Quyển 2 - Chương 1052: Diệt vạn quân, tai nạn chủng tộc. (P1)
Ngư Thiên Không
15/02/2014
- So vơi Sở huynh đệ hành động hôm nay, chút dũng khí của ta không coi vào đâu.
Triêu Lãnh Xuyên vẫn khiêm tốn như thường ngày.
- Ngươi thật sự đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi.
Sở Mộ cảm giác được hồn niệm của Triêu Lãnh Xuyên đã tăng cường, hơn nữa trong hồn niệm của hắn còn có lực lượng đặc biệt bao phủ.
- Ha ha. May mắn may mắn. Sở huynh đệ, Triêu Lãnh Xuyên ta có một chuyện muốn nhờ.
Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
Sở Mộ gật gật đầu, lại bảo Triêu Lãnh Xuyên nói tiếp.
- Ta hiểu tính cách của mẫu thân mình, mẫu thân của ta cho dù thế nào cũng không quy hàng Hồn Minh. Nếu Sở huynh đệ có thể đánh nát đài hành hình còn có hy vọng xuất thủ cứu giúp.
Triêu Lãnh Xuyên phi thường khách khí nói ra.
Sở Mộ đang định đáp ứng thì bỗng nhiên ngữ khí của Triêu Lãnh Xuyên trở nên chăm chú:
- Mà trước đó trừ phi ta chết, nếu không thì không ai có thể chạm vào cọng tóc gáy của Sở huynh đệ!
Sở Mộ nhìn qua ánh mắt vô cùng kiên định của Triêu thái tử, trong nội tâm khẽ động, lúc này mới chậm rãi gật đầu.
Triêu Lãnh Xuyên thấy Sở Mộ gật đầu đáp ứng, tâm cũng an ổn rất nhiều.
Hắn tin tưởng chỉ cần nam tử này đã đáp ứng thì hắn sẽ cố gắng lớn nhất hoàn thành chuyện này. Chỉ cần hắn đáp ứng thì mình cũng yên tâm giao tính mạng cho hắn!
Sở Mộ cùng Triêu Lãnh Xuyên vừa muốn đi lên phía trước, bỗng nhiên sau lưng có âm thanh truy đuổi vang lên. Sau một lát có một nam tử tiêu sái hạ xuống, đứng ở trước mặt Sở Mộ cùng Triêu Lãnh Xuyên.
- Ha ha. Từ thật xa đã nghe âm thanh của các ngươi nói chuyện rồi, thực vừa vặn. Mặc dù nói ta ở trước mặt cấp chúa tể chỉ là pháo hôi, nhưng mà Diệp Hoàn Sinh ta không đặt cái gì mười sáu Tuyệt, tám Hoang kia vào mắt, đương nhiên đánh không lại thì ta sẽ quyết đoán thối lui.
Diệp Hoàn Sinh vừa cười vừa nói.
Sở Mộ nhìn qua Diệp Hoàn Sinh, thời điểm muốn nói chuyện thì Sở Mộ không có cơ hội nói, Diệp Hoàn Sinh chỉ lhản nhiên nói:
- Đừng quên, ta còn thiếu nợ ngươi nửa cái mạng.
Nghe được câu này Sở Mộ biết rõ chính mình không cách nào cải biến quyết định của Diệp Hoàn Sinh.
Nhưng mà chiến đấu cũng không còn là một người nữa!
...
- Lề mề cái gì, không muốn cho người nhà của các ngươi thoát chết sao, nhanh bò qua đây cho ta!
Phong Tuyệt đứng trên tường thành quát lớn ba người ở trước mặt mình.
- Đem tên và thân phận báo ra đi.
Vẻ mặt Phong Tuyệt không kiên nhẫn nói ra.
Ba người đi đến dưới cổng thành, chỉ có Diệp Hoàn Sinh ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười nói ra:
- Tại hạ họ Ốc, tên Sa Trung.
- Ốc Sa Trung, tên gì quái dị vậy, Phong Tuyệt mắng một câu, thời điểm đang muốn hỏi thăm thân phận của đối phương thì đột nhiên ý thức không đúng, cả khuôn mặt lập tức tái nhợt!
- Đem hỗn đản này bắt lại!
Phong Tuyệt giận tím mặt ra lệnh.
Sau khi ra lệnh thì quân đoàn trong nội thành và ngoại thành bao vây lại, đem ba người vây vào trong.
Mặc dù đại bộ phận người đầu hàng là cấp thấp, nhưng trong đó cũng có một ít cao tầng đi vào thành Vạn Tượng quy hàng, đề phòng những người mạnh mẽ này bạo động cho nên bên ngoài tường thành bố trí không ít người.
Trong khoảnh khắc thì có đông người bao vây ba người này lại.
Diệp Hoàn Sinh vẫn tươi cười như trước, mà Triêu Lãnh Xuyên cùng Sở Mộ thì vừa bước vào thành lâu, ngay cả ngẩng đầu cũng không có, tiếp tục đi về phía trước.
- Lũ tạp chủng, gia gia sẽ cho các ngươi đi vào mồ!
Diệp Hoàn Sinh quả nhiên hoàn toàn không có khẩu đức, tùy tiện một câu đã khiến đám người kia tức giận.
- Đánh hắn thật tàn nhẫn cho ta!
Phong Tuyệt càng thêm tức giận, kẻ bại trận còn dám hung hăng càn quấy như vậy, quả thực tự tìm đường chết! !
Sau khi ra lệnh thì đàn thú điên cuồng hét lên, lập tức trên trăm hồn sủng thú hệ đi ra ngoài, mặt xanh nanh vàng muốn xé ba người thành phấn vụn.
Diệp Hoàn Sinh khống chế Tinh Dã Ma Câu tiến lên phía trước, đạp mạnh lên thành cầu một cái!
- B-A-N-G...GG! ! ! ! ! ! ! !
Một bước bước xuống thì chân của Tinh Dã Ma Câu sang ngời, đánh bay cả trăm hồn sủng thú hệ này ra ngoài, áp đảo quân đoàn ở phía sau, những kẻ xông lên trước nhất bị lực lượng này chấn tan xương nát thịt.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng tường thành, quân đoàn biến thành rơm rạ, thời điểm Tinh Dã Ma Câu không ngừng chà đạp nện ở trong đám người, đâm vào trên tường thành, toàn bộ quân sĩ cấp thấp không chịu nổi một kích!
Đứng trên cổng thành thì sắc mặt Phong Tuyệt đen lại, hắn thật không người người trẻ tuổi này lại là cường giả cấp Đế Hoàng, xem ra bản thân hắn cần phải động thủ rồi!
- Hai người khác đâu rồi?
Phong Tuyệt đang muốn ra tay thì không thấy hai người khác.
- Đại nhân, bọn họ đã vào thành.
Sĩ quan phụ tá chạy lên tường thành, chỉ vào hai thân ảnh đi vào trong thành không coi ai ra gì kia.
Gương mặt Phong Tuyệt lúc này run lên.
Hai người này hoàn toàn không có nhìn qua hắn một cái. Không coi ai ra gì, đây chính là không coi ai ra gì chân chính!
Phong Tuyệt tức giận đỏ cả mặt, cửa thành do hắn gác bị phá hoại không nói, lại có hai người xâm nhập vào trong. Ghê tởm hơn là hi người này chỉ đi bộ!
- Vây lại cho ta!
Phong Tuyệt nổi giận gầm lên một tiếng, cũng niệm chú ngữ lên.
- Trừ gọi như heo bị chọc tiết thì ngươi có thể làm gì?
Bỗng nhiên một tiếng cười lạnh vang lên bên tai của Phong Tuyệt.
Phong Tuyệt quay đầu lại lại phát hiện nam tử vừa chửi mắng đã xuất hiện sau lưng mình, hắn vừa khống chế Tinh Dã Ma Câu cường đại nhưng bây giờ thay bằng ma hổ.
- Vô... Vô Địch Đế Hoàng!
Phong Tuyệt ngây người, khí tức câp Vô Địch Đế Hoàng ập tới làm cho chứ ngữ Phong Tuyệt loạn lên, muốn tiếp tục cũng không kịp rồi.
- Nghe nói Phong Tuyệt là kẻ kém nhất trong mười sáu Tuyệt quả là không sai.
Diệp Hoàn Sinh cười cười tàn nhẫn, ra lệnh cho ma hổ ra tay.
- Bá! ! ! ! ! ! !
Ma hổ đưa trảo lên cao muốn xé đầu của Phong Tuyệt một cái, Phong Tuyệt còn không kịp đọc chú ngữ thì hắn bị ma hổ cấp Vô Địch Đế Hoàng xé thành hai nửa, toàn thân đầy máu tươi.
- Oanh! ! ! ! ! !
Phong Tuyệt bị xé nứt thì cả tưởng thành nguy nga hiện ra dấu hổ trảo cực lứn, đem thành lâu đánh sụp đổ.
Chiều cao của thành lâu là trăm trượng, đối với hồn sủng sư bình thường thì nó là một ngọn núi lớn, lúc này tòa thành lâu nguy nga này bị ma hổ giẫm đạp thì sụp đổ, binh sĩ phân bố chung quanh tường thành của Hồn Minh chạy trối chết, chật vật tránh đi.
- Rầm rầm rầm! ! ! ! ! ! !
Thành lâu sụp đổ, trong màn mưa bốc lên màn bụi mù cao cao, máu tươi từ trong các khe hở của đá chảy ra ngoài, thi thể nằm tán loạn chung quanh phế tích.
Lúc này quân đoàn thủ hộ bên ngoài thành ngây người, toàn thân run rẩy nhìn qua nam tử đang cười nói khống chế ma hổ chém giết kia.
Thời điểm này không ai dám ra tay với nam tử này cả, chỉ có thể nhìn qua cước bộ của hắn càng chạy càng nhanh đuổi theo hai người đi phía trước, sau đó ngây ra như phỗng nhìn bọn họ đi vào trung thành...
Triêu Lãnh Xuyên vẫn khiêm tốn như thường ngày.
- Ngươi thật sự đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi.
Sở Mộ cảm giác được hồn niệm của Triêu Lãnh Xuyên đã tăng cường, hơn nữa trong hồn niệm của hắn còn có lực lượng đặc biệt bao phủ.
- Ha ha. May mắn may mắn. Sở huynh đệ, Triêu Lãnh Xuyên ta có một chuyện muốn nhờ.
Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
Sở Mộ gật gật đầu, lại bảo Triêu Lãnh Xuyên nói tiếp.
- Ta hiểu tính cách của mẫu thân mình, mẫu thân của ta cho dù thế nào cũng không quy hàng Hồn Minh. Nếu Sở huynh đệ có thể đánh nát đài hành hình còn có hy vọng xuất thủ cứu giúp.
Triêu Lãnh Xuyên phi thường khách khí nói ra.
Sở Mộ đang định đáp ứng thì bỗng nhiên ngữ khí của Triêu Lãnh Xuyên trở nên chăm chú:
- Mà trước đó trừ phi ta chết, nếu không thì không ai có thể chạm vào cọng tóc gáy của Sở huynh đệ!
Sở Mộ nhìn qua ánh mắt vô cùng kiên định của Triêu thái tử, trong nội tâm khẽ động, lúc này mới chậm rãi gật đầu.
Triêu Lãnh Xuyên thấy Sở Mộ gật đầu đáp ứng, tâm cũng an ổn rất nhiều.
Hắn tin tưởng chỉ cần nam tử này đã đáp ứng thì hắn sẽ cố gắng lớn nhất hoàn thành chuyện này. Chỉ cần hắn đáp ứng thì mình cũng yên tâm giao tính mạng cho hắn!
Sở Mộ cùng Triêu Lãnh Xuyên vừa muốn đi lên phía trước, bỗng nhiên sau lưng có âm thanh truy đuổi vang lên. Sau một lát có một nam tử tiêu sái hạ xuống, đứng ở trước mặt Sở Mộ cùng Triêu Lãnh Xuyên.
- Ha ha. Từ thật xa đã nghe âm thanh của các ngươi nói chuyện rồi, thực vừa vặn. Mặc dù nói ta ở trước mặt cấp chúa tể chỉ là pháo hôi, nhưng mà Diệp Hoàn Sinh ta không đặt cái gì mười sáu Tuyệt, tám Hoang kia vào mắt, đương nhiên đánh không lại thì ta sẽ quyết đoán thối lui.
Diệp Hoàn Sinh vừa cười vừa nói.
Sở Mộ nhìn qua Diệp Hoàn Sinh, thời điểm muốn nói chuyện thì Sở Mộ không có cơ hội nói, Diệp Hoàn Sinh chỉ lhản nhiên nói:
- Đừng quên, ta còn thiếu nợ ngươi nửa cái mạng.
Nghe được câu này Sở Mộ biết rõ chính mình không cách nào cải biến quyết định của Diệp Hoàn Sinh.
Nhưng mà chiến đấu cũng không còn là một người nữa!
...
- Lề mề cái gì, không muốn cho người nhà của các ngươi thoát chết sao, nhanh bò qua đây cho ta!
Phong Tuyệt đứng trên tường thành quát lớn ba người ở trước mặt mình.
- Đem tên và thân phận báo ra đi.
Vẻ mặt Phong Tuyệt không kiên nhẫn nói ra.
Ba người đi đến dưới cổng thành, chỉ có Diệp Hoàn Sinh ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười nói ra:
- Tại hạ họ Ốc, tên Sa Trung.
- Ốc Sa Trung, tên gì quái dị vậy, Phong Tuyệt mắng một câu, thời điểm đang muốn hỏi thăm thân phận của đối phương thì đột nhiên ý thức không đúng, cả khuôn mặt lập tức tái nhợt!
- Đem hỗn đản này bắt lại!
Phong Tuyệt giận tím mặt ra lệnh.
Sau khi ra lệnh thì quân đoàn trong nội thành và ngoại thành bao vây lại, đem ba người vây vào trong.
Mặc dù đại bộ phận người đầu hàng là cấp thấp, nhưng trong đó cũng có một ít cao tầng đi vào thành Vạn Tượng quy hàng, đề phòng những người mạnh mẽ này bạo động cho nên bên ngoài tường thành bố trí không ít người.
Trong khoảnh khắc thì có đông người bao vây ba người này lại.
Diệp Hoàn Sinh vẫn tươi cười như trước, mà Triêu Lãnh Xuyên cùng Sở Mộ thì vừa bước vào thành lâu, ngay cả ngẩng đầu cũng không có, tiếp tục đi về phía trước.
- Lũ tạp chủng, gia gia sẽ cho các ngươi đi vào mồ!
Diệp Hoàn Sinh quả nhiên hoàn toàn không có khẩu đức, tùy tiện một câu đã khiến đám người kia tức giận.
- Đánh hắn thật tàn nhẫn cho ta!
Phong Tuyệt càng thêm tức giận, kẻ bại trận còn dám hung hăng càn quấy như vậy, quả thực tự tìm đường chết! !
Sau khi ra lệnh thì đàn thú điên cuồng hét lên, lập tức trên trăm hồn sủng thú hệ đi ra ngoài, mặt xanh nanh vàng muốn xé ba người thành phấn vụn.
Diệp Hoàn Sinh khống chế Tinh Dã Ma Câu tiến lên phía trước, đạp mạnh lên thành cầu một cái!
- B-A-N-G...GG! ! ! ! ! ! ! !
Một bước bước xuống thì chân của Tinh Dã Ma Câu sang ngời, đánh bay cả trăm hồn sủng thú hệ này ra ngoài, áp đảo quân đoàn ở phía sau, những kẻ xông lên trước nhất bị lực lượng này chấn tan xương nát thịt.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng tường thành, quân đoàn biến thành rơm rạ, thời điểm Tinh Dã Ma Câu không ngừng chà đạp nện ở trong đám người, đâm vào trên tường thành, toàn bộ quân sĩ cấp thấp không chịu nổi một kích!
Đứng trên cổng thành thì sắc mặt Phong Tuyệt đen lại, hắn thật không người người trẻ tuổi này lại là cường giả cấp Đế Hoàng, xem ra bản thân hắn cần phải động thủ rồi!
- Hai người khác đâu rồi?
Phong Tuyệt đang muốn ra tay thì không thấy hai người khác.
- Đại nhân, bọn họ đã vào thành.
Sĩ quan phụ tá chạy lên tường thành, chỉ vào hai thân ảnh đi vào trong thành không coi ai ra gì kia.
Gương mặt Phong Tuyệt lúc này run lên.
Hai người này hoàn toàn không có nhìn qua hắn một cái. Không coi ai ra gì, đây chính là không coi ai ra gì chân chính!
Phong Tuyệt tức giận đỏ cả mặt, cửa thành do hắn gác bị phá hoại không nói, lại có hai người xâm nhập vào trong. Ghê tởm hơn là hi người này chỉ đi bộ!
- Vây lại cho ta!
Phong Tuyệt nổi giận gầm lên một tiếng, cũng niệm chú ngữ lên.
- Trừ gọi như heo bị chọc tiết thì ngươi có thể làm gì?
Bỗng nhiên một tiếng cười lạnh vang lên bên tai của Phong Tuyệt.
Phong Tuyệt quay đầu lại lại phát hiện nam tử vừa chửi mắng đã xuất hiện sau lưng mình, hắn vừa khống chế Tinh Dã Ma Câu cường đại nhưng bây giờ thay bằng ma hổ.
- Vô... Vô Địch Đế Hoàng!
Phong Tuyệt ngây người, khí tức câp Vô Địch Đế Hoàng ập tới làm cho chứ ngữ Phong Tuyệt loạn lên, muốn tiếp tục cũng không kịp rồi.
- Nghe nói Phong Tuyệt là kẻ kém nhất trong mười sáu Tuyệt quả là không sai.
Diệp Hoàn Sinh cười cười tàn nhẫn, ra lệnh cho ma hổ ra tay.
- Bá! ! ! ! ! ! !
Ma hổ đưa trảo lên cao muốn xé đầu của Phong Tuyệt một cái, Phong Tuyệt còn không kịp đọc chú ngữ thì hắn bị ma hổ cấp Vô Địch Đế Hoàng xé thành hai nửa, toàn thân đầy máu tươi.
- Oanh! ! ! ! ! !
Phong Tuyệt bị xé nứt thì cả tưởng thành nguy nga hiện ra dấu hổ trảo cực lứn, đem thành lâu đánh sụp đổ.
Chiều cao của thành lâu là trăm trượng, đối với hồn sủng sư bình thường thì nó là một ngọn núi lớn, lúc này tòa thành lâu nguy nga này bị ma hổ giẫm đạp thì sụp đổ, binh sĩ phân bố chung quanh tường thành của Hồn Minh chạy trối chết, chật vật tránh đi.
- Rầm rầm rầm! ! ! ! ! ! !
Thành lâu sụp đổ, trong màn mưa bốc lên màn bụi mù cao cao, máu tươi từ trong các khe hở của đá chảy ra ngoài, thi thể nằm tán loạn chung quanh phế tích.
Lúc này quân đoàn thủ hộ bên ngoài thành ngây người, toàn thân run rẩy nhìn qua nam tử đang cười nói khống chế ma hổ chém giết kia.
Thời điểm này không ai dám ra tay với nam tử này cả, chỉ có thể nhìn qua cước bộ của hắn càng chạy càng nhanh đuổi theo hai người đi phía trước, sau đó ngây ra như phỗng nhìn bọn họ đi vào trung thành...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.