Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 676: Đại công cáo thành

Ngư Thiên Không

16/09/2013

"Đáng giận, đừng để ta biết chủ nhân của ngươi là ai? Một khi ta tìm thấy, ta sẽ lột da rút gân của chủ nhân ngươi nấu cháo."

Phương Lệ tức giận mắng Mạc Tà.

Sau khi phát tiết cơn giận, Phương Lệ không dám lưu lại ở chỗ này quá lâu, lập tức khống chế Yêu Linh đế hoàng bỏ chạy xuống núi.

"Ô ô ô !”

Tiểu Mạc Tà thấy đã kinh động đám Thiên Ma Trùng trên đỉnh núi liền thu liễm khí tức, hóa thân trở về trạng thái Sở Liên chạy theo sau Phương Lệ.

Tiểu Mạc Tà cũng có Yêu Linh chủ thuộc tính, tuy không có cách nào ẩn hình hoàn hảo giống như Yêu Linh đế hoàng, nhưng tốc độ không có thua kém bao nhiêu.

"Ong ong ong ong ong ong ~~~!”

Trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện một đám mây đen khổng lồ, từng đàn từng đàn côn trùng bay ra khỏi hang động rồi phủ xuống tựa như dòng nước lũ đen kịt.

"Không được đi theo ta, ngươi … cái con hồ ly khốn kiếp này !"

Phương Lệ thấy tiểu Mạc Tà đuổi sát mình thì tức giận tím mặt, mở miệng mắng chửi không tiếc lời.

Nhưng mà, khi hắn quay đầu lại nhìn thấy đàn côn khổng lồ phủ kín ngọn núi lao xuống nhất thời da đầu tê dại, bên trong đó có một cặp mắt xanh lè giống như là ánh mắt tử thần đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Đó chính là Thiên Ma Trùng sơ đẳng đế hoàng dẫn theo quân đoàn đánh tới.

Chỉ cần rơi vào phạm vi công kích của chúng nó, vậy thì Phương Lệ nhất định phải chết. Quan trọng nhất là Thiên Ma Trùng sơ đẳng đế hoàng đã nhận ra hành tung của Yêu Linh đế hoàng, không ngừng tăng tốc truy đuổi hẳn là không có ý định buông tha địch nhân xâm phạm lãnh địa.

Đặc biệt phiền toái là cái con tiểu hồ ly bám riết ở phía sau, nó đã hoàn toàn thu liễm khí tức nhìn qua không có một chút lực chiến đấu. Còn Yêu Linh đế hoàng của hắn lại bị đối phương khóa định thành mục tiêu, cho dù ẩn hình cũng không làm nên chuyện gì rồi. Đầu Thập Dực Thiên Ma Trùng đế hoàng kia nhất định là ưu tiên tìm tới Yêu Linh đế hoàng của hắn.

Bây giờ trong đầu Phương Lệ chỉ có một ý niệm chạy trốn, không dám dừng lại một phút giây nào nữa.

Đàn côn trùng hạ xuống độ cao 8500 thước bỗng nhiên tụ tập lại với nhau, từng nhóm côn trùng bắt đầu tổ hợp lại tạo thành trận hình đối địch, khí tức Trùng hệ dần dần tăng cường bao phủ chung quanh đầu Thập Dực Thiên Ma Trùng thủ lĩnh kia.

“Gào ~!”

Mười cái cánh gai góc dữ tợn mở rộng ra, mỗi lần vũ động lập tức dẫn phát cuồng phong mạnh mẽ.



Mười cánh tay chính là mười thanh Hắc đao phát ra hàn quang lăng lệ, lực lượng ẩn chứa trong đó chắc chắn là cường đại vượt xa bình thường.

"Rống !"

Thập Dực Thiên Ma Trùng mở to cái miệng kinh tởm, từ sâu trong cổ họng bỗng nhiên bắn ra một luồng thanh âm dao động xỏ xuyên qua núi rừng.

Vô số côn trùng lượn lờ chung quanh luồng thanh âm đen nhánh này, tuy thể tích rất nhỏ nhưng chúng nó có năng lực thôn phệ kinh người. Mỗi một đầu côn trùng có thể gậm nhắm sạch sẽ một con động vật không tới mười giây, mà lúc này có tới ngàn vạn côn trùng bám theo luồng thanh âm xung kích đánh tới Phương Lệ và Yêu Linh Hồn sủng.

Phương Lệ bị dọa cho sợ hãi đổ một thân mồ hôi lạnh, hắn có cảm giác kỹ năng này quá mức quỷ dị nên không dám đối kháng, vô cùng bối rối ra lệnh cho Yêu Linh đế hoàng tiến hành né tránh.

Vị trí quân đoàn Thiên Ma Trùng còn cách Phương Lệ rất xa, vì thế Yêu Linh đế hoàng có đủ thời gian thi triển kỹ năng né tránh.

Sau khi xuất hiện tại một vị trí cách đó không xa, Phương Lệ cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu hồ ly.

Nhưng mà một hình ảnh đập vào mắt làm cho Phương Lệ tức giận muốn nổi điên lên, chính là tiểu hồ ly chẳng biết từ lúc nào đã chạy trốn sang hướng khác. Hết lần này tới lần khác Thập Dực Thiên Ma Trùng kinh khủng lại không thèm nhìn tên tiểu tử, mà bay thẳng đến chỗ Phương Lệ hắn.

Sinh vật sơ đẳng đế hoàng đã có tâm trí rất cao, Thập Dực Thiên Ma Trùng hiển nhiên rõ ràng Hồn sủng sư loài người cố ý tới địa bàn của nó gây chuyện.

Thập Dực Thiên Ma Trùng phát hiện ra tiểu Mạc Tà trước tiên, sau đó mới tới Phương Lệ. Nhưng trong nhận thức của nó, nhân loại mới là thứ tham lam tàn ác, về phần tiểu sinh linh điềm đạm đáng yêu, khí tức yếu ớt kia vốn không có sức uy hiếp. Cho dù Thập Dực Thiên Ma Trùng biết tiểu Mạc Tà ngụy trang cũng không muốn đuổi theo chém giết.

Chính vì như thế, thời điểm tiểu Mạc Tà lựa chọn chạy trốn sang hướng khác, Thập Dực Thiên Ma Trùng tùy tiện ra lệnh cho một nhóm Bát Dực Thiên Ma Trùng đuổi theo. Chính nó tự mình truy đuổi gã nhân loại không tha, nó biết chắc cái tên này có liên quan đế hai gã nhân loại phía bên kia.

Trên mặt đất, Sở Mộ vẫn ẩn núp tại một vị trí rất an toàn, hắn đang nhìn tới ngọn núi chính ở phía bắc.

"Đó chính là Thiên Ma Trùng sơ đẳng đế hoàng, hình thể còn lớn hơn con trùng bên kia một chút."

Sở Mộ phát ra một tiếng cảm thán.

May là từ lúc ban đầu Sở Mộ đã không có ý định phân chia với đám người kia, bằng không Mạc Tà chạy lên trên nhất định sẽ bị Thiên Ma Trùng sơ đẳng đế hoàng giết chết.

Phương Lệ tự biết không phải là đối thủ của Thiên Ma Trùng sơ đẳng đế hoàng đành phải bỏ trốn về phía Lục Tử Đăng và Trịnh Khuông, hi vọng bọn họ có thể trợ giúp hóa giải nguy cơ.

Khi Sở Mộ phát hiện Phương Lệ mang theo địch nhân tới chỗ đồng đội mình thì không nhịn được âm thầm buồn cười trong lòng. Hai con Thiên Ma Trùng sơ đẳng đế hoàng cùng lúc vây công khẳng định ba người này bị đánh cho tàn phế rồi.

Quả nhiên thời gian trôi qua không lâu lắm, sau khi Lục Tử Đăng phát hiện Phương Lệ làm việc không xong, ngược lại còn dẫn theo một địch nhân kinh khủng hơn chạy trở về đã trực tiếp mắng chửi ầm lên. Ngữ khí tức giận không thèm che giấu chút nào, nếu có thể hắn thật sự muốn chém giết cái tên ngu xuẩn kia ngay tại chỗ.



Thanh âm nổ vang từ phía đối diện không ngừng truyền đến, Sở Mộ biết ba người bọn họ nhất định sẽ lựa chọn chạy trốn, dù sao bọn họ cường thịnh cỡ nào cũng không thể trực tiếp đối kháng với hai con Thiên Ma Trùng sơ đẳng đế hoàng và một nhóm chuẩn đế hoàng. Hơn nữa, còn có quân đoàn Thiên Ma Trùng từ trên đỉnh núi đang bay xuống đông nghìn nghịt.

Nếu không lo lắng chính mình sẽ bị phát hiện, Sở Mộ rất muốn chạy theo ngắm nhìn bộ dáng mặt xám mày tàn, chật vật chạy trốn của ba người kia.

"Ô ô ô !”

Sở Mộ chờ đợi chốc lát sau đã thấy tiểu Mạc Tà từ phía xa chạy lại.

Sở Mộ vuốt ve khen ngợi tiểu tử cơ trí này:

"Làm tốt lắm, kế tiếp sẽ chờ tin tức tốt từ Ly lão nhi."

"Ô ô ô !"

Tiểu Mạc Tà gật đầu đồng ý, sau đó nhảy lên bả vai Sở Mộ nghỉ ngơi.

Trên đỉnh núi độ cao chín nghìn thước, một cái Hồn sủng giới chỉ nằm im trên mặt đất.

Bỗng nhiên Hồn sủng giới chỉ lóe lên quang mang kỳ dị, ngay sau đó một thân ảnh thấp bé nhảy ra khỏi chiếc nhẫn, nhanh chóng leo lên trên vách núi.

Lúc này cả bộ lạc Thiên Ma Trùng đã trống rỗng rồi, sinh vật kỳ lạ này tùy tiện di chuyển căn bản không cần lo lắng bị đối phương phát hiện.

"Lão nhân gia ta đã một xấp dày tuổi rồi còn phải đi làm chuyện nguy hiểm như vậy."

Ly lão nhi vừa leo lên vừa lầm bầm oán trách.

Vị trí này cách hang động chính của bộ lạc Thiên Ma Trùng chỉ có mấy trăm thước, mặc dù còn có một ít Thiên Ma Trùng thủ vệ nhưng không thể nào làm khó được Ly lão nhi. Thân ảnh lão thoắt ẩn thoắt hiện vô cùng quỷ dị, né tránh đám Ma Trùng dễ dàng. Dù sao nơi này đã không còn một con Hồn sủng cấp đế hoàng nào.

Ly lão nhi cẩn thận tiến lên, chỉ lát sau đã bò vào trong hang động tối om.

Quả nhiên đúng như Sở Mộ dự liệu, trải qua tiểu Mạc Tà và Phương Lệ hấp dẫn lực chú ý của bộ lạc Thiên Ma Trùng lần thứ ba, trong hang động này đã không còn bất kỳ một con Thiên Ma Trùng cao cấp nào nữa. Ly lão nhi thở ra một hơi nhẹ nhõm, lửng thững bước vào sâu bên trong.

Ly lão nhi tuệ nhãn như đuốc, bất kỳ thứ gì có giá trị cũng rất khó tránh được ánh mắt của lão.

Rất nhanh, Ly lão nhi nhìn thấy Nguyệt Hoa ma thạch lóe lên tia sáng hoa mỹ nằm trong một góc khuất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook