xen chung quanh Sở Mộ, đứng bên cạnh hang động, Sở Mộ nhìn lên thế giới đột nhiên trở nên trống trải, nhìn vào không gian mờ mịt mơ hồ phía trước.
Trong bóng đem mơ hồ không thể nhìn thấy, có phải đang ẩn núp thứ gì đó, có phải đang giấu diễm một sinh vật nào đó thật đáng sợ.
Cảm giác sợ hãi đột nhiên nảy sinh, làm Sở Mộ trong lúc nhất thời không dám trực tiếp bay vào bên trong bóng đêm kia.
- Mạc Tà, thắp sáng nơi này!
Sở Mộ nói với Mạc Tà.
Mạc Tà mở miệng, hộc ra từng đoàn tử sắc hỏa diễm.
Tử sắc hỏa diễm bay ra thật nhanh, lơ lửng ở những vị trí bất đồng, tử sắc quang mang lập tức chiếm lĩnh bóng tối.
Nhưng cho dù tử sắc hỏa diễm của Mạc Tà đã mở ra một phạm vi rất lớn, nhưng Sở Mộ vẫn không thể nhìn thấy được gì, tử sắc hỏa diễm chiếm rọi càng sâu vào trong, vẫn sẽ chậm rãi bị bóng tối nuốt hết.
- Mạc Tà, phóng thích qua bên kia!
Sở Mộ chỉ vào một phương hướng, mở miệng nói.
Mạc Tà gật gật đầu, lại hộc ra tử sắc hỏa diễm hướng chỗ Sở Mộ đã nói phun ra.
Tử sắc hỏa diễm bay ra, ánh lửa chiếu rọi một tảng lớn diện tích, tử sắc chói lọi theo không gian di động càng ngày càng thu nhỏ…
Bỗng nhiên, bên cạnh ánh lửa có một góc mái nhà đặc thù xuất hiện trong bóng tối!
Ánh lửa xẹt qua dần dần biến mất trong bóng đêm, mái nhà đặc thù kia cũng bị che kín trong bóng đêm.
- Đúng rồi, chính là chỗ đó!
Sở Mộ tập trung vào vị trí kia, làm Mạc Tà tiếp tục phóng thích ánh lửa nhìn xem.
Lúc này lại thêm mười mấy tử sắc hỏa cầu bay ra, đem cả khu vực chiếm rọi sáng ngời thật rõ.
Bên trong tử sắc hỏa diễm chiếu xuống, một tòa Phong Cung góc cạnh rõ ràng xuất hiện!
Tòa Phong Cung có mái hiên vươn ra ngoài, mỗi một mái hiên đều treo một chuông đồng màu xanh, chuông đồng bị cuồng phong thổi quét không ngừng đong đưa, nhưng không hề phát ra một thanh âm nào.
Cả Phong Cung trôi nổi trong bóng đêm không lớn lắm, nhưng một tòa kiến trúc độc đáo quỷ dị xuất hiện trong không gian hư vô kia, nhất định không hề tầm thường.
- Ly lão nhân, ngươi cảm thấy được đây là cái gì?
Sở Mộ hỏi.
Trong động quật trăm thước là một Băng Cung, Băng Cung kia Sở Mộ cùng Mục Thanh Y đều đã từng tìm kiếm qua. Tựa hồ lúc ấy Tần Khả cùng Minh Tiên Điểu đều nhận được truyền thừa, mà tòa Phong Cung thứ hai xuất hiện vậy có vẻ càng thêm quái dị độc đáo, bên trong có cất giấu bí mật gì hay không?
- Có thể là cổ tích của tam đại cung điện đi, có lẽ có quan hệ tới sự xuất hiện của tam đại cung điện, tóm lại cần vào xem mới biết!
Ly lão nhân nói.
Sở Mộ gật gật đầu, mang theo tiểu Chập Long, Tần Khả cùng Mạc Tà đi vào trong tòa Phong Cung.
Phong Điện có cửa vào, Sở Mộ hạ xuống đài cao trôi nổi, lúc này mới nghe được thanh âm leng keng của chuông đồng vang lên.
Sở Mộ từ cầu thang đi vào trong điện, phát hiện tòa Phong Điện tựa hồ có cấm chế đặc thù, có thể ngăn cản bóng tối, cuồng phong, băng sương xâm nhập, ít nhất sau khi hắn bước vào trong cung liền cảm thấy một tia ấm áp.
Trong Phong Cung những cột trụ cùng vách tường đều là điêu khắc cổ xưa, những thứ này không cần phải nói Sở Mộ hoàn toàn xem không hiểu, nếu mang theo tiểu công chúa đi vào có lẽ nàng còn có thể cho hắn một ít giải đáp.
Một ít điêu khắc hình thù kỳ quái đặt trong chính sảnh Phong Cung, không có bất kỳ quy luật gì đáng nói, nhìn qua giống như là lâm thời bị đặt tại đó.
- Thiếu chủ, xem điêu khắc này!
Ly lão nhân bỗng nhiên chỉ vào một tòa điêu khắc bên trong, mở miệng nói.
Sở Mộ tỉ mỉ nhìn xem, nhưng không phát hiện chỗ đặc thù của pho tượng.
- Thiếu chủ, ngươi đọc sách đều đọc đi nơi nào, vì sao ngay cả nó cũng không nhận ra. Người này là Ám Hệ Bá Chủ, từng một lần được gọi là chủng tộc Ám hệ cực mạnh!
Ly lão nhân nói.
- Chủng tộc Ám hệ cực mạnh không phải là Ám Yêu Tổ sao?
Sở Mộ hỏi.
Loại sinh vật Ám Yêu Tổ hắn đã từng gặp trong thư quán Vân Cảnh, nghe nói người có được Ám Yêu Tổ chỉ có một người, kỹ năng cực mạnh của nó có thể làm cho một phần tư thế giới vĩnh viễn sa vào đêm đen!
Hiện tại Sở Mộ đã ý thức được thế giới này lớn phi thường, Tư Dạ Hoàng của Mục Thanh Y cho dù đạt tới đê đẳng chủ tể nhưng nhiều lắm chỉ làm cho Tân Nguyệt Địa sa vào đêm đen chừng hai ngày thời gian, mà hắc ám sinh vật có thể làm cho một phần tư thế giới sa vào bóng tối, đây quả thật chính là một Hắc Ám thần!
- Ám Yêu Tổ là sinh vật cực mạnh trong hiện tại, Ám Yêu Tổ được xem là chủng tộc mới, huyết thống của nó là huyết thống hỗn hợp của Ám Thương Vương cùng Tư Dạ Nữ Vương, hiện tại ở tòa pho tượng ở trước mặt ngươi chính là sinh vật hắc ám cực mạnh ngày xưa – Ám Thương Vương!
Ly lão nhân phi thường nghiêm túc nói.
- Vậy cũng không có gì ngạc nhiên, một tòa pho tượng mà thôi!
Sở Mộ không cho là đúng nói.
Ly lão nhân vươn một “ngón tay” lắc lắc phe phẩy nói:
- Thiếu chủ, chính ngài xem điêu khắc dưới chân kia, có phải còn có một đồ án phong ấn trận?
Sở Mộ lập tức cúi đầu xem, quả nhiên dưới một pho tượng đều có đồ án, nếu đây thật sự là một đồ án phong ấn, như vậy tòa pho tượng đặt trước mặt mình chính là Ám Thương Vương chân chính bị phong ấn!
- Thiếu chủ…thiếu chủ, đến xem nơi này!
Bỗng nhiên Ly lão nhân lại kêu lớn lên.
Sở Mộ còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, đã bị Ly lão nhân gọi vào bên kia.
Lần này Ly lão nhân chỉ vào một pho tượng khác, pho tượng kia nhìn vào có chút quen mắt nhưng gọi không ra tên.
- Đừng nghĩ, sinh vật này khẳng định thiếu chủ chưa từng gặp qua, nhiều lắm là gặp qua hậu duệ trực hệ của nó, nhưng trên thực tế là do huyết thống bị giảm yếu…Thiếu chủ có biết vì sao huyết thống hậu duệ của nó bị yếu đi sao?
Ly lão nhân nói.
Sở Mộ đương nhiên không có khả năng biết được, việc sinh sản tự nhiên là theo pháp tắc mà thôi, không phải do mình nói thì có thể, mình cũng không phải học giả nghiên cứu sinh vật cổ.
Vẻ mặt Ly lão nhân trang trọng nói:
- Bởi vì nó cường đại, đã đạt tới đỉnh phong!
- Vậy thì sao?
Sở Mộ hỏi.
- Nó là Nghiễm Băng Tiên! Băng Thương Vương, cấp bậc chủng tộc Băng Đồng Kỳ theo chúng ta nhìn thấy đã là sinh vật có cấp bậc cực cao, trên thực tế đều là hậu duệ đã bị yếu hóa của nó, có thể nói Nghiễm Băng Tiên phi thường tiếp cận truyền thuyết ngũ đại bất tử!
Ly lão nhân đáp.
Sở Mộ ngẩn người, vì sao những sinh vật cấp bậc cực cao kia lại bị phong ấn tại nơi này?
- Thiếu chủ, lại đến xem, nơi này còn có…
Sở Mộ căn bản không có thời gian tự hỏi, lại bị Ly lão nhân kéo sang một bên.
Lần này Ly lão nhân chỉ một pho tượng mà Sở Mộ từng gặp qua, là một sinh vật phong hệ đã đạt tới cấp bậc chung cực của chủng tộc.
Đến nay Sở Mộ gặp qua sinh vật phong hệ có cấp bậc chủng tộc cao nhất hẳn là Thống Phong Kỳ của Hùng Thủ, sinh vật thập đoạn cơ bản đã lên tới đế hoàng cấp đỉnh phong, nhưng trong thư tịch của Vân Cảnh, Sở Một thấy được một sinh vật phong hệ còn cao hơn Thống Phong Kỳ nhiều cấp bậc, chính là pho tượng ở trước mắt – Phong Tiết!
Bộ dáng của Phong Tiết có chút tương tự như Phược Phong Linh, nhưng hẳn là Phược Phong Linh trưởng thành, quanh thân chúng bị khí toàn bao quanh, có đôi mắt linh động, vẫn luôn nằm trong trạng thái trôi nổi, như vậy khi Phong Tiết bị phong ấn cũng trôi nổi.
- Ly lão nhân, như vậy ta đã bước vào nhà bảo tàng sinh vật cổ xưa sao?
Sở Mộ đưa mắt nhìn quanh, phát hiện bên trong chính sảnh đều là sinh vật chủ tể cấp đủ loại chủng tộc, hơn nữa đều là thuộc tính đỉnh phong!
Ly lão nhân đúng là một học giả, rất nhanh xuyên toa giữa các pho tượng, mang theo vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng đem tên của những sinh vật kia kêu lên.
- Thiếu chủ, thiếu chủ, có phát hiện!
Bỗng nhiên Ly lão nhân lại kêu lớn lên.
Sở Mộ vừa nghĩ ra điều gì, ý nghĩ lại bị Ly lão nhân cắt đứt.
Bất đắc dĩ Sở Mộ đi tới bên cạnh Ly lão nhân.
Lần này Ly lão nhân cũng không lưu lại trong những pho tượng ở chính sảnh mà đã chạy lên chỗ ngồi cao nhất trong điện.
Vừa rồi bị những pho tượng chặn ngang tầm mắt nên Sở Mộ còn chưa kịp phát hiện bên trong đại điện vẫn còn một vương tọa.
Vương tọa rất rộng, không giống như giành riêng cho nhân loại. Trên bảo tọa xuất hiện một pho tượng thật dài, nhìn qua giống như là có sinh vật gì đó nằm bên trên.
Nửa thân trên của sinh vật có chút giống người, là nam giới hay nữ tính cũng thật khó phân biệt, nhưng nhìn qua thật giống như có một nam tử thật yêu mị nằm nghiêng người bên trên.
Sinh vật nhắm mắt, bộ dạng giống như đang ngủ, diễn cảm an tường lộ ra vài phần nghiền ngẫm, loại nghiền ngẫm nhìn qua mang theo chút ý vị của nhân loại.
Pho tượng trông rất sống động, thậm chí Sở Mộ có cảm giác có thể đột nhiên sẽ mở mắt.
Đương nhiên, đặc thù nhất là nửa thân dưới của sinh vật kia, không phải là nhân loại, mà thật dài giống như thân long hoặc xà lại giống như cá, ban đầu Sở Mộ nghĩ tới thân thể nó vừa vặn với bảo tọa, nhưng thật không ngờ nó còn giấu một đoạn dài phía sau bảo tọa, đại khái dài hơn nửa thân trên gấp ba bốn lần.
- Như thế nào cảm giác nhìn qua thật giống giao nhân, chẳng lẽ là giao nhân hóa đá trong truyền thuyết?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
Về truyền thuyết giao nhân khắp thiên hạ đều nghe thấy, trên thực tế theo phân tích lý luận nửa người nửa sủng của Ly lão nhân, giao nhân chưa chắc đã là truyền thuyết, rất có thể tồn tại, phải biết rằng ngay cả bán ma như Sở Mộ cùng hoa nữ Vũ Sa đều xuất hiện, giao nhân làm sao có thể chỉ là một truyền thuyết.
Hiện tại thực lực của Sở Mộ đã mạnh hơn trước kia rất nhiều, vì vậy tinh thần không còn bị ảnh hưởng lớn như vậy, hơn nữa tốc độ phi hành của hắn nhanh phi thường, căn bản không còn chậm như ngày trước.
Tóm lại đi không biết bao lâu Sở Mộ dần dần cảm thấy không khí phía trước xuất hiện nguyên tố ba động.
Đáng tiếc tuy nguyên tố ba động nhưng Sở Mộ cũng không nhìn thấy điều gì mình muốn chứng kiến.
Tiếp tục đi lên phía trước, khí tức nguyên tố chung quanh càng ngày càng dày đặc, nếu như băng hệ sinh vật cùng phong hệ sinh vật ở nơi này lâu dài, không cần dùng linh vật chỉ sợ có thể thật thoải mái đạt tới đế hoàng cấp đỉnh phong.
Hiện tại Sở Mộ đã không có khái niệm thời gian, khống chế Mạc Tà một đường chạy như điên, hắn dần dần cảm thấy từng đợt hàn khí cùng cuồng phong thổi tới lạnh thấu xương.
Rốt cục đã đi tới cuối hang động, Sở Mộ có thể nhìn thấy một tảng lớn không gian tối tăm khôn cùng phía trước.
Phong, băng, ám ba loại khí tức nguyên tố nồng đậm đan xen chung quanh Sở Mộ, đứng bên cạnh hang động, Sở Mộ nhìn lên thế giới đột nhiên trở nên trống trải, nhìn vào không gian mờ mịt mơ hồ phía trước.
Trong bóng đem mơ hồ không thể nhìn thấy, có phải đang ẩn núp thứ gì đó, có phải đang giấu diễm một sinh vật nào đó thật đáng sợ.
Cảm giác sợ hãi đột nhiên nảy sinh, làm Sở Mộ trong lúc nhất thời không dám trực tiếp bay vào bên trong bóng đêm kia.
- Mạc Tà, thắp sáng nơi này!
Sở Mộ nói với Mạc Tà.
Mạc Tà mở miệng, hộc ra từng đoàn tử sắc hỏa diễm.
Tử sắc hỏa diễm bay ra thật nhanh, lơ lửng ở những vị trí bất đồng, tử sắc quang mang lập tức chiếm lĩnh bóng tối.
Nhưng cho dù tử sắc hỏa diễm của Mạc Tà đã mở ra một phạm vi rất lớn, nhưng Sở Mộ vẫn không thể nhìn thấy được gì, tử sắc hỏa diễm chiếm rọi càng sâu vào trong, vẫn sẽ chậm rãi bị bóng tối nuốt hết.
- Mạc Tà, phóng thích qua bên kia!
Sở Mộ chỉ vào một phương hướng, mở miệng nói.
Mạc Tà gật gật đầu, lại hộc ra tử sắc hỏa diễm hướng chỗ Sở Mộ đã nói phun ra.
Tử sắc hỏa diễm bay ra, ánh lửa chiếu rọi một tảng lớn diện tích, tử sắc chói lọi theo không gian di động càng ngày càng thu nhỏ…
Bỗng nhiên, bên cạnh ánh lửa có một góc mái nhà đặc thù xuất hiện trong bóng tối!
Ánh lửa xẹt qua dần dần biến mất trong bóng đêm, mái nhà đặc thù kia cũng bị che kín trong bóng đêm.
- Đúng rồi, chính là chỗ đó!
Sở Mộ tập trung vào vị trí kia, làm Mạc Tà tiếp tục phóng thích ánh lửa nhìn xem.
Lúc này lại thêm mười mấy tử sắc hỏa cầu bay ra, đem cả khu vực chiếm rọi sáng ngời thật rõ.
Bên trong tử sắc hỏa diễm chiếu xuống, một tòa Phong Cung góc cạnh rõ ràng xuất hiện!
Tòa Phong Cung có mái hiên vươn ra ngoài, mỗi một mái hiên đều treo một chuông đồng màu xanh, chuông đồng bị cuồng phong thổi quét không ngừng đong đưa, nhưng không hề phát ra một thanh âm nào.
Cả Phong Cung trôi nổi trong bóng đêm không lớn lắm, nhưng một tòa kiến trúc độc đáo quỷ dị xuất hiện trong không gian hư vô kia, nhất định không hề tầm thường.
- Ly lão nhân, ngươi cảm thấy được đây là cái gì?
Sở Mộ hỏi.
Trong động quật trăm thước là một Băng Cung, Băng Cung kia Sở Mộ cùng Mục Thanh Y đều đã từng tìm kiếm qua. Tựa hồ lúc ấy Tần Khả cùng Minh Tiên Điểu đều nhận được truyền thừa, mà tòa Phong Cung thứ hai xuất hiện vậy có vẻ càng thêm quái dị độc đáo, bên trong có cất giấu bí mật gì hay không?
- Có thể là cổ tích của tam đại cung điện đi, có lẽ có quan hệ tới sự xuất hiện của tam đại cung điện, tóm lại cần vào xem mới biết!
Ly lão nhân nói.
Sở Mộ gật gật đầu, mang theo tiểu Chập Long, Tần Khả cùng Mạc Tà đi vào trong tòa Phong Cung.
Phong Điện có cửa vào, Sở Mộ hạ xuống đài cao trôi nổi, lúc này mới nghe được thanh âm leng keng của chuông đồng vang lên.
Sở Mộ từ cầu thang đi vào trong điện, phát hiện tòa Phong Điện tựa hồ có cấm chế đặc thù, có thể ngăn cản bóng tối, cuồng phong, băng sương xâm nhập, ít nhất sau khi hắn bước vào trong cung liền cảm thấy một tia ấm áp.
Trong Phong Cung những cột trụ cùng vách tường đều là điêu khắc cổ xưa, những thứ này không cần phải nói Sở Mộ hoàn toàn xem không hiểu, nếu mang theo tiểu công chúa đi vào có lẽ nàng còn có thể cho hắn một ít giải đáp.
Một ít điêu khắc hình thù kỳ quái đặt trong chính sảnh Phong Cung, không có bất kỳ quy luật gì đáng nói, nhìn qua giống như là lâm thời bị đặt tại đó.
- Thiếu chủ, xem điêu khắc này!
Ly lão nhân bỗng nhiên chỉ vào một tòa điêu khắc bên trong, mở miệng nói.
Sở Mộ tỉ mỉ nhìn xem, nhưng không phát hiện chỗ đặc thù của pho tượng.
- Thiếu chủ, ngươi đọc sách đều đọc đi nơi nào, vì sao ngay cả nó cũng không nhận ra. Người này là Ám Hệ Bá Chủ, từng một lần được gọi là chủng tộc Ám hệ cực mạnh!
Ly lão nhân nói.
- Chủng tộc Ám hệ cực mạnh không phải là Ám Yêu Tổ sao?
Sở Mộ hỏi.
Loại sinh vật Ám Yêu Tổ hắn đã từng gặp trong thư quán Vân Cảnh, nghe nói người có được Ám Yêu Tổ chỉ có một người, kỹ năng cực mạnh của nó có thể làm cho một phần tư thế giới vĩnh viễn sa vào đêm đen!
Hiện tại Sở Mộ đã ý thức được thế giới này lớn phi thường, Tư Dạ Hoàng của Mục Thanh Y cho dù đạt tới đê đẳng chủ tể nhưng nhiều lắm chỉ làm cho Tân Nguyệt Địa sa vào đêm đen chừng hai ngày thời gian, mà hắc ám sinh vật có thể làm cho một phần tư thế giới sa vào bóng tối, đây quả thật chính là một Hắc Ám thần!
- Ám Yêu Tổ là sinh vật cực mạnh trong hiện tại, Ám Yêu Tổ được xem là chủng tộc mới, huyết thống của nó là huyết thống hỗn hợp của Ám Thương Vương cùng Tư Dạ Nữ Vương, hiện tại ở tòa pho tượng ở trước mặt ngươi chính là sinh vật hắc ám cực mạnh ngày xưa – Ám Thương Vương!
Ly lão nhân phi thường nghiêm túc nói.
- Vậy cũng không có gì ngạc nhiên, một tòa pho tượng mà thôi!
Sở Mộ không cho là đúng nói.
Ly lão nhân vươn một “ngón tay” lắc lắc phe phẩy nói:
- Thiếu chủ, chính ngài xem điêu khắc dưới chân kia, có phải còn có một đồ án phong ấn trận?
Sở Mộ lập tức cúi đầu xem, quả nhiên dưới một pho tượng đều có đồ án, nếu đây thật sự là một đồ án phong ấn, như vậy tòa pho tượng đặt trước mặt mình chính là Ám Thương Vương chân chính bị phong ấn!
- Thiếu chủ…thiếu chủ, đến xem nơi này!
Bỗng nhiên Ly lão nhân lại kêu lớn lên.
Sở Mộ còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, đã bị Ly lão nhân gọi vào bên kia.
Lần này Ly lão nhân chỉ vào một pho tượng khác, pho tượng kia nhìn vào có chút quen mắt nhưng gọi không ra tên.
- Đừng nghĩ, sinh vật này khẳng định thiếu chủ chưa từng gặp qua, nhiều lắm là gặp qua hậu duệ trực hệ của nó, nhưng trên thực tế là do huyết thống bị giảm yếu…Thiếu chủ có biết vì sao huyết thống hậu duệ của nó bị yếu đi sao?
Ly lão nhân nói.
Sở Mộ đương nhiên không có khả năng biết được, việc sinh sản tự nhiên là theo pháp tắc mà thôi, không phải do mình nói thì có thể, mình cũng không phải học giả nghiên cứu sinh vật cổ.
Vẻ mặt Ly lão nhân trang trọng nói:
- Bởi vì nó cường đại, đã đạt tới đỉnh phong!
- Vậy thì sao?
Sở Mộ hỏi.
- Nó là Nghiễm Băng Tiên! Băng Thương Vương, cấp bậc chủng tộc Băng Đồng Kỳ theo chúng ta nhìn thấy đã là sinh vật có cấp bậc cực cao, trên thực tế đều là hậu duệ đã bị yếu hóa của nó, có thể nói Nghiễm Băng Tiên phi thường tiếp cận truyền thuyết ngũ đại bất tử!
Ly lão nhân đáp.
Sở Mộ ngẩn người, vì sao những sinh vật cấp bậc cực cao kia lại bị phong ấn tại nơi này?
- Thiếu chủ, lại đến xem, nơi này còn có…
Sở Mộ căn bản không có thời gian tự hỏi, lại bị Ly lão nhân kéo sang một bên.
Lần này Ly lão nhân chỉ một pho tượng mà Sở Mộ từng gặp qua, là một sinh vật phong hệ đã đạt tới cấp bậc chung cực của chủng tộc.
Đến nay Sở Mộ gặp qua sinh vật phong hệ có cấp bậc chủng tộc cao nhất hẳn là Thống Phong Kỳ của Hùng Thủ, sinh vật thập đoạn cơ bản đã lên tới đế hoàng cấp đỉnh phong, nhưng trong thư tịch của Vân Cảnh, Sở Một thấy được một sinh vật phong hệ còn cao hơn Thống Phong Kỳ nhiều cấp bậc, chính là pho tượng ở trước mắt – Phong Tiết!
Bộ dáng của Phong Tiết có chút tương tự như Phược Phong Linh, nhưng hẳn là Phược Phong Linh trưởng thành, quanh thân chúng bị khí toàn bao quanh, có đôi mắt linh động, vẫn luôn nằm trong trạng thái trôi nổi, như vậy khi Phong Tiết bị phong ấn cũng trôi nổi.
- Ly lão nhân, như vậy ta đã bước vào nhà bảo tàng sinh vật cổ xưa sao?
Sở Mộ đưa mắt nhìn quanh, phát hiện bên trong chính sảnh đều là sinh vật chủ tể cấp đủ loại chủng tộc, hơn nữa đều là thuộc tính đỉnh phong!
Ly lão nhân đúng là một học giả, rất nhanh xuyên toa giữa các pho tượng, mang theo vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng đem tên của những sinh vật kia kêu lên.
- Thiếu chủ, thiếu chủ, có phát hiện!
Bỗng nhiên Ly lão nhân lại kêu lớn lên.
Sở Mộ vừa nghĩ ra điều gì, ý nghĩ lại bị Ly lão nhân cắt đứt.
Bất đắc dĩ Sở Mộ đi tới bên cạnh Ly lão nhân.
Lần này Ly lão nhân cũng không lưu lại trong những pho tượng ở chính sảnh mà đã chạy lên chỗ ngồi cao nhất trong điện.
Vừa rồi bị những pho tượng chặn ngang tầm mắt nên Sở Mộ còn chưa kịp phát hiện bên trong đại điện vẫn còn một vương tọa.
Vương tọa rất rộng, không giống như giành riêng cho nhân loại. Trên bảo tọa xuất hiện một pho tượng thật dài, nhìn qua giống như là có sinh vật gì đó nằm bên trên.
Nửa thân trên của sinh vật có chút giống người, là nam giới hay nữ tính cũng thật khó phân biệt, nhưng nhìn qua thật giống như có một nam tử thật yêu mị nằm nghiêng người bên trên.
Sinh vật nhắm mắt, bộ dạng giống như đang ngủ, diễn cảm an tường lộ ra vài phần nghiền ngẫm, loại nghiền ngẫm nhìn qua mang theo chút ý vị của nhân loại.
Pho tượng trông rất sống động, thậm chí Sở Mộ có cảm giác có thể đột nhiên sẽ mở mắt.
Đương nhiên, đặc thù nhất là nửa thân dưới của sinh vật kia, không phải là nhân loại, mà thật dài giống như thân long hoặc xà lại giống như cá, ban đầu Sở Mộ nghĩ tới thân thể nó vừa vặn với bảo tọa, nhưng thật không ngờ nó còn giấu một đoạn dài phía sau bảo tọa, đại khái dài hơn nửa thân trên gấp ba bốn lần.
- Như thế nào cảm giác nhìn qua thật giống giao nhân, chẳng lẽ là giao nhân hóa đá trong truyền thuyết?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
Về truyền thuyết giao nhân khắp thiên hạ đều nghe thấy, trên thực tế theo phân tích lý luận nửa người nửa sủng của Ly lão nhân, giao nhân chưa chắc đã là truyền thuyết, rất có thể tồn tại, phải biết rằng ngay cả bán ma như Sở Mộ cùng hoa nữ Vũ Sa đều xuất hiện, giao nhân làm sao có thể chỉ là một truyền thuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.