Quyển 2 - Chương 1253: Đồng hành cùng tử vong, phần mộ thi hệ
Ngư Thiên Không
21/03/2014
Khe hở rất dài, sau khi đi qua một khoảng cách thì phía trước xuất hiện khu vực trông trải.
Sở Mộ đại khái tính ra bọn họ đã đi trong vách đá chừng mười dặm, nếu như không thông qua khe hở này sinh vật cấp chúa tể khó phát huy được uy lực của mình trong nham thạch thật dày.
Sau khi đi trong nham thạch thì Sở Mộ liền cảm giác được cách Dạ càng ngày càng gần.
Địa hình trống trải bắt đầu hướng lên, ánh lửa màu tím trên người Mạc Tà đã chiếu sáng không khí lạnh như băng chung quanh, yên tĩnh chỉ còn bước chân của mọi người.
- Cảm giác nơi này hình như có cái gì đó.
Triêu thái tử cảm thấy quá yên tĩnh, mở miệng nói ra.
- Dùng tinh thần chi âm trao đổi đi.
Ý thức cảnh giác của Hạ Chỉ Hiền rất mạnh.
Trong vách đá dựng đứng này nếu như có sinh vật có thính giác cực mạnh tồn tại, nói không chừng chúng cách ngoài trăm dặm cũng nghe thấy được.
Sở Mộ cũng không cho rằng nơi này không có chút nguy hiểm nào, bởi vì dưới ánh lửa chiếu gọi của Mạc Tà xuất hiện một ít hài cốt, những này hài cốt này khi còn sống nhất định có cấp bậc không kém.
Địa hình dần dần hướng lên,dường như hình thành xu thế quanh co một hồi, quá trình này đã từ từ tiếp cận vị trí của Dạ.
- Phía trên hình như có cái gì đó.
Tang Anh dùng tinh thần chi âm nói ra.
Sau khi đi qua trong con đường quanh co, phía trên của bọn họ vô cùng rộng rãi, giống như đang đi vào một thính đường.
Tiến vào trong khu vực dưới đất này Sở Mộ cảm thấy được mình đang đi trong phần mộ dưới đất hơn, bởi vì trong không gian rộng rãi này có vô số thi thể.
Ánh lửa màu tím trên người Mạc Tà chiếu qua, nơi này cũng tràn ngập hào quang màu tím quỷ dị.
Phần mộ rất lớn, đường kính chừng năm dặm, nhân loại đặt mình trong nơi này có cảm giác rất nhỏ bé.
Trong giới hồn sủng có nhiều sinh vật hình thể khổng lồ, loại phần mộ năm dặm không tính là cái gì cả.
Nhưng mà làm cho Sở Mộ cảm thấy khó hiểu vì sao trên mặt đất lại có thi thể hư thối không giống nhau, có chút là đã phong hoá xương cốt, có chút chỉ mới hư thối lớp da mà thôi...
- Ồ. Nơi này có văn tự.
Cẩn Nhu công chúa bay tới hòn đá ở vị trí trung ương.
Chung quanh hòn đá có vết lõm như một mương máng, giữa mương máng có một it chất lỏng màu đen, không biết là vật gì.
Cẩn Nhu công chúa quen thuộc với những văn tự cổ xưa này. Nàng chuyên tâm đọc và phiên dịch nội dung phía trên.
- Sinh linh tiến vào nơi này đồng hành cùng tử vong.
Triêu thái tử góp tới, khó hiểu nói ra:
- Đồng hành cùng tử vong? Giọng điệu này thật sự giống như vu sư thần côn gì đó a.
- Ta chỉ dùng lời lẽ thông dụng của chúng ta thôi.
Cẩn Nhu công chúa nói ra.
- Hai người các ngươi trước đừng nói chuyện.
Sở Mộ mở miệng nhìn bọn họ nói một câu.
Cẩn Nhu công chúa khó hiểu muốn còn muốn hỏi, nhưng lực cảm giác của nàng phát hiện cái gì đó.
Lời nói đọng trên miệng không nói được, ánh mắt Cẩn Nhu công chúa nhìn qua chung quanh.
- Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~
- Thùng thùng...
- Loảng xoảng...
Một ít âm thanh rất nhỏ từ trong phần mộ truyền ra.
Cẩn Nhu công chúa mượn nhờ ánh lửa trên người Mạc Tà chiếu rọi. Trong giây lát phát hiện những hài cốt tàn khuyết chung quanh bất đầu chuyển động!
Cẩn Nhu công chúa cùng Triêu thái tử sắc mặt lập tức trở nên quái dị, bọn họ cẩn thận đánh giá chung quanh.
Nơi gần bọn họ có vài thi thể, những thi thể này động đậy, các ngón tay cụt phát ra âm thanh "Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~".
Triêu thái tử nhảy qua đống hài cốt đang chuyển động, đứng trở lại bên người Sở Mộ, Cẩn Nhu công chúa thì trốn sau lưng Sở Mộ, trong con mắt linh động còn mang theo sợ hãi.
Sở Mộ liếc mắt nhìn qua Cẩn Nhu công chúa sau lưng, nói giỡn với nàng:
- Chính ngươi cũng là vong linh. Sợ chúng làm gì vậy?
Cẩn Nhu công chúa trừng mắt nhìn qua Sở Mộ liếc, tại sao thằng này nói vậy.
- Phiên dịch chính xác câu chữ phải là chiến đấu với vong linh.
Sở Mộ quét mắt nhìn qua tổ hợp thi thể ở chung quanh, mở miệng nói ra.
Rất rõ ràng những hài cốt này là sinh vật thi hệ, chúng thủ hộ trong phần mộ này, cấm sinh linh khác thông qua.
Thi hệ là danh từ buồn nôn, dữ tợn trứ danh, chúng chỉ nghỉ lại ở những khu vực có hoàn cảnh đặc thù. Sở Mộ thấy sinh vật thi hệ mạnh nhất chính là Chiểu Ngư Ma trong đầm lầy.
- Đinh đinh đinh leng keng...
Âm thanh xương cốt va chạm mặt đất, cách bọn người Sở Mộ ba ngàn thước một đống xương cốt tụ tập lại, những xương cốt như tay, chân, đầu, ngực, xương sườn tụ tập lại thành một cự long.
Thân thể cự long đong đưa, rất rõ ràng là khung xương còn thiếu một ít vị trí. Dù vậy nhìn qua cự long này không phải dễ đối phó.
- Chỗ đó có cái lối đi, chúng ta không nên dừng lại ở đây quá lâu.
Hạ Chỉ Hiền chỉ vào vị trí sau lưng cốt cự long nói ra.
Cốt cự long xuất hiện thì chung quanh bọn người Sở Mộ có nhiều sinh vật thi hệ xuất hiện, chúng đong đưa thân hình, con mắt trông rỗng đi qua chỗ bọn người Sở Mộ.
Sinh vật thi hệ là sinh vật đói khát huyết nhục tươi sống, nhất là những thi thể không trọn vẹn kia, chỉ có ăn sống tính mạng thì chúng mới có thể bổ khuyết những bộ phận tàn khuyết của mình.
Trong mờ mịt và hung tàn thì mấy ngàn sinh vật thi hệ xuất hiện chung quanh bọn người Sở Mộ, chúng đều là sinh vật cấp chúa tể khi đi qua đây chết đi rồi biến thành, cho nên thực lực kém cỏi nhất cũng là cấp Đế Hoàng, mà cốt lông canh giữ cửa ra lại là chúa tể cao đẳng.
- Mạc Tà, mở đường.
Sở Mộ nhìn Mạc Tà nói ra.
Trên người của Mạc Tà xuất hiện ngọn lửa màu tím, lực lượng và uy nghiêm của nó tràn ra ngoài!
Ngọn lửa màu tím hiện ra ngoài, những sinh vật thi hệ chung quanh còn chưa kịp thi triển kỹ năng đã bị khí thế của Mạc Tà đè ép ngã trên mặt đất, một lần nữa biến thành vô số hài cốt tán loạn.
- Ô...
Chín cái đuôi bỗng nhiên quét qua, những thi hệ cách đó cả ngàn mét bị quét bay, sau một lát thì xương cốt bay xuống như mưa.
- Sở Mộ, Cửu Vĩ Hồ tôn của ngươi cực kỳ bưu hãn.
Tang Anh nhìn qua thi cốt trên mặt đất, cực kỳ hâm mộ nói ra.
Những sinh vật thi hệ kia đều là cấp Đế Hoàng, thực lực không kém hơn những đội hồn sủng lúc trước, thế nhưng mà Hồn tôn của Sở Mộ không cần thi triển kỹ năng nào, cái đuôi quét qua là diệt được vô số sinh vật, thời điểm đối phó đám hải quân mà Sở Mộ triệu hồi nó ra chiến đấu, đoán chừng những thủy thủ kia không có chút năng lực chống cự.
Triêu thái tử cùng Hạ Chỉ Hiền đã lưu ý tới, thực lực của Mạc Tà dường như tăng tiến nhiều hơn.
- Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~
Thời điểm những cái đuôi quét qua là âm thanh xương cốt gãy nát, chúng lay động, chúng tụ tập lại một hướng, hơn nữa nhanh chóng tạo thành những thi thể nguyên vẹn.
- Những vật này giết thì tụ tập lại một chỗ, giết không hết, chúng ta không nên lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.
Sở Mộ nói ra.
Mạc Tà đi trước mở đường, cho dù là những sinh vật thi hệ cấp chúa tể bị đuôi của Mạc Tà quét bay, hơn nữa trong thời gian ngắn không cách nào đứng lên lần nữa.
Một đống lớn tàn cốt rơi đầy đất, năm người đạp qua thi thể mà đi, rất nhanh đã tới trước mặt cốt long.
Hình thể cốt long này tới ngàn mét, trong xương sọ có ánh sáng màu đen, thời điểm nhìn qua thì biến thành màu hồng đáng sợ.
Cốt long nhìn thấy Mạc Tà tiếp cận thì ánh mắt trở nên tàn bạo, cốt trảo cao cao nâng lên, đập mạnh về phía Mạc Tà.
Thân hình Mạc Tà nhoáng một cái, nhẹ nhõm tránh thoát công kích của cốt long.
Thực lực của cốt long đại khái là chúa tể cao đẳng, đừng nói là sinh vật thi hệ ngu ngốc, mặc dù là yêu linh chúa tể cao đẳng có tốc độ cao cũng chưa chắc chạm được vào sợi lông của Mạc Tà.
Mạc Tà trượt ra từng đạo tàn ảnh, cốt long cho dù công kích thế nào cũng không chạm vào Mạc Tà được, mà cái đuôi của Mạc Tà lại quấn chặt lấy thân hình của cốt long.
- Ô ô! ! ! ! ! ! ! !
Mạc Tà phát ra một tiếng gáy dài, đuôi của nó dùng lực nhiều hơn.
Chín đuôi xiết chặt, thân hình cốt long bị lực lượng to lớn làm biến hình!
Cái đuôi của Mạc Tà hất lên đập thân hình của cốt long vào nham thạch, cốt long hình thể vặn vẹo sau khi va chạm với vách đá, thân hình ầm ầm sụp đổ, biến thành một đống núi xương.
- Cái này... Đây là sinh vật thi hệ chúa tể cao đẳng đấy.
Tang Anh trông thấy Mạc Tà dễ dàng tiêu diệt cốt long thì nói một câu.
- Sinh vật thi hệ đáng ghét chúng có thể không ngừng cải tạo thân thể, chỉ cần còn đầu lâu thì nó không chết được.
Ly lão nhân nói ra.
Quả nhiên đống xương cốt như núi lắc lư, một đống xương cốt tụ tập lại, lại bắt đầu cải tạo thân thể!
- Chúng ta đi.
Sở Mộ không có hứng thú dây dưa với sinh vật thi hệ ở đây, mang theo Mạc Tà và những người khác tiến vào thông đạo.
Sau khi tiến vào thông đạo không lâu thì cốt long cũng cải tạo xong, nó phẫn nộ đưa đầu xâm nhập vào thông đạo, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào bọn người Sở Mộ đang chạy ra xa, móng vuốt ra sức cào vách đá...
Triêu thái tử quay đầu lại nhìn qua cốt long oán khí nặng nề, nói:
- Tuy phiền toái một chút, nhưng thông qua không tính rất khó khăn.
- Không có đơn giản như vậy, đây chẳng qua là chướng ngại đầu tiên, chướng ngại đầu tiên ở nơi này chính là cốt long, nó chính là thủ hộ giả ở yêu mộ thứ hai này.
Sở Mộ nói ra.
- Ân, kế tiếp khẳng định còn có sinh vật mạnh hơn nữa.
Hạ Chỉ Hiền nói ra.
...
- Như thế nào đây?
Cẩn Nhu công chúa thấp giọng hỏi thăm Sở Mộ
- Rất gần, nhưng mà ta có cảm giác không thích hợp.
Sở Mộ cau mày nói ra.
- Cái gì không thích hợp?
Cẩn Nhu công chúa hỏi.
- Hồn ước, hồn ước thứ bảy của ta bị đứt gãy, thế nhưng mà lại giống như...
Sở Mộ trong lúc nhất thời không cách nào hình dung được cảm giác này, cẩn thận suy nghĩ thì nói ra:
- Giống như là ngó sen đứt nhưng lại hợp lại.
Sở Mộ đại khái tính ra bọn họ đã đi trong vách đá chừng mười dặm, nếu như không thông qua khe hở này sinh vật cấp chúa tể khó phát huy được uy lực của mình trong nham thạch thật dày.
Sau khi đi trong nham thạch thì Sở Mộ liền cảm giác được cách Dạ càng ngày càng gần.
Địa hình trống trải bắt đầu hướng lên, ánh lửa màu tím trên người Mạc Tà đã chiếu sáng không khí lạnh như băng chung quanh, yên tĩnh chỉ còn bước chân của mọi người.
- Cảm giác nơi này hình như có cái gì đó.
Triêu thái tử cảm thấy quá yên tĩnh, mở miệng nói ra.
- Dùng tinh thần chi âm trao đổi đi.
Ý thức cảnh giác của Hạ Chỉ Hiền rất mạnh.
Trong vách đá dựng đứng này nếu như có sinh vật có thính giác cực mạnh tồn tại, nói không chừng chúng cách ngoài trăm dặm cũng nghe thấy được.
Sở Mộ cũng không cho rằng nơi này không có chút nguy hiểm nào, bởi vì dưới ánh lửa chiếu gọi của Mạc Tà xuất hiện một ít hài cốt, những này hài cốt này khi còn sống nhất định có cấp bậc không kém.
Địa hình dần dần hướng lên,dường như hình thành xu thế quanh co một hồi, quá trình này đã từ từ tiếp cận vị trí của Dạ.
- Phía trên hình như có cái gì đó.
Tang Anh dùng tinh thần chi âm nói ra.
Sau khi đi qua trong con đường quanh co, phía trên của bọn họ vô cùng rộng rãi, giống như đang đi vào một thính đường.
Tiến vào trong khu vực dưới đất này Sở Mộ cảm thấy được mình đang đi trong phần mộ dưới đất hơn, bởi vì trong không gian rộng rãi này có vô số thi thể.
Ánh lửa màu tím trên người Mạc Tà chiếu qua, nơi này cũng tràn ngập hào quang màu tím quỷ dị.
Phần mộ rất lớn, đường kính chừng năm dặm, nhân loại đặt mình trong nơi này có cảm giác rất nhỏ bé.
Trong giới hồn sủng có nhiều sinh vật hình thể khổng lồ, loại phần mộ năm dặm không tính là cái gì cả.
Nhưng mà làm cho Sở Mộ cảm thấy khó hiểu vì sao trên mặt đất lại có thi thể hư thối không giống nhau, có chút là đã phong hoá xương cốt, có chút chỉ mới hư thối lớp da mà thôi...
- Ồ. Nơi này có văn tự.
Cẩn Nhu công chúa bay tới hòn đá ở vị trí trung ương.
Chung quanh hòn đá có vết lõm như một mương máng, giữa mương máng có một it chất lỏng màu đen, không biết là vật gì.
Cẩn Nhu công chúa quen thuộc với những văn tự cổ xưa này. Nàng chuyên tâm đọc và phiên dịch nội dung phía trên.
- Sinh linh tiến vào nơi này đồng hành cùng tử vong.
Triêu thái tử góp tới, khó hiểu nói ra:
- Đồng hành cùng tử vong? Giọng điệu này thật sự giống như vu sư thần côn gì đó a.
- Ta chỉ dùng lời lẽ thông dụng của chúng ta thôi.
Cẩn Nhu công chúa nói ra.
- Hai người các ngươi trước đừng nói chuyện.
Sở Mộ mở miệng nhìn bọn họ nói một câu.
Cẩn Nhu công chúa khó hiểu muốn còn muốn hỏi, nhưng lực cảm giác của nàng phát hiện cái gì đó.
Lời nói đọng trên miệng không nói được, ánh mắt Cẩn Nhu công chúa nhìn qua chung quanh.
- Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~
- Thùng thùng...
- Loảng xoảng...
Một ít âm thanh rất nhỏ từ trong phần mộ truyền ra.
Cẩn Nhu công chúa mượn nhờ ánh lửa trên người Mạc Tà chiếu rọi. Trong giây lát phát hiện những hài cốt tàn khuyết chung quanh bất đầu chuyển động!
Cẩn Nhu công chúa cùng Triêu thái tử sắc mặt lập tức trở nên quái dị, bọn họ cẩn thận đánh giá chung quanh.
Nơi gần bọn họ có vài thi thể, những thi thể này động đậy, các ngón tay cụt phát ra âm thanh "Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~".
Triêu thái tử nhảy qua đống hài cốt đang chuyển động, đứng trở lại bên người Sở Mộ, Cẩn Nhu công chúa thì trốn sau lưng Sở Mộ, trong con mắt linh động còn mang theo sợ hãi.
Sở Mộ liếc mắt nhìn qua Cẩn Nhu công chúa sau lưng, nói giỡn với nàng:
- Chính ngươi cũng là vong linh. Sợ chúng làm gì vậy?
Cẩn Nhu công chúa trừng mắt nhìn qua Sở Mộ liếc, tại sao thằng này nói vậy.
- Phiên dịch chính xác câu chữ phải là chiến đấu với vong linh.
Sở Mộ quét mắt nhìn qua tổ hợp thi thể ở chung quanh, mở miệng nói ra.
Rất rõ ràng những hài cốt này là sinh vật thi hệ, chúng thủ hộ trong phần mộ này, cấm sinh linh khác thông qua.
Thi hệ là danh từ buồn nôn, dữ tợn trứ danh, chúng chỉ nghỉ lại ở những khu vực có hoàn cảnh đặc thù. Sở Mộ thấy sinh vật thi hệ mạnh nhất chính là Chiểu Ngư Ma trong đầm lầy.
- Đinh đinh đinh leng keng...
Âm thanh xương cốt va chạm mặt đất, cách bọn người Sở Mộ ba ngàn thước một đống xương cốt tụ tập lại, những xương cốt như tay, chân, đầu, ngực, xương sườn tụ tập lại thành một cự long.
Thân thể cự long đong đưa, rất rõ ràng là khung xương còn thiếu một ít vị trí. Dù vậy nhìn qua cự long này không phải dễ đối phó.
- Chỗ đó có cái lối đi, chúng ta không nên dừng lại ở đây quá lâu.
Hạ Chỉ Hiền chỉ vào vị trí sau lưng cốt cự long nói ra.
Cốt cự long xuất hiện thì chung quanh bọn người Sở Mộ có nhiều sinh vật thi hệ xuất hiện, chúng đong đưa thân hình, con mắt trông rỗng đi qua chỗ bọn người Sở Mộ.
Sinh vật thi hệ là sinh vật đói khát huyết nhục tươi sống, nhất là những thi thể không trọn vẹn kia, chỉ có ăn sống tính mạng thì chúng mới có thể bổ khuyết những bộ phận tàn khuyết của mình.
Trong mờ mịt và hung tàn thì mấy ngàn sinh vật thi hệ xuất hiện chung quanh bọn người Sở Mộ, chúng đều là sinh vật cấp chúa tể khi đi qua đây chết đi rồi biến thành, cho nên thực lực kém cỏi nhất cũng là cấp Đế Hoàng, mà cốt lông canh giữ cửa ra lại là chúa tể cao đẳng.
- Mạc Tà, mở đường.
Sở Mộ nhìn Mạc Tà nói ra.
Trên người của Mạc Tà xuất hiện ngọn lửa màu tím, lực lượng và uy nghiêm của nó tràn ra ngoài!
Ngọn lửa màu tím hiện ra ngoài, những sinh vật thi hệ chung quanh còn chưa kịp thi triển kỹ năng đã bị khí thế của Mạc Tà đè ép ngã trên mặt đất, một lần nữa biến thành vô số hài cốt tán loạn.
- Ô...
Chín cái đuôi bỗng nhiên quét qua, những thi hệ cách đó cả ngàn mét bị quét bay, sau một lát thì xương cốt bay xuống như mưa.
- Sở Mộ, Cửu Vĩ Hồ tôn của ngươi cực kỳ bưu hãn.
Tang Anh nhìn qua thi cốt trên mặt đất, cực kỳ hâm mộ nói ra.
Những sinh vật thi hệ kia đều là cấp Đế Hoàng, thực lực không kém hơn những đội hồn sủng lúc trước, thế nhưng mà Hồn tôn của Sở Mộ không cần thi triển kỹ năng nào, cái đuôi quét qua là diệt được vô số sinh vật, thời điểm đối phó đám hải quân mà Sở Mộ triệu hồi nó ra chiến đấu, đoán chừng những thủy thủ kia không có chút năng lực chống cự.
Triêu thái tử cùng Hạ Chỉ Hiền đã lưu ý tới, thực lực của Mạc Tà dường như tăng tiến nhiều hơn.
- Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~
Thời điểm những cái đuôi quét qua là âm thanh xương cốt gãy nát, chúng lay động, chúng tụ tập lại một hướng, hơn nữa nhanh chóng tạo thành những thi thể nguyên vẹn.
- Những vật này giết thì tụ tập lại một chỗ, giết không hết, chúng ta không nên lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.
Sở Mộ nói ra.
Mạc Tà đi trước mở đường, cho dù là những sinh vật thi hệ cấp chúa tể bị đuôi của Mạc Tà quét bay, hơn nữa trong thời gian ngắn không cách nào đứng lên lần nữa.
Một đống lớn tàn cốt rơi đầy đất, năm người đạp qua thi thể mà đi, rất nhanh đã tới trước mặt cốt long.
Hình thể cốt long này tới ngàn mét, trong xương sọ có ánh sáng màu đen, thời điểm nhìn qua thì biến thành màu hồng đáng sợ.
Cốt long nhìn thấy Mạc Tà tiếp cận thì ánh mắt trở nên tàn bạo, cốt trảo cao cao nâng lên, đập mạnh về phía Mạc Tà.
Thân hình Mạc Tà nhoáng một cái, nhẹ nhõm tránh thoát công kích của cốt long.
Thực lực của cốt long đại khái là chúa tể cao đẳng, đừng nói là sinh vật thi hệ ngu ngốc, mặc dù là yêu linh chúa tể cao đẳng có tốc độ cao cũng chưa chắc chạm được vào sợi lông của Mạc Tà.
Mạc Tà trượt ra từng đạo tàn ảnh, cốt long cho dù công kích thế nào cũng không chạm vào Mạc Tà được, mà cái đuôi của Mạc Tà lại quấn chặt lấy thân hình của cốt long.
- Ô ô! ! ! ! ! ! ! !
Mạc Tà phát ra một tiếng gáy dài, đuôi của nó dùng lực nhiều hơn.
Chín đuôi xiết chặt, thân hình cốt long bị lực lượng to lớn làm biến hình!
Cái đuôi của Mạc Tà hất lên đập thân hình của cốt long vào nham thạch, cốt long hình thể vặn vẹo sau khi va chạm với vách đá, thân hình ầm ầm sụp đổ, biến thành một đống núi xương.
- Cái này... Đây là sinh vật thi hệ chúa tể cao đẳng đấy.
Tang Anh trông thấy Mạc Tà dễ dàng tiêu diệt cốt long thì nói một câu.
- Sinh vật thi hệ đáng ghét chúng có thể không ngừng cải tạo thân thể, chỉ cần còn đầu lâu thì nó không chết được.
Ly lão nhân nói ra.
Quả nhiên đống xương cốt như núi lắc lư, một đống xương cốt tụ tập lại, lại bắt đầu cải tạo thân thể!
- Chúng ta đi.
Sở Mộ không có hứng thú dây dưa với sinh vật thi hệ ở đây, mang theo Mạc Tà và những người khác tiến vào thông đạo.
Sau khi tiến vào thông đạo không lâu thì cốt long cũng cải tạo xong, nó phẫn nộ đưa đầu xâm nhập vào thông đạo, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào bọn người Sở Mộ đang chạy ra xa, móng vuốt ra sức cào vách đá...
Triêu thái tử quay đầu lại nhìn qua cốt long oán khí nặng nề, nói:
- Tuy phiền toái một chút, nhưng thông qua không tính rất khó khăn.
- Không có đơn giản như vậy, đây chẳng qua là chướng ngại đầu tiên, chướng ngại đầu tiên ở nơi này chính là cốt long, nó chính là thủ hộ giả ở yêu mộ thứ hai này.
Sở Mộ nói ra.
- Ân, kế tiếp khẳng định còn có sinh vật mạnh hơn nữa.
Hạ Chỉ Hiền nói ra.
...
- Như thế nào đây?
Cẩn Nhu công chúa thấp giọng hỏi thăm Sở Mộ
- Rất gần, nhưng mà ta có cảm giác không thích hợp.
Sở Mộ cau mày nói ra.
- Cái gì không thích hợp?
Cẩn Nhu công chúa hỏi.
- Hồn ước, hồn ước thứ bảy của ta bị đứt gãy, thế nhưng mà lại giống như...
Sở Mộ trong lúc nhất thời không cách nào hình dung được cảm giác này, cẩn thận suy nghĩ thì nói ra:
- Giống như là ngó sen đứt nhưng lại hợp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.