Quyển 2 - Chương 1168: Giết ra khỏi thành
Ngư Thiên Không
12/03/2014
Nhưng mà thời điểm Thạch Dực Long sắp đuổi kịp những người kia thì bỗng
nhiên trên đỉnh đầu của nó xuất hiện mây đen bao phủ, cổ yêu khí bao phủ quanh chín cái đuôi khổng lồ, không trung Văn thành tráng lệ bị nó bao
phủ.
Yêu khí thôi qua mang lại vẻ điên cuồng trên đường phố, yêu vân che khuất bầu trời, khủng bố ép xuống, cơ hồ khiến người ta giơ tay có thể chạm vào!
Bỗng nhiên cái đuôi to lớn như đỉnh núi hiện ra, Thạch Dực Long biến thành thiên thạch áp lên đỉnh đầu Diệp Hoàn Sinh, Bạch Ngữ, Mục Thanh Y, u linh Cẩn Nhu thì bị cái đuôi lớn quét qua, trùng trùng điệp điệp võ vào người Thạch Dực Long.
Thạch Dực Long như lưu tinh vẫn lạc nện xuống mặt đất, trực tiếp rơi vào trong kiến trúc, trên mặt đất lập tức dậy sóng.
Một kích này so với Bạch Ngữ nghịch chuyển cát bay đá chạy còn hiệu quả hơn nhiều, thân thể Thạch Dực Long chôn sâu trong phế tích kiến trúc, nó lắc lắc đầu, hiển nhiên là bị một đuôi quét qua đầu óc choáng váng.
- Vừa rồi đó là...
Cách đó không xa đám người Vạn Mạnh cùng Lâm Ly đuổi tới thì mặt mũi đầy hoảng sợ nhìn qua không trung.
Thạch Dực Long bị đập bay bọn họ có nhìn thấy, nhưng mà bọn họ chưa từng gặp qua cái đuôi nào như thế này, cái đuôi to như dãy núi thì có khác gì Giao Long cơ chứ.
Trọng yếu nhất là cái đuôi này đập Thạch Dực Long chóng mặt!
Hình thể của Thạch Dực Long có lẽ không phải lớn nhất trong số hồn sủng, nhưng mà tải trọng của nó vô cùng khủng bố, rơi xuống một mảnh lân giáp có thể đè chết một đám Đế Hoàng, Thạch Dực Long như vậy bay lượn trên cứ điểm sau đó rơi xuống thì cứ điểm cũng nát tan.
Một đuôi này quét qua có lực lượng cường đại như thế nào mới có thể làm cho Thạch Dực Long một kích quét bay?
- Ngô Trấn Cương Thống, đó rốt cuộc là sinh vật gì?
Lâm Ly mở miệng hỏi.
Cương Thống Ngô Trấn lúc này nhíu mày, rất khó tưởng tượng trong Văn thành này lại có cao thủ ẩn nấp sâu như vậy.
Nghĩ đến nam tử mang mặt nạ màu bạc vừa rồi, đầu óc Ngô Trấn nhanh chóng chuyển động, muốn phỏng đoán thân phận của người nọ.
Thực lực đạt tới loại cảnh giới này đều là thế hệ danh tiếng, hơn nữa so trẻ tuổi còn biến thái hơn nhiều.
Nhưng mà cho dù như thế nào thì Cương Thống Ngô Trấn đều không thể tìm được người nào phù hợp tiêu chuẩn này.
- Theo sau.
Hiện tại Cương Thống Ngô Trấn càng muốn biết người này là ai.
Hắn tự mình nhảy lên lưng Thạch Dực Long, phát hiện trên con đường xuất hiện từng dấu vết lửa tím đang thiêu đốt, vì vậy lập tức cho Thạch Dực Long đuổi theo.
Thạch Dực Long đập cánh, bay lượn sát nóc nhà, mà một ít mái vòm cao lại bị nó quét tan.
Sở Mộ ngồi ở trên lưng Mạc Tà, trông thấy Thạch Dực Long đã đuổi theo sau lưng của mình thì lập tức lập tức lựa chọn một con đường khác với bọn người Bạch Ngữ.
Tốc độ của Mạc Tà chạy tương đối nhanh, Sở Mộ chỉ nhìn thấy cảnh sắc trên đường đi dường như có biến ảo, cho dù thi triển dị đồng cũng không nhìn rõ.
Mà sau lưng của hắn thỉnh thoảng truyền tới tiếng nổ vang, nham thạch bay tán loạn khắp nơi.
Kỹ năng đều đánh vào sau lưng Mạc Tà, cho dù đánh ở phía trước thì Mạc Tà cũng có thể kịp thời né tránh, xem ra năng lực né tránh và tốc độ có tăng lên, đều làm Mạc Tà càng tốt hơn.
Cái đuôi lửa không ngừng thiêu đốt trên con đường bỏ chạy, Ngô Trấn khống chế Thạch Dực Long bây giờ vẫn không thể nhìn rõ bộ dáng của sinh vật kia, chỉ có thể nhìn thấy cái đuôi dài phiêu động trước mặt.
- Không ngờ né tránh toàn bộ.
Sắc mặt Ngô Trấn có chút khó coi.
Ngô Trấn tại Vân Cảnh là nhân vật xếp trong mấy hạng đầu, có thể chống lại hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, hiện tại không ngờ xuất hiện hồn sủng sư cường đại như thế.
Trọng yếu nhất là thằng này còn cướp đi Ma Linh cấp chúa tể quý giá!
Ma Linh húa tể là vật không phải Ngô Trấn dám nuốt vào một mình, cũng biết sẽ rước họa vào thân, có thể thấy được giá trị Ma Linh chúa tể là cao bao nhiêu!
- Rốt cuộc là vật gì?
Ngô Trấn nhìn qua cái đuôi lửa tím ở trước mặt, tâm càng ngày càng trầm xuống.
Động tác sinh vật màu tím này vô cùng linh mẫn, Thạch Dực Long truy đuổi một thời gian dài vẫn duy trì khoảng cách như cũ, nếu như phát động công kích diện tích lớn thì tòa thành sẽ tổn thương cực lớn, càng làm vô số dân chúng bị thương.
- Nghệ NGAO! ! ! ! ! ! ! !
Thạch Dực Long lộ ra bực bội, nó mở cái miệng phun đất đá ra ngoài lần nữa.
Cát bụi lập tức bao phủ quảng trường, thực vật hai bên đường đi bị gãy đỗ.
Bụi màu vàng bao phủ quãng trường trong nội thành, một đống lớn kiến trúc bị bao phủ, những cát đá này có lực xuyên thấu cực mạnh, cho dù Mạc Tà chạy tới nơi nào cugnx bị cát đá công kích.
- Lão gia, phát sinh chuyện gì, trong nội thành ẩn nấp tội phạm quan trọng sao?
Ngô Trì cùng Ngô Tự từ phương hướng khác đuổi theo tới, hỏi.
- Dẫn đội ngũ đi tới nơi này!
Ngô Trấn đối với Ngô Trì nói ra.
Ngô Trì cùng Ngô Tự sững sờ, có chút kinh ngạc nói ra:
- Điều khiển đội ngũ, chuyện này có thể quá...
Ngô Trì muốn nói cái gì, hắn nghĩ chuyện bé xé ra tay, nhưng mà ánh mắt lại lưu ý dấu vết vỡ vụn trên áo giáp giữa lồng ngực Thạch Dực Long!
Hắn không thể nói ra câu nào khỏi miệng, sinh vật cấp chúa tể trung đẳng như Thạch Dực Long còn bị thương, Ngô Trì rất khó tưởng tượng trong tòa thành này tìm sinh vật nào có thể làm nó bị thương được.
- Sưu sưu sưu ~~~~~~~~~~
Trong bụi màu vàng, chín cái đuôi màu tím quét loạn bốn phương tám hướng. Cơ hồ trong chớp mắt đã đi tới nội thành khác, tốc độ kia càng làm cho Ngô Trì cùng Ngô Tự không nhìn rõ.
- Cái đó là...
Ngô Trì cùng Ngô Tự đều ngây người.
- Còn không cút đi điều quân cho ta!
Ngô Trấn có chút bực bội nói ra.
Ngô Trì phục hồi tinh thần lại, vội vội vàng vàng khống chế hồn sủng bay vào trung thành.
Ngô Trấn nói đội ngũ chính là Cương Sĩ, Cương Tương đang nghỉ lại trong Văn thành. Có được xưng hô Cương không ai không phải cường giả cấp chúa tể, những Cương Sĩ, Cương Tương này đều do Cương Thống Ngô Trấn thống soái, tác dụng phòng ngừa các đế quốc trong Nghiễm Thông Mê Giới xâm lấn ranh giới nhân loại.
Hiện tại Nghiễm Thông Mê Giới đang trong giai đoạn bình thường, Nghiễm Thông cứ điểm cũng không cần gác lại quá nhièu, một bộ phận Cương Sĩ cùng Cương Tương có thể về thành trì phụ cận nghỉ dưỡng.
Bên trong Văn thành có một bộ phận cao thủ trấn giữ, chức trách của bọn họ là thủ vệ cương cảnh không phải tình huống đặc biệt thì không dễ dàng vùi đầu trong chiến đấu.
Hiện tại Ngô Trấn muốn điều bọn họ ra chiến đấu. Trình độ nhất định đã nói rõ Ngô Trấn nói có tính toán, Ngô Trì căn bản không dám vi phạm.
Hơn nữa Ngô Trì vừa rồi cũng nhìn thấy sinh vật màu tím này thực lực vô cùng mạnh mẽ, vết thương trên người Thạch Dực Long và tốc độ của sinh vật đó là thấy được.
Ngã tư đường giống như mê cung, Ngô Trấn đã phân không rõ tên kia đào tẩu tới nơi nào, dù sao Mạc Tà phân hóa thành chín trong bụi vàng.
Chín đạo thân ảnh này không khác gì bản thể Mạc Tà. Mạc Tà đang chạy về hướng của bọn người Bạch Ngữ, tám phân thân khác chạy về các hướng khác nhau, Thạch Dực Long phóng thích cát vàng tạo hoàn cảnh tốt cho Mạc Tà chạy trốn.
...
- Ô ô ô ~~~~~~~
Chạy ra rất xa Mạc Tà quay đầu lại đưa mắt nhìn Thạch Dực Long ngu dốt. Phát ra âm thanh u oán.
Mạc Tà đã thật lâu không nhìn thấy chiến đấu chính thức, thật vất vả đụng phải một sinh vật không bị miểu sát thì tâm hiếu chiến của Mạc Tà bị câu dẫn ra ngoài.
- Bây giờ không phải là lúc, yên tâm, về sau sẽ có cơ hội.
Sở Mộ nói ra.
Vẫn còn ở trong Vân Cảnh cũng đã xuất hiện sinh vật cường đại như Thạch Dực Long, như vậy Cương thành rộng lớn khác còn có những người nào, Mạc Tà căn bản không cần lo lắng không có đối thủ, sau khi đi tới thành thị to lớn hơn thì tất nhiên sẽ có cường đại chờ hắn.
Xuyên qua quảng trường to lớn, Sở Mộ dần dần tiếp cận vị trí của bọn người Bạch Ngữ.
Mục Thanh Y, Diệp Hoàn Sinh, Bạch Ngữ, u linh Cẩn Nhu thấy Sở Mộ bình yên vô sự theo kịp. Đều thoáng buông lỏng một hơi.
Thạch Dực Long cường đại xác thực vượt qua bọn họ tưởng tượng, cho dù cường giả chúa tể trung đẳng như Bạch Ngữ chỉ miễn cưỡng chống lại.
- Chỉ mong tên kia chỉ có một con Thạch Dực Long.
Diệp Hoàn Sinh hãi hùng khiếp vía nói ra.
Hiện tại bọn họ tạm thời thoát khỏi truy tung, nhưng rất rõ ràng Hắc Hạt Thú Liệp Giả vẫn du đãng ở gần, biết rõ bọn họ đang trốn ở nơi nào.
Hiện tại bọn họ vẫn đang ở khu vực trung thành và nội thành, còn có hai phần ba thành thị phải xông ra, nghĩ tới cường giả chúa tể không dứt sẽ tới thì sắc mặt bọn họ trở nên phi thường ngưng trọng.
- Chúng ta... Chúng ta hình như bị vây quanh.
Thời điểm này u linh Cẩn Nhu thấp giọng nói ra.
Sau khi hóa thân thành u linh thì lực cảm giác của Cẩn Nhu công chúa trở nên phi thường mạnh mẽ, thậm chí trình độ nhất định còn có thể thông qua sóng tinh thần biết được người ta nghĩ cái gì, đây dường như là Độc Tâm Thuật của Ma Linh.
Lực cảm giác u linh Cẩn Nhu hiện tại có thể bao trùm khu vực lớn trung thành và nội thành, phiến khu vực này có rất nhiều hồn niệm địch ý, hơn nữa những người này thực lực không tầm thường.
- Đại khái có bao nhiêu người?
Sở Mộ hỏi.
- Chừng năm mươi, nếu như cộng thêm đám người quần áo nâu đen thì thì có bảy mươi người.
U linh Cẩn Nhu nói ra.
- Còn đường ra không?
Sở Mộ hỏi.
- Nhân số ở hướng đông nam ít hơn một chút, nhưng nhất định sẽ gặp gỡ bọn họ.
U linh Cẩn Nhu nói ra.
Sở Mộ liếc mắt nhìn qua hướng đông nam, phát hiện có mấy điểm đen đang bya lượn, ở vị trí rất cao còn có quân đoàn không trung cua Văn thành.
Lực lượng không trung tạm thời không cấu thành uy hiếp quá lớn, dù sao bọn họ cũng không có ý định thoát đi từ không trung.
Mục Thanh Y, Diệp Hoàn Sinh, Bạch Ngữ, u linh công chúa lúc này nhìn qua Sở Mộ, hiển nhiên là muốn Sở Mộ đưa ra chủ ý.
- Giết ra ngoài.
Sở Mộ nhảy lên lưng Mạc Tà.
- Chuyện này có phải quá mạo hiểm không?
Bạch Ngữ nói ra.
Bạch Ngữ cũng không sợ mạo hiểm gì, hắn chỉ không hy vọng Sở Mộ, Mục Thanh Y cùng Diệp Hoàn Sinh vì mình và Cẩn Nhu mà mạo hiểm.
- Thạch Dực Long, có lẽ Mạc Tà đối phó được. Lực lượng khác các ngươi cẩn thận.
Sở Mộ nói ra.
Lần này cần đối mặt nhiều cường giả cấp chúa tể, rất khó đối phó.
Hơn nữa nếu như toàn bộ cường giả cấp chúa tể ở Văn thành tham gia vào trong chiến đấu thì bọn họ muốn giết ra ngoài càng thêm gian nan. Sở Mộ nhớ rõ ở trong phòng đấu giá đã có trên trăm cường giả chúa tể.
Ánh mắt Bạch Ngữ nhìn qua Sở Mộ khống chế Mạc Tà đi tuốt ở đàng trước thì trong nội tâm nhiều hơn một phần cảm kích.
...
Đông nam trung thành.
- Không phải là Ma Linh đào tẩu sao? Tại sao làm ra động tĩnh lớn như vậy. Ngô Trì, ngươi mang theo người bình thường đi bắt Ma Linh, hao tổn không ít người không nói, tại sao còn dám chạy tới trước mặt ta khoa tay múa chân?
Đội trưởng Cương Tương trào phúng nhìn qua Ngô Trì.
Sắc mặt Ngô Trì rất khó nhìn, lạnh lùng nói ra:
- Đây là lệnh của Cương Thống, ngươi đại khái có thể không chấp hành!
- Nha, lệnh của Ngô Cương Thống à?
Đội trưởng Cương Tương nhíu mày hỏi.
- Cương Thống đại nhân ra lệnh cho ngươi ra thành bày trận, chặn đường đám mặt nạ có ý định chạy ra ngoài.
Ngô Trì nói ra.
Đội trưởng không quan tâm mà gật đầu, bộ dáng có chút lười nhác cho bộ hạ tản ra các nơi.
...
- Báo! Có một nhóm người đang hùng hổ lao thẳng về hướng của chúng ta, tốc độ cực nhanh!
Một gã thủ vệ đông nam nưa quỳ trước mặt đội trưởng Cương Sĩ, mở miệng nói ra.
- Tại sao địch nhân lại hùng hổ như vậy? Ta muốn bọn chúng phải năm dưới đất.
Hồ Lục vẫn bộ dáng lười nhác.
Thật vất vả có thể có nghỉ ngơi, hắn không muốn tốn thời gian chấp hành mệnh lệnh nhàm chán, hơn nữa còn là những chuyện không cần Cương Tương đi làm. Về phần Ngô Trấn Cương Thống bảo bọn họ chặn đường đám người kia. Nói thật Hồ Lục không quá đặt vào mắt, thực lực của hắn trong Văn thành này đương đối mạnh đấy.
- Đội trưởng... Bọn chúng đã tới.
Vài tên Cương Sĩ đồng thời xuất hiện trước mặt Hồ Lục, có chút khẩn trương nói ra.
- Vội cái gì!
Hồ Lục thấy đám bộ hạ không có tiền đồ. Lập tức không nể mặt.
Đám Cương Sĩ cũng không dám nhiều lời nữa, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người xông tới, ẩn ẩn cảm giác mặt đất có dấu hiệu chấn động.
Hồ lục dần dần phát giác được có khí tức cường đại từ xa tới gần, hắn thoáng nhíu mày.
Bỗng nhiên cách đó không xa có một ngọn lửa tím bay tới, cái khí tức cuồng dã từ trên trời lao thẳng xuống!
Nhiệt khí làm cho mặt đất khô nứt, chỉ thấy trong ngọn lửa màu tím có hồ ảnh vô cùng tôn quý vượt qua mặt của bọn họ, bay thẳng về phía Hồ Lục Cương Tương, Cương Sĩ!
Cương Tương, Cương Sĩ lúc này đã sớm bố trí tốt hồn sủng, mười con chúa tể cùng chúa tể cấp thấp lộ ra vẻ kinh hoảng.
- Ba ba ba ba! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Cái đuôi lớn quét thẳng tới. Hơn mười con hồn sủng bị quét bay ra ngoài, hoàn toàn không ngăn cản được.
Mười con chúa tể không biết bị đánh đi nơi nào, mà Hồ Lục đội trưởng cùng đám Cương Sĩ khác không có lọt vào công kích, bọn họ ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, trừng mắt hoảng sợ nhìn qua yêu hồ vượt qua trước mặt, sau đó là mấy người và u linh bay theo.
Thân hình cực lớn của Thạch Dực Long bay qua không trung, con mắt lợi hại nhìn bao quát cả nội thành, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nội thành hỗn loạn.
- Bọn chúng sắp tiếp cận trung thành.
Vạn Mạnh cùng Lâm Ly đi theo sau Cương Thống Ngô Trấn, có chút sốt ruột nói ra.
Hắc Hạt Thú Liệp Giả lúc này đã bố trí tốt ở trung thành, nhưng mà từ thực lực đám người kia biểu hiện ra ngoài thì muốn nương vào Hắc Hạt Thú Liệp Giả ngăn bọn họ là quá không sự thật, dù sao Hắc Hạt Thú Liệp Giả đã dánh Ma Linh thủ lĩnh hao tổn hơn phân nửa, bọn họ không cách nào thi triển tinh thần yêu đồ.
Yêu khí thôi qua mang lại vẻ điên cuồng trên đường phố, yêu vân che khuất bầu trời, khủng bố ép xuống, cơ hồ khiến người ta giơ tay có thể chạm vào!
Bỗng nhiên cái đuôi to lớn như đỉnh núi hiện ra, Thạch Dực Long biến thành thiên thạch áp lên đỉnh đầu Diệp Hoàn Sinh, Bạch Ngữ, Mục Thanh Y, u linh Cẩn Nhu thì bị cái đuôi lớn quét qua, trùng trùng điệp điệp võ vào người Thạch Dực Long.
Thạch Dực Long như lưu tinh vẫn lạc nện xuống mặt đất, trực tiếp rơi vào trong kiến trúc, trên mặt đất lập tức dậy sóng.
Một kích này so với Bạch Ngữ nghịch chuyển cát bay đá chạy còn hiệu quả hơn nhiều, thân thể Thạch Dực Long chôn sâu trong phế tích kiến trúc, nó lắc lắc đầu, hiển nhiên là bị một đuôi quét qua đầu óc choáng váng.
- Vừa rồi đó là...
Cách đó không xa đám người Vạn Mạnh cùng Lâm Ly đuổi tới thì mặt mũi đầy hoảng sợ nhìn qua không trung.
Thạch Dực Long bị đập bay bọn họ có nhìn thấy, nhưng mà bọn họ chưa từng gặp qua cái đuôi nào như thế này, cái đuôi to như dãy núi thì có khác gì Giao Long cơ chứ.
Trọng yếu nhất là cái đuôi này đập Thạch Dực Long chóng mặt!
Hình thể của Thạch Dực Long có lẽ không phải lớn nhất trong số hồn sủng, nhưng mà tải trọng của nó vô cùng khủng bố, rơi xuống một mảnh lân giáp có thể đè chết một đám Đế Hoàng, Thạch Dực Long như vậy bay lượn trên cứ điểm sau đó rơi xuống thì cứ điểm cũng nát tan.
Một đuôi này quét qua có lực lượng cường đại như thế nào mới có thể làm cho Thạch Dực Long một kích quét bay?
- Ngô Trấn Cương Thống, đó rốt cuộc là sinh vật gì?
Lâm Ly mở miệng hỏi.
Cương Thống Ngô Trấn lúc này nhíu mày, rất khó tưởng tượng trong Văn thành này lại có cao thủ ẩn nấp sâu như vậy.
Nghĩ đến nam tử mang mặt nạ màu bạc vừa rồi, đầu óc Ngô Trấn nhanh chóng chuyển động, muốn phỏng đoán thân phận của người nọ.
Thực lực đạt tới loại cảnh giới này đều là thế hệ danh tiếng, hơn nữa so trẻ tuổi còn biến thái hơn nhiều.
Nhưng mà cho dù như thế nào thì Cương Thống Ngô Trấn đều không thể tìm được người nào phù hợp tiêu chuẩn này.
- Theo sau.
Hiện tại Cương Thống Ngô Trấn càng muốn biết người này là ai.
Hắn tự mình nhảy lên lưng Thạch Dực Long, phát hiện trên con đường xuất hiện từng dấu vết lửa tím đang thiêu đốt, vì vậy lập tức cho Thạch Dực Long đuổi theo.
Thạch Dực Long đập cánh, bay lượn sát nóc nhà, mà một ít mái vòm cao lại bị nó quét tan.
Sở Mộ ngồi ở trên lưng Mạc Tà, trông thấy Thạch Dực Long đã đuổi theo sau lưng của mình thì lập tức lập tức lựa chọn một con đường khác với bọn người Bạch Ngữ.
Tốc độ của Mạc Tà chạy tương đối nhanh, Sở Mộ chỉ nhìn thấy cảnh sắc trên đường đi dường như có biến ảo, cho dù thi triển dị đồng cũng không nhìn rõ.
Mà sau lưng của hắn thỉnh thoảng truyền tới tiếng nổ vang, nham thạch bay tán loạn khắp nơi.
Kỹ năng đều đánh vào sau lưng Mạc Tà, cho dù đánh ở phía trước thì Mạc Tà cũng có thể kịp thời né tránh, xem ra năng lực né tránh và tốc độ có tăng lên, đều làm Mạc Tà càng tốt hơn.
Cái đuôi lửa không ngừng thiêu đốt trên con đường bỏ chạy, Ngô Trấn khống chế Thạch Dực Long bây giờ vẫn không thể nhìn rõ bộ dáng của sinh vật kia, chỉ có thể nhìn thấy cái đuôi dài phiêu động trước mặt.
- Không ngờ né tránh toàn bộ.
Sắc mặt Ngô Trấn có chút khó coi.
Ngô Trấn tại Vân Cảnh là nhân vật xếp trong mấy hạng đầu, có thể chống lại hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, hiện tại không ngờ xuất hiện hồn sủng sư cường đại như thế.
Trọng yếu nhất là thằng này còn cướp đi Ma Linh cấp chúa tể quý giá!
Ma Linh húa tể là vật không phải Ngô Trấn dám nuốt vào một mình, cũng biết sẽ rước họa vào thân, có thể thấy được giá trị Ma Linh chúa tể là cao bao nhiêu!
- Rốt cuộc là vật gì?
Ngô Trấn nhìn qua cái đuôi lửa tím ở trước mặt, tâm càng ngày càng trầm xuống.
Động tác sinh vật màu tím này vô cùng linh mẫn, Thạch Dực Long truy đuổi một thời gian dài vẫn duy trì khoảng cách như cũ, nếu như phát động công kích diện tích lớn thì tòa thành sẽ tổn thương cực lớn, càng làm vô số dân chúng bị thương.
- Nghệ NGAO! ! ! ! ! ! ! !
Thạch Dực Long lộ ra bực bội, nó mở cái miệng phun đất đá ra ngoài lần nữa.
Cát bụi lập tức bao phủ quảng trường, thực vật hai bên đường đi bị gãy đỗ.
Bụi màu vàng bao phủ quãng trường trong nội thành, một đống lớn kiến trúc bị bao phủ, những cát đá này có lực xuyên thấu cực mạnh, cho dù Mạc Tà chạy tới nơi nào cugnx bị cát đá công kích.
- Lão gia, phát sinh chuyện gì, trong nội thành ẩn nấp tội phạm quan trọng sao?
Ngô Trì cùng Ngô Tự từ phương hướng khác đuổi theo tới, hỏi.
- Dẫn đội ngũ đi tới nơi này!
Ngô Trấn đối với Ngô Trì nói ra.
Ngô Trì cùng Ngô Tự sững sờ, có chút kinh ngạc nói ra:
- Điều khiển đội ngũ, chuyện này có thể quá...
Ngô Trì muốn nói cái gì, hắn nghĩ chuyện bé xé ra tay, nhưng mà ánh mắt lại lưu ý dấu vết vỡ vụn trên áo giáp giữa lồng ngực Thạch Dực Long!
Hắn không thể nói ra câu nào khỏi miệng, sinh vật cấp chúa tể trung đẳng như Thạch Dực Long còn bị thương, Ngô Trì rất khó tưởng tượng trong tòa thành này tìm sinh vật nào có thể làm nó bị thương được.
- Sưu sưu sưu ~~~~~~~~~~
Trong bụi màu vàng, chín cái đuôi màu tím quét loạn bốn phương tám hướng. Cơ hồ trong chớp mắt đã đi tới nội thành khác, tốc độ kia càng làm cho Ngô Trì cùng Ngô Tự không nhìn rõ.
- Cái đó là...
Ngô Trì cùng Ngô Tự đều ngây người.
- Còn không cút đi điều quân cho ta!
Ngô Trấn có chút bực bội nói ra.
Ngô Trì phục hồi tinh thần lại, vội vội vàng vàng khống chế hồn sủng bay vào trung thành.
Ngô Trấn nói đội ngũ chính là Cương Sĩ, Cương Tương đang nghỉ lại trong Văn thành. Có được xưng hô Cương không ai không phải cường giả cấp chúa tể, những Cương Sĩ, Cương Tương này đều do Cương Thống Ngô Trấn thống soái, tác dụng phòng ngừa các đế quốc trong Nghiễm Thông Mê Giới xâm lấn ranh giới nhân loại.
Hiện tại Nghiễm Thông Mê Giới đang trong giai đoạn bình thường, Nghiễm Thông cứ điểm cũng không cần gác lại quá nhièu, một bộ phận Cương Sĩ cùng Cương Tương có thể về thành trì phụ cận nghỉ dưỡng.
Bên trong Văn thành có một bộ phận cao thủ trấn giữ, chức trách của bọn họ là thủ vệ cương cảnh không phải tình huống đặc biệt thì không dễ dàng vùi đầu trong chiến đấu.
Hiện tại Ngô Trấn muốn điều bọn họ ra chiến đấu. Trình độ nhất định đã nói rõ Ngô Trấn nói có tính toán, Ngô Trì căn bản không dám vi phạm.
Hơn nữa Ngô Trì vừa rồi cũng nhìn thấy sinh vật màu tím này thực lực vô cùng mạnh mẽ, vết thương trên người Thạch Dực Long và tốc độ của sinh vật đó là thấy được.
Ngã tư đường giống như mê cung, Ngô Trấn đã phân không rõ tên kia đào tẩu tới nơi nào, dù sao Mạc Tà phân hóa thành chín trong bụi vàng.
Chín đạo thân ảnh này không khác gì bản thể Mạc Tà. Mạc Tà đang chạy về hướng của bọn người Bạch Ngữ, tám phân thân khác chạy về các hướng khác nhau, Thạch Dực Long phóng thích cát vàng tạo hoàn cảnh tốt cho Mạc Tà chạy trốn.
...
- Ô ô ô ~~~~~~~
Chạy ra rất xa Mạc Tà quay đầu lại đưa mắt nhìn Thạch Dực Long ngu dốt. Phát ra âm thanh u oán.
Mạc Tà đã thật lâu không nhìn thấy chiến đấu chính thức, thật vất vả đụng phải một sinh vật không bị miểu sát thì tâm hiếu chiến của Mạc Tà bị câu dẫn ra ngoài.
- Bây giờ không phải là lúc, yên tâm, về sau sẽ có cơ hội.
Sở Mộ nói ra.
Vẫn còn ở trong Vân Cảnh cũng đã xuất hiện sinh vật cường đại như Thạch Dực Long, như vậy Cương thành rộng lớn khác còn có những người nào, Mạc Tà căn bản không cần lo lắng không có đối thủ, sau khi đi tới thành thị to lớn hơn thì tất nhiên sẽ có cường đại chờ hắn.
Xuyên qua quảng trường to lớn, Sở Mộ dần dần tiếp cận vị trí của bọn người Bạch Ngữ.
Mục Thanh Y, Diệp Hoàn Sinh, Bạch Ngữ, u linh Cẩn Nhu thấy Sở Mộ bình yên vô sự theo kịp. Đều thoáng buông lỏng một hơi.
Thạch Dực Long cường đại xác thực vượt qua bọn họ tưởng tượng, cho dù cường giả chúa tể trung đẳng như Bạch Ngữ chỉ miễn cưỡng chống lại.
- Chỉ mong tên kia chỉ có một con Thạch Dực Long.
Diệp Hoàn Sinh hãi hùng khiếp vía nói ra.
Hiện tại bọn họ tạm thời thoát khỏi truy tung, nhưng rất rõ ràng Hắc Hạt Thú Liệp Giả vẫn du đãng ở gần, biết rõ bọn họ đang trốn ở nơi nào.
Hiện tại bọn họ vẫn đang ở khu vực trung thành và nội thành, còn có hai phần ba thành thị phải xông ra, nghĩ tới cường giả chúa tể không dứt sẽ tới thì sắc mặt bọn họ trở nên phi thường ngưng trọng.
- Chúng ta... Chúng ta hình như bị vây quanh.
Thời điểm này u linh Cẩn Nhu thấp giọng nói ra.
Sau khi hóa thân thành u linh thì lực cảm giác của Cẩn Nhu công chúa trở nên phi thường mạnh mẽ, thậm chí trình độ nhất định còn có thể thông qua sóng tinh thần biết được người ta nghĩ cái gì, đây dường như là Độc Tâm Thuật của Ma Linh.
Lực cảm giác u linh Cẩn Nhu hiện tại có thể bao trùm khu vực lớn trung thành và nội thành, phiến khu vực này có rất nhiều hồn niệm địch ý, hơn nữa những người này thực lực không tầm thường.
- Đại khái có bao nhiêu người?
Sở Mộ hỏi.
- Chừng năm mươi, nếu như cộng thêm đám người quần áo nâu đen thì thì có bảy mươi người.
U linh Cẩn Nhu nói ra.
- Còn đường ra không?
Sở Mộ hỏi.
- Nhân số ở hướng đông nam ít hơn một chút, nhưng nhất định sẽ gặp gỡ bọn họ.
U linh Cẩn Nhu nói ra.
Sở Mộ liếc mắt nhìn qua hướng đông nam, phát hiện có mấy điểm đen đang bya lượn, ở vị trí rất cao còn có quân đoàn không trung cua Văn thành.
Lực lượng không trung tạm thời không cấu thành uy hiếp quá lớn, dù sao bọn họ cũng không có ý định thoát đi từ không trung.
Mục Thanh Y, Diệp Hoàn Sinh, Bạch Ngữ, u linh công chúa lúc này nhìn qua Sở Mộ, hiển nhiên là muốn Sở Mộ đưa ra chủ ý.
- Giết ra ngoài.
Sở Mộ nhảy lên lưng Mạc Tà.
- Chuyện này có phải quá mạo hiểm không?
Bạch Ngữ nói ra.
Bạch Ngữ cũng không sợ mạo hiểm gì, hắn chỉ không hy vọng Sở Mộ, Mục Thanh Y cùng Diệp Hoàn Sinh vì mình và Cẩn Nhu mà mạo hiểm.
- Thạch Dực Long, có lẽ Mạc Tà đối phó được. Lực lượng khác các ngươi cẩn thận.
Sở Mộ nói ra.
Lần này cần đối mặt nhiều cường giả cấp chúa tể, rất khó đối phó.
Hơn nữa nếu như toàn bộ cường giả cấp chúa tể ở Văn thành tham gia vào trong chiến đấu thì bọn họ muốn giết ra ngoài càng thêm gian nan. Sở Mộ nhớ rõ ở trong phòng đấu giá đã có trên trăm cường giả chúa tể.
Ánh mắt Bạch Ngữ nhìn qua Sở Mộ khống chế Mạc Tà đi tuốt ở đàng trước thì trong nội tâm nhiều hơn một phần cảm kích.
...
Đông nam trung thành.
- Không phải là Ma Linh đào tẩu sao? Tại sao làm ra động tĩnh lớn như vậy. Ngô Trì, ngươi mang theo người bình thường đi bắt Ma Linh, hao tổn không ít người không nói, tại sao còn dám chạy tới trước mặt ta khoa tay múa chân?
Đội trưởng Cương Tương trào phúng nhìn qua Ngô Trì.
Sắc mặt Ngô Trì rất khó nhìn, lạnh lùng nói ra:
- Đây là lệnh của Cương Thống, ngươi đại khái có thể không chấp hành!
- Nha, lệnh của Ngô Cương Thống à?
Đội trưởng Cương Tương nhíu mày hỏi.
- Cương Thống đại nhân ra lệnh cho ngươi ra thành bày trận, chặn đường đám mặt nạ có ý định chạy ra ngoài.
Ngô Trì nói ra.
Đội trưởng không quan tâm mà gật đầu, bộ dáng có chút lười nhác cho bộ hạ tản ra các nơi.
...
- Báo! Có một nhóm người đang hùng hổ lao thẳng về hướng của chúng ta, tốc độ cực nhanh!
Một gã thủ vệ đông nam nưa quỳ trước mặt đội trưởng Cương Sĩ, mở miệng nói ra.
- Tại sao địch nhân lại hùng hổ như vậy? Ta muốn bọn chúng phải năm dưới đất.
Hồ Lục vẫn bộ dáng lười nhác.
Thật vất vả có thể có nghỉ ngơi, hắn không muốn tốn thời gian chấp hành mệnh lệnh nhàm chán, hơn nữa còn là những chuyện không cần Cương Tương đi làm. Về phần Ngô Trấn Cương Thống bảo bọn họ chặn đường đám người kia. Nói thật Hồ Lục không quá đặt vào mắt, thực lực của hắn trong Văn thành này đương đối mạnh đấy.
- Đội trưởng... Bọn chúng đã tới.
Vài tên Cương Sĩ đồng thời xuất hiện trước mặt Hồ Lục, có chút khẩn trương nói ra.
- Vội cái gì!
Hồ Lục thấy đám bộ hạ không có tiền đồ. Lập tức không nể mặt.
Đám Cương Sĩ cũng không dám nhiều lời nữa, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người xông tới, ẩn ẩn cảm giác mặt đất có dấu hiệu chấn động.
Hồ lục dần dần phát giác được có khí tức cường đại từ xa tới gần, hắn thoáng nhíu mày.
Bỗng nhiên cách đó không xa có một ngọn lửa tím bay tới, cái khí tức cuồng dã từ trên trời lao thẳng xuống!
Nhiệt khí làm cho mặt đất khô nứt, chỉ thấy trong ngọn lửa màu tím có hồ ảnh vô cùng tôn quý vượt qua mặt của bọn họ, bay thẳng về phía Hồ Lục Cương Tương, Cương Sĩ!
Cương Tương, Cương Sĩ lúc này đã sớm bố trí tốt hồn sủng, mười con chúa tể cùng chúa tể cấp thấp lộ ra vẻ kinh hoảng.
- Ba ba ba ba! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Cái đuôi lớn quét thẳng tới. Hơn mười con hồn sủng bị quét bay ra ngoài, hoàn toàn không ngăn cản được.
Mười con chúa tể không biết bị đánh đi nơi nào, mà Hồ Lục đội trưởng cùng đám Cương Sĩ khác không có lọt vào công kích, bọn họ ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, trừng mắt hoảng sợ nhìn qua yêu hồ vượt qua trước mặt, sau đó là mấy người và u linh bay theo.
Thân hình cực lớn của Thạch Dực Long bay qua không trung, con mắt lợi hại nhìn bao quát cả nội thành, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nội thành hỗn loạn.
- Bọn chúng sắp tiếp cận trung thành.
Vạn Mạnh cùng Lâm Ly đi theo sau Cương Thống Ngô Trấn, có chút sốt ruột nói ra.
Hắc Hạt Thú Liệp Giả lúc này đã bố trí tốt ở trung thành, nhưng mà từ thực lực đám người kia biểu hiện ra ngoài thì muốn nương vào Hắc Hạt Thú Liệp Giả ngăn bọn họ là quá không sự thật, dù sao Hắc Hạt Thú Liệp Giả đã dánh Ma Linh thủ lĩnh hao tổn hơn phân nửa, bọn họ không cách nào thi triển tinh thần yêu đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.