Quyển 2 - Chương 390: Đại chiến giữa đêm (2)
Ngư Thiên Không
08/06/2013
Trước giờ Sở Mộ vẫn luôn lấy phụ thân làm mục tiêu phấn đấu, nhưng Sở Mộ biết rằng cho dù không có Sở Thiên Mang, bản thân hắn vẫn tiến bước trên con đường đi tới vinh quang cao nhất trong lĩnh vực Hồn sủng sư. Hắn sẽ khống chế những Hồn sủng cường đại nhất thế giới này, sẽ được vô số người kính ngưỡng, khiêu chiến vô số sinh vật cường đại. Đó là ước mơ, và cũng là mục đích để hắn phấn đấu.
Sở Mộ cũng không muốn đạp lên dấu chân của Sở Thiên Mang, cái hắn muốn chính là trở thành một người mạnh hơn phụ thân, vượt qua tất cả tồn tại gọi là cường giả. Nếu như nói Sở Thiên Mang không có cách nào đạt tới trình độ Chí Tôn vương tọa, vậy thì Thiên Hạ vương tọa sẽ là mục tiêu hàng đầu của Sở Mộ.
Trời chiều càng lúc càng nhạt, màn đêm phủ xuống Thiên Hạ thành.
Bốn thân ảnh cưỡi Yêu Linh Hồn sủng chạy vội trên đường phố, bốn người lấy Sở Mộ cầm đầu âm thầm đuổi theo phía sau đám người Tương Chí.
Tốc độ Tương Chí di chuyển không nhanh, trong quá trình bốn người bọn họ đuổi theo Tương Chí hoàn toàn không có phát sinh vấn đề gì.
"Nếu đi theo phương hướng này hình như là chếch sang phía nội thành một chút."
Thượng Hằng nhìn hoàn cảnh chung quanh dần dần thay đổi, mở miệng nói ra nhận xét của mình.
"Bọn họ hẳn là muốn tìm người ở nơi này, nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa gì, đến lúc cần thiết cứ ra tay giải quyết bọn họ là được rồi."
Triển Hoành nói chen vào. Vị Hồn Quan trẻ tuổi này có vẻ tràn đầy tự tin.
Sở Mộ không nói lời nào, chỉ lẳng lặng bám theo La Vực môn - Tương Chí, trong nhận thức của hắn có lẽ Tương Chí đang đi tới địa điểm hội hợp với những người khác.
Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc này bốn người truy đuổi đã rời xa trung tâm nội thành phồn hoa, tiến vào đến khu vực dành cho bá tánh bình dân.
"Thượng Hằng, hậu duệ của vị cường giả ẩn thế kia có lai lịch như thế nào?" Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Vị cường giả ẩn thế kia là một Linh sư vô cùng nổi danh trên đại lục, có thể nói là đại nhân vật đạt tới tầng thứ Linh sư đỉnh phong. Vị Linh sư này không thích gia nhập thế lực phàm tục, lúc ban đầu bởi vì trình độ linh thuật của hắn quá cao và thực lực bản thân cực mạnh, cho nên đông đảo thế lực đều muốn lấy lòng hắn, bao gồm cả Hồn Minh cũng không dám đắc tội vị cao nhân này. Sau đó hình như là do hắn lịch lãm ở thế giới bên ngoài mới bị thương nặng, sau đó thực lực bị giảm mạnh. Vì thế vô số linh vật cao cấp do hắn luyện chế trở thành miếng mồi ngon cho các thế lực tùy ý xâm lược, trong lúc tình thế gây cấn, hắn đành phải mượn hơi các thế lực lớn chu toàn tính mạng."
Thượng Hằng từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện.
"Trên thực tế, nhóm cao tầng các thế lực lớn đều biết rõ vấn đề mấu chốt ẩn trong đó, vị Linh sư này nắm giữ phương pháp chế tạo linh vật đặc thù, mà linh thuật của hắn hoàn toàn nằm ngoài thế giới của chúng ta, vì thế hắn trở thành tồn tại độc nhất vô nhị trong lĩnh vực Linh sư. Các thế lực muốn tranh đoạt quyền sở hữu loại linh vật đặc thù kia đã từng phát sinh một trận đại chiến phong ba bão táp, ảnh hưởng trọng đại đến toàn đại lục.
Sở Mộ nghe thế liền âm thầm kỳ quái đến tột cùng là linh vật gì mà trọng yếu như vậy? Có thể khiến cho những thế lực lớn chấp nhận liều mạng.
"Hiện tại vị Linh sư này đã mất tung tích, mà phương pháp chế tạo linh vật đặc thù đó lại chuyển lên người nhận truyền thừa y bát của hắn. Cho nên người đó càng thêm trọng yếu, ta chỉ biết có nhiêu đó thôi, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, cho dù là người quen cũng không nên tiết lộ ra ngoài." Thượng Hằng nói xong liền dặn dò một câu.
Sở Mộ gật đầu, bắt đầu dùng hồn niệm hỏi Ly lão nhi:
"Ly lão nhi, ngươi có biết chuyện này không?"
Ly lão nhi đã sống nhiều năm như vậy, đại chiến liên lụy đến các thực lực lớn tạo thành phong ba bão táp không có lý do gì lão gia hỏa này không biết.
"Nếu như là Linh sư, hơn nữa nắm giữ linh vật độc nhất vô nhị, ta nghĩ người này hẳn là ám chỉ Bất Tử Tiên - Ứng Vinh." Thanh âm Ly lão nhi từ từ truyền tới.
"Bất Tử Tiên?"
Sở Mộ lần đầu tiên nghe nói tới danh hiệu này, quả thật là vừa nghe đã thấy đủ hoành tráng rồi, chắc chắn người này phải là một nhân vật rất kinh khủng mới được giang hồ xưng tụng như thế.
"Ừ, Bất Tử Tiên, đó chính là danh hiệu của hắn. Chỉ cần linh hồn Hồn sủng chưa bị phá hủy tan rã, Bất Tử Tiên - Ứng Vinh sẽ có thể cứu sống, hơn nữa trong vòng một tháng sẽ giúp cho Hồn sủng khôi phục trở về trạng thái đỉnh phong. Phần lớn thời gian của Ứng Long đều rất bận rộn nhiều chuyện, hắn coi như là thành viên của Linh Giáo, nhưng mà chức vị trong Linh Giáo không cao lắm, số người biết hắn tồn tại chỉ nằm trong vòng tròn cực hiếm. Sau đó bởi vì một loại linh vật đặc thù mới bị một vài kẻ bụng dạ khó lường bán đứng, cho nên các thế lực lớn biết hắn nắm giữ phương pháp chế tạo loại linh vật kia, từ đó tất cả thế lực trên đại lục mới điên cuồng tranh đoạt." Ly lão nhi chậm rãi nói.
"Đến tột cùng là loại linh vật gì? Tại sao có thể khiến cho các thế lực lớn xao động như thế?" Sở Mộ nghi ngờ hỏi.
"Chuyện này… ta cũng không biết, Bất Tử Tiên - Ứng Long vẫn luôn giữ bí mật rất tốt, số người biết chuyện đã ít lại càng ít, ta cũng rất kỳ quái tại sao Vũ điện chủ bỗng nhiên nhắc tới chuyện này." Ly lão nhi nói.
Sở Mộ tiến vào trạng thái trầm tư, chẳng biết tại sao Sở Mộ cảm giác Ly lão nhi và Thượng Hằng nhắc tới chuyện này hình như có cái gì đó liên quan tới mình?
"Nơi này là Đông Nhai rồi, tại sao cố ý chạy đến nơi đây nhỉ? Chẳng lẽ hậu duệ của vị cường giả ẩn thế sinh sống ở địa phương như thế này?"
Ánh mắt Triển Hoành nhìn lướt qua quảng trường vắng lặng, trên mặt hiện ra vài phần hồ nghi.
Ở trong Thiên Hạ thành thì vùng trung tâm Thiên Hạ vương tọa chính là khu vực phồn hoa nhất, phía đông quảng trường chỉ là địa phương bình thường dành cho giới bình dân. Những cường giả chân chính hầu như không bao giờ đặt chân tới nơi này, dù sao chỗ này chẳng có gì hấp dẫn cả, chung quanh toàn là bá tánh bình dân cư ngụ, chật vật tìm kế sinh nhai tại Thiên Hạ thành mà thôi.
"Đã hao phí rất nhiều thời gian." Giọng nói Triệu Thừa đột nhiên trầm thấp xuống.
"Quả thật là như thế, cái tên Tương Chí này hình như đang trì hoãn thời gian thì phải?" Thượng Hằng gật đầu xác nhận.
"Này, đội trưởng, ngươi không có ý kiến gì hả?"
Triển Hoành liếc sang Sở Mộ, dùng giọng nói lãnh đạm hỏi.
"Đi Tây Nhai."
Bỗng nhiên Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú chuyển hướng ở giữa không trung, vội vàng chạy ngược lại phương hướng lúc nãy.
Ba người nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết tại sao Sở Mộ đột nhiên bỏ qua truy đuổi Tương Chí, mà lại chạy về phía Tây Nhai.
"Sở Thần, chuyện gì xảy ra, tại sao bỗng nhiên đổi đường?"
Thượng Hằng là người phản ứng đầu tiên, vội vàng ra lệnh cho Sí Lăng Hổ đuổi theo Sở Mộ.
"Ta nghĩ rằng chúng ta đã lọt vào cạm bẫy của Trầm Dịch Thành rồi, cái tên Tương Chí này rất có thể là một con cờ vị vứt bỏ, chỉ dùng để dẫn dụ chúng ta chạy vòng quanh trong thành.” Sở Mộ trầm giọng nói.
"Tại sao nghĩ như vậy? Ta đã cho người điều tra và theo dõi Tương Chí cực kỳ cẩn thận, không thể nào bị Trầm Dịch Thành phát hiện được.” Thượng Hằng rõ ràng là không tin.
"Trực giác nói cho ta biết người bọn họ muốn tìm hẳn là ở tại Tây Nhai, chúng ta bây giờ đang bị dẫn dắt chạy ngược hướng rồi." Sở Mộ nói.
"Trực giác? Ngươi thi hành nhiệm vụ cũng sử dụng trực giác giống như nữ nhân? Nếu như trực giác của ngươi sai lầm chẳng phải là chúng ta để cho Tương Chí trốn thoát hay sao?"
Giọng nói Triển Hoành lập tức có sự biến hóa.
Sở Mộ nghiêng đầu qua, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng vào Triển Hoành, dùng khẩu khí lạnh như băng nói:
"Đây là quyết định của ta, ngươi không nghe có thể tùy ý rời khỏi đội ngũ, nếu nghe thì câm miệng."
Sở Mộ vốn không thích thái độ của Triển Hoành từ lần gặp đầu tiên rồi, lúc trước cảm thấy chẳng qua là hợp tác một lần cho nên lười so đo với người này. Nhưng không ngờ người này dám lấy nữ nhân ra châm chọc mình, rõ ràng là không muốn nghe mình chỉ huy. Vậy thì hắn cần gì phải nể nang nữa chứ?
Sở Mộ cũng không muốn đạp lên dấu chân của Sở Thiên Mang, cái hắn muốn chính là trở thành một người mạnh hơn phụ thân, vượt qua tất cả tồn tại gọi là cường giả. Nếu như nói Sở Thiên Mang không có cách nào đạt tới trình độ Chí Tôn vương tọa, vậy thì Thiên Hạ vương tọa sẽ là mục tiêu hàng đầu của Sở Mộ.
Trời chiều càng lúc càng nhạt, màn đêm phủ xuống Thiên Hạ thành.
Bốn thân ảnh cưỡi Yêu Linh Hồn sủng chạy vội trên đường phố, bốn người lấy Sở Mộ cầm đầu âm thầm đuổi theo phía sau đám người Tương Chí.
Tốc độ Tương Chí di chuyển không nhanh, trong quá trình bốn người bọn họ đuổi theo Tương Chí hoàn toàn không có phát sinh vấn đề gì.
"Nếu đi theo phương hướng này hình như là chếch sang phía nội thành một chút."
Thượng Hằng nhìn hoàn cảnh chung quanh dần dần thay đổi, mở miệng nói ra nhận xét của mình.
"Bọn họ hẳn là muốn tìm người ở nơi này, nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa gì, đến lúc cần thiết cứ ra tay giải quyết bọn họ là được rồi."
Triển Hoành nói chen vào. Vị Hồn Quan trẻ tuổi này có vẻ tràn đầy tự tin.
Sở Mộ không nói lời nào, chỉ lẳng lặng bám theo La Vực môn - Tương Chí, trong nhận thức của hắn có lẽ Tương Chí đang đi tới địa điểm hội hợp với những người khác.
Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc này bốn người truy đuổi đã rời xa trung tâm nội thành phồn hoa, tiến vào đến khu vực dành cho bá tánh bình dân.
"Thượng Hằng, hậu duệ của vị cường giả ẩn thế kia có lai lịch như thế nào?" Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Vị cường giả ẩn thế kia là một Linh sư vô cùng nổi danh trên đại lục, có thể nói là đại nhân vật đạt tới tầng thứ Linh sư đỉnh phong. Vị Linh sư này không thích gia nhập thế lực phàm tục, lúc ban đầu bởi vì trình độ linh thuật của hắn quá cao và thực lực bản thân cực mạnh, cho nên đông đảo thế lực đều muốn lấy lòng hắn, bao gồm cả Hồn Minh cũng không dám đắc tội vị cao nhân này. Sau đó hình như là do hắn lịch lãm ở thế giới bên ngoài mới bị thương nặng, sau đó thực lực bị giảm mạnh. Vì thế vô số linh vật cao cấp do hắn luyện chế trở thành miếng mồi ngon cho các thế lực tùy ý xâm lược, trong lúc tình thế gây cấn, hắn đành phải mượn hơi các thế lực lớn chu toàn tính mạng."
Thượng Hằng từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện.
"Trên thực tế, nhóm cao tầng các thế lực lớn đều biết rõ vấn đề mấu chốt ẩn trong đó, vị Linh sư này nắm giữ phương pháp chế tạo linh vật đặc thù, mà linh thuật của hắn hoàn toàn nằm ngoài thế giới của chúng ta, vì thế hắn trở thành tồn tại độc nhất vô nhị trong lĩnh vực Linh sư. Các thế lực muốn tranh đoạt quyền sở hữu loại linh vật đặc thù kia đã từng phát sinh một trận đại chiến phong ba bão táp, ảnh hưởng trọng đại đến toàn đại lục.
Sở Mộ nghe thế liền âm thầm kỳ quái đến tột cùng là linh vật gì mà trọng yếu như vậy? Có thể khiến cho những thế lực lớn chấp nhận liều mạng.
"Hiện tại vị Linh sư này đã mất tung tích, mà phương pháp chế tạo linh vật đặc thù đó lại chuyển lên người nhận truyền thừa y bát của hắn. Cho nên người đó càng thêm trọng yếu, ta chỉ biết có nhiêu đó thôi, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, cho dù là người quen cũng không nên tiết lộ ra ngoài." Thượng Hằng nói xong liền dặn dò một câu.
Sở Mộ gật đầu, bắt đầu dùng hồn niệm hỏi Ly lão nhi:
"Ly lão nhi, ngươi có biết chuyện này không?"
Ly lão nhi đã sống nhiều năm như vậy, đại chiến liên lụy đến các thực lực lớn tạo thành phong ba bão táp không có lý do gì lão gia hỏa này không biết.
"Nếu như là Linh sư, hơn nữa nắm giữ linh vật độc nhất vô nhị, ta nghĩ người này hẳn là ám chỉ Bất Tử Tiên - Ứng Vinh." Thanh âm Ly lão nhi từ từ truyền tới.
"Bất Tử Tiên?"
Sở Mộ lần đầu tiên nghe nói tới danh hiệu này, quả thật là vừa nghe đã thấy đủ hoành tráng rồi, chắc chắn người này phải là một nhân vật rất kinh khủng mới được giang hồ xưng tụng như thế.
"Ừ, Bất Tử Tiên, đó chính là danh hiệu của hắn. Chỉ cần linh hồn Hồn sủng chưa bị phá hủy tan rã, Bất Tử Tiên - Ứng Vinh sẽ có thể cứu sống, hơn nữa trong vòng một tháng sẽ giúp cho Hồn sủng khôi phục trở về trạng thái đỉnh phong. Phần lớn thời gian của Ứng Long đều rất bận rộn nhiều chuyện, hắn coi như là thành viên của Linh Giáo, nhưng mà chức vị trong Linh Giáo không cao lắm, số người biết hắn tồn tại chỉ nằm trong vòng tròn cực hiếm. Sau đó bởi vì một loại linh vật đặc thù mới bị một vài kẻ bụng dạ khó lường bán đứng, cho nên các thế lực lớn biết hắn nắm giữ phương pháp chế tạo loại linh vật kia, từ đó tất cả thế lực trên đại lục mới điên cuồng tranh đoạt." Ly lão nhi chậm rãi nói.
"Đến tột cùng là loại linh vật gì? Tại sao có thể khiến cho các thế lực lớn xao động như thế?" Sở Mộ nghi ngờ hỏi.
"Chuyện này… ta cũng không biết, Bất Tử Tiên - Ứng Long vẫn luôn giữ bí mật rất tốt, số người biết chuyện đã ít lại càng ít, ta cũng rất kỳ quái tại sao Vũ điện chủ bỗng nhiên nhắc tới chuyện này." Ly lão nhi nói.
Sở Mộ tiến vào trạng thái trầm tư, chẳng biết tại sao Sở Mộ cảm giác Ly lão nhi và Thượng Hằng nhắc tới chuyện này hình như có cái gì đó liên quan tới mình?
"Nơi này là Đông Nhai rồi, tại sao cố ý chạy đến nơi đây nhỉ? Chẳng lẽ hậu duệ của vị cường giả ẩn thế sinh sống ở địa phương như thế này?"
Ánh mắt Triển Hoành nhìn lướt qua quảng trường vắng lặng, trên mặt hiện ra vài phần hồ nghi.
Ở trong Thiên Hạ thành thì vùng trung tâm Thiên Hạ vương tọa chính là khu vực phồn hoa nhất, phía đông quảng trường chỉ là địa phương bình thường dành cho giới bình dân. Những cường giả chân chính hầu như không bao giờ đặt chân tới nơi này, dù sao chỗ này chẳng có gì hấp dẫn cả, chung quanh toàn là bá tánh bình dân cư ngụ, chật vật tìm kế sinh nhai tại Thiên Hạ thành mà thôi.
"Đã hao phí rất nhiều thời gian." Giọng nói Triệu Thừa đột nhiên trầm thấp xuống.
"Quả thật là như thế, cái tên Tương Chí này hình như đang trì hoãn thời gian thì phải?" Thượng Hằng gật đầu xác nhận.
"Này, đội trưởng, ngươi không có ý kiến gì hả?"
Triển Hoành liếc sang Sở Mộ, dùng giọng nói lãnh đạm hỏi.
"Đi Tây Nhai."
Bỗng nhiên Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú chuyển hướng ở giữa không trung, vội vàng chạy ngược lại phương hướng lúc nãy.
Ba người nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết tại sao Sở Mộ đột nhiên bỏ qua truy đuổi Tương Chí, mà lại chạy về phía Tây Nhai.
"Sở Thần, chuyện gì xảy ra, tại sao bỗng nhiên đổi đường?"
Thượng Hằng là người phản ứng đầu tiên, vội vàng ra lệnh cho Sí Lăng Hổ đuổi theo Sở Mộ.
"Ta nghĩ rằng chúng ta đã lọt vào cạm bẫy của Trầm Dịch Thành rồi, cái tên Tương Chí này rất có thể là một con cờ vị vứt bỏ, chỉ dùng để dẫn dụ chúng ta chạy vòng quanh trong thành.” Sở Mộ trầm giọng nói.
"Tại sao nghĩ như vậy? Ta đã cho người điều tra và theo dõi Tương Chí cực kỳ cẩn thận, không thể nào bị Trầm Dịch Thành phát hiện được.” Thượng Hằng rõ ràng là không tin.
"Trực giác nói cho ta biết người bọn họ muốn tìm hẳn là ở tại Tây Nhai, chúng ta bây giờ đang bị dẫn dắt chạy ngược hướng rồi." Sở Mộ nói.
"Trực giác? Ngươi thi hành nhiệm vụ cũng sử dụng trực giác giống như nữ nhân? Nếu như trực giác của ngươi sai lầm chẳng phải là chúng ta để cho Tương Chí trốn thoát hay sao?"
Giọng nói Triển Hoành lập tức có sự biến hóa.
Sở Mộ nghiêng đầu qua, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng vào Triển Hoành, dùng khẩu khí lạnh như băng nói:
"Đây là quyết định của ta, ngươi không nghe có thể tùy ý rời khỏi đội ngũ, nếu nghe thì câm miệng."
Sở Mộ vốn không thích thái độ của Triển Hoành từ lần gặp đầu tiên rồi, lúc trước cảm thấy chẳng qua là hợp tác một lần cho nên lười so đo với người này. Nhưng không ngờ người này dám lấy nữ nhân ra châm chọc mình, rõ ràng là không muốn nghe mình chỉ huy. Vậy thì hắn cần gì phải nể nang nữa chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.