Quyển 2 - Chương 1323: Giết vào ngang trời, Ngân Yểm Ma
Ngư Thiên Không
15/04/2014
Rễ cây Thế Chủ Thụ hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ rồi, quỷ dị là những
máu tươi này cũng không có chảy xuống, mà là như dùng suối nhỏ tụ tập
quanh người Trữ Mạn Nhi.
Một đóa hoa sen đỏ tươi hiện ra chung quanh người Trữ Mạn Nhi, da thịt trắng nõn của nàng có hoa văn máu tươi hiện ra.
Những huyết vân này giống như chú ngữ, chúng không ngừng uốn lượn quanh gân mạch và mạch máu của nàng, bao phủ từ đầu tới chân nàng.
Phong bế linh hồn cũng hoàn toàn thức tỉnh, Trịnh Vũ cung cấp cho Hà Thương độc dược chỉ có thể ức chế lực lượng của Trữ Mạn Nhi mà thôi, cũng không có triệt để làm cho nàng đánh mất năng lực.
Hiện tại oán khí và lệ khí trong nội tâm của Trữ Mạn Nhi quấn quanh hóa giải độc tố lúc trước, tiên vận tinh khiết, thiện lương lúc này hoàn toàn chuyển hóa thành tà ác, hiện ra một màu đỏ tươi lượn lờ, lượn lờ trên người Trữ Mạn Nhi.
Hàng rào phong ưng chống cự ương ngạnh, kẻ xâm nhập vẫn còn tiếp tục giết chóc, những cảnh huyết tinh, sát ý, oán niệm, tà khí này bị thiếu nữ tiếp nhận, đang nhuộm đỏ tâm của nàng.
Đây là khoảng lặng trước cơn bão, tóc xoăn dài của nàng xuất hiện huyết tinh bay ra, trong phạm vi mười mét trong không gian yên tĩnh im ắng, một cỗ lực lượng thiện lương bàn bạc bị ép ra ngoài.
Giết chóc mà không còn chút cảm giác nào nữa chính là lúc tà ác cực điểm.
Rốt cục giận vân đã nhuộm tới gương mặt của Trữ Mạn Nhi, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng lúc này như biến thành ma nữ.
Mây đỏ sậm giống như ma quỷ bao phủ bầu trời xa xa.
Quỷ bí, nguy hiểm!
Sở Mộ ngửa đầu, có chút kinh ngạc nhìn qua một màn này.
Trog ràng buộc linh hồn thì Sở Mộ cảm giác được cổ ác niệm này tới từ tâm linh của Trữ Mạn Nhi!
Tâm linh tinh khiết của Trữ Mạn Nhi không chứa được tạp chất nào, nàng giống như tuyết liên tinh khiết nhất thế giới, ô nhiễm của thế tục không thể làm ô nhiễm tâm linh của nàng, vì cái gì nàng trở nên điên cuồng như vậy, nàng khẩn cầu lực lượng tới mức biến thành tà ác, chuyện này chẳng khác gì bán linh hồn cho ma quỷ cả, bởi vì Sở Mộ tà ác đang cắn nuốt linh hồn của nàng.
Bi thương, phẫn nộ, oán hận, thị sát khát máu, những thứ này không nên thuộc về nàng, Sở Mộ dùng tinh thần chi âm của mình thử nói với nàng, không nên bị cổ lực lượng hủy diệt này xâm lấn tâm linh của nàng như vậy.
Nhưng mà tinh thần chi âm truyền tới đã tiêu tán đi, Trữ Mạn Nhi căn bản không nghe thấy Sở Mộ nói.
Tâm của Sở Mộ càng ngày càng trầm, loại hành vi của nàng không khác gì hắn lúc trước, thiêu đốt linh hồn để có được lực lượng, sau đó nhất định sẽ bị cắn trả cực lớn, Trữ Mạn Nhi rất có thể sẽ hóa thành ma nữ không có tư duy.
Một cổ lực lượng chí tà truyền tới hồn ước của Trữ Mạn Nhi, làm nội tâm của Sở Mộ nóng như lửa đốt.
Sở Mộ thời thiếu niên đã trải qua tà ác, khi đó hắn lãnh huyết bị tà ác chiêm cứ, kể cả hắn hiện giờ nội tâm vẫn tồn tại một mặt u ám, bóng ma khát máu này bộc phát ở thành Thiên Hạ, làm cho hắn hóa thành ma nhân chỉ biết giết chóc mà thôi.
Đoạn thời gian hóa thân thành ma đó nội tâm của Sở Mộ chỉ có thống khổ, cần dựa vào giết chóc khôn cùng để giảm bớt thống khổ đi, loại tư vị này khó chịu hơn cả cái chết.
Sống một ngày bằng một năm, rốt cuộc hắn sinh ra một ít tư duy, bắt đầu đạp lên con đường tìm kiếm trí nhớ của mình.
Mà miêu tả bia khóc đối với Sở Mộ mà nói là tái sinh, giúp cho hắn lần nữa tìm được trí nhớ và linh hồn của mình, trong bia khóc ghi lại từng màn mà cả đời này Sở Mộ không quên được, hắn càng thêm quý trọng linh hồn của mình, quý trọng mọi thứ vốn có.
Trải qua đoạn thời gian thống khổ đó Sở Mộ không hy vọng Trữ Mạn Nhi giẫm lên vết xe đổ này, hơn nữa bản thân Trữ Mạn Nhi có nội tâm và linh hồn tinh khiết, nếu như bị giết chóc, bị oán niệm, bị cừu hận chiếm cứ, đối với nàng mà nói sẽ sống không bằng chết. Bởi vì nàng sau này sẽ sa vào trong sát sinh, bản tính thiện lương, tinh khiết của nàng nhìn thấy những sinh vật thiện lương tinh khiết chết trong tay của mình là dằn vặt.
- Ân? Yếu bớt?
Thời điểm nội tâm nóng như lửa đốt thì Sở Mộ lại cảm giác được ác niệm trong nội tâm Trữ Mạn Nhi đã bị hạn chế.
Vừa rồi Trữ Mạn Nhi triệt để mất đi lý trí, chỉ sợ dù hắn ở trước mặt của nàng cũng rất khó ngăn cản được nàng chuyển biến thành ma hóa.
Mà bây giờ Sở Mộ cảm nhận được oán niệm của Trữ Mạn Nhi bỗng nhiên yếu bớt, xác thực nói là bị áp chế đúng hơn.
Linh hồn của nàng vừa rồi bị hỏa diễm màu đỏ bao phủ, hiện tại oán niệm bị hỏa diễm đánh lùi, trả lại cho nàng linh hồn tinh khiết...
- Phát sinh chuyện gì?
Trong lòng Sở Mộ hiện ra nét nghi vấn.
Hiện tại Sở Mộ bị Trịnh Vũ quấn quít, tạm thời không cách nào đuổi tới được, có nhiều nghi hoặc lo lắng hơn nữa thì Sở Mộ cũng càng thêm bất an.
- Vẫn mau chóng giải quyết Trịnh Vũ!
Sở Mộ không dám kéo dài thời gian, phải lập tức tới trước mặt của Trữ Mạn Nhi mới được.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn qua Chiến Dã.
Thương thế trên người Chiến Dã không tính là quá nặng, vì mau chóng chấm dứt trận đấu, Sở Mộ quyết đoán cho Chiến Dã thi triển kỹ năng Đoạn Chi Trọng Sinh!
Một lần Đoạn Chi Trọng Sinh thì Chiến Dã lại dùng một lần lực lượng Cổ Lực Phục Tô.
Chiến Dã đạt được lực lượng Cổ Lực Phục Tô thì thực lực bạo tăng lần nữa.
Hắc sắc quang mang hiện ra, Chiến Dã nương tựa vào gia tăng tốc độ xảo diệu né tránh kỹ năng của Bát Liêm Quỷ Chập, xuất hiện sau lưng Bát Liêm Quỷ Chập.
Tám chuôi vũ khí của Bát Liêm Quỷ Chập đúng là lợi hại, nhưng mà phần lưng của nó lại là sơ hở.
Mấy lần công kích lúc trước thì Chiến Dã cũng đã xé rách áo giáp ở phần lưng đối thủ, thừa lúc lực lượng Cổ Lực Phục Tô và tốc độ bộc phát, Chiến Dã muốn một kích trí mạng.
- Rống! ! ! ! ! ! !
Chiến Dã gào thét, trảo nhận như hóa thành ánh sáng đánh tới.
Mang theo khí tức tử vong, trảo nhận này hóa thành ánh sáng chém qua eo của Bát Liêm Quỷ Chập !
- Tắc!!!
Huyết dịch màu xanh la bắn ra ngoài, Bát Liêm Quỷ Chập bị chém thành hai đoạn, trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất.
Hai đoạn thân thể giãy dụa kịch liệt, sinh mệnh lực của sinh vật trùng hệ ương ngạnh, mặc dù bị chặt thành hai nửa chưa chắc sẽ tử vong, mà lúc này Chiến Dã lại hóa thành chiến phủ màu đen đánh xuống.
Chiến phủ này đánh xuống thì thân hình Bát Liêm Quỷ Chập triệt để nát bấy, máu tươi và thịt nát hiện ra, có chút thậm chí bắn tới trước mặt của Trịnh Vũ cùng Trịnh Thác.
Sắc mặt Trịnh Vũ lập tức tái nhợt, cơ bắp gò má lay động.
Một con Chiến Thú Mặc Dũ chúa tể cao đẳng lại có thể giết chết Bát Liêm Quỷ Chập chúa tể đỉnh phong của hắn.
Bên cạnh Trịnh Thác cũng ngơ ngác nhìn qua một màn này, lúc này hắn đã không thể tin được nhìn qua vương của Tân Nguyệt Chi Địa.
Trịnh Thác lúc mới vào Tân Nguyệt Chi Địa đã khinh thị Sở Mộ, mặc dù Sở Mộ giết chết Vân Cảnh Lý Cuồng thì Trịnh Thác cũng chưa bao giờ cảm thấy Sở Mộ có thể đánh đồng với Cương Thống Trịnh Vũ.
Cho tới bây giờ Trịnh Thác rốt cục ý thức được nam tử lúc trước nói muốn lấy đầu Trịnh Vũ cũng không phải là cuồng ngôn nhất thời.
- Cút đi, đầu ngươi Sở Mộ ta sẽ tùy thời đi lấy.
Sở Mộ khinh thường nói ra.
Nói xong Sở Mộ nhảy lên lưng Mạc Tà, trực tiếp chạy vào sâu trong Tịch Tĩnh Lâm.
Trịnh Vũ thất bại và tức giận nhìn qua Sở Mộ rời đi.
Đối phương rõ ràng có thể giết chết mình nhưng lại không ra tay, phần nhục nhã này đối với Trịnh Vũ mà nói so với chết còn khó chịu hơn!
Dưới Thế Chủ Thụ, máu tươi đã không đảo lưu nữa, cũng không hề tụ tập dưới chân của Trữ Mạn Nhi.
Huyết vụ lượn lờ quanh thân Trữ Mạn Nhi cũng tiêu tán đi, huyết vân trên người cũng rút đi, lộ ra gương mặt thê mỹ tái nhợt của Trữ Mạn Nhi.
Trữ Mạn Nhi ngơ ngác đứng ở nơi đó, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Thế Chủ Thụ.
Ngay tại vừa rồi Trữ Mạn Nhi đã cảm nhận được linh hồn của Thế Chủ Thụ!
- Thụ gia gia
Trữ Mạn Nhi không còn nước mắt để rơi nữa.
Nàng không rõ!
Không rõ Thế Chủ Thụ tại sao ngăn cản mình.
Chẳng lẽ những này người tham lam, tàn nhẫn, dã man xâm nhập này không đáng trừng phạt sao?
Thế Chủ Thụ không có trả lời, trên thực tế nó chỉ còn lại tàn hồn nên không thể trả lời..
Nhánh cây, rễ cây, thân cây đột nhiên khô quắt, thể xác của Thế Chủ Thụ lúc này càng già yếu hơn trước, triệt để biến thành một gốc cây chết, bị cuồng phong tùy ý thổi gãy, thân hình của nó biến thành bụi phấn từng chút một.
- Thụ gia gia, vì cái gì vì cái gì không trừng phạt bọn họ.
Trữ Mạn Nhi mất đi lực lượng xụi lơ trên mặt đất.
Nàng tuyệt vọng.
Thật sự phải trơ mắt nhìn toàn bộ phong ưng chết đi, nhìn những người này tàn sát phong ưng.
Một tia tàn hồn của Thế Chủ Thụ áp chế Trữ Mạn Nhi thu nạp tà khí, Trữ Mạn Nhi đã bất lực.
Nàng ngửa đầu, ánh mắt ngốc trệ nhìn lên bầu trời.
Trong ánh mắt của nàng vẫn là máu tươi của phong ưng không ngừng rơi xuống, nàng đã không còn nước mắt để khóc nhìn qua Tam Nhãn Phong Ưng, ánh mắt trống rỗng.
Hàng rào phong ưng thưa thớt hơn nhiều, chỗ cao nhất là Tam Nhãn Phong Ưng lúc này bị hai con sinh vật cấp Bất Hủ vây công.
Độc Nha thú, Huyết Man Chập Long, hai con sinh vật cấp Bất Hủ này vây công thì Tam Nhãn Phong Ưng rất nhanh thương tích đầy mình, thân thể trở nên trì độn hơn trước.
Tam Nhãn Phong Ưng hết sức, nó gọi tất cả phong ưng, tuyên thệ dù chết trận cũng phải thủ hộ Trữ Mạn Nhi, Tam Nhãn Phong Ưng không có suy nghĩ mình sẽ sống sót.
Lông vũ chung quanh Tam Nhãn Phong Ưng xoay tròn thật nhanh, xen lẫn là gió lốc trên cao.
Đây là kỹ năng phòng ngự cuối cùng của Tam Nhãn Phong Ưng, sau khi kỹ năng phòng ngự này bị đánh phá thì Độc Nha thú cùng Huyết Man Chập Long dùng kỹ năng nào cũng có thể giết nó.
Ánh mắt Tam Nhãn Phong Ưng nhìn qua vị trí Huyết Man Chập Long, bỗng nhiên nó phát hiện sau lưng Huyết Man Chập Long xuất hiện một đoàn ma diễm màu bạc.
Ma diễm màu bạc ngưng tụ thành mây lửa, nó bao phủ lấy Huyết Man Chập Long, Huyết Man Chập Long còn không có ý thức được chuyện này.
Tam Nhãn Phong Ưng không biết ma diễm màu bạc này là cái gì, nhưng mà nhìn qua quỹ tích của ma diễm màu bạc này thì sinh vật phóng thích ma diễm có ý trợ giúp cho nó!
- Chiếp! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Một tiếng gáy xé rách trời cao từ trong ma diễm màu bạc vang lên, thoáng chốc ma diễm màu bạc mang đi tất cả.
Ma diễm cực nóng quét qua, một tà ảnh cao cao đứng đó, ánh mắt tà ác tức giận nhìn chằm chằm vào tất cả kẻ xâm nhập.
Một đóa hoa sen đỏ tươi hiện ra chung quanh người Trữ Mạn Nhi, da thịt trắng nõn của nàng có hoa văn máu tươi hiện ra.
Những huyết vân này giống như chú ngữ, chúng không ngừng uốn lượn quanh gân mạch và mạch máu của nàng, bao phủ từ đầu tới chân nàng.
Phong bế linh hồn cũng hoàn toàn thức tỉnh, Trịnh Vũ cung cấp cho Hà Thương độc dược chỉ có thể ức chế lực lượng của Trữ Mạn Nhi mà thôi, cũng không có triệt để làm cho nàng đánh mất năng lực.
Hiện tại oán khí và lệ khí trong nội tâm của Trữ Mạn Nhi quấn quanh hóa giải độc tố lúc trước, tiên vận tinh khiết, thiện lương lúc này hoàn toàn chuyển hóa thành tà ác, hiện ra một màu đỏ tươi lượn lờ, lượn lờ trên người Trữ Mạn Nhi.
Hàng rào phong ưng chống cự ương ngạnh, kẻ xâm nhập vẫn còn tiếp tục giết chóc, những cảnh huyết tinh, sát ý, oán niệm, tà khí này bị thiếu nữ tiếp nhận, đang nhuộm đỏ tâm của nàng.
Đây là khoảng lặng trước cơn bão, tóc xoăn dài của nàng xuất hiện huyết tinh bay ra, trong phạm vi mười mét trong không gian yên tĩnh im ắng, một cỗ lực lượng thiện lương bàn bạc bị ép ra ngoài.
Giết chóc mà không còn chút cảm giác nào nữa chính là lúc tà ác cực điểm.
Rốt cục giận vân đã nhuộm tới gương mặt của Trữ Mạn Nhi, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng lúc này như biến thành ma nữ.
Mây đỏ sậm giống như ma quỷ bao phủ bầu trời xa xa.
Quỷ bí, nguy hiểm!
Sở Mộ ngửa đầu, có chút kinh ngạc nhìn qua một màn này.
Trog ràng buộc linh hồn thì Sở Mộ cảm giác được cổ ác niệm này tới từ tâm linh của Trữ Mạn Nhi!
Tâm linh tinh khiết của Trữ Mạn Nhi không chứa được tạp chất nào, nàng giống như tuyết liên tinh khiết nhất thế giới, ô nhiễm của thế tục không thể làm ô nhiễm tâm linh của nàng, vì cái gì nàng trở nên điên cuồng như vậy, nàng khẩn cầu lực lượng tới mức biến thành tà ác, chuyện này chẳng khác gì bán linh hồn cho ma quỷ cả, bởi vì Sở Mộ tà ác đang cắn nuốt linh hồn của nàng.
Bi thương, phẫn nộ, oán hận, thị sát khát máu, những thứ này không nên thuộc về nàng, Sở Mộ dùng tinh thần chi âm của mình thử nói với nàng, không nên bị cổ lực lượng hủy diệt này xâm lấn tâm linh của nàng như vậy.
Nhưng mà tinh thần chi âm truyền tới đã tiêu tán đi, Trữ Mạn Nhi căn bản không nghe thấy Sở Mộ nói.
Tâm của Sở Mộ càng ngày càng trầm, loại hành vi của nàng không khác gì hắn lúc trước, thiêu đốt linh hồn để có được lực lượng, sau đó nhất định sẽ bị cắn trả cực lớn, Trữ Mạn Nhi rất có thể sẽ hóa thành ma nữ không có tư duy.
Một cổ lực lượng chí tà truyền tới hồn ước của Trữ Mạn Nhi, làm nội tâm của Sở Mộ nóng như lửa đốt.
Sở Mộ thời thiếu niên đã trải qua tà ác, khi đó hắn lãnh huyết bị tà ác chiêm cứ, kể cả hắn hiện giờ nội tâm vẫn tồn tại một mặt u ám, bóng ma khát máu này bộc phát ở thành Thiên Hạ, làm cho hắn hóa thành ma nhân chỉ biết giết chóc mà thôi.
Đoạn thời gian hóa thân thành ma đó nội tâm của Sở Mộ chỉ có thống khổ, cần dựa vào giết chóc khôn cùng để giảm bớt thống khổ đi, loại tư vị này khó chịu hơn cả cái chết.
Sống một ngày bằng một năm, rốt cuộc hắn sinh ra một ít tư duy, bắt đầu đạp lên con đường tìm kiếm trí nhớ của mình.
Mà miêu tả bia khóc đối với Sở Mộ mà nói là tái sinh, giúp cho hắn lần nữa tìm được trí nhớ và linh hồn của mình, trong bia khóc ghi lại từng màn mà cả đời này Sở Mộ không quên được, hắn càng thêm quý trọng linh hồn của mình, quý trọng mọi thứ vốn có.
Trải qua đoạn thời gian thống khổ đó Sở Mộ không hy vọng Trữ Mạn Nhi giẫm lên vết xe đổ này, hơn nữa bản thân Trữ Mạn Nhi có nội tâm và linh hồn tinh khiết, nếu như bị giết chóc, bị oán niệm, bị cừu hận chiếm cứ, đối với nàng mà nói sẽ sống không bằng chết. Bởi vì nàng sau này sẽ sa vào trong sát sinh, bản tính thiện lương, tinh khiết của nàng nhìn thấy những sinh vật thiện lương tinh khiết chết trong tay của mình là dằn vặt.
- Ân? Yếu bớt?
Thời điểm nội tâm nóng như lửa đốt thì Sở Mộ lại cảm giác được ác niệm trong nội tâm Trữ Mạn Nhi đã bị hạn chế.
Vừa rồi Trữ Mạn Nhi triệt để mất đi lý trí, chỉ sợ dù hắn ở trước mặt của nàng cũng rất khó ngăn cản được nàng chuyển biến thành ma hóa.
Mà bây giờ Sở Mộ cảm nhận được oán niệm của Trữ Mạn Nhi bỗng nhiên yếu bớt, xác thực nói là bị áp chế đúng hơn.
Linh hồn của nàng vừa rồi bị hỏa diễm màu đỏ bao phủ, hiện tại oán niệm bị hỏa diễm đánh lùi, trả lại cho nàng linh hồn tinh khiết...
- Phát sinh chuyện gì?
Trong lòng Sở Mộ hiện ra nét nghi vấn.
Hiện tại Sở Mộ bị Trịnh Vũ quấn quít, tạm thời không cách nào đuổi tới được, có nhiều nghi hoặc lo lắng hơn nữa thì Sở Mộ cũng càng thêm bất an.
- Vẫn mau chóng giải quyết Trịnh Vũ!
Sở Mộ không dám kéo dài thời gian, phải lập tức tới trước mặt của Trữ Mạn Nhi mới được.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn qua Chiến Dã.
Thương thế trên người Chiến Dã không tính là quá nặng, vì mau chóng chấm dứt trận đấu, Sở Mộ quyết đoán cho Chiến Dã thi triển kỹ năng Đoạn Chi Trọng Sinh!
Một lần Đoạn Chi Trọng Sinh thì Chiến Dã lại dùng một lần lực lượng Cổ Lực Phục Tô.
Chiến Dã đạt được lực lượng Cổ Lực Phục Tô thì thực lực bạo tăng lần nữa.
Hắc sắc quang mang hiện ra, Chiến Dã nương tựa vào gia tăng tốc độ xảo diệu né tránh kỹ năng của Bát Liêm Quỷ Chập, xuất hiện sau lưng Bát Liêm Quỷ Chập.
Tám chuôi vũ khí của Bát Liêm Quỷ Chập đúng là lợi hại, nhưng mà phần lưng của nó lại là sơ hở.
Mấy lần công kích lúc trước thì Chiến Dã cũng đã xé rách áo giáp ở phần lưng đối thủ, thừa lúc lực lượng Cổ Lực Phục Tô và tốc độ bộc phát, Chiến Dã muốn một kích trí mạng.
- Rống! ! ! ! ! ! !
Chiến Dã gào thét, trảo nhận như hóa thành ánh sáng đánh tới.
Mang theo khí tức tử vong, trảo nhận này hóa thành ánh sáng chém qua eo của Bát Liêm Quỷ Chập !
- Tắc!!!
Huyết dịch màu xanh la bắn ra ngoài, Bát Liêm Quỷ Chập bị chém thành hai đoạn, trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất.
Hai đoạn thân thể giãy dụa kịch liệt, sinh mệnh lực của sinh vật trùng hệ ương ngạnh, mặc dù bị chặt thành hai nửa chưa chắc sẽ tử vong, mà lúc này Chiến Dã lại hóa thành chiến phủ màu đen đánh xuống.
Chiến phủ này đánh xuống thì thân hình Bát Liêm Quỷ Chập triệt để nát bấy, máu tươi và thịt nát hiện ra, có chút thậm chí bắn tới trước mặt của Trịnh Vũ cùng Trịnh Thác.
Sắc mặt Trịnh Vũ lập tức tái nhợt, cơ bắp gò má lay động.
Một con Chiến Thú Mặc Dũ chúa tể cao đẳng lại có thể giết chết Bát Liêm Quỷ Chập chúa tể đỉnh phong của hắn.
Bên cạnh Trịnh Thác cũng ngơ ngác nhìn qua một màn này, lúc này hắn đã không thể tin được nhìn qua vương của Tân Nguyệt Chi Địa.
Trịnh Thác lúc mới vào Tân Nguyệt Chi Địa đã khinh thị Sở Mộ, mặc dù Sở Mộ giết chết Vân Cảnh Lý Cuồng thì Trịnh Thác cũng chưa bao giờ cảm thấy Sở Mộ có thể đánh đồng với Cương Thống Trịnh Vũ.
Cho tới bây giờ Trịnh Thác rốt cục ý thức được nam tử lúc trước nói muốn lấy đầu Trịnh Vũ cũng không phải là cuồng ngôn nhất thời.
- Cút đi, đầu ngươi Sở Mộ ta sẽ tùy thời đi lấy.
Sở Mộ khinh thường nói ra.
Nói xong Sở Mộ nhảy lên lưng Mạc Tà, trực tiếp chạy vào sâu trong Tịch Tĩnh Lâm.
Trịnh Vũ thất bại và tức giận nhìn qua Sở Mộ rời đi.
Đối phương rõ ràng có thể giết chết mình nhưng lại không ra tay, phần nhục nhã này đối với Trịnh Vũ mà nói so với chết còn khó chịu hơn!
Dưới Thế Chủ Thụ, máu tươi đã không đảo lưu nữa, cũng không hề tụ tập dưới chân của Trữ Mạn Nhi.
Huyết vụ lượn lờ quanh thân Trữ Mạn Nhi cũng tiêu tán đi, huyết vân trên người cũng rút đi, lộ ra gương mặt thê mỹ tái nhợt của Trữ Mạn Nhi.
Trữ Mạn Nhi ngơ ngác đứng ở nơi đó, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Thế Chủ Thụ.
Ngay tại vừa rồi Trữ Mạn Nhi đã cảm nhận được linh hồn của Thế Chủ Thụ!
- Thụ gia gia
Trữ Mạn Nhi không còn nước mắt để rơi nữa.
Nàng không rõ!
Không rõ Thế Chủ Thụ tại sao ngăn cản mình.
Chẳng lẽ những này người tham lam, tàn nhẫn, dã man xâm nhập này không đáng trừng phạt sao?
Thế Chủ Thụ không có trả lời, trên thực tế nó chỉ còn lại tàn hồn nên không thể trả lời..
Nhánh cây, rễ cây, thân cây đột nhiên khô quắt, thể xác của Thế Chủ Thụ lúc này càng già yếu hơn trước, triệt để biến thành một gốc cây chết, bị cuồng phong tùy ý thổi gãy, thân hình của nó biến thành bụi phấn từng chút một.
- Thụ gia gia, vì cái gì vì cái gì không trừng phạt bọn họ.
Trữ Mạn Nhi mất đi lực lượng xụi lơ trên mặt đất.
Nàng tuyệt vọng.
Thật sự phải trơ mắt nhìn toàn bộ phong ưng chết đi, nhìn những người này tàn sát phong ưng.
Một tia tàn hồn của Thế Chủ Thụ áp chế Trữ Mạn Nhi thu nạp tà khí, Trữ Mạn Nhi đã bất lực.
Nàng ngửa đầu, ánh mắt ngốc trệ nhìn lên bầu trời.
Trong ánh mắt của nàng vẫn là máu tươi của phong ưng không ngừng rơi xuống, nàng đã không còn nước mắt để khóc nhìn qua Tam Nhãn Phong Ưng, ánh mắt trống rỗng.
Hàng rào phong ưng thưa thớt hơn nhiều, chỗ cao nhất là Tam Nhãn Phong Ưng lúc này bị hai con sinh vật cấp Bất Hủ vây công.
Độc Nha thú, Huyết Man Chập Long, hai con sinh vật cấp Bất Hủ này vây công thì Tam Nhãn Phong Ưng rất nhanh thương tích đầy mình, thân thể trở nên trì độn hơn trước.
Tam Nhãn Phong Ưng hết sức, nó gọi tất cả phong ưng, tuyên thệ dù chết trận cũng phải thủ hộ Trữ Mạn Nhi, Tam Nhãn Phong Ưng không có suy nghĩ mình sẽ sống sót.
Lông vũ chung quanh Tam Nhãn Phong Ưng xoay tròn thật nhanh, xen lẫn là gió lốc trên cao.
Đây là kỹ năng phòng ngự cuối cùng của Tam Nhãn Phong Ưng, sau khi kỹ năng phòng ngự này bị đánh phá thì Độc Nha thú cùng Huyết Man Chập Long dùng kỹ năng nào cũng có thể giết nó.
Ánh mắt Tam Nhãn Phong Ưng nhìn qua vị trí Huyết Man Chập Long, bỗng nhiên nó phát hiện sau lưng Huyết Man Chập Long xuất hiện một đoàn ma diễm màu bạc.
Ma diễm màu bạc ngưng tụ thành mây lửa, nó bao phủ lấy Huyết Man Chập Long, Huyết Man Chập Long còn không có ý thức được chuyện này.
Tam Nhãn Phong Ưng không biết ma diễm màu bạc này là cái gì, nhưng mà nhìn qua quỹ tích của ma diễm màu bạc này thì sinh vật phóng thích ma diễm có ý trợ giúp cho nó!
- Chiếp! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Một tiếng gáy xé rách trời cao từ trong ma diễm màu bạc vang lên, thoáng chốc ma diễm màu bạc mang đi tất cả.
Ma diễm cực nóng quét qua, một tà ảnh cao cao đứng đó, ánh mắt tà ác tức giận nhìn chằm chằm vào tất cả kẻ xâm nhập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.