Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 961: Cửu Vĩ Giảo Hình

Ngư Thiên Không

27/01/2014

Mạc Tà đạp lên không trung, thời điểm sắp va chạm với Thanh Chập Long thì chín cái đuôi của nó xoay tròn, thân hình màu bạc giấu sau cái đuôi dài.

Thanh Chập Long duỗi độc trảo đầy chất độc của mình ra, hung hăng xé thân thể của Mạc Tà. có thể trông thấy đây là hai lưỡi dao vô cùng sắc bén, cho dù động tác có hơi chậm nhưng mà lực lượng phi thường kinh người!

Trảo nhận có độc tố màu xanh xẹt qua chín cái đuôi của Mạc Tà, mà Mạc Tà cũng không có phát động công kích nào khác, nó chỉ xoẹt qua đỉnh đầu của Thanh Chập Long một vòng, xuất hiện sau lưng của Thanh Chập Long thì tốc độ không giảm vẫn lao đi!

Chín cái đuôi giống như xiềng xích cuốn lấy đầu và cổ của Thanh Chập Long, lại dùng sức kéo đầu của Thanh Chập Long !

- Ô ô ô ô ~~~~~~~~~~

Mạc Tà phát ra tiếng gáy gọi cuồng dã, thân thể của nó trượt ra hướng ngược lại với Thanh Chập Long, mà chín cái đuôi của nó vẫn theo quán tính lao thẳng về trước.

- Xoẹt zoẹt~! ! ! ! ! ! ! !

Âm thanh nứt xươn từ cổ và đầu lâu Thanh Chập Long vang lên.

Cái cổ của Thanh Chập Long đã mất đi hiệu quả chèo chống, đầu lâu cực lớn của nó chia lìa với cổ, cái đầu ngoặt xuống đất.

Một màn này giống như đầu sọ của sinh vật nứt vỡ ra, xương cốt bị gãy thì mạch máu và da thịt duy trì đầu lâu cũng đứt gãy!

- Oanh! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Thân thể Thanh Chập Long trì trệ, đầu lâu hướng xuống và thân thể của nó bị Mạc Tà nện mạnh vào mặt đât.

Đầu lâu uốn eo lệch qua, Thanh Chập Long trước khi chết không có dấu hiệu giãy dụa nào cả, không nhúc nhích nằm trên mặt đất.

Độc huyết vẫn từ trong miệng vết thương của Thanh Chập Long chảy ra ngoài, hình thành một vết máu cực lớn. .

- Chết •••••• chết?

Hùng Mạt Mạch Lăng nhìn qua Thanh Chập Long thì trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Người bên cạnh Mạch Lăng cũng có vẻ mặt ngạc nhiên như vậy, bởi vì chiêu treo cổ này quá mạnh mẽ!

Thử nghĩ chín cái đuôi kia quấn vào trên cổ của mình thì có tư vị gì, phải biết rằng nó có thể keo đứt cổ của sinh vật như Thanh Chập Long đấy.!



Niếp Vân Tân ngơ ngác nhìn qua Thanh Chập Long, độc ban trên mặt run lên kịch liệt.

Rất nhanh một cổ tinh thần đứt gãy cắn trả truyền tới, lúc này hắn há miệng hét to lên.

Sau một hô hấp thì trên mặt Niếp Vân Tân tái nhợt.

Thống khổ, phẫn nộ, khuất nhục đan xen lên gương mặt xấu xí của hắn, khiến cho Niếp Vân Tân âm trầm tới cực điểm, trên mặt hắn cũng không còn chút khoái ý nào cả, ngược lại khuất nhục trong lòng của hắn càng sâu hơn, dữ tợn cùng oán hận!

- Sở Phương Trần, Niếp Vân Tân ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.

Niếp Vân Tân nổi giận gầm lên một tiếng, hắn lúc này lâm vào điên cuồng.

Tất cả người ở đây nghe được Niếp Vân Tân gào thét, trong lúc nhất thời ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua Sở Mộ, muốn biết vị thanh niên đáng sợ này sẽ giải quyết ân oan với độc hoang như thê nào.

Loại người như Niếp Vân Tân đã bại còn tuyên bố não tàn như vậy Sở Mộ gặp nhiều, hắn đưa mắt nhìn qua Mạc Tà, đem Mạc Tà gọi trở về, nửa câu cũng không nói mà đi về cầu thang Hồn Điện.

Người của Hồn Minh nhìn qua bóng lưng bình tĩnh hững hờ của Sở Mộ, đồng thời có không ít thành viên Hồn Minh muốn cầm đầu của Sở Mộ đi lĩnh thưởng đã xóa mờ rất nhiều, chắc hẳn sau khi đánh xong trận này thì một ít a miêu a cẩu tuyệt đối không dám đi tìm Sở Mộ gây phiền toái!

- Tốt lắm!

- Giết thật tốt! Giết thật tốt! Thống khoái ah!

Bên Tam đại cung điện lúc này bạo phát phong bạo, âm thanh hoan hô vang vọng làm cho sĩ khí Tam đại cung điện tăng vọt, dường như đánh xong một trận này người Hồn Minh cũng không phải quá đáng sợ.

- Sở Phương Trần! Sở Phương Trần!

- Sở Phương Trần! Sở Phương Trần!

Không biết là ai mở đầu, trong lúc nhất thời người của Tam đại cung điện đã tỉnh táo lại rất nhiều, đồng thời mọi người hãnh diện gọi tên của thanh niên đáng sợ này!

Trong quá trình tranh đâu với Hồn Minh thì cao tầng bị ép tới mức không thể thở nổi, nhiều khi đối mặt cao tầng Hồn Minh khiêu khích thì Tam đại cung điện đều chỉ có thể ẩn nhẫn không dám ứng chiến, sĩ khí, danh vọng ngã xuống thật nhiều.

Nhưng mà hôm nay Sở Phương Trần lực địch độc hoang hung tàn nhât trong bát hoang, khiến cho mọi người nhìn thấy màn trình diễn lây nhu thắng cương đặc săc, trong lúc nhất thời địa vị thanh niên này trong măt tất cả người Tam đại cung điện tăng vọt, Tiêu Hợi hay là Vũ Phong, Tần Ngữ Đồng là những người tâm cao khí ngạo cũng phải kính nể hắn.



Thử hỏi cả Tam đại cung điện, kể cả nguyên lão thì có người nào trong quyết đấu một sủng co thể gọn gàng chiên thắng độc hoang, Sở Phương Trần làm được, hắn dùng thực lực của mình làm Tam đại cung điện triệt để ủng hộ, cũng tát một bạt tai thật mạnh vào mặt người Hồn Minh!

Thanh niên này gương mặt lạnh lẽo, Thất Tội Hồ cuồng dã hung tàn đã thuyết minh được tràng chiến đấu đặc sắc vừa rồi!

- Ô ô ô ô ~~~~~~~~

Mạc Tà bước nhanh đuổi kịp Sở Mộ, hồng viêm toàn thân đã rút đi toàn bộ, mỹ cảm cùng lực cảm giác kết hợp hoàn mỹ lên thân thể của Mạc Tà, biến thành một tiểu hồ chín đuôi nhỏ nhắn, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên vai của Sở Mộ.

Sở Mộ nghiêng đầu qua, dùng dấu tay sờ lên đầu của tiểu gia hỏa đã thỏa mãn này, hắn cười nói:

- Bị thương sao?

- Ô ô ~~

Mạc Tà lắc đầu, hiển nhiên chút tổn thương này không tạo thành ảnh hưởng gì tới no, híp mắt gục xuống.

Kỳ thật tiểu gia hỏa rất dễ dàng thỏa mãn, có ngủ, có ăn, có chiến đấu, có thể trôi qua phi thường phong phú!

Mục Thanh Y đứng trên cầu thang, ánh mắt nhìn chăm chú lên Sở Mộ, nhìn qua Sở Mộ vuốt ve hồn sủng của mình và mỉm cười sủng nịch...

Có lẽ đây chỉ là biểu hiện bình thường của người chiến tháng, nhưng mà Mục Thanh Y nhìn ra được rất nhiều thứ, không chỉ là khen ngợi sau khi chiến đấu thắng lợi, hơn nữa là ăn ý và thoi quen.

Không thể không nói hình ảnh đơn giản này làm cho nội tâm Mục Thanh Y hâm mộ rất nhiều, lơ đãng nghĩ đến Quan Hoàng Vương hóa thành hỏa diễm, trong nội tâm lại ảm đạm nhiều.

Sở Mộ đi vào trận doanh của Tam đại cung điện, Đồ Tôn Kha Ẩm tươi cười, từ anh mắt của hắn thì vị Đồ Tôn này nhìn thanh niên này càng thuận mắt, vốn đám Tiếu nguyên lão còn có hoài nghi lớn với thực lực của Sở Mộ thì lúc này cũng cười toe toét, liên tục tán thưởng!

Mọi người cùng kêu tốt, Sở Mộ vẫn bảo trì bộ dáng trấn định thong dong, chuyện này làm cho nguyên lão Tam đại cung điện cũng âm thầm bội phục và sợ hãi, kẻ này thật đúng nhân trung long phượng ah, không quan tâm hơn thua, đại hoạch toàn thắng cũng không có chút tự đại nào.

Đương nhiên những lão nhân gia này khẳng định không tưởng tượng được Sở Mộ gần như bước vào cấp chúa tể, thắng được chiến đấu cấp bậc này không có gì giá trị cả.

- Mạc Tà, tới.

Thấy Sở Mộ đã đi tới, Diệp Khuynh Tư cũng không nhiều lời, trước tiên đi kiểm tra thương thế của Mạc Tà.

Đối phương là dụng độc, một khi có thương tích thì dễ dàng dẫn độc khí vào người, độc tố không phải nói trừ là trừ được, rất dễ dàng ảnh hưởng tới khỏe mạnh, tuổi thọ, khôi phục thương thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook