Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 1019: Đạt được Tuyết thành

Ngư Thiên Không

12/02/2014

Nàng hiện tại chỉ có thể ngưng kết tính mạng của những thương binh kia không bị tiêu tan, sau đó đem khí tức sinh mệnh rót vào trong người của bọn họ.

Bởi vì đẳng cấp của những thành viên này tương đối thấp, tánh mạng khá thấp, cấp Đế Hoàng đỉnh phong Linh Âm Thiếp tùy ý dùng một kỹ năng là có thể mang tới năng lượng tính mạng khổng lồ, hơn nữa Diệp Khuynh Tư còn tản mát ra vô số linh dược tính mạng, những linh dược này giá cả xa xỉ, đều dùng chữa thương Đế Hoàng cao cấp, tùy ý một khỏa thì sinh vật cấp Quân Chủ chỉ cần còn một hơi sẽ không thể chết được!

Dưới loại tình huống này quả thật có thể cứu sống hai phần ba.

Đương nhiên nếu như đám người bị kỹ năng oanh tạch đánh trung, thi thể và huyết nhục bay tứ tung thì Diệp Khuynh Tư có bổ sự lớn hơn nữa cũng chỉ cứu được những người không chết ngay mà thôi.

...

Khi hồn sủng Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y gia nhập chiến đấu, thành viên Hồn Minh sa vào trong trạng thái khẩn trương, không ngừng có cường giả cấp Hồn Hoàng xuất hiện, nhưng cuối cùng vẫn bị hồn sủng cấp Đế Hoàng đỉnh phong của ba người miểu sát, đội ngũ tinh nhuệ và người Hồn Minh đều trợn mắt há hốc mồm.

Số lượng đội ngũ mai phục nhiều hơn thành viên tập kích nhiều lắm, chỉ tiếc được Đế Hoàng đỉnh phong suất lĩnh thì nhiều địch nhân hơn nữa cũng không thể làm được cái gì, chiến đấu rất nhanh biến thành đồ sát đơn phương.

Mà cũng không lâu lắm Sở Mộ cũng đã giết vào trong phủ thành chủ.

Phùng Sanh cùng Ẩn Ngấn có thực lực coi được, nhưng mà Sở Mộ giải quyết bọn họ cũng tốn đôi chút thời gian mà thôi.

- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai!

Phùng Sanh liên tiếp bị giết ba con chủ sủng, sắc mặt đã triệt để biến hóa.

Năm hồn sủng của Ẩn Ngấn đã chết toàn bộ, trực tiếp biến thành phế nhân suy yếu nằm trên mặt đất.

Hai người này không nghĩ tới bày mưu tính kế tỉ mỉ như vậy bởi vì ba người này mà cải biến toàn bộ, nhìn qua phủ thành chủ bị phá hủy và nhìn qua thi thể Hồn Minh ở khắp nơi, khát máu trong mắt Phùng Sanh đã biến mất không còn sót lại gì cả, chỉ có thể sợ hãi nhìn chằm chằm vào thanh niên sát khí đằng đằng kia..

- Ngươi bây giờ đi giết thuộc hạ của mình thì ta có thể lưu cho ngươi con đường sống.

Sở Mộ nhàn nhạt nhìn thành chủ Phùng Sanh nói ra.

Rốt cuộc Phùng Sanh cũng hiểu được câu nói tự rước lấy nhục, thân là thành chủ, hắn tự nhiên không có khả năng đi giêt thủ hạ của mình rồi, còn thừa lại hai con hồn sủng, Phùng Sanh bất kể như thế nào cũng phải liều mạng với người này một phen.

- Giết hắn đi.

Sở Mộ cũng không có lãng phí thời gian với mặt hàng này, nhìn Ma Thụ Chiến Sĩ phát ra mệnh lệnh.

Rễ cây của Ma Thụ Chiến Sĩ nhanh chóng xuyên qua thân thể hai hồn sủng còn lại của Phùng Sanh, rễ cây nhúc nhích giống như mạch máu, lập tức tính mạng hai con hồn sủng bị Ma Thụ Chiến Sĩ hấp thu cực nhanh.

Trong khoảnh khắc hai con hồn sủng đã mất đi dấu hiệu tánh mạng, giống như thây khô nằm trên mặt đất, những thương thế trong chiến đấu lúc trước của Ma Thụ Chiến Sĩ nhanh chóng khép lại!

Ẩn Ngấn ở bên cạnh nhìn thấy thương thế của Ma Thụ Chiến Sĩ khỏi hẳn, hắn cũng lâm vào trong tuyệt vọng rồi. Hắn đã trả giá lớn bằng tính mạng của chủ sủng mới có thể lưu lại vêt thương trên người Đế Hoàng đỉnh phong Ma Thụ Chiến Sĩ, kết quả thương thế dùng mạng đổi lấy chỉ là chuyện nhỏ trong mắt của người ta!

Sở Mộ cũng không có lưu tình, sau khi ra lệnh thì Phùng Sanh cùng Ẩn Ngấn biến thành thi thể!

Hai đại chủ soái lưu thủ trong thành đã chết đi, quân đoàn còn lại của Hồn Minh làm gì còn khả năng chiến đấu chứ, nhất là đang bị hồn sủng cấp Đế Hoàng đỉnh phong tàn sát.

Huyết dịch và thi thể nằm rải rác trong đống phế tích thành trì sau đó được một cơn mưa to cọ rửa, nơi này biến thành huyết trì cực lớn, không ngừng cọ rửa, không ngừng chảy xuôi, chậm chạp chảy vào trong cống thoát nước của thành thị.

Mưa to thổi vào mặt, Trầm Côn đang ra sức chiến đấu lúc này đã thanh tỉnh lại, chiến đấu có lẽ đã chấm dứt rồi.

Dưới sự dẫn dắt của Đế Hoàng đỉnh phong thì đội ngũ tinh nhuệ đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, tổn thất phi thường nhỏ, địch nhân bọn họ gặp được dễ dàng bị quét sạch, nhìn qua thi thể đầy đất của địch nhân và đội ngũ tinh nhuệ vô cùng vui sướng, Trầm Côn cũng có chút không dám tin tưởng trận chiến này bọn họ toàn thắng!

Đương nhiên Trầm Côn phi thường tinh tường, nếu như không có ba người này viện thủ. Lần này bọn họ bị mai phục chắc chắn toàn quân bị diệt, cảm kích trong nội tâm đối với ba người này càng khó nói thành lời.

- Trầm Côn trưởng lão, đem những thương binh đưa vào trong phủ thành chủ đi, có lẽ phủ thành chủ có không ít Linh Sư, có thể bắt bọn họ làm tù binh chữa trị thương thế của người của chúng ta.

Diệp Khuynh Tư nhìn Trầm Côn nói ra.

Trầm Côn gấp vội vàng gật đầu, lúc này bỏa những hồn sủng sư lành lặn trợ giúp mang những thành viên bị thương trong chiến đấu mang đi.

-Trước cứu những người kia đi, bọn họ bị thương quá nặng.

Diệp Khuynh Tư chỉa chỉa vào những người trong tường thực vật.

- Bọn họ... Bọn họ không phải?

Trầm Côn sững sờ.

Vừa rồi giết mắt đỏ con mắt, Trầm Côn tự nhiên không có chú ý tới Diệp Khuynh Tư đã thi triển kỹ năng cứu giúp những người trong đó..



- Ta trị liệu quần thể cho bọn họ. Hiện tại không ít người giữ được tánh mạng, trước cứu sống bọn họ đi.

Diệp Khuynh Tư nói ra.

Trầm Côn lập tức gật đầu, vội vàng bảo những người lành lặn đi cứu người trong tường cây.

Nhiệm vụ cũng chưa xong. Dù sao kế tiếp đại quân Hồn Minh nhận được tin tức nhất định sẽ triệu hoán quân đoàn đoạt thành, muốn chiếm lại Tuyền thành. Nơi này sẽ có ác chiến.

Sau khi thanh lý đại khái thì còn sức chiến đấu có hơn một ngàn năm trăm người, những người này kế tiếp phải phân bố trên tường thành, không thể để địch nhân đoạt thành.

- Trầm trưởng lão, đội công kích có 321 người tử vong, 684 người bảo toàn tánh mạng, hồn sủng của bọn họ tổn thất một phần ba, những người khác đã khống chế được thương thế.

Sĩ quan phụ tá vội vàng chạy tới, đem tin tức báo cáo cho Trầm Côn.

Trầm Côn ngay từ đầu còn đang chuẩn bị đau lòng, nhưng sau khi nghe cẩn thận lại phát hiện không đúng như dự đoán.

- Ngươi xác định số liệu này không có sai?

Trầm Côn hỏi.

Nhưng mà cho dù có sai thì một phần ba người sống sót cũng là kỳ tích.

- Không có, Diệp tiểu thư là Linh Sư cùng phụ trợ hồn sủng sư vô cùng cường đại, nàng dùng quần thể Trị Liệu Thuật cứu sống tất cả những hồn sủng và hồn sủng sư còn thở, đem tổn thất của chúng ta hạ xuống thấp nhất.

Sĩ quan phụ tá vẻ mặt kích động nói ra.

Trầm Côn không nói hai lời trước tiên đi tới nơi trị liệu.

Thời điểm nhìn thấy hơn sáu trăm người và hơn một ngàn hồn sủng đang được trị liệu, kể cả đội trưởng đội công kích cũng không có chết, trong lúc nhất thời kích động không biết nên nói cái gì cho phải.

Bởi vì chính mình sơ sẩy làm cho ba ngàn người suýt nữa chết đi, Trầm Côn đã không ngừng từ trách. Trong đội ngũ một ngàn người có hơn sáu trăm không chết. Đây là vạn hạnh trong bất hạnh.

- Khó có thể tin, thực khó có thể tin ah!

Trầm Côn nói ra.

- Đúng vậy a, ta chưa từng gặp qua Linh Sư trị liệu cường đại như thế, đây thật sự là thần y.

Sĩ quan phụ tá nói ra.

...

Chuyện kế tiếp không cần Sở Mộ quá mức quan tâm, chiến tranh là chiến tranh, liên lụy đến hàng ngàn thành thị và trăm vạn quân đoàn của Vạn Tượng Cảnh, thậm chí ngàn vạn quân đoàn, Sở Mộ có thể tới chỉ có một nơi, chuyện này ít ảnh hưởng tới chiến tranh, ảnh hưởng cũng cực kỳ nhỏ bé, muốn chính thức đạt được thắng lợi của chiến tranh thì Sở Mộ vẫn phải tăng thực lực của mình lên, bảo đảm cao tầng có thể chống lại Hồn Minh!

Sau khi bị đoạt thành thị, mất đi tiếp tế, nơi trú quân, đường lui của quân đoàn Hồn Minh quân tâm tan rả, trải qua một đoạn thời gian rất dài không cách nào làm gì được thành Ngũ Phương, bọn họ không thể không quay trở về, muốn đoạt lại Tuyền thành.

Trải qua tiêu hao chiến thành thị thì Tam đại cung điện đã hồi phục nguyên khí, địch nhân lui lại, bọn họ quyết đoán đuổi theo, một mực từ thành Ngũ Phương đuổi theo tới Tuyền thành.

Cửa lớn của Tuyền thành đã sớm khóa chặc lại, hơn nữa có năm sáu ngàn hồn sủng cấp Quân Chủ thủ thành, đại quân Hồn Minh đại quân bị nhốt dưới tường thực vật và nham thạch, trải qua hỗn chiến dài dằng dặc thì cuối cùng vẫn phải chạy trối chết ra bốn phía.

Tam đại cung điện không có đuổi theo, tàn binh Hồn Minh trốn vào trong rừng nhiệt đới, đuổi theo mau cũng chưa chắc giết được bao nhiêu, việc cấp bách là giữ vững Tuyền thành!

Đại quân vào thành, rất nhanh tiếp quản quyền thống trị tòa thành này, không hề khách khí giết chết những người không nghe lời.

- Trầm Nguyệt, ta đã nói ngươi không nên đi tham gia những chuyện nguy hiểm như vậy, ngươi nhìn xem... Nếu ngươi chết thì ta đi nơi nào tìm cô nương như hoa như ngọc như ngươi được chứ.

Diệp Hoàn Sinh tiến vào phủ thành chủ đầu tiên tìm Trầm Nguyệt.

Hắn tại thành Ngũ Phương nghe nói chỗ Trầm Nguyệt có quân đoàn mai phục tập kích, liền tức sùi bọt mép giết ra ngoài làm cho sĩ khí thành Ngũ Phương phóng đại, vì vậy cũng tiến lên đuổi theo.

Bất kể như thế nào nhìn thấy Trầm Nguyệt bình yên vô sự, Diệp Hoàn Sinh cũng an tâm.

- Chuyện này cũng nhờ muội muội của ngươi và hai bằng hữu của nàng, bằng không lần này lành ít dữ nhiều rồi.

Trầm Nguyệt nói ra.

Trên thực tế Trầm Nguyệt vẫn còn tốt, thực lực bản thân của nàng tương đối mạnh. Trúng mai phục muốn trốn không thành vấn đề, nhưng những người khác nhất định là không được như vậy.

- Muội muội ta, là muội muội nào?

Diệp Hoàn Sinh nhíu mày khó hiểu.



Diệp Hoàn Sinh vào Nam ra Bắc, ở phía nam quan hệ mập mờ với không ít nữ nhân, sau đó dùng danh xưng muội muội cho phù hợp, thời điểm Trầm Nguyệt nói tới đây tự nhiên phải hỏi là muội muội nào.

Nhưng mà thời điểm Diệp Hoàn Sinh nói ra lời này thì cảm giác cổ của mình lạnh lẽo.

- Ngươi có rất nhiều muội muội sao?

Diệp Khuynh Tư hỏi một câu lạnh như băng.

- Ai nói là những nữ nhân mập mờ không rõ với ngươi chứ. Ta nói là Diệp Khuynh Tư.

Trầm Nguyệt tức giận, ở bên cạnh có bộ dáng hả hê nhìn qua.

Diệp Hoàn Sinh quay đầu lại nhìn qua Diệp Khuynh Tư, vội vàng tươi cười làm lành. Thao thao bất tuyệt nói:

- Muội muội tốt của ta, thì ra ngươi đã đi tới đây, ngươi làm cho ca ca nhớ thật khổ... Lại nói không gặp Khuynh Tư vài năm ngươi đã xinh đẹp hơn rồi, thật sự là kỳ quái, trước kia xú nha đầu đi theo ca ca lăn lộn, đi theo tiểu tử kia một thời gian lại giống thiên tiên như vậy...

Diệp Khuynh Tư có chút im lặng với người ca ca này rồi, vốn nhìn thấy thân nhân duy nhất thì tâm tình thật tốt, những lời này làm cho nàng có suy nghĩ muốn bóp chết Diệp Hoàn Sinh cũng có rồi.

Diệp Hoàn Sinh cũng buồn bực, tại sao ở chỗ này đụng phải Diệp Khuynh Tư, nếu Diệp Khuynh Tư ở đây thì tiểu tử Sở Mộ khẳng định ở gần, nghĩ đến nghe đồn gần đây, tên kia quả thực đã thành thần, Diệp Hoàn Sinh cũng có chút không chờ đợi được.

- Aha, ta nói là Sở... Phương Trần tên kia chắc chắn cũng ở nơi này

Diệp Hoàn Sinh rất nhanh đã nhìn thấy Sở Mộ ở bên cạnh đi tới.

Sở Mộ nhìn thấy Diệp Hoàn Sinh thì tươi cười lên, nói:

- Đã lâu không gặp.

Trầm Nguyệt nghe Diệp Hoàn Sinh gọi nam tử xa lạ là Sở Phương Trần thì sững sờ. Tỉ mỉ dò xét một phen lúc này mới tìm được bóng dáng hơi quen quen của Sở Phương Trần.

- Thì ra ngươi thật sự là Sở Phương Trần.

Trầm Nguyệt cùng Sở Mộ cũng có duyên phận gặp vài lần, nhưng mà Trầm Nguyệt lại biết Sở Mộ về sau bưu hãn tới mức khủng bố, hiện tại nhìn thấy đương nhiên nàng rung động hơn xa những lần trước.

ở đây cũng không có người ngoài, Trầm Nguyệt là muội muội của Trầm Mặc, hiện tại lại là thê tử của Diệp Hoàn Sinh, cho nên nói ra thân phận cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.

- Vị đại mỹ nữ này là...

Sắc mặt Diệp Hoàn Sinh ôn hòa hàm súc nhìn qua Sở Mộ, ngược lại chú ý tới Mục Thanh Y.

Mục Thanh Y vẫn mang mạng che mặt, nhưng mà mạng che mặt mỏng không che hết dung nhan tuyệt sắc của nàng được.

- Không cần giới thiệu...

Diệp Hoàn Sinh tự đạo tự diễn, nói gấp:

- Ta biết rõ, vị này nhất định là phong vân một cõi, hậu nhân Mục Vương, Hồn Minh thiên cơ, được xưng là "Nữ chiến thần", nữ hồn sủng sư mạnh nhất trong lĩnh vực nhân loại -- Mục Thanh Y!

Mục Thanh Y sững sờ, không nghĩ tới ca ca của Diệp Khuynh Tư lại là người như thế này, chỉ lễ tiết cười cười, cũng không nói thêm cái gì.

Trầm Nguyệt ở bên cạnh càng kinh ngạc há to mồm nhìn qua Sở Mộ, lại nhìn qua Mục Thanh Y, bộ dáng không thể tin nổi.

Hai người này hiện tại thật sự đã thành thần rồi, Trầm Nguyệt thực không ngờ chiến đấu tập kích này, trợ chiến chính là bọn họ, khó trách giết Hồn Minh không còn manh giáp nào, khó trách hồn sủng Đế Hoàng đỉnh phong bọn họ lại triệu hoán nhiều như thế!

- Sở Phương Trần, ngươi được a, thì ra nghe đồn các ngươi có... Ngay từ đầu ta còn cảm thấy đầu gỗ như ngươi làm sao có thể, hiện tại mà nhìn đúng là chuyện lạ, bội phục bội phục.

Diệp Hoàn Sinh không che đậy miệng nói ra.

Diệp Hoàn Sinh nói những lời này làm sắc mặt ba người biến hóa.

Đầu tiên lúng túng tự nhiên là Diệp Khuynh Tư, rất muốn ném hắn vào trong vạc độc dược. Mặt đen tiếp theo chính là Sở Mộ, tốt xấu gì Diệp Khuynh Tư cũng ở bên cạnh, loại lời này cũng dám nói lung tung, hắn có chủ tâm ghen ghét hãm hại sao? Chính mình cùng Mục Thanh Y thì không có cái gì, nhưng mà những nghe đồn này chính là cố ý phỉ báng Mục Thanh Y.

Mục Thanh Y nào biết được ca ca của Diệp Khuynh Tư lại không đáng tin cậy như vậy, ở trước mặt muội muội của mình lại nói như vậy.

Nhưng mà biểu hiện của Mục Thanh Y bên ngoài thì bình tĩnh, nhàn nhạt giải thích một câu trợ giúp quan hệ lẫn nhau thì bỏ đi, cũng không nói thêm cái gì.

- Ah, Sở Phương Trần, ngươi có ý định huấn luyện hồn sủng mới à, vừa vặn, ta cũng có một con hồn sủng mới, hắc hắc, có thể cho hai tiểu thí hài rèn luyện với nhau, luận bàn một chút mới được.

Diệp Hoàn Sinh cười rộ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook